[Áo Cưới Giấy AU] Bán Thân
Mở đầu: Kẻ cưu mang
Tác giả
Tôi quá mê cái này rồi nên phải vt gấp
----------------------------
Ở rừng Lâm Hạ phía bắc, canh bốn
Hình bóng của một thiếu nữ, mặc bộ dịch phục màu xanh sẫm, như hoà làm một vào màn đêm mịt mù, chạy vút qua như làn gió thoảng qua
Sau lưng là một túi đựng công văn nhỏ, trong tay cô đang cầm một cuốn giấy, hình như là một cuộn chiếu chỉ thì phải
Nhưng tại sao lại chạy trốn trong trời đêm như này?
Cô không phải như bao người bình thường, cô là một dịch sứ
(Cho ai không biết thì dịch sứ là những người truyền những văn chiếu, chỉ thị của vua, hay còn có thể hiểu là họ là những liên lạc viên thuộc thời Đường)
Đặc thù của công việc này là nhanh nhẹn và chuẩn xác, đảm bảo tính bảo mật của các thông tin mật lấy được từ phía bên kia
Đó là vì sao cô phải chạy giữa đêm khuya khoắt này
Một, là do chiếu chỉ mật này phải về tay hoàng đế trước canh sáu
Và thứ hai, đó chính là để bảo toàn cái mạng nhỏ của mình
Ở phía sau lưng, có khoảng bốn tên, che người rất kín, đang đuổi theo cô bán sống bán chết
Chúng xả hàng loạt mũi tên nhắm thẳng vào cô, nhưng bao nhiêu thì cô cũng né được tất
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
"...Coi thường ta sao?"
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
"Mơ đi!"
Cô cứ chạy mãi cho đến cuối đường là một vách núi, với lợi thế của thân hình và nhiều năm làm cái nghề này, cô tự tin nhảy lên cao để chuẩn bị cho một màn đáp đất quen thuộc
Nhưng hôm nay xui cho cô rồi
Tiếng mũi tên xuyên qua, đâm thẳng vào da thịt, đau điếng không nguôi
Thêm hai mũi tên nữa, xuyên thấu qua lớp vải, đâm thẳng qua các lớp da
Có ba mũi tên, một vào lưng, hai vào chân
Khiến cho chân cô giờ vô dụng trong tình huống dầu sôi lửa bỏng này
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
"...Chết tiệt..!"
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
"Liều một phen, thành quả cho đất nước vẫn hơn...
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Như vậy...mình sẽ không còn phải khổ sở nữa..."
Khi đám người kia đang ngày một gần, bọn họ không thấy cô đâu nữa
Vì khi nãy, lúc cô nhảy xuống
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
"...Không sao...Chắc chắn sẽ được..."
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
(nhảy)
Sức đau từ hai chân như quả tạ, kéo cô xuống nhanh như cột đá vào chân
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
"...!"
Nhưng đột nhiên, một giọng nói trầm của một người nam vang lên kề ngay bên tai cô
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
...
Lúc đó, trời tối, đi kèm với lưng và hai bắp chân đang chảy máu, làm cô gần như ngất đi
Trong mơ hồ, cô chỉ nghe được một câu
???
Kẻ đó không phải quân của ta...là của Thiết Ảnh quốc sao...
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Tướng Quân!
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Đồ khanh?
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Mới gần canh bốn người làm gì ở đây? (cung kính)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Ta nghe được tin quân của Viêm Hoa quốc đã đưa quân xuống phía bắc đây, nên đã cùng một vài binh sĩ đi theo
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Nhưng xem ra, có vẻ không chỉ một mình bên đó nhúng tay vào việc này...
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Thế còn...cô gái này thì sao (chỉ vào cô)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Người này...là địch hay ta, ta không chắc...(lắc đầu)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Nhưng ta chắc chắn, đây không phải người của ta...
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Thế...người định làm thế nào?
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Trước hết, đưa cô ấy về thành, giao việc cho thái y Thân đi
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Ta sẽ điều tra về thân thế để trả về
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Còn lại...ta sẽ giải quyết lũ súc sinh có gan động vào đất nước của ta (rút kiếm)
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Tuân chỉ!
Một lúc sau, thành Vấn Trị
Ở Thái Y viện, tiếng binh lính vang lên
Quần chúng (nam)
Đế Quân! (cúi người)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Được rồi, được rồi
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Thái y Thân
Thân Mặc Khanh (thái y)
Tướng Quân (cung kính)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Người khi nãy tể tướng Đồ đưa về sao rồi?
Thân Mặc Khanh (thái y)
Đã trị thương xong tất rồi
Thân Mặc Khanh (thái y)
Bây giờ thì tạm thời ổn định, thưa Tướng Quân
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Được, vất vả cho ngươi rồi, Thân khanh
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Mà ta còn một đề nghị đây, nghe cho kỹ
Thân Mặc Khanh (thái y)
Thần xin rửa tai lắng nghe
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Trước khi cô gái kia tỉnh, sắc nhanh một chén thuốc Lãng Ký, cho uống khi còn nóng
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Xong xuôi thì giao công việc lại cho Đồ khanh đi
Thân Mặc Khanh (thái y)
Thần tuân chỉ!
Thân Mặc Khanh (thái y)
...
Thân Mặc Khanh (thái y)
Thưa Tướng Quân...
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Nói
Thân Mặc Khanh (thái y)
Người này...là người của Viêm Hoa quốc
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Sao cơ? (quay đầu qua)
Thân Mặc Khanh (thái y)
Người mà tể tướng Đồ đưa về...là của Viêm Hoa quốc, thưa Tướng Quân
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Sao ngươi khẳng định điều đó? (cau mày)
Thân Mặc Khanh (thái y)
Nhờ thứ này (đưa ra)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Đây là...tín phù?
Phổ cập: Tín phù là một vật làm từ ngọc (hoặc gỗ, đồng), là một tín vật mang tính "xác thực mệnh lệnh" và "xác nhận danh tính", đảm bảo người mang nó là người mang mệnh lệnh chính thức, và lệnh đó thật sự do người cấp trên ban xuống
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Khắc hoa...đúng là của bên Viêm Hoa rồi
Thân Mặc Khanh (thái y)
À, còn thêm cái này...
Thân Mặc Khanh (thái y)
(Đưa ra một cuốn chiếu chỉ)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Cái này...có phải trong tay của cô ấy luôn đúng không?
Thân Mặc Khanh (thái y)
Đúng vậy, Tướng Quân
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
(Mở ra)
- Thánh Chỉ -
Toàn quân của ta, đất nước Thiết Ảnh này, thay đổi kế sách, dồn quân phía Tây Nam và Đông Nam về hai cánh Đông Bắc và Tây Bắc, chuẩn bị kế hoạch bao vây toàn bộ Hạo Thiên quốc.
Chiếu chỉ có hiệu lực kể từ ngày ban hành
Hán Sở - ngày 12 tháng 11
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
(nhếch mép) Hiểu rồi...thì ra là vậy...
Thân Mặc Khanh (thái y)
Bây giờ chúng ta tính sao đây, thưa Tướng Quân?
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
...Lập tức triệu lệnh, báo quân xuống hai cánh Đông Bắc và Tây Bắc phòng thủ, chuẩn bị cho đợt tập kích tiếp theo!
Quần chúng (nam)
Tuân chỉ, thưa Đế Quân! (lập tức rời đi)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Còn ngươi, làm như những gì ta dặn hồi nãy, nhanh rồi trả người về phía nam
Thân Mặc Khanh (thái y)
Tuân chỉ, thưa Tướng Quân!
Tất cả đều gấp rút chuẩn bị cho chuyện sắp tới, còn chàng, Đế Quân của Hạo Thiên quốc
Sắp tới có kế hoạch gì đây..?
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Tướng Quân! (chạy vào trong Thái Y viện)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Sao rồi? Đã sắp xếp xong rồi chứ?
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Tất cả đã hoàn tất, chỉ cần người hạ lệnh, sẽ lập tức hành động ngay
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Được, ngươi lui về đi
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Đã rõ, đa tạ Tướng Quân (rời đi)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
(bước vào trong Thái Y viện)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Phía ngươi đã xong luôn rồi chứ?
Thân Mặc Khanh (thái y)
Đã xong rồi, thưa Tướng Quân
Thân Mặc Khanh (thái y)
Trong chén thuốc cũng được thêm một chút cây Ngải Tiên, Nữ Lang và Lạc Tiên nữa
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
...Xem ra ngươi hiểu ý ta quá nhỉ?
Thân Mặc Khanh (thái y)
...Tướng Quân nghĩ thần theo hầu bao lâu mà lại không biết con người của Tướng Quân cơ chứ...
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Được rồi, công việc của ngươi tới đây thôi
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
(ngồi xuống bên cạnh cô)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
...Ngủ lâu quá nhỉ, cô dịch sứ?
Sau đó, anh dùng nguyên bàn tay, nắm chặt lấy hai má cô, rồi bóp chặt để cho miệng mở ra
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
(bắt đầu đổ thuốc vào miệng)
Không biết là do cô tình nguyện hay bị ép buộc, chỉ một lúc sau chén thuốc đã cạn sạch
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Như thế này đi...
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
(Thả ra)
Thân Mặc Khanh (thái y)
Tướng...Tướng Quân...
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Sao, bộ lần đầu thấy ta làm vậy à?
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Như này là ta còn nhân từ rồi, ngươi không biết lúc ta ép cung tội nhân như nào sao..?
Thân Mặc Khanh (thái y)
Thần...thần biết, chỉ là...
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Chỉ là?
Thân Mặc Khanh (thái y)
Thôi, hay người đừng nói về chuyện này nữa
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Thôi được rồi, bây giờ là canh bốn đúng không?
Thân Mặc Khanh (thái y)
Đã gần canh năm rồi, thưa Tướng Quân
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Đồ khanh
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Có thần, thưa Tướng Quân
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Đưa người này về Viêm Hoa đi, ta không thể một người ở nước đối thủ tỉnh lại rồi phá nát hoàng cung đâu
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Thần tuân chỉ, thưa Đế Quân
Phù Sinh vác cô đi, để lên một chiếc xe ngựa, xe nhanh chóng rời khỏi thành
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Đế Quân, người nên thay y phục đi, chứ không thể...
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Không thể mặc đồ dính máu đúng không?
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Tể tướng Đồ, có bao giờ ta ra chiến trường về mà đồ không vấy máu của kẻ thù không?
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Thân là người của chiến trận, điều đơn giản này mà ngươi cũng không biết à? (giọng lạnh tanh)
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
...Do thần tắc trách, không suy nghĩ thấu đáo...Mong Tướng Quân tha cho!
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Thôi, chuyện này cũng không có gì to tát, tốt nhất đừng có xé ra cho to làm gì
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Đúng là ta cũng cần phải thay y phục, dính máu của bọn cặn bã đó đúng là khó chịu...
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Vả lại, ta cũng đoán được sơ lượt kế hoạch của Thiết Ảnh quốc rồi, cứ trấn thủ đi, khi nào tới lúc thì giải quyết nhanh gọn, thế thôi
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Đa tạ Tướng Quân
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Nhớ làm sao giữ nước cho được, đó là trách nhiệm duy nhất của ngươi
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
"Cô dịch sứ đó...mang lại cho mình mớ thông tin thật hữu ích
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Đáng để tìm hiểu đấy..."
--------------------------
Tác giả
Ok mấy bồ, tới đây thôi:)
Tác giả
Tối tui múa fic tiếp:)
Tác giả
Ra sớm cho mọi người
Chiếu chỉ 1: Lệnh bán thân
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Hơ...
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Ơ...mình đang ở đâu..
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Hình như tối hôm qua mình đi lấy cuộn chiếu chỉ mật của Thiết Ảnh quốc
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Rồi chạy trốn, sau đó...
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Khoan...sau đó đã có chuyện gì...?
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
...Đau đầu quá...sao mình không nhớ gì hết...
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
...! Đúng rồi, cuộn chiếu chỉ đâu?!
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
(lục tìm trong túi đựng công văn)
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Đây rồi! Nhưng sao nó ở trong giỏ này...
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Mình nhớ lúc mình cầm đi là luôn ở trên tay mình suốt mà...
Quần chúng (nam)
Cô bé, chúng ta sắp tới Viêm Hoa quốc, thu dọn hành lý đi nhé!
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
...!
Giọng nói của người đánh xe ngựa vang lên, làm cô có chút giật mình
Cô nhìn người đàn ông ở trước mặt, hỏi
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Chú ơi...sao giờ con ở trên xe vậy ạ? Con nhớ con đâu có gọi xe...
Quần chúng (nam)
À, tại có người thấy con bị thương, đưa về trị thương, xong đưa ra xe cho chú, bảo chở con về Viêm Hoa quốc
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Dạ...À vậy chú biết người đó là ai không?
Quần chúng (nam)
Chú không nhớ rõ lắm, chỉ nghe là đưa con về đó thôi
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Dạ...
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
"Ít nhất thì chiếu chỉ đã trong tay mình rồi, như thế thì cũng đỡ được đôi chút"
Một lúc sau, trước cổng thành Tế Tựu, Viêm Hoa quốc
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Con cảm ơn chú nhiều ạ!
Quần chúng (nam)
Ờ, không sao đâu con gái
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Con đi nha chú!
Quần chúng (nam)
Ừ, đi đi!
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
"...Người ta đối xử với mình tốt ghê...tốt hơn cả họ..."
Cô lẳng lặng bước vào trong thành, đi về chỗ vốn là của mình, Trạm dịch Kinh thành
Quần chúng (nam)
Cô Thôi, hôm nay đã đến hạn, phiền cô giao hết những thứ cô mang về
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Ừm..(Đưa túi đựng công văn)
Quần chúng (nam)
Cảm ơn, chúng tôi sẽ giao lại cho triều đình xử lý
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
...Hy vọng những thứ mình đem về sẽ đủ để lấy được một chút, trang trải cuộc sống...
Nhưng những điều này đã là của 2 năm trước rồi mà
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Dạ, Hoàng Đế cho gọi thần
Hào Khâu
Ta biết điều ta nói có hơi quá đáng, nhưng...
Hào Khâu
Ta có một mật lệnh dành cho ngươi
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Mật lệnh gì? Xin Hoàng Đế nói, thần sẵn sàng rửa tai lắng nghe
Hào Khâu
Ừ, chuyện này thì khó đấy
Hào Khâu
Ngươi thấy nước chúng ta chứ...ngày càng đi xuống, hơn nữa còn đang đứng trên bờ vực sụp đổ
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Nhưng chẳng phải Hạo Thiên quốc đang nhắm đến phía tây sao?
Hào Khâu
...Ta không biết, Đế Quân bên đó đột nhiên thay đổi kế hoạch, nhắm vào phía nước ta, không biết bọn họ có ý định gì...
Hào Khâu
Cậu ta vốn là người như thế, táo bạo trong các công việc quân sự, không ngại việc diệt khẩu để bảo toàn bí mật quốc gia
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Thần đã hiểu kha khá về những lo lắng của người, nhưng...rốt cuộc công việc tuyệt mật đó là gì cơ chứ...
Hào Khâu
À, xin lỗi, ta lạc chủ đề rồi...
Hào Khâu
Ta cho ngươi một mật lệnh - thâm nhập vào Hạo Thiên quốc, điều tra về kế hoạch của bọn họ, rồi trở về báo cáo lại với ta
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Làm nội gián đúng không, thưa Hoàng Đế?
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Thế...nhiệm vụ này phải làm trong bao lâu?
Hào Khâu
Chắc trong khoảng ba năm
Hào Khâu
Đến khi hết thời hạn, ta sẽ cho cử người đón ngươi về
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
...Chuyên này...thần không phải không làm được, nhưng...
Hào Khâu
Yên tâm, ta chưa từng là kẻ thất hứa mà
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Chuyện này...thần cần suy xét, người cho thần hai ngày, rồi sẽ có câu trả lời
Hào Khâu
...Được, nhưng sau hai ngày phải trả lời ta
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Thần rõ rồi, thưa Hoàng Đế
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
(Rời đi)
Hào Khâu
Ha...đúng là một cô dịch sứ khờ khạo
Hào Khâu
Không ngờ dễ lừa đến thế...
Mặt hắn trở nên vô cùng điên dại, nhếch mép cười khinh bỉ
Cô chỉ không ngờ, người mình tôn thờ hơn cả thần, lại chuẩn bị đẩy cô vào chỗ chết
Ngày hôm sau, ở Trạm dịch Kinh thành
Tiếng gõ cửa vang lên trước phòng cô, chạy vội ra cửa mở ra
Quần chúng (nữ)
Cô Thôi, hôm nay có đồ gửi cho cô
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Cho...tôi á?
Quần chúng (nữ)
(chìa ra một túi nhỏ)
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Cảm...cảm ơn
Quần chúng (nữ)
Tôi đi nhé
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Ừm, cảm ơn cô nhé!
Quần chúng (nữ)
(Đóng cửa)
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Cái này...là gì đây..?
Bên trong túi đó là một chiếc trâm bạc, chạm khắc hình bướm
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
...Đẹp quá
Đi kèm với đó là một bức thư, loại giấy chỉ có trên những chiếu chỉ, mực đen đen láy viết nên những dòng chữ rõ ràng
"Tặng cho ngươi, dù đi qua nước khác vẫn phải nhớ, ngươi là người của Viêm Hoa, là xương máu của Viêm Hoa"
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Đa tạ Hoàng Đế, thần sẽ không phụ lòng người
Nhưng xem ra như này có phải dễ lừa quá không?
Tối đó, lại có một bức thư gửi đến
"Đi đến điện Thoại Tuế, nếu có người can thì cứ đưa thứ này ra"
Cô đi đến điện như lời nói, nhưng xui xẻo mới bắt đầu thôi
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
"Cửa mở hở sao..."
Tiếng nói quen thuộc vang lên:
Hào Khâu
Vâng, tôi đã sắp xếp xong hết rồi, đừng lo
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
"Chuyện gì đây?" (núp vào góc)
Thôi Tứ Vọng
Dạ, đa tạ người, chứ nó cũng không cần thiết trong gia đình này nữa
Hào Khâu
...Cô ta giờ hết giá trị rồi, nếu đưa cho Đế Quân bên đó, ắt sẽ giảm bớt đi gánh nặng đất nước rồi
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
"Giọng nói này...cha?!"
Thôi Tứ Vọng
Chẳng phải cô ta là người của người sao? Sao lại bán đi?
Hào Khâu
(Cười mỉa) Người của ta thì sao chứ, làm việc một cách chính trực thì sao chứ? Khi hết giá trị cũng như không thôi
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
....(nghiến răng)
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
"Hoá ra...mình bị lừa sao...Ngốc thật.."
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
"Hai con người đó...chưa từng coi mình là con...mà chỉ là một công cụ..."
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
"Không...không được...mình phải rời khỏi đây, hoặc cao chạy xa bay khỏi đất nước này...hoặc...
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
...Bán mình cho Tướng Quân Thần Thụy..."
Uyển Oanh chạy đi ngay khỏi điện, nhưng chạy chưa được ba bước, một tiếng gọi hả hê vang lên
Hào Khâu
Cô Thôi, chẳng phải tôi gọi cô đến đây sao, sao lại chạy đi rồi~?
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
...!
Thôi Tứ Vọng
Con gái ngoan, đi làm vũ nữ cho Đế Quân, là con đã giúp đỡ nhà chúng ta rồi~
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Tôi không ngờ...tôi lại vướng bận, lại mang dòng máu của các người...!
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Tôi làm như trâu như ngựa mang tiền về cho các người, vậy mà các người sẵn sàng cho tôi đi làm kỹ nữ cho Tướng Quân...
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Các người coi thường tôi quá rồi đó!
Hào Khâu
Ngươi câm miệng! Ngươi nghĩ mình là ai chứ?
Hào Khâu
Chỉ là một dịch sứ thấp hèn, ngươi nghĩ mình có giá lắm à?!
Hào Khâu
Đưa ngươi bán cho Đế Quân là diễm phúc chục đời ngươi mãi không có đâu, đừng có mà chống trả!
Quần chúng (nam)
Dạ, thưa Hoàng Đế
Hào Khâu
Đưa cô ta ra Biên ải Nam Hoạn, chuẩn bị đưa đi cho Đế Quân!
Quần chúng (nam)
Tuân chỉ!
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Kh...khoan..!
Nhưng quá muộn rồi, hai binh lính ngay lập tức giữ chặt hai cánh tay của cô
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Buông ra!
Hào Khâu
Im ngay! Lãi nhãi nhức đầu
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
(nghiến răng) Tôi thà bị bán cho Tướng Quân, còn hơn cung phụng người lòng lang dạ sói như ngươi!
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Còn nữa, Thôi Tứ Vọng, tôi muốn rút cạn máu trong người mình trả lại cho ông lắm đó!
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Mẹ kiếp không biết kiếp trước tôi làm gì sai mà lại đầu thai vào cái nhà chết tiệt này!
Cô tức giận đến đỉnh điểm, bị lừa mà còn là do người thân máu mủ của mình, chắc chắn là vô cùng tức tối
Hào Khâu
Nhức đầu ghê...Đưa đi nhanh lên!
Quần chúng (nam)
Tuân chỉ!
Bọn họ lôi cô đi, tống cô vào trong một chiếc xe ngựa, rồi lao vút đi
Hào Khâu đứng trên điện, nhìn xuống với một cách khinh bỉ
Hào Khâu
Trứng mà bày đặt khôn hơn vịt, ngu ngốc thật sự
Thôi Tứ Vọng
Thưa Hoàng Đế, tôi có thể...
Hào Khâu
Số đó ta để trong một góc khuất, đủ để nhà ngươi tiêu xài ba đời không hết
Thôi Tứ Vọng
Đa...đa tạ Hoàng Đế! (chạy đi)
Hào Khâu
Lòng tham con người...đúng là không đáy
Hào Khâu
Nhờ vậy, mình còn có thể lợi dụng tên này thêm chút nữa~
Trong lúc đó, gần Biên ải Nam Hoạn
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Khốn kiếp...khốn kiếp..!
Lòng cô giờ vừa đau vừa tức, nghĩ tới đoạn hội thoại giữa tên Hoàng Đế chết tiệt đó với người cha của mình, khiến cô dâng lên một nỗi hận thù cao hơn cả núi
Nước mắt cô chảy dài trên mặt, không vì mất nước, không vì nhiệm vụ thất bại, mà là vì bị hại bởi chính hai con người mình tin tưởng nhất
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Tướng Quân..."Ác Quỷ Chiến Trận"...
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Liệu người có thể cứu rỗi ta khỏi đất nước của chính ta...?
Dù cô rất ghét anh, vị Tướng Quân đó
Nhưng có lẽ, anh mới là người dẫn dắt cô khỏi tuyệt vọng sâu thẫm, đúng thế không..?
Cái danh "Ác Quỷ" đó, có đúng được chút nào không..?
Hàng vạn câu hỏi nhảy lên trong đầu, liệu...việc chấp nhận số phận này...có đúng không..?
------------------------------
Chiếu chỉ 2: Phong toả
Chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng thành, hàng chục người trong thành đổ xô nhau chạy ra như trút nước
Quần chúng (nam)
Thưa cô, chúng ta đến rồi
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
À...ừm...cảm ơn
Cô lết cái thân mình đi đến trước cổng, ngó nghiêng xung quanh, như thể đang thăm dò gì đó
Sự phồn thịnh của thành Vấn Trị quả không thể phủ nhận được, nhìn đâu cũng thấy sự phát triển vượt bậc hơn so với các nước khác
Tuy thế, nơi này vẫn toát ra vẻ cổ kính của một thành trì lâu đời, thật sự khiến người ta có chút choáng ngợp
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Đẹp ghê...
???
Thôi tiểu thư, vinh hạnh tiếp đón cô đến với Hạo Thiên quốc chúng tôi
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Anh là...
???
À, xin lỗi vì sự thất lễ này
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Tôi là Đồ Phù Sinh, tể tướng của thành Vấn Trị, hân hạnh tiếp đón tiểu thư
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
À... ừm...
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Cảm ơn anh đã ra tiếp đón
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
"Ngại quá...mà hình như giọng nói này...có hơi quen quen..."
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Đi thôi, Tướng Quân đã chuẩn bị sẵn chỗ cho tiểu thư ở vào đêm nay và ngày mai
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Được, cảm ơn anh...
Cô không thể làm gì khác ngoài việc đi theo Phù Sinh, vì đang đi với người có quyền lớn nhất nhì trong thành, có chạy cũng không thể thoát
Hắn đưa cô đến một căn nhà nhỏ, nằm ở ngay gần với điện Hàn Thiếu
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Ta đến rồi, Thôi tiểu thư
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Thế...ta sẽ ở trong đây đến hết ngày mai à?
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Đúng vậy
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Đây là căn tốt nhất trong thành rồi đó
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
"Tuy chưa gặp mặt...nhưng thật sự đối đãi tốt quá...
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Khoan, lỡ đâu đây chỉ là một cái bẫy thì sao..."
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Tiểu thư không cần lo, chúng tôi đã cho quân bảo vệ khắp thành, đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho tiểu thư
Ở xung quanh, mọi người nhìn cô với một ánh mắt đầy nghi hoặc, rồi xì xầm bàn tán
Quần chúng (nữ)
1: Cô gái kia là ai vậy? Hình như đâu phải người nước mình?
Quần chúng (nữ)
2: Chịu thôi, chứ đâu có ai có thông tin của cổ đâu?
Quần chúng (nữ)
3: Mà hình như người này cũng phải quý hoá lắm đó, đích thân Tể tướng đại nhân ra tiếp cơ mà
Quần chúng (nữ)
2: Cũng đúng ha, cô làm tôi tò mò thân thế của cô ấy rồi đó
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
(Liết mắt) Im ngay!
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Đây là người của Đế Quân, các ngươi có gan nói à?!
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Lá gan của các ngươi to đến thế sao?!
Quần chúng (nữ)
X- xin lỗi Tể tướng đại nhân...!
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Tiểu thư, cô đừng để ý mấy lời này, cô cứ đi vào trong đi...
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Ta...tôi cảm ơn...
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Mà khoan, tiểu thư
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Người muốn gì, Tể tướng?
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Chiếc trâm bằng bạc đó, tiểu thư đã nhận được rồi chứ?
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
... (rút chiếc trâm từ trong túi ra)
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
Ý Tể tướng là thứ này...đúng chứ?
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
(mỉm cười) Vậy thì tốt rồi, đó là thứ cuối cùng tôi cần xác nhận
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Tất cả đã hoàn thành, tôi xin được lui về trước
Thôi Uyển Oanh (Dịch sứ/ Dịch đệ)
(Gật đầu) Cảm ơn, đã phiền ngài Tể tướng rồi
Cô quay lưng đu vào trong nhà, đám đông rời đi như đập nước vỡ tan
Phù Sinh trở về vào thành, đi đến Thái Y viện
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Tướng Quân đại nhân...(cúi người)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Đã xong rồi chứ?
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Đã xong xuôi rồi, thưa Tướng Quân
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Còn...chiếc trâm bạc kia?
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Cũng đã trong tay cô ấy rồi, người cứ yên tâm
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Vậy thì tốt rồi, ngươi lui xuống đi
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Thần xin cáo lui
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
(rời đi)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
...
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
"Tìm được nàng...chắc là thứ mà ta không nghĩ đời này ta làm được..."
Thân Mặc Khanh (thái y)
Tướng Quân (đi từ cửa sau vào)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Thân khanh
Thân Mặc Khanh (thái y)
Đề nghị của người đã xong rồi
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Được, như thế đi, làm như những gì ta đã bày ra
Thân Mặc Khanh (thái y)
Thần...tuân chỉ!
Kế hoạch của chàng là gì ư?
Quay lại trước khi Uyển Oanh đến khoảng vài tiếng
Thân Mặc Khanh (thái y)
(Nói nhỏ) Phù Sinh, ngươi nghĩ hắn triệu hai chúng ta lên để làm gì?
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
(Nói nhỏ) Ta chịu, cho dù ta có là thân cận của hắn thì chuyện đột nhiên triệu người thì ta cũng đâu có biết được!
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Ngươi nghĩ là chuyện gì, "thổ địa" thành Vấn Trị?
Thân Mặc Khanh (thái y)
Ngươi hỏi ta thì sao ta biết?!
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Nhanh đi, ta còn phải đi làm sổ sách nữa
Thân Mặc Khanh (thái y)
Rồi rồi, ngươi bận, ta không bận
Hai người im lặng từ lúc đó cho đến khi đến trước điện Hàn Thiếu
Thân Mặc Khanh (thái y)
Bái kiến Tướng Quân (cúi người)
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Tướng Quân cho gọi thần (cúi đầu)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Tể tướng Đồ, Thái y Thân, ta có việc cần bàn bạc với các ngươi
Thân Mặc Khanh (thái y)
Chuyện gì, thưa Tướng Quân?
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
(Liết mắt nhìn Phù Sinh)
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Tướng...Tướng Quân có cần gì, thần xin lắng nghe
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Chuyện này...có hơi khó nói....
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Người cứ việc nói, thần sẵn sàng tuân chỉ
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Nói sao nhỉ...ta mới "mua" một cô gái của Viêm Hoa quốc-
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
SAO CƠ???
Thân Mặc Khanh (thái y)
Tướng...Tướng Quân..?!
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Khoan khoan, nghe ta giải thích..!
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
E hèm, thật ra nó cũng không phải "mua bán" gì hết!
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Ta chỉ là đổi người thôi mà! Các ngươi phải tin ta chứ?!
Thân Mặc Khanh (thái y)
Người nói thế làm người ta khó tin hơn đó!
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Không ấy ngươi câm mồm lại luôn đi! Ta bắt đầu sợ ngươi rồi đó! (văng tục)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
(Đập bàn) Ngươi câm trước, rồi mới tới ta
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Ta chưa nói hết mà đã phản ứng rồi?!
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Biết vậy lúc đó không cho ngươi lên chức rồi...(làu bàu)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Nghe cho kỹ đây, cho kỹ vào rồi mới ý kiến!
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
(Bắt đầu bình tĩnh lại)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Đầu tiên, vài ngày trước, ta đã phát hiện nội gián của Viêm Hoa quốc trong thành, cớ tốt thế này thì phải tận dụng
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Thế là ta cho quân đi tấn công ngay, đã là phe địch, còn là nội gián, không thể tha được...
Thân Mặc Khanh (thái y)
Thế...người đó...sao rồi...
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Ngươi đoán xem (ánh mắt ranh ma)
Thân Mặc Khanh (thái y)
Hắn...chết rồi...?
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
...Không hẳn
Thân Mặc Khanh (thái y)
Thế giờ hắn sao rồi...?
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Ta trả về nước rồi, tha hắn, nhưng mà có một điều kiện ta đưa ra
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Là điều kiện gì?
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
"Bán cho ta dịch sứ họ Thôi, ta sẽ tha cho. Hoặc giao người, hoặc mất người"
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Vậy nó có khác quái gì đâu?!
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Vẫn là mua bán mà???
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Khác chứ!
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Thực chất, người ta giao về chỉ là một dịch sứ của mình cải trang thôi, còn người thật à...
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Giống như những gì Thái y Thân nghĩ đấy (cười gian xảo)
Thân Mặc Khanh (thái y)
Thế...người đưa người đó về nước kiểu gì...
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Đơn giản, chờ tối nay, ngươi ắt sẽ biết
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
(hiểu ra) Ta hiểu rồi...
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Phù Sinh, theo như ta đoán đúng, trong khoảng tối nay cô gái đó sẽ đến, chuẩn bị căn nhà tốt nhất trong thành, gần điện Hàn Thiếu cho cô ấy đi
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
...Xem ra ngươi đã tìm được "thiên mệnh" của mình rồi nhỉ? (nhếch mép)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ đi, làm theo ta nói là được
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
Được, vậy ta xin phép lui
Đồ Phù Sinh (tể tướng)
(Rời đi)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Thái y Thân, ta cũng có chuyện cần nhờ ngươi
Thân Mặc Khanh (thái y)
Tướng Quân cứ việc nói
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
...Thái y Thân, sắc một chén thuốc an thần loại mạnh đi, ta phải đảm bảo phu nhân "của ta" không trốn đi được
Thân Mặc Khanh (thái y)
Dạ?!
Thân Mặc Khanh (thái y)
Tướng Quân...lần thứ hai người làm chuyện này với người ta rồi đó...Người không sợ à?
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Không để nàng ấy chạy đi được, nên đành phải thế thôi..
Thân Mặc Khanh (thái y)
...Được, thần tuân chỉ
Thân Mặc Khanh (thái y)
Thần xin được phép lui
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
(gật đầu)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
"Hai người ngây thơ thật...nghĩ ta tha cho kẻ bán đứng dễ thế à...?"
Quay về hiện tại, ở trước cổng thành Tế Tựu
Quần chúng (nam)
Thưa Hoàng Đế, tín vật của Đế Quân đã đến rồi
Hào Khâu
Được rồi, ngươi lui xuống đi
Hắn bước đi xuống, đích thân mình cùng một vài tòng quân kiểm tra con số mình nhận được
Quần chúng (nam)
Hoàng Đế giá lâm! (cúi người)
Hào Khâu
"Tướng Quân Thần Thụy....để xem ngươi trả cho ta bao nhiêu để lấy tên vô dụng đó nào..."
Hắn mở chiếc rương đầu tiên ra, và xem ra đây là một món quà lớn đến từ Đế Quân nước Hạo Thiên rồi
Bên trong chiếc rương đó, không phải là tiền tài của cải, mà trong đó đầy ắp những mảnh thịt đỏ chót, trộn trong đó là từng khúc xương nứt nẻ, hoà trong đó là một thứ mùi sắt tanh tưởi của máu tươi
Chính giữa đống đó là một cái đầu người, mắt trợn trắng, lớp da đã và đang bắt đầu phân hủy rồi
Hình như sau đầu là nguyên một mảng trắng của xương, còn hòa chung một màu đỏ thẩm
Đúng như giao kèo, trả người - nhưng là người chết
Hào Khâu
Chuyện...chuyện này là sao?! (quát lên)
Hào Khâu
(Mở luôn tất cả các rương còn lại)
Hào Khâu
Không thể nào...!
Từng chiếc rương khác, trong đó cũng như thế, là từng chi của kẻ phản bội được chặt khúc ra như thể chặt giò heo, từng lát, từng lát mỏng như tờ, mùi máu lẫn mùi xác thịt thối rữa len lỏi vào sâu cánh mũi, thật sự khiến người ta kinh hãi
Trong mỗi chiếc rương chỉ để đúng một viên nguyên bảo, đúng, một viên duy nhất!
Trong chiếc rương cuối cùng, không chứa xác hay thịt, mà chỉ có một con dao nhuốm máu, và một cuộn giấy nhỏ
Hào Khâu
(giật lấy cuộn giấy trong rương)
Ngu ngốc, nghĩ ta dễ dàng trả người đến thế à, tội cho ngươi, "Cửa nhà khang trang lấy tiền xây, lừa ngươi dễ hơn trở bàn tay"
Cảm ơn vì đã cho ta được một nhân tài nhé!
Hắn tức đến mức người run lẩy bẩy, hoá ra tất cả đều đã nằm trong tính toán của anh, không có chút sơ hở nào
Còn người được anh cử đi thì sao?
Quần chúng (nam)
Đế Quân! (cúi người)
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Thành công chứ?
Quần chúng (nam)
Thành công mỹ mãn, thưa Đế Quân
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Được, ngươi rút đi
Quần chúng (nam)
Đa tạ Đế Quân, được phục vụ cho người là vinh hạnh lớn nhất của thần
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
Ha, xem ra món quà mình mang đến thật sự đủ gây rúng động bên đó rồi~
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
"Thôi tiểu thư...ta xin lỗi, nhưng ta không thể nàng bị vùi dập ở cái nước chết tiệt đó được nữa..."
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
"Ta sợ...trước khi ta tìm được nàng, thì nàng đã không còn rồi..."
Trương Thần Thụy ("tướng quân")
"Đừng lo, ta thề một đời không cho ai làm tổn thương nàng được nữa..."
Tác giả
Thế thôi nha mọi người:)
Download MangaToon APP on App Store and Google Play