[ ĐN TR / Tokyo Revengers ] Linh Hồn Bị Vấy Bẩn
Chapter 1
4 năm trước, vào một buổi chiều đông lạnh giá ở Tokyo, cái lạnh của mùa đông như những lưỡi dao vô hình, cắt qua từng lớp áo mỏng manh của người đi đường.
Gió cuối năm gào rít qua những con phố hẹp, mang theo hơi thở băng giá, khiến ai nấy đều co ro trong chiếc áo khoác dày cộp
Những cành cây khô khẳng khiu trơ trọi bên đường, như đang run rẩy dưới sức ép của mùa đông khắc nghiệt
Nhưng giữa cái lạnh lẽo ấy, Suzuki Reita, một chàng trai vừa tròn 28 tuổi, lại cảm thấy một sự ấm áp lạ kỳ, như thể mùa đông chẳng thể chạm đến cậu.
Reita nằm gọn trong vòng tay của Shinichiro Sano, người mà cậu yêu hơn tất thảy mọi thứ trên đời
Họ đang ngồi trên một băng ghế gỗ cũ kỹ trong một công viên nhỏ gần nhà Shinichiro
Bầu trời xám xịt, phủ đầy những đám mây nặng nề, như muốn đè ép cả thành phố vào sự u ám
Những cơn gió lạnh buốt thổi qua, làm lay động mái tóc đen nhánh của Reita, nhưng cậu chẳng hề để tâm
Shinichiro, với nụ cười rạng rỡ tựa ánh mặt trời, đang ôm lấy cậu, và sự ấm áp từ cơ thể anh đủ để xua tan mọi cái lạnh của mùa đông.
Reita cất tiếng, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng xen lẫn chút tinh nghịch
Cậu ngước lên, đôi mắt trong veo nhìn vào gương mặt góc cạnh của Shinichiro, nơi mà nụ cười luôn khiến trái tim cậu rung động.
Sano Shinichiro
Hửm, sao thế nhóc?
Shinichiro đáp, giọng anh trầm ấm, mang theo chút trêu đùa
Anh nghiêng đầu, đôi mắt đen láy ánh lên sự dịu dàng, như thể đang nhìn vào điều quý giá nhất trên đời.
Reita ngập ngừng, đôi tay nhỏ bé của cậu nắm chặt lấy vạt áo khoác của Shinichiro, như muốn giữ anh lại mãi mãi
Suzuki Reita
Nếu… mai sau anh rời xa em thì sao?
Câu hỏi bật ra khỏi miệng cậu, không suy nghĩ, như một nỗi sợ vô hình chợt trỗi dậy trong lòng
Shinichiro khựng lại, ánh mắt anh thoáng ngạc nhiên trước câu hỏi bất chợt
Rồi anh bật cười, âm thanh trong trẻo vang lên giữa không gian tĩnh lặng của công viên
Sano Shinichiro
Thằng ngốc này!
Anh mắng yêu, đưa tay nhéo nhẹ mũi Reita, khiến cậu kêu lên một tiếng “Úi!” đầy giả vờ
Sano Shinichiro
Ngốc quá ngốc, nghĩ sao lại hỏi anh mấy câu xui xẻo đó
Sano Shinichiro
Làm gì có chuyện đó chứ!
Nụ cười của Shinichiro rạng rỡ, tựa như ánh nắng len lỏi qua màn mây xám, chiếu sáng cả thế giới của Reita
Cậu nhìn anh, trái tim như đang nhảy múa trong lồng ngực
Suzuki Reita
Đang bị đ-đau nè.....
Reita kêu lên, giả vờ nhăn nhó, rồi chui rúc sâu hơn vào vòng tay của Shinichiro, tìm kiếm sự an toàn và ấm áp từ anh
Cậu áp má vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim đều đặn, mạnh mẽ của Shinichiro, như một lời khẳng định rằng anh vẫn ở đây, vẫn thuộc về cậu
Reita thì thầm, giọng cậu nhỏ đến mức gần như hòa vào tiếng gió
Cậu cảm nhận được hơi thở của Shinichiro, đều đặn và ấm áp, phả lên mái tóc cậu
Ở bên anh, mọi thứ dường như trở nên hoàn hảo
Cái lạnh giá của mùa đông, sự cô đơn mà cậu từng chịu đựng trong những ngày tháng trước khi gặp Shinichiro, tất cả đều tan biến
Anh như một ngọn lửa, không chỉ sưởi ấm cơ thể cậu mà còn thắp sáng cả tâm hồn cậu
Reita nói, giọng cậu mang chút bướng bỉnh, nhưng ánh mắt lại lấp lánh sự chân thành.
Suzuki Reita
Em tham lam lắm nha, Shin-kun
Suzuki Reita
Em muốn giữ anh mãi, không cho anh đi đâu hết
Suzuki Reita
Anh có biết không, em… em sợ lắm
Suzuki Reita
Sợ một ngày nào đó anh sẽ biến mất, và em sẽ chẳng còn gì cả
Shinichiro bật cười, âm thanh trầm ấm vang lên bên tai Reita, như một bản nhạc dịu dàng
Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên mái tóc xuề xòa của cậu, động tác dịu dàng đến mức khiến trái tim Reita như tan chảy
Sano Shinichiro
Thằng nhóc này, nói gì mà sến thế
Anh trêu, nhưng ánh mắt lại tràn đầy yêu thương
Sano Shinichiro
Anh cũng muốn bảo vệ em mãi, Reita
Sano Shinichiro
Em biết không, anh chẳng hiểu sao mình lại yêu một thằng nhóc nghịch ngợm như em. Nhưng mà…
Anh ngừng lại, nhìn sâu vào mắt Reita, như muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào tâm trí.
Sano Shinichiro
Yêu thì đâu cần lý do
Reita đỏ mặt, cảm giác hạnh phúc ngập tràn khiến cậu không biết phải đáp lại thế nào
Cậu chỉ biết ôm chặt lấy Shinichiro, siết chặt như thể sợ rằng nếu buông tay, anh sẽ tan biến
Suzuki Reita
Anh không được rời xa em đâu, hứa đi!
Reita nói, giọng cậu hơi run, nửa đùa nửa thật
Cậu ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh như những vì sao, nhìn Shinichiro với tất cả sự tin tưởng và yêu thương
Shinichiro đáp, giọng anh chắc chắn, như thể đang tuyên thệ điều gì đó thiêng liêng
Anh siết chặt vòng tay, kéo Reita sát hơn vào lòng mình
Sano Shinichiro
Anh sẽ ở bên em, mãi mãi.....
Sano Shinichiro
Không gì có thể chia cắt chúng ta, Reita
Sano Shinichiro
Anh hứa.....
Reita mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai
Cậu tin anh, tin vào lời hứa ấy, tin vào tình yêu mà họ đang có
Trong khoảnh khắc ấy, cậu nghĩ rằng không gì có thể chia cắt họ
Tình yêu của họ giống như một cuốn tiểu thuyết lãng mạn, ngọt ngào và hoàn hảo, nơi mà cái kết hạnh phúc là điều tất yếu
Cậu tham lam, ích kỷ, muốn giữ mãi khoảnh khắc này, muốn thời gian ngừng trôi để cậu được ở bên Shinichiro mãi mãi
Suzuki Reita
Shin-kun, anh có biết không?
Reita nói, giọng cậu nhẹ nhàng, như đang kể một bí mật
Suzuki Reita
Ở bên anh, em cảm thấy như cả thế giới này chỉ có mình em và anh
Suzuki Reita
Mọi thứ khác… đều không quan trọng
Shinichiro cười, đưa tay xoa đầu cậu
Sano Shinichiro
Em đúng là một thằng nhóc ngốc
Sano Shinichiro
// Cưng chiều //
Sano Shinichiro
Nhưng anh thích cái ngốc đó của em
Sano Shinichiro
Nó làm anh muốn bảo vệ em hơn
Reita ngẩng lên, nhìn vào mắt Shinichiro
Suzuki Reita
Anh không được nói dối đâu đấy!
Cậu giả vờ hờn dỗi, nhưng khóe môi lại cong lên thành một nụ cười
Sano Shinichiro
// Chắc nịch //
Sano Shinichiro
Anh sẽ không bao giờ để em cô đơn, Reita
Cậu gật đầu, áp mặt vào ngực Shinichiro, lắng nghe nhịp tim của anh
Suzuki Reita
Vậy thì tốt....
Suzuki Reita
Vì em cũng không muốn cô đơn đâu, Shin-kun.... // Thì thầm //
Họ ngồi đó, trong cái lạnh của mùa đông, nhưng trái tim họ lại ấm áp hơn bao giờ hết
Reita nhắm mắt, để hơi ấm từ Shinichiro bao bọc lấy cậu
Cậu muốn thời gian ngừng lại, muốn khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi
Cậu không muốn nghĩ đến tương lai, không muốn nghĩ đến những gì có thể xảy ra
Chỉ cần có Shinichiro ở đây, mọi thứ đều ổn
" Nhưng cuộc đời không phải tiểu thuyết "
Ngày Shinichiro ra đi, cả thế giới của Reita như sụp đổ
Đó là một buổi chiều tà, khi ánh hoàng hôn đỏ rực nhuộm bầu trời Tokyo như máu
Cậu nhận được tin từ một người bạn của Shinichiro - Akashi Takeomi
Akashi Takeomi
[☎︎] : R-Reita.....
Akashi Takeomi
[☎︎] : Th-Thằng Shin.....nó bị giết rồi....
Reita không nhớ mình đã chạy đến hiện trường như thế nào
Đôi chân cậu như không còn thuộc về mình, chúng đưa cậu lao qua những con phố đông đúc, qua những ánh đèn neon lập lòe, đến nơi mà Shinichiro đã nằm xuống
Tiếng còi cảnh sát chói tai hòa lẫn với tiếng khóc của những người bạn, người thân của Shinichiro
Sano Manjirou - Mikey [ Child ]
Anh Shin......
Sano Emma [ Child ]
H-Hức..... Anh Shin!
Baji Keisuke [ Child ]
ANH SHINNN!!!!
Baji Keisuke [ Child ]
WAAAAHH!!
Hanemiya Kazutora [ Kid ]
T.... Tại sao chứ.....?
Hanemiya Kazutora [ Kid ]
Tao làm vì Mikey mà.....
Hanemiya Kazutora [ Kid ]
Tất cả... Tất cả là tại Mikey......
Hanemiya Kazutora [ Kid ]
Đúng rồi..... là tại Mikey.....
Hanemiya Kazutora [ Kid ]
Phải giết.... Phải giết Mikey......
Cậu đứng đó, giữa đám đông, nhìn thi thể của anh được phủ một tấm vải trắng
Máu loang lổ trên mặt đường, như những cánh hoa rơi rụng, đỏ thẫm và lạnh lẽo
Suzuki Reita
Shin....Shinichiro..... // Thì thào //
Cậu quỳ xuống bên cạnh anh, đôi tay run rẩy chạm vào tấm vải trắng, nhưng không dám kéo nó ra
Cậu sợ phải đối diện với sự thật, sợ phải nhìn thấy gương mặt của người cậu yêu giờ đây chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo
Nước mắt cậu rơi xuống, thấm vào mặt đường lạnh giá, hòa lẫn với máu của Shinichiro
Suzuki Reita
Không....không thể nào..... // Lẩm bẩm //
Suzuki Reita
Anh hứa rồi mà… // Nghẹn ngào //
Suzuki Reita
Anh nói sẽ không rời xa em....
Suzuki Reita
Shin-kun, anh nói dối em… anh là đồ dối trá…
Suzuki Reita
// Ôm lấy đầu mình //
Những ký ức về Shinichiro ùa về, như một cơn lũ cuốn trôi mọi lý trí của cậu
Nụ cười của anh, giọng nói trầm ấm, vòng tay ấm áp… tất cả giờ đây chỉ còn là dĩ vãng
Cậu muốn hét lên, muốn gào thét với cả thế giới, nhưng cổ họng cậu như bị bóp nghẹt, chỉ phát ra những tiếng nức nở yếu ớt
Một giọng nói trầm thấp vang lên bên cạnh cậu
Reita ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe đẫm lệ
Trước mặt cậu là một người đàn ông lớn tuổi, khuôn mặt khắc khổ, đôi mắt hằn sâu những vết chân chim
Đó là Sano Mansaku, ông nội của Shinichiro
Suzuki Reita
Ông là....? // Run rẩy //
Cú sốc quá lớn khiến cậu không thể suy nghĩ mạch lạc
Cậu nhìn ông, đôi mắt mờ đi vì nước mắt, như thể đang cầu xin một câu trả lời, một phép màu nào đó để đưa Shinichiro trở lại
Sano Mansaku
Cháu là Suzuki Reita, đúng không? // Dịu dàng //
Ông bước đến gần, đặt một bàn tay già nua lên vai cậu.
Sano Mansaku
Sẽ ổn thôi, cháu đừng nghĩ nhiều
Sano Mansaku
Shinichiro… nó sẽ không muốn thấy cháu như thế này
Reita cúi đầu, nước mắt rơi xuống đất, thấm vào nền đá lạnh giá
Suzuki Reita
Sao lại thế này.....
Suzuki Reita
Shin-kun.....
Suzuki Reita
Anh ấy hứa sẽ không rời xa cháu.....
Suzuki Reita
Cháu không muốn....không muốn mất anh ấy.... // Thì thầm //
Suzuki Reita
Ông ơi, làm sao để anh ấy trở lại?
Suzuki Reita
Cháu phải làm gì đây? // Nghẹn ngào //
Sano Mansaku
...... // Xoa đầu cậu //
Sự an ủi ấy chẳng thể xoa dịu nỗi đau trong lòng Reita
Sano Mansaku
Reita, cuộc đời đôi khi khắc nghiệt
Sano Mansaku
// Cố kìm nén cảm xúc //
Sano Mansaku
Nhưng Shinichiro, nó yêu cháu
Sano Mansaku
Nó sẽ muốn cháu sống tiếp, sống thật tốt, vì cả nó nữa
Suzuki Reita
// Lắc đầu //
Suzuki Reita
Cháu không làm được....
Suzuki Reita
Không có anh ấy, cháu không biết phải sống thế nào....
Suzuki Reita
Cháu chỉ muốn anh ấy trở lại.....Chỉ một lần thôi....
Đám tang của Shinichiro diễn ra ngay sau đó, trong một không khí nặng nề và u ám
Mọi người đến, nói lời từ biệt, nhưng Reita chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn quan tài của anh
Tiếng tim cậu như vỡ vụn, từng nhịp đập đau đớn nhắc nhở cậu rằng Shinichiro đã rời xa cậu mãi mãi
Cậu cầm tấm ảnh của anh trên tay, ngón tay run rẩy vuốt ve gương mặt cười rạng rỡ trong bức ảnh
Suzuki Reita
Mới hôm qua thôi..... Anh còn ôm em mà.....
Suzuki Reita
// Lẩm bẩm //
Suzuki Reita
Sao anh không nói lời từ biệt với em, Shin-kun?
Suzuki Reita
Sao anh lại đi như thế?
Cậu đứng đó, giữa những người xa lạ, cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết
Shinichiro, người từng là ánh sáng của đời cậu, giờ đây chỉ còn là một nấm mồ vô danh
Cậu muốn khóc, muốn gào thét, nhưng tất cả những gì cậu có thể làm là để nước mắt rơi, lặng lẽ và đau đớn
Chapter 2
Bảy năm sau, Tokyo vẫn rực rỡ như ngày nào, nhưng với Reita, thành phố này giờ đây chỉ còn là một nơi đầy ký ức đau thương
Cậu bước đi trên con phố phủ đầy tuyết, từng bông tuyết rơi xuống, tan ra trên mái tóc đen của cậu
Cái lạnh của mùa đông không còn làm cậu run rẩy nữa, bởi trái tim cậu đã nguội lạnh từ lâu, kể từ ngày Shinichiro ra đi
Suzuki Reita
Chà, tuyết rơi sớm ghê!
Reita nói với chính mình, giọng cậu mang chút lạc quan gượng gạo
Cậu kéo cao cổ áo khoác, bước chậm rãi trên vỉa hè
Những chiếc xe hơi lướt qua, ánh đèn neon từ các tòa nhà cao tầng phản chiếu trên mặt đường ướt át
Tokyo vẫn náo nhiệt, vẫn hoa lệ, nhưng với Reita, tất cả chỉ là sự lạnh lùng, xa cách
Cậu cảm thấy lạc lõng, như một bóng ma giữa dòng người tấp nập
Suzuki Reita
* Mình nên về sớm thôi..... *
Reita nghĩ thầm, đôi mắt cậu lướt qua những gương mặt xa lạ
Bảy năm qua, cậu đã cố gắng sống tiếp, nhưng mỗi bước đi đều như một lời nhắc nhở về người mà cậu đã mất
Shinichiro, người từng là ánh sáng của cuộc đời cậu, giờ đây chỉ còn là một ký ức đau đớn
Cậu đã chọn cách chung thủy với anh, không mở lòng với bất kỳ ai khác
Tình yêu của cậu dành cho Shinichiro là vĩnh cửu, như một lời thề không bao giờ phá vỡ
Cậu bước đi, đôi giày chà xát trên mặt đường phủ tuyết, tạo ra những âm thanh lạo xạo nhỏ bé
Suzuki Reita
* Lạnh thật.... *
Reita nghĩ, hơi thở cậu hóa thành những làn khói trắng trong không khí
Cậu dừng lại, ngẩng lên nhìn bầu trời
Những bông tuyết rơi lặng lẽ, như những giọt nước mắt của mùa đông
Suzuki Reita
Shin-kun, anh có thấy em không? // Thì thầm //
Suzuki Reita
Em vẫn nhớ anh....mỗi ngày....
Ở một góc tối tăm của thành phố, trong một con hẻm nhỏ bẩn thỉu, Mikey ngồi co ro, đôi mắt đen vô hồn nhìn vào khoảng không
Sano Manjirou - Mikey
......
Hắn mặc một chiếc áo thun rách rưới, mái tóc bạc kim khô xơ vì cái lạnh
Hắn mệt mỏi, kiệt quệ, không chỉ vì cái lạnh mà còn vì chính cuộc sống này
Mikey, kẻ từng được gọi là “Vua” của thế giới ngầm, giờ đây chỉ còn là một cái bóng của chính mình
Hắn đã bỏ lại tất cả, băng đảng, quyền lực, và cả những người từng trung thành với hắn
Sano Manjirou - Mikey
* Sắp kết thúc rồi.... *
Mikey nghĩ, đôi mắt khép lại
Hắn đã đứng trên tầng thượng của một tòa nhà cao chọc trời trước đó, nhìn xuống dòng người nhỏ bé bên dưới
Hắn đã nghĩ đến việc nhảy xuống, để mặt đất lạnh lẽo ôm trọn lấy hắn, chấm dứt mọi đau khổ
Nhưng có điều gì đó đã khiến hắn dừng lại, một cảm giác mơ hồ, không rõ ràng
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Vua!!
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Ngài đâu rồi?! // Lo lắng //
Tiếng gọi của Sanzu Haruchiyo vang lên từ xa, kéo Mikey ra khỏi dòng suy nghĩ
Hắn mở mắt, ánh nhìn sắc lạnh quét qua con hẻm tối tăm
Sano Manjirou - Mikey
......
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Nhanh lên!!!
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Cả lũ chúng mày còn không mau đi tìm Boss?! // Gào lên vì giận dữ //
Kokonoi Hajime
Biết rồi, thằng ngu
Kanji Mochizuki đáp lại, giọng trầm trầm nhưng không kém phần cáu kỉnh
Mikey nhếch môi, một nụ cười nhạt nhẽo hiện lên trên gương mặt hắn
Sano Manjirou - Mikey
* Vẫn cố tìm ra sao? *
Hắn nghĩ, nhưng không có ý định để lộ mình
Hắn đã chọn cách trốn chạy, không phải vì sợ hãi, mà vì hắn đã quá mệt mỏi với tất cả
Cuộc sống này, với hắn, chỉ còn là một chuỗi ngày dài đầy đau đớn và trống rỗng
Hắn ngồi đó, trong góc hẻm bẩn thỉu, nơi mùi rác rưởi và cái lạnh cào xé cơ thể gầy gò của hắn
Sano Manjirou - Mikey
......
Mikey ghét nơi này, ghét cái sự bẩn thỉu và hôi thối, nhưng đây là nơi duy nhất mà đám thuộc hạ của hắn khó có thể tìm ra
Hắn muốn được yên, muốn để mọi thứ chìm vào quên lãng
Reita, trong lúc bước đi vô định, tình cờ rẽ vào con hẻm đó
Cậu dừng lại khi thấy một bóng người co ro trong góc
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, mái tóc bạc kim của Mikey lấp lánh, thu hút ánh nhìn của Reita
Có điều gì đó ở người này khiến cậu không thể bỏ qua
Có lẽ là đôi mắt, sâu thẳm và trống rỗng, nhưng lại gợi lên một cảm giác quen thuộc
Suzuki Reita
Anou.... // Ngập ngừng //
Suzuki Reita
Cậu trai trẻ, cậu ổn chứ?
Mikey ngẩng đầu, đôi mắt đen tuyền nhìn thẳng vào Reita
Ánh mắt ấy lạnh lẽo, sắc bén, khiến Reita bất giác rùng mình
Sano Manjirou - Mikey
Ra khỏi đây
Reita chớp mắt, không ngờ thái độ của người lạ lại gay gắt đến vậy
Suzuki Reita
Cậu… cậu không sao thật chứ?
Cậu hỏi lại, giọng vẫn dịu dàng, dù trong lòng có chút lo lắng
Suzuki Reita
Trời lạnh thế này, ngồi đây không tốt đâu
Sano Manjirou - Mikey
// Liếc cậu //
Sano Manjirou - Mikey
Đừng để tôi nhắc lại lần nữa
Hắn nói, giọng càng thêm u ám
Nhưng Reita, không hiểu từ đâu ra can đảm, lại ngồi xổm xuống bên cạnh Mikey, quan sát hắn kỹ hơn.
Suzuki Reita
Cậu không có nhà sao?
Reita hỏi, giọng cậu vẫn nhẹ nhàng, như đang nói với một người bạn cũ
Cậu nhìn vào mái tóc bạc kim của Mikey, khô xơ nhưng lấp lánh dưới ánh đèn
Có điều gì đó ở hắn khiến Reita cảm thấy… quen thuộc, dù cậu không thể giải thích được
Mikey vẫn im lặng, ánh mắt hắn trở nên trống rỗng
Reita ngập ngừng, rồi tiếp tục
Suzuki Reita
Cậu… cậu không cần phải sợ gì đâu
Suzuki Reita
Tớ chỉ muốn giúp thôi
Cậu mỉm cười, nụ cười dịu dàng như ánh nắng mùa đông, khiến không khí lạnh giá dường như bớt khắc nghiệt
Mikey nhìn cậu, ánh mắt vẫn có tý cảm xúc
Sano Manjirou - Mikey
......
Mikey không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu
Hắn không quen với sự nhiệt tình của Reita, nhưng lạ thay, hắn không cảm thấy khó chịu
Có điều gì đó ở cậu nhóc này khiến hắn không thể dứt ra
Suzuki Reita
Cậu đứng dậy đi // Lo lắng //
Suzuki Reita
Trời lạnh thế này, coi chừng bị cảm đấy
Suzuki Reita
Cậu đói không?
Suzuki Reita
Gần đây có một quán ramen ngon lắm, tớ dẫn cậu đi ăn nhé?
Sano Manjirou - Mikey
......
Đáng lẽ hắn phải tức giận, phải đẩy cậu ra, hoặc tệ hơn, làm điều gì đó tàn nhẫn
Nhưng khi Reita đưa tay ra, ánh mắt chân thành và nụ cười dịu dàng, Mikey, gần như vô thức, đứng lên và đi theo cậu
Tại một quán hàng rong nhỏ bên đường, mùi ramen thơm lừng hòa quyện trong không khí lạnh giá
Reita hào hứng gọi hai bát ramen, còn Mikey chỉ ngồi im, đôi mắt dán vào bát mì nóng hổi trước mặt
Suzuki Reita
Chú ơi, cho cháu hai bát ramen đi ạ!
Ông chủ quán, một người đàn ông trung niên với nụ cười hiền hậu, gật đầu
? ? ?
Có liền đây! // Đặt 2 bát mỳ xuống //
Reita quay sang Mikey, nụ cười trên môi cậu không hề tắt
Suzuki Reita
Cậu tóc trắng, quán ramen này là quán ngon nhất tớ từng ăn đó!
Suzuki Reita
Lúc nào tớ cũng ghé đây làm một bát cho ấm bụng
Sano Manjirou - Mikey
......
Mikey không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm đũa lên và bắt đầu ăn
Hắn vốn rất kén ăn, những món bình dân thế này chưa bao giờ nằm trong thực đơn mà Sanzu chuẩn bị cho hắn
Nhưng khi miếng ramen đầu tiên chạm vào lưỡi, một cảm giác ấm áp lan tỏa trong cơ thể hắn
Sano Manjirou - Mikey
* Ấm.... * // Thoáng chút ngạc nhiên //
Reita nhìn Mikey ăn, bất giác bật cười
Suzuki Reita
* Xem cậu ấy ăn ngon miệng chưa kìa..... *
Cậu nghĩ thầm, cảm thấy một niềm vui nhỏ bé len lỏi trong lòng
Suzuki Reita
Mà tên cậu là gì vậy, cậu tóc trắng?
Mikey dừng đũa, ngẩng lên nhìn Reita
Sano Manjirou - Mikey
Mikey
Suzuki Reita
Chà, tên nghe Tây ghê! // Cười tươi //
Suzuki Reita
Rất hợp với cậu ấy, tên nghe ngầu thế kia mà! // Lấp lánh //
Mikey không đáp, chỉ tiếp tục ăn
Hắn không hiểu tại sao mình lại đi theo tên nhóc này, ăn những món bình dân mà hắn từng coi thường
Nhưng cảm giác ấm áp từ bát ramen, từ nụ cười của Reita, khiến hắn không thể dừng lại
Suzuki Reita
Gia đình cậu đâu? // Hồn nhiên //
Sano Manjirou - Mikey
......
Suzuki Reita
Eh.... Cậu không có nhà luôn hả?
Sano Manjirou - Mikey
......
Reita nhìn Mikey, trái tim cậu chợt thắt lại
Cậu không biết Mikey là ai, không biết quá khứ của hắn, nhưng cậu cảm nhận được nỗi đau sâu sắc trong ánh mắt ấy
Nó giống như nỗi đau mà cậu từng trải qua, khi mất đi Shinichiro
Suzuki Reita
Vậy thì ở tạm nhà tớ đi!
Reita nói, bất chợt nắm lấy tay Mikey và kéo hắn đứng dậy
Suzuki Reita
Đi thôi, trời lạnh lắm!
Sano Manjirou - Mikey
........
Hắn để Reita kéo đi, bước chân vô thức theo sau cậu
Trong lòng hắn, một cảm giác kỳ lạ trỗi dậy
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Mikey cảm thấy mình không hoàn toàn cô đơn
Tokyo về đêm mang một vẻ đẹp lạnh lùng, như thể thành phố này đang che giấu những bí mật đen tối dưới ánh đèn neon rực rỡ
Những cơn gió đông thổi qua, mang theo cái lạnh buốt giá, len lỏi vào từng ngõ hẻm, từng con phố nhỏ
Tuyết rơi lặng lẽ, phủ lên mặt đường một lớp trắng mỏng manh, như muốn xoa dịu những vết thương vô hình của thành phố
Trong căn hộ chung cư nhỏ bé của Suzuki Reita, không khí ấm áp từ chiếc lò sưởi nhỏ tương phản với cái lạnh khắc nghiệt bên ngoài
Căn phòng giản dị, với những món đồ nội thất cũ kỹ – một chiếc sofa bọc vải sờn, một chiếc bàn gỗ nhỏ với vài cuốn sách bìa rách, và một tách trà còn sót lại chút hơi ấm – toát lên một sự ấm cúng giản đơn, như một nơi trú ẩn an toàn giữa lòng Tokyo náo nhiệt.
Tiếng khóa cửa vang lên khô khốc khi Reita mở cửa, dẫn Mikey vào trong
Suzuki Reita
Vào đi, Mikey
Sano Manjirou - Mikey
.......
Ánh đèn vàng dịu nhẹ từ chiếc đèn trần chiếu lên những bức tường sơn màu kem đã ngả màu thời gian, tạo nên một không gian vừa ấm áp vừa mang chút hoài niệm
Reita khép cửa lại, cẩn thận kiểm tra khóa, như thể muốn ngăn cách hoàn toàn cái lạnh giá bên ngoài khỏi nơi này
Cậu quay lại, ánh mắt lướt qua Mikey, người vừa ngồi xuống sofa với một tư thế lặng lẽ, gần như bất động, tựa như một bức tượng được tạc từ băng
Mikey không nói gì, đôi mắt đen tuyền của hắn nhìn vào khoảng không, như thể đang chìm vào một thế giới mà không ai có thể chạm tới
Hắn mặc một chiếc áo khoác rách rưới, vải bám đầy bụi bẩn từ con hẻm nơi Reita tìm thấy hắn
Mái tóc bạc kim của Mikey, khô xơ vì cái lạnh, lấp lánh dưới ánh đèn, tạo nên một vẻ đẹp kỳ lạ, vừa mong manh vừa nguy hiểm
Reita đứng đó, cách Mikey vài bước, lặng lẽ quan sát hắn
Gương mặt Mikey, với những đường nét sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm và trống rỗng, khiến trái tim Reita khẽ run lên
Suzuki Reita
* Chắc cậu ấy phải trải qua nhiều thứ lắm mới ít nói như này..... *
Suzuki Reita
// Ánh mặt dán chặt vào hắn //
Có điều gì đó ở hắn khiến cậu không thể rời mắt
Đột nhiên, một hình ảnh quen thuộc, đau đớn, lóe lên trong tâm trí cậu – gương mặt của Shinichiro Sano, người cậu thương đã mất cách đây bảy năm
Suzuki Reita
* S-Sao có thể giống đến vậy..... *
Reita lẩm bẩm trong đầu, trái tim cậu như bị bóp nghẹt
Mikey không giống Shinichiro ở từng đường nét, nhưng cái khí chất, cái cách đôi mắt ấy dường như che giấu cả một đại dương đau khổ, khiến cậu không khỏi liên tưởng tới hình bóng của vị thủ lĩnh đời đầu của Hắc Long
Suzuki Reita
Cậu… vẫn ổn chứ, Mikey? // Nhẹ nhàng //
Cậu bước lại gần, nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn, như thể sợ làm phiền sự tĩnh lặng của Mikey
Sano Manjirou - Mikey
..... // Liếc sang cậu //
Ánh mắt hắn lạnh lùng, như một bức tường băng không thể xuyên thủng
Nhưng Reita không nản lòng
Cậu nở một nụ cười nhẹ, cố gắng xua tan không khí căng thẳng
Suzuki Reita
Tớ đi lấy khăn quàng cổ cho cậu đeo nhé? // Ân cần //
Suzuki Reita
Cậu sẽ bị cảm nếu cứ ăn mặc phong phanh như vậy đấy
Suzuki Reita
Trời lạnh lắm, cậu biết mà?
Sano Manjirou - Mikey
......
Không đợi Mikey trả lời, Reita vội vã bước về phía tủ quần áo ở góc phòng
Đôi chân cậu di chuyển nhanh nhẹn, nhưng trong lòng lại rối bời
Suzuki Reita
* Mình đang làm cái quái gì vậy?! *
Suzuki Reita
// Lục lọi những món đồ trong tủ //
Suzuki Reita
* Dẫn một người lạ về nhà, còn lo lắng cho cậu ta như thế này..... *
Suzuki Reita
* Mình cô đơn quá hóa điên rồi sao? *
Nhưng khi nghĩ đến ánh mắt trống rỗng của Mikey, Reita không thể kìm được cảm giác muốn giúp đỡ
Có điều gì đó ở Mikey khiến cậu cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ, như thể cậu đang nhìn thấy một phần của Shinichiro trong hắn.
Mikey, vẫn ngồi im trên sofa, khẽ liếc theo bóng lưng của Reita
Sano Manjirou - Mikey
......
Đôi mắt hắn, lạnh lùng và vô hồn, quan sát từng cử động của cậu, nhưng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào
Hắn không hiểu tại sao mình lại ở đây, trong căn hộ nhỏ bé của một người xa lạ
Hắn, Mikey, thủ lĩnh của Phạm Thiên, băng đảng tội phạm khét tiếng nhất Nhật Bản, đáng lẽ không nên để mình rơi vào tình huống này
Nhưng có điều gì đó ở Reita – sự dịu dàng, sự chân thành, sự ngây dại – khiến hắn không thể rời đi
Hắn không quen với việc ai đó đối xử với mình mà không có toan tính, không có sợ hãi
Reita trở lại với một chiếc khăn quàng cổ cũ kỹ trong tay
Chiếc khăn màu trắng với họa tiết xám xịt, sờn vải ở vài chỗ, nhưng được gấp gọn gàng, như thể nó từng là một vật quý giá đối với ai đó
Cậu bước đến gần Mikey, hơi ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng quàng chiếc khăn quanh cổ hắn
Suzuki Reita
Tớ chỉ có chiếc khăn cũ kỹ này, mong cậu không chê.... // Ngại ngùng //
Đôi tay cậu cẩn thận điều chỉnh chiếc khăn, đảm bảo nó ôm lấy cổ Mikey một cách vừa vặn, như muốn truyền chút hơi ấm của mình sang hắn
Sano Manjirou - Mikey
.......
Mikey khẽ giơ tay, những ngón tay thon dài mơn trớn lên làn vải sần sùi của chiếc khăn
Hắn cảm nhận được sự thô ráp của vải, nhưng cũng có một sự ấm áp kỳ lạ, như thể chiếc khăn này mang theo một câu chuyện mà hắn không thể hiểu
Đôi mắt trống rỗng của hắn lướt qua những họa tiết rực rỡ trên chiếc khăn – những đường kẻ đỏ và xanh đan xen, đã phai màu theo thời gian
Có điều gì đó trong cử chỉ của hắn lúc này thật lưu luyến, như thể hắn đang chạm vào một ký ức đã bị lãng quên từ lâu
Hàng mi dài của hắn khẽ run, che giấu một tia cảm xúc thoáng qua, nhưng hắn nhanh chóng kìm nén nó
Sano Manjirou - Mikey
* Sao có thể ngủ ngon được chứ.... *
Mikey nghĩ, ánh mắt hắn chìm vào bóng tối của căn phòng
Hắn mắc chứng rối loạn lưỡng cực, trầm cảm giai đoạn cuối, một bí mật mà ngay cả những thuộc hạ trung thành nhất của hắn cũng không biết
Những đêm dài không ngủ, những cơn ác mộng dai dẳng, và những liều thuốc ngủ mà hắn phụ thuộc để chìm vào giấc ngủ – tất cả đã trở thành một phần của cuộc sống hắn
Nhưng ở đây, trong căn hộ nhỏ bé này, với sự hiện diện của Reita, hắn cảm thấy một sự bình yên lạ lùng, dù chỉ là thoáng qua
Suzuki Reita
Tớ mong cậu có một giấc ngủ thật ngon để quên đi cái lạnh hôm nay ha? // Mỉm cười //
Suzuki Reita
Ở đây ấm áp hơn cái ngõ hẻm kia đúng không?
Suzuki Reita
Tớ biết nó không sang trọng gì, nhưng ít ra cậu sẽ không bị lạnh nữa
Sano Manjirou - Mikey
...... // Nhìn cậu //
Hắn không quen với sự dịu dàng, không quen với việc ai đó quan tâm đến mình mà không có bất kỳ toan tính nào
Hắn không hiểu tại sao mình lại để tên nhóc này lôi kéo, nhưng sự chân thành của Reita khiến hắn không thể thốt ra những lời cay nghiệt như thường lệ
Suzuki Reita
Tạm biệt // Tắt công tắc đèn //
Ánh sáng vàng dịu trong phòng vụt tắt, để lại bóng tối bao trùm lấy gương mặt Mikey
Trong bóng tối, gương mặt hắn đẹp như một bức tượng, nhưng cũng gợi lên một nỗi buồn sâu sắc, như thể hắn đang mang theo cả một thế giới đau khổ
Mikey ngồi đó, hòa mình vào màn đêm, lắng nghe tiếng tim mình đập từng nhịp chậm rãi
Sano Manjirou - Mikey
......
Hắn không ngủ, không thể ngủ, nhưng sự tĩnh lặng của căn phòng này khiến hắn cảm thấy một chút an yên, dù chỉ là tạm thời
Chapter 3
Ở một góc khác của Tokyo, trong một căn cứ bí mật của Phạm Thiên, không khí căng thẳng như một sợi dây đàn sắp đứt
Căn phòng rộng lớn, với những bức tường bê tông lạnh lẽo, được chiếu sáng bởi ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy, tạo nên những bóng mờ kỳ dị trên tường
Một chiếc bàn dài đặt giữa phòng, xung quanh là những gương mặt quen thuộc của các thành viên chủ chốt
" Haitani Brothers - Ran & Rindou "
Không khí trong phòng nặng nề, mùi thuốc lá và thuốc súng quyện vào nhau, tạo nên một bầu không khí ngột ngạt, như thể chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể khiến mọi thứ bùng nổ
Sanzu, với mái tóc hồng đậm và đôi mắt sắc lạnh, đứng bật dậy, đập mạnh tay xuống bàn, khiến những ly rượu trên bàn rung lên
Akashi - Sanzu Haruchiyo
M* NÓ!! // Gầm gừ //
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Sao lũ vô dụng chúng mày vẫn chưa tìm ra Vua?!!
Vết sẹo trên gương mặt Sanzu càng thêm nổi bật dưới ánh đèn, khiến hắn trông như một con thú săn mồi đang giận dữ
Hắn là No.2 của Phạm Thiên, người trung thành tuyệt đối với Mikey, và việc Mikey biến mất đã khiến hắn gần như phát điên
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Bọn mày chăm sóc ngài ấy kiểu l*n gì vậy hả?!
Sanzu tiếp tục quát, ánh mắt hắn quét qua từng người trong phòng, như muốn thiêu đốt tất cả
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Ngài ấy là thủ lĩnh của cái Phạm Thiên ngu l*n này!!
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Nếu ngài ấy xảy ra chuyện gì, tao sẽ băm nát c*c của chúng mày ra!
Haitani Rindou, với mái tóc mullet tím nhạt và nụ cười nhếch mép, dựa lưng vào ghế, đáp lại bằng giọng điệu bất cần
Haitani Rindou
Sao ch* điên giờ lại đổ thừa cho cả lũ rồi?
Haitani Rindou
Cay quá rồi lên cơn dại à?
Haitani Rindou
Boss mất tích cũng có công sức của mày góp vào đấy, ch* điên
Mochizuki Kanji, một gã to lớn với gương mặt góc cạnh, gật đầu đồng tình, giọng trầm trầm
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Thằng Rin sủa đúng đấy!
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Nếu mày chăm sóc Boss tốt hơn, đâu đến nỗi thế này
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Đừng có mà hóa cơn dại rồi cắn cả lũ
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Không có thằng nào thích phòng ngừa dại do ch* cắn đâu
Akashi - Sanzu Haruchiyo
// Lườm Mochizuki //
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Thằng già thì biết con c*c gì chứ?!
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Suốt ngày lập cập ở cái nơi chật bung này, mày nghĩ mày là cái rốn của vũ trụ hả?!
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Này, Này!!
Mochizuki đứng bật dậy, giọng gầm gừ, bàn tay siết chặt thành nắm đấm
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Mày câm cái họng l*n của mày lại được không, Sanzu?
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Tao là cốt cán của Phạm Thiên, tao đã đổ biết bao máu cho băng đảng l*n này từ trước khi mày lên làm No.2
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Không có tao, mày nghĩ cái tổ chức này còn đứng vững được sao?
Haitani Rindou
Đúng đó~ // Cười khẩy //
Haitani Rindou
Thằng Sanzu chỉ giỏi sủa bậy thôi~
Haitani Rindou
Nếu mày giỏi thế thì sao không tự đi tìm Boss đi?
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Mày thèm chết lắm sao, Haitani Rindou? // Quay sang lườm Rindou //
Hắn gầm gừ, tay lướt xuống con dao găm bên hông
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Mày còn sủa c*c gì nữa, lưỡi của mày cũng nên vứt cho ch* ăn rồi
Haitani Rindou
Thử xem! // Nhếch mép //
Haitani Rindou
Một con ch* lên cơn dại mà cũng thể lên mặt dọa tao?
Kokonoi, người đang ngồi im lặng ở một góc bàn, thở dài, lắc đầu
Kokonoi Hajime
* Chắc tụi nó quên thằng này rồi.... * // Bất lực //
Là người nắm giữ tài chính của Phạm Thiên, Kokonoi luôn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng ngay cả anh cũng không thể chịu nổi cái không khí hỗn loạn này
Kokonoi Hajime
Chúng mày mau bình tĩnh lại đi
Kokonoi Hajime
Cãi nhau nãy giờ rồi cả lũ tìm được Boss chưa?
Kokonoi Hajime
Hay thỏa mãn được cái tôi ngu c*t của bọn mày?
Sanzu đập mạnh tay xuống bàn lần nữa, khiến cả căn phòng rung lên
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Chúng mày câm mồm l*n hết đi! // Gào lên //
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Tao không cần nghe mấy lời vớ vẩn của chúng mày!
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Bằng bất cứ giá nào cũng phải đưa được Vua trở về!
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Ngài ấy chỉ ở lòng vòng quanh đây thôi!
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Tao biết chắc chắn thế!
Haitani Ran, với mái tóc tím đậm và nụ cười nham hiểm, nghiêng đầu, giọng điệu trêu chọc
Haitani Ran
Mày nghĩ sao vậy, Sanzu?
Haitani Ran
Hah, banh cái não l*n của mày thử đoán xem~
Haitani Ran
Từ lúc lập ra Phạm Thiên tới giờ....
Haitani Ran
Boss đã có những suy nghĩ gì? // Nhếch mép //
Haitani Ran
Mày có bao giờ tự hỏi không?
Haitani Ran
Hay mày chỉ biết quỳ dưới chân ngài ấy như một con chó~?
Một con dao bay vút qua không khí, cắm phập vào bức tường ngay sau lưng Ran
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Mày phản động? // Lườm Ran //
Hắn gầm gừ, tay vẫn nắm chặt một con dao khác
Ran né kịp thời, nụ cười không hề tắt
Haitani Ran
Đừng cắn người bừa bãi thế chứ, Sanzu~?
Haitani Ran
Tao chỉ ‘giả sử’ thôi
Haitani Ran
Mày cũng đâu cần phải nổi điên thế đâu, Sanzu?
Haitani Ran
Hay là mày sợ tao nói trúng tim đen~?
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Cái mồm ch* của mày cũng chuẩn bị câm họng đi là vừa // Giọng thấp xuống //
Hắn bước đến gần Ran, con dao trong tay lóe lên ánh kim loại lạnh lẽo
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Mày nghĩ tao không dám cắt cái cổ l*n của mày sao?
Haitani Ran
Ô~ Nghe đáng sợ thật!
Haitani Ran
Cứ cắt thoải mái rồi Boss sẽ cắt luôn cái cổ mày~
Cả căn phòng chìm vào im lặng, không khí nặng nề như mùi súng đạn
Mọi ánh mắt đều căng thẳng, như thể chỉ cần một tia lửa nhỏ cũng có thể khiến mọi thứ bùng nổ
Tiếng gõ cửa vang lên, phá tan sự im lặng
Kokonoi Hajime
Vào đi! // Ngẩng đầu lên //
Cánh cửa mở ra, và một chàng trai bước vào
Takaru Yusuke, với mái tóc đen tuyền và nụ cười quyến rũ, xuất hiện như một luồng gió mới trong căn phòng ngột ngạt
Hắn là một người được Phạm Thiên “bao nuôi”, không phải thành viên, nhưng luôn biết cách khiến mình trở nên hữu ích
Yusuke Takaru
Xin chào các anh~
Takaru nói, giọng ngọt ngào như mật, nhưng ánh mắt lại sắc bén, đầy toan tính
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Nói! // Nhíu mày //
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Đừng có đứng đó mà làm màu
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Tao không có thời gian cho mấy trò của một thằng đi*m
Yusuke Takaru
Bình tĩnh nào, Kanji-san~
Yusuke Takaru
Em có thông tin hữu ích đây
Yusuke Takaru
Em biết Boss đang ở đâu
Lập tức, tất cả ánh mắt trong phòng đổ dồn vào Takaru
Sanzu nghiêng người về phía trước, ánh mắt hắn sắc như dao
Akashi - Sanzu Haruchiyo
SỦA!! // Gầm lên //
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Mày thấy ngài ấy ở đâu?! // Gấp gáp //
Takaru không vội như Sanzu, từ tốn bước đến gần bàn và đặt một sấp tài liệu xuống
Yusuke Takaru
Hôm nay, em thấy Boss đi cùng một cậu nhóc nào đó
Yusuke Takaru
Cậu ta cùng Boss ăn ở một quán ramen rong bên đường
Yusuke Takaru
Em đoán là có chuyện lớn nên Boss mới đi theo một người không phải thành viên chủ chốt của Phạm Thiên
Yusuke Takaru
Nên em đã lén điều tra
Hắn đẩy sấp tài liệu về phía trước, kèm theo một tấm ảnh chụp từ xa – hình ảnh Mikey và Reita đang ngồi trong quán ramen, ánh đèn vàng của quán chiếu lên gương mặt họ
Các thành viên của Phạm Thiên lập tức đổ dồn vào tấm ảnh
Ran cầm tấm ảnh lên, quan sát kỹ gương mặt của Reita
Haitani Ran
Chà~ Một tên nhóc bình thường thế này có thể lôi kéo được Boss sao?
Hắn nói, giọng đầy nghi ngờ nhưng cũng không giấu được sự tò mò
Haitani Ran
Nhìn cậu ta kìa, trông cứ như một thằng nhóc mới lớn
Yusuke Takaru
Em thấy cậu ta nắm tay Boss // Điềm tĩnh //
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Cái gì?!
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Một thằng nhóc mà dám nắm tay Boss?!
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Mày chắc chắn không nhìn nhầm chứ, thằng đi*m?
Yusuke Takaru
Em chắc chắn // Mỉm cười //
Yusuke Takaru
Em còn thấy cậu ta dẫn Boss đi, như thể hai người rất thân thiết
Kokonoi, với vẻ mặt nghiêm trọng, cầm sấp tài liệu lên xem
Kokonoi Hajime
Suzuki Reita.....
Anh lẩm bẩm, lướt qua những thông tin được ghi lại
Kokonoi Hajime
Một thằng nhóc phục vụ quán bình thường.....
Kokonoi Hajime
Làm sao thằng đó lại liên quan đến Boss?
Kokonoi Hajime
Vô lý thật.....
Sanzu cau mày, ánh mắt hắn tối lại
Bàn tay hắn siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Mày điều tra được cái m* gì về thằng l*n đó rồi, thằng đi*m ch* ghẻ?
Takaru đẩy một tờ giấy khác về phía Sanzu
Yusuke Takaru
Đây là địa chỉ của thằng nhóc đó, thưa ngài
Yusuke Takaru
Cậu ta sống ở một chung cư nhỏ gần đây
Yusuke Takaru
Em đã ghi lại mọi chi tiết
Yusuke Takaru
Thằng nhóc này… không có vẻ gì là nguy hiểm, nhưng em không hiểu sao Boss lại đi theo nhóc đó
Haitani Rindou
// Nhìn tấm ảnh rồi nhếch mép //
Haitani Rindou
Ran, em thấy cậu ta cũng dễ thương đó chứ?
Haitani Rindou
Nhìn cái cách cậu ta cười với Boss kìa, như thể không biết mình đang đối diện với ai~
Haitani Ran
Chắc chắn rồi~ // Cợt nhả //
Haitani Ran
Cậu nhóc đáng yêu này có vẻ ngây thơ, nhưng mà… ai biết được?
Haitani Ran
Có khi nhóc đó có gì đó đặc biệt mà không một thằng đi*m nào có được~
Takaru khẽ nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia khó chịu, nhưng hắn nhanh chóng che giấu nó
Yusuke Takaru
Em không nghĩ cậu nhóc đó có ý đồ gì // Bình tĩnh //
Yusuke Takaru
Nhưng em đồng ý với quý ngài Haitani, chắc chắn cậu ta có gì đó đặc biệt
Yusuke Takaru
Nếu không, Boss đã không đi theo cậu ta
Sanzu đứng bật dậy, giọng hắn lạnh như băng
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Banh cái lỗ tai của chúng mày nghe rõ đây! // Quát //
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Lập tức đem Vua về!
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Nếu không, Phạm Thiên sẽ không còn!
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Tao đ*o quan tâm thằng l*n đó là c*c gì, nhưng nếu nó cản đường, tao sẽ tự tay xử lý!
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
// Gật đầu //
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Hiểu rồi
Mochizuki Kanji [ Mocchi ]
Tao sẽ dẫn đội đi ngay bây giờ
Haitani Rindou
Nii-san, chuyện này thú vị đây~ // Nhếch mép //
Haitani Rindou
Một thằng nhóc bình thường mà khiến cả Phạm Thiên phải nháo nhào
Haitani Ran
Anh muốn gặp thằng nhóc đó, xem cậu nhóc đáng yêu đó có gì đặc biệt mà khiến Boss để mắt~
Kokonoi thở dài, đặt sấp tài liệu xuống
Kokonoi Hajime
Tụi mày đừng mất tập trung
Kokonoi Hajime
Chúng ta cần đưa Boss về trước khi mọi chuyện trở nên tệ hơn
Kokonoi Hajime
Sanzu, mày dẫn đầu, nhưng đừng làm gì ngu l*n ảnh hưởng
Kokonoi Hajime
Chúng ta không cần thêm rắc rối c*t gì
Sanzu lườm Kokonoi, nhưng không phản bác
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Đi ngay!
Hắn ra lệnh, bước ra khỏi phòng, theo sau là các thành viên cốt cán của Phạm Thiên
Không khí trong căn cứ vẫn căng thẳng, nhưng giờ đây, họ có một mục tiêu rõ ràng
" Tìm Mikey và đưa “Vua” của họ trở về "
Mới chỉ 12 giờ đêm, màn đêm vẫn còn dày đặc, bao trùm lấy Tokyo trong sự tĩnh lặng đáng sợ.
Nhưng tại căn hộ của Reita, không khí yên bình đột nhiên bị phá vỡ bởi những tiếng đập cửa inh ỏi
Reita, đang mơ màng trong giấc ngủ, giật mình tỉnh dậy
Cậu dụi mắt, mái tóc đen rối bù, giọng ngái ngủ càu nhàu
Suzuki Reita
Khuya rồi mà ai rảnh còn đập cửa inh ỏi vậy?
Suzuki Reita
Không cho người ta ngủ hả trời....
Cậu liếc sang Mikey, người vẫn ngồi trên sofa, đôi mắt đen tuyền nhìn chằm chằm vào cánh cửa
Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt sắc lạnh của hắn khiến Reita cảm thấy một sự bất an khó tả
Suzuki Reita
Cậu còn thức hả?
Suzuki Reita
Có chuyện gì sao?
Sano Manjirou - Mikey
...... // Lặng lẽ nhìn ra cửa //
Suzuki Reita
Cậu… không sao chứ? // Giọng nhỏ dần //
Suzuki Reita
Ai mà đến khuya thế này....
Cậu chậm rãi bước đến cánh cửa, tay khẽ run khi đặt lên nắm đấm
Cậu gọi, giọng vẫn còn ngái ngủ, nhưng trái tim đã bắt đầu đập nhanh hơn
Cánh cửa vừa mở, một nhóm người xuất hiện trước mặt Reita, khiến cậu bất giác lùi lại một bước
Haitani Rindou, với mái tóc tím và nụ cười nhếch mép, lên tiếng đầu tiên
Haitani Rindou
Haha~ Phá vỡ giấc ngủ đẹp của cậu rồi, nhóc con
Haitani Rindou
Xin lỗi nhé, nhưng bọn anh có việc gấp
Haitani Ran, đứng bên cạnh, nở một nụ cười quyến rũ nhưng đầy nguy hiểm
Haitani Ran
Xin chào người đẹp~
Hắn nói, giọng ngọt ngào như mật, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh, như đang đánh giá Reita từ đầu đến chân
Haitani Ran
Đừng run như thế chứ, sóc con?
Reita run rẩy, đôi mắt mở to vì sợ hãi
Suzuki Reita
C-Các anh là ai....?!
Cậu lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng không thể ngăn cơ thể mình run lên
Suzuki Reita
Các anh muốn gì chứ?!
Suzuki Reita
Đã khuya rồi các anh đến đây tìm thứ gì?
Kokonoi bước lên, giọng anh điềm tĩnh nhưng không kém phần uy quyền
Kokonoi Hajime
Chúng tôi không làm hại cậu đâu, nhóc
Kokonoi Hajime
Chỉ là đến đón một người quan trọng
Kokonoi Hajime
Cậu không cần lo
Sanzu, người đứng sau cùng, tiến vào trong, ánh mắt hắn dán chặt vào Mikey
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Vua.....
Hắn cúi gập người, giọng trầm thấp đầy tôn kính
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Thành thật xin lỗi ngài vì sự chậm trễ của tôi....
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Chúng tôi đến đây để đưa ngài về
Reita ngỡ ngàng, quay sang nhìn Mikey
Suzuki Reita
Vua....? // Lẩm bẩm //
Suzuki Reita
* Nhìn bọn họ quen quá.... *
Cậu nghĩ, rồi bất chợt một ký ức lóe lên trong tâm trí
Suzuki Reita
* Chẳng phải họ đang là lũ tội phạm nhức nhối dạo gần đây sao?! *
Reita cảm thấy tim mình đập thình thịch, cơ thể khẽ run lên vì sợ hãi
Suzuki Reita
* Phạm Thiên… Họ là người của Phạm Thiên! *
Cậu nhận ra, trái tim như chìm xuống đáy vực
Ran bước đến gần, ánh mắt hắn dán chặt vào Reita, như thể đang đánh giá cậu
Hắn nói, đưa tay nâng cằm Reita lên, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy đe dọa
Haitani Ran
Một cậu thanh niên ngây dại thế này, sao chúng nỡ làm gì chứ~?
Haitani Ran
Phải không, Rinrin?
Haitani Rindou
Phải đó, nhóc con dễ thương thế này // Cười khúc khích //
Haitani Rindou
Vả lại, cậu còn giúp chăm sóc Boss giúp chúng tôi~
Haitani Rindou
Trả ơn còn không kịp, chúng tôi sẽ không làm gì cậu
Haitani Rindou
Cậu cứ bình tĩnh, bọn anh chỉ đến đón Boss thôi
Suzuki Reita
// Lùi lại tim đập loạn xạ //
Suzuki Reita
Mikey… Rốt cuộc là sao chứ?! // Nhìn Mikey với vẻ mặt đầy hoang mang //
Kokonoi Hajime
// Trừng mắt nhìn Reita //
Kokonoi Hajime
Sao mày dám gọi Boss bằng biệt danh đấy?!
Kokonoi Hajime
Mày không biết mình đang nói chuyện với ai sao?
Sano Manjirou - Mikey
// Khẽ liếc sang Kokonoi //
Ánh mắt hắn lạnh tanh, không một chút cảm xúc, nhưng đủ để khiến Kokonoi run lên
Kokonoi Hajime
T-Tôi xin lỗi.....
Kokonoi Hajime
Tôi....tôi không có ý xúc phạm, Boss....
Mikey đứng dậy, ánh mắt hắn lướt qua Reita lần cuối
Sano Manjirou - Mikey
Rindou Haitani.... // Ánh mắt thoáng sát khí //
Sano Manjirou - Mikey
Đừng động vào tên nhóc đó
Haitani Rindou
// Gật đầu //
Haitani Rindou
Vâng, tôi hiểu rồi~ // Mỉm cười //
Reita đứng đó, nhìn Mikey, trái tim cậu như bị bóp nghẹt
Hắn lặng lẽ nhìn lại cậu, nhìn thể hắn không muốn đi về trụ sở của Phạm Thiên
Sanzu bước đến, nhẹ nhàng dìu Mikey.
Akashi - Sanzu Haruchiyo
Để tôi đưa ngài về, thưa Vua
Hắn nói, giọng đầy cung kính
Sano Manjirou - Mikey
......
Mikey không nói gì, chỉ bước ra khỏi cửa, bóng lưng hắn lạnh lùng và cô độc
Reita đứng đó, nhìn Mikey rời đi, trái tim cậu như vỡ vụn
Suzuki Reita
* Mikey… Là thủ lĩnh của bọn chúng?! * // Sốc nặng //
Cậu không thể tin rằng người mà cậu đã dẫn về nhà, người mà cậu đã chia sẻ chút hơi ấm, lại là thủ lĩnh của một băng đảng tội phạm khét tiếng
Sanzu và Kokonoi đi theo Mikey, nhưng hai anh em Haitani vẫn đứng lại, ánh mắt hắn lóe lên một tia tinh quái
Hắn nhìn Reita, nhận ra sự lưu luyến trong ánh mắt của Mikey khi rời đi
Haitani Ran
Rinrin // Trầm thấp
Haitani Ran
Hãy giữ nhóc này lại Phạm Thiên
Haitani Ran
Nhẹ nhàng, ân cần thôi~
Haitani Ran
Đừng làm sóc con sợ~
Rindou gật đầu, ánh mắt hắn lướt qua Reita, nụ cười nhếch mép
Haitani Rindou
Vâng, Nii-san
Reita lùi lại, trái tim cậu đập thình thịch
Suzuki Reita
* Mikey..... * // Suy nghĩ trở nên rối tung //
Download MangaToon APP on App Store and Google Play