Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ AllKiều ] Ánh Sáng Của Cuộc Đời Chúng Tôi!

Giới Thiệu

🐭 Chuột 🐭 T/g
🐭 Chuột 🐭 T/g
Chào mn aa
🐭 Chuột 🐭 T/g
🐭 Chuột 🐭 T/g
Chuột không lòng vòng giới thiệu luôn nhee
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Pháp Kiều, Ánh Sáng Khiến Chín Trái Tim Say Mê Nguyễn Thanh Pháp – hay còn được bạn bè thân thiết gọi bằng cái tên trìu mến: Pháp Kiều – không phải kiểu người khiến người ta choáng ngợp ngay từ cái nhìn đầu tiên. Em không ồn ào, không cố gắng nổi bật, không lộng lẫy như những ánh đèn sân khấu. Nhưng chính nét mộc mạc, dịu dàng, sự tinh tế và cả chút bướng bỉnh đáng yêu của em… lại khiến chín con tim chẳng hẹn mà cùng rung động. Pháp Kiều sống nội tâm, luôn để ý cảm xúc người khác, nhưng lại thường giấu cảm xúc của mình. Em hay cười, dù trong lòng đang giông bão. Em hay im lặng, khi cảm thấy mình không xứng đáng nhận yêu thương. Em nghĩ mình chỉ là một người bình thường. Nhưng với chín người kia – em là tất cả. Không ai trong số họ hiểu nổi vì sao lại yêu em đến vậy. Có thể là ánh mắt lặng lẽ khi em ngắm mưa. Là cái nghiêng đầu khẽ hỏi: “Cậu ổn không?” khi cả thế giới quay lưng. Là cách em nhẹ nhàng bước qua nỗi đau, mà vẫn giữ được trái tim tử tế. Em yếu đuối, nhưng luôn mạnh mẽ. Em mỏng manh, nhưng lại có khả năng sưởi ấm trái tim tổn thương của người khác. Pháp Kiều không thuộc về ai. Nhưng chín người ấy… đều nguyện thuộc về em. Dù em chọn ai, dù em chẳng chọn ai, thì tình yêu họ dành cho em – từng người một – vẫn sẽ tồn tại, như một thứ tín ngưỡng lặng lẽ nhưng vĩnh hằng.
Hoàng Đức Duy – Duy - Cap
Hoàng Đức Duy – Duy - Cap
Hoàng Đức Duy – Cậu Bạn Từ Tuổi Thơ, Người Chọn Ở Lại Đến Cùng Hoàng Đức Duy biết Pháp Kiều từ những năm tháng còn chưa phân biệt được tình yêu là gì. Khi người ta còn mải mê với trò chơi trốn tìm hay những lon nước ngọt đầu hè, Duy đã phát hiện ánh mắt của mình luôn dừng lại ở cậu bạn nhỏ má lúm bên cạnh. Thời gian qua đi, người ta lớn lên, tình cảm đổi thay, chỉ có một điều duy nhất là không thay đổi – đó là Pháp Kiều vẫn là người duy nhất khiến tim cậu loạn nhịp. Duy không phải kiểu người ồn ào. Cậu không tranh giành, không toan tính, nhưng cái cách cậu im lặng đứng sau lưng Pháp Kiều – luôn có mặt mỗi khi em cần – chính là lời tỏ tình đẹp nhất. Có thể ai đó yêu em mãnh liệt, yêu em nồng cháy, nhưng Duy lại yêu bằng tất cả sự kiên trì của một kẻ chỉ cần được ở bên, được thấy em hạnh phúc là đủ. Cậu từng hỏi bản thân: “Nếu em chọn người khác, mình sẽ thế nào?” Và câu trả lời luôn là: “Vẫn yêu.” Dù có đau, dù trái tim tan nát, cậu vẫn sẽ là Hoàng Đức Duy – người bạn thuở nhỏ, người luôn sẵn sàng đứng bên Pháp Kiều… dù với tư cách gì đi nữa
Trần Phong Hào – Hào - Nicky
Trần Phong Hào – Hào - Nicky
Trần Phong Hào – Cơn Lốc Ngạo Nghễ Cúi Đầu Trước Một Người Trần Phong Hào luôn được gọi là “ngông cuồng”, “ngạo mạn”, là kiểu người bước vào đâu cũng khiến cả căn phòng im lặng. Con nhà giàu, học giỏi, đẹp trai, khí chất bất cần—có người nói cậu như cơn lốc, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi của mình. Nhưng chẳng ai ngờ, cơn lốc ấy lại dừng lại, dịu xuống chỉ vì một người – Nguyễn Thanh Pháp, cậu bạn nhỏ với ánh mắt trong veo và nụ cười khiến người ta không thể rời mắt. Phong Hào chưa từng nghĩ mình sẽ yêu ai. Với cậu, tình yêu là thứ quá xa vời, quá rối rắm. Cho đến khi cậu thấy Pháp Kiều lần đầu tiên đứng dưới tán cây trong sân trường, ôm sách, ngơ ngác nhìn trời mưa. Tim cậu lệch một nhịp. Từ hôm đó, Hào biết mình tiêu rồi. Cậu yêu theo cách bốc đồng nhưng chân thành. Là người đầu tiên dám nắm tay em giữa hành lang đông người, cũng là kẻ đầu tiên xém đánh nhau với cả trường chỉ vì có ai đó dám gọi em bằng lời khó nghe. Phong Hào không giỏi kiềm chế, không giỏi nói lời hoa mỹ. Nhưng nếu ai hỏi: “Em là gì với cậu?”, Phong Hào chỉ trả lời một câu: “Là tất cả.”
Trần Đăng Dương – Dương - Domic
Trần Đăng Dương – Dương - Domic
Trần Đăng Dương – Người Lặng Lẽ Yêu Em Như Gió Thổi Qua Rừng Trần Đăng Dương là kiểu người không cần nhiều lời. Cậu không nổi bật giữa đám đông, không thích gây sự chú ý, và chưa từng nghĩ mình sẽ rơi vào một chuyện tình “không có lối ra” với một người như Pháp Kiều. Nhưng rồi em bước vào đời cậu như cơn gió mát lành giữa ngày hè, nhẹ nhàng, dịu dàng… và làm trái tim vốn tưởng đã ngủ yên bỗng chốc bừng tỉnh. Dương không giành giật. Cậu không chen vào khi thấy xung quanh em có biết bao người khác yêu thương. Nhưng ai để ý kỹ sẽ thấy, cậu luôn là người âm thầm đưa áo khoác cho em khi trời lạnh, là người dừng lại đợi em mỗi khi em về muộn, là người viết tên em vào trang nhật ký cũ kỹ trong điện thoại mà chẳng bao giờ dám cho em đọc. Yêu em, với Dương, không cần được đáp lại. Yêu em, chỉ cần biết em sống tốt, cười nhiều, và không bao giờ bị tổn thương. Nhưng nếu một ngày nào đó em ngã, chỉ cần quay lại, Dương luôn đứng đó – không rực rỡ, không ồn ào, nhưng là người có thể dang tay đỡ lấy em… không điều kiện.
Đỗ Hải Đăng – Đăng - Doo
Đỗ Hải Đăng – Đăng - Doo
Đỗ Hải Đăng – Nắng Trên Biển Cả, Và Em Là Mặt Trời Của Riêng Anh Trong nhóm bạn, Trần Hải Đăng luôn là người tươi cười nhiều nhất. Cậu hay pha trò, hay trêu chọc, luôn mang đến cảm giác thoải mái cho người khác. Nhưng phía sau sự hoạt bát đó là một tâm hồn nhiều suy nghĩ, và một trái tim chỉ lặng lẽ đập vì một người – Pháp Kiều. Hải Đăng từng tự hỏi tại sao mình lại rung động vì em. Em không phải người đẹp nhất, không phải người giỏi nhất, cũng chẳng thuộc kiểu nổi bật giữa đám đông. Nhưng cái cách em nghiêng đầu cười, cách em lúng túng khi bị hỏi bất ngờ, hay cả cách em nhíu mày khi đang tập trung đọc sách… tất cả như đang gọi tên một phần trong tim cậu. Cậu yêu em như biển yêu trời – không thể chạm tới, nhưng luôn ngước nhìn. Có những lúc cậu muốn nói ra, nhưng lại sợ làm vỡ đi sự yên bình giữa hai người. Có lúc em tựa vào vai cậu mà khóc, mà kể về người khác, Hải Đăng chỉ biết mỉm cười và im lặng ôm lấy em, như một bờ vai duy nhất không đòi hỏi gì. Nếu em là ánh sáng, thì Hải Đăng nguyện là đại dương – lặng lẽ, bao la, và mãi mãi phản chiếu hình bóng em trong tim mình.
Nguyễn Tuấn Duy – Duy - Ogenus
Nguyễn Tuấn Duy – Duy - Ogenus
Nguyễn Tuấn Duy – Lý Trí Đầu Hàng, Trái Tim Thổn Thức Vì Em Nguyễn Tuấn Duy là người không dễ bị rung động. Cậu sống có nguyên tắc, suy nghĩ chín chắn và luôn đặt lý trí lên hàng đầu. Với mọi chuyện, cậu đều có cách xử lý lạnh lùng và rõ ràng. Nhưng rồi Pháp Kiều đến, mang theo sự ngây thơ, dịu dàng và một chút bất cần, khiến mọi lý trí trong Duy… sụp đổ hoàn toàn. Ban đầu, cậu chỉ nghĩ mình “thương” em – một dạng quan tâm nhẹ nhàng, một chút bảo vệ bản năng. Nhưng rồi, Duy bắt đầu thấy khó chịu khi người khác gần em, thấy lòng dậy sóng khi em mỉm cười với ai đó không phải mình, và thấy tim mình quặn lại mỗi khi em buồn. Cậu ghét cảm giác mất kiểm soát, nhưng lại không thể dừng lại. Pháp Kiều như một bài toán không lời giải – càng cố hiểu, càng lạc lối. Nhưng dù có lạc đến đâu, Tuấn Duy vẫn muốn lạc trong thế giới của em. Cậu không nói lời yêu nhiều, không dùng hành động khoa trương. Thay vào đó, cậu sẽ âm thầm sửa dây giày cho em, đứng chờ dưới mưa vì em quên mang dù, và bỏ qua cả deadline chỉ để nghe em kể chuyện linh tinh. Với người khác, Tuấn Duy là kẻ lạnh lùng. Với em, cậu chỉ là một kẻ si tình, cam tâm tình nguyện thua cuộc… trước nụ cười của Pháp Kiều.
Phạm Bảo Khang – Khang - Hurrykng
Phạm Bảo Khang – Khang - Hurrykng
Phạm Bảo Khang – Lạnh Lùng Bên Ngoài, Thiêu Đốt Vì Em Ở Bên Trong Phạm Bảo Khang không phải người dễ gần. Ánh mắt cậu sắc lạnh, nụ cười hiếm hoi, và giọng nói luôn mang chút xa cách khiến người khác ngại bước vào thế giới của cậu. Nhưng nếu có ai đủ tinh ý, họ sẽ nhận ra: mỗi khi Pháp Kiều bước vào phòng, ánh nhìn của Bảo Khang sẽ chệch hướng, dừng lại… và dịu xuống. Không ai biết cậu yêu em từ khi nào. Có thể là khi em vô tư gọi tên cậu lần đầu, hay có thể là khi em vô tình nhét một viên kẹo vào tay cậu trong ngày đông lạnh. Tình cảm đến không ồn ào, nhưng lan rộng như lửa cháy dưới lớp băng – âm ỉ, dữ dội và không thể dập tắt. Bảo Khang không thích thể hiện. Cậu không nói “anh thích em”, cũng chẳng tặng hoa hay viết thư tình. Cậu chỉ âm thầm nhớ mọi điều nhỏ nhặt về em – em thích sữa dâu hơn sữa chocolate, ghét trời mưa, và thường cắn môi khi lo lắng. Cậu không cần em yêu lại. Chỉ cần em sống vui vẻ trong thế giới có cậu đứng lặng lẽ dõi theo, vậy đã đủ. Nhưng nếu một ngày, ai đó khiến em khóc... Phạm Bảo Khang sẽ không ngồi yên. Vì đối với cậu, em là người duy nhất có quyền phá vỡ sự bình lặng trong tim – và cũng là người duy nhất cậu nguyện bảo vệ đến cùng, bằng mọi giá.
Đặng Thành An – An - Negav
Đặng Thành An – An - Negav
Đặng Thành An – Dịu Dàng Như Gió Xuân, Và Chỉ Mềm Yếu Trước Một Người Nếu cả thế giới đều quay lưng, thì vẫn sẽ có một người luôn sẵn lòng dang tay ôm lấy em – người đó là Đặng Thành An. Thành An mang dáng vẻ dịu dàng, trầm lặng và ấm áp như ánh nắng buổi chiều. Cậu không ồn ào, không ganh đua, cũng chẳng bao giờ tỏ ra mình nổi bật. Nhưng mỗi lần Pháp Kiều gặp chuyện buồn, cậu luôn là người đầu tiên có mặt, lặng lẽ ở bên, không cần lời mời gọi. Có người từng hỏi: “Cậu yêu Pháp Kiều từ khi nào?” An chỉ cười nhẹ: “Chắc là từ khi em ấy còn chưa biết tình yêu là gì.” Cậu không cần em đáp lại. Yêu em, với An, là bản năng. Là thói quen mỗi ngày. Là thứ tình cảm chẳng cần bắt đầu… vì dường như đã tồn tại từ rất lâu. Cậu là người nhớ từng biểu cảm nhỏ của em, từng thói quen, từng điều em thích hay ghét. Và dù em có chọn ai, dù trái tim em hướng về nơi nào, Thành An vẫn ở đó – như một chốn bình yên em có thể quay về bất cứ lúc nào. Đối với người khác, cậu là bạn học hiền lành. Còn trong trái tim Pháp Kiều, dù cậu được gọi là gì, Thành An chỉ mong một điều: được yêu em theo cách của riêng mình – nhẹ nhàng, không ràng buộc, nhưng không bao giờ phai nhạt.
Trần Minh Hiếu – Hiếu -  HieuThuHai
Trần Minh Hiếu – Hiếu - HieuThuHai
Trần Minh Hiếu – Kẻ Nổi Loạn Cam Tâm Bị Em “Thuần Hóa” Trần Minh Hiếu là định nghĩa hoàn hảo của hai chữ “bất cần”. Học hành chỉ vừa đủ qua môn, kỷ luật thì phá như giặc, nói chuyện chẳng bao giờ nghiêm túc quá mười giây. Nhưng lạ thay, giữa cái vẻ cứng đầu và ngang tàng đó, lại tồn tại một chỗ mềm đến lạ – và chỗ đó mang tên: Pháp Kiều. Ai cũng nghĩ Minh Hiếu sẽ chẳng bao giờ để tâm đến ai quá lâu. Cậu thay đổi sở thích như chớp mắt, bạn bè cũng chỉ xã giao cho vui. Vậy mà, kể từ ngày gặp em, cậu lại đi một con đường duy nhất – đường đến bên em – và không hề quay đầu lại. Cậu vẫn lười, vẫn ham chơi, vẫn cười cợt cả thế giới… trừ một người. Với Pháp Kiều, cậu lại kiên nhẫn hơn bất kỳ ai. Sẵn sàng nhịn ăn sáng để mua cho em hộp bánh nhỏ, nhịn đánh nhau chỉ vì em nói “em không thích bạo lực”, và chịu đựng cả bài giảng dài dằng dặc chỉ để em tựa đầu vào vai ngủ gật. Người ta gọi cậu là kẻ ngông cuồng. Nhưng cậu biết rõ: chỉ cần Pháp Kiều nhìn mình bằng đôi mắt dịu dàng ấy, kêu tên mình một cách thân mật như đã từng… thì dù phải biến thành người tử tế, dù phải thuần hóa cả phần nổi loạn trong tim – cậu vẫn sẵn sàng.
🐭 Chuột 🐭 T/g
🐭 Chuột 🐭 T/g
nhân vật ít em sẽ không gt ạ

Chap 1: Kẻ Mất Tích Quay Về

🐭 Chuột 🐭 T/g
🐭 Chuột 🐭 T/g
+1 máy muốn xóa truyện hihi
1
2
3
BẮT ĐẦU
Đêm.
Thành phố rực rỡ ánh đèn như không bao giờ ngủ.
Tầng cao nhất của tòa nhà Tập đoàn K-Corp, bữa tiệc thượng lưu đang diễn ra trong không khí trang trọng, hào nhoáng. Những nhân vật quyền lực nhất giới tài chính, giải trí, chính trị đều có mặt – kẻ đứng đầu từng lĩnh vực, từng người đều từng được gọi là “ông hoàng” trong thế giới của riêng họ.
Cánh cửa kính tự động mở ra.
Không ai để ý lúc đầu, cho đến khi tiếng bước chân ấy vang lên – chậm rãi, đều đặn, kiêu ngạo.
Người vừa bước vào khoác áo khoác lông trắng, mái tóc đen nhánh xõa nhẹ sau gáy, ánh mắt nửa lạnh lùng nửa khinh thường lướt qua đám đông. Son môi đỏ, mùi nước hoa dịu nhẹ nhưng đủ gây nghiện. Đám đông bỗng lặng đi.
Không ai khác – chính là Pháp Kiều.
Cái tên từng chấn động giới thượng lưu 3 năm trước. Người tình bí ẩn của 8 ông trùm, từng khiến họ điên cuồng tranh giành, nhưng rồi… biến mất như chưa từng tồn tại.
Giờ đây, cậu quay lại.
Từ góc khuất của hội trường, Hoàng Đức Duy – tổng tài trẻ tuổi nhất nhánh ngân hàng Thịnh Dương – siết chặt ly rượu trong tay. Ánh mắt như muốn đốt cháy thân hình quen thuộc ấy.
Hoàng Đức Duy – Duy - Cap
Hoàng Đức Duy – Duy - Cap
Em thực sự quay về rồi…
Cách đó không xa, Trần Phong Hào – đạo diễn quái kiệt từng đưa Kiều lên màn ảnh – khẽ nheo mắt. Cậu ta không thay đổi chút nào, vẫn đẹp đến mức khiến người ta phát điên. Vẫn ánh nhìn ngông cuồng, vẫn cái dáng bước lạnh lùng như muốn khiêu chiến cả thế giới.
Phạm Bảo Khang – ông trùm công nghệ, người từng tung toàn bộ hacker trong giới dark web để tìm Kiều năm đó – tay đã vô thức siết chặt ly whisky. Tim anh đập nhanh. Cảm xúc bị đè nén suốt 3 năm nay trỗi dậy mãnh liệt.
Phạm Bảo Khang – Khang - Hurrykng
Phạm Bảo Khang – Khang - Hurrykng
Không ai được chạm vào em lần nữa, Kiều. Không ai ngoài anh.
Trần Đăng Dương, Đặng Thành An, Nguyễn Tuấn Duy, Trần Minh Hiếu, Đỗ Hải Đăng – từng người một, ánh mắt đều đổ dồn về cùng một điểm: nơi cậu đang đứng giữa ánh đèn, rực rỡ hơn bất cứ ai.
Tám người. Tám quá khứ. Tám mối tình tan vỡ. Tám kẻ tưởng đã chôn chặt một người trong tim. Giờ đây, tất cả đều đang bị khơi lại. Cơn điên tình năm xưa… chuẩn bị trở lại, nguy hiểm hơn gấp bội.
Và giữa đám đông đó, chỉ duy nhất một người không nhìn cậu bằng ánh mắt của quá khứ – người thứ chín, người chưa từng yêu cậu.
Lâm Khải – ông chủ mới của hệ thống truyền thông quốc gia, người luôn lạnh lùng, lý trí, chưa từng quan tâm đến tình cảm – chỉ khẽ liếc nhìn Kiều, rồi lại quay đi.
Cậu cũng nhìn thấy người ấy. Một chút tò mò, một chút bất an. Lần đầu tiên, sau tất cả, ánh mắt Pháp Kiều thoáng lay động.
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
//Pháp Kiều cười nhẹ như không lạnh như sương//
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Lũ tình cũ đáng thương. Tưởng tôi quay về để ôm lại mấy cuộc tình nát vụn à?
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
//Cậu khẽ liếc sang phía Lâm Khải// Không… Tôi về lần này, là để khiến người chưa từng yêu tôi… phát điên vì tôi.
Không khí bữa tiệc chợt nghẹt lại như có người vừa bóp nghẹt cổ họng toàn bộ căn phòng.
Tám ánh mắt – tám vết thương cũ – đang găm chặt vào bóng hình lộng lẫy ấy như muốn xé toạc lớp vỏ ngoài đẹp đẽ mà cậu khoác lên.
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
//Pháp Kiều cầm ly champagne từ tay phục vụ, nghiêng đầu khẽ nhấp một ngụm. Ánh mắt nhàn nhã lướt qua từng gương mặt quen thuộc như thể đang thưởng thức màn kịch câm.//
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
//Rồi… cậu cười.//
Nụ cười mỏng như lưỡi dao.
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
*Ồ. Gặp lại đông đủ thế này, tôi thấy mình như nhân vật chính của một bộ phim bi kịch.*
Hoàng Đức Duy – Duy - Cap
Hoàng Đức Duy – Duy - Cap
//Hoàng Đức Duy bước tới đầu tiên.//
Vẫn là ánh mắt lãnh đạm năm xưa, nhưng giờ ánh lên một tầng thù hận.
Hoàng Đức Duy – Duy - Cap
Hoàng Đức Duy – Duy - Cap
Ba năm trước, em để lại mỗi một tin nhắn rồi biến mất. Giờ lại định làm trò gì đây?
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
//Pháp Kiều đưa mắt nhìn anh, nhướng mày.//
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Tôi làm gì cũng không phải để giải thích với người cũ, đúng không?
Tiếng bước chân dồn dập vang lên phía sau.
Trần Phong Hào, Đỗ Hải Đăng, Đặng Thành An, Nguyễn Tuấn Duy, Phạm Bảo Khang, Trần Minh Hiếu, Trần Đăng Dương — từng người một xuất hiện như thể được triệu hồi bởi duy nhất một linh hồn.
Gương mặt ai nấy đều lạnh đi, có người giận dữ, có người đau đớn, có người chỉ im lặng nhìn cậu như không thể tin cậu thật sự đứng đó.
Đặng Thành An – An - Negav
Đặng Thành An – An - Negav
//Đặng Thành An khẽ cười, giọng lười biếng nhưng mắt lại đỏ hoe//
Đặng Thành An – An - Negav
Đặng Thành An – An - Negav
Anh cứ tưởng... nếu không tìm thấy em thì cũng có thể quên. Nhưng không ngờ… tim anh không nghe lời.
Phạm Bảo Khang – kẻ từng chiếm lĩnh cả thế giới ảo, giờ đứng bất lực trước một người bằng xương bằng thịt – lẩm bẩm
Phạm Bảo Khang – Khang - Hurrykng
Phạm Bảo Khang – Khang - Hurrykng
Nói đi. Em quay về là để trả thù, hay… lại để đùa giỡn tiếp?
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
//Pháp Kiều đặt ly rượu xuống bàn, tay chống nhẹ lên thành ghế, giọng trầm và rõ//
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Các anh hỏi nhiều thật đấy. Tôi biến mất là vì chán. Quay về… cũng chỉ vì muốn xem, sau ba năm, có ai trong số các anh trưởng thành chưa. Hay vẫn điên vì tôi như lúc trước?
Không ai trả lời
Vì… tất cả đều biết: họ vẫn điên.
Một tiếng cười trầm bật ra từ phía xa. Trần Đăng Dương – kẻ từng có quá khứ đầy bạo lực và cuồng si với Kiều – bước tới, đôi mắt như dính máu.
Trần Đăng Dương – Dương - Domic
Trần Đăng Dương – Dương - Domic
Em về rồi thì đừng hòng đi nữa.
Hào quang quanh cậu lúc này càng khiến cơn điên trong từng người đàn ông bùng cháy.
Trần Minh Hiếu, từng là bác sĩ tâm lý, khẽ thì thầm
Trần Minh Hiếu – Hiếu -  HieuThuHai
Trần Minh Hiếu – Hiếu - HieuThuHai
Kiều, nếu em lại rời đi… có lẽ lần này, sẽ có người chết.
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
//Pháp Kiều cười khẽ, nụ cười nhẹ đến vô tình//
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Vậy thì... cứ thử giữ tôi lại đi.
Đèn chùm trên cao khẽ lung lay, bóng người phản chiếu trong ly rượu mờ dần.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục. Nhưng những kẻ trong cuộc biết rõ
Cơn điên đã bắt đầu trở lại.
🐭 Chuột 🐭 T/g
🐭 Chuột 🐭 T/g
đợi chap 2 nhoaaaaa
🐭 Chuột 🐭 T/g
🐭 Chuột 🐭 T/g
Moa moaa
TRUYỆN KHÔNG PHẢI SỰ THẬT 📌

Chap 2: Vũ Điệu Dưới Tầng Mây

Đêm Sài Gòn nhuộm trong ánh vàng dịu nhẹ. Trên tầng cao nhất của khách sạn LUXIA—nơi chỉ giới thượng lưu mới có thể đặt chân tới, một buổi tiệc riêng tư đang âm thầm diễn ra.
Bên trong, đèn không sáng rực, mà vàng cam, âm ấm, đủ để mọi thứ trông mờ ảo như một giấc mơ. Tiếng nhạc jazz lười biếng trượt qua không gian, lấp đầy từng khoảng trống bằng giai điệu mê hoặc.
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
//Pháp Kiều bước vào như một khúc nhạc sống.//
Cậu không mặc suit hay vest như những kẻ quyền lực trong phòng, cũng không chọn váy dạ hội lộng lẫy. Thay vào đó là một chiếc sơ mi trắng, cổ áo buông hờ, vài chiếc cúc dưới bị cố tình bỏ ngỏ. Quần lụa đen ôm sát đôi chân dài đến bất thực, mái tóc buông lơi sau gáy, ánh mắt vẽ liner mảnh, đẹp đến rối loạn.
Ngay khi cậu xuất hiện, không khí trong phòng như ngưng đọng.
Tám người đàn ông đang ngồi trong những vị trí quyền lực nhất—ngay lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác và si mê.
Trần Đăng Dương, ông trùm Bắc giới, ngồi thẳng dậy từ sofa, đôi mắt xám bạc khóa chặt lấy hình bóng trước mặt. Dáng ngồi vẫn ung dung, nhưng tay đã siết nhẹ ly rượu.
Trần Đăng Dương – Dương - Domic
Trần Đăng Dương – Dương - Domic
Em biết mình đến muộn, đúng không?
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
//Pháp Kiều bật cười, giọng trong như gió lướt//
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Anh đang trách em sao? Em tưởng người như anh sẽ vui vì em khiến mọi người chờ?
Nguyễn Tuấn Duy, bậc đế vương tài chính, chống cằm nhìn cậu. Gã đàn ông luôn kiểm soát mọi biến động thị trường quốc tế này, lại không thể điều khiển nổi nhịp tim khi Pháp Kiều nở một nụ cười.
Nguyễn Tuấn Duy – Duy - Ogenus
Nguyễn Tuấn Duy – Duy - Ogenus
Thay vì bắt em chờ, tôi muốn biến cả Sài Gòn thành sân khấu để em xuất hiện.
Phạm Bảo Khang, kẻ đứng đầu tổ chức sát thủ phương Tây, lặng im như bóng đêm. Nhưng ánh mắt hắn, sắc bén đến mức nếu Pháp Kiều bước gần một bước nữa, máu có thể rơi, hoặc tim sẽ nổ tung.
Phạm Bảo Khang – Khang - Hurrykng
Phạm Bảo Khang – Khang - Hurrykng
Lần sau nếu em tới muộn, anh sẽ cho người kéo em đến bằng xích. Cổ tay hay cổ chân—em chọn.
Cả phòng bật cười, ngoại trừ Đặng Thành An—ông trùm giải trí lạnh lùng. Anh ta đang nhìn Pháp Kiều như thể đó là một cảnh phim mình đã tua đi tua lại hàng ngàn lần trong đầu. Mỗi lần tua lại, đều thấy trái tim bị chặt hơn một đoạn.
Đặng Thành An – An - Negav
Đặng Thành An – An - Negav
Đừng đùa với lửa, Kiều. Ở đây có người vì em mà thiêu rụi cả thế giới rồi.
//Pháp Kiều không đáp. Cậu bước tới chiếc ghế chính giữa—nơi vốn dành cho người đứng đầu, rồi thản nhiên ngồi xuống, vắt chân. Một hành động đơn giản nhưng như cú tát vào mặt tất cả.//
Đỗ Hải Đăng, người kiểm soát toàn bộ hệ thống an ninh mạng Đông Nam Á, nở nụ cười nửa miệng. Anh là kẻ duy nhất không bao giờ trực tiếp đụng vào Pháp Kiều, nhưng lại là người theo dõi cậu 24/7 từ xa.
Đỗ Hải Đăng – Đăng - Doo
Đỗ Hải Đăng – Đăng - Doo
Ghế đó không dành cho em.
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
//Pháp Kiều liếc nhìn anh, chớp mắt một cách lười nhác//
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nhưng chẳng ai ở đây xứng bằng em, đúng không?
Trong một khoảnh khắc, chẳng ai lên tiếng. Vì… đúng.
Pháp Kiều không chỉ xinh đẹp. Cậu còn nguy hiểm. Đủ thông minh để khiến 8 người đàn ông quyền lực nhất phải dẫm đạp lên nhau. Đủ điên để yêu rồi bỏ. Và đủ cuốn hút để khiến họ chấp nhận điều đó như một ân huệ.
Hoàng Đức Duy, cảnh sát ngầm được cài vào tổ chức mafia, người từng cứu Pháp Kiều khỏi một trận thảm sát ở Berlin, tiến tới. Anh là người duy nhất mang theo khí chất chính trực giữa những kẻ máu lạnh.
Hoàng Đức Duy – Duy - Cap
Hoàng Đức Duy – Duy - Cap
Kiều, em vẫn chưa thay đổi //Anh khẽ nói.//
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Thay đổi để làm gì? Em đẹp hơn, mạnh hơn, và nguy hiểm hơn. Như vậy chưa đủ à?//Pháp Kiều khẽ nhướng mày.//
Trần Phong Hào, người kiểm soát thị trường vũ khí quốc tế, là kẻ ít nói nhất. Nhưng đêm nay, anh lên tiếng. Giọng nói như dao cắt
Trần Phong Hào – Hào - Nicky
Trần Phong Hào – Hào - Nicky
Đủ… để khiến tám thằng đàn ông như tụi anh phát điên vì một đứa như em.
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
//Từng từ như lưỡi dao. Nhưng Pháp Kiều chỉ cười.//
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Vậy thì... phát điên đi.
Không gian ngập trong một loại yên lặng kỳ quái. Giống như giây phút trước khi một cuộc chiến nổ ra. Ai cũng muốn cậu. Ai cũng nghĩ mình xứng đáng. Nhưng chẳng ai dám ép buộc. Bởi vì Pháp Kiều không thể bị chiếm hữu, cậu chỉ lựa chọn.
Bên ngoài, pháo hoa nổ tung trên bầu trời. Là sinh nhật cậu. Nhưng cậu không cần quà. Cậu cần máu—hoặc tình yêu thật sự. Thứ cậu chưa từng nhận được, trong thế giới mà ai cũng muốn chiếm hữu cậu như một món đồ cổ vô giá.
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
//Pháp Kiều rút từ túi áo một lá thư. Không ai biết bên trong là gì. Cậu đặt nó lên bàn.//
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Trong đây là tên người em sẽ chọn để sống cùng một năm. Một năm thôi.
Cả căn phòng chết lặng.
Tám Người
Tám Người
Nhưng nếu trong một năm đó, người ấy phản bội em, hoặc khiến em khóc... Tụi anh sẽ biến người đó thành tro.
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
//Pháp Kiều đứng dậy, ánh mắt đảo qua từng gương mặt.//
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Chúc các anh may mắn.
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
Nguyễn Thanh Pháp – Kiều
//Cậu quay người, rời khỏi phòng trong tiếng giày vang đều trên sàn đá cẩm thạch.//
Tám Người
Tám Người
//Phía sau, tám ánh mắt thiêu đốt. Và một trò chơi... đã bắt đầu.//
CHUYỆN KHÔNG PHẢI SỰ THẬT 📌

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play