Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

DuongHung | Khẩu Thị Tâm Phi

1

_
"CHÁT!"
Trần Đăng Dương ôm mặt, má trái đỏ ửng sau cú tát.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ba hơi nặng tay rồi đó!
Ông Trần
Ông Trần
Tối hôm qua mày đã làm cái gì?
Ông Trần
Ông Trần
HẢ?
Ông Trần
Ông Trần
Thằng nghịch tử!!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thì… đập nát quán bar của tụi thằng Lâm Thiên.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nó nói động đến Trần Gia.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Con chỉ xử lý nó giùm ba thôi.
Ông Trần
Ông Trần
Mày xử lý?
Ông Trần
Ông Trần
Nó là con trai của Lâm Tổng!
Ông Trần
Ông Trần
Mày động vào nó là khai chiến với cả nhà họ Lâm.
Ông Trần
Ông Trần
Mày nghĩ mày là ai?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Con ba.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Người thừa kế danh chính ngôn thuận của Trần Gia.
Ông Trần
Ông Trần
Mày nghĩ tao sẽ giao Trần Gia cho mày à?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không giao cho con? Vậy giao cho ai?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hay ba định giao hết cái nhà này cho…
Anh mắt không mấy thiện cảm của Dương chuyển sang Lê Quang Hùng vẫn đang lặng lẽ đứng đó.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Người anh nuôi gương mẫu của con?
Hùng đứng đấy, trong tay anh là chiếc áo khoác của Dương, mùi rượu còn nồng nặc .
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hùng à, anh báo cho ba nhanh nhỉ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đúng kiểu con ngoan trò giỏi ha!!
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh chỉ đưa em về.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Còn lại, không nói gì cả.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thôi đi!!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lúc nào cũng giả vờ tốt bụng, đạo đức.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Bao giờ thì ba cho anh cả gia sản họ Trần nhỉ?
Ông Trần
Ông Trần
Dương!
Ông Trần
Ông Trần
Hùng đã lo cho mày không biết bao lần.
Ông Trần
Ông Trần
Nếu không có nó, không biết mày đã bị bắt lên đồn cảnh sát bao nhiêu lần rồi!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thì cứ để con bị bắt đi!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Có ai trong cái nhà này thực sự quan tâm con đâu?
Bà Trần
Bà Trần
Còn mẹ mà.
Bà Trần
Bà Trần
Con nói gì vậy bảo bối.
Bà Trần từ cầu thang bước xuống. Bà liếc một vòng rồi sấn tới chỗ con trai, thấy vết đỏ in trên má liền cau mày.
Bà Trần
Bà Trần
Ông lại đánh nó nữa hả?
Bà Trần
Bà Trần
Đứa con duy nhất của chúng ta, ông không thương thì thôi, còn ra tay nặng như vậy làm gì?
Ông Trần
Ông Trần
Nó gây chuyện lớn!
Ông Trần
Ông Trần
Để Hùng phải dọn hậu quả cả đêm qua.
Bà Trần nhìn sang Hùng.
Bà Trần
Bà Trần
Cậu thì giỏi lắm. Đụng đâu cũng có mặt. Không biết mệt hả?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Con...
Bà Trần
Bà Trần
Tôi không hiểu nổi trong cái nhà này ai mới là con ông nữa...
Bà Trần
Bà Trần
Cái gì cũng Hùng, chuyện gì cũng Hùng!
Ông Trần
Ông Trần
Anh thương nó vì nó biết suy nghĩ, không như thằng Dương...
Bà Trần
Bà Trần
Đủ rồi!
Bà Trần
Bà Trần
Dương có hư, cũng là con tôi.
Bà Trần
Bà Trần
Đừng đem con tôi ra so với cái thứ không máu mủ ruột rà.
Bà Trần
Bà Trần
Tôi còn sống thì không ai có quyền đánh nó!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thôi được rồi mẹ...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mẹ nói gì cũng vô ích.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Con không tức vì bị đánh...//liếc sang Hùng//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chỉ là con hơi chướng mắt cái kiểu anh ta lúc nào cũng giả vờ ngoan ngoãn...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Giống như… chỉ chờ cơ hội thay thế con vậy.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dương à, em hiểu lầm rồi...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh...
Dương chẳng buồn nghe Hùng giải thích mà cười khẩy, rồi bỏ đi lên phòng.
Ông Trần ngồi xuống ghế, buông một tiếng thở dài như mang theo cả trăm cơn ngán ngẩm.
Bà Trần liếc Hùng một cái rồi cũng quay bước lên phòng.
Còn Hùng… vẫn đứng lặng yên.
Giống như bao lần trước, anh chọn im lặng. Không phải vì không muốn lên tiếng, mà vì anh không muốn gây thêm rắc rối cho ông Trần.
Anh luôn mang ơn ông Trần vì đã cưu mang mình từ năm 10 tuổi.
Năm anh là một đứa nhóc vừa mất cả ba lẫn mẹ trong một đêm.
_

2

_
Dương đóng sầm cửa phòng.
Hắn soi gương, liếc thấy bên má trái sưng đỏ, dấu tay còn in.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Xoa xoa chỗ sưng//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mẹ nó chứ, tát cái muốn gãy quai hàm luôn…
Hắn ngồi phịch xuống ghế, kéo ngăn bàn rút ra bao thuốc rút một điếu, cắn hờ lên môi.
Tay bật lửa tách một cái, ngọn lửa xanh lam rung rinh trước đầu thuốc...
Cạch.
Cửa mở.
Dương chẳng cần quay lại cũng biết là ai vào.
Lê Quang Hùng bước vào với một túi chườm đá và lọ thuốc nhỏ trong tay.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Đừng hút.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không tốt cho vết sưng đâu.
Dương chẳng thèm quay lại, chỉ hơi nhếch mép rồi dứt khoát châm điếu thuốc.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thích quản tôi quá nhỉ?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Không phải quản.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Là quan tâm.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Làm cái quái gì mà cứ lẽo đẽo sau lưng tôi hoài vậy?
Hùng không trả lời. Chỉ tiến lên phía trước, đặt túi đá xuống bàn cùng lọ thuốc.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Chườm đá rồi bôi thuốc này vào. Sáng mai sẽ đỡ sưng hơn đấy...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không cần.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dương à...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cút đi!!
Hùng vẫn đứng đó, không rời đi. Anh cầm túi đá lên, bước thêm một bước về phía Dương.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Anh chườm cho em nha? Một chút thôi. Sẽ đỡ đau hơn...
Bốp!
Túi đá bị Dương giật phăng khỏi tay anh, ném mạnh ra phía cửa. Băng lạnh văng tung toé, vài mảnh nước đá vỡ tan trên gạch.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi nói anh không hiểu à?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
CÚT!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi không cần thứ gì từ anh hết!
Hùng không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ cúi người, thu dọn chỗ đá kia.
Dương nhìn cái dáng cúi người nhẫn nại ấy mà mắt càng tối sầm lại.
Hắn ghét cái dáng vẻ ấy.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Giả nhân giả nghĩa. Lúc nào cũng ra vẻ tốt bụng …
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng tưởng tôi không biết anh đang nghĩ gì trong đầu!
Rồi hắn quay lưng đi về phía cửa phòng.
Dương đi rồi, Hùng vẫn đứng lại đó một lúc lâu.
Anh quen rồi, cái cách Dương nhìn mình đầy chán ghét và khinh thường. Quen đến mức nghĩ rằng trái tim mình sẽ chai lì.
Nhưng lần nào cũng vậy...
Vẫn đau lòng lắm.
_

3

_
Tại một quán bar sang trọng.
Trần Đăng Dương ngồi vắt chân trên ghế sofa bọc nhung đỏ, tay cầm ly rượu mạnh. Gương mặt lạnh lùng như phủ một tầng sương.
MB
MB
Trần Thiếu không vui sao? Đêm nay để em khiến anh quên hết mọi thứ nhé~
Dương chẳng buồn liếc sang.
Hắn ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Chán
Rẻ tiền đến nhàm chán.
Cậu trai kia không bỏ cuộc, cậu ta rót thêm rượu, rồi kề sát lại gần Dương, môi cậu ta gần như lướt qua vành tai Dương mà thì thầm:
MB
MB
Anh... để em...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
CÚT!!
Dương rút một xấp tiền quẳng lên bàn như ném rác. Hắn chẳng thèm nhìn lại, cũng không biết trong số ấy có bao nhiêu tờ.
Cậu trai kia biết điều, vội cầm tiền rồi rời đi.
Và Dương… lại ngồi xuống, tự rót cho mình một ly mới.
Uống để quên. Nhưng càng uống lại càng nhớ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mẹ kiếp!!
...
Hơn một giờ sáng.
Trần Đăng Dương loạng choạng bước vào nhà. Hơi rượu nồng nặc như thể hắn vừa tắm trong cả thùng whisky vậy.
Từ phía trong nhà, Hùng vội bước ra.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dương?! Trời ơi, sao uống nhiều vậy chứ...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//lảo đảo ngã về phía trước//
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Cẩn thận!!
Hùng nhanh tay đỡ lấy hắn, hai cánh tay ôm gọn thân người nóng bừng vì men rượu.
Dương dụi mặt vào vai anh, lầm bầm:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hùng... anh Hùng đó hả?
Nghe cái cách hắn gọi tên mình, Hùng gần như không thở được.
Cái giọng mềm xèo, như một giấc mơ cũ có thằng bé tám tuổi từng bám lấy tay anh không rời.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Cười khúc khích//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em về được rồi nè… thấy em giỏi không… không cần ai đón luôn đó…~
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ừ… giỏi lắm. Em về là tốt rồi.
Dương lại cười, nghiêng đầu dựa vào vai anh, tay lục tìm cổ áo như con mèo nhỏ tìm hơi ấm quen thuộc.
Hùng dìu Dương lên lầu.
Anh mở cửa phòng, nhẹ tay đặt Dương xuống giường, đắp chăn lên cho hắn.
Dương vẫn ngủ say, một bàn tay thò ra ngoài chăn, túm lấy tay Hùng không chịu buông.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hùng ơi...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ở lại đi… đừng đi nữa…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ở lại với em đi anh..~
Hùng khựng lại trong giây lát, rồi gật đầu.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ừm...Anh sẽ ở lại.
Anh ngồi xuống bên mép giường, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Dương, vỗ vài cái như vỗ về một đứa trẻ. Dương thấy anh vẫn ngồi bên thì mỉm cười, hài lòng nhắm mắt, dần chìm vào giấc ngủ.
Hùng cứ thế ngồi lặng yên nhìn gương mặt kia.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Em say quá rồi… Em lại trở về dáng vẻ ngày ấy nhỉ?
Dáng vẻ của một cậu bé tám tuổi chạy lon ton trong vườn hoa, vừa thấy anh đã nhào tới, kéo tay gọi:
Dương ( nhỏ )
Dương ( nhỏ )
Anh Hùng ơi! Anh Hùng coi nè, em xếp được origami đó!
Dương ( nhỏ )
Dương ( nhỏ )
Anh thấy em có giỏi khônggg~
Hùng ( nhỏ )
Hùng ( nhỏ )
Giỏi, Dương của anh giỏi lắmm! //xoa đầu Dương//
Hùng cười buồn, ánh mắt mãi chìm trong miền ký ức.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Dương à, anh thật sự vẫn không hiểu vì sao...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Vì sao em lại thay đổi thái độ với anh đến như vậy?
Anh đưa tay khẽ vuốt ve sợi tóc lòa xòa trên trán người kia.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Giá như em cứ là cậu nhóc năm nào nhỉ…
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Giá như em đừng lớn… đừng lạnh lùng, đừng xa anh đến thế này...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Thì tốt biết mấy.
Anh khẽ đứng dậy, chốt cửa phòng rồi trở lại nằm xuống cạnh Dương.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Chỉ đêm nay thôi...
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Mai khi thức giấc em lại trở thành một Trần Đăng Dương xa cách anh nghìn dặm rồi.
Anh nhắm mắt chưa kịp chìm vào giấc ngủ thì thì người kia trong vô thức đã vòng tay ôm lấy eo anh, kéo anh trọn vào lòng.
_

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play