Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

『Allsakura/Haruka - Nii Satoru』Vật Thí Nghiệm Số 04

Chương 1 – Mèo hoang

Mưa trút xuống như thể trời cũng muốn rửa sạch thứ sinh vật đang len lỏi giữa rừng
Một con mèo
Bộ lông ướt sũng, bẩn thỉu đến mức chẳng phân biệt được là trắng hay đen. Nó gầy trơ xương, hai chân trước run rẩy mỗi lần nhấn xuống nền đất lạnh. Tai cụp xuống vì nước. Mắt vàng đục đi vì đói. Nhưng vẫn mở to, cảnh giác từng tiếng động xung quanh
Nó không phải mèo hoang
Ít nhất… không hoàn toàn
Trong bộ gene méo mó của con vật ấy, có một phần con người đang gào thét vì sợ hãi. Con mèo – hay đúng hơn là Sakura Haruka – đã chạy suốt hai ngày hai đêm để thoát khỏi cơ sở mà cậu từng bị nhốt. Cậu không nhớ nổi bao nhiêu lần mình bị tiêm, bị mổ, bị khâu lại rồi lại bị cắt ra. Mỗi lần tỉnh dậy, cậu không biết mình sẽ là dạng gì. Có hôm là người. Có hôm là nửa người nửa mèo. Cũng có hôm... như bây giờ
Chỉ là một con mèo đen trắng, nhỏ bằng gang tay, tim đập thoi thóp
Cậu ngã vào một thân cây rỗng giữa rừng. Tối, ẩm, lạnh. Cũng đủ để không bị phát hiện nếu chỉ là một con vật nhỏ
Sakura co người lại. Run rẩy. Mắt khẽ nhắm, mạch chậm dần. Cậu ghét dạng này – yếu ớt, vô dụng, chẳng nói được. Nhưng ít nhất, nó cho phép cậu trốn
Một tiếng “bụp” nhỏ vang lên trong lòng cây
Thân mèo biến mất
Cơ thể người lộ ra – gầy gò, trần trụi, vết thương loang lổ, tai và đuôi vẫn còn vương hình dạng cũ. Cậu cuộn lại trong thân cây như một món đồ bỏ đi. Tim đập nhanh. Mùi máu dần lan ra, hòa lẫn với mùi mưa ẩm mốc
Rồi cậu nghe thấy tiếng bước chân. Rất gần
???
???
…Ê, có thứ gì trong cây kìa

Chương 2 – Không phải mèo

Endou Yamato không thích trời mưa
Trừ khi anh đang rảnh và… buồn tay muốn làm gì đó
Hôm nay, rảnh thật. Cũng buồn tay thật. Nên anh mới lười biếng đội mưa ra rừng tìm cây thuốc cho ông cụ hàng xóm hay quên uống nước. Ai bảo sống chung với cái đám nhà Fuurin – có đứa nào chịu làm mấy chuyện này ngoài anh đâu?
Endou ngáp dài, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, vừa đi vừa lắng nghe tiếng gió. Mưa không lớn, nhưng dai như chính tâm trạng của anh lúc này. Ủ rũ, nặng đầu, mà vẫn phải tỉnh táo. Vì rừng này đâu có hiền
Khi lướt qua gốc cây rỗng, anh nghe thấy tiếng gì đó. Không phải lá cây. Cũng không phải thú rừng. Là tiếng thở… khe khẽ, đứt quãng, yếu đến mức gần như tắt hẳn. Endou đứng khựng lại, híp mắt nhìn vào thân cây
Một ánh vàng nhá lên trong bóng tối
Anh cúi người, vạch mấy nhánh dương xỉ, đưa mắt nhìn vào bên trong. Và… suýt nữa thốt ra tiếng chửi thề
Một đứa con trai đang co rúm trong đó. Người nó dính đầy bùn đất và máu khô, tóc rối bết lại thành từng mảng. Lưng trần áp sát vào thành cây mục. Có một cái đuôi xõa ra phía sau, run lên từng nhịp. Hai tai lông dựng thẳng trên đầu, dù cậu chẳng còn sức để gào lên như loài thú nào
Endou khẽ nhếch môi, giọng thấp hơn bình thường
Yamato Endou
Yamato Endou
Ồ, tao tưởng mày là mèo hoang, ai ngờ… thú lạ
Cậu bé trong thân cây giật mình. Ánh mắt như loài vật bị dồn đến chân tường – hoang dại, rối loạn, sẵn sàng cào bất cứ ai. Nhưng cơ thể cậu yếu đến mức không nhúc nhích nổi. Chỉ có bàn tay gầy gò siết lấy lớp đất mục, cố giấu bản thân sâu hơn vào bên trong
Endou thở dài. Gạt điếu thuốc ra khỏi môi, anh chống tay vào gốc cây, cúi sát xuống
Yamato Endou
Yamato Endou
Này, mày còn thở không đấy?

Chương 3 - Sinh Vật Lạ

Endou không nghĩ hôm nay mình sẽ bế một “con mèo biết biến hình” về nhà
Nhưng cái thứ nhỏ thó đang cuộn người trong áo khoác của anh – lạnh run, người dính bùn, tai mèo vểnh lên yếu ớt – chẳng giống mèo, cũng chẳng giống người. Thứ duy nhất khiến Endou quyết định mang cậu ta về, là vì… cậu ta vẫn còn sống
Endou dùng một tay mở cửa biệt thự, tay kia giữ cậu nhóc nhẹ tênh trong vòng tay. Anh vừa bước vào sảnh thì—
Umemiya Hajime
Umemiya Hajime
Ủa! Cái quỷ gì đây!?
Umemiya bật dậy khỏi ghế như có lò xo. Tay cậu ta vẫn còn cầm ly cacao nóng, tóc rối vì vừa gội chưa khô, mắt tròn xoe nhìn cái bọc lùm xùm trong tay Endou
Umemiya Hajime
Umemiya Hajime
Endou, đừng nói là mày bế mèo lạc về nha!? Không, khoan, đuôi người đó hả!? Tai cũng là… ủa rồi áo khoác của ai? Mày lột áo giữa rừng luôn hả!?
Endou vẫn không đổi nét mặt, trả lời gọn
Yamato Endou
Yamato Endou
Tao
Umemiya Hajime
Umemiya Hajime
Trời má!
Tiếng “phịch” là từ ghế sofa bên cạnh, nơi Hiiragi vừa đặt cuốn sách xuống. Cậu ta chống cằm, mắt liếc sang, lười biếng cất giọng
Hiiragi Toma
Hiiragi Toma
Mày nhặt cái gì về nhà đấy, Endou?
Endou đặt cậu nhóc – hay “vật thể lạ” ấy – xuống ghế dài, kéo lại áo khoác che vai cậu. Cậu ta vẫn còn thở, nhưng yếu. Đôi tai trên đầu khẽ giật một chút, như vẫn đang trong cơn mơ sốt
Yamato Endou
Yamato Endou
Không biết, tao thấy nó trong rừng
Yamato Endou
Yamato Endou
Mèo hóa người, hoặc người hóa mèo, đại khái thế
Umemiya tiến lại gần, mắt sáng rực
Umemiya Hajime
Umemiya Hajime
Ê, hay là người ngoài hành tinh!? Không, không… sinh vật thí nghiệm!? Trời đất, tụi mình đang dính vào phim khoa học viễn tưởng rồi đúng không!?
Hiiragi nheo mắt, nhìn kỹ cậu nhóc vẫn đang mê man
Hiiragi Toma
Hiiragi Toma
Đẹp, dạng thế này… nếu bán cho mấy chỗ ngầm thì giá không nhỏ đâu
Endou liếc Hiiragi, mắt lạnh hơn bình thường
Yamato Endou
Yamato Endou
Mày mà đụng vào nó, tao đập
Umemiya quay lại, khoát tay lia lịa
Umemiya Hajime
Umemiya Hajime
Ủa đập gì! Ai thèm đụng! Nhưng mà… tụi mình tính sao? Cho ở lại thiệt hả?
Endou im lặng vài giây, rồi nói rõ ràng
Yamato Endou
Yamato Endou
Ờ, tạm thời vậy
Cậu ta không phải mèo. Cũng không phải người bình thường. Nhưng cậu ta cần nơi để sống. Và Endou – một cách nào đó – lại là người đầu tiên biết được điều đó

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play