RHYCAP | Lỡ Thương Rồi, Vậy Mình Cưới Thôi
•1• Năm nay vắng nó nữa rồi
Trong căn phòng tĩnh lặng, ánh chiều tà dịu nhẹ len qua khung cửa sổ, rót lên bờ vai chàng trai trẻ một lớp sáng mỏng manh.
Đức Duy ngồi trước màn hình máy tính, khuôn mặt trầm ngâm, ánh mắt chăm chú dõi theo từng dòng chữ hiện ra chậm rãi.
Cả thế giới dường như lùi xa, nhường chỗ cho những suy nghĩ đang lặng lẽ trôi trong tâm trí.
Mọi thứ lặng đi. Chỉ còn tiếng gõ phím vang lên đều đặn trong không gian.
Không vội, không hấp tấp, từng đầu ngón tay lướt trên bàn phím, nhẹ như hơi thở.
Em gõ như thể đang trò chuyện với chính mình, viết ra những điều không cần ai khác hiểu.
Ánh sáng từ màn hình phản chiếu vào mắt đôi mắt ấy, không quá chói, nhưng đủ để ánh lên những ý nghĩ đang dần thành hình.
Ngoài cửa sổ, nắng bắt đầu nhạt màu. Một buổi chiều nữa lại trôi qua, lặng lẽ như chính cách em đang sống.
Tuấn Hưng
Bây dạo này ăn ở làm sao rồi?
Tuấn Hưng
Bây mà ốm là biết tay tao à nha!
HOÀNG ĐỨC DUY
Dạ, con khoẻ. Tía má nhớ lo cho sức khoẻ nghen, đừng có làm nhiều quá!
Như Phương
Tết này bây có tính dìa với tía má hông con?
HOÀNG ĐỨC DUY
Dạ…con nhớ nhà dữ lắm mà chắc hổng dìa được tía má ơi…
Như Phương
Nữa hả con…năm nào cũng nói về mà tới chừng Tết thì hổng thấy…/buồn/
HOÀNG ĐỨC DUY
Dạ…công ty con làm đang dí dự án, con hổng bỏ được tía má ơi…
HOÀNG ĐỨC DUY
Nên…thôi má đừng mong con nhiều nghen.../rũ mi/
HOÀNG ĐỨC DUY
Con biết tía má mong, nhưng mà tía má đừng buồn con nghen…/cảm thấy có lỗi/
HOÀNG ĐỨC DUY
Con nhớ nhà dữ lắm…năm sau con về, con hứa với tía má luôn…
HOÀNG ĐỨC DUY
Con xin chú John ở lại chơi với tía má vài tháng, cho tía má đỡ nhớ con…/cười/
Như Phương
Bận cỡ nào cũng phải ráng ăn uống đầy đủ nghen!
Tuấn Hưng
Con hổng về được thì thôi, chớ tía má có buồn gì bây đâu…
Tuấn Hưng
Miễn bây sống cho khỏe mạnh là tía má mừng rồi! /cười/
Tuấn Hưng
Hai cái má phúng phính đẹp thấy mồ, bây mà làm mất hai cái bánh bao đó của tía là...
Tuấn Hưng
Năm sau mà dìa là tao khóa cửa, hổng cho dô nhà luôn nghen!
HOÀNG ĐỨC DUY
Dạ…tía má giữ gìn sức khoẻ nghen, con thương tía má nhiều lắm.
HOÀNG ĐỨC DUY
Má nhớ nói với hai là con gởi lời thăm nghen.
Minh Hiếu
Sao con nghe tiếng rộn ràng quá chừng bên nhà mình vậy, có tiệc tùng gì hông đó?
Minh Hiếu
Đi chưa kịp vô nhà là nghe má với tía nói chuyện um sùm rồi nghen!
Như Phương
Má với tía bây hỏi thăm thằng út
Như Phương
Nó kêu năm nay bận, chắc hổng dìa Tết được…
Minh Hiếu
Vậy là năm nay vắng nó nữa rồi…
Minh Hiếu
Mà má với tía đừng có buồn nghen, con còn ở đây mà. /an ủi/
Như Phương
Ừ, nó có dặn má hỏi thăm bây, nói nhớ lắm đó.
Như Phương
Nó nhớ bây mà không thấy bây gọi
Như Phương
Nó nhắc bây hoài, nhớ bây dữ lắm, mà nó nói thôi chứ cũng hổng dám gọi, chắc sợ bây bận nên đâu dám làm phiền. /cười/
Minh Hiếu
Dạo này con lo giáo án miết, có bữa làm tới gần khuya mới được nghỉ.
Minh Hiếu
Mệt quá con ngủ luôn
Minh Hiếu
Con cũng giống nó á, tưởng nó bận nên đâu có dám gọi, sợ phiền nên thôi…để bữa nào rảnh gọi sau.
*Cuộc trò chuyện bằng tiếng Anh*
John
Mọi chuyện ổn chứ, Captain?
John
Dự án chú giao, con làm tới đâu rồi?
HOÀNG ĐỨC DUY
Vâng, rất tốt ạ!
HOÀNG ĐỨC DUY
Con cố thêm chút nữa là hoàn thành rồi ạ.
John
Ồ, tiến độ vậy là nhanh đó.
John
Vậy là con làm rất tốt, chú ghi nhận. /cười/
John
Dịp Tết này con có về thăm nhà không?
HOÀNG ĐỨC DUY
Dạ…chắc năm nay con không về ạ.
HOÀNG ĐỨC DUY
Tại anh David bảo dự án cần gấp, nên con ở lại làm cho xong để nộp lên cho chú.
HOÀNG ĐỨC DUY
Dạ, anh ấy bảo chờ chú duyệt rồi triển khai ngay ạ.
HOÀNG ĐỨC DUY
Con sợ nếu con đi thì công việc bị chậm, mà chú đang cần gấp nên con không dám về ạ.
John
Chắc David ngủ thiếu giấc nên nghe không rõ rồi. /cười/
John
Dự án này thực ra không gấp lắm đâu, chắc David hiểu nhầm rồi.
HOÀNG ĐỨC DUY
Chú ơi, vậy con tranh thủ về quê được không chú? /mừng rỡ/
John
Ừ, về thăm bố mẹ đi con, lâu rồi con không về, chắc họ mong con lắm đó.
HOÀNG ĐỨC DUY
Dạ…con cảm ơn chú nhiều lắm ạ. /cười tươi/
suabap
Tớ mong tuổi 22 của Duy thật rực rỡ, thật thành công Duy nhé
suabap
Tớ ở đây, bên cạnh Duy
suabap
Mọi người ủng hộ cho Ai Lớn Cũng Phải nhá
•2• Ai vậy trời?
Sáng nay, Quang Anh cùng chị gái rủ nhau ra chợ mua vài món đồ trang trí lại nhà cửa.
Trời vừa nắng nhẹ, không khí mát mẻ, thuận tiện cho một buổi dạo chợ thảnh thơi.
Đi ngang qua hàng bánh cam quen thuộc, mùi thơm giòn rụm lan ra từ chiếc xe đẩy nhỏ khiến cả hai bất giác khựng lại.
Quang Anh nhìn chị, chị nhìn em, rồi cả hai cùng cười, không hẹn mà cùng bước tới mua mấy cái.
Vì nhà cũng chỉ cách chợ vài con hẻm, hai chị em chọn đi bộ.
Vừa đi vừa trò chuyện, vừa tiện ngắm nghía đủ thứ. Theo lời chị Kiều là vậy.
NGUYỄN QUANG ANH
"Đi bộ cho dễ chạy, lỡ ghẹo bả, bả nổi khùng lên, thì chạy cho kịp chớ ngồi chung xe là ăn đòn như chơi!"
Đó cũng là một phần thôi. Chứ thật ra chạy xe vô chợ nhiều khi còn mệt hơn, chật chội, gửi xe lỉnh kỉnh, mà lại mất cái thú lang thang, vừa đi vừa ngó nghiêng đủ thứ hay ho dọc đường.
Sau khi được chú John đồng ý, Đức Duy thu xếp hành lý ngay trong tối hôm đó.
Mọi thứ được chuẩn bị kỹ lưỡng, không phải vì mang nhiều, mà vì lần trở về này mang theo cả sự háo hức xen lẫn bồi hồi sau bao năm xa quê.
Trưa hôm sau, Đức Duy lên máy bay lúc 12 giờ. Hành trình trở về ký ức bắt đầu lặng lẽ như thế. Máy bay hạ cánh vào lúc tờ mờ sáng.
Tiếp tục cuộc hành trình bằng một chiếc taxi, lắc lư qua những con đường quen thuộc, trong cơn buồn ngủ lưng chừng.
Đến khoảng 8 giờ sáng hôm sau, cuối cùng Đức Duy cũng đặt chân xuống mảnh đất quen thuộc.
Mọi thứ dường như vẫn như xưa, không khí trong lành, có chút nắng nhẹ, và đâu đó thoang thoảng mùi đồng ruộng, mùi cỏ ẩm sau một đêm dài.
Em đứng lặng một lúc, hít một hơi thật sâu. Nắng sớm lấp lánh xuyên qua tán lá rậm rạp, chiếu xuống con đường lổn nhổn sỏi đá mà em từng đi qua không biết bao nhiêu lần.
Chẳng hiểu sao tim lại thấy ấm đến lạ.
Mọi thứ xung quanh vẫn vậy, con đường cũ, góc quán quen, cuộc sống vẫn chậm rãi như trước.
Có cái gì đó rất lạ, mà cũng rất quen.
Như thể em vừa đi đâu đó rất xa, rất lâu, rồi quay lại, và bỗng thấy lòng nhẹ đi vào một sáng bình thường, không có gì đặc biệt... nhưng yên đến lạ.
Xe dừng lại gần khu chợ quê, nơi sáng sớm lúc nào cũng tấp nập người qua kẻ lại.
Chợ họp ven đường, đông đúc và rộn ràng, muốn lách xe qua cũng chẳng dễ gì.
Nhìn dòng người mua bán chen chúc, tiếng rao hòa với tiếng cười nói xôn xao, Duy khẽ cười bất lực. Cảnh nhộn nhịp ấy vốn quen thuộc, nhưng lúc này lại thấy hơi rườm rà.
HOÀNG ĐỨC DUY
Chú cho con xuống gần đây được rồi, khỏi lách vào trong mất công.
Chú tài xế gật đầu, kéo thắng tay. Duy thanh toán tiền xe, gật đầu cảm ơn rồi bước xuống. Kéo theo chiếc vali lăn đều trên mặt đường.
Em men theo mép lề, len qua những sạp hàng, bước chân thong thả nhưng ánh mắt đã thấp thoáng ánh nôn nao.
Nhà chỉ còn cách mấy con hẻm nữa thôi, gần lắm, đủ gần để nghe được tiếng gọi từ ký ức.
Quang Anh đứng bên lề chợ, tay cầm túi bánh cam, vừa ăn vừa kiên nhẫn chờ chị Linh đang lựa hoa ở sạp kế bên.
Hắn chẳng có hứng thú mấy với hoa cỏ, nhưng lại thích cái cảm giác đứng bên lề quan sát, vừa thong thả nhai bánh, vừa nhìn người qua kẻ lại tấp nập.
Bỗng dưng không khí xung quanh rộ lên tiếng bàn tán.
...
Ngó ngó quen quá…phải con út ông bà Năm hông bà?
...
Trắng gì mà trắng như bông bưởi trổ vậy cha!
...
Trời đất, bảnh trai dữ hen!
Hắn quay đầu theo bản năng, mắt đảo một vòng như để tìm xem nhân vật nào đang gây náo động phiên chợ sáng nay. Và rồi hắn thấy một chàng trai đang kéo vali lướt ngang qua khu chợ.
Ánh nắng nhẹ buổi sớm chiếu xuống vai áo sơ mi trắng, phản chiếu lên gương mặt trẻ trung rạng rỡ của em.
Một nụ cười tự nhiên, tươi tắn, sáng như nắng mới sau cơn mưa.
Miếng bánh trong miệng bỗng dưng nhạt toẹt, tay cầm cũng dừng giữa không trung.
Hắn ngẩn người nhìn theo, tim như bị gì đó chạm vào mà không kịp phản ứng.
NGUYỄN QUANG ANH
Ai vậy trời?
Hắn tự hỏi, mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng kia.
Hắn không nhớ ra. Không có chút ký ức nào lập tức ùa về.
Chỉ biết, cậu trai vừa đi ngang có gương mặt khiến người ta muốn nhìn thêm lần nữa.
Nụ cười ấy, kỳ lạ thay, như một làn gió thoảng khẽ chạm vào tim Quang Anh, chỉ một thoáng qua thôi, mà lòng đã chợt rung lên, mơ hồ và xao xuyến.
suabap
Duy biết không...nhiều người yêu thương Duy lắm
suabap
Duy xứng đáng với những điều tốt đẹp mà Duy nhận được
suabap
"Cảm ơn Hoàng Đức Duy"
suabap
"Cảm ơn con tim đã không ngừng kiên cường"
suabap
À ngày Duy tổ chức FMT cũng là ngày tròn một năm ATSH phát sóng đó nha.
•3• Nghĩ gì giữa chợ?
Đức Duy kéo vali, chầm chậm bước qua đoạn đường trước chợ quê, vẻ mặt bình thản như thể chẳng có gì thay đổi.
Gương mặt em vẫn tươi cười, nụ cười giản dị như ánh nắng sáng mai, nhưng trong mắt lại lấp lánh một thứ cảm giác vừa quen vừa lạ.
Ba năm rồi mới có dịp trở về, vậy mà mọi thứ dường như vẫn nguyên vẹn, từ làn khói nghi ngút bốc lên từ nồi bún riêu đầu chợ, đến tiếng rao khàn giọng nhưng thân quen của cô bán rau.
Tất cả như ôm em vào lòng, nhẹ nhàng và ấm áp, như mùi hương quê nhà, thứ hương mà em chẳng thể tìm thấy nơi đất khách.
Duy vừa đi, vừa khẽ cúi đầu chào vài người quen lướt ngang. Nụ cười em vẫn nhẹ nhàng, không ồn ào, nhưng đủ để làm dịu lại cái nhộn nhạo của chợ quê buổi sáng.
Em kéo vali chầm chậm qua con đường nhỏ, hai bên là hàng cau cao vút xào xạc trong gió. Mọi thứ quen thuộc đến mức như đang đưa em trở lại những ngày xưa cũ.
Tiếng bánh xe lăn lạo xạo trên nền đá vụn, nghe thân quen như một lời chào, như thể nơi này vẫn lặng lẽ chờ em quay về.
Mỗi bước chân như đưa em về lại tuổi thơ, nơi có trò trốn tìm sau nhà, có tiếng cười vang trong nắng trưa hè.
Chỉ vài phút nữa thôi, em sẽ đứng trước cửa nhà, nơi tía má em chắc vẫn đang bận rộn dọn dẹp chuẩn bị Tết, có lẽ chưa biết con trai vừa lặng lẽ quay về.
Ở phía chợ, Quang Anh vẫn đứng yên như bị thôi miên.
Dáng người kia đã khuất khỏi tầm mắt, nhưng trong đầu hắn, nụ cười ấy cứ hiện lên, tươi, dịu dàng, và...có gì đó kỳ lạ khó gọi thành tên.
Hắn cau mày, cố lục lại trí nhớ, nhưng chỉ thấy một khoảng trống mơ hồ. Rõ ràng là không quen, vậy mà tim lại đập nhanh một cách chẳng bình thường chút nào.
Pháp Kiều
Quang Anh! /hét lớn/
Pháp Kiều
Trời đất quỷ thần ơi, ăn bánh mà đứng chình ình ra đó làm chi vậy cha nội?
Pháp Kiều
Tao kêu hoài hổng nhúc nhích là sao?
Tiếng chị Kiều kéo hắn về thực tại. Quang Anh giật mình quay sang, tay vẫn cầm bịch bánh mà chẳng nhớ mình đã nhai đến đâu.
NGUYỄN QUANG ANH
À…dạ, em…em đang ngẫm nghĩ chuyện đời.
Pháp Kiều
Nghĩ gì giữa chợ? Bộ ăn bánh có triết lý gì mới hả cha?
Quang Anh chẳng đáp lời, chỉ cười trừ rồi đưa tay gãi gãi đầu, vẻ ngượng ngập không thể giấu nổi.
Thật lòng, hắn cũng không biết phải gọi tên cảm giác lạ lùng đang dâng lên trong lồng ngực mình.
Chỉ biết...người đó đẹp quá. Nụ cười ấy, trong trẻo, ấm áp như ánh nắng ban mai, khiến tim hắn bất giác lệch mất một nhịp.
Quang Anh khẽ quay đầu lại nhìn về hướng cậu trai ban nãy đã đi, lòng tự dưng nhen nhóm chút tò mò.
Không rõ là ai, nhưng chắc chắn hắn sẽ nhớ gương mặt ấy…lâu lắm.
Hôm nay là chủ nhật, Minh Hiếu không đi dạy, nên sáng sớm đã tranh thủ ra chợ mua ít đồ lặt vặt.
Trên đường đi, anh bắt gặp cô Ba đẩy xe bánh ướt thường bán trước cổng trường, bèn ghé lại mua vài hộp mang về cho tía má.
Lâu rồi nhà không ăn món này, nghĩ bụng chắc tía má sẽ vui.
Đang chờ cô Ba cắt bánh, bỗng nghe phía đầu chợ rộn ràng tiếng người bàn tán, xì xầm không dứt.
Hiếu tò mò ngó quanh, rồi bước lại hỏi chú Sáu đang đứng gần đó.
Minh Hiếu
Ủa chú Sáu! Mọi người rần rần chuyện chi vậy?
...
Chú Sáu: Đây, đây nè! Mày đây rồi! Hồi nãy tao ngoài chợ, thấy có đứa giống thằng út nhà mày dữ thần luôn!
...
Chú Sáu: Vợ tao còn nói chắc là nó đó chớ ai trắng bóc, xinh trai gì đâu á, kéo cái vali đi băng băng qua chợ, nhìn một cái là biết người ở bển mới về liền!
Minh Hiếu nghe vậy thì đứng sững, tay cầm tiền mà quên luôn trả.
Minh Hiếu
Hả? Gì kỳ vậy? Tía má con gọi qua nó nói nó hổng có về mà?
...
Chú Sáu: Tao đâu biết! Nhưng mà vợ tao nói thấy rõ ràng, nó kéo cái vali màu vàng đi ngang sạp hoa, đi bộ hà, chắc cũng đâu đó gần đây thôi.
...
Chú Sáu: Mày chạy về nhà coi phải nó không, biết đâu nó bất ngờ về!
Minh Hiếu lúc này mặt sáng rỡ như vừa trúng số. Anh vội vàng dúi tiền cho cô Ba, xách mấy hộp bánh ướt rồi quay đầu chạy một mạch về nhà, lòng cứ nôn nao.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play