Truyện Ngắn [Văn Hàm/WH/QW/Hàm Văn]
tớ luôn âm thầm ở bên cậu,vì tớ là người cậu đã ‘hứa cưới’ mà.
Ngày đầu tiên đi học cấp 3, Tả Kỳ Hàm lặng lẽ bước vào lớp mới. Cậu không ngờ lại được sắp ngồi cạnh Bác Văn , người mà cậu từng… đính hôn hồi 5 tuổi (theo lời hai bên gia đình nói chơi lúc nhỏ).
Nhưng Bác Văn thì rõ ràng đã quên sạch.
Trong lớp, Bác Văn là kiểu học sinh cool ngầu – học giỏi, đẹp trai, nhưng không thích ai làm phiền. Còn Kỳ Hàm thì đơ đơ, hơi ngốc một chút, nhưng lúc nào cũng âm thầm quan tâm:
Thấy Bác Văn quên mang ô: lén bỏ ô dưới bàn
Biết Bác Văn thích kẹo bạc hà: giấu gói kẹo trong ngăn bàn
Bác Văn bị sốt: Kỳ Hàm mang nước ấm đến phòng y tế, không nói một lời
Mọi người cứ tưởng Kỳ Hàm chỉ “tốt bụng ngẫu nhiên”, nhưng thật ra cậu vẫn nhớ cái hôn ước thời nhỏ và âm thầm xem mình là "người sắp cưới của Bác Văn " suốt 10 năm.
Một hôm, trong giờ nghỉ trưa, Kỳ Hàm đang ngủ gục bên bàn. Bác Văn lật vở cậu lên… và thấy một dòng ghi nguệch ngoạc ở mặt sau:
Nếu sau này cậu không cưới ai… thì mình vẫn ở đây, đợi cậu.
– T.K.H
Bác Văn sững người.
Tối hôm đó, Bác Văn đến trước nhà Kỳ Hàm,lạnh lùng hỏi:
Dương Bác Văn_anh
Cậu... còn nhớ cái trò đính hôn đó à?
Tả Kỳ Hàm_em
Ơ… Tớ… không nhớ rõ đâu! Chắc hồi bé nói bừa thôi… ha…ha…
Dương Bác Văn_anh
Tớ không nói bừa.
…Im lặng.
Một chiếc nhẫn nhỏ được Kỳ Hàm đặt lên tay Bác Văn.
Dương Bác Văn_anh
Vậy thì, nhớ rõ lại đi. Cậu là của tớ.
Ngày hôm sau, hai người vẫn đi học như thường. Không ai biết, nhưng dưới gầm bàn có hai bàn tay lén nắm nhau — và một cặp nhẫn nhỏ xíu bằng dây đỏ được đeo kín đáo nơi ngón út.
Hộp Sữa Cuối Cùng
chap trc chx có chào mọi người he
với lại chap trc khá ngắn nên cho gọn vô 1 chap luôn
Âm thanh leng keng của chuông trường vang lên. Trong lớp chỉ còn vài bạn. Kỳ Hàm ngồi cuối lớp, đang đọc sách. Bác Văn bước vào, tay cầm hộp sữa đậu nành
Tả Kỳ Hàm_em
À... Bác Văn... cậu có muốn uống sữa không?
Bác Văn ngẩng đầu, ánh mắt có chút bất ngờ, rồi lặng lẽ lắc đầu.
Dương Bác Văn_anh
Không cần. Cậu uống đi.
Bác Văn nhìn hộp sữa, rồi nhìn Kỳ Hàm. Lưỡng lự vài giây.
Tả Kỳ Hàm_em
Nhưng… tớ có mỗi một hộp. Nếu cậu không uống thì… tớ cũng không muốn uống một mình.
Bác Văn hơi khựng lại. Cậu khẽ khép sách lại, rồi đưa tay cầm lấy hộp sữa.
Dương Bác Văn_anh
Vậy thì… chia đôi.
Hai người lặng lẽ uống chung một hộp sữa, mỗi người một ngụm. Ánh nắng chiếu nghiêng qua cửa sổ, vàng dịu.
Hai người đi song song. Không ai nói gì. Nhưng bước chân lại đều nhau một cách kỳ lạ.
Dương Bác Văn_anh
Mai… nếu có sữa nữa thì… nhớ mang hai hộp./ngập ngừng/
Kỳ Hàm khựng lại một nhịp, sau đó khẽ gật đầu. Má đỏ ửng.
Tả Kỳ Hàm_em
Ừm… Mai tớ mang.
hết ròi mà chx có đủ chữ mấy bồ ơi
VĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀM
VĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀMVĂN HÀM
bái bai nhe hẹn chap sau👋👋
Cậu Đứng Yên, Tớ Chụp Một Tấm
tg có một chuyện cần nói với các độc giả là
xin các độc giả thông cảm cho tôi vì ý tưởng của t sẽ có lúc ngắn lúc dài nên mong mọi người thông cảm với sự ko hài hòa này ạ, chân thành cảm ơn mn đã cảm thông
Chiều muộn. Gió lướt nhẹ trên mái tóc rối của Dương Bác Văn khi cậu đứng giữa sân trường vắng, tay giơ cao chiếc điện thoại.
Dương Bác Văn_anh
Hàm, đứng yên đó, đừng nhúc nhích.
Dương Bác Văn_anh
Chụp hình. Tớ muốn lưu lại biểu cảm “đơ nguyên chất” của cậu hôm nay.
Kỳ Hàm hơi nghiêng đầu, ánh nắng phản chiếu lên đôi mắt mơ màng như thể chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng cậu vẫn đứng yên – không cười, không nhăn mặt – đúng như Bác Văn muốn.
Dương Bác Văn_anh
Xong rồi. Cậu nhìn như đang suy nghĩ về vũ trụ ấy.
Tả Kỳ Hàm_em
Tớ chỉ đang nghĩ… hôm nay ăn gì cho bữa tối.
Dương Bác Văn_anh
Trời ơi, cậu suy tư như triết gia mà đang nghĩ tới… đồ ăn?
Tả Kỳ Hàm_em
Triết gia cũng cần ăn mà. – Kỳ Hàm đáp tỉnh bơ.
Cả hai lặng đi một lát. Không gian yên ắng, chỉ còn tiếng gió và những chiếc lá khẽ xào xạc. Bác Văn nhìn vào bức ảnh trong máy, rồi bất giác nói nhỏ:
Dương Bác Văn_anh
Ảnh này đẹp. Nhưng chắc sẽ không đẹp bằng… khi cậu cười.
Kỳ Hàm hơi giật mình, quay sang nhìn bạn mình.
Tả Kỳ Hàm_em
Vậy sao không chụp lúc tớ cười?
Dương Bác Văn_anh
Tại cậu có cười bao giờ đâu.
Tả Kỳ Hàm_em
Thì giờ cười nè.
Dương Bác Văn_anh
Chậm rồi, khoảnh khắc trôi mất rồi.
Hai người im lặng. Nhưng lần này, yên lặng không còn “đơ”. Nó ấm. Như nắng cuối ngày.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play