Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ RhyCap ] Nơi Gọi Là Nhà

#1# Im Lặng

_________________
Chiều muộn, gió luồn qua khe cửa méo mó cũ kĩ, làm lay động tấm rèm đã bạc màu
Trong căn nhà cấp bốn ẩm thấp, người đàn ông trung niên đang ngồi trên bàn ăn. Gương mặt khắc khổ
Đó là ông Khải, làm đủ thứ việc để nuôi con
Trên bàn, có ba chén cơm. Một là của ông, hai chỉ là cái bát để chống như một thói quen thường ngày, bát còn lại là bát cơm đầy còn bốc khói lên nghi ngút
Hoàng Văn Khải
Hoàng Văn Khải
Duy!!! Mày ra ăn cơm chưa !
Duy, thằng con trai ông nuôi lớn bằng cả tháng năm qua, một cậu nhóc mới lớn 17tuổi lớp 11, tính tình ngang bước chẳng giống ai
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không ăn !! // nói vọng ra //
Sau khi nghe câu trả lời đó, ông cũng ăn phần cơm của mình mà mặc nó, không dỗ dành, không năn nỉ, không một lời nói nào nữa
______________
Sân trường, buổi chiều
Đông nghẹt học sinh chen nhau ra cổng, tiếng cười đùa ồn ào vẫn như mọi khi
Ở góc sân
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// lê thân mệt mỏi về phía cổng trường //
Tay cậu nắm chạt quai đi
NVP
NVP
1: Ê Duy, qua đi xuống chợ gặp bố mày sửa xe ở ngoải á !
NVP
NVP
2: ôi trời, sửa cho người ta à ?
NVP
NVP
1: Ừ, chứ hổng lẽ người ta sửa cho bố nó
NVP
NVP
3: thế mà ở lớp thì kiêu căng, làm tưởng giàu lắm kìa
Nói rồi cả đám cười phá lên
Duy vẫn im lặng mà đi mặc kệ chúng nó bàn tán xôn sao về cậu
Có đứa còn đá vào gót chân cậu, làm dép tuột ra, cậu không nói gì cứ nhặt nó lên đeo lại rồi đi
NVP
NVP
3: ra vẻ đồ, Đã nghèo mà còn kiêu
Nhưng những lời nói ngoài kia em có nào để tâm, em vẫn bước về nhà
___________________
Căn nhà nhỏ lợp tôn, ba gian
Ông Khải đang ngồi với chiếc xe máy cũ dưới nền xi măng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// bước vào, không chào, không nói //
Hoàng Văn Khải
Hoàng Văn Khải
// không ngoảnh lại nhìn // về rồi đấy à !
Duy không đáp, chỉ bỏ cặp xuống bàn mà đi vào phòng
Ông khải cũng chỉ thở dài một tiếng, có lẽ ông đã quen với cái thằng con trời đánh này rồi
______________
Bữa cơm vẫn vậy, ông vẫn ngồi ăn một mình rồi cậu mới rón rén ra ăn
Sau bữa cơn, một đêm mà Duy chằn chọc không ngủ được, con mắt thì mở thao láo
Phía ông cũng chẳng khá hơn, ông cứ nằm đó nghĩ đến thằng con trai ông rồi lại đến vợ ông
Rồi ông lại bật dậy mà nói với cái di ảnh của vợ
Hoàng Văn Khải
Hoàng Văn Khải
Bà này…nó lại bỏ bữa rồi, cứ vậy rồi sớm cũng đi theo bà. Đúng là thằng con ương bướng
_____________
Hai người đàn ông nhưng có cái nhìn ngược nhau. Một người đã trải qua những quãng thời gian dài, đã nếm chải đủ vị đắng cay ngọt bùi của đời. Người còn lại thì chỉ mới bước ra đời còn nhiều bỡ ngỡ tính cách ngang bướng cứng đầu chẳng biết giống ai nữa
End

#2# học sinh mới

________________
Tiếng gà gáy lẫn tiếng rao sớm ngoài chợ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// bước ra khỏi phòng //
Cậu đến mở cái lồng bàn ra, là một đĩa cơm rang còn ấm kèm theo tờ giấy có những nét chữ ngệch ngoạc
* Mày ăn đi rồi đi học*
Em đọc được dòng chữ, chỉ vỏn vẹn 6 chữ mà nó lại chứa đựng cả một sự quan tam âm thầm ấy
______________
Tại trường
Duy ngồi cuối lớp, không ai nói chuyện với ai
Đám học sinh ngồi xì xào đôi ba câu rồi thôi
Bởi nay có học sinh mới
Một cậu trai sang trọng, gương mặt toát lên là người có tiền, áo đồng phục phẳng phiu nhìn là biết nhà giàu rồi
NVP
NVP
Giáo viên : Đây là Quang Anh, học sinh mới chuyển trưởng. Từ giờ em sẽ học với các bạn
NVP
NVP
Giáo viên : Quanh Anh, em chọn chỗ ngồi đi !
Anh nhìn một vòng quanh lớp mà khiến tụi con gái xôn xao cả lên, làm đám con trai thì dè chừng
Nhưng giữa cái ồn ào ấy thì Duy đang tập trung vào quyển vở như mọi khi mà chẳng buồn nhìn lên một cái
NVP
NVP
“Cái thằng đó, nghèo bền vững luôn” // nói thầm với ai //
Có lẽ anh nghe được rồi cười khẩy mà tiến thẳng đến chỗ em
Ngồi ngay cạnh Duy
Sau đó em cũng quay sang mà nhìn anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có chỗ khác mà ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng tao thích ngồi đây
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Haizzz, mà chỗ này lạ nhỉ ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// nhướm mày //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mùi nghèo nồng nặc quá
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// siết bút // Có vấn đề à ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mới gặp, làm gì căng thế !
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ăn sáng chưa, hay để tao cho ?
Một câu nói như đang thương hại Duy, làm cả lớp im bặt có đứa còn bụp miệng cười
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày đang thương hại tao đấy à ? // đứng lên //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đâu có, chỉ là … thấy mày ik như con mèo hoang, động cái là cào
Sau đó em cũng ngồi xuống mặc anh
Giờ ra chơi em cũng bỏ ra ngoài
Anh thì ngồi đó, nhiều học sinh trong lớp kéo tới làm quen
Nào thì hỏi nhà, hỏi ở đâu, hỏi sao lại chuyển về nơi này
Mà anh thì lại hỏi ngược lại mọi người
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cái thằng…..đó…
NVP
NVP
Thằng nào?
NVP
NVP
Duy á ?
NVP
NVP
1: ôi trời, nhắc đến nó làm chi
NVP
NVP
2: Nhà nó nghèo lắm, tao còn tưởng nó không có áo mặc cơ
NVP
NVP
Trời, vậy mà cũng được đi học tới giờ
———————————
Tan học
Duy dắt xe ra thì thấy nó đã bị xẹp lốp thậm chí còn có ai đó bỏ đá vào lan hoa
Em chỉ biết ngậm ngùi cắn răng mà chịu đựng
Đằng sau, tiếng giày thể thao của đám nhà giàu vang lên
Anh đứng đó dựa vào tường, tay đút túi quần mà nhìn sang em với ánh mắt lười biếng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Xe mày à ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tưởng của thằng nào, tao nhỡ làm nó bị xì lốp rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Rồi lại có mấy thằng đến, định ngăn chúng nó mà thấy muốn xem mày phản ứng ra sao
Em quay ra nhìn anh, mặt đỏ bừng vì tức giận
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mày thấy vui không ?
Câu nói của Duy vang lên bất chợt làm anh lặng đi
Anh đứng ở đấy nhìn em, còn em thì đến xe kiểm tra
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// không đáp //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bộ nhà mày nghèo đến vậy à ?
Câu nói vang lên, không có sự gì gọi là nói giảm nói tránh
Em im lặng một lúc rồi cất lời
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ờ !
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đi về cùng tao này, cho biết cảm giác đi xe oto là như nào !
Mặc câu nói của anh, cậu dắt xe ra cổng mà đi về
NVP
NVP
// chạy đến vỗ vai anh // gì đấy
NVP
NVP
Vừa chêu thằng Duy à ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// nhướm mày // nó tên Duy à ?
NVP
NVP
Ờ, thế nào?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không, hỏi thôi !
NVP
NVP
Ờ, nó bất ngờ với mon quà đấy không ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Bất ngờ
—————————-
End

#3# những lời mắc kẹt

_________________
Vào buổi sáng tại lớp 11A3
Em đang ngồi nằm xuống bàn, mắt thì nhìn vào chân vào cuốn sách giáo khoa mở dở trên bàn
Giữa những đông đúc xô bồ ồn ào quanh cậu, cậu chỉ ngồi lặng lẽ mà nghe những âm thanh rôm rả ấy, rồi cũng lặng lẽ thiếp đi
NVP
NVP
1: ê Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hả ?
NVP
NVP
2: bộ nhà mày giàu lắm à, suất ngày thấy mày mặc một bộ mới đến lớp
NVP
NVP
3: Thằn Duy thì ngược, nó còn mặc 3 ngày một bộ kìa
NVP
NVP
2: hâhh, nó nghèo lại con đi so với thằng Quang Anh
Anh cũng lặng lẽ ngồi chống cằm mà nghe đám bạn tán ngẫu nhưng cũng chẳng nói gì
Những câu nói như nhát dao đâm vào lòng ấy cậu nghe chứ, nghe rõ, rất rõ là đằng khác
Cậu chỉ lẳng lặng để cho mọi người cứ đâm vào lòng cậu tuy ý. Không phải vì sợ nên không lên tiếng mà vì có nói thì bọn họ cũng chẳng hiểu, Chảng chịu hiểu
__________________
Sau giờ tan học, cậu về nhà
Quăng cặp xuống ghế gỗ trong căn nhà nhỏ ẩm thấp
Còn ông Khải thì ngồi sửa ổ điện ở góc, gương mặt rám nắng trên trán còn lấm tấm mồ hôi
Hoàng Văn Khải
Hoàng Văn Khải
Về rồi đấy à ?
Cậu không đáp mà lẳng lặng đi vào phòng
Hoàng Văn Khải
Hoàng Văn Khải
Suất ngày cái vẻ mặt lì lợm, cái tánh lầm lì
Hoàng Văn Khải
Hoàng Văn Khải
Chẳng biết mẹ mày bỏ mạng vì mày làm chi nữa, phí công
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Con mệt !
Duy đứng lại quay ra đáp ông
Hoàng Văn Khải
Hoàng Văn Khải
Mệt ? mày nghĩ tao đi làm ngoài nắng khoẻ lắm à ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
VẬY THÌ ĐỪNG CÓ ĐI
Giọng em bắt đầu lớn lên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
NGÀY NÀO CŨNG KÊU CA, MẸ MẤT LÀ LỖI CON, VẬY SAO KHÔNG BỎ LUÔN ĐI CHO RỒI MÀ CỨ ĐỔ LÊN ĐẦU CON NÀY
Nói rồi Duy bỏ vào phòng để ông tức tối ở đó, cái kìm rơi xuống vào chân ôm, ông cũng mặc kệ nó mà tức giận nhìn Duy
Kìm rơi vào chân đau lắm chứ, nhưng giờ thì lòng ông còn đau hơn cả cái vết thương ngoài da kia
Hoàng Văn Khải
Hoàng Văn Khải
MÀY THỬ NÓI LẠI COI!!
Cậu cũng vậy mà bước thẳng vào phòng
Hai cha con dần một xa cách nhiều hơn
Tối đó, em cũng chẳng buồn ra ăn cơm như mọi hôm
Mặc cho bụng kêu réo lên, mặc cho tiếng nồi cơm vừa chín kêu tạch, mặc cho mùi cá kho thơm phức thoang thoảng
Hoàng Văn Khải
Hoàng Văn Khải
Không ra thì nhịn luôn đi, cơm tao cho chó
Nói vậy nhưng làm gì có chó mà cho, miếng ăn lúc có lúc không thì làm gì có tiền mà nuôi chó
Hồi lâu sau, bếp yên lặng tối mù mịt, cậu mới rón rén bước ra định uống chút nước
Chỉ định lướt ngang trên bàn rồi thấy mâm cơm vẫn còn nguyên, canh rau khoai, bát cá kho nhỏ và ít lạc rang
Trên bát cơm, đôi đũa được xếp ngay ngắn và còn phần cơm của cậu
Em đi đến sờ vào bát cơm, nó vẫn còn ấm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
….
_________________
Giữa cái mâm cơm, người ăn trước người ăn sau
là những lời nghẹn lại nơi cổ họng mà không thể nói thành lời
Một ngừoi thì nghĩ cha nó không cần nó, người thì nghĩ mình chẳng làm được gì cho con, chẳng cho nó được sống đủ đầy giống mấy đứa đồng trang lứa cùng nó
End

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play