Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Trước Hiên Nhà Có Hoa Giấy

Chap 1-Giấc mơ hoa giấy

Sáng hôm ấy, trời Gia Vĩnh hửng nắng nhẹ. Những tia sáng xiên qua song cửa, in vệt loang lổ trên nền nhà gạch cũ.
Trong căn phòng nhỏ tầng trên, Hạ Duy vẫn đang cuộn mình trong chăn, hơi thở đều đặn. Mùi nắng mới và hương trà sót lại từ chiều qua còn vương nơi góc bàn học.
Một tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên, rồi tiếng bước chân quen thuộc của mẹ cậu vọng vào
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Duy à, dậy đi con. Có chuyện mẹ muốn nói.
Cậu khẽ nhíu mày, mắt vẫn chưa mở, chỉ ậm ừ một tiếng như muốn kéo dài thêm chút mộng mị.
Nhưng mẹ đã mở cửa, nhẹ tay kéo tấm rèm mỏng sang bên, để nắng tràn vào.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Mẹ pha sẵn trà rồi, xuống ăn sáng luôn nha. Mẹ chờ dưới nhà.
Nói rồi, bà đi xuống, không quên khép hờ cánh cửa. Hạ Duy ngồi dậy, ánh sáng hắt lên gương mặt trắng trẻo, từng đường nét thanh tú như được gọt giũa.
Em với tay lấy khăn lau mặt, sửa lại tóc rồi lặng lẽ xuống dưới.
Bàn ăn gỗ cũ sạch sẽ, trên đó là ấm trà nóng, một đĩa bánh mì chiên bơ thơm phức.
Bà Hạ – dáng người nhỏ nhắn, nét mặt hiền hậu – đang rót trà, chờ con trai.
Hạ Duy
Hạ Duy
Dạ, con chào mẹ.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Ngồi đi con, ăn sáng rồi mẹ nói chuyện này.
Duy ngoan ngoãn ngồi vào ghế. Nhìn con trai mình, bà khẽ thở ra. Nét trầm ổn ấy, ánh mắt dịu dàng ấy... đôi khi khiến bà không biết Hạ Duy là con hay là bạn tâm giao nữa.
Bà rót thêm cho em một tách trà
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Duy, con còn nhớ hôn ước mà năm xưa ba với bác Lâm từng nhắc tới không?
Hạ Duy
Hạ Duy
// khựng lại //
Em nhớ chứ. Là chuyện khi em chỉ mới vài tuổi, ba ôm em vào lòng nói “sau này con sẽ gả cho nhà Lâm, để hai nhà kết thân như tình anh em”. Nhưng đó chỉ là câu chuyện mờ nhạt trong trí nhớ, như cánh chuồn chuồn lướt qua mặt nước.
Hạ Duy
Hạ Duy
Con tưởng đó chỉ là lời nói lúc vui.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Lúc ấy là lời vui. Nhưng giờ, người ta gọi lại rồi con à. Nhà bên đó muốn thực hiện hôn ước.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Nếu con không đồng ý, ba mẹ cũng không ép. Nhưng mẹ vẫn muốn hỏi con trước.
Duy trầm ngâm một lúc. Bàn tay em khẽ xoay xoay tách trà, đôi mắt cụp xuống. Không phải em không ngạc nhiên. Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua.
Hạ Duy
Hạ Duy
// ngẩng đầu lên mỉm cười nhẹ//
Hạ Duy
Hạ Duy
Nếu ba mẹ thấy ổn, con không phản đối
Mẹ Duy
Mẹ Duy
// thoáng ngạc nhiên //
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Con không muốn hỏi người đó là ai sao? Hai đứa còn chưa từng gặp nhau mà.
Hạ Duy
Hạ Duy
Không cần đâu mẹ. Nếu là người nhà Lâm Thị, hẳn cũng không quá tệ.
Hạ Duy
Hạ Duy
Với lại, hôn nhân vốn chẳng phải chuyện tình cảm nhiều cho lắm, đúng không mẹ?
Bà nhìn con, thấy trong ánh mắt em không oán thán, không kháng cự, chỉ là sự bình tĩnh đến mức khiến người khác xót xa.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Mẹ chỉ sợ con phải chịu thiệt thòi.
Hạ Duy
Hạ Duy
Con không sợ thiệt đâu. Mẹ cứ để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.
Hạ Duy
Hạ Duy
Nếu người ấy không thích con, con sẽ không làm phiền. Còn nếu có thể sống yên ổn, thì cứ yên ổn mà sống.
Trong khi đó, ở bên Lâm Thị – căn biệt thự hai tầng lớn ở đầu phố – một màn hỗn loạn nhỏ vừa xảy ra.
Lâm Minh
Lâm Minh
Con không cưới! Con không cưới cái kiểu đó!
Lâm Minh gào lên, ly cà phê trên bàn bị hất văng, đổ tràn cả mặt kính.
Ông bà Lâm ngồi phía trước, vẻ mặt mỏi mệt. Bác cả và chị hai cũng có mặt, nhưng chẳng ai lên tiếng.
Ông Lâm
Ông Lâm
Lâm Minh, ngồi xuống!
Ông Lâm quát nhẹ, nhưng lời nói vẫn giữ vẻ điềm đạm.
Lâm Minh
Lâm Minh
Ba mẹ muốn con lấy một người chưa từng gặp, chỉ vì một cái hôn ước cũ rích từ đời ông nội?
Minh gằn giọng, ánh mắt phẫn uất
Lâm Minh
Lâm Minh
Nhà mình là Lâm Thị, đâu cần phải gán nợ kiểu đó?
Bà Lâm
Bà Lâm
Nhà họ Hạ không phải hạng thường. Họ từng là gia đình giáo chức danh giá, giờ mở xưởng mộc, đất đai trong tay cũng không ít.
Bà Lâm
Bà Lâm
Quan hệ xưa kia rất tốt, con đừng xem thường họ.
Lâm Minh
Lâm Minh
Con không xem thường ai cả. Nhưng con không muốn bị trói buộc! Cưới một người không yêu là chuyện quá sức nực cười!
Chị hai ngồi cạnh mà thở dài
Lâm Anh
Lâm Anh
Nhưng em có từng yêu ai đâu, ngoài mấy cuộc ăn chơi nhậu nhẹt?
Lâm Minh
Lâm Minh
Em còn trẻ, em có quyền lựa chọn!
Lâm Anh
Lâm Anh
Vậy giờ em chọn đi, chọn tự do hay chọn gia đình?
Lâm Minh im lặng. Câu nói ấy như đâm vào giữa ngực.
Ông Lâm đứng dậy, nói như ra lệnh
Ông Lâm
Ông Lâm
Quyết định của ba mẹ đã được đưa ra. Con không cần yêu ai cả.
Ông Lâm
Ông Lâm
Chỉ cần giữ đúng trách nhiệm của con. Nếu không, ba sẽ không xem con là người của Lâm gia nữa.
Lâm Minh đập mạnh tay xuống bàn, mắt đỏ lên vì tức giận. Nhưng rồi anh quay phắt người, bỏ lên lầu, tiếng cửa đóng sầm lại vang vọng khắp nhà.
Tin tức về “hôn ước tái lập” của Lâm gia và Hạ gia nhanh chóng lan khắp khu phố. Ai cũng ngỡ ngàng, vì hai nhà tưởng chẳng còn liên hệ gì. Nhưng người hiểu chuyện đều biết, Hạ gia cũng không phải dạng vừa. Bề ngoài sống đơn giản, nhưng thế lực ngầm cũng khiến nhiều người phải nể. Hai gia đình tuy không ồn ào khoe khoang, nhưng cái tin “kết thân bằng hôn nhân” thì đã đủ để khẳng định một điều
Từ hôm nay, Lâm Thị và Hạ gia, chính thức là thông gia.
Mà những mối ràng buộc kiểu đó... một khi đã thắt, liệu có dễ gỡ ra?

Chap 2-Mặt gặp mặt,mắt chạm mắt

Tin tức về hôn ước giữa Lâm Thị và Hạ gia chỉ vừa râm ran một buổi, buổi sau đã trở thành đề tài bàn tán ở mọi góc phố, từ hàng cà phê đầu hẻm đến tiệm tạp hóa của bà Bảy.
Người ta tò mò không phải vì hai gia đình đều có thế lực, mà vì cậu út Lâm Minh nổi danh là “ông trời con” nay lại bị ép kết hôn với một người chưa từng gặp mặt. Còn Hạ Duy – “người đẹp Gia Vĩnh” – lại điềm nhiên chấp nhận, khiến bao kẻ càng bàn càng tò mò.
Chiều hôm đó, Hạ Duy được mẹ dẫn sang Lâm phủ – nói là “ra mắt”, nhưng thực chất là để hai đứa nhỏ... nhìn nhau.
Hạ Duy
Hạ Duy
// đứng trước cổng lớn nhà Lâm Thị //
Mẹ Duy
Mẹ Duy
// quay sang em nói nhỏ //
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Nếu người ta có nói nặng nhẹ gì, con cũng đừng để trong lòng. Mình đến để giữ lễ, không tranh hơn thua.
Hạ Duy
Hạ Duy
// khẽ gật đầu //
Hạ Duy
Hạ Duy
Dạ, con biết.
Cánh cổng sắt mở ra, người làm cúi đầu chào, đưa hai mẹ con vào phòng khách.
Lâm Minh thì vẫn chưa chịu “ra mắt”.
Anh đang ngồi vắt chân trên thành cửa sổ tầng hai, điếu thuốc ngậm trong miệng chưa châm lửa, mà mắt thì liếc xuống sân dưới, vừa vặn thấy một bóng người mặc áo dài trắng nhạt bước vào sân.
Lâm Minh
Lâm Minh
// thoáng khựng lại //
Gió đưa tà áo nhẹ nhàng, nghiêng che nửa mặt – nhưng chỉ cần vậy thôi cũng đủ khiến ánh nhìn của Lâm Minh sững lại.
Lâm Minh
Lâm Minh
…Là “cậu ta” à?
Phòng khách ấm cúng với sàn gỗ đánh bóng, đèn treo thủy tinh vàng rọi ánh sáng nhẹ lên tách trà nóng và đĩa mứt gừng. Bà Lâm đích thân ra tiếp khách, ân cần mời hai mẹ con Duy ngồi.
Bà Lâm
Bà Lâm
Tôi với ông nhà thương thằng Duy từ nhỏ. Nay được dịp gần gũi, thiệt lòng mừng lắm.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Dạ, chúng tôi cũng chỉ mong con có nơi nương tựa, sống bình yên là đủ rồi.
Bà Lâm
Bà Lâm
// quay sang Duy //
Bà Lâm
Bà Lâm
Con cứ gọi bác là má. Coi như từ nay là người nhà rồi.
Hạ Duy
Hạ Duy
// mỉm cười đáp// Dạ, con chào má ạ.
Chính lúc đó, tiếng giày nện xuống cầu thang vang lên. Không cần nhìn, ai cũng biết là ai.
Lâm Minh xuất hiện với chiếc áo sơ mi trắng bỏ ngoài quần, hai cúc cổ chưa cài, tóc hơi rối vì gió. Anh dừng lại ở bậc thang cuối, ánh mắt không kiêng dè quét một vòng, rồi dừng hẳn lại ở Duy.
Lâm Minh
Lâm Minh
Vậy ra là cậu à?
Cả phòng yên lặng
Duy ngẩng đầu lên. Lần đầu tiên hai ánh mắt chạm nhau.
Một người lạnh lùng, như muốn xé tan mọi khuôn mẫu lễ nghi. Một người bình thản, như nước suối trong.
Hạ Duy
Hạ Duy
Tôi là Hạ Duy.
Hạ Duy
Hạ Duy
//Đứng lên, giọng nhỏ nhẹ//
Hạ Duy
Hạ Duy
Rất vui được gặp anh.
Lâm Minh không đáp. Anh bước hẳn xuống, đến trước mặt Duy, cúi người thấp xuống
Lâm Minh
Lâm Minh
// nheo mắt//Vui? Tôi thì không vui chút nào.
Bà Lâm
Bà Lâm
MINH//nghiêm ngặt//
Bà Lâm
Bà Lâm
Con nói chuyện cho đàng hoàng.
Lâm Minh
Lâm Minh
Mẹ kêu con xuống gặp thì con gặp. Nhưng đừng tưởng tôi sẽ ngoan ngoãn cưới người lạ chỉ vì vài lời của ba mẹ.
Lâm Minh
Lâm Minh
Tôi không phải rối gỗ.
Hạ Duy
Hạ Duy
// vẫn bình tĩnh//
Hạ Duy
Hạ Duy
Anh có thể không thích tôi. Nhưng tôi không phải người ép buộc ai cả.
Hạ Duy
Hạ Duy
Nếu anh muốn phá bỏ hôn ước, tôi không ngăn.
Lâm Minh
Lâm Minh
// nhếch môi// Tưởng tôi sợ à? Càng tốt! Hủy đi!
Mẹ Duy
Mẹ Duy
// nhẹ giọng nóii// Cậu Minh à, nếu chuyện này khiến cậu khó chịu, chúng tôi không cưỡng ép.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
Nhưng cũng mong cậu đừng xem thường Duy. Nó là đứa có tự trọng.
Lâm Minh cười nhạt, không đáp, quay lưng bỏ đi.
Tiếng bước chân xa dần. Không khí trong phòng lại rơi vào tĩnh lặng.
Bà Lâm
Bà Lâm
// thở dài //
Bà Lâm
Bà Lâm
Con tôi… nó bướng. Nhưng tánh nó không xấu đâu. Duy đừng buồn.
Hạ Duy
Hạ Duy
// lắc đầu,vẫn mỉm cười nhẹ nhàng//
Hạ Duy
Hạ Duy
Con không buồn. Chỉ là… người không thích mình, thì đâu thể trách người ta.
Tối hôm đó, Lâm Minh ngồi một mình ngoài sân sau. Điếu thuốc trong tay cháy dở, tàn rơi xuống nền gạch.
Anh nhớ đôi mắt ấy – dịu dàng mà không yếu đuối. Nhớ lời nói ấy – mềm mỏng mà kiên định.
Lần đầu tiên, anh thấy mình không thể đoán được người khác đang nghĩ gì.
Và lần đầu tiên... anh thấy hơi khó chịu vì điều đó.

Chap 3-Tiệc cưới vắng một người

Hôm ấy, Gia Vĩnh không ngủ.
Đèn treo từ đầu hẻm tới cuối đường, cờ đỏ thắm, tràng hoa nối nhau như vẽ. Người người xúng xính áo dài, vest tươm tất, tụ về nhà họ Lâm như đi xem hội. Ai cũng biết hôm nay là ngày cưới của cậu út Lâm Minh – cái tên vừa nhắc đã gợi đủ chuyện để nói ba ngày ba đêm không dứt.
NVP/nữ/
NVP/nữ/
1: “Nghe đâu cưới một cậu Omega đó nghe!”
NVP/nữ/
NVP/nữ/
3:“Cái cậu Hạ Duy đẹp nổi tiếng, không thua minh tinh đâu.”
NVP/nam/
NVP/nam/
2:“Nhưng cậu út Lâm hình như không chịu cưới, làm ầm lên mấy bữa trước mà!”
Lời bàn tán nhiều đến nỗi dường như lẫn cả vào tiếng nhạc lễ.
Cổng lớn mở toang, sân nhà trải thảm đỏ. Từng bước chân người khách in lên đó đều mang theo ánh nhìn tò mò và háo hức.
Hạ Duy ngồi trong phòng trang điểm của cô dâu – à không, gọi thế có vẻ sai – của người “sắp cưới”. Ánh nắng xiên qua cửa sổ chiếu nhẹ lên vạt áo dài trắng pha kem thêu chỉ bạc mà em đang mặc.
Trang điểm rất nhẹ. Vẫn là khuôn mặt ấy – thanh tú, dịu dàng nhưng cương nghị. Thợ trang điểm liếc nhìn em qua gương
NVP/nam/
NVP/nam/
Thợ trang điểm:Cậu Hạ, cậu không hồi hộp sao? Sắp ra làm lễ rồi đó.
Hạ Duy
Hạ Duy
//nhẹ nhàng đáp//Hồi hộp thì có ích gì đâu. Mọi thứ cũng sắp diễn ra rồi.
Một chị giúp việc e dè đưa đầu vào
NVP/nữ/
NVP/nữ/
Giúp việc:Cậu chủ Minh… vẫn chưa thay đồ, thưa mợ.
Không gian lặng đi một nhịp.
Hạ Duy
Hạ Duy
// khẽ gật đầu// Tôi sẽ ra trước. Cậu ấy đến hay không… là quyền của cậu ấy.
Khoảng sân rộng rãi trước nhà họ Lâm được dựng sẵn một sân khấu lớn, hai bên là bàn tiệc xếp dài dằng dặc. Những trụ đèn trang trí được quấn đầy hoa trắng, hoa vàng – đúng màu mà Duy chọn.
Nhạc cưới vang lên. Người ra ngóng, kẻ vào xì xào.
Hạ Duy bước ra trong ánh nhìn của hàng trăm người. Áo dài trắng ôm sát thân hình mảnh mai, từng bước đi vững vàng, không hề run rẩy.
Mẹ Duy
Mẹ Duy
// nắm tay em,khẽ nói//Nếu không vui, mình có thể dừng lại. Không ai ép con.
Hạ Duy
Hạ Duy
Mẹ à, con không sao. Con không yếu đuối như người ta nghĩ đâu.
Em cười, cười rất nhẹ nhưng lại khiến bà phải rưng rưng trong lòng.
Khách đã đông. Tiệc đã dọn. Nhưng chú rể vẫn không thấy đâu.
Đúng lúc đó, Lâm Minh xuất hiện.
Không phải áo dài cưới gấm đỏ. Không phải vest cưới Tây kiểu. Chỉ là áo sơ mi đen, quần tây xám, tay nhét túi, miệng ngậm thuốc chưa châm.
Mọi ánh mắt như dồn hết vào hắn. Không một ai dám nói, nhưng tất cả đều thầm nghĩ: Cậu út lại nổi máu quậy rồi!
Hắn bước lên sân khấu, nhìn lướt qua mọi người, rồi quay sang Hạ Duy – vẫn đứng đó, như một bức tượng sống giữa trăm ánh mắt nghi hoặc.
Lâm Minh
Lâm Minh
//Cúi thấp, nghiêng đầu, ghé sát tai em, giọng vừa đủ nghe//
Lâm Minh
Lâm Minh
Biết phân biết phận một tí, nghe chưa?
Lâm Minh
Lâm Minh
Cậu đi đây, mợ ở lại ngoan nhé
Nói xong, hắn quay lưng.
Mà không phải quay để bước đến bàn thờ gia tiên hay để chụp hình cưới như mọi người tưởng.
Mà là… bước thẳng ra cổng.
Đi giữa những ánh mắt kinh ngạc, đi qua những tiếng xì xào bắt đầu rộ lên như ong vỡ tổ.
NVP/nam/
NVP/nam/
7:Ủa? Đi đâu vậy?
NVP/nam/
NVP/nam/
4: Chú rể… bỏ đi rồi hả?
NVP/nữ/
NVP/nữ/
8: Trời ơi, nhục chưa từng thấy!
NVP/nữ/
NVP/nữ/
5: Tội nghiệp cậu Hạ ghê…
Không khí đang rộn ràng như bị dội một gáo nước lạnh.
Bà Hạ ngồi sững, bàn tay siết chặt khăn tay. Ông Lâm siết nắm tay, mặt tím bầm vì tức. Còn bà Lâm thì không ngừng cúi đầu xin lỗi khách.
Người chạy theo, người níu lại. Nhưng Lâm Minh đã lên xe, rú ga phóng đi trong làn bụi đỏ.
Trên sân khấu, chỉ còn lại một mình Hạ Duy.
Mọi ánh mắt đổ dồn, mọi lời xì xào dội vào tai, nhưng em vẫn đứng yên, nét mặt không đổi.
NVP/nam/
NVP/nam/
MC: // lắp bắp nói//Ơ… cậu Hạ… chúng ta… có nên tạm hoãn?
Duy quay sang nhìn người ấy
Hạ Duy
Hạ Duy
// nhẹ nhàng nói// Không. Mọi người đến đây để chúc phúc, không phải để nhìn người ta bỏ chạy.
NVP/nam/
NVP/nam/
MC: Nhưng mà...
Hạ Duy
Hạ Duy
Xin lỗi vì chuyện xảy ra, nhưng tôi sẽ thay mặt cả hai tiếp khách đến cuối.
Hạ Duy
Hạ Duy
Đám cưới là chuyện của hai nhà, không phải chỉ của một người.
Hạ Duy
Hạ Duy
//cúi đầu nhẹ//
Hạ Duy
Hạ Duy
Mong mọi người cứ ăn uống tự nhiên. Coi như… hôm nay là một buổi tiệc, không phải lễ cưới.
Tiếng vỗ tay đầu tiên vang lên là từ một người khách lớn tuổi, rồi tiếp theo là tiếng thứ hai, thứ ba… Dù lẫn trong những lời xì xào, nhưng cũng đủ để không gian bớt nặng nề.
Hạ Duy bước xuống sân khấu. Mỗi bước đi đều vững chãi, không run, không cúi đầu.
NVP/nữ/
NVP/nữ/
Giúp việc: Mợ Duy... mợ không sao chứ
Hạ Duy
Hạ Duy
Tôi ổn
NVP/nữ/
NVP/nữ/
Giúp việc: Nhưng mà cậu...
Hạ Duy
Hạ Duy
Tôi không trông đợi gì ở một người đã tuyên bố không cần tôi.
Tối đó, bữa tiệc vẫn diễn ra. Không long trọng như dự kiến, nhưng khách vẫn ở lại đông đủ – một phần vì tò mò, một phần vì nể Duy.
Còn Hạ Duy, suốt cả buổi, vẫn đi từng bàn, cúi chào từng người, rót trà, mời rượu.
Chưa từng một lần nhắc đến tên Lâm Minh. Chưa từng một cái chau mày. Như thể… chưa từng có một chú rể nào đứng cạnh em trong lễ cưới ấy.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play