[Bách Chu] Khi Pháp Y Biết Nhớ
Chap 1
Bách Hân Dư
Bách Hân Dư
Tuổi: 24
Chiều cao: 1m80
Nghề nghiệp: Cảnh sát hình sự cấp cao (được đặc cách lên nhanh nhờ thành tích xuất sắc)
Tính cách: Điềm tĩnh, lạnh lùng, suy luận sắc bén. Nói chuyện thẳng, ít bộc lộ cảm xúc.
Sở thích: Cà phê đen lạnh, đọc hồ sơ vụ án cũ, tập bắn súng vào ban đêm.
Ghét: Người hành xử cảm tính trong lúc phá án, những câu hỏi không cần thiết, bị gọi tên giữa nơi đông người.
Chu Di Hân
Chu Di Hân
Tuổi: 23
Chiều cao: 1m66
Nghề nghiệp: Pháp y chính – chuyên giải phẫu tử thi, xét nghiệm mô bệnh học và giám định nguyên nhân tử vong.
Tính cách: Tỉnh táo, trầm ổn, cẩn trọng đến từng chi tiết. Làm việc rất lạnh nhưng sống tình cảm một cách âm thầm.
Sở thích: Uống trà nóng, phân tích tổn thương mô, nghe nhạc không lời khi mổ.
Ghét: Thái độ cẩu thả trong báo cáo, tiếng bước chân mạnh trong phòng pháp y, bị hiểu lầm là “máu lạnh”.
Châu Thi Vũ
Châu Thi Vũ
Tuổi: 22
Chiều cao: 1m72
Nghề nghiệp: Pháp y trợ lý – hỗ trợ giải phẫu, kiểm tra vết thương và phụ trách chụp ảnh hiện trường.
Tính cách: Lém lỉnh, nhanh trí, hay cười nhưng cực kỳ nhạy cảm với thay đổi trong cảm xúc của người khác.
Sở thích: Ghi chép lại nhật ký hiện trường, trêu Di Hân, chỉnh lại khẩu trang cho ngay ngắn trước khi mổ.
Ghét: Những vụ án liên quan đến trẻ em, sự im lặng kéo dài của Di Hân, cà phê tan liền.
Vương Dịch
Vương Dịch
Tuổi: 24
Chiều cao: 1m75
Nghề nghiệp: Cảnh sát gỡ bom – thuộc tổ kỹ thuật đặc biệt, chuyên phá các cơ chế nổ và xử lý tình huống nguy cấp.
Tính cách: Bình tĩnh như đá, hành động như gió. Không thích nói nhiều, nhưng đã lên tiếng thì chắc chắn là chuyện quan trọng.
Sở thích: Tháo linh kiện cơ khí, tập phản xạ sinh tồn, nằm trên mái nhà nghe tiếng gió thổi.
Ghét: Bị nghi ngờ năng lực, người chỉ đạo thiếu logic, và đặc biệt là mùi khét sau mỗi lần phá bom thất bại (của người khác).
Sân bay quốc tế, 21:47. Người đổ ra từ cổng đến. Ánh đèn trắng chiếu xuống sàn bóng loáng, in rõ từng bước chân
Vương Dịch
/đứng khoanh tay, tựa cột./
Châu Thi Vũ
/ngồi vắt chân lên vali, nhai kẹo cao su/
Châu Thi Vũ
Tao nói thật. Về lần này kiểu gì cũng có vụ máu me.
Vương Dịch
Chắc gì. Biết đâu nó chỉ về thăm.
Châu Thi Vũ
/phụt cười/ Mày tin không, Di Hân mà về "chỉ để thăm", tao tình nguyện nuốt hết đống kẹo này không nhai.
Vừa dứt câu, cổng đến mở. Người rảo bước ra, gió thổi nhẹ tóc rối. Áo khoác đen dài phủ đến gối. Kéo theo một chiếc vali – Chu Di Hân về rồi.
Di Hân dừng lại trước mặt hai người. Không cười, không ôm. Ánh mắt y như năm nào – không lạnh, nhưng trống rỗng đến gai sống lưng
Chu Di Hân
Trong chuyến bay có một bệnh nhân đột tử. Tao đứng xem trong ba phút, phát hiện gan đã có dấu hiệu hoại tử trước khi lên máy bay. Có lẽ chết từ sáng, mà không ai để ý.❄
Vương Dịch
/khựng một nhịp/
Châu Thi Vũ
/ngậm kẹo mà cảm giác như ngậm đá lạnh vào não/…Má ơi. Chào mừng về nước, pháp y của địa ngục.
Vương Dịch
/lẳng lặng lấy vali trong tay Di Hân/Đi ăn. Không ai trong tụi này chịu nổi thêm một câu về xác nữa.
Châu Thi Vũ
Tao đặt chỗ ở Tứ Xuyên Quán. Có lẩu cay, gà chiên giòn, hoành thánh tôm hấp – toàn món mày ghiền.
Ba người bước đi. Phía sau họ, bảng chuyến bay tắt dần. Đêm đổ xuống – nhưng ở một góc nào đó của thành phố, một vụ án đã âm thầm chờ người mở ra.
Chap 2
Tứ Xuyên Quán – 22:30. Bàn tròn trong góc tầng hai. Bức tường treo tranh mực, đèn lồng đỏ tỏa ánh sáng ấm lên mặt ba người vừa ngồi xuống
Khói lẩu bốc nghi ngút. Nồi chia hai ngăn: một bên cay xè đỏ như máu, một bên thanh đạm vàng nhạt
Châu Thi Vũ
Lần này về mày định ở bao lâu?
Chu Di Hân
Không biết. Có xác thì ở. Hết xác thì đi.❄
Vương Dịch
Tụi tao sống nhờ lương nhà nước. Mày sống nhờ xác.
Chu Di Hân
Ờ. Tụi mày điều tra lý do chết. Tao phân tích cách chết.❄
Châu Thi Vũ
/Nhét một viên hoành thánh vô miệng, thở phì phò/Vẫn nói chuyện y như đang họp giải phẫu sáng thứ hai. Vậy giờ muốn ăn gì để tao kêu thêm?
Chu Di Hân
Cổ vịt nướng, chân gà sốt cay, thêm một phần lòng bò trộn tiêu.❄
Châu Thi Vũ
/vẫy tay gọi phục vụ, vừa nói vừa rót nước/ Mày ăn đúng kiểu tử thi thích ăn cay để đốt trụi vị giác.
Chu Di Hân
Vị giác là cảm nhận. Tử thi không cảm nhận, nên tao ăn thay họ.❄
Vương Dịch
/sặc trà/ Tao muốn đổi bạn ăn.
Bàn lặng vài giây, rồi cả ba phá lên cười nhỏ. Một khoảnh khắc thật – không máu, không xác, không vụ án. Chỉ là những người làm việc với cái chết, đang cố sống bình thường giữa đêm Trùng Khánh
Bàn ăn đã chất đầy đĩa: cổ vịt nướng, lòng bò tiêu, chân gà đỏ au cay nồng. Chu Di Hân đang lột bao tay nilon, vừa ăn vừa nói về mô tả phân hủy tuyến nước bọt
Chu Di Hân
Nếu gan có màu xanh tái, chứng tỏ bệnh lý đã diễn tiến ít nhất ba mươi sáu tiếng.❄
Vương Dịch
/đang uống nước lập tức đặt ly xuống, nhìn ra ngoài cửa kính tầng hai/Có chuyện.
Vương Dịch đã đứng dậy, chạy ra ban công tầng hai nhìn xuống. Dưới lòng đường, một người đàn ông ngã gục cạnh xe máy. Những người xung quanh chỉ đứng nhìn, không ai dám chạm vào
Chu Di Hân
/cũng đã rời ghế, lấy sẵn găng tay từ túi áo khoác/
Ba người chạy xuống. Gió đêm táp vào mặt, ánh đèn xe chiếu loang loáng trên mặt đường trơn. Người đàn ông bất tỉnh, miệng sùi bọt trắng, da tái xám
Vương Dịch
/kiểm tra nhịp thở, bắt mạch/ Không rõ mạch. Có thể co giật do hạ đường huyết hoặc sốc phản vệ.
Chu Di Hân
/quỳ xuống, nghiêng đầu người đàn ông sang một bên, tháo cúc áo cổ, nhìn đồng tử/ Không giãn. Còn phản xạ ánh sáng. Chưa chết.❄
Châu Thi Vũ
/rút điện thoại gọi cấp cứu/ Nam, tầm ba mươi tuổi, bất tỉnh, nghi sốc hoặc ngộ độc. Vị trí là Tứ Xuyên Quán, quận 5.
Vương Dịch
/rút một cây bút từ túi, tháo lõi nhựa bên trong, tạo thành ống rỗng/ Tao thử mở đường thở khẩn cấp.
Chu Di Hân
Nếu là sốc phản vệ, phải đè mạch cảnh. Giữ cho máu không tụ.❄
Châu Thi Vũ
/Đứng che ánh đèn xe, tay giữ đầu người đàn ông, miệng thì nói với đám đông/ Ai có epinephrine không?! Ống tiêm adrenalin?!
Không ai đáp. Cả khu như đông cứng. Một phụ nữ trung niên thò ra lọ đường viên
NVP
Người phụ nữ: Tôi có đường…
Chu Di Hân
Không phải hạ đường. Lưỡi tím rồi. Là dị ứng nặng. Phải tiêm.❄
Vương Dịch
/siết tay, rồi quay sang Di Hân/Giữ ở đây. Tao lên xe, chạy về xe tuần tra lấy bộ cứu thương.
Chỉ vài phút sau, tiếng còi cứu thương vang lên từ xa. Người đàn ông được xử lý tạm thời, mở khí quản thủ công bằng ống bút. Khi nhân viên y tế đến, ba người đã tay dính máu, áo dính nước và mồ hôi
NVP
Bác sĩ: Ai làm thủ thuật mở đường thở?
Chu Di Hân
Cảnh sát. Gỡ bom, pháp y, chọn ai cũng đúng.❄
Bác sĩ gật đầu, xe cấp cứu hú còi rời đi
Châu Thi Vũ
…Tao mới ăn ba miếng lòng bò.
Vương Dịch
/lau tay bằng khăn giấy/Mấy giờ rồi?
Ba người nhìn nhau. Không ai lên tiếng, chỉ xoay người trở lại Tứ Xuyên Quán. Mùi máu còn vương trên tay – nhưng lòng thì phẳng như nước sau một cơn gió nhẹ. Họ đã quen với việc sống sát ranh giới tử vong.
Chap 3
7h sáng – Trụ sở đội trọng án. Trời âm u, đèn huỳnh quang hắt xuống sàn gạch xám một màu lạnh buốt. Mùi cà phê trộn với mùi hồ sơ cũ tạo thành thứ không khí chỉ có những người quen cái chết mới thấy dễ chịu. Ba người bước vào: Vương Dịch đi trước, Châu Thi Vũ kế bên, Chu Di Hân đi giữa – gương mặt vừa lười biếng vừa hứng thú như thể vào đúng thế giới của mình
Vương Dịch
Tới rồi đó. Mặt đừng lạnh như tủ xác nữa
Chu Di Hân
Tủ xác cũng có cảm xúc. Nhưng thường là lạnh.❄
Châu Thi Vũ
Nói ít lại, chút gặp người đó đừng đùa.
Vương Dịch
Bách Hân Dư. Đội trưởng hình sự.
Thang máy “ting” một tiếng. Tầng ba mở ra. Văn phòng không rộng, nhưng sắp xếp nghiêm ngắn: từng hồ sơ, từng bảng ảnh, dây đỏ nối vụ án kéo thành mạng nhện. Một bóng người đang đứng cạnh bảng thông tin – áo khoác dài, tóc đen cột thấp, tay cầm ly cà phê đen không đường. Gương mặt lạnh, đôi mắt vô biểu cảm, nhìn xuyên người ta như thể có thể mổ não bằng ánh nhìn
Không cần giới thiệu. Chỉ cần nhìn là biết ai là đội trưởng
Vương Dịch
/bước tới trước nửa bước/ Đội trưởng, đây là Chu Di Hân. Pháp y mới chuyển về.
Chu Di Hân
/gật nhẹ, ánh mắt giao thẳng không né tránh/ Rất mong được hỗ trợ phá án.❄
Bách Hân Dư
/Không nói gì. Đặt ly cà phê xuống bàn, đưa tay lấy tập hồ sơ, lật vài trang. Rồi đưa cho Thi Vũ/
Bách Hân Dư đưa mắt về phía đồng hồ tường, rồi liếc nhẹ sang Di Hân, lặng lẽ bước về phía phòng họp, không một lời – nhưng ánh nhìn đủ để hiểu
Châu Thi Vũ
…Ờ, vụ cầu Bình Lợi. 10 giờ tới hiện trường.
Vương Dịch
Mày thấy chưa, được liếc mắt đầu tiên là quý rồi đó
Download MangaToon APP on App Store and Google Play