Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Conan - BH ] Rượu Đắng Không Đá

Mùa Đông Không Tuyết

Gió thổi lạnh cắt.
Trời xám, ảm đạm như nỗi trống rỗng trong lòng người phụ nữ đang bước ra từ cánh cổng sắt khép hờ.
Ethelbert Ingrid, 32 tuổi, từng là cái tên sáng rực trong giới kinh doanh và xã hội thượng lưu. Nay đứng một mình nơi cổng trại giam, áo khoác đen, mắt kính sẫm màu, bước chân thong thả nhưng cứng cỏi. Cô không cúi đầu. Không run rẩy. Dù chẳng có ai đứng chờ.
Cô từng nghĩ, biết đâu... người đó sẽ đến.
Nhưng chẳng có ai cả...
Ba năm trước, khi tự tay ký nhận tội danh không thuộc về mình, cô đã nghĩ người đó sẽ ít nhất quay đầu lại.
Cô sai
---
Chiếc xe đợi sẵn ngoài cổng. Tài xế cúi đầu, giọng run nhẹ khi mở cửa xe:
“Chào mừng trở lại, tiểu thư…”
Ethel không đáp. Chỉ gật nhẹ. Thành phố lướt qua cửa kính – quen thuộc, nhưng xa lạ. Như một sân khấu cũ, nơi cô từng đứng dưới ánh đèn, cười nhạt với cả thế giới.
Cô rút điện thoại. Một thông báo hiện lên:
[Camera Quán Bar – Chi nhánh số 3] Khách VIP: Vermouth – cùng một người đàn ông lạ.
Màn hình hiển thị hình ảnh mờ mờ. Nhưng cô nhận ra dáng ngồi ấy ngay lập tức. Mái tóc vàng rũ nhẹ. Đôi môi đỏ nhếch lên khi người đàn ông bên cạnh rót rượu.
Ly rượu đó – là loại Vermouth từng bảo “chỉ uống với cô.”
Ethel tắt màn hình. Cổ họng khô khốc, như có thứ gì đó vừa chết hẳn trong tim. Nhưng khuôn mặt cô vẫn không hề đổi sắc.
---
Tối hôm đó, Ethel quay về penthouse cao nhất khách sạn Ingrid – nơi chẳng ai dám bước vào nếu không có lệnh.
Căn phòng sạch sẽ, chỉn chu, như chưa từng có ai rời đi.
Cô rót cho mình một ly whisky. Không đá. Thói quen cũ.
Rượu trượt qua cổ họng – bỏng rát, nhưng không đau bằng cảm giác khi thấy người ấy… đi cạnh người khác.
Ethelbert Ingrid
Ethelbert Ingrid
“Ba năm.”
Ethelbert Ingrid
Ethelbert Ingrid
“Tôi đã đổi cả tự do để bảo vệ chị.”
Ethelbert Ingrid
Ethelbert Ingrid
“Còn chị, đổi tôi… lấy một nụ cười xã giao?”
---
Một tuần sau, Ethel rời đất nước. Không thông báo. Không quay đầu.
Chuyến bay thẳng đến Tokyo.
Không ai hay biết “nữ hoàng của họ” đã âm thầm rời khỏi đế chế mà mình dựng nên.
Không ai, trừ chính cô.
---
Tokyo – cuối đông
Quán bar không biển hiệu, nằm ở tầng trệt khách sạn Shibuya, mở cửa suốt đêm. Mùi gỗ cũ và khói thuốc len trong tiếng jazz chậm rãi.
Ethel đứng sau quầy. Tay cầm ly, lau chậm rãi, từng vòng từng vòng, như đang làm dịu những vết xước trong lòng.
Tiếng chuông cửa nhỏ vang lên. Một người đàn ông bước vào.
Tóc sáng màu.Làn da ngăm. Ánh mắt bình thản. Bộ vest giản dị. Nhưng khí chất mang theo mùi thuốc súng cũ kỹ.
Họ nhìn nhau.
Amuro Tooru.
____
TG
TG
"..." là suy nghĩ
TG
TG
Like đi nha🤧

Không Còn Ảo Tưởng

Âm nhạc lặng đi khi Ethel ngẩng đầu lên.
Người đàn ông vừa bước vào – Amuro Tooru, không còn gì xa lạ. Cô từng nhìn thấy khuôn mặt này dưới ánh hoàng hôn đỏ rực và tiếng súng vang vọng.
Lúc ấy, anh nằm gục dưới chân cầu cảng, máu loang dọc bờ áo, mùi biển tanh nồng.
Và cô – Ethel, trong bộ váy đỏ, lạnh lùng kéo anh từ tay Thần Chết về.
Ethelbert Ingrid
Ethelbert Ingrid
Anh uống gì? /tay vẫn đều đặn lau ly/
Amuro mỉm cười, ánh mắt ôn hòa nhưng không giấu được sự dò xét trong đáy mắt.
Amuro Toru/Furuya Rei
Amuro Toru/Furuya Rei
Gin on the rocks. Cô vẫn nhớ chứ?
Ethel chỉ nhếch môi cười nhạt. Rót rượu, thêm đá, đẩy ly đến trước mặt anh.
Ethelbert Ingrid
Ethelbert Ingrid
Tôi không phải người hay quên.
Anh nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn không rời cô.
Amuro Toru/Furuya Rei
Amuro Toru/Furuya Rei
Tokyo là một lựa chọn lạ đấy, cho một người vừa mới… tự do.
Cô ngừng tay, liếc anh. Đôi mắt sau kính đen ánh lên vẻ giễu cợt:
Ethelbert Ingrid
Ethelbert Ingrid
Lạ? Hay là anh đang nói tôi nên chết trong tù cho tròn đạo nghĩa?
Amuro im lặng. Một nhịp thở trôi qua.
Amuro Toru/Furuya Rei
Amuro Toru/Furuya Rei
Không.
Amuro Toru/Furuya Rei
Amuro Toru/Furuya Rei
Chỉ thấy tiếc. Với người đã từng cứu mạng tôi, tôi hy vọng cô không phải quay lại từ con số không.
Ethel xoay nhẹ ly rượu trong tay.
Tôi chưa từng bắt đầu từ con số không. Lần này cũng thế. Chỉ là bắt đầu lại – mà không có những ảo tưởng cũ
Cô không nhắc đến Vermouth, nhưng Amuro không phải kẻ ngốc. Anh biết, cô vừa cắt bỏ thứ gì đó lớn hơn cả danh vọng.
Amuro Toru/Furuya Rei
Amuro Toru/Furuya Rei
Cô hận cô ta?
Ethel lặng người. Rồi lắc đầu, chậm rãi:
Ethelbert Ingrid
Ethelbert Ingrid
Tôi không hận. Tôi… thất vọng.
Một khoảng lặng trôi qua.
Amuro Toru/Furuya Rei
Amuro Toru/Furuya Rei
Nghe có vẻ… cô từng yêu cô ta thật lòng.
Ethelbert Ingrid
Ethelbert Ingrid
Không phải ‘từng’. Là ‘vẫn’. Nhưng tôi không điên đến mức chờ người không cần mình./ giọng đều, ánh mắt ráo hoảnh./
Không có nước mắt. Chỉ có rượu.
---
Đêm Tokyo vẫn ồn ã ngoài kia. Nhưng trong quán bar nhỏ này, thời gian như ngừng lại
Amuro nhìn Ethel thật lâu, rồi nói:
Amuro Toru/Furuya Rei
Amuro Toru/Furuya Rei
Có muốn đi dạo một vòng không? Cô từng nói mình ghét uống rượu một mình
Cô cười nhẹ. Nụ cười nhạt như khói thuốc.
Ethelbert Ingrid
Ethelbert Ingrid
Tôi vẫn ghét. Nhưng giờ tôi không uống một mình
Cô nâng ly, chạm nhẹ vào ly của Amuro.
Ethelbert Ingrid
Ethelbert Ingrid
Cạn.
Hai ly rượu chạm nhau, lặng lẽ.
_____
TG
TG
Bye
.
.
.
TG
TG
Like đi
TG
TG
(⁠・ั⁠ω⁠・ั⁠)

Hồi Ức

Tokyo, cuối chiều, trời râm. Gió nhẹ, nhưng se lạnh.
Ethel đứng trước cửa bar chính của chuỗi "Ingrid's," đang hút dở điếu thuốc thứ ba trong ngày, ánh mắt lơ đãng nhìn dòng người qua lại.
Một chiếc xe buýt vừa dừng lại ở trạm đối diện, để lại đám học sinh tiểu học ồn ào chen nhau xuống.
Cô chẳng mấy quan tâm… cho đến khi giọng một cô bé vang lên:
Yoshida Ayumi
Yoshida Ayumi
A! Có bánh bơ kìa! Loại mà tiến sĩ hay mua cho bọn mình á!
Tsuburaya Mitsuhiko
Tsuburaya Mitsuhiko
/gật đầu/ Ừ, tiệm này làm ngon lắm. Tiến sĩ nói là hương vị giống bánh ở Pháp.
Haibara hơi khựng lại, nhìn sang phía bên kia – nơi ánh kính từ quán bar phản chiếu một bóng người.
Ethelbert Ingrid
Ethelbert Ingrid
"Bánh bơ…"
Cô quay sang, và nhìn thấy một nhóm trẻ con đang chỉ trỏ trước tiệm bánh nhỏ ngay cạnh quán bar.
Hồi ức – Một đêm cách đây bốn năm.
Ethel, khi ấy chưa ngồi tù, vẫn còn là "nữ vương” kiêu ngạo, ngồi bắt chéo chân, uống rượu.
Ethelbert Ingrid
Ethelbert Ingrid
Chị mua bánh bơ làm gì vậy? Trẻ con nào dám ăn thứ chị đưa?
Vermouth chỉ mỉm cười, một kiểu cười khiến người khác không thể đọc nổi.
Chris Vineyard - Vermouth
Chris Vineyard - Vermouth
Tôi thích mùi nó. Nhẹ, ngọt, không giống rượu của cô.
Ethelbert Ingrid
Ethelbert Ingrid
Vì chị đâu bao giờ say. /liếc nhẹ/
Vermouth quay đầu, nhìn cô thật lâu.
Rồi nói nhỏ, như một lời thú tội giữa hai kẻ cùng lạc lối:
Chris Vineyard - Vermouth
Chris Vineyard - Vermouth
Tôi không thích trẻ con. Nhưng có vài đứa… khiến tôi quên mất mình là ai.
Ethelbert Ingrid
Ethelbert Ingrid
/ cười nhạt, nhếch mày / Ai mà có thể khiến chị quên mất bản thân mình vậy.
Vermouth không trả lời.
---
Ethel bật nắp bật lửa. Ngọn lửa nhỏ chớp lên trong bóng tối, soi sáng gương mặt lạnh lùng như tượng đá. Cô châm thuốc, rít một hơi thật dài, rồi để khói cuộn lên che mờ tầm mắt.
Quá khứ không gõ cửa. Nó xông thẳng vào.
Một câu nói vu vơ của lũ trẻ, một mùi hương, một ánh nhìn bất chợt — cũng đủ khiến mọi lớp phòng ngự sụp đổ trong vài giây. Cô ghét điều đó. Ghét cái cách bản thân vẫn phản ứng, dù đã dặn lòng phải quên.
Ethel dụi tắt thuốc, dựa người vào tường phía sau quán bar. Mái tóc bạch kim dài buộc hờ khẽ rủ xuống, phản chiếu ánh đèn neon lấp loáng của phố đêm Tokyo.
Cô nhếch môi, nửa như cười, nửa như thở dài.
Ethelbert Ingrid
Ethelbert Ingrid
Lũ nhóc rảnh rỗi… /lẩm bẩm, rồi quay người bước vào trong./
Đêm vẫn còn dài. Và bar vẫn chưa hết khách.
____

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play