Sau ba năm về quê chịu tang mẫu thân, ta – Tô Yên, trưởng nữ phủ Thái phó, cuối cùng cũng quay lại kinh thành.
Trời mới vừa sáng, mặt trời còn chưa kịp ló khỏi tầng mây, nhưng phố xá đã nhộn nhịp người qua kẻ lại. Khi xe ngựa của phủ Thái phó lăn bánh qua con phố lớn, đám đông như bị đánh động.
Tiếng xì xào vang lên từ khắp các góc phố, lời ra tiếng vào, ánh mắt tò mò chẳng chút kiêng dè.
“Coi kìa, là xe ngựa phủ Tô gia đó! Tô tiểu thư trở về rồi kìa!”
“Tô tiểu thư nào? À à, cái vị từng nổi danh ‘đệ nhất hoa khôi giới tiểu thư’ mấy năm trước hả?”
“Đúng rồi! Nghe nói ba năm trước đột ngột rời kinh thành về quê chịu tang mẫu thân, từ đó bặt vô âm tín. Giờ trở lại không biết dung mạo có còn như xưa không…”
“Cũng không biết đã đính hôn chưa ha? Dù sao cũng là thiên kim Thái phó phủ, dáng ngọc dáng ngà…”
Tiếng bàn tán vẳng lại, xen lẫn tiếng bánh xe lăn trên đá xanh, tạo thành một khúc tấu xưa cũ chào đón người trở về.
Chiếc xe ngựa dừng trước đại môn phủ Thái phó. Tấm rèm nhung được vén lên, người trong xe chậm rãi bước ra.
Một thân y phục màu lam nhạt, chất vải không cầu kỳ, kiểu dáng giản đơn, nhưng khi khoác lên người nàng lại toát ra khí chất thanh cao khó diễn tả. Mái tóc được búi gọn bằng trâm ngọc trắng, điểm thêm vài sợi tơ lụa rủ xuống hai bên tai, càng tôn lên gương mặt tinh xảo như ngọc được gọt giũa kỹ càng.
Đám người ngoài cổng nhìn nhau thì thầm:
“Không hổ là hoa khôi một thời, ba năm rồi mà phong tư vẫn như xưa…”
Một nha hoàn trẻ tuổi nhanh nhẹn bước lên đỡ lấy tay áo nàng, khẽ khàng nói:
“Tiểu thư, ngày mai là yến tiệc chúc thọ của Hoàng hậu nương nương. Thiệp mời đã được đưa đến phủ. Nay người đã hồi kinh, e là nên chuẩn bị đi dự a.”
Tô Yên hơi gật đầu, giọng nàng trầm thấp mà lạnh nhạt, nghe không ra cảm xúc:
“Ta biết rồi.”
Nói xong, nàng không để ai dìu dắt thêm, trực tiếp bước vào cửa chính, dáng đi nhẹ nhàng như gió, thong dong mà ổn định.
Nha hoàn nhìn theo, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán: “Tiểu thư thật sự thay đổi rồi... trước kia còn hay nũng nịu, giờ nhìn mà cứ như tiên nữ trong tranh…”
Sau khi ổn định trong phủ, người làm vội vàng bày biện lại phòng cũ cho nàng. Từng chiếc rèm, từng món đồ trang sức, đều được lau sạch bóng, bày đặt đúng như ba năm trước.
Một lát sau, nha hoàn bước tới, cúi người thưa:
“Phòng đã dọn dẹp xong, tiểu thư cứ yên tâm nghỉ ngơi. Nô tỳ xin cáo lui.”
“Ừ.”
Tô Yên đáp lời ngắn gọn, nhẹ nhàng như một làn hơi nước. Khi tiếng chân nha hoàn xa dần, cửa phòng vừa khép lại, nàng lập tức… xụ mặt.
“Aaaaa… mệt chết ta rồi! Giả vờ trầm ổn suốt dọc đường, ta nhịn không nổi nữa rồi!”
Dứt lời, nàng nhào mạnh lên chiếc giường mềm mại, cuộn người lại như một con mèo bị vắt kiệt sức.
Một tay nàng cầm lấy quyển thoại bản giấu dưới gối, vừa lật vừa lầm bầm:
“Còn ai khổ hơn ta không chứ… phải nghiêm trang như vậy suốt ba năm, giả vờ thục nữ đúng là cực hình…”
Chỉ một khắc sau, Tô Yên đã thiếp đi giữa mùi gối quen thuộc, miệng còn đang lẩm bẩm tên nhân vật trong thoại bản: “Lý công tử, mau cứu thiếp…”
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng mới xuyên qua rèm cửa, chưa kịp đánh thức nàng dậy thì nha hoàn đã gõ cửa gọi:
“Tiểu thư, xe ngựa đã chuẩn bị xong. Chúng ta nên khởi hành sớm, tránh lỡ giờ vào cung.”
Tô Yên từ trong chăn lồm cồm bò dậy, mắt còn nhắm "Mệt chết ta rồi"trong lòng chửi thầm mà gắng gượng dậy .
Chưa đến một canh giờ sau, Tô Yên đã thay xong xiêm y dự yến. Hôm nay nàng chọn trang phục màu nguyệt bạch, bên hông đính dải lụa màu xanh khói, tóc vấn đơn giản, điểm nhẹ ngọc bội tròn. Mọi thứ từ đầu đến chân đều toát ra vẻ thanh nhã không phô trương – kiểu đẹp khiến người khác không nhìn thì thôi, nhìn rồi là muốn nhìn thêm nữa.
Yến tiệc chúc thọ Hoàng hậu tổ chức , bốn phía trang hoàng lộng lẫy, ngọc thạch sáng loáng, hương hoa thoảng nhẹ khắp không gian. Các vị tiểu thư quan lại tụ tập thành nhóm, váy áo rực rỡ chen nhau, trăm hoa đua nở giữa sân đình.
Tô Yên vừa bước vào, lập tức thu hút ánh mắt của không ít người.
Có người thán phục, có người ghen tị, có người tò mò, cũng có người... muốn làm quen.
Nhưng nàng chẳng để tâm. Ánh mắt nàng lúc này chỉ chăm chăm… hướng về một người.
Chu Dục.
Hắn đứng cách đó không xa, một thân cẩm y đen thêu ám văn, thần sắc lãnh đạm, sống lưng thẳng như kiếm. Dưới nắng sớm, gương mặt hắn càng trở nên sắc nét, tuấn tú đến mức khiến người ta nghẹn lời.
Tô Yên nhìn mà tim hẫng một nhịp.
“Chu Dục… huynh ấy lại càng đẹp hơn rồi...”
Khí chất như tuyết đầu mùa, lạnh lùng mà ngạo nghễ, lại thêm ánh mắt thản nhiên quét qua đám người, khiến không ít tiểu thư lén đỏ mặt.
Không chỉ có nàng, vài tiểu thư trẻ tuổi khác cũng đồng loạt hướng ánh nhìn về phía hắn, dịu dàng cười, thẹn thùng cúi đầu, rón rén tìm cách lại gần.
Tô Yên híp mắt, lòng có chút… ngứa ngáy.
“Vài năm trước ta không dám đến gần… Chỉ dám lén nhìn từ xa... Giờ chẳng lẽ vẫn như thế?”
Nàng bưng ly trà, môi nhếch khẽ như cười:
“Không được. Giờ khác rồi. Tô Yên ta không còn là cô nương hay xấu hổ nữa.”
“Chu Dục, huynh cứ chờ đấy , ta sẽ theo đuổi huynh.”
Buổi yến tiệc của Hoàng hậu nhanh chóng kết thúc khi người rời đi. Cung nhân dọn dẹp, khách khứa cũng dần lui ra, chỉ còn sót lại vài ánh mắt vẫn hay lén liếc nhìn về phía nàng - Tô Yên, vị tiểu thư vừa tái xuất giang hồ sau ba năm mai danh ẩn tích.
Dọc đường trở về phủ, nàng không nói không rằng, ngoài mặt điềm tĩnh như nước, trong lòng đã gợn sóng cuồn cuộn như sông mùa nước lũ.
“Chu Dục... Hắn đúng là kiểu nam nhân ta thích nhất. Tuấn tú, lạnh lùng, không dễ gần. Càng như thế, càng có cảm giác chinh phục!”
Về đến phòng, Tô Yên chẳng cần thay y phục, lập tức gọi A Liên - nha hoàn thân tín, vào bàn chuyện cơ mật.
A Liên đang bê trà bên ngoài nghe gọi, vội vã bước vào, chưa kịp hành lễ thì chủ tử đã nghiêm mặt tuyên bố:
“A Liên, ta quyết định rồi. Ta… muốn theo đuổi Chu Dục.”
Tĩnh mịch.
Một cái tách rơi cái “cạch” xuống bàn.
A Liên suýt chút nữa cắn trúng lưỡi. Nàng há hốc miệng nhìn chủ tử, đầu óc ngắt mạch vài nhịp. Dù rằng đã từng nghe qua chuyện tiểu thư từng có cảm tình với vị Chu thế tử này từ thuở niên thiếu, nhưng từ sau khi hắn ra biên ải, ba năm nay chưa từng nhắc đến tên hắn một lần.
“Tiểu thư… lại động tâm rồi?” A Liên tự nhủ.
“Phải rồi… cũng đúng. Chu Dục ấy mà, người đâu mà vừa có văn vừa có võ, diện mạo thì khỏi nói, đến cả cái lông mày cũng lạnh lùng ra dáng anh hùng. Tiểu thư thích hắn cũng không phải chuyện mới mẻ…”
A Liên hoàn hồn lại, cung kính hỏi:
“Tiểu thư, vậy… người muốn nô tỳ làm gì?”
Tô Yên nhướng mày, cười như hồ ly tinh phát hiện ra ổ gà:
“Chu Dục là người kiêu ngạo, không dễ thân cận. Muốn bắt tim hắn, phải đánh từ xa đến gần, từ ngoài vào trong, như bao vây thành trì. Một bước không thành, mười bước kế tiếp phải chắc chắn. Đây không phải tình cảm, mà là chiến dịch.”
A Liên trong lòng bỗng rùng mình.
“Thấy chưa? Một khi tiểu thư ta đã khởi động cái đầu tính toán… thì đừng nói là nam nhân, đến cả cá dưới hồ cũng khó thoát!”
Tô Yên giơ ngón tay trắng nõn lên đếm từng bước, như thể đang dạy binh pháp:
“Giai đoạn một: Vô tình tạo duyên gặp gỡ.”
“Giai đoạn hai: Mượn cớ ân tình cứu giúp.”
“Giai đoạn ba: Gieo mầm rung động, tỏ tình vào thời điểm chín muồi.”
Nàng ngẩng đầu đầy kiêu hãnh:
“Một mình khó đánh, nhưng hai mình thì góp sức. Muội đi điều tra giúp ta, gần đây Chu Dục thường xuất hiện ở đâu.”
A Liên gật như bổ củi.
“Vâng!”
Ngày hôm sau, A Liên hí hửng chạy về:
“Tiểu thư, nghe nói thế tử thường đọc sách ở hồ sau viện Thư Cát!”
Tô Yên liền thay y phục nhã nhặn, búi tóc đơn giản, tay cầm quyển sách mỏng, đóng vai “cô nương hữu học tình cờ đi ngang”.
Trên đường tới, nàng vừa đi vừa luyện câu thoại:
“Chu Dục ca ca, xin chào, huynh còn nhớ ta không?”
Mỗi từ nàng lẩm nhẩm đều mang theo ba phần chân thành, bảy phần ngọt ngào.
Nhưng đời đâu dễ như thoại bản. Khi nàng vừa bước đến bờ hồ, chưa kịp mở miệng, Chu Dục đã đứng dậy, khoác áo, cùng hộ vệ rời đi như gió lướt qua mặt nước.
"Ơ..." Tô Yên đứng hình.
"Không lẽ... hắn không thấy?"
"Hay là... cố tình không nghe?"
Dù thế nào, nàng cũng thua một ván. Nhưng nàng – Tô Yên , chưa bao giờ biết hai chữ "bỏ cuộc".
“Thất bại là mẹ thành công, bà đây còn nhiều chiêu lắm!”
Ngày kế tiếp, A Liên lại ghé tai thì thầm:
“Nghe nói hôm nay thế tử sẽ đến Túy Các ăn trưa!”
Tô Yên mừng rỡ, lập tức chỉnh trang, chọn bộ váy phấn y nhã nhặn, chạy tới Túy Các.
Vừa trông thấy bóng Chu Dục, nàng liền rảo bước, ánh mắt long lanh như sương sớm:
“Chu Dục ca ca, trùng hợp quá!”
Lần này nàng dứt câu rồi nhé, rõ ràng, dễ nghe, có cả mười phần chân tình.
Chu Dục thoáng dừng chân. Hắn quay đầu lại nhìn nàng, lông mày khẽ nhướng lên một chút. Có vẻ… nhận ra?
Chưa kịp mừng, hộ vệ bên cạnh hắn cúi đầu nói nhỏ vài câu vào tai.
Chu Dục vừa nghe xong, liền gật đầu lạnh nhạt, quay bước… đi thẳng.
Tô Yên đứng chôn chân tại chỗ.
“Lại là cái tên hộ vệ chết tiệt kia! Ngươi phá chuyện tốt của bà lần thứ hai rồi đấy!”
Nàng tức quá, lỡ buột miệng mắng lớn một câu:
“Tên hộ vệ đáng chết, bà đây hận ngươi!”
Chỉ một câu thôi mà cả Túy Các yên lặng như chùa hoang.
Tất cả quan khách quay lại, nhìn nàng bằng ánh mắt như đang nhìn một đóa hoa lạ mọc trong bếp củi.
Tô Yên giật mình, cứng đờ người:
“Thôi xong… hình tượng tiểu thư khuê các của ta…”
Lần thứ ba.
Tô Yên đang dạo phố thì nghe người bán hàng bàn tán:
“Thế tử phủ Trấn Quốc Công hôm nay cũng có mặt ở chợ đấy!”
Không chần chừ, nàng lập tức cải trang, nhảy vào dòng người tấp nập.
Thấy bóng Chu Dục từ xa, Tô Yên lập tức nhớ đến thoại bản đêm qua. Cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó mỹ nhân cảm động hiến thân – à không, hiến lòng.
“Hôm nay… ta phải tạo ra một tình huống ‘tình cờ gặp gỡ’ thật kinh điển!”
Vừa thấy một chiếc xe ngựa đang lao tới từ ngõ bên, Tô Yên kéo váy, chạy thẳng ra đường.
“Chu Dục ca ca! Muội tới đây !”
Chiếc xe ngựa phi nước đại, bánh lăn sát mép áo nàng.
Trong tích tắc, Chu Dục lao tới, kéo nàng vào lòng, cả người nàng va vào lồng ngực hắn, tay hắn vẫn chưa buông ra, ánh mắt hai người… chạm nhau.
Tô Yên thở hổn hển, nhưng vẫn không quên nắm thời cơ ngàn năm có một.
Nàng ngước lên, miệng khẽ thốt:
“Ca ca…”
Chu Dục hơi sững người, ánh mắt đăm đăm:
“Tô Yên… A Yên?”
Tô Yên gật đầu như gà mổ thóc:
“Ừm… Ừm! Là muội! Huynh nhớ rồi sao?”
Trong lòng nàng lúc ấy, không chỉ có hoa nở, mà là pháo bông tưng bừng, trống hội nổi lên, sấm sét đánh "bùm bùm bùm".
Chu Dục im lặng một lát, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, rồi… đưa nàng về tận phủ.
“Chiêu này... hiệu quả hơn ta tưởng…”
Từ hôm ấy, Tô Yên chính thức bám riết không rời.
Hôm thì lấy cớ mang điểm tâm đến phủ Trấn Quốc Công.
Hôm thì "trùng hợp" lại gặp ở Túy Các.
Hôm thì… lạc đường, rồi vô tình lạc vào chỗ hắn đang luyện võ.
Lần nào gặp mặt cũng cười ngọt như mía lùi:
“Trùng hợp quá, ca ca~”
A Liên nhìn mà chỉ muốn đập đầu vào cột:
“Tiểu thư nhà ta… hóa thân thành yêu tinh rồi.”
Một buổi chiều lộng gió, Tô Yên như thường lệ lại tiếp tục hành trình công lược “mối tình thanh mai” Chu Dục – vị thế tử trong lòng nàng, trong mộng nàng, ngoài đời cũng nàng luôn bám theo.
Địa điểm hôm nay là từ Thư Cát , nơi nghe đồn Chu Dục hay lui tới đọc sách, ngẫm thơ, luyện chữ. Nàng đã “vô tình” đi ngang đó tổng cộng ba lần trong tuần này, mỗi lần đều chuẩn bị lời thoại đầy đủ, y phục nhẹ nhàng, bước chân thanh thoát, ánh mắt biết nói..
Nhưng trời không chiều lòng người.
Tô Yên dừng chân trước cổng viện, tay xách hộp điểm tâm hoa quế tự tay làm, lòng đầy kỳ vọng. Nàng nhón chân ngó vào, không thấy bóng Chu Dục đâu cả.
“Lạ thật, mọi lần giờ này đều có mà…”
Nàng hỏi thăm một tiểu huynh đài quen mặt đi ngang, người kia nói: “Thế tử hôm nay không tới.”
“Không tới?” Tô Yên như nghe thấy tiếng sét ngang tai, “Không tới thì ta tới làm gì!”
Thất vọng tràn về như nước lũ. Nàng quay bước, hộp điểm tâm trong tay nặng như đá. Lòng đầy uể oải, nàng bước từng bước rầu rĩ giữa phố.
Không ngờ, trời cũng buồn thay nàng. Mưa bắt đầu rơi – từ những giọt nhỏ lấm tấm rồi thành cơn mưa lớn như trút. Nàng vội kéo váy chạy nhanh, nhưng đường trơn, guốc trượt – cả người ngã nhào ra phía sau!
“Á!”
Trong tích tắc ấy, nàng chỉ kịp nghĩ đến một điều:
“Thôi rồi… hình tượng tiểu thư thanh tú như mây khói tiêu tan!”
Nhưng rồi... một cánh tay vững vàng đỡ lấy nàng từ phía sau. Trái tim Tô Yên như ngừng đập một nhịp.
Mùi đàn hương nhẹ nhàng thoảng qua.
Vòng tay ấm áp.
Lưng không chạm đất.
Theo bản năng, nàng thốt lên một tiếng “Ca ca!”, như phản xạ có điều kiện.
“Ca ca… cuối cùng huynh cũng xuất hiện đúng lúc rồi!”
Nàng mừng thầm trong lòng, chớp mắt long lanh ngước lên nhìn người vừa cứu mình, tưởng tượng đến ánh mắt lạnh lùng của Chu Dục trong mưa, mái tóc đen ướt át, áo choàng tung bay như tiên giáng trần...
Nhưng đời không như thơ.
Mặt đối mặt, nàng thấy…
Một thiếu niên mặc áo trắng, mắt cười như trăng non đầu tháng, gương mặt non nớt hơn Chu Dục nhiều phần, nhưng lại tuấn tú sáng sủa, thần thái nhàn nhã như đã quen cứu mỹ nhân giữa đường.
Chu Ngọc.
“Chu… Chu Ngọc?” – nàng lắp bắp gọi tên.
“Tô tỷ tỷ,” hắn cười như gió xuân tháng ba, mắt cong cong như vầng trăng nhỏ, “Tỷ vẫn xinh đẹp như ba năm trước.”
Tô Yên trong lòng ré lên một tiếng.
“Không phải ca ca… là đệ đệ!”
“Mình gọi nhầm người rồi! Mất mặt chết mất!”
“Không sao, không sao, mưa lớn, nhìn nhầm là chuyện thường…”
Nàng định rút người về, nhưng hắn chưa buông ra, tay vẫn giữ nhẹ nơi khuỷu tay nàng, ánh mắt chân thành:
“Tỷ vẫn còn nhớ đệ sao?”
“Ta… nhớ ngươi à?” , nàng dè chừng hỏi, tay đã rút về sau lưng, chuẩn bị rút lui chiến thuật.
Chu Ngọc không chút ngập ngừng:
“Tất nhiên rồi! Năm đó, tỷ giúp ta bắt mèo còn gì. Lúc ấy đệ bị con mèo hoa trèo lên đầu, tỷ vung khăn xua nó xuống!”
“Sau đó còn cho đệ bánh hoa quế, mềm thơm ngọt ngào, đệ nhớ mãi không quên.”
Tô Yên nghẹn họng.
“Thật sự… nhớ rõ đến thế cơ à?”
“Lúc đó ta chỉ tiện tay đuổi con mèo…”
“Bánh điểm tâm cũng là tiện tay đưa, vì… đưa cho ca ca không được, nên đưa cho đệ vậy!”
Nàng đứng như trời trồng trong mưa, không biết nên cười hay khóc.
“Cái tên bám người này sao nay lại ở đây? Mà còn… còn nhớ từng chuyện nhỏ đến vậy?”
Nàng vội quay mặt đi, lẩm bẩm:
“Ta nhớ ta đến vì ca ca ngươi… không phải ngươi…”
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, đã cảm giác sai sai.
Chu Ngọc nghe thấy, chỉ mỉm cười, không hề buồn giận, ngược lại còn cúi đầu thấp hơn, nhìn nàng bằng ánh mắt ấm áp,mang theo ý trêu chọc như đang dỗ mèo con:
“Vậy bây giờ không cần vì ca ca nữa đâu… có đệ là được.”
Tô Yên: “…”
Một tiếng sét nổ tung trong đầu nàng – không phải vì lời hắn nói, mà là vì cách hắn nói câu đó nhẹ nhàng như không, khiến người ta muốn tin là thật!
“Tên này… có khi nào là yêu nghiệt trá hình?”
“Không được! Không được dao động! Mục tiêu của mình là Chu Dục!”
“Đây là đệ đệ hắn, mình không thể trượt thành quả được!”
Nàng ho khan hai tiếng, nghiêm mặt nói:
“Ta… phải về rồi .”
Chu Ngọc nghiêng đầu, mỉm cười:
“ Áo tỷ ướt rồi. Để đệ đi lấy xe ngựa.”
Nàng vội vàng xua tay:
“Không cần! Tự ta về được!”
Quay lưng một cái, nàng chạy như gió, bỏ lại phía sau là ánh mắt cười như có như không của Chu Ngọc, và tiếng hắn nói vọng theo:
“Tô tỷ tỷ, mai cũng mưa đó. Nhớ mang áo choàng nhé~”
Tô Yên chạy càng nhanh hơn.
“Tên này… nói cái gì mà tự nhiên như người nhà thế hả?!”
“Chết tiệt! Còn nhớ cả ngày mai trời mưa!”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play