Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Em Để Quên Mùa Hạ Ở Mắt Anh

⋆˚࿔ 1 𝜗𝜚˚⋆

“Anh đừng quen với em quá nha…Không có em chắc anh cũng sống tốt mà”
“Em không thích ai nhìn anh lâu quá đâu…Lỡ họ nghĩ sai thì sao?”
“Tụi nó không còn nhìn anh nữa rồi. Em dọn sạch cả thế giới giùm anh rồi đó”
.
.
.
Bệnh viện hôm ấy mưa trắng trời.
Bầu trời như rút hết ánh sáng, hành lang loang lổ nước từ giày dép bước vào, và những tấm áo blouse bay lật phật theo bước chân vội vàng.
Quang Anh đeo bảng tên “Sinh viên năm 2 – Ngành Điều dưỡng”, đứng yên bên hành lang tầng ba, mắt dõi theo đội cấp cứu đang đưa một bệnh nhân mất máu lên cáng.
Anh thấy hơi chóng mặt. Không vì máu – mà vì thiếu ngủ.
Một tuần nay xoay ca, ăn mì gói, ghi hồ sơ tay run lẩy bẩy. Anh bắt đầu tự hỏi: mình có thật sự hợp với nghề này không?
Bỗng có người đứng cạnh cậu, cũng đeo thẻ sinh viên thực tập, tóc đen gọn gàng, dáng người mảnh khảnh.
…
: Mặt anh tái lắm đó
…
: Không sao chứ?
Người kia lên tiếng. Giọng nói dịu như nước.
Quang Anh quay lại. Anh sững người.
Ánh mắt người ấy trong veo, sáng mà không chói, như thể chứa thứ gì rất yên ổn bên trong. Cậu ta cười, rất nhẹ, chìa ra một bịch nước đường
…
: Uống cái này đi. Em giấu được một bịch, đừng méc giảng viên nha
Quang Anh chớp mắt. Một nhịp chậm lại giữa những xô bồ. Anh cười
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn…Em tên gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đức Duy.
Em đáp, rồi ngước nhìn bảng tên trên áo Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Còn anh là…Quang Anh?
Anh gật đầu. Duy nhìn một lượt tay cậu, rồi nói nhỏ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh cầm viết sai tư thế. Hay run, đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em nhìn ra à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ. Nhưng không sao đâu. Em cũng từng vậy
Duy nói rồi quay đi, bước theo đoàn sinh viên khác xuống phòng nội trú. Áo blouse trắng đong đưa sau lưng em như một cánh buồm nhỏ.
Quang Anh vẫn đứng lại đó, nhìn theo.
Và không hiểu sao, dù chỉ mới gặp vài phút, anh thấy mình đã bắt đầu nhớ em – như một vệt nắng mong manh vừa lướt qua hành lang trắng toát này.
.
Tối hôm ấy, khi về ký túc, Quang Anh mở điện thoại. Có tin nhắn Zalo từ một số lạ
[Duy – lớp B] Anh ngủ sớm nha. Ngày mai em đem thêm nước đường cho. Nhớ uống, đừng ngất đó.
Quang Anh cười. Không biết từ khi nào, tim anh đập chậm một nhịp – vì một người chưa kịp bước hẳn vào đời mình.

⋆˚࿔ 2 𝜗𝜚˚⋆

Đức Duy vẫn không hiểu vì sao mình lại chú ý tới người đó từ lần đầu gặp. Có thể là vì vẻ mỏi mệt nơi khóe mắt. Cũng có thể là vì…người ấy đã không từ chối bịch nước đường đầu tiên em đưa.
.
Hôm đó trời lại mưa.
Mưa ở bệnh viện luôn khiến hành lang lạnh hơn bình thường. Đức Duy đi dọc dãy phòng trực với một túi giấy trong tay – bên trong là vài bịch nước đường em tự nấu ở phòng trọ. Mấy đứa trong nhóm thực tập nói em rảnh quá, nhưng Duy chỉ cười.
Lúc ngang qua cửa phòng trực, em thấy Quang Anh đang ngồi viết hồ sơ.
Anh gục hơi thấp, tay trái đỡ trán, tay phải cầm bút. Trán hơi nhăn, mí mắt sụp xuống như sắp ngủ gật.
Duy đứng lại một chút, rồi khẽ gõ nhẹ cửa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh?
Anh ngẩng lên, thoáng bất ngờ. Duy giơ bịch nước đường ra, nói nhỏ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em đem thêm nè. Uống không? Hôm bữa thấy anh cũng hay quên ăn sáng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em nấu hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừa. Bọn trong nhóm em ngán nước máy lắm rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh uống thử đi, ngọt chút thôi, không gắt đâu
Anh đón lấy, mắt liếc xuống túi giấy
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em đem nhiều ghê
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cũng không nhiều…Nhưng đủ để ai cần thì có
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cảm ơn…
Không biết vì trời mưa hay vì ánh đèn vàng trong phòng trực, nhưng khoảnh khắc ấy…Duy thấy lòng mình yên đến lạ. Không còn tiếng xe đẩy, tiếng giảng viên gọi, cũng không còn mùi thuốc sát trùng nữa – chỉ còn anh, ngồi trong ánh sáng mờ, tay cầm bịch nước đường, cười nhẹ một cái
.
Tối hôm đó, Đức Duy nhận được một tin nhắn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
💬 Nước đường ngon thật. Cảm ơn em nha
Em nhìn dòng tin một lúc, rồi gõ lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
💬 Lúc mệt, nhớ uống nước ngọt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
💬 Lúc mỏi, nhớ nhắm mắt 30 giây
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
💬 Và lúc buồn, có thể kể cho em nghe
Tin nhắn đã “Đã xem”. Nhưng không có hồi âm.
Duy thở ra một hơi, đặt điện thoại xuống. Mưa ngoài trời vẫn chưa tạnh. Em nghĩ thầm.
“Có lẽ anh mệt thật rồi. Thôi để lần sau hỏi tiếp vậy”
Còn Quang Anh, anh vẫn cầm điện thoại trên tay thật lâu.
Không hiểu vì sao, một câu hỏi rất nhỏ cứ quanh quẩn trong đầu.
“Làm sao một người có thể dịu dàng đến thế?”

⋆˚࿔ 3 𝜗𝜚˚⋆

Từ sau lần nhận bịch nước đường hôm trước, Quang Anh bắt đầu chú ý tới Duy nhiều hơn. Không phải cố ý. Chỉ là…mỗi lần em đi ngang qua, mắt anh sẽ tự động dõi theo. Nhẹ thôi, đủ để chính anh cũng chẳng nhận ra.
Tuần này họ được phân trực chung ở khoa nội thần kinh. Lịch trực dán bảng như một sợi chỉ đỏ vô tình – hoặc cố ý?
Duy ngồi cạnh Quang Anh trong giờ học lâm sàng buổi chiều. Em ghi chép tỉ mỉ, nét chữ nhỏ nhắn, sạch sẽ, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn bảng, tóc rủ xuống trán, che đi nửa mắt.
Quang Anh nhìn nghiêng một chút, rồi quay đi. Anh không biết vì sao mình thấy lòng bình yên đến vậy khi em ngồi cạnh.
Sau giờ học, nhóm sinh viên rủ nhau xuống căn tin bệnh viện. Duy khẽ huých tay Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ăn cơm hộp hay mì gói?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mì gói
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lại nữa…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lát xuống căn tin với em. Em mời. Không từ chối
Quang Anh không kịp trả lời, em đã quay đi trước.
.
Căn tin dưới tầng trệt có mùi chiên xào và tiếng người chuyện trò râm ran. Duy chọn hai phần cơm sườn trứng, đặt lên bàn, tự nhiên rút đũa ra đưa cho Quang Anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không ngon lắm đâu. Nhưng có cơm nóng là tốt rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em chăm quá
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không chăm đâu. Chỉ là…mấy ngày trước thấy anh mệt. Vậy thôi
Quang Anh cúi đầu ăn, tim đập lạc nhịp. Duy cũng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ ăn, lâu lâu gắp thêm một miếng trứng sang hộp cơm bên cạnh.
.
Buổi trực đêm hôm đó trời không mưa. Hành lang vắng, tiếng dép lẹp xẹp vọng dài.
Khoảng 1 giờ sáng, cả hai cùng ngồi canh bệnh trong phòng theo dõi. Duy mệt quá nên gục đầu ngủ luôn trên bàn. Quang Anh thì đang đọc hồ sơ bệnh án, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn sang em – hơi thở đều đều, tóc rũ trước trán, miệng hơi mím lại.
Anh lấy điện thoại ra, mở playlist nhạc nhẹ, nhét một bên tai nghe vào tai mình. Một lúc sau, anh do dự…rồi nhét bên còn lại vào tai Duy.
Duy không tỉnh. Nhưng một lúc sau, em khẽ nghiêng đầu, tựa nhẹ lên vai Quang Anh, vẫn ngủ.
Quang Anh định nhúc nhích, nhưng lại thôi.
Chỉ là…dựa một chút thôi mà.
Khoảnh khắc đó trôi qua trong lặng im. Không có gì đặc biệt. Không một lời tỏ tình. Không chạm tay nhau. Chỉ là hai sinh viên năm hai, trong phòng trực đêm bệnh viện, chia nhau một đoạn nhạc êm.
Và giữa rất nhiều khoảnh khắc mà người ta có thể quên – có vài khoảnh khắc, dù không có gì, vẫn khiến người ta nhớ mãi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play