Dân Quốc, năm 19xx.
Thời tiết tháng Bảy luôn mù mịt như vậy, nói mưa thì mưa.
Ngay khi chiếc xe dừng lại, Từ Tuệ Quyên nhìn về phía câu lạc bộ ban nhạc ca và khiêu vũ đêm sáng không xa.
Hứa Tôn nói Bạch Tương Tư gần đây thường đến nơi này, đèn đỏ rượu xanh, đêm không về nhà.
Cũng có tin đồn, anh đang để ý một vũ nữ.
Từ Tuệ Quyên xuống xe, mang ô từng bước đi vào phòng ca và khiêu vũ, quả nhiên, tìm thấy bóng dáng của Bạch Tương Tư trên ghế thẻ VIP.
Anh một chiếc áo khoác màu trắng, đi kèm với áo khoác nhỏ tiêu chuẩn, phong cách phong phú, khiến rất rõ ràng ca sĩ đến gặp gỡ.
Từ Tuệ Quyên dừng bước chân, từ xa nhìn anh ôm trái ôm phải.
Đây chính là chồng cô, đem uống rượu mua say, thà ở đây trêu đùa nữ vũ công Ca Cơ nhưng lại kiệt cho Từ Tuệ Quyên một nụ cười.
Có lẽ đây chính là cách mà anh trả thù cô.
Đồng ý kết hôn với cô, đồng thời coi cô là hình dạng hư vô.
Lúc này, một ca sĩ trong số đó dán chặt trên người anh, cố ý khoe khoang nói.
- Bạch thiếu, mỗi ngày ngài đều đến, vị phu nhân của ngài không có ý kiến gì sao?
Bạch Tương Tư dừng lại một chút, đáy mắt khinh miệt, vẻ mặt lộ ra sự nhàm chán.
- Em đang nói đến Từ Tuệ Quyên?
Ca Cơ cười kiều giặc che khoé miệng.
- Bạch thiếu đáng ghét a, biết rồi còn hỏi ~~
Bạch Tương Tư nhận cơ hội nắm chặt cằm Ca Cơ, trêu đùa nói.
- Tôi thích người phụ nữ kiểu kiều mị như em, nhìn liền đều thèm ăn, cho nên...cô ta không vui có liên quan gì đến tôi?
- Bạch thiết, ngài xấu xa a ~~
Ca Cơ cười liên tục, chứa một ngụm rượu trong miệng, liền ấn lên môi Bạch Tương Tư.
Từ Tuệ Quyên rốt cuộc nhịn không được, nhanh chóng bước đến cần một ly chứa rượu, đổ lên người Ca Cơ.
Ca Cơ bị đổ một thân, hét lên từ trên người Bạch Tương Tư đứng lên.
- Cô làm gì vậy hả? Điên khùng!
Từ Tuệ Quyên không để ý đến Ca Cơ, cô đúng trước mặt Bạch Tương Tư, nghiêm túc nói.
- Đi theo em về nhà!
Bạch Tương Tư uống không ít, lúc đang vui vẻ bị gián đoạn, tức giận đứng lên, đáy mắt mang theo khinh bỉ.
- Vì cái gì mà tôi phải về cùng cô?
- Vì em là vợ của anh.
- Vợ sao? Tôi đã thừa nhận đâu.
- Bất kể anh thừa nhận hay không, toàn bộ Dân Quốc đều biết em Từ Tuệ Quyên là vợ của Bạch Tương Tư. Hôm nay, anh nhất định phải cùng em về nhà.
- Nếu tôi không về thì sao?
Mấy câu đối thoại ngắn ngủi khiến cô đỏ mắt, nhưng chỉ có thể nhịn để không bị mất thái độ trước mặt người khác.
Cho dù buồn đến mức nào cũng không thể có nửa sự sợ hãi, bởi vì cô là cháu dây của Bạch gia, là phu nhân của thiếu gia Bạch Tương Tư ở Dân Quốc này.
- Hôm nay, nếu anh không về nhà, ngày mai nhà hát này sẽ đóng cửa, những người bên cạnh anh hôm nay, tất cả sẽ ra đường ở.
Bạch Tương Tư nhảy như sấm.
- Cô dám động thử tôi xem.
Từ Tuệ Quyên nhíu mày, lạnh lùng.
- Anh tưởng em không dám sao?
Cuối cùng triệt để đem anh kích động, Bạch Tương Tư triệt để bị cô làm kích động, anh lấy khẩu súng từ trong túi ra, nhắm thẳng vào Từ Tuệ Quyên.
Động thái này khiến người trong phòng ca và khiêu vũ lập tức rối loạn.
Bạch Tương Tư nhìn cô, vẻ mặt lạnh lùng.
- Từ Tuệ Quyên, cô đừng cho rằng mình có thể thống trị cả cuộc đời của tôi, cô chỉ là một con chó nuôi của Bạch gia, ngoại trừ điều này cái gì cũng không phải.
Cuối cùng cũng nói ra sao?
Những năm nay, chỉ cần chuyện mà cô không thừa nhận, Bạch Tương Tư đều sẽ làm, phảng phất đem đối diện với cô làm đã coi là sinh mệnh bắt buộc.
Mà cô, từ trước đến nay đều không phải phụ nữ nghịch đến thụ thuận.
Từ Tuệ Quyên đưa tay nắm lấy súng của anh, chỉ thẳng giữa trán mình.
- Bạch Tương Tư, nếu như anh muốn cha mình chết không nhắm mắt thì cứ việc bắn đi.
Không khí vì lời nói của Từ Tuệ Quyên mà hạ xuống đến điểm cực hạn, toàn bộ người trong phòng ca vũ, không khí không dám thở.
Tay Bạch Tương Tư run rẩy, lòng hận sâu đậm giống như cơn thịnh nộ của thú bị bắt.
- Từ Tuệ Quyên, tôi cho cô một cơ hội lần cuối cùng, lập tức rời khỏi đây.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt không sự sợ hãi.
- Em đã hứa với lão gia, hôm nay bất kể thế nào đều phải mang anh trở về...
"Đoàng...
Một tiếng ồn lớn làm gián đoạn lời nói của cô.
Khoảnh khắc đau đớn truyền đến, Từ Tuệ Quyên ngẩn người, cô không thể tin được, chậm rãi cúi mắt.
Ánh mắt rơi vào vai, mũi ở trên người cô còn bốc lên khói trắng.
Ngay lập tức, đám đông xung quanh liền hỗn loạn.
Các vũ công, nữ ca sĩ nổi tiếng vì tiếng súng dữ dội mà sợ hãi ôm đầu chạy trốn, trốn khỏi phòng ca vũ.
Bạch Tương Tư cắn răng, trong mắt có tức giận cũng có phức tạp.
Cô mặc áo che hộm màu huyền sắc, không thể nhìn thấy chất lỏng đỏ tươi, chỉ có thể nhìn thấy từ trong áo che hông màu huyền sắc một đám ướt dần lan rộng.
Từ Tuệ Quyên đứng vững không ngã, trong phong cách bị nhiễm máu này, cô chỉ cười nhạt nhẽo, cố gắng che đậy nỗi buồn dưới mắt.
Mười ba năm, từ khi cô bị đưa đến bên cạnh Bạch Tương Tư, anh không có một ngày không ghét cô, phảng phất sự tồn tại của cô là sự sỉ nhục cả đời của anh.
Nhưng bản thân cô cũng không ngờ, anh thật sự sẽ nổ súng.
Cho dù cô an phận thủ thường, anh vẫn cảm thấy nhạt nhẽo.
Bốn mắt nhìn nhau, cô có thể nhìn thấy sự kiên định của anh mà anh lại không thấy sự tuyệt vọng của cô.
Hứa Tôn nhận được tin tức, vội vã đến đã gặp tình trạng này, tức giận không dám nói, chỉ đến kéo tay Từ Tuệ Quyên lo lắng nói.
- Cô bị thương rồi, tôi đưa cô đến bệnh viện.
Từ Tuệ Quyên cố gắng vứt tay Hứa Tôn ra, vẫn nhìn Bạch Tương Tư, đáy mắt trầm tĩnh kiên định.
- Em đã hứa với lão gia, hôm nay nhất định phải đưa anh về nhà.
Trái tim Bạch Tương Tư như bị thứ gì đó đâm vào, có chút đau đớn, không dám nhìn vào đôi mắt cô nhưng khó có thể kiềm chế cơn giận trong lòng.
- Được.
Cắn răng để lại một chữ, Bạch Tương Tư nhanh chân rời đi.
Khí bóng dáng anh biết mất, thân thể Từ Tuệ Quyên không còn sức hỗ trợ nữa, lắc lư như sắp ngã.
Hứa Tôn nhanh tay đỡ lấy cô.
- Chịu đau một chút, tôi đưa cô đến bệnh viện.
Bệnh viện.
Trong thời đại chiến tranh loạn thế, thuốc gây mê là vật phẩm hiếm có.
Từ Tuệ Quyên không muốn lãng phí thuốc gây mê, miệng cắn vải, vai đau đến mức sắp ngất xỉu, mùi máu tươi đậm đặc lan ra khắp phòng.
Sau hơn ba mươi phút, viên đạn nhiễm máu được lấy ra, rơi vào hộp sắt.
Liễu Quan cẩn thận băng bó vết thương, dặn dò.
- May mắn là viên đạn không trúng chỗ hiểm, không có gì đáng lo ngại. Thời gian này hạn chế để vết thương đụng nước và nhớ thay băng mỗi ngày.
Từ Tuệ Quyên mình đổ mồ hôi lạnh, buông bỏ vải trong miệng, toàn thân hư thoái vô cực.
- Cảm ơn.
Liễu Quan hơi suy nghĩ nhìn cô một cái.
- Bạch Tương Tư đối xử với cô như vậy, chẳng lẽ cô không nghĩ đến chuyện rời khỏi anh ta sao?
Từ Tuệ Quyên khẽ cau mày, cứng rắn nâng thân lên, muốn xuống giường.
- Tôi là vợ của anh ấy, lấy gà theo gà lấy chó theo chó. Đời này tôi không có ý định rời đi.
Liễu Quan hiểu tính cách của cô, cũng không ngăn cản cô nữa.
Trước khi rời đi, Từ Tuệ Quyên nói.
- Còn nữa, những lời như vậy, tôi không hy vọng nghe được lần thứ hai.
Vào ban đêm, mặt trăng ẩn nấp trong đám mây.
Từ Tuệ Quyên mới trở về Bạch gia, vì đang bị thương nếu trở về sớm sẽ bị Bạch lão gia phát hiện, đến lúc đó không thể tránh khỏi ông lo lắng.
Hứa Tôn đưa cô đến trước cửa phòng liền rời đi, cô đẩy cửa phòng ra, liền một trận trời xoay, sau đó lọt thỏm vào trong vòng tay vững chắc.
Ngẩng mặt lên, là Bạch Tương Tư thản nhiên tức giận, mang theo ánh mắt tàn nhẫn.
Từ Tuệ Quyên đầu óc kinh ngạc.
- Anh muốn làm gì?
Bạch Tương Tư phảng phất nghe được một câu chuyện cười như vậy, chế giễu châm biếm nói.
- Làm nhiều việc như vậy, bây giờ lại bị thương, nếu như không cho một chút bồi thường, Từ Tuệ Quyên cô sẽ cam tâm bỏ qua sao?
Bởi vì động tác khi nãy khá mạnh, liền chạm vào vết thương trên vai cô.
Từ Tuệ Quyên đau đến nhíu mày nhưng vẫn mạnh mẽ chống lại.
- Em không biết anh muốn nói chuyện gì? Muốn anh trở về là chủ ý của lão gia, không phải...Ah.
Một lời chưa nói xong, cô bị Bạch Tương Tư một tay nâng lên, hướng về giường.
Từ Tuệ Quyên lập tức hoảng loạn, sự bình tĩnh lúc trước đã tan đi, cô nắm chặt tay anh.
- Anh muốn làm gì?
Anh có chút bất ngờ, không ngờ Từ Tuệ Quyên ở Bắc Kinh có danh tiếng, can đảm vượt qua người, giờ đây trước mặt anh lại có vẻ mặt hoảng loạn như vậy.
Bạch Tương Tư nhanh chóng đem cô đặt xuống giường, thuận thế ép cô dưới thân.
Dưới mắt, Từ Tuệ Quyên hoảng loạn không thể tin được.
Lúc đó cảm thấy có chút ý nghĩa.
Dù sao đây cũng là việc mà người phụ nữ lấy chồng nào cũng phải trải qua.
Bạch Tương Tư cố ý đến gần cô, giọng nói rất nhẹ, rất nhẹ.
- Cô cảm thấy một người đàn ông bình thường sẽ làm chuyện gì với vợ mình chứ?
Từ Tuệ Quyên trừng mắt to, không dám tin vào tai mình.
Ba năm trước, đêm tân hôn, anh ở bên ngoài cửa phòng thề với trời, nói cả đời này sẽ không chạm vào cô.
Đến nay, cô vẫn là một xử nữ hoàn mỹ.
Chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ nói với cô những lời như vậy.
- Bạch Tương Tư, anh muốn làm chuyện vợ chồng cùng em ư?
Anh không nói gì, khoé miệng gợi lên đường vạch nông cạn, cười như không cười, khiến người ta đoán không rõ.
Không cho cô cơ hội suy nghĩ, bàn tay to lớn dễ dàng kéo khoá, ngón tay dọc theo cơ cấu khám phá xuống.
Từ Tuệ Quyên lúc lên lại hít một hơi, cho dù bình thường có thắng hay mạnh thế nào, thân thể cũng không chịu nổi vì hành động của anh mà nóng bừng.
- Đợi...đợi một chút...em vẫn chưa...Ah.
Nói chưa xong, Bạch Tương Tư cắn một cái khá mạnh lên trên vai đang bị thương của cô, lập tức giống như mãnh thú tức giận, hai ba lần loại bỏ quần áo trên người.
Da thịt nóng bỏng dính chặt vào nhau, Từ Tuệ Quyên đáy mắt nổi lên sự sợ hãi nhưng không biết cô lại không biết dáng vẻ của cô càng kích thích lòng báo thù của anh.
Góc miệng Bạch Tương Tư lưu lại chút máu tươi của cô, cộng thêm dung nhanh vốn tuấn tráng, càng thêm một chút yêu luyện.
Anh hào phóng cười với cô, thấy Từ Tuệ Quyên đột nhiên mất hồn.
Vốn là chuyện thân mật nhất giữa vợ chồng, giờ đây lại biến thành sự cạnh tranh giữa hai người. Bạch Tương Tư muốn cô mở miệng cầu tha nhưng Từ Tuệ Quyên lại cắn chặt răng.l không nói.
Mà đổi lại là Bạch Tương Tư càng thêm hung hăng giằng xé cô, hầu như để cho cô tim gan đều vỡ tan.
Cô biết rõ, anh sẽ không đối với cô hoà hảo như vậy.
Giờ phút này loại đau khổ sống không bằng chết, mới là mục đích thật sự của anh.
Từ Tuệ Quyên đau đến ngất xỉu nhưng anh vẫn không chịu buông tha cho cô.
Một chén trà lạnh đổ vào khuôn mặt Từ Tuệ Quyên, cô bị sự lạnh lẽo làm tỉnh lại, nhưng một giây sau, Bạch Tương Tư lại hung hăng bóp cổ cô.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play