Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AllHIEUTHUHAI] Một Đời

Giới thiệu

tẻn tẻn>⁠.⁠<
tẻn tẻn>⁠.⁠<
hi✌️
NovelToon
Tác phẩm: Một Đời
Tác giả: Soleil_hn
Truyện lấy bối cảnh Việt Nam những năm cũ.
____________________
“Cậu ngủ trong nhà lớn mà… ra đây nằm chi cho muỗi đốt?”
“Tao không thích… tao thích nằm chỗ có mày.”
“Thưa cậu… con chỉ là kẻ hầu kẻ hạ, không dám vọng tưởng tới tình nghĩa gì cao xa.”
“Vậy để tao là người vọng tưởng. Để tao thương mày, được không?”
“Có khi nào… cậu hối hận vì thương con không?”
“Tao chỉ hối hận một chuyện… là không thương mày sớm hơn.”
__________
“Thời này loạn rồi! Con nhà gia thế mà đi đeo đuổi thằng trai dưới bếp. Không biết ông bà tổ tiên có nổi dậy khỏi mồ mà về dạy dỗ lại không nữa.”
“Cái thân nó nghèo rớt mồng tơi, lại dám mơ trèo cao… tới hồi rơi xuống, coi ai đỡ.”
“Trai mà đi thương trai… đúng là nghịch trời. Tởm lợm hết sức!”
“Đẻ con trai mà không nên thân, lớn lên đi yêu một thằng con trai… thôi thà đừng đẻ còn đỡ mang nhục!”
“Tui mà có đứa con trai như vậy… chắc chui vô xó mà sống, chứ sao dám ló mặt ra ngoài cho người ta chửi vào mặt!”
__________
Tình yêu – chẳng có khuôn thước nào để đo, chẳng có chuẩn mực nào để ràng buộc.
Có những trái tim, dẫu sinh ra ở hai thế giới khác nhau, vẫn chẳng ngăn được nhịp đập hướng về nhau.
Họ yêu nhau – đơn thuần, chân thành, nhưng cũng đầy bi kịch.
Nhưng liệu có mấy ai đủ can đảm bước qua ánh mắt soi mói của thế gian?
Liệu có ai dám ngẩng đầu giữa bao lời dèm pha, chỉ để nắm lấy tay người mình thương?
Khi họ là những kẻ thuộc về hai thế giới khác nhau...
Một bên là công tử được nuông chiều giữa nhung lụa, một bên là gia nhân sống trong âm thầm, khuất nhục.
Tình yêu ấy liệu sẽ đi đến đâu?
Khi thân phận là xiềng xích Khi định kiến là con dao lặng lẽ cứa vào lòng người Khi cái gọi là trật tự xã hội không dung thứ cho những điều trái lẽ...
Liệu tình yêu ấy có thể nở hoa?
Hay chỉ mãi là một khúc bi ca, chẳng bao giờ được hát đến đoạn sau cùng?
____________________
Truyện không dựa theo cột mốc lịch sử nào cả, tất cả đều được viết nhờ trí tưởng tượng
Nếu có sai sót mong các bạn góp ý để mình chỉnh sửa và hoàn thiện hơn.
Không toxic hãy đọc với tâm trạng thoải mái và vui vẻ nhé!
Cảm ơn 💗

Chương 1. Đòi nợ

Dưới cái nắng oi ả của mùa hạ, giữa cánh đồng lúa trải dài mênh mông của một làng quê nghèo, có một thân ảnh lom khom cuốc đất, mồ hôi đẫm lưng áo nâu bạc màu.
Ấy là Hiếu – một đứa con trai mới mười tám đôi mươi, dáng người tuy cao ráo nhưng vì cái nghèo cái đói nên có phần gầy gò, làn da cháy nắng như đồng hun.
Em đang cuốc thuê cho nhà người ta, cố gom đủ tám đồng công để về mua gạo.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
//lẩm bẩm// Thôi cố một chút nữa, làm xong chỗ này là có tám đồng rồi
Gió hạ khô rát thổi qua. Mọi chuyện vẫn diễn ra như thường, cho đến khi có tiếng la thất thanh vang lên từ phía con đường đất:
...
...
Thằng Hiếu! Thằng Hiếu! Mày còn ở đó làm gì? Mau về nhà ngay!
Hiếu ngẩng đầu, nheo mắt nhìn về phía có tiếng gọi. Là người hàng xóm – bà Năm, vừa chạy vừa thở dốc, tay chỉ về hướng làng.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
//ngơ ngác// Con đang làm mà… Về đâu ạ?
...
...
//hét lớn, giọng đầy hoảng hốt// Về nhà mày ngay đi! Ông bá hộ đang lục tung nhà mày lên đó. Định cho gia nhân đánh chết cha mẹ mày rồi! Về mau lên!
Nghe bà Năm nói xong, Hiếu hoảng hốt đến quên cả trời đất. Em quăng luôn cái cuốc xuống ruộng, chẳng kịp lau tay, ba chân bốn cẳng lao như điên về phía làng.
__________
Vừa về đến đầu ngõ, tiếng chửi rủa the thé vang vọng cả một góc xóm nghèo. Càng bước tới gần, tim em càng đập dồn dập. Rồi em đứng khựng lại khi thấy một cảnh tượng mà suốt đời mình cũng chẳng thể quên.
Giữa sân là căn nhà tranh xiêu vẹo, trước hiên là một người đàn ông đứng tuổi, bụng phệ, mắt trợn trừng, miệng phun nước bọt mỗi lần quát.
Chính là ông Bá Hộ – người giàu nhất làng, nổi tiếng keo kiệt và tàn nhẫn.
Trước mặt ông là thầy và mẹ Hiếu, người đàn bà gầy nhom đang quỳ rạp dưới đất, hai tay ôm lấy chân ông ta mà van lạy
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
Mày có trả tiền ngay cho ông không?!
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
Vay thì biết, đến lúc đòi thì lặn biệt tăm!
...
...
Mẹ em: //vừa quỳ, vừa vái// Ông cho con xin khất vài hôm, con đi gom tiền rồi sẽ trả. Con lạy ông…
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
Mày xin khất mấy lần rồi? Định ăn quỵt tiền ông hả? Lúc vay thì lẹ làng, giờ trả thì lấp lửng?!
Ông ta gầm lên, tay chống nạnh, rồi bất ngờ giơ chân định đá thẳng vào bụng người đàn bà đang quỳ…
Tiếng "uỳnh" vang lên chát chúa khi cú đá của Bá Hộ bị một thân hình nhỏ hơn nhiều lao ra đỡ. Hiếu ôm bụng ngã khuỵu xuống đất, mặt tái đi vì đau.
Mẹ em hốt hoảng bò tới, giọng run rẩy:
...
...
Mẹ em: C-Con... con có sao không?
Hiếu cố gượng dậy, tay ôm lấy bụng, môi cắn chặt, nhưng mắt vẫn chỉ dõi theo người mẹ đang run lẩy bẩy trước mặt. Dù đau, em vẫn lắp bắp hỏi:
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
M-Mẹ có bị sao không? Ông ta... ông ta đã đánh mẹ chưa?
Người đàn bà nghẹn ngào, nước mắt giàn giụa. Chưa kịp nói gì thì giọng Bá Hộ vang lên, sắc như dao cạo:
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
Thằng kia... mày là con của đôi già này à?
Hiếu không đáp, ánh mắt chỉ đầy sự căm giận và lo lắng dành cho cha mẹ mình. Em siết tay lại, ráng gượng đứng dậy, không hề nhìn Bá Hộ.
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
//nạt lớn// Sao? Tao hỏi mà mày không trả lời hả? Mày khinh tao à?
Không khí như đông cứng lại trong giây lát. Chỉ có tiếng ve kêu, tiếng gió rít qua hàng cau trước ngõ, và tiếng thở gấp gáp của những người nghèo đang bị dồn đến chân tường.
...
...
Thầy em: //giọng mệt nhưng gấp gáp// Mau trả lời ông Bá Hộ đi con...
Nghe lời thầy, em ngước mắt nhìn tên Bá Hộ – lão già bụng phệ như heo, đầu hói lưa thưa vài sợi tóc trắng. Gương mặt đầy thịt và sự đắc thắng, em không kiềm được mà hỏi:
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Ông đến đây làm gì?
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
//nhướng mày, cười khẩy// Cha mẹ mày vay tiền tao. Tới hạn trả thì kêu xin khất
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
Tao cho khất ba ngày rồi, nay tao đến đòi. Có gì sai không?
Em quay nhanh sang nhìn thầy và mẹ, mắt mở lớn như không tin nổi.
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mẹ… mẹ vay tiền là sao?
Mẹ em lúng túng, mắt chực trào nước, tay vân vê vạt áo cũ sờn:
...
...
Mẹ em: Thì... hôm bữa thầy con bệnh nặng... không còn cách nào khác...
Bà chưa kịp nói hết, em đã hiểu. Hôm ấy, thầy em nằm mê man cả tuần, tưởng như không qua khỏi. Trong nhà không còn một hạt gạo, không có lấy một đồng bạc để mua thuốc.
Vậy mà đùng một cái, có cháo gạo trắng, có thuốc sắc thơm nghi ngút. Em hỏi thì mẹ chỉ bảo: người làng thương tình giúp đỡ. Em tin. Em muốn tin.
Giờ thì mọi thứ rõ như ban ngày. Những hạt gạo ấy, những thang thuốc ấy... đổi bằng một món nợ, và bằng sự nhục nhã hôm nay.
____________________
tẻn tẻn>⁠.⁠<
tẻn tẻn>⁠.⁠<
ok hăm🤧

Chương 2. Bán mình

Bá Hộ nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, giọng chát chúa như lưỡi dao cắt ngang không khí oi bức:
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
Sao? Giờ tụi mày có trả hay không?
Em lúc này không còn tức giận nữa, chỉ còn lo sợ. Giọng em nhỏ đi, gần như là năn nỉ:
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Tiền chúng con... chưa có. Ông cho bọn thêm vài ngày, chúng con sẽ tìm cách—
Chưa dứt lời, lão Bá Hộ đã xua tay như đuổi một con ruồi:
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
Thôi thôi, ai rảnh nghe mày lải nhải! Mất thời gian quá!
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
Chúng mày đâu, lục soát hết cái ổ chuột này cho tao. Có gì đáng giá thì khuân hết!
Lão vừa dứt câu, mấy tên gia nhân cao to đứng phía sau đã lao lên như đàn chó săn.
Cửa bị đạp tung, vách lá bị xô nghiêng, tiếng loảng xoảng vang khắp nhà. Bàn thờ tổ tiên bị đẩy nghiêng, chén nhang rơi xuống vỡ tan. Cái nồi móp méo, cái chạn tre ọp ẹp, cái rương gỗ sần sùi – tất cả bị lục tung.
...
...
Mẹ em: //thất thanh// trời ơi đừng mà... xin mấy người
Nhưng có ai thèm nghe. Với bọn chúng, đây chỉ là căn nhà lá rách nát, chẳng khác gì cái chuồng trâu. Nhưng với gia đình em – đó là chốn che mưa, che nắng, là cả một đời vun vén, chắt chiu.
Thầy em quỳ sụp xuống giữa căn nhà đang bị lục tung, đất bụi bám đầy đầu tóc. Giọng ông run run, nhưng ánh mắt vẫn cố giữ sự nhẫn nhịn:
...
...
Thầy em: Con lạy ông... Hay là... ông cho con theo hầu, làm thuê làm mướn để trả nợ. Con chịu... miễn ông tha cho vợ con, cho thằng nhỏ...
Lão Bá Hộ bật cười khinh bỉ, ánh mắt liếc từ đầu đến chân người đàn ông đã quá nửa đời người, thân xác tiều tụy, tay chân khẳng khiu
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
Mày nhìn lại mày xem, thân xác gầy nhom, hơi thở còn không vững
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
Đã già, lại còn yếu có mần đến chết thì cũng chẳng trả nổi nửa cái nợ đâu
Lão tiến lại gần, cúi xuống nhìn thầy em bằng nửa con mắt:
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
Tao hỏi thật, mày sống nổi thêm mấy tháng nữa không? Hay định vào hầu rồi chết trong chuồng trâu nhà tao?
Mẹ em òa lên khóc. Em siết chặt tay, từng đốt ngón tay trắng bệch. Cái cảm giác nhục nhã, bất lực, đau đớn đến nghẹt thở.
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
//phất tay// Chúng mày tiếp tục lục soát! Từng ngóc ngách, không chừa thứ gì cho tao
Hiếu đứng lặng nhìn nhà bị phá tan tành, lòng quặn thắt. Cắn răng, em bỗng cất tiếng, giọng không to nhưng đủ khiến tất cả dừng tay
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Thưa ông...hay để con đến làm... để trả nợ ạ
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
//nhếch mép// Hử, nhìn mày gầy như cây sậy khô mà bày đặt đòi làm? Mày tưởng nhà tao là từ thiện à?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
//vội cúi đầu, giọng khẩn thiết// Dạ, nhìn con vậy thôi chứ con làm khỏe lắm
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Con có thể đốn củi, gánh nước, cuốc đất, đắp bờ, nhổ cỏ, làm ruộng, xúc phân trâu...cái gì nặng nhọc con cũng làm được hết
Ông Bá Hộ nheo mắt. Dường như lão đang cân nhắc gì đó, nhưng vẫn lắc đầu nguầy nguậy
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
Hừ... trai tráng như mày thì ăn khoẻ hơn làm. Nhà tao đâu có cơm thừa canh cặn cho mấy đứa hít gió sống như mày?
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Dạ... con ăn ít lắm, chỉ xin chén cơm nguội thôi ạ. Con chịu cực được, ông cứ thử xem
Lão bá hộ vẫn im lặng, ánh mắt lạnh như băng nhìn xoáy vào Hiếu. Em ngẩng đầu lên một chút, tiếp tục năn nỉ
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Dạ... con cũng biết nấu ăn nữa... quét sân, giặt đồ, băm chuối cho heo, hái rau ngoài vườn, thứ gì con cũng biết làm ạ
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
Ồ, coi bộ mày biết làm nhiều thứ ghê ha. Thằng con trai mà đi nấu ăn, đúng là lạ đời
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Con làm gì không quan trọng... miễn là có ích. Chỉ xin ông cho con được làm để trả nợ
Lời nói chất phác, chân thật như thế lại khiến lũ gia nhân phía sau khẽ liếc nhau, vài kẻ còn cười khẩy.
Nhưng ánh mắt của ông bá hộ thì chậm rãi đổi khác — không còn khinh thường mà chuyển sang toan tính. Một thằng nhỏ gầy gò, nhưng khéo tay, biết làm đủ thứ, lại chẳng đòi hỏi gì...
Lúc này, một tên gia nhân đứng cạnh ghé tai Bá Hộ thì thầm:
...
...
Bẩm ông, nhìn thằng này tuy gầy mà lanh, lại biết nhiều việc… giữ nó cũng tiện
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
Vậy cũng được... mày theo tụi nó về nhà tao
Ông Bá Hộ
Ông Bá Hộ
Làm không được thì tao đánh. Bỏ trốn tao cho người đi bắt về, trốn một lần tao chặt một ngón tay
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
//cúi đầu thật sâu// Dạ, con xin đội ơn ông
Mẹ Hiếu nước mắt ngắn dài, ôm con một lần nữa. Em siết chặt tay mẹ, thì thầm
Trần Minh Hiếu
Trần Minh Hiếu
Mẹ đừng lo... con sẽ về mà...
Thầy em thì run run đặt tay lên vai em, miệng lắp bắp không nên lời. Em biết, từ đây… một mình em sẽ bước vào hang cọp.
____________________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play