[Hiếu Quan] Xứng Đáng
#1 Thằng nhóc này!
Hôm nay, ngày 10 tháng 11 là sinh nhật thứ 10 của Đông Quan
Nhưng chẳng ai nhớ, mọi thứ cứ như là 1 ngày bình thường
Quan vẫn đứng đó, dưới 1 gốc cây cũ để chơi đùa với con gấu bông mà cậu vô cùng yêu thích
NVP
1:Nghe nói hôm nay có gia đình lại chuyển tới làng, không biết sao ta
NVP
2: Thật à, tôi cũng chẳng biết
Đông Quan- hồi nhỏ
*Gia đình mới?*//nghĩ thầm//
Đông Quan- hồi nhỏ
//cầm vội con gấu bông, chạy về nhà//
Đông Quan rất ghét việc tiếp xúc với người lạ
Một phần tính cách không bình thường của Đông Quan là do người cha nuôi luôn đánh đập và ngược đãi cậu
Từ khi 7 tuổi, cậu đã học được cách không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài và cũng chẳng quan tâm đến những đứa trẻ trong xóm, xung quanh cậu chỉ có người cha nuôi tồi tệ và con gấu bông cũ kĩ mà mẹ nuôi- người luôn yêu thương cậu để lại trước khi tự vẫn vì bị cha hành hạ
Nhưng Đông Quan sẽ không ngờ tới, đứa trẻ trong gia đình sắp chuyển đến sẽ mang lại ánh sáng cho cuộc đời của cậu, tuy hơi phiền nhưng ít nhiều cũng khiến cuộc sống cậu có nhiều cảm xúc hơn
Lê Đặng Yến Như- mẹ Hiếu
Hiếu, nhanh giúp mẹ chuyển đồ vào nhà đi
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Vâng ạ, con tới liền
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//bê đồ vào nhà//
Thái Minh Giang- cha Hiếu
Đưa cha bê giúp cho, con ra phụ mẹ bê mấy món khác đi
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//chạy ra ngoài//
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Mẹ đưa con cầm cái đó vô cho
Lê Đặng Yến Như- mẹ Hiếu
Ừ, con cầm phụ mẹ nhé
Thái Minh Giang- cha Hiếu
Phù... cuối cùng cũng xong
Thái Minh Giang- cha Hiếu
Vào nhà thôi
Lê Đặng Yến Như- mẹ Hiếu
Đi, vào nhà thôi con
Đông Quan hiện giờ đang ngồi gục mặt vào con gấu bông trong phòng ngủ
Một căn phòng cũ kĩ và tồi tàn làm bằng gỗ nhiều nơi đã mục nát
Cùng lúc đó, Minh Hiếu đang đi hỏi thăm các nhà hàng xóm xung quanh để làm quen
Tất cả đã , chỉ còn căn nhà cũ kĩ nơi cuối ngõ, đã có vài người cản hắn đừng qua căn nhà đó.. nhưng khi hỏi vì sao, tất cả đều im lặng
Sự tò mò của 1 đứa trẻ 8 tuổi luôn là thứ khiến mọi sự ngăn cản đổ vỡ
Minh Hiếu dần tiến lại căn nhà đó
Đông Quan- hồi nhỏ
//giật mình//
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Có ai ở nhà không?//nói vọng vào//
Nếu là bình thường, Quan sẽ mặc kệ hoặc đuổi người đó 1 cách gián tiếp
Nhưng hôm nay lại khác, bản năng của cậu hối thúc mở cửa và làm quen với Minh Hiếu
Đông Quan- hồi nhỏ
Đến làm gì?//lạnh lùng cất giọng//
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Em đến để làm quen ạ
Đông Quan- hồi nhỏ
//nhíu mày// Làm quen?
Đông Quan hơn Minh Hiếu 2 tuổi nhưng cậu chỉ cao hơn hắn cỡ ¼ cái đầu
Như thể 2 đứa chỉ cách nhau vài tháng
Và... nhìn Đông Quan có vẻ gầy hơn Minh Hiếu chút
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Anh tên gì? Bao nhiêu tuổi?
Đông Quan- hồi nhỏ
Hồ Đông Quan, hôm nay là sinh nhật 10 tuổi của tôi
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Ồ... vậy em kém anh 2 tuổi
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Em tên là Thái Lê Minh Hiếu
Đông Quan- hồi nhỏ
Không còn gì nữa thì về đi
Đông Quan- hồi nhỏ
Đến giờ tôi đi ngủ rồi
//nói xong liền rời đi//
Minh Hiếu- hồi nhỏ
À... Vâng
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//về nhà//
Cha nuôi Quan
THẰNG QUAN ĐÂU?
Đông Quan- hồi nhỏ
?!//nhíu mày//
Đông Quan- hồi nhỏ
//giấu con gấu xuống gầm giường//
Cha nuôi Quan
MÀY ĐÂU RỒI?
Cửa được Đông Quan mở ra, cậu đi đến chỗ gã
Cậu có thể chịu đánh nhưng con gấu bông phải được an toàn
Cha nuôi Quan
MÀY ĐÂY RỒI, THỨ VÔ DỤNG
Cha nuôi Quan
Biết mày vô dụng như này... NGÀY XƯA KHÔNG NGHE CON MỤ ĐÓ NHẬN MÀY VỀ TỪ CÔ NHI VIỆN LÀM GÌ
Đông Quan- hồi nhỏ
//cắn răng, gục đầu xuống//
Đông Quan- hồi nhỏ
//khụy xuống//
Cha nuôi Quan
//nắm tóc cậu lên//
CHÁT... CHÁT... CHÁT... CHÁT... CHÁT
Cứ như vậy cả đêm đó, ông ta đánh đập cậu một cách dã man
Tay trái của Quan suýt gãy, trật 1 chân, 2 bên má thì sưng tấy còn hơi bầm tím
Đông Quan- hồi nhỏ
//ngồi co ro trong phòng//
Đông Quan- hồi nhỏ
...Vào đi, cửa không khóa
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//bước vào//
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Anh ở đâu?
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Tch- //Chạy lên tầng 2//
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//đi tới// Anh có ổn không?
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Đông Quan?
Đông Quan- hồi nhỏ
//nhìn qua// Ngồi đi
Đông Quan- hồi nhỏ
//quay người nhìn về phía cửa sổ//
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//ngồi xuống//
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Anh cần em giúp gì không?
Đông Quan- hồi nhỏ
... Lấy giúp tôi con gấu bông dưới gầm giường
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Chỉ vậy thôi sao ?
Đông Quan- hồi nhỏ
Ừm, đủ rồi
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//nhặt con gấu lên// Vậy em muốn nó thừa
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Hộp y tế ở đâu?
Đông Quan- hồi nhỏ
Không có, nhà tôi không có những thứ đó đâu //quay đi//
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Anh nói dối
Đông Quan- hồi nhỏ
//giật mình// Tôi nói dối cậu làm gì
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Vậy sao anh cứ nói vòng vo làm gì?
Đông Quan- hồi nhỏ
Thì...tch- không liên quan tới cậu
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//đi tìm hộp y tế//
Đông Quan- hồi nhỏ
Thằng nhóc này
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//lục ra// Đây rồi
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//chạy lại phòng//
Đông Quan- hồi nhỏ
//quay lại nhìn hắn//
Đông Quan- hồi nhỏ
//nhíu mày//
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Đưa đây, em xử lí vết thương cho anh
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Xong rồi
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Anh ổn hơn chưa
Đông Quan- hồi nhỏ
Mới băng xong mà ổn cái gì? Cậu bị khùng hả?
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Ơ... ờ nhỉ
Đông Quan- hồi nhỏ
Ờ nhỉ cái gì, mau rót nước cho tôi
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Em là khách mà
Đông Quan- hồi nhỏ
Ai mời cậu vô đâu?
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Ờ ha, để em đi lấy
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//ra ngoài lấy nước//
Đông Quan- hồi nhỏ
Không biết là giả vờ ngu hay là ngu thật nữa, phiền phức
Minh Hiếu- hồi nhỏ
ĐÔNG QUAN, NƯỚC Ở ĐÂU?
Đông Quan- hồi nhỏ
TỰ TÌM ĐI NHÓC
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Là sao cha
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//lật đật đi tìm nước//
Đông Quan- hồi nhỏ
//ngả người xuống giường//
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Ở đâu trời
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Nước nước nước nước nước
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Nước thần mau hiện ra
Minh Hiếu- hồi nhỏ
NƯỚC Ở ĐÂUUUUUU
Đông Quan- hồi nhỏ
//cười khẩy// Thằng nhóc này tìm nước ở tầng 2
Đông Quan- hồi nhỏ
Vậy là ngu thật rồi
Đông Quan- hồi nhỏ
CẬU TÌM NƯỚC Ở TẦNG 2 LÀ CỐ TÌNH ĐỂ TÔI KHÁT KHÔ HỌNG...
Đông Quan- hồi nhỏ
HAY NGU THẬT VẬY?
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Ờ...ờm, sao đột nhiên ngu vậy ta
Minh Hiếu- hồi nhỏ
ĐỢI EM MỘT XÍU
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Hộc... hộc
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Rốt cuộc... hộc hộc
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Nhà anh có nước không vậy?
Đông Quan- hồi nhỏ
//mở mắt, cười nhẹ// Không, mới hết hôm qua á
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Đồ khốn nạn
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Tôi sẽ không sang chơi với anh nữa
Đông Quan- hồi nhỏ
* tốt nhất là vậy*
Đông Quan- hồi nhỏ
Ừ, cút về nhà đi
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//chạy khỏi//
#2 Không giận nữa
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//chạy khỏi//
Vốn dĩ Đông Quan đuổi Minh Hiếu ra khỏi nhà là do cha cậu
Ông ta không có giờ về cụ thể, có thể về và thấy Minh Hiếu ở đó bất cứ lúc nào
Sợ Minh Hiếu- người đầu tiên bắt chuyện thoải mái với cậu bị đánh tả tơi, gia đình hắn cũng sẽ tìm đến, rồi cả 2 cha con nhà Đông Quan không ch.ết trong tù thì cũng vì đói mà ch.ết
Mọi chuyện cứ bình thản trôi qua như những đám mây chậm chạp, lười biếng đang lửng lơ giữa bầu trời bao la...
Cả tuần nay cha của Đông Quan không về nhà, đây là thời gian thoải mái nhất của cậu từ nhỏ tới lớn
Nhưng cậu cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo
Đông Quan- hồi nhỏ
//ngủ//
Cha nuôi Quan
//rón rén bước vào phòng cậu//
Ông ta thấy cậu không phát hiện, liền lao đến như 1 con thú dữ
Đông Quan cũng vì vậy mà tỉnh giấc
Đông Quan- hồi nhỏ
//hoảng hốt//
Đông Quan- hồi nhỏ
TRÁNH RAAA!!!
Ông ta không nói gì mà trực tiếp đè cậu xuống, cởi quần áo cậu ra
Đông Quan giãy dụa, liên tục la hét, chân tay cậu đều đấm đá vào người gã
Ông ta có ý muốn cưỡng hi.ếp cậu
Đông Quan- hồi nhỏ
THẰNG CHÓ, TRÁNH XA TAO RA
Đông Quan- hồi nhỏ
ĐỪNG CÓ ĐỘNG VÀO NGƯỜI TAO, ĐỒ DƠ BẨN, SÚC SINH
Đông Quan- hồi nhỏ
CỨU, CỨU VỚIIII
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//vô tình đi ngang qua// *Anh Quan?!*
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//chạy về nhà, báo cho cha mẹ//
Cha nuôi Quan
//trừng mắt//
Thái Minh Giang- cha Hiếu
CÚT RA, TÊN ĐIÊN NÀY!
Cha Hiếu lao đến túm cổ gã ta ném vào góc tường, sau đó nhanh chóng khoác áo cho Đông Quan, bế cậu đi
Thái Minh Giang- cha Hiếu
Tên ghê tởm
May mắn 2 cha con Hiếu đến kịp thời, gã ta chưa làm gì manh động với cậu cả
Cậu cũng chỉ ngất đi vì sợ hãi và hỗn loạn
Thái Minh Giang- cha Hiếu
Con ổn không?
Đông Quan- hồi nhỏ
Không sao ạ
Đông Quan- hồi nhỏ
//vừa trả lời, vừa ăn bánh//
Thái Minh Giang- cha Hiếu
Ta báo công an rồi, con yên tâm sống ở nhà ta đi
Đông Quan- hồi nhỏ
Cảm ơn ạ
Thái Minh Giang- cha Hiếu
Vậy ta ra ngoài trước, con trong đây nghỉ ngơi đi
Đông Quan- hồi nhỏ
//gật đầu//
Minh Hiếu- hồi nhỏ
ANH QUAN
Đông Quan- hồi nhỏ
//lạnh nhạt nhìn qua//
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//đưa con gấu cho cậu// Của anh
Đông Quan- hồi nhỏ
Ờ, cảm ơn cậu
//nhận lấy//
Đông Quan- hồi nhỏ
Mà... không phải còn giận tôi hả?
Minh Hiếu- hồi nhỏ
K- không!
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Không giận nữa
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Em xin lỗi...
Đông Quan- hồi nhỏ
Xin lỗi?
Đông Quan- hồi nhỏ
Cậu có làm gì tôi đâu?
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Do em không biết anh phải chịu đựng những điều như thế, hơn nữa-
Đông Quan- hồi nhỏ
Khoan//ngắt lời//
Đông Quan- hồi nhỏ
Cậu có thực sự là 8 tuổi không zậy?
*Do Quan là người Nam nên tui sẽ cố gắng làm lời thoại của Quan Nam Bộ nhất có thể(v=z/d), có gì sai sót mong mọi người thông cảm nha*❤️❄️
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Thật mà
Đông Quan- hồi nhỏ
Thôi không sao, ra ngoài đi
Đông Quan- hồi nhỏ
Tôi muốn đi ngủ
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Quan ơi, cháo này
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Để bàn nhá, nhớ ăn
Đông Quan lạnh lùng nhìn vào bát cháo, có thể coi là 1 kí ức rất kinh t.ởm mà cậu trải qua khi còn nhỏ, so với lứa tuổi, nó chẳng khác nào tra tấ.n tâm lý
4 năm trước, người cha nuôi của Quan khi say đã đập phá mọi thứ
Vì thương con và không muốn cậu bị cha nuôi tìm ra và hành hạ, mẹ nuôi của Quan đã lao ra để cản gã đàn ông đó lại
Ông ta không quá cao to, nhưng so với mẹ thì đã khiến bà kinh hãi
Ông ta nắm tóc mẹ lôi mạnh vào trong bếp, gã tức giận chửi bới sau đó thẳng tay đập mạnh đầu của mẹ vào thành bếp
Má.u bắn ra tung tóe, vương vãi khắp sàn bếp dính lên cả mặt ông ta
Đông Quan trốn bên ngoài, đối diện bếp, cậu sợ hãi tột cùng nhưng cũng chả dám hét lên, vẫn yên lặng ngồi đó
Tiếng hét của mẹ vang khắp nhà
Chả rõ hàng xóm có nghe hay không nhưng người dân bên ngoài vẫn yên giấc như chẳng có chuyện gì xảy ra
Nghe thấy tiếng hét đó, gã ta không những không tha mà còn thấy phấn khích... 1 kẻ đi.ên loạn chẳng khác nào 1 con sú.c vật ghê tở.m đáng ch.ết
Nước mắt Quan không tự chủ mà rơi xuống như mưa
Gã ta không quan tâm đến những lời van xin của mẹ, gã nhìn quanh bếp và mắt gã liền chạm phải 1 nồi cháo vẫn đang sôi
Như không còn nhân tính, ông vừa kéo lê mẹ ra gần đó, vừa cầm nồi cháo đang sôi, nóng vô cùng đổ từ từ lên ng.ực mẹ
Tiếng gào thét 1 lần nữa vang lên khiến Quan phải rùng mình khiếp sợ
Ông ta đặt nồi cháo xuống đất, lột sạch đồ mẹ nuôi ra, hất thẳng ấm nước sôi vào người bà khiến cơ thể bỏng nặng
Gã ném ấm nước sag 1 bên, trực tiếp đổ nồi cháo vào bộ phận sinh dụ.c của bà
Gã đổ hết nồi cháo vào trong rồi nhét thêm mấy quả trứng...
Tiếng hét lại lần nữa vang lên nhưng yếu ớt và đứt quãng
Biết được bà sắp không qua khỏi, ông ta lấy con d.ao được treo gọn gàng trên tường, cắt đ.ứt 1 cánh tay của mẹ rồi ném ra ngoài mặc cho lũ chó hoang nhai ngấu nghiến
Xong xuôi, gã dọn dẹp, chỉ để lại cơ thể bà đang thoi thóp ở đó rò lại ra ngoài
NVP
Mẹ nuôi://giọng yếu ớt// Trong phòng, con gấu... giữ kĩ
Đông Quan- hồi nhỏ
Vâng...
NVP
Mẹ nuôi: Đưa...mẹ ra con suối đầu làng
Cậu nhẹ nhàng dìu mẹ ra con suối
2 nười ngồi đó, mẹ nói:" Nếu mẹ ch.ết đi sẽ không còn đau đớn gì nữa, và đặc biệt, con suối sẽ đưa mẹ đến nới tốt hơn"
:Đừng...con xin mẹ mà...//khóc nấc//
:Nhớ giữ con gấu cho kĩ, Đông Quan của mẹ //cụng trán với cậu//
:Vĩnh biệt... Hồ Đông Quan...
Mẹ gieo thân mình xuống dòng nước chảy xiết, trôi đi... Đông Quan vẫn chỉ ngồi đó, khóc nức nở
Cậu mang bát cháo vào nhà vệ sinh, đổ nó xuống bồn cầu sau đó quay lại giường ngủ tiếp
tác giả
Có mấy chi tiết hơi bị gớm nhưng mà đó là idea ban đầu, thông cảm nha
#3 Đi học
1 năm sau đó, Minh Hiếu dành thời gian dạy cho Đông Quan tất cả các kiến thức cơ bản để có thể đi học
Và hiện tại, cậu cũng có thể bước chân vào trường để học tập và rèn luyện như bao người, gia đình Hiếu cùng Quan cũng đã chuyển ra khỏi ngôi làng đó để về lại thành phố
giáo viên
Tất cả chú ý, hôm nay lớp ta chào đón 1 học sinh mới
Đông Quan- hồi nhỏ
//bước vào//
NVP
1: "eo ơi, nhìn chắc cũng chẳng thuộc dạng nhà giàu như mình"
NVP
2: "Sao vào được đây hay vậy?"
giáo viên
Giới thiệu bản thân đi em
Đông Quan- hồi nhỏ
Chào mọi người, mình tên là Hồ Đông Quan
Đông Quan- hồi nhỏ
Mong mọi người giúp đỡ
NVP
3:"Ăn mặc cũng chỉnh tề, nhưng chả có chút giàu sang nào"
NVP
2:"Chắc mẹ nó đang bám lấy ông già nào đó không chừng"
giáo viên
Em ngồi xuống kia đi
Lê Đặng Yến Như- mẹ Hiếu
//bất ngờ bước vào lớp//
giáo viên
Ph- phu nhân, người đến là có việc gì sao?
giáo viên
Đông Quan! Đừng nói láo
giáo viên
Xin lỗi phu nhân, thằng nhóc hơi hồ đồ
Lê Đặng Yến Như- mẹ Hiếu
Nói láo gì, đây là con trai tôi
Lê Đặng Yến Như- mẹ Hiếu
//xoa đầu Quan//
Lê Đặng Yến Như- mẹ Hiếu
Sao không? Tên nhóc kia đứng lên
Đông Quan- hồi nhỏ
Không có gì to tác đâu, để con cũng được mà
Đông Quan- hồi nhỏ
//nhìn về phía học sinh đó, cười nhẹ//
Lê Đặng Yến Như- mẹ Hiếu
Nhớ đừng để nó ch.ết, sẽ rách việc đấy, ta đi đây
Đông Quan- hồi nhỏ
//gật đầu, về chỗ//
Thành Đăng- hồi nhỏ
Aa, thằng chó nào vậy?!
Đông Quan- hồi nhỏ
Cút ra cho tao ngồi
Thành Đăng- hồi nhỏ
Không đấy, mày làm gì được tao
Thành Đăng- hồi nhỏ
Aaaaa!//khụy xuống//
Đông Quan- hồi nhỏ
//ngồi vào ghế//
Đông Quan- hồi nhỏ
Chán ngắt!
Thành Đăng- hồi nhỏ
Ê thằng chó kia
Thành Đăng- hồi nhỏ
Nghe nói mày là con của Giang Tổng nhưng tao biết, mày chắc chắn không phải con ruột đâu, vì con ruột của Giang Tổng là Minh Hiếu, một cậu ấm thứ thiệt
NVP
1:"Ra vậy, hóa ra chỉ là chó bám chủ"
Thành Đăng- hồi nhỏ
Ha... mày vốn dĩ chỉ là 1 con chó đặc biệt hơn những con còn lại nên được nhặt về
Thành Đăng- hồi nhỏ
Mày thậm chí còn không bằng 1 con thú cưng
Thành Đăng- hồi nhỏ
Cái loại mồ côi không cha không mẹ
Thành Đăng- hồi nhỏ
Tao đoán nhé, mẹ mày đi làm đ.ĩ gặp được bố mày nên đẻ ra loại mày nhỉ, xong mẹ mày bỏ mày luôn
Thành Đăng- hồi nhỏ
Suy luận của tao thật tuyệt
Thành Đăng- hồi nhỏ
Chúng mày, đè nó xuống
Vài thằng nhóc cao to đi ra định đè tay cậu xuống
Đông Quan- hồi nhỏ
//khụy xuống// Sao cậu đánh tớ?
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Quan?//nhìn vào//
Thành Đăng- hồi nhỏ
Cái thằng giả tạo
Thành Đăng- hồi nhỏ
//giơ tay//
Đông Quan- hồi nhỏ
//che//
Thành Đăng- hồi nhỏ
Thằng nào tát tao?
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Tao đấy, sao?
Thành Đăng- hồi nhỏ
Hiếu, sao em lại ở đây?
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Từ giờ, tao với mày không anh em chí côt gì hết, hợp đồng tao sẽ bảo cha sau
Thành Đăng- hồi nhỏ
Sao...là sao, Hiếu?
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Gọi cho đúng, tên tao không phải để 1 loại dơ bẩn như mày gọi
Đông Quan- hồi nhỏ
Minh Hiếu
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Dạ? Em đây
Đông Quan- hồi nhỏ
//đưa bút ghi âm cho hắn//
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Vâng//bấm//
"Nghe nói mày là con của Giang Tổng nhưng tao biết, mày chắc chắn không phải con ruột đâu, vì con ruột của Giang Tổng là Minh Hiếu, một cậu ấm thứ thiệt"
"Ha... mày vốn dĩ chỉ là 1 con chó đặc biệt hơn những con còn lại nên được nhặt về"
"Mày thậm chí còn không bằng 1 con thú cưng"
"Cái loại mồ côi không cha không mẹ"
"Tao đoán nhé, mẹ mày đi làm đ.ĩ gặp được bố mày nên đẻ ra loại mày nhỉ, xong mẹ mày bỏ mày luôn"
"Suy luận của tao thật tuyệt"
Hắn lao vào Thành Đăng đánh đến bầm dập
giáo viên
//đi đến// Có chuyện gì vậy?!
giáo viên
//đẩy Minh Hiếu ra// Đăng? Em có sao không?
Đông Quan- hồi nhỏ
Không sao cả đâu
Minh Hiếu- hồi nhỏ
...Vụ này em không dễ bỏ qua cho nó đâu
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Cô nói gì?
giáo viên
EM ĐỪNG TƯỞNG EM LÀ GIANG THIẾU THÌ CÓ THỂ BẮT NẠT BẠN HỌC
giáo viên
Cô sẽ làm đơn đình chỉ cho em
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Nhà nó đưa bà bao nhiêu mà bênh thế
giáo viên
Nguyễn gia cũng hùng mạnh không kém đâu, Thành Đăng là Nguyễn thiếu, thậm chí nhà em còn phải vay nợ nhà em ấy đấy
giáo viên
Liệu mà hành xử chuẩn mực
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Bà biết cái đ.éo gì về giới giải trí mà sủ.a gớm thế
giáo viên
Tôi nói cậu ăn nói cho cẩn thận
giáo viên
Đông Quan, lên đây
Đông Quan- hồi nhỏ
//bước lên//
Đông Quan- hồi nhỏ
//cắn chặt môi//
Đông Quan- hồi nhỏ
//ngã//
Minh Hiếu- hồi nhỏ
NÀY, BÀ LÀM CÁI GÌ ANH ẤY VẬY?!
giáo viên
Ha... Cái thứ không biết trên dưới, tưởng con ruột thì còn nể, ai dè chỉ là 1 con chó
Đông Quan- hồi nhỏ
...//đứng dậy//
Đông Quan- hồi nhỏ
Cút ra sau
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//lùi lại//
Đông Quan- hồi nhỏ
Cô mà là giáo viên sao//nói chậm//
Minh Hiếu- hồi nhỏ
ực-//vô thức lùi lại mấy bước//
giáo viên
Tao không phải trả lời 1 con chó như mày
Thành Đăng- hồi nhỏ
//đứng dậy// Phải đấy, con chó của Giang gia
Thành Đăng- hồi nhỏ
À không, phải là 1 loại nghiệt súc ghê t.ởm xuất thân từ 1 con đ.ĩ bán thân
Đông Quan- hồi nhỏ
//bóp cổ//
Thành Đăng- hồi nhỏ
khực- aaaa
Đông Quan- hồi nhỏ
Hiếu? Giữ con mụ kia vào
Đông Quan- hồi nhỏ
Mày muốn trải nghiệm cảm giác của mẹ nuôi tao khi bị cha nuôi đánh không?
Thành Đăng- hồi nhỏ
Vậy mày đúng là mồ côi nhỉ?//cười cợt//
Đông Quan- hồi nhỏ
//nắm đầu Đăng//
Thành Đăng- hồi nhỏ
Bỏ ra thằng chó này
Cậu đá vào bụng của Thành Đăng khiến hắn nôn ra
Sau khi nôn xong, cả người Đăng mềm nhũn, không thể phải kháng
M.áu trên đầu Thành Đăng chảy như suối, cơ thể nằm co rúm vì sợ hãi
Đông Quan- hồi nhỏ
Nói cho mày biết, đừng động vào tao
Đông Quan- hồi nhỏ
Còn... cô giáo//chạm nhẹ vào cổ cô//
Đông Quan- hồi nhỏ
Đem nó đi bệnh viện và nộp đơn kiện đi, cô sẽ biết nhà nào trên cơ nhà nào
Minh Hiếu- hồi nhỏ
//cõng cậu// Hôm nay anh ngầu dữ luôn
Đông Quan- hồi nhỏ
Mỗi em thấy ngầu
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Thế là đủ rồi
Đông Quan- hồi nhỏ
Mai có trò vui để xem đấy, nhớ gọi anh dậy sớm
Đông Quan- hồi nhỏ
Không thì anh nghỉ chơi với em
Minh Hiếu- hồi nhỏ
Được được
Đông Quan- hồi nhỏ
//ngả đầu vào vai hắn//
Download MangaToon APP on App Store and Google Play