Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Dao Bén – Em Mềm

#Chap 1 | Mắt em đỏ hoe, dao anh dừng lại.

Tác Giả
Tác Giả
Hi mọi người. Tớ là Thư aka mèo nha.
Tác Giả
Tác Giả
Thề luôn là bộ này mèo tâm đắt vl. Hi vọng viral…
Tác Giả
Tác Giả
Flop chắc mèo khóc thét…
//xxx//: hành động "xxx": nói nhỏ, nói thầm *xxx*: nghĩ trong đầu
____________________________
Căn trọ nhỏ nằm trong một con hẻm tối vắng
Trời mưa tầm tã, nước nhỏ từng giọt qua mái tôn rỉ sét. Ánh đèn đường ngoài kia lập lòe như hơi thở yếu ớt của đêm không thể soi rõ khuôn mặt kẻ sát nhân đang bước từng bước chậm rãi.
Vì là sát thủ nên không được phép để lại bất kỳ dấu hiệu gì ngoài cái chết.
Tiếng “tách” vang lên khẽ khàng trong đêm khi con dao Nhật được bật ra khỏi chuôi. Nó dài, sắc và lạnh ngắt giống hệt ánh mắt của người cầm nó.
Rhyder– sát thủ trẻ khét tiếng trong giới ngầm.
Trong tay anh là con dao gấp Nhật– lưỡi dài, mảnh và bén như chính đôi mắt anh lúc này.
Có vẻ ngoài điềm tĩnh như mặt hồ nhưng ai cũng biết anh là ngọn dao bén được giấu trong vỏ lụa– ra tay không run, không sai và không tha.
Em– Hoàng Đức Duy là người con một trong gia đình
Trước đây, bố mẹ em cãi nhau mà ly hôn. Nghe tin mẹ có người mới nên bố em buồn, quyết định đi nhậu để giải sầu thế nhưng lại bị bọn kia dụ chơi cờ bạc
Nhưng chơi lại chỉ thấy thua đành ra vỡ nợ.
.
Anh đã xử lý cái xác nằm gục ngoài phòng khách– một người đàn ông tầm bốn mươi
Không khó.
Chỉ là những con nợ vô danh trong sổ sách của tổ chức.
.
Anh dừng chân trước cửa phòng em, nhẹ nhàng mở cửa ra
Trước mặt anh là em, nhỏ như một con mèo ướt, nằm co ro trên giường cũ. Khăn ướt trên trán đã khô từ bao giờ. Môi em khô và nứt.
Đúng, em đang bị sốt nặng…
Không hoảng loạn. Không trốn chạy.
Vì em biết, mình là mục tiêu
Anh bước đến bên giường. Dao đã sẵn sàng.
Chỉ cần một nhát, một đường là xong.
Bỗng mũi dao chạm vào không khí trước làn da em thì dừng lại…
Vì…em mở mắt
Đôi mắt long lanh, toát lên vẻ mệt mỏi và đỏ hoe vì sốt. Nhưng không sợ hãi, không gào không khóc và không xin tha.
Em nhìn thẳng vào mắt anh– như thể em đã quen với việc sự tuyệt vọng và cái ch.ết nằm ngay trước mặt
Em chỉ nhìn anh.
Bằng giọng nói khàn đặc, nhỏ xíu, đứt quãng, yếu ớt như sợi chỉ sắp đứt
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu anh muốn giết em…thì cứ giết đi…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em mệt quá rồi…
Anh sững người
Bàn tay siết chặt chuôi dao. Con dao run lên.
Không phải vì anh yếu
Mà vì trong phút chốc đó– anh thấy bản thân mình trong đôi mắt em.
.
Trong mắt anh, sinh mạng chưa bao giờ có trọng lượng.
Thay vì em van xin anh đừng gi.ết thì em lại cam chịu, điều đó khiến con dao trên tay anh run
Em không biết, ánh mắt ấy đã đâm sâu vào tim kẻ sát nhân hơn bất kỳ lưỡi dao nào
Trái tim sát thủ– thứ vốn chỉ có nhịp đều đều của lý trí– nhói một nhịp kỳ lạ.
Anh nhìn em thêm vài giây nữa rồi tra dao lại vào vỏ.
Anh xoay người, định đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ơi…
Anh khựng lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trước khi giết…cho em uống ngụm nước…được không ạ?
Anh bước ra ngoài, quay lại với chai nước suối chưa mở rồi đưa cho em.
Em run rẩy ngồi dậy, cầm lấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cảm ơn anh…
Cổ họng đỏ rát nuốt từng ngụm như uống cả sự sống.
Một giọt nước trào ra khóe môi em, chảy dọc xuống cằm
Anh lặng im, rút một chiếc khăn từ túi rồi lau nhẹ.
Bàn tay anh chạm vào gò má em– mát lạnh, cứng cáp– đối lập hoàn toàn với làn da mềm như lụa của em
Em cười nhạt, buông chai nước xuống rồi nhẹ nhàng xoay nắp chai lại cẩn thận
Em nhìn anh bằng ánh mắt dịu dang rồi mỉm cười nói
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em sẵn sàng rồi…đâm đi…
Một câu nói, nhưng khiến anh– chết lặng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dao mòn, đâm không được.
Em cười nhạt rồi cố ngượng xuống giường
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Để em lấy dao khác giúp anh…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngồi im.
Em khựng lại vài giây rồi quay sang nhìn anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sao em không sợ anh?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại…có chết cũng đỡ mệt…
Anh cau mày nhẹ, thở dài rồi vươn tay cốc cái nhẹ vào đầu em
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ay da…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngốc!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Lần đầu tiên trong đời, anh không làm tròn nhiệm vụ.
Ngày sau, anh đã đưa em về nhà mình– nơi này sạch sẽ và kín đáo hơn.
Em tỉnh lại lần nữa. Lần này, em nằm trên một chiếc giường thật
Có mền êm. Bên cạnh là ly nước ấm với tô cháo còn nóng hổi và một lọ thuốc cảm đặt cạnh gối.
Em nhìn quanh thì thấy anh đang cúi xuống lau vết máu còn dính trên giày
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ơi…
Anh ngước lên. Ánh mắt vẫn lạnh.
Em có đôi chút sợ hãi mà siết nhẹ lấy mền
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh…không giết em thật hả?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không.
Em bất ngờ, tròn mắt nhìn anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tại sao?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em không phải nhân chứng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em là người sống sót.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu em là người đầu tiên khiến con dao của anh dừng lại, thì anh là người đầu tiên khiến em tin: không phải ai bước vào đời mình cũng đến để tàn phá.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Từ giờ…anh nuôi em.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng…em là nam mà?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không hỏi giới tính.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh chỉ thấy em cần sống.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
____________________________
Tác Giả
Tác Giả
Công sức viết từ 12h khuya tới 2h30 sáng của mèo đấy…

#Chap 2 | Một cơn sốt, một vết dao.

Tác Giả
Tác Giả
Khủng bố flop fic hã…
____________________________
Nói xong, anh tiếp tục cúi xuống lau vết máu dính trên giày mình
Em nhìn anh ngơ ngác một lúc rồi cất giọng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ơi…
Anh ngẩng lên nhìn em, nhướn nhẹ mày
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Xá.c của bố em…vẫn nằm ở căn trọ cũ đúng không ạ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh như ch.ết lặng, bất động tại chỗ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dọn rồi.
Câu nói của anh. Tuy chỉ vỏn vẹn 2 chữ nhưng cũng đủ để bén như dao đâm sâu vào tim em
Em mím chặt môi, tay siết chặt mền hơn rồi giọng run hỏi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em…xin lại được không ạ?
Anh nghe rõ câu hỏi của em. Nhưng thứ anh để ý là giọng em.
Run. Rất run.
Không phải run vì sợ hãi mà run vì sắp kìm khóc không nổi
Anh buông đôi giày đang lau dở. Từ từ lại gần em
Anh đứng trước mặt, cúi xuống nhìn em.
Còn em thì ngồi trên giường, ngước lên nhìn anh
Anh nhẹ nhàng nâng cằm em lên, cúi thấp người xuống rồi hôn lấy môi em.
Không mạnh bạo nhưng đủ sâu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm…
Được 5p thì anh bế em ngồi trên bàn làm việc của mình
Anh chống một tay xuống bàn và một tay ôm lấy eo em. Lưỡi anh cứ quấn lấy lưỡi em một cách mê muội
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ức~
Tầm 15p thì em hết hơi. Em vỗ nhẹ lấy vai anh như ra hiệu bản thân mình sắp ngạt thở
Anh rời môi em. Ôm lấy em rồi vùi đầu vào hõm cổ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh xin lỗi em…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em dần hiểu ra vấn đề và đẩy anh ra
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em xin về để làm đám rồi xây m.ộ riêng cho bố thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em biết bố tệ nhưng mà…chữ hiếu em viết chưa thành…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Giờ anh cũng lỡ rồi…em không có gì để lập m.ộ thăm bố thường xuyên được…
Nói đến đây, giọng em run lắm rồi, tay em cứ bấu chặt lấy áo đến nhăn nhúm cả lên
Bỗng em nấc lên, người em run, tay này cứ cấu sang tay kia
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hức…
Anh nhìn em nhỏ này cố gắng gồng chịu hết nổi rồi
Anh ôm lấy eo em rồi bế xốc lên
NovelToon
( Anh đứng bế em chứ không phải ngồi bế như trên ảnh )
⚠ HÌNH ẢNH CHỈ MANG TÍNH CHẤT MINH HỌA
.
Em hoảng nhẹ, theo phản xạ bám chặt lấy anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thả em xuống! //vùng vẫy nhẹ//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Im! //vỗ mông em//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ah~ //cong người//
Em rên lên một tiếng rõ ngọt như rót mật vào tai
Anh cười nhẹ rồi ghé sát tai em thì thầm nhỏ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Em rên ngọt lắm mèo con~"
Em ngại ngùng, rúc mặt vào cổ anh rồi dở giọng nũng nịu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh bắt nạt iem…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh thương em.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em thì quấn quanh mền, chùm kín người mình trên giường, mắt thì cứ chăm chú nhìn từng cử chỉ của anh lau giày
Bỗng trong đầu em nảy ra việc để làm, em liền gọi anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ơi…
Anh ngẩng mặt lên
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em xuống bếp…nấu chút đồ ăn cho hai đứa mình lót dạ nhé?
Anh cau mày
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em còn yếu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngồi yên, anh xuống nấu cho.
Em mím môi, đôi mắt rưng rưng nhìn anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng em muốn làm gì đó cho anh mà…
Thế là anh đứng phía sau, như cái bóng lớn che cả người em.
Em đứng trước bếp, vụng về cầm trứng. Lỡ tay…nứt vỏ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hỏng rồi…
Em cuống. Anh chạm nhẹ tay em.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không sao.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh ăn cái trứng méo xẹo này cũng được.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chỉ cần em luộc.
Em cười xinh rồi cho trứng vào nồi luộc.
Trứng chín. Bóc xong, em cười tươi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em biết không ai từng nấu gì cho anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy từ giờ về sau…em nấu cho anh nhé?
Anh nuốt trứng, nhưng thấy nghẹn nhẹ ở cổ họng mình.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nước đây ạ.
Anh cầm lấy ly nước, uống như ch.ết khát.
Bớt nghẹn đi phần nào.
Đến tối
Em lại lên cơn sốt.
Nhưng lần này, sốt không vì bệnh.
Em gặp ác mộng. Rồi vùng dậy, chạy trốn khỏi phòng.
Trời mưa. Em trượt chân ngã, trán đập xuống nền xi măng lạnh.
Khi anh tìm thấy em, người em ướt sũng, mắt không còn nhìn rõ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh là ai?
Tim anh hụt đi một nhịp. Anh bế em lên, miệng lẩm bẩm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Là người không để em bị tổn thương thêm lần nữa…
Cả đêm, anh không rời giường em. Lúc em mê sảng kêu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng đâm em…em sợ dao…
Anh run tay. Rút con dao Nhật giấu dưới gối, ném ra cửa.
Từ đó, mỗi lần em khóc, anh lại cảm thấy tay mình dính máu em…
...
Sáng hôm sau, em tỉnh dậy.
Em ngớ người nhìn xung quanh như mèo con còn mơ ngủ
Bỗng em thấy áo sơ mi đen của anh không còn nồng mùi thuốc súng, mà có chút hương sữa…thơm dịu nhẹ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh giặt áo à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy mùi này đâu ra?
Anh lặng im. Em rúc vào lòng anh thì thầm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Hì…"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Em lén giặt áo anh bằng xà phòng em hay dùng đó"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Để anh lúc nào cũng có mùi của em bên mình"
Quang Anh cứng người. Rồi cúi đầu, cắn nhẹ lên vành tai em
Em bấu nhẹ vai anh rồi rướn người rên khẽ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ha~
Anh nhìn em. Cười khẩy nhẹ rồi nâng cằm em lên
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Muốn chiếm hết anh đến thế à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm…vâng~
Anh cười gian, tay bóp lấy ngực em mà nắn nó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh chiếm lại nhé?
Em bị anh cưỡng hôn. Trả lời chẳng được nên đành gật đầu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm…ha~
____________________________
Tác Giả
Tác Giả
Chap sau…H không nhể?
Tác Giả
Tác Giả
Để xem đã.

#Chap 3 | Thuộc về nhau?

Tác Giả
Tác Giả
H giờ có sớm quá không ta?
Tác Giả
Tác Giả
Thôi đại đại đi.
____________________________
Anh nhả ra, kéo sợi chỉ bạc rồi vén áo em lên
Em hoảng sợ nhẹ mà giữ chặt áo lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hưm…anh làm gì em?
Anh cười, hôn nhẹ lên môi em nhỏ nhẹ thưa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không làm gì cả.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh thèm sữa chút thôi.
Anh liền vén áo em lên. Em ngại ngùng quay mặt đi, tay thì che mắt mình lại
Anh ôm lấy eo, nâng nhẹ người em lên
Em cong người. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng mút lấy hai hạt đậu của em
Em ôm đầu anh, rên khẽ tên như tiếng mèo con kêu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ư…Quang Anh…
*Bạch Bạch Bạch*
Tiếng vỗ tay vang vọng khắp phòng. Có một anh lớn và một em nhỏ đang sưởi ấm cho nhau vào sáng sớm
Em úp mặt xuống gối, hai tay bấu chặt ga giường mà thở dốc liên tục
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ha…anh chậm lại…
Anh khựng lại, xoa nhẹ eo em hỏi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em mệt phải không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mình nghỉ nhé?
Anh rút cây hàng ra. Em liền trở người, đẩy nhẹ anh áp lưng vào đầu giường
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hửm?
Em nhìn anh, cười nghịch ngợm rồi leo lên người anh quỳ.
Anh bất lực, nhìn em nhỏ trước mặt đang pha trò để nghịch mình
Em hôn nhẹ môi anh. Từ từ cầm thằng con anh đút vào lỗ mình
Em cong người rên khẽ, giật nảy nhẹ rồi dập một phát mạnh xuống thằng con anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nah~
Em ngửa cổ ra sau, đón nhận sự khoái cảm bên trong
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ngoan như này…phải thưởng chứ nhỉ?
Em cười xinh. Đặt tay lên vai anh làm điểm tựa rồi bắt đầu nhún nhẹ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ah…hức~
Chiều
Em ngồi lên đùi anh, mặt cứ dụi dụi vào cổ rồi dở giọng nũng nịu như mèo con
Anh bất lực, dở khóc dở cười với cục bông trong lòng mình
Anh liền đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mái tóc mềm như bông của em rồi xoa nhẹ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ưm…anh đáng ghét!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Làm đau eo người ta…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn em thì đáng yêu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh xoa eo bù.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chịu không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ.
Tối đến, góc bếp nhỏ trong nhà, nay có mùi trứng chiên.
Em đứng trước bếp, tay cầm đôi đũa lóng ngóng, tóc xù nhẹ, cổ vẫn còn dấu vết hôn và cắn của anh.
Em mặc áo sơ mi trắng của anh, dài đến tận gối, ống tay bị xắn đến ba nấc, trông như em bé trộm áo bố để chơi trò "nấu cơm".
Cạch*
Anh từ ngoài bước vào, giày còn dính bùn.
Người còn mùi thuốc súng.
Anh vừa kết thúc một phi vụ ở tận bờ kênh.
Lúc gỡ găng tay, anh ngửi thấy mùi trứng, mùi dầu và mùi em.
Em chạy tới, kéo tay áo anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đi đâu giờ mới về?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Làm việc.
Em cúi mặt xuống, mắt rưng rưng, người run nhẹ lên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em tưởng…anh bỏ em rồi…
Anh sững người.
Một kẻ máu lạnh như anh lại bị giọng nói đó đâm vào tim như kim chích.
Anh không trả lời. Chỉ vươn tay, xoa nhẹ đầu em
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh nói anh bỏ em bao giờ hửm?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh hứa là đừng bao giờ bỏ em nha?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hứa.
Em cười nhẹ, môi hồng khẽ cong.
Nhưng anh không biết, với một người như em, lời hứa ấy sẽ thành cứu rỗi.
Hoặc là dao găm.
Bỗng anh nhìn xuống, tay mình dính máu.
Anh khựng lại, tính rút tay về nhưng em đã kịp giữ chặt, đôi mắt ươn ướt nhìn anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đừng trốn tránh em như vậy…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
...
Anh không nói gì.
Chỉ xoay người, bước thẳng vào nhà tắm.
Em lẽo đẽo đi sau. Cả hai không lên tiếng.
Tiếng nước chảy lạnh buốt giữa đêm khuya.
Một lúc sau
Em lặng lẽ ngồi xuống sàn, cầm khăn lau vết máu loang trên dao của anh.
Anh bước ra, mái tóc ướt nhẹp.
Em chưa ngẩng lên, chỉ nói khẽ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dao của anh bị trầy rồi…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chỗ này nè…//chỉ vào chỗ xước trên dao//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Giống như…tim em ấy…
Anh cau mày
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nói linh tinh gì vậy?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em ngẩng lên, cười nhẹ.
Nụ cười đó mỏng manh như mưa đêm, nhưng mắt em thì không giỡn.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em biết…anh không phải người tốt…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng…em vẫn muốn ở cạnh anh…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Có được không?
Anh không trả lời. Chỉ đi ngang qua, lấy tay kéo em dậy, rồi nhét em vào lòng.
Cằm anh tựa lên vai em, còn em đứng im như con mèo nhỏ bị bắt gọn, chỉ có trái tim là loạn nhịp.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ơi…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hửm?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu một ngày…em không ngoan nữa…
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có giết em không?
Anh siết vòng tay
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng nếu em bỏ anh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh sẽ giết thằng nào dám giữ em lại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tim em đập mạnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy từ giờ…em là của anh?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Của anh.
Em khẽ cười, xoay người lại ôm lấy cổ anh
Em rướn người, hôn nhẹ vào môi anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thế thì…anh cũng là của em!
Anh cười, tay ôm eo em rồi xoa nhẹ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Của em tất.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không ai dám dành.
Trong bữa ăn
Anh ngồi kế bên, vừa ăn vừa đút cho em ăn
Em đang nhai thì khựng lại, quay sang chọt chọt vào tay anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ơi…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hửm?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Sao anh không đi học, không đi làm văn phòng như người ta ạ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không có ai trả lương 50 triệu cho một kẻ học dở như anh cả.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng giết người thì có.
Em im, mắt rơm rớm.
Anh không nhìn em, chỉ thở dài rồi duỗi tay kéo em sát lại
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng có một thứ anh chưa từng làm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Là gì ạ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Để em đói.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng mà…em biết nấu ăn thiệt mà…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Biết.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Còn giỏi hơn anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng em chỉ biết nấu cho người em thương thôi…
Anh khựng lại.
Quay sang nhìn em.
Em cúi mặt xuống, miệng vẫn còn ngậm đồ ăn chưa nhai nhưng đã cười tủm tỉm rồi
Anh bất lực cười, lắc đầu ngao ngán
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nay biết chọc cả anh cơ đấy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cái đó là…thể hiện tình cảm theo kiểu ẩn dụ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
*Cái đồ em bé nhà em…*
____________________________
Tác Giả
Tác Giả
Khoảng vài chương nữa thì fic sẽ có sự xuất hiện của một số nhân vật khác nha.
Tác Giả
Tác Giả
Hãy đón chờ và xem nhé.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play