Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Yêu Thầm Anh Trai

Chap1: bí mật bị lộ

Chát chát chát
tiếng roi da vang lên rền rã đã xóa tan bầu không khí im ắng của ngôi nhà
Phan Đình Trọng: ông nu9
Phan Đình Trọng: ông nu9
con nói đi, tại sao con lại có những suy nghĩ lệch lạc vậy hả?
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
c...o....con(run rẩy vì bị đánh)
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
Đó ông thấy chưa, con đã nói rồi mà! Tự nhiên nhặt chị ta về làm gì cơ chứ(chen lời cô)
Vũ Kiều Mai: mẹ Ngọc Linh
Vũ Kiều Mai: mẹ Ngọc Linh
Đúng đó tại sao lại nhặt thứ này về cơ chứ, rồi nó lại thích chính anh trai của mình
Phan Minh Triết: ba nu9
Phan Minh Triết: ba nu9
im hết chưa hả!! ông có hỏi hai người không
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
con xin lỗi ( cúi đầu xin lỗi )
Phan Đình Trọng: ông nu9
Phan Đình Trọng: ông nu9
người đâu! lấy roi đánh 100 cái rồi lôi con bé lên phòng thờ cho quỳ trên đấy cho ta
người làm
người làm
Dạ ông
cô bị đánh tới kiệt sức mà ngất đi
Họ không vì vậy mà tha cho cô mà lấy nước lạnh tạt vào người cô tới khi cô tỉnh rồi đánh tiếp
tua...
Phan Đình Trọng: ông nu9
Phan Đình Trọng: ông nu9
mang cơm lên cho con bé ăn đi
người làm
người làm
Dạ ông
đang mang cơm lên cho cô thì bỗng lại đụng phải Linh
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
bà đi đâu đây
người làm
người làm
Dạ cô! ông bảo con đem cơm lên cho cô Diệp ạ
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
đưa đây tôi mang lên giùm cho ( giựt khay cơm trên tay người giúp việc )
tưởng rằng Linh đã mang cơm lên cho cô nhưng không...
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
"Mày nghĩ mày có thể ăn những thứ này sao"
Nghĩ vậy, cô ta đã đổ hết số thức ăn mà người giúp việc đem lên cho cô
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
" Những thứ thuộc về mày tao nhất định sẽ cướp lại bằng sạch, đồ con nuôi"
cô nghĩ vậy mà càng thêm tức giận
tua
tua
tua
vì cả ngày không được ăn gì cộng thêm phần bị đánh tới kiệt sức nên cô đã ngất lịm đi
người làm
người làm
ông chủ ơi! Cô Diệp ngất rồi ( vội vàng báo lại cho ông)
Phan Đình Trọng: ông nu9
Phan Đình Trọng: ông nu9
kêu con bé dậy, nếu không tỉnh thì đem con bé về phòng rồi gọi bác sĩ tới kiểm tra đi ( vẫn tức giận vì cô thích anh trai mình)
người làm
người làm
Dạ vâng
sau khi bác sĩ kiểm tra tình hình của cô
bác sĩ riêng
bác sĩ riêng
cô ấy chỉ bị kiệt sức mà ngất đi thôi! Giờ chỉ cần bôi thuốc vào là được rồi
Phan Đình Trọng: ông nu9
Phan Đình Trọng: ông nu9
được rồi! cậu có thể về rồi!
bác sĩ riêng
bác sĩ riêng
vậy tôi xin phép
sau khi bác sĩ đi thì ông đã cho người lên chăm sóc cho cô
trong phòng cô
....
người làm
người làm
cô chủ tỉnh rồi sao!Cô muốn ăn chút gì không(hỏi cô)
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
cô cứ để đó đi xíu con ăn sau ạ! Cô có thể lấy giùm con bộ đồng phục được không ạ
người làm
người làm
Dạ cô! Ông nói nay cô ở nhà dưỡng bệnh là được rồi, ông cũng cho người xin nghỉ cho cô rồi ạ
Cô đã nghĩ mình thật may mắn khi được nhận nuôi vào căn nhà giàu có này
nên cô tự cho mình rằng phải cố gắng học tập để không phụ lòng nuôi dưỡng của ông và mọi người
những trận đánh như hôm nay cô cũng xem như là họ muốn tốt cho cô nên cô càng thêm biết ơn họ
...
hết
suy
suy
hello mọi người
suy
suy
lần đầu viết truyện có gì mọi người bỏ qua nha🥰🏸💐
suy
suy
🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐
suy
suy
🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐🏸💐

Chap2: Không sao...

Tua
người làm
người làm
cậu chủ mới về
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
um... ông đâu
người làm
người làm
Dạ ông đang trên phòng sách ạ
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
được rồi, cô đi làm việc của mình đi( đi lên trên)
vì phòng sách của ông nằm cuối dãy nên nếu muốn tới đó thì phải qua phòng cô
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
(thấy cửa không mở thì ngó vào trong) "sao nay con bé không đi học"
trong nhà, anh là người quan tâm cô nhất kể từ khi cô được nhặt về nên cô rất cuốn anh
mà vừa rồi anh ngó vào trong thấy giúp việc bôi gì đó lên lưng cô nên anh định vào xem nhưng......
Phan Đình Trọng: ông nu9
Phan Đình Trọng: ông nu9
nghe người làm nói thì con đang tìm ta hả
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
à...à vâng con đang định hỏi một số chuyện trên công ty á mà
Phan Đình Trọng: ông nu9
Phan Đình Trọng: ông nu9
vậy sang phòng sách đi, ta với con nói chuyện
mặc dù muốn vào phòng cô để hỏi xem cô bị làm sao nhưng ông nói thế nên anh đành thôi
trong phòng
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
thôi được rồi chị ra ngoài đi em đi tắm rồi xíu em bôi sau cũng được mà
người làm
người làm
nhưng cô phải cẩn thận với vết thương của mình đó
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
em biết rồi mà! chị cứ đi làm việc của chị đi
người làm
người làm
Vâng vậy để tôi xả nước với lấy quần áo cho cô
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
em cảm ơn
người làm
người làm
Không có gì đâu, công việc mà tôi phải làm mà
tua
khi anh nói chuyện với ông xong
cốc cốc cốc
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
đợi một chút, tôi ra liền
cô nhanh chóng chùm cáu khăn lên đầu rồi ra mở cửa
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
đã bảo xíu nữa gọi rồi...... (sững người)
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Nay em sao mà không đi học vậy
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
nay em thấy hơi mệt nên xin nghỉ thôi ạ
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
em mệt ở đâu, đưa anh xem nào
cô né tránh tay anh không cho anh đặt tay lên trán mình
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Kh...không cần đâu, em nghỉ ngơi một chút là được rồi, anh không phải lo
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Bộ em không muốn cho anh vào phòng ngồi hay sao
nãy giờ cô chỉ ló khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ra để nói chuyện với anh chứ không hề cho anh vào phòng
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
nay anh không đi làm hay sao mà về sớm vậy ạ
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Nay anh làm xong sớm nên về sớm thôi
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Vậy anh cũng nên về phòng nghỉ ngơi đi, em cũng khỏe hơn rồi nên anh không phải lo đâu
Nói xong cô giơ tay định đóng cửa nhưng anh đã nhanh tay chặn cửa lại mà mở ra
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Ngồi đây anh sấy tóc cho không để lâu dễ bị cảm đó (lấy máy sấy trong tủ cô)
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Không cần đâu mà, anh cứ về phòng đi rồi lát em sấy cũng được mà
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
đã bảo ngồi xuống anh sấy cho (khó chịu vì cô không nghe lời)
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Vậy đợi em một lát
cô ra đóng cửa vì không muốn mọi người trong gia đình nói ra nói vào vì chuyện cô thích anh
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Nhanh lên rồi ngồi xuống đây (kêu cô)
NovelToon
vì anh hay sấy tóc cho cô nên chuyện này cô cũng thấy rất bình thường
tua
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
xong rồi mà, anh về phòng nghỉ ngơi đi
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
vết thương đâu, cho anh xem
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
V.. vết thương gì chứ, em làm gì có vết thương nào (run)
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
vết thương ở lưng em đấy, quay qua đây anh xem
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
sao anh biết???(hoang mang)
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
nãy đi qua phòng em anh có thấy, định vào hỏi nhưng ông lại gọi về phòng sách
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
à ... đấy cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi, anh không cần lo đâu
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
em tự cởi hay để anh cởi giúp (nhìn áo cô)
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
c...cởi gì chứ (sợ anh biết)
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
cởi áo để anh xem vết thương
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
kh ... không cần đâu
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Nhanh (lạnh giọng)
cô nhanh chóng quay đi cởi áo và chỉ để lộ tấm lưng trần trắng trẻo nhưng lại chằng chịt vết thương do bị đánh ra
NovelToon
minh họa nha
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
như này mà bảo là vết thương nhỏ à (tức giận)
cô im lặng không nói gì vì biết anh đang tức giận
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
thuốc đâu để anh bôi (tức giận mà hỏi cô)
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
để đó xíu em bảo người làm bôi là được mà (giọng nhỏ dần)
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
nhanh (nạt cô)
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
ở trên bàn (chỉ cho anh)
Anh đi lấy rồi bôi cho cô
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
những vết thương này là sao đây (vừa bôi thuốc vừa hỏi cô)
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
do em làm không tốt nên bị đánh là đúng rồi (cô nhỏ giọng đầy tủi thân)
cô không muốn nói cho anh biết sự thật vì nếu nói ra thì anh sẽ không còn thân thiết với cô như trước
.....
hết
suy
suy
hello hello
suy
suy
truyện hơi xàm, thông cảm cho toi nha
suy
suy
😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘😘

Chap3: ngủ cùng đi

Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
aaa...đau, anh nhẹ tay thôi
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Xin lỗi, anh quên mất
Anh luống cuống thổi vết thương cho cô
tua
Anh thấy đồ ăn để trên bàn mà chưa ai động nên hỏi
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
bộ em không tính ăn tối sao (nhướng mày nhìn cô)
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
lát em ăn cũng được mà
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
giờ ăn luôn đi, anh ăn cùng
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Anh chưa ăn gì sao
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Anh vừa về mà, đã kịp ăn gì đâu
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
vậy để em bảo người làm cho anh một phần khác
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Không cần đâu, anh ăn chung với em được rồi
Anh cứ như vậy mà kéo cô lại bàn, đút cho cô ăn
NovelToon
ảnh minh họa đây nha
tua đi :)))
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
ăn xong rồi, anh về phòng đi, muộn rồi đó
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
tối nay anh sẽ ngủ đây để canh em, nhỡ đêm em sốt thì sao
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Không cần đâu, em khỏe mà (cười gượng)
Đúng thật là hiện tại cô đang hơi sốt
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Không nói nhiều, đi ngủ thôi (kéo cô về phía mình)
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
đã bảo là ... (chưa nói hết câu cô đã bị anh kéo mà ngã vào lòng anh)
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
ngủ thôi (ôm chặt cô vào trong lòng)
cô không nói gì, thật ra cũng không biết phải nói gì vì cô cũng muốn được anh ôm vào lòng như lúc này
từ nhỏ, mỗi khi cô bị ốm, anh liền ngủ cùng cô và ôm cô vào lòng. Chính vì những điều như thế mà cô dần dần đã để lại một chỗ dành riêng cho anh trong tim mình.
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
sao ông lại cho người đánh em thành ra như này chứ, để mai anh nói chuyện lại với ông
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Không cần đâu, đó cũng là lỗi của em mà, ông làm thế cũng chỉ là muốn tốt cho em thôi. Anh không cần nói với ông đâu (hốt hoảng)
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
nếu em nói vậy thì thôi, nhưng em phải hứa với anh là từ giờ trở đi nếu em bị làm sao thù phải nói cho anh biết, nhớ chưa
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Vâng, chắc chắn rồi (cười cười mà chui vào vòng tay săn chắc của anh, hít hà mùi hương trên cơ thể anh)
NovelToon
minh họa nha
tua....
tua
tua
sáng hôm sau
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
con chào mẹ ạ
Vũ Kiều Mai: mẹ Ngọc Linh
Vũ Kiều Mai: mẹ Ngọc Linh
Không dám, tôi chào chị
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
Đúng là thứ không ra gì mà ( châm chọc cô)
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
em có thôi đi không
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
có gì phải thôi cơ chứ, không hiểu sao bố tôi lại nhặt cái thứ như chị về nhà cơ chứ, làm mất mặt cả nhà (nói cô)
Vũ Kiều Mai: mẹ Ngọc Linh
Vũ Kiều Mai: mẹ Ngọc Linh
Đúng đấy, cái thứ loạn luân thích chính anh trai của mình mà cũng xứng đáng được xuất hiện trong căn nhà này sao (châm chọc cô)
cô không nói gì mà chỉ biết lắng nghe những lời sỉ nhục đó từ hai mẹ con ả ta . Vì đấy đúng là sự thật mà cô muốn che dấu
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
gì mà mới sáng sớm đã ồn ào rồi vậy (lạnh giọng)
Vũ Kiều Mai: mẹ Ngọc Linh
Vũ Kiều Mai: mẹ Ngọc Linh
sao nay con về sớm vậy (cười gượng khi thấy anh)
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
bộ tôi không được trở về đây sao (nhướng mày khó chịu nói)
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
đương nhiên là được rồi, tại sao anh lại khí chịu như vậy chứ (sợ sệt nhìn anh)
người làm
người làm
Dạ mời mọi người vào ăn ạ
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
bố và ông đi đâu rồi vậy ạ (hỏi người làm)
người làm
người làm
Dạ ông chủ đã lên công ty từ sớm còn ông cụ thì đã đi ra ngoài rồi ạ
cứ như thế, bữa ăn diễn ra trong im lặng. Vì Linh và mẹ cô ta rất sợ anh, hai người chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của anh đã run cầm cập rồi nên khi thấy anh, cả hai rất ngoan ngoãn mà không lên tiếng để sủ nhục cô nữa.
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
Phan Minh Dương: Ph_mduzng
ăn xong rồi, tôi đi làm trước
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
tôi cũng ăn xong rồi, tôi đi học trước
sau khi anh và cô đi
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
mẹ... mẹ cứ để chị ta sống trong nhà này mãi sao, ông đã cho chị ta vào để chia tài sản rồi đó (nũng nịu nói với mẹ)
Vũ Kiều Mai: mẹ Ngọc Linh
Vũ Kiều Mai: mẹ Ngọc Linh
Nhanh vậy sao... để mẹ nghĩ cách đã
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
Phan Ngọc Linh: Ph_nliny
mẹ cứ nghĩ đi nha, thôi con đi học trước
tua
tua
trên trường
NovelToon
Minh họa trường cô
vì trường cô và trường Linh khác nhau nên cô ít bị Linh soi mói hơn
cũng vì cô cố gắng học tập nên cố vào được ngôi trường danh tiếng
còn Linh, cô ta lại không lo cho việc học hành mà chỉ ăn chơi đú đởn nên chỉ vào được ngôi trường cấp ba bình thường
Trịnh Kim Ngân:Tr_knyaz
Trịnh Kim Ngân:Tr_knyaz
Diệp... bên này (vẫy cô lại)
Lường Khánh Huyền:L_khiyeh
Lường Khánh Huyền:L_khiyeh
sao nay tới muộn vậy
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
Phan Ngọc Diệp: Ph_ndizp
nay dậy hơi muộn thôi, còn bọn kia đâu (cười cười)
Trần Bảo Anh:Tr_beink
Trần Bảo Anh:Tr_beink
tao nè
Đinh Gia Hào:Đ_ghoci
Đinh Gia Hào:Đ_ghoci
tao nè
.....
hết
suy
suy
hello
suy
suy
🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰🥰

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play