Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DuongKieu] Chữ Tình Cậu Út Viết Lỡ Tay

Chap 1 : Bí Mật

______________
•Đây chỉ là câu truyện viễn tưởng của tớ •Hoàn toàn không cố ý xúc phạm đến bất kỳ ai •Truyện có H nhưng sẽ không sâu •Nếu yêu thích truyện nhớ cho tớ 1 tim và 1 bình luận, đấy sẽ là động lực giúp tớ ra thêm nhiều truyện nữa.
"Cái đất Nam thuở đó, mùa nào cũng có trái cây trĩu nhánh, gái nào cũng mặc bà ba thướt tha, còn trai thì chạy xe đạp chở thư tình…"
Cái thời chiến tranh chưa dứt này mà vẫn có một tình yêu âm thầm, lặng lẽ khiến cho tôi phải ngưỡng mộ
Họ bên nhau từ nhỏ đến lớn, cùng hứa hẹn về một tương lai tốt đẹp nhưng trớ trêu thay...
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Cậu út ... em sắp lấy chồng rồi
Ánh mắt em đầy tội lỗi nhìn anh, anh cười khổ nhìn con người trước mặt mình, người mà mình đã móc hết ruột gan ra để yêu ngần ấy năm, hôm nay nói một câu khiến mình đau thấu tâm cang
Đăng Dương
Đăng Dương
Em lấy ai?
Giọng anh nghẹn lại cố thốt lên vài chữ
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Em lấy... cậu Điền, anh hai của cậu
Cố gắng rặn từng chữ một, em đau lòng cắn môi sẵn sàng nghe anh chửi rủa trách móc nhưng không...
Tay anh run rẩy, mắt mở to lên đẫm lệ nhìn người con gái trước mặt, những lời nói yêu, những lời hứa hẹn, những tình cảm trao cho nhau. Bây giờ bị em chà đạp không chút thương xót
Đăng Dương
Đăng Dương
Kiều... em có chuyện gì khó nói đúng không? em nói đi cậu giải quyết cho em, đừng bỏ cậu (ánh mắt anh tuyệt vọng kéo em vào cái ôm chặt)
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Cậu thôi đi, em không muốn liên quan đến cậu nữa
Em hét lớn lên cố vùng khỏi cái ôm của anh
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Ngày mai là ngày em theo chồng, cậu hãy quên em đi
Đăng Dương
Đăng Dương
Thương nhau ngần ấy năm mà giờ em nói quên là quên (anh cười khổ)
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Em không muốn tiếp tục với cậu nữa, cậu thương em thì buông tha cho em nhé
Đăng Dương
Đăng Dương
Cậu thương em, rồi ai thương cậu... cậu ở cái đất Nam này cũng chỉ vì em
Anh bất lực đến cùng cực, không nghĩ bản thân và em sẽ đến bước này, cái lắc đầu của em khiến anh như rơi xuống vực sâu không lối thoát, như có hàng nghìn cung tên thay nhau xuyên thẳng qua lòng ngực, trái tim vỡ vụn...
Buổi chiều vàng cam u buồn tiếng con bìm bịp kêu nghe sao não lòng, như đang khóc thay anh người con trai năm 18 tuổi hết lòng hết dạ yêu thương một thiếu nữ nghèo, gieo quả ngọt nhưng nhận lại là trái đắng
Sau ngày hôm đó cậu út nhà ông hội quyết định sang trời Tây phát triển bản thân, và tình yêu đối với anh giờ cũng chỉ là rác rưởi, mối hận mang tên Thanh Pháp sẽ được anh khắc cốt ghi tâm suốt đời
____________________
3 năm sau
Trong đêm tĩnh lặng có một người đang cố van xin ai đó, âm thanh la hét đến tuyệt vọng càng khiến cho bầu trời tối càng thêm lạnh lẽo
???
???
Cậu ơi tha cho tôi, tôi còn con gái nhỏ ở nhà... tôi hứa tôi sẽ không khai bất kỳ chuyện gì
Một người phụ nữ bị nhốt trong lồng gỗ, tay chân bị trói chặt
Minh Điền
Minh Điền
Cắt lưỡi nó đi, điếc hết cả tai tao rồi
Đầy Tớ
Đầy Tớ
Dạ cậu
???
???
Mấy người tính làm gì, tránh ra!
Người phụ nữ bị 2 tên giữ tay lại, 1 tên rút con dao trong túi quần ra bóp mặt người phụ nữ rồi thẳng tay cắt đi chiếc lưỡi của cô
Máu tuông ra như suối, người phụ nữ cảm nhận được cơn đau rõ rệt, chỉ trợn tròn mắt nhìn Minh Điền, cố gằng rên vài chữ ú ớ nhưng cũng rõ mồn một
???
???
Bọn mày... sẽ b-ị quả b-áo
Minh Điền
Minh Điền
Quăng nó xuống sông cho tao
Đầy Tớ
Đầy Tớ
D-dạ (lo sợ làm theo)
Người phụ nữ bị bỏ lại chiếc lồng, bọn nó thẳng tay quăng xuống sông, cùng lúc đó...
Con Mẫn
Con Mẫn
"Trời ơi... cậu hai giết người rồi"
Con Mẫn thấy thì sợ hãi lắm, vội chạy về nhà, gõ cửa phòng của em
Con Mẫn
Con Mẫn
Mợ ơi mợ ơi... mở cửa cho con
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Có chuyện gì vậy Mẫn, khuya rồi sao không ngủ đi
Em nhìn thấy trán con Mẫn lấm tấm mồ hôi, đôi lông mày cau lại như đang sợ hãi thứ gì, em vội kéo nó vào phòng
Con Mẫn
Con Mẫn
Mợ... bình tĩnh nghe con nói
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Có chuyện gì vậy?
Con Mẫn
Con Mẫn
Cậu hai... cậu hai giết người rồi mợ
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Hả (che miệng)
Con Mẫn
Con Mẫn
Chính mắt con thấy cậ-u
Vừa nói dứt câu bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa
Minh Điền
Minh Điền
Mợ hai ngủ chưa? (gõ cửa)
Con Mẫn
Con Mẫn
Mợ... làm sao bây giờ
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Em trèo cửa sổ ra ngoài đi, mai mợ nói chuyện với em
Con Mẫn nghe lời, nó trèo qua cửa sổ bỏ đi mất, Minh Điền cũng dần thiếu kiên nhẫn giọng gắt hơn
Minh Điền
Minh Điền
Mợ làm gì ở trỏng mà không mở cửa, mợ...
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Em nghe
Em mở cửa, cách nhìn của em trao cho hắn cũng khác, nó sợ hãi nhưng em cố trấn an bản thân để hắn không phát hiện
Minh Điền
Minh Điền
Mợ làm gì ở trỏng mà tôi gõ cửa mãi không mở? (giọng dịu dàng xuống hẳn)
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Em...em đang ngủ, lúc nãy vừa uống thuốc của đốc tờ cho nên em buồn ngủ (cố né tránh ánh mắt của hắn)
Minh Điền
Minh Điền
Ra vậy...
Minh Điền cầm lấy tay em vào phòng, cử chỉ thân mật khiến em rợn cả người, hắn ôm em từ phía sau bàn tay dơ bẩn vừa giết người ấy chạm vào da thịt em, thật lạnh lẽo
Minh Điền
Minh Điền
Mợ ngoan ngoãn nghe lời của cậu, đừng có nghe lời tiểu nhân nó nói rồi ảnh hưởng đến tình cảm của hai vợ chồng mình nghe mợ (ghé sát tai em nói)
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Em...biết rồi
Minh Điền
Minh Điền
Ngày mai thằng út về, mợ coi mà dậy sớm chuẩn bị bếp núc, đừng để cậu thất vọng (giọng hắn cứ nhè nhẹ làm em lạnh sóng lưng)
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Em nhớ rồi, thưa cậu (trái tim bỗng dâng lên cảm xúc lạ bồi hồi, mà lo lắng)
Minh Điền
Minh Điền
Đừng lợi dụng thời cơ để nối lại tình xưa, mợ mà lén phén với nó, CẬU CHẶT CHÂN MỢ (gằn giọng)
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
E-m không dám (cúi đầu ánh mắt lảng tránh)
Dứt lời hắn đẩy em ra quay người bước ra cửa, từ nãy giờ em luôn cố giữ bình tĩnh trước hắn, Minh Điền hắn là đang ám chỉ em không được bao đồng, nếu không sẽ có kết cục giống vậy... em biết rõ con người hắn quá mà
Kể sơ qua về hắn, hắn là Minh Điền, năm nay 27 tuổi, hắn là một tên gia trưởng, luôn kiểm soát em mọi thứ, hắn trăng hoa nổi tiếng khắp vùng ai mà không biết, hắn cưới em về chỉ vì em có gương mặt đẹp, ngoan ngoãn nghe lời, sống chung với hắn 3 năm khiến em trở thành con rối lúc nào không hay
"Cậu Út chọn ngày mai để về, còn em… em đã là vợ người ta từ lâu rồi. Cậu đến muộn một mùa duyên, em đành lỗi hẹn cả một đời."
__________________
Tác giả
Tác giả
Ổn không các yêu ơi, ổn thì cho Ori một tim và bình luận nhé, đủ 50 like Ori ra chap 2, hơn thì ra chap 3 luôn nho 🌷

Chap 2 : Cay nghiệt

_________________
Thanh Trà
Thanh Trà
Mợ hai, mợ hai đâu
Thanh Trà sáng sớm đã gọi em rùm ben lên, hùng hổ tiến thẳng đến trước cửa phòng của em
Con Mẫn
Con Mẫn
Dạ con chào mợ
Thanh Trà
Thanh Trà
Con Kiều đâu?
Con Mẫn
Con Mẫn
Dạ, mợ hai vẫn còn ngủ ạ (cúi mặt)
Thanh Trà
Thanh Trà
Biết canh mấy rồi không mà còn ngủ, đờn bà con gái gì vậy?
Thanh Trà chửi mắng om sòm, chì chiết em đủ kiểu, con Mẫn tánh nó thì nóng, lườm lại Thanh Trà rồi cãi lại nhưng vẫn có chừng mực
Con Mẫn
Con Mẫn
Mợ đừng làm ồn nữa, mợ hai vẫn còn sốt nên khá mệt, mợ có việc gì cần sai con làm cho
Thanh Trà trừng mắt nhìn con Mẫn, cây quạt gập lại chỉ thẳng vào mặt nó
Thanh Trà
Thanh Trà
Từ khi nào mà người ăn kẻ ở trong nhà được lên tiếng vậy, mày nói tao ồn á?
Thanh Trà
Thanh Trà
Có tin tao vả cho không còn cái răng nào không?
Con Mẫn
Con Mẫn
Con không có nói gì hổn láo hết, mợ đừng ức hiếp người như vậy..
Nó hơi hoảng sợ nên lùi lại vài bước, Thanh Trà càng tức giận hơn
Thanh Trà
Thanh Trà
Hay lắm...BÂY ĐÂU !
Thanh Trà
Thanh Trà
Lôi cổ con Mẫn xuống bếp đánh 50 roi cho nó chừa cái tội hổn láo với mợ, đánh tới khi nào nó nhận lỗi thì thôi
Bọn nó định lôi con Mẫn đi, thì cũng may em ra kịp, em nhìn lướt qua Thanh Trà rồi kéo con Mẫn sang phía sau lưng
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Mới sáng sớm mà mợ mần chi trước cửa phòng chị vậy?
Thanh Trà
Thanh Trà
Mợ hai chịu dậy rồi đó à
Thanh Trà
Thanh Trà
Chẳng qua... con Mẫn nó hổn láo với tui, nên tui định dạy bảo nó thôi
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Cũng mới sáng sớm, cho dù nó sai cái gì mợ cũng không nên la lối như vậy, không khéo người ta lại nói...
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Chưa kịp tráng miệng chén nước chè đã nghe tiếng ai xéo xắt ngoài sân, chắc mợ cũng không muốn người ta nói thế
Thanh Trà
Thanh Trà
Mợ...
Thanh Trà cứng họng nhìn em bằng ánh mắt như dao gâm
Thanh Trà
Thanh Trà
Nhưng nó hổn láo với tôi, mợ coi xử sao cho phải
Con Mẫn
Con Mẫn
Em không có đâu mợ, l-à...
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
im lặng (giọng em hơi gắt đi)
Em nhắc khéo con Mẫn im lặng rồi quay sang Thanh Trà đang rất tức giận nói
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Xin phép mợ cho chị xử tội nó sau, dù gì cũng trễ rồi chị em ta nên đi chợ trước (giọng em dịu dàng nhỏ nhẹ)
Thanh Trà
Thanh Trà
Thôi được rồi, mợ hai nói vậy thì tui cũng không khó khăn mần chi nữa
Thanh Trà
Thanh Trà
Đi chợ thôi mợ, mợ ngủ tới giờ này... không chừng con cá cọng rau còn lại cũng toàn đồ hư đồ dở
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Xin lỗi mợ, chị hơi mệt
Thanh Trà
Thanh Trà
Mợ đừng có ỉ có cậu hai chống lưng rồi giở thối lười biếng
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Chị không dám
Thanh Trà là người con thứ 2 trong nhà hội đồng Trần, bản tính mưu mô xảo trá, keo kiệt và ham mê tiền vàng, trong nhà ai cũng ghét cay ghét đắng cô ta
_______________
Em và Thanh Trà mau chóng mua đồ rồi quay về, suốt chặng đi bao nhiêu đồ đạc, cô ta điều mắc em cầm đến gần tới cổng nhà tay em sắp rụng tới nơi
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Con chào cha (em cúi đầu lễ phép mặc dù tay đang rất mỏi)
Trần Vinh
Trần Vinh
Hai đứa vừa đi chợ về à?
Thanh Trà
Thanh Trà
Đáng lẽ ra về lâu rồi, mà tại mợ hai cứ rề rề đấy cha (cô ta lườm liếc em đủ kiểu)
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Chị xin lỗi em ba...
Trần Vinh
Trần Vinh
Con nhá ! để cho chị dâu cầm nhiều đồ như vậy rồi trách người ta đi chậm, con có thấy xấu hổ không vậy
Trần Vinh gắt lên mắng Thanh Trà một trận, mặt cô ta đỏ chét vì bực khiến em buồn cười lắm nhưng cố nén lại
Trần Vinh
Trần Vinh
Cầm đồ đem xuống dưới, cha có chút chuyện muốn nói với con Kiều
Thanh Trà
Thanh Trà
Cha...
Trần Vinh
Trần Vinh
Nhanh lên ! (gắt gỏng)
Thanh Trà
Thanh Trà
Bực ghê á
Thanh Trà giựt lấy mấy túi đồ trên tay em, dậm chân đi vào phía sau, nhà trên hiện giờ còn em và Trần Vinh, ông ta bảo em ngồi đối diện
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Thưa cha, có chuyện gì ạ?
Em khơm người lấy tách trà, cẩn thận đổ đi bã trà còn sót lại trong ly trà của Trần Vinh, rót lại một ly mới
Trần Vinh
Trần Vinh
Thằng út về, con thấy thế nào?
Em hơi khựng lại khi nghe Trần Vinh nhắc đến anh
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Thưa cha, con chưa hiểu ý của cha lắm... (em lảng tránh)
Trần Vinh
Trần Vinh
Con còn thương nó không? (ông cầm lấy tách trà đưa lên miệng vài nhấp)
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Con... (tim em nhói lên thật đau)
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Bổn phận con là gái đã có chồng, không thể thương thêm một người nào khác nữa... huống hồ
Em cảm thấy mắt mình cay cay
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Mình còn thương người ta... mà người ta chắc gì đã còn thương mình
Trần Vinh
Trần Vinh
Đã 3 năm sau ngày đấy rồi, cha biết thằng út nó đã rất đau lòng... cha cũng không nghĩ thằng hai nó có thể quá đáng như vậy...
Giọng ông trầm lại, tách trà đưa lên môi rồi lại đặc xuống
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Con không sao, cảm ơn cha đã hiểu cho con
Ông gật gù
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Thưa cha con xin phép vào trong pha trà, lát cậu út về còn uống cho mát người
Trần Vinh
Trần Vinh
Trà?
Em cười ngại nhìn ông
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Là trà sen ướp xổi ạ... cậu út rất thích loại trà này
Trần Vinh
Trần Vinh
Nói vậy, cái tiếng lục đục hôm qua là con đang ủ cánh trà à
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Dạ... đó cũng là lý do sáng nay con dậy hơi muộn
Trần Vinh
Trần Vinh
Ha ha, không trách con... con chu đáo lắm, ta cứ tưởng con bệnh nên dậy trễ, thôi vào trong pha đi nó sắp về rồi
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Con cảm ơn cha, con xin phép
Cứ tưởng là em bệnh nên dậy trễ, hóa ra là làm trà sen cho cố nhân cũ, nói không còn thương... thì chắc chắn là xạo
Trời ngã về xế chiều, chiếc xe Citroën đen bóng dừng lại trước cổng nhà, anh bước xuống với một chiếc áo sơ mi trắng, quần âu đen, giày đen và mái tóc được vuốt gọn gàng ra sau trông rất lãng tử, xen chút gì đó gọi là ăn chơi
Đầy Tớ
Đầy Tớ
Cậu út về !!
Đầy tớ
Đầy tớ
Cậu về hả
Đầy Tớ
Đầy Tớ
Bọn bây ra phụ cậu bê đồ
Đăng Dương
Đăng Dương
Cha
Trần Vinh
Trần Vinh
Con trai của cha
Anh ôm Trần Vinh
Trần Vinh
Trần Vinh
Đã đói chưa? cha gọi tụi nó dọn
Đăng Dương
Đăng Dương
Dạ cha
Trần Vinh
Trần Vinh
Bọn bây xuống bếp phụ mợ hai dọn cơm lên, cậu út đói rồi
Trần Vinh kéo anh ngồi xuống ghế, người hầu kẻ hạ hai bên cầm cái quạt tre quạt lên xuống
Em bước ra tấm rèm cửa, ánh mắt anh chỉ nhìn em lướt qua, em vẫn xinh và dịu dàng như thế
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Con mời cha và cậu út dùng cơm (em vẫn cúi mặt không dám nhìn anh)
Đăng Dương
Đăng Dương
Con mời cha dùng cơm, mời chị ba, mời... chị hai (giọng ngắt quãng)
Trần Vinh gật đầu vui vẻ, cả 4 người quây quần bên nhau cùng dùng cơm mà không khí thì vô cùng gượng gạo
Thanh Trà
Thanh Trà
Lần này cậu út về có mua quà cho chị không đó đa
Đăng Dương
Đăng Dương
Tất nhiên là có, ai cũng có mà
Thanh Trà
Thanh Trà
Chị trông chờ quá đi
Dùng cơm xong em phụ người làm dọn xuống, em mang tách trà vừa pha còn nóng hổi ra, mùi hương thanh thanh ngọt ngào không quá gắt của sen tươi tỏa ra rất dễ chịu, em cẩn thận rót từng ly trà, tay có hơi run anh thấy nhưng cũng lơ đi
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Con mời cha, mời hai em dùng trà
Trần Vinh
Trần Vinh
Con biết không? cả đêm qua chị hai con đã tự tay ướp trà đến rạng sáng để pha trà cho con đấy
Đăng Dương
Đăng Dương
Chỉ là trà thôi mà, sao phải cất công như vậy
Nụ cười em vụt tắt khi nghe anh nói
Trần Vinh
Trần Vinh
Sao con lại nói vậy, chị hai con đã rất tốn sức
Đăng Dương
Đăng Dương
Nếu mợ hai là vợ con thì con sẽ vui và rất hạnh phúc
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
...
Đăng Dương
Đăng Dương
Còn đây là vợ anh hai, nên con thấy không cần thiết lắm (giọng anh đầy mỉa mai nhìn em)
Thanh Trà
Thanh Trà
Thôi đừng om sòm nữa, thằng út mày mau lấy quà ra đi
Anh đứng lên lấy một vài chiếc túi lụa vừa tay phát cho 3 người
Thanh Trà
Thanh Trà
Trời ơi ! Hột soàn... chị thích lắm, mày hiểu chị mày lắm út ơi
Thanh Trà mở túi thấy toàn những thứ trang sức quý giá mà mắt sáng rực, anh chỉ cười nhẹ nhìn người chị hám của
Trần Vinh mở túi ra bên trong là một chai rượu lớn được thiết kế sang trọng đến từ Pháp, nhìn vào cũng biết nó đắt đỏ như thế nào. Ông cười vui vẻ rồi cẩn thận đặc chai rượu lên kệ tủ đóng lại
Đăng Dương
Đăng Dương
Mợ hai cũng mở ra đi, tôi nghĩ mợ sẽ thích nó
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Vâng...
Em mở chiếc túi ra, bên trong là một gói thuốc lớn... mang tên là thuốc an thai
Mắt em ương ướt, nước mắt rơi xuống, không tin vào những điều anh làm với mình
Đăng Dương
Đăng Dương
Tôi thấy cũng 3 năm rồi mà mợ chưa có hỷ, nên tôi nghĩ là có vấn đề...
Đăng Dương
Đăng Dương
Bên Pháp người ta hay dùng cái này để dưỡng thai mấy tháng đầu, mợ hai nên thử, biết đâu... có tin vui?
Tông giọng vô cùng mỉa mai của anh khi nói khiến cho ai cũng nhìn em rồi chỉ chỏ gì đấy, Thanh Trà được phen cười phá lên
Thanh Trà
Thanh Trà
Thằng út... đúng là tinh ý thật (ả ta cười hả hê)
Trần Vinh
Trần Vinh
Dương! con làm cái gì vậy? (ông khó xử nhìn em)
Đăng Dương
Đăng Dương
Con muốn tốt cho mợ ấy thôi
Anh đi lại kế bên em, dù khi thấy em khóc trái tim lại rất đau xót, nhưng nhớ lại thù hận năm xưa anh lại tàn nhẫn hơn mà mắng nhiếc, ghé sát tai của em nói
Đăng Dương
Đăng Dương
Đừng để người đời lại nói mợ, CÂY ĐỘC KHÔNG TRÁI... GÁI ĐỘC KHÔNG CON
____________________

Chap 3 :Cháo tàng diệp

_______________
Minh Điền trăng hoa ngày nào cũng đi đến khuya, mấy cái kỹ viện, nhà chứa nào trên cái đất Nam này hắn ta điều đã đi hết rồi, 3 năm nay em chịu đựng tủi khổ một mình, Minh Điền kết hôn với em mục đích chỉ là chọc tức anh, vì từ nhỏ anh tài trí hơn người, làm gì cũng giỏi hơn hắn khiến cho hắn ganh tức quyết tâm giành lấy em
Trời đã dần về đêm, em cũng vừa khóc xong, đôi mắt đỏ hoe đau rát, nhìn thứ gì cũng không rõ ràng
Em mở cửa, định sẽ ra ngoài hóng mát một xíu thì nghe tiếng lửa đang cháy ở sau bếp
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Mẫn
Con Mẫn
Con Mẫn
Dạ? mợ dậy rồi hả (mặt nó lấm lem quay sang cười với em)
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Khuya rồi em còn làm gì vậy?
Con Mẫn
Con Mẫn
Dạ...cậu út tự nhiên ho nhiều nên bảo con xuống nấu ít cháo Tang Diệp
Con Mẫn
Con Mẫn
Mợ có muốn ăn một chút không?
Em tiến lại nồi cháo, đi theo em cũng 3 năm trời mà nó nấu cháo kiểu này, em chỉ chậc lưỡi bảo nó đứng sang bên
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Em nấu kiểu vầy, cậu út không chịu ăn đâu...
Con Mẫn
Con Mẫn
Con thấy được rồi mà mợ
Em bốc một nắm gạo ngâm trong tô, bóp nhẹ lắc đầu
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Gạo ngâm còn quá cứng, lá dâu thì quá già, mặc dù em đã băm ra rồi nhưng không qua được mắt mợ đâu
Con Mẫn
Con Mẫn
Dạ...con xin lỗi mợ, giờ đã khuya con không nhìn không rõ
Con Mẫn cúi đầu không dám ngẩn lên nhìn em, dường như biết lỗi của mình
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Không sao, em ở đây xem gạo ngâm cho mềm rồi để đấy mợ lên nấu
Con Mẫn
Con Mẫn
Mợ định đi đâu ạ?
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Mợ ra sau giếng hái lá non
Em cầm lấy cái rổ tre cũ
Con Mẫn
Con Mẫn
Nhưng trời tối lắm mợ ơi
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Mợ không sao, đừng lo (em vỗ vai nó bảo nó an tâm)
Con Mẫn
Con Mẫn
Vậy mợ đi cẩn thận đấy ạ, đường ra sau giếng gập ghềnh
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Ừ...mợ biết rồi
Khuya hôm đó trời âm u, gió lùa qua hiên sau rặng chuối. Em bước ra vườn, tay cầm chiếc rổ tre cũ, lật đật men theo lối đất đá hay đi mỗi mùa lá dâu
Cây dâu nằm khuất bên mé giếng, thân đã cỗi, lá không còn xanh mơn như dạo trước. Em đưa tay lên hái, ngón tay vừa chạm mép lá thì “xoẹt” một đường cắt mảnh lướt qua đầu ngón trỏ. Máu rơi xuống, đỏ ửng giữa nền lá xanh như một vết cắn vô hình
Em khựng lại một nhịp, đôi tay vốn yếu ớt, nay run run. Nhưng vẫn cố hái thêm mấy lá non, thứ lá mà ngoại từng nói là "lành như sương sớm", nấu lên làm dịu cả ngực tức lẫn lòng người
Em trở vào trong với một rổ lá dâu non nớt, nhưng dính một vài giọt máu nhỏ, con Mẫn thấy thì hoang mang lắm, cầm lấy ngón tay bị cắt sâu hút của em mà cau mày
Con Mẫn
Con Mẫn
Mợ ơi, mợ bị chảy máu rồi
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Mợ biết rồi, em lấy giùm mợ một miếng vải quấn vào nhé
Con Mẫn
Con Mẫn
Dạ mợ ngồi xuống để con đi lấy
Bản tính con Mẫn sợ máu nên nó cuốn cuồng lắm, lục lọi nãy giờ mà vẫn không tìm thấy, nó cắt luôn cái áo nó đang mặc buộc cho em
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Em làm gì vậy Mẫn, áo của em mà...
Con Mẫn
Con Mẫn
Mợ đừng lo, lúc nãy con mới tắm xong, giờ còn sạch lắm
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Ý mợ là sao em làm vậy, áo có mấy cái đâu
Con Mẫn
Con Mẫn
Em sợ mợ đau hơn, mấy cái áo cũ em còn nhiều mợ đừng lo
Em nhìn nó ngây ngô mà cười bất lực, nó theo em đã 3 năm, trong nhà nó là người thân và hiểu em nhất nên là em thương nó lắm
Tối ấy, em nấu cháo một mình, con Mẫn đứng bên cạnh nghe em vừa nói vừa làm mà học theo. Căn bếp ấm áp. Mùi lá dâu quyện trong hơi cháo bốc lên, ấm như một cái ôm cũ kỹ. Chỉ tiếc, người cần ăn, đã không thể trở về bên cạnh nữa
Cháo dần được nấu gần xong, mắt con Mẫn cũng đã mở lên hết nổi nên em bảo nó về phòng ngủ, lúc đầu cãi lắm nhưng chỉ với một ánh mắt của em nó đã ngoan ngoãn về phòng
_________________
Đêm khuya tĩnh mịch, bếp sau còn vương khói. Em cậm cụi khuấy nồi cháo, đôi tay băng tạm ngón trỏ bằng miếng vải áo của con Mẫn, máu đã khô lại nhưng vẫn nhói âm ỉ. Em không nói ai nghe, cũng không kêu đau. Đơn giản vì… có nói, cũng có ai hỏi?
Cháo nấu bằng lá dâu non sau vườn, loại lá phải len lỏi hái lúc trời sẩm tối, khi sương chưa rơi mà muỗi đã vờn quanh. Em nhớ rõ! lúc bị cắt trúng tay, em còn cười, vì nghĩ: “Không sao, miễn đó là anh... vết thương nhỏ này chẳng là gì"
Bê bát cháo đến trước cửa, em hít thở một hơi thật sâu rồi gõ cửa
Anh vẫn còn thức, ánh đèn dầu phản chiếu hình ảnh anh đang cậm cụi đọc gì đó
Đăng Dương
Đăng Dương
Ai vậy?
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Tôi mang cháo đến cho cậu
Đăng Dương
Đăng Dương
Vào đi, cửa không khóa
Anh vội vàng cất cuốn sổ nhỏ vào phía dưới gối
Em đẩy cửa bước vào, trên tay là khay để cháo, anh khá bất ngờ khi thấy em
Đăng Dương
Đăng Dương
Mợ hai? sao lại là mợ?
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
À...tôi, tôi nấu cháo cho cậu xong tôi sẽ đi ngủ ngay..
Đăng Dương
Đăng Dương
Chuyện này tôi sai con Mẫn làm rồi mà, nó sai ngược lại mợ à? (Giọng anh hơi gắt lên)
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Không không...chỉ là tôi thấy nó không biết nấu, nên vào làm thôi... huống hồ, tôi biết khẩu vị của cậu út như thế nà-o
Anh cười khẩy, anh mắt như vừa khóc xong ngước lên nhìn em
Đăng Dương
Đăng Dương
Mợ đừng nói chuyện kiểu thân thiết như thế, tôi cảm thấy buồn nôn lắm (anh cười mỉa mai em)
Em ngậm ngùi đặc cháo xuống bàn, anh ngồi xuống nâng muỗng húp một ít rồi phụt ra nhăn mặt, em ngạc nhiên khi thấy thái độ của anh
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Sao thế cậu út?
Đăng Dương
Đăng Dương
Mặn... mợ có biết nấu không vậy? hay là mợ ghét tôi, mợ nấu như thế
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Tôi không có, tôi đã thử rồi mà?
Đăng Dương
Đăng Dương
Vậy mợ nghĩ tôi đang làm khó mợ?
Thanh Pháp [Kiều]
Thanh Pháp [Kiều]
Nếu cậu không ăn được thì đừng ăn nữa... tôi không ép cậu ăn...
Đăng Dương
Đăng Dương
Vậy hả? vậy thì mợ ăn đi !
Anh cầm bát cháo tiến lại phía em bóp mặt, mắc em ăn cháo, em chống cự khiến bát cháo nóng rơi xuống nền, anh càng tức thêm giơ tay định đánh thì thấy em khóc nên cũng buông tay xuống
Đăng Dương
Đăng Dương
Phận đờn bà con gái thì đừng có cãi lại, tôi không sợ ai đâu thưa mợ hai !
Ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của anh khiến em rùng mình, chỉ cúi xuống lau dọn rồi mang ra ngoài
Trước khi ra khỏi phòng em nước mắt em lưng tròng nhìn anh, ngón tay quấn vải khẽ run lên, lòng em quặng đi nhưng chọn im lặng
Chẳng hiểu sao khi thấy em khóc trái tim anh lại xót xa vô cùng, nhưng hận thù quá lớn khiến anh không thể yếu đuối được
"Ai nói là cậu không thương, cậu thương lắm chứ... nhưng em làm cậu buồn, rồi cậu hận.. mà em không xin lỗi"
________________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play