Two Time X Chance / Chance X Two Time
chap 1: khởi đầu <3
* khi two time đang giúp chance chạy trốn khỏi mafioso và 2 người đã chạy thoát thành công và vào bên trong 1 con hẻm nhỏ*
two time
Mày biết không Chance…” – Two Time lên tiếng giữa căn phòng nửa tối – “Tao từng giết người.
Chance không bất ngờ.
Hắn chỉ im lặng, nhìn vào vết sẹo trên tay mình. Mọi người đều có quá khứ. Nhưng quá khứ của tụi nó… giống như thuốc súng để cạnh lửa.
chance
Vì sao?” – Chance hỏi, giọng thấp.
two time
tao làm điều đó vì giáo phái của tao thôi để tao có được mạng sống thứ 2
Không ai nói gì thêm.
Chỉ có tiếng quạt trần cọt kẹt, và mùi khói thuốc quen thuộc.
two time
“Còn mày?” – Two Time chuyển ánh nhìn – “Mày nợ bao nhiêu rồi?”
chance
“Không đếm nữa. Nhưng mỗi lần tao thua, tụi nó lấy một cái gì đó – bạn bè, danh dự, thậm chí một phần linh hồn.
two time
“Rồi mày còn sống để làm gì?”
chance
“Tao cũng không biết. Có thể là vì mày.”
chance
Vì nếu tao chết, ai sẽ ngồi đây nghe mày thú tội?”
Cả hai bật cười, như hai thằng điên. Nhưng trong mắt, có thứ gì đó khác.
Một kiểu chấp nhận. Một kiểu ràng buộc.
Không phải tụi nó chưa từng mất ai. Nhưng lần này, tụi nó không muốn mất nhau.
two time
“Nếu một ngày tao cũng phản bội mày… mày có bắn tao không?”
chance
“Vì nếu mày phản bội… tao sẽ bắn cả thế giới trước, rồi mới tính tới mày.”
mafioso
Chance! Tao biết mày trốn ở đây. Đủ rồi. Không tiền – thì mạng!”
two time
mày tìm nhầm người rồi.”
mafioso
Không, tìm đúng lắm. Mày là thằng lúc nào cũng đi theo nó – hôm nay đi chung luôn.”
chance
Mày né ra đi. Tao xử được. Tao sống với mấy món nợ này từ lâu rồi.”
two time
“Mày sống thì tao sống. Mày chết thì tao chết.”
chance
“Tao nói rồi, đây không phải vụ của mày!
two time
“Tao nói rồi – từ khi tụi mình bắn viên đạn đầu tiên chung… mọi thứ đều là chuyện của tao.”
Bụp! Một phát súng vang lên
Two Time đẩy Chance ngã xuống nền gạch ngay lập tức, tay rút súng từ lưng. mafioso trúng đạn, ngã xuống
Kết thúc trận đó, máu chảy, vết thương rách tay cả hai thằng. Nhưng không ai nói một lời than.
Chỉ là sau khi trốn vào con hẻm tối, dựa lưng vào nhau thở dốc, Two Time bật cười.
chance
"Tao lại giết thêm người nữa rồi…”
two time
"Tụi nó đến giết mày trước.”
chance
“Tao biết. Nhưng tao vẫn sẽ bắn. Vì tao sợ mày bị thương
two time
Tao không muốn chết trước mày. Nhưng nếu mày chết… tao sẽ theo.”
two time
ê chance tao tìm được chỗ để 2 đứa mik sống chung nè
Một căn nhà gỗ nhỏ, bỏ hoang giữa khu đồi sát mé rừng – nơi không ai thèm tìm, cũng chẳng ai muốn tới.
Nóc nhà dột vài chỗ, gạch mục, tường mốc, nhưng… không có tiếng súng, không có người rình rập, không có món nợ nào gõ cửa.
chance
Ổ chuột này á?” – Chance nhíu mày
two time
Không sang chảnh. Nhưng không ai biết. Cửa có khóa. Giường có đệm. Có mày.” – Two Time nhún vai.
chance
Tao có phải đồ nội thất đâu mà đếm vô.”
two time
Mày là cái duy nhất tao cần.”
Chance im. Mặt hắn đỏ nhẹ, nhưng quay đi ngay để giấu.
những ngày sau đó trải qua có vẻ khá nhanh
Sáng: Two Time đi lòng vòng, Chance nấu đại cái gì đó ăn được.
Trưa: Hai thằng ngồi ngoài hiên, nhìn mây trôi.
Tối: Đốt lửa, nằm ngẫm nghĩ
Một tối nọ, trời mưa. Không điện. Căn nhà tối om, chỉ có ánh lửa.
Two Time nằm dưới sàn, mắt nhìn trần nhà như đang suy nghĩ gì nặng lắm.
two time
“Tao từng mơ… sống ở một nơi không ai biết tao là ai.” – Two Time nói.
chance
“Giờ mày có rồi đó.”
two time
“Ừ. Nhưng có thêm mày nữa.
two time
“Không. Tao thấy… ấm.”
chance
“Tao không biết mày đang tỏ tình kiểu gì, nhưng… tao thích.”
two time
“Nếu tụi mình chỉ sống được thêm một tháng ở đây thôi, mày có hối tiếc không?”
chance
Vì tao chọn ở lại.”
vài ngày sau~
Tiếng mưa đập vào mái tôn cũ kêu lách tách. Two Time và Chance ngồi ngoài hiên nhà, mỗi đứa cầm một ly cà phê đắng ngắt (vì pha dở), chân đung đưa trên bậc thềm gỗ. Cả hai đều ướt sơ sơ vì mưa tạt – nhưng không đứa nào muốn đứng dậy.
two time
“Ê.” – Two Time khều nhẹ.
chance
“Gì?” – Chance liếc nhìn, mắt nửa buồn ngủ.
two time
“Nếu một ngày mày tỉnh dậy, và tao không còn ngồi đây nữa… mày sẽ thấy sao?”
chance
"tao tưởng mày đi chơi"
two time
Tao hỏi nghiêm túc mà.”
chance
"Thì tao cũng trả lời nghiêm túc. Mày mà biến mất… tao sẽ đi tìm.”
chance
“Đập mày một trận, rồi hỏi sao không rủ tao theo.”
chance
“Tao từng nghĩ… trên đời này không có ai vì tao đâu.”
two time
“Mày nghĩ sai rồi.”
chance
“Từ khi có mày… tao mới biết tao cũng có quyền được nhớ, được chờ, được yêu.”
Chance đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay của Two Time. Không mạnh. Không gấp. Chỉ như thể… đã muốn làm vậy từ rất lâu.
chance
“Tụi mình không cần hứa gì hết. Không cần thề sống thề chết.”
chance
“Chỉ cần mày ở đây, mỗi ngày. Vậy là đủ.”
Two Time khẽ gật. Rồi nghiêng đầu, tựa lên vai Chance – lần đầu tiên không vì mệt, mà vì… tin tưởng.
two time
“Mày biết không…”
two time
“Ở cạnh mày, tao thấy… tao không cần phải tỏ ra mạnh mẽ nữa.”
chance
Vì tao sẽ mạnh thay phần mày, ngu à.”
___________________________
Đêm nay không mưa. Trăng non mảnh như vết dao trên trời.
Căn nhà gỗ cũ nằm im giữa rừng, không tiếng xe, không tiếng người – chỉ có hai thằng, mỗi đứa một bên nệm, im lặng nhưng không muốn ngủ.
chance
“Mày ngủ chưa?” – Chance hỏi nhỏ.
two time
“Chưa. Mày ngủ chưa?” – Two Time đáp lại, y hệt.
Cả hai bật cười, nhỏ thôi, sợ phá vỡ cái im lặng đang yên
chance
Nè.” – Chance xoay mặt sang.
chance
“Lại đây nằm gần tao xíu.”
Two Time ngập ngừng. Nhưng rồi cũng lật người, dịch lại gần, nằm đối diện. Mũi gần mũi. Tim đập loạn – dù ngoài mặt chẳng đứa nào nói.
Căn phòng tối, chỉ có ánh trăng xuyên khe gỗ. Cái lạnh đêm rừng khiến cả hai đều run nhẹ.
Chance vươn tay, đặt lên ngực Two Time.
chance
Tim mày đập nhanh quá.
two time
“Tại mày chạm tao.”
chance
“Vậy tao rút tay ra nha?
two time
“…đừng. Kệ nó đi.”
chance
“Mày có sợ không?” – Chance hỏi
two time
“Có mày, tao không sợ.”
Từ từ, Two Time đưa tay vuốt nhẹ tóc Chance, giọng nhỏ như gió:
two time
Tao từng nghĩ, nếu tao yêu ai đó… người đó phải sạch, phải tử tế, phải khác tao.”
two time
“Giờ thì… tao thấy, chỉ cần là mày.”
Chance cười, nhắm mắt. Lần đầu tiên trong bao năm – hắn ngủ mà không mơ thấy máu.
chance
“Đây là đâu?” – Chance chống tay lên hông, nhìn dãy nhà bê tông cũ kỹ nhưng sạch sẽ.
noob
"chào đây là nơi 2 người sẽ sống"
Two Time và Chance sống phòng 306. Phòng nhỏ, tường vôi tróc lở, nhưng có giường, nước sạch và có khoá cửa. Với tụi nó – thế là thiên đường.
chance
“…tối nay ngủ sớm nha.”
chance
“Tao muốn dậy sớm để Nấu gì ngon cho mày ăn.”
Ngày đầu ở đây trôi qua nhẹ nhàng. 2 đứa ăn mì, đi dạo quanh sân thượng, gặp vài người khác – Nhưng ở đây, chance và two time là người – không phải mục tiêu hay thứ gì đó khác
elliot
Chào mấy bạn tôi là Elliot. Còn ông này là Guest một-ba-ba-bảy. Gọi ổng là 1337 cho gọn.”
elliot
Tụi tôi sống lầu dưới. Nghe có người mới, đem đồ ăn tới.”
guest 1337
“Không cần biết mấy đứa từng là ai. Ở đây, chỉ cần sống tử tế.” – 1337 nói, giọng trầm, ít lời.
chance
Chance từ trong đi ra, dụi mắt.
"ai vậy"
elliot
“Hàng xóm dễ thương.” – Elliot nháy mắt
Chiều hôm đó, tụi nó ăn bánh pizza do Elliot làm.
Ngồi trên sân thượng, bốn người nhìn trời, uống trà gừng (do 1337 pha – mùi hơi nồng nhưng ấm).
elliot
“Tụi bây sống kiểu nào trước khi tới đây?” – Elliot hỏi, không xoáy, chỉ tò mò.
chance
“Trốn. Trốn liên tục.” – Chance nói.
two time
“Tao từng làm vài chuyện như phản bội.” – Two Time nhún vai
elliot
“Vậy tụi mày hợp với chỗ này rồi.” – Elliot cười.
“Ai ở đây chẳng từng sai.”
elliot
“Nếu tụi bây cần gì, cứ đập cửa phòng 210. Hoặc 211
chance
“Ừm… cảm ơn mấy ông.” – Chance gật đầu.
two time
“Lâu lắm rồi… mới có người đối tốt kiểu này.”
elliot
“Tụi này hổng có tốt gì đâu. Chỉ là… sống sót được tới giờ, ai còn lại thì phải biết giữ nhau thôi.”
Tối đó, cả bốn người ngồi sân thượng chơi bài. Elliot cười to suốt vì thắng liên tục, còn 1337 thì kiểu… ngồi không chơi, nhưng nhớ hết bài của từng người. Two Time ngồi tựa cột, Chance ngáp liên tục vì mệt.
chance
“Thôi đủ rồi, tụi này về ngủ.” – Chance kéo áo khoác.
elliot
“Nhớ khoá cửa nha, chứ tầng này hay có chuột…” – Elliot nháy mắt.
two time
Chuột đâu?” – Two Time hỏi.
elliot
“Trong tim mấy đứa đó.”
Cả sân thượng bật cười, trừ 1337, vẫn ngồi uống trà chậm rãi.
Two Time đang sắp mền thì nghe tiếng kéo cửa nhà tắm
Chance đi ra, tóc còn ướt, mặc áo thun lỡ tay và quần dài
Chance ngồi xuống nệm. Cả hai im một lúc. Tiếng quạt trần kẽo kẹt.
two time
“Hồi nãy…” – Two Time lên tiếng.
two time
Sợ khi đã quen yên bình, thì nó biến mất. Lại trốn tiếp.”
chance
“…vậy thì tao trốn chung với mày.”
two time
“Tụi mình từng không có gì, đúng không?”
Chance lặng thinh. Rồi dịch người lại gần, đầu tựa vào vai Two Time.
chance
Lần đầu tiên tao thấy… không cần yêu quá lớn. Chỉ cần mày ở đây.”
*sau đó cả 2 chìm vào giấc ngủ*
T/g
ehm cho mấy bạn chưa biết thì chat sau ms có H+ nha chứ giờ 2 ng này ấm áp quá ko nỡ thêm vô😭❤️
chap 2 ( H+ )
T/g
grr... nay t/g lại phải cày chương tiếp cho thk bn r
T/g
nó đòi lm nswf nên t sẽ lm cho nó
Tối hôm sau, trời có mưa nhẹ. Mùi đất lạnh phảng phất ngoài cửa sổ.
Trong phòng, đèn vàng vẫn sáng, nhưng hai đứa chẳng ai ngủ.
Chance ngồi trên nệm, lưng dựa tường, tay nghịch cái bật lửa cũ. Two Time thì đứng trước cửa sổ, nhìn mưa như đang cân nhắc thứ gì đó lâu lắm.
chance
“Mày tính đứng đó tới sáng à?” – Chance lên tiếng.
chance
“Ừ, mày không nói tao cũng thấy.”
two time
“…Tao đang nghĩ.”
two time
Về mày. Với tụi mình.”
Chance khựng tay, bật lửa tắt cái “tạch”.
Two Time quay lại, bước chậm tới.
two time
Tao không giỏi nói chuyện. Cũng không phải kiểu yêu ai thì ngọt ngào.”
chance
Tao biết.” – Chance nói, giọng nhỏ đi.
two time
“Nhưng mày là thứ duy nhất tao không muốn mất nữa.”
Chance nhìn hắn. Không cười. Chỉ thở khẽ. Nhẹ
chance
“Mày biết không…”
“…từ ngày sống chung, mỗi đêm trước khi ngủ, tao đều nhìn coi mày còn thở không.”
two time
Sao?” – Two Time nhíu mày
chance
“Vì tao sợ sáng mai tỉnh dậy, tụi mình lại lạc nhau, như hồi đó.”
Một khoảng im lặng rất dài. Mưa vẫn rơi, như gột bớt những gì hai đứa từng không dám nói.
Two Time đến gần, quỳ xuống trước mặt Chance.
Tay hắn đưa lên, chạm nhẹ vào má người kia. Lần đầu tiên, không run tay, không né tránh.
two time
Tao còn ở đây. Nếu mày muốn biết.”
Chance ngả người về trước, trán chạm trán.
Hơi thở ấm áp, da kề da – không vội vã, không toan tính.
chance
Tối nay… đừng rời nhau, được không?” – giọng chance gần như thì thầm.
two time
“Không đi đâu hết.” – Two Time đáp, không cần nghĩ.
*chance hôn nhẹ vào cổ của two time*
chance
"ừ tao biết chưa phải là lúc mà..."
two time
“Nếu mày không chắc về tình cảm này…”
chance
Tao chắc.” – Chance ngắt lời, không chần chừ.
chance
Tao từng nghĩ nếu yêu ai đó, chắc phải kiểu hôn hít, ồn ào, kè kè suốt. Nhưng rồi mới biết – có người, chỉ cần ngủ cùng một phòng, ăn cùng một bữa… là tim đã yên rồi.”
two time
Tụi mình là ‘người đó’ của nhau chưa?”
Chance ngồi dậy. Im lặng. Nhìn thẳng.
chance
“Chưa rõ. Nhưng nếu mai mày biến mất, tao chắc sẽ đi tìm cho bằng được.”
two time
“Tao không giỏi ở cạnh người khác. Tao không có gì để tự hào.”
chance
Tao cũng không cần mày là gì hết. Tao chỉ cần mày là mày.”
Khoảng lặng đầy ý nghĩa. Gió đêm thổi qua khe cửa, mát lạnh. Nhưng không ai thấy lạnh.
Two Time đứng dậy, bước lại gần giường. Chance vẫn ngồi, không tránh.
Hắn ngồi xuống đối diện, đưa tay nắm nhẹ cổ tay người kia. Không siết. Chỉ là nắm – như thể sợ mất nếu buông.
two time
n-nếu tao làm gì đó hơn thì sao
two time
*ôm chance* " tao muốn trải nghiệm cái gì đó"
chance
ehm nhưng mà.... mày có ý gì với tao vậy
two time
thật ra thì nếu tao ăn mày thì....
two time
Anh ta lờ đi lời phản đối chance, tay anh ta đã với tới cúc quần của chance "Im lặng và để tao làm mát cho mày..." two time thô bạo kéo quần của chance xuống chân để chance hoàn toàn khỏa thân trước mặt two time. "Mẹ kiếp..." Anh ta thì thầm trong hơi thở, hít vào cơ thể trần trụi của chance
chance
dừng lại đi two time tao là con trai và mày không thể làm như vậy
two time
two time nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, sự cương cứng của anh ta bật ra khi cậu ấy ấn chance xuống ghế sofa. "mày biết gì không? Mẹ kiếp. mày là con trai, thì sao? Tao đang thèm khát như địa ngục và mày đang ở ngay đây..."
chance
" này two time cậu học những lời nói đó ở đâu v-vậy.."
two time
" tao đang lên cơn mày đừng cản"
two time
"tao chỉ muốn mày thôi"
two time
Đôi tay two time háo hức lướt trên cơ thể trần trụi của chance, một tay di chuyển giữa hai chân chance trong khi tay kia ôm lấy ngực . "chance....mày sẽ tát tao hay để anh quan hệ với mày ngay bây giờ?" two time hỏi, giọng nói căng thẳng vì ham muốn,
chance
m-mày..... *chance suy nghĩ có chút đắng đo*
chả phải mày luôn nhẹ nhàng với tao sao?
two time
à ừm chuyện là nãy t ra ngoài thấy hộp sucola trong thùng rác có vẻ là để tặng ny xong t ăn vô cái có cảm giác ehm..
chance
"trời đã vậy mõm mày còn hỗn tao ko biết ai đã hại mày thành ra như vậy"
two time
"giúp tao đi chance à"
chance
*chance hơi ngập ngùng nhưng vẫn không nói gì*
two time
"mày không nói gì à?" " được rồi vậy t làm nha.."
two time
two time coi sự im lặng của chance là sự đồng ý và nhanh chóng định vị mình ở lối vào của chance. "hmm..." Anh đột ngột và sâu vào bên trong , khiến chance thở hổn hển. two time bắt đầu di chuyển ngay lập tức, tay anh nắm chặt hông chance khi cậu thô bạo f/ck chance trên ghế dài. "mhm"
two time
Anh ấy tiếp tục thúc vào chance một cách không thương tiếc, hoàn toàn mất kiểm soát "Im đi... tao nghĩ là tao sắp rồi..." Những chuyển động của two time ấy trở nên gấp gáp hơn, tuyệt vọng hơn khi anh ấy gần đạt cực khoái. " Anh ấy đẩy sâu hơn "tao biết nhưng xin lỗi..."
two time
two time đột nhiên rút ra khỏi chance mắt anh khóa chặt vào khuôn mặt chance khi 2time xuất tinh những sợi tinh dịch ấm áp bắn tung tóe khắp bụng và ngực của chance. two time đổ gục lên người chance thở hổn hển. " tao xin lỗi..."
T/g
tội nghiệp chance quá huhu😭🌊🌊
chance
"mày điên rồi two time"
two time
" thôi nào chance tao biết là mày muốn mà
chance
" tao nói muốn thời nào?!"
two time
" ừm tao muốn thì đúng hơn"
chance
" chết tiệt, m-mày làm tao xấu hổ quá"
chance
"không được" *chance quay mặt đi*
two time
thôi mà chance dù sao thì cũng phải có lúc chứ"
chance
mày nghĩ sao vậy?! có cái tình bạn bình thường nào mà lại đi lm tình vs nhau không?!"
two time
"tao xin lỗi :(("
//chuyển cảnh//
Tầm hơn 11h đêm, Elliot với Guest 1337 mới từ khu lấy hàng về. Cả hai vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi… gì đó rất “yên ắng bất thường”.
guest 1337
“Ê, tụi mình về rồi mà nhà im quá ha?” – 1337 nhăn trán.
elliot
“Ờ, tụi nó mà không cãi nhau là có biến. Đi kiểm tra tụi nó còn thở không.” – Elliot nửa đùa nửa thiệt.
Hai đứa bước tới trước phòng 306.
Đèn vẫn sáng. Không có tiếng nói, cũng không có tiếng súng đồ đạc gì – quá bất thường.
elliot
“Êeee, sống không vậy? Hay tụi bây giết nhau rồi"
guest 1337
1337 liếc sang Elliot:
“Tao mở cửa nha?”
Cửa hé mở.
Ánh sáng ấm áp. Phòng vẫn nguyên. Nhưng trên giường – Chance đang dựa lưng vào tường, mắt lim dim, còn Two Time thì… ngủ gục trên vai hắn. Tay vẫn nắm tay.
Elliot và 1337 đứng khựng lại như bị đóng băng.
elliot
ủa sao 2 đứa không mặt đồ
guest 1337
Ủa?” – 1337 bật ra một tiếng nhỏ.
“Tao tưởng tụi nó ghét nhau???”
elliot
Vậy cái tay đó là gì??? Và cái kiểu tựa vai kia là gì???”
guest 1337
“Ê, chụp hình chụp hình trước khi tụi nó tỉnh!”
elliot
“Mày im đi!” – Elliot giật điện thoại 1337.
Đúng lúc đó, Chance mở mắt, nhìn ra cửa. Không tỏ vẻ gì, chỉ gật đầu chào khô khốc:
chance
“Tụi m đứng đó lâu chưa?”
elliot
“Ờ… tụi tao chỉ… kiểm tra xem tụi m còn sống.”
chance
Vẫn sống. Nhưng tụi m mà còn đứng đó là sắp không rồi.
two time
Two Time không mở mắt, nhưng lên tiếng:
> “Cho tao ngủ thêm 5 phút. Tụi m về phòng đi.”
guest 1337
Elliot và 1337 nhìn nhau, rồi lùi lùi.
“Ừ… thôi tụi tao về… ngủ ngon nha… mấy bạn cùng phòng…”
“Nhớ khoá cửa kỹ đó…” – 1337 nói xong thì kéo Elliot đi như bay.
Ra tới ngoài hành lang, cả hai đứng tựa tường, tim đập thình thịch.
guest 1337
“Cái này là… tụi nó thiệt hả?”
elliot
Ừ. Tình cảm thiệt đó mày.”
elliot
“Mày thấy tụi nó… dễ thương không?
guest 1337
“…Ừ. Dễ thương một cách đáng sợ.”
elliot
" mà sao nó không mặc đồ"
guest 1337
sao tao biết?!"
Còn trong phòng, Chance quay sang nhìn Two Time.
two time
“Không. Miễn không phải mày từ chối tao là được.”
Sáng hôm sau – căn bếp nhỏ ở khu nhà bên.
Bàn ăn gỗ tróc sơn, hai ly cà phê bốc khói. Elliot ngồi gác chân, tay lật báo như ông già, còn 1337 thì đang cắm cúi… vẽ vẽ gì đó lên khăn giấy
elliot
“Ê.” – Elliot lên tiếng, giọng nhỏ.
elliot
“Tối qua… mày thấy mặt Chance lúc mở mắt không?”
guest 1337
“Ờ. Thấy. Lạnh tanh.”
elliot
“Nhưng cái tay nắm Two Time là không buông nha.”
guest 1337
Tao tưởng là tụi nó ghét nhau, xỉa xói nhau từng ngày?”
elliot
“Chắc từ ‘ghét’ đổi thành ‘ghiền’ hồi nào không hay.”
guest 1337
“Ê, hay mình cá cược đi?”
guest 1337
“Coi ai là người tỏ tình trước!”
elliot
“Khó à. Chance kiểu lạnh như băng. Còn Two Time thì ngang như cua.”
guest 1337
“Tao cược… Two Time. Thằng đó dám làm mấy thứ điên rồ lắm.”
elliot
“Ừ, còn tao cược Chance. Thằng đó không nói nhiều, nhưng đã nói là chắc cú.”
Lát sau – tiếng bước chân.
Chance với Two Time bước xuống, nhìn rất… bình thường. Không tay nắm, không ánh mắt lấp lánh gì hết. Nhưng…
> Mặc chung cái áo khoác.
Áo của Chance. Nhưng đang trên người Two Time.
elliot
Elliot ngước nhìn, môi cong cong kiểu nhịn cười:
> “Ơ kìa. Lạnh vậy hả? Áo ai mà hợp thế?”
two time
“Mượn tạm.” – Two Time trả lời, giọng dửng dưng.
chance
“Không trả đâu đó.” – Chance nhấn thêm, uống ngụm nước.
guest 1337
“Ê tụi m thấy tụi m… giống couple không?”
“Không.” – cả hai đồng thanh.
chance
“Tụi tao là couple chứ không phải là giống nữa.” – Chance nói thêm, liếc nhìn Two Time.
Cả bàn im 3 giây. Elliot với 1337 nhìn nhau.
elliot
“Ủa, vậy là… chính thức?”
elliot
" còn vụ bây không mặc đồ hôm qua thì sao"
chance
" hừm.. bỏ qua đi " *chance hơi đỏ mặt*
elliot
Tao biết mà!! Tao nói với 1337 từ lâu rồi!!”
“Mà thề nha, tụi bây làm ơn bớt cute lại. Tao muốn ác mộng vì ghen nè!”
guest 1337
Ừ. Ở chung mà không cho tụi tao ngồi hóng tình tiết từng ngày nữa…”
two time
“Ai nói không có tình tiết? Còn cả một drama phía trước đó.”
“Chưa tới hồi cao trào đâu.” – Two Time thêm vô, nhếch môi cười cười.
elliot
Elliot: “Tao cảm giác mình đang sống giữa phim truyền hình rồi đó…”
guest 1337
1337: “Ừ. Nhưng là thể loại khiến tao coi hoài không chán.”
Tối hôm đó, trong căn nhà nhỏ, Elliot trải bản đồ ra giữa bàn, giọng nghiêm túc hiếm thấy:
elliot
“Có vài đơn hàng sắp tới người ta đặt rồi trả khá nhiều tiền ấy. Bên phía đội của tao xử lý không xuể nên giao cho tụi mình.”
chance
“Chi tiết?” – Chance lên tiếng, ánh mắt không rời
elliot
“Giờ giấc thì rõ rồi, nhưng địa điểm thì hơi xa. Phải đi xuyên khu không người, chỗ đó… khá nguy hiểm.”
two time
Đừng nói với tao là… chỗ đó?” – Two Time nhìn Elliot.
elliot
Ừ. Khu phố cũ, nơi mày với chance từng lăn lộn.
elliot
“Tụi m chắc ổn chứ?”
guest 1337
“Nếu mày không muốn đi khu đó, tao có thể nhận nhiệm vụ thay.”
chance
" được rồi cảm ơn nhiều dù sao tao cũng không muốn thấy thằng mafioso sống dậy"
two time
" tao thì không muốn thấy thằng azure sống dậy"
guest 1337
1337 nói nhỏ:
“Tao hy vọng chuyến đi này không có gì xấu xảy ra.”
“Hy vọng thôi.
elliot
" yaho hẹn gặp lại mày nha 1337"
_______________________________
hết chap 2
T/g
mà nhớ like ủng hộ t/g r t/g ms có động lực làm tiếp nha mãi iu
chap 3: chance bị bắt cóc
*sau khi 1337 đi được vài tiếng*
elliot
" ủa sao mày chưa đi?"
- elliot hỏi
guest 1337
" haiz khó nói lắm nhưng tao thấy chance với two time mới đi được"
two time
" thôi dù sao thì mày muốn tao đi cũng được"
two time
" không sao đâu chance"
two time
“Tụi tao biết nguy hiểm. Nhưng tụi tao không đi để chết.
Tụi tao đi… để không phải trốn nữa.”
elliot
“Tụi mày đi rồi… nhớ quay về.”
“Về, và chứng minh là tình yêu ở cái thế giới thối nát này… vẫn có giá trị.”
Đêm đó, trên sân thượng tầng 6, 1337 hút điếu thuốc đầu tiên sau 3 tháng bỏ.
elliot
Sao? Vẫn lo?” – Elliot hỏi.
guest 1337
“Ừ. Nhưng không ngăn được nữa.”
elliot
“Thì thôi… cầu cho tụi nó về. Không nguyên vẹn cũng được… nhưng về với nhau.”
chance
Tao từng nghĩ tao ghét nơi này.”
two time
Two Time nói nhỏ.
“Giờ thì sao?”
chance
“Giờ tao ghét nó hơn. Nhưng có m ở đây, tao đỡ sợ.”
two time
“Tao ở đây không phải để dỗ mày, mà để đánh chung nếu có chuyện.”
cả 2 đang di chuyển qua một hành lang cũ, âm thanh lạ vang lên
azure
“Chào…” – Một giọng lạ, nhưng quen thuộc.
“Chúng mày tới đúng lúc lắm.”
azure
“Mày nhớ tên tao à?” – azure nở nụ cười quái dị – “Tao chết rồi mà mày còn nhớ... cảm động ghê.”
two time
Là người tao từng để lại để chết.” – Two Time nói, mắt không rời sinh vật kia.
“Và giờ, nó trở lại… không phải để tha.”
azure
“Tụi bây sống hạnh phúc lắm hả?
Cùng lúc đó – từ phía bên kia, một nhóm người tiến vào
Dẫn đầu là Mafioso – tay đòi nợ từng ám chance
Gã đội mũ đen, hút thuốc, đi giữa đàn em mang súng, ánh mắt nhìn Chance như muốn chiếm lấy cậu
mafioso
“Tao tìm mấy năm trời. Tưởng mày chết rồi.”
“Hóa ra mày trốn sau lưng thằng người yêu này?”
chance
“Không cần mày bảo vệ.” – Chance rít qua kẽ răng.
“Tao đã từng sống qua địa ngục…
Nhưng giờ tao không còn một mình.”
azure
Không ai được động vào nó… trừ tao.”
mafioso
“Two Time… Mày nợ tao một mạng. Và tao sẽ lấy lại bằng mọi cách – kể cả xé nát tình yêu mày đang giữ.”
Chance và Two Time đứng sát vai nhau. Một bên là quá khứ phản bội, một bên là quá khứ bị săn đuổi – giờ cùng kéo tới muốn giết chết những gì tụi nó đang có.
Two Time rút dao. Chance nạp đạn.
Không ai nói "yêu". Nhưng ánh mắt tụi nó nói: "Nếu mày chết, tao theo."
Hai bên vây kín. Mafioso đứng sau lưng Chance, tay lăm lăm kéo áo hắn.
Azure đứng đó, các xúc tu quấn quanh lan can, nhỏ mực tím xuống sàn như máu chảy.
Two Time bị giữ chặt, máu rịn ra ở vai trái, ánh mắt vẫn khóa chặt vào chance
mafioso
“Đẹp ha.” – Mafioso cười khẩy – “Tao nhớ mày, Chance. Nhớ cái lúc mày quỳ, khóc, van… Tao muốn nghe lại tiếng đó, ngay tại đây.”
chance
“Chạm tao lần nữa, tao cắn đứt tay mày.”
mafioso
“Thằng nhỏ giờ dữ ghê ha…” – Mafioso giơ tay định giáng xuống mặt.
BỤP!
Một tiếng động mạnh. Máu văng
Two Time bằng cách nào đó gạt ngã kẻ giữ mình, lao tới như điên
Hắn đâm thẳng vào vai Mafioso, hất văng gã ra khỏi Chance.
two time
“MỘT NGÓN TAY MÀY CHẠM VÀO NÓ…
LÀ TAO PHAN CHO TỈNH LẠI HẾT KIẾP!”
Nhưng trước khi kịp cứu hoàn toàn – một xúc tu khổng lồ quật ngược cả hai ngã xuống sàn
azure
“Mày từng bỏ tao để sống.”
azure
“Hôm nay mày chọn:
Mày sống – thì nó chết.
Hoặc mày chết – để nó được tha.”
Cả gian nhà câm lặng. Gió rít qua những ô kính vỡ.
Chance bò dậy, ôm ngực, hét lên
chance
“Đừng nghe nó! Mày không nợ ai hết!”
“Tao không cần mày chết thay tao – tao cần mày sống với tao!”
two time
“CÂM MỒM!
Tao KHÔNG chọn!
Nếu một thằng phải chết – tao chết chung!”
azure nghe vậy định đấm 2 thằng thì mafioso lên tiếng
Mafioso lao vào – kéo ngược xúc tu Azure lại.
Mặt hắn có chút gì đó tức giận không phải vì thù hận – mà vì ghen.
mafioso
“Tao không cho phép m giết nó.”
“Nó là của tao.”
azure
“Mày điên à? Tao phải lấy lại mạng của tao!”
mafioso
Mạng mày để sau. Giờ nó đi với tao.”
Rồi – không để ai kịp phản ứng – Mafioso rút súng dí vào cổ Chance, kéo hắn lên, ép đi về phía lối hầm cũ.
Two Time lao lên – nhưng bị đàn em của Mafioso chặn lại.
mafioso
“MÀY ĐỤNG VÀO HẮN LÀ TAO BẮN!” – Mafioso nói
chance
“Mày điên rồi? Buông tao ra không!!!”
mafioso
“Tao yêu mày. Từ ngày đầu tiên mày quỳ trước mặt tao để xin tha.
Tao không thể quên ánh mắt mày… ánh mắt của kẻ sợ hãi nhưng vẫn cố cứng đầu.”
mafioso
“Tao không thể để nó cướp m đi.”
“Nếu m cần được yêu – thì để tao.”
Azure rít lên, bỏ đi sâu vào hành lang tối, như thể vết thương lòng của hắn cũng bị khoét thêm.
Elliot và 1337 vừa đến, nhưng đã muộn một nhịp.
Chance đã bị kéo đi qua cửa ngầm.
Two Time khụy gối. Tay siết lại đến rớm máu.
two time
Tao đã thề không để mất mày lần nữa.
Nếu mày rơi vào tay nó… tao thà chết.”
Phòng giam dưới lòng đất – nơi Chance bị đưa tới~
Chance bị trói vào ghế sắt, hai tay còng chặt sau lưng. Áo bị kéo xộc xệch, môi rướm máu. Ánh mắt vẫn giữ vẻ kiên cường – nhưng mồ hôi lạnh lấm tấm trán, hơi thở gấp.
Mafioso ngồi đối diện, chậm rãi bước đến.
Tay hắn cầm một ly rượu, mắt dán chặt vào từng vết sẹo, từng đường gân cổ Chance lộ ra.
mafioso
“Mày biết không… mày đẹp hơn khi đau đớn.”
“Giống lần đầu mày nhìn tao – ánh mắt đó… tao nhớ mãi.”
Hắn quỳ xuống trước mặt Chance, tay đưa lên… chạm nhẹ vào eo của chance
mafioso
“Tao không cần làm gì nhiều. Chỉ cần mày sợ tao, yếu đuối trước tao… là đủ.”
chance
“Tao thà chết… còn hơn để mày chạm vào tao như thể tao là món đồ.
mafioso
“Không sao. Vì nếu mày không chọn tao… tao sẽ bẻ gãy m. Từng chút.”
Đúng lúc hắn giơ tay lên định làm nhục chance – tiếng nổ chát chúa vang lên từ cửa gác
two time
Two Time lao vào trước – súng chĩa thẳng.
“BUÔNG NÓ RA!” – tiếng gào như xé họng.
Mafioso giật mình, lùi lại. Nhưng chưa kịp phản ứng – 3 phát đạn bắn gãy còng tay của Chance.
Two Time quỳ xuống trước Chance, vừa cắt dây trói vừa run tay.
trong lúc đó 1337 đấm nhau với mafioso còn elliot lấy 9999 tỉ cái pizza ra cho 1337 ăn
two time
“Mày sao rồi?”
“Có ai… đụng vào mày chưa?”
Chance không nói. Chỉ nhìn hắn… rồi nhào vào ôm thật chặt.
Vai run lên, lần đầu trong đời Chance để lộ sự sợ hãi thật sự.
chance
“Tao tưởng… mày không tới kịp.”
“Tao thề… nếu mày tới trễ một phút… tao không biết mình còn giữ được gì.”
two time
“Từ giờ – dù bất kỳ ai muốn đụng vào mày, dù là bằng lời, bằng ánh mắt hay bằng vết sẹo…
Tao cũng sẽ đâm nó trước khi tụi nó kịp làm.”
guest 1337
" sao rồi tao giải quyết xong vụ thằng mafioso rồi"
tay 1337 dính máu rất nhiều
two time
" ổn rồi giờ đưa chance về thôi"
elliot
" ê còn cái nhiệm vụ kia người ta bỏ rồi đm"
elliot
" tao mới check lại thì thấy người ta hủy rồi"
two time
" má tao mà biết đứa nào đặt đơn đó là tao đấm bể đầu nó"
Two Time ngồi cách đó nửa mét, lưng tựa tường, mắt không rời khỏi chance 1 giây
two time
“M ngủ thêm được không?”
Giọng Two Time nhỏ, cố giữ bình tĩnh – dù chính hắn cũng đã không ngủ suốt hai đêm
Chance không trả lời. Chỉ co người lại như phản xạ.
Two Time nhìn thấy vậy, không đụng vào – chỉ rút cái mền, nhẹ nhàng đắp thêm cho cậu.
Buổi chiều cùng ngày – ánh nắng vàng rọi qua cửa sổ
Chance ngồi dậy, tựa đầu vào thành giường. Tay nắm chặt tách trà, không uống.
Two Time đưa ghế lại gần hơn, không nói gì – chỉ ngồi đó.
chance
“Tao ghét cảm giác yếu đuối như vậy…
Ghét hơn là tao không thể điều khiển nỗi sợ.”
two time
Tao không cần mày mạnh mẽ.
Tao chỉ cần mày còn thở. Còn ở đây. Là đủ.”
chance
“Nếu hôm đó m tới trễ…”
two time
“Tao sẽ giết hết tụi nó. Dù trễ hay không.” – Two Time ngắt lời, giọng sắc như dao.
two time
“Không ai được làm mày sợ nữa. Tao thề.”
chance
M biết không… tao chưa từng tin ai sau vụ đầu tiên tao bị phản bội.
Nhưng lúc m ôm tao thoát ra… tao biết, lần này tao không cô đơn nữa.”
____________________________
T/g
hết chap 3 nhoa mb có j thì ủng hộ t đuy
Download MangaToon APP on App Store and Google Play