[DuongHung] POV Nắng Hạ Còn Đông
Một Kiếp Một Đời
Quang Hùng phát hiện mình đã đánh rơi chiếc vòng tay rất quý giá vào lúc sáng sớm
Khi cậu vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng dài và mệt mỏi
đó là một chiếc vòng đá mắt mèo mờ đục và hơi ngã dàng theo thời gian
đó là món quà cuối cùng mà bà nội để lại cho cậu trước khí mắt
Sợ dây vòng làm bằng chỉ đỏ đã bạc màu bên trên còn có những hạt đá nhẫn bóng vì năm tháng
Quang Hùng đã đeo nó từ lúc còn học mẫu giáo cho đến bây giờ
Khi đã là sinh viên năm cuối vẫn chưa từng tháo nó ra
Bà Nội Hùng
Không được tháo cái vòng ra khỏi tay
Bà Nội Hùng
Dù là đi tắm hay đi ngủ
Bà Nội Hùng
đó là thứ duy nhất giữ cho con an toàn
Bà Nội Hùng
Nội đã dặn như vậy con đừng bao giờ quên đó
Mẹ Quang Hùng luôn nhắc đi nhắc lại cau nói này nhiều năm qua
ấy vậy mà sáng nay vươn tay định tắt đồng hồ báo thức
Cậu chợt khựng lại vì thấy cổ tay trái đã trồng chơn và chiếc vòng không còn ở đó nữa
Quang Hùng lật tung cả phòng lên nhưng chiếc vòng cứ như bốc hơi khỏi thế giới này
Không thấy bóng dáng của nó đâu nữa . Trong cơn hoang mang đầu cậu chợt nhớ lại lời bà nội cậu
Khi cậu còn nhỏ xíu trong một lần cậu khóc vì lỡ làm đức sợ dây đeo vòng
Bà Nội Hùng
bùa yểm bên trong mà đức á thì cố nhân sẽ tìm về
Bà Nội Hùng
Vòng còn thì không thấy vòng mất nó sẽ tìm được con
một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Quang Hùng cậu thở dốc , tim đập nhanh , đầu óc rối bời chưa biết phải tính sao
Rồi bỗng một mùi hương quen thuộc len lỗi vào phòng qua khe cửa sổ hé mở
Nó hăng hăng như khói, thoang thoảng như mùi hương trầm và có gì đó tanh nồng như mùi máu tươi
Không có thời gian để ý nhiều, Quang Hùng nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân thay đồng phục rồi bước xuống lầu
Khóe léo kéo ống tay áo, che kính cổ tay trái lại , mùi bánh mì nướng và trứng chiên lan tỏa khắp căn bếp ấm sáng
Xen lẫn hương cà phê mới pha từ chiếc máy sản xuất từ ý mà ba của Quang Hùng rất thích
Mẹ Hùng
Chào buổi sáng con trai //cười//
Mẹ Hùng
//đặt Ly sửa ấm lên bàn trước mặt cậu//
Ba Hùng
//ngồi đối diện cậu//
Ba Hùng
//lướt báo điện tử//
Ba Hùng
//nhìn cậu một cách chiều mến// ủa sao hôm nay mặc áo dài tay vậy?
Ba Hùng
Trời đâu có lạnh đâu con
Lê Quang Hùng
Dạ con thấy hơi lạnh. Chắc do hôm qua thức khuya học bài
Mẹ Hùng
//đặt tay lên trán cậu//không có sốt chắc thiếu ngủ thôi
Mẹ Hùng
Mấy bữa nay mẹ thấy con cứ ôm laptop tới khuya . Không có nên như vậy hoài đâu
Lê Quang Hùng
Dạ con biết rồi //cười nhẹ//
Cậu cố giữ bình thản đưa tay phải cầm ly sửa tránh dùng tay trái làm việc để lộ chuyện chiếc vòng đã bị mất
Dù cố gắng cẩn thận hết mức nhưng trong lòng cậu vẫn dâng lên một bất an
Như thể chỉ cần một cái liếc nhẹ của mẹ thôi là mọi sự thật sẽ bị phanh phui.
Mẹ Hùng
À tối nay á nhà mình ăn lẩu bò nha . Ba con có khách ở đà lạt xuống
Mẹ Hùng
Chắc ghé nhà mình chơi chút xíu đó
Lê Quang Hùng
ủa khách nào vậy ba ?
Ba Hùng
một người bạn cũ của nội con đó
Nghe tới chữ nội tai Quang Hùng bất giác khựng lại
Lê Quang Hùng
//uống sữa// Ực
Cậu nuốt ực ngụm sữa như thể hy vọng nó có thể xua tan cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng cậu
Trong đầu cậu vẫn quay cuồng câu nói của bà nội từ năm nào
Bà Nội Hùng
Vòng còn thì nó không thấy , vòng mất rồi nó sẽ tìm được con
Lê Quang Hùng
Dạ. Chắc con buồn ngủ á.
Quang Hùng đến trường trễ 10 phút sáng hôm đó
chiếc xe Audi đen bóng của cậu dựng trước cổng trường đại học văn hóa . Gây nên một trận xôn xao nho nhỏ
Vài ánh mắt ngước lên khỏi ly cà phê sớm , vài lời xì xào nổi lên như thể sự xuất hiện của Quang Hùng khiến cho người ta không thể không chú ý.
Tất cả những tố chất có trên người con trai nhà giàu, đẹp trai , học giỏi, sống kính tiếng, đủ khiến cho người ta ghen tị tò mò vừa ngầm tháng phục.
khuôn viên trường Đại học buổi sáng vẫn đông đúc như thường lệ . Tiếng dày cao gót lóc cóc vang lên khắp hành lang,
Xen lẫn tiếng cười nói , tiếng giảng viên điểm dang vọng ra từ các giảng đường.
Quang Hùng nhanh chân sải bước đến phòng học của bộ môn ngày hôm nay
Lớp vẫn chưa đến đông đủ cậu có thể nhìn thấy người bạn thân thiết của mình là Thành An ngồi ở bàn hai tán dốc với nam sinh nào đó và cả chàng trai Hiếu hot boy của lớp
đang ngồi gác chân ở dãy cuối, nháy mắt trêu ghẹo mấy bạn nữ xung quanh.
Mọi thứ trong có vẻ bình thường nhưng không hiểu sao vừa đặt chân vào lớp Quang Hùng đã thấy lạnh
Một thứ lạnh không đến từ những cái máy điều hòa đang hoạt động mà kiểu như từ sâu bên trong người cậu toát ra vậy
Cậu kéo nhẹ tay áo lần nữa cảm giác cổ tay trái của mình cứ trống trơn kỳ kỳ
Giống như thiếu mất một thứ gì đó
Đặng Thành An
Ê mày sao vậy?
Đặng Thành An
Sáng nay sao mặt bơ phờ quá vậy? //khều khều tay hùng nói nhỏ//
Lê Quang Hùng
//nằm bò dài trên bàn chán nản đáp// tối qua tao ngủ không ngon lắm
Đặng Thành An
Mắt mày thâm như gấu trúc luôn rồi kìa
Đặng Thành An
đừng có nói là mơ thấy mấy thứ kỳ hoặc nha
Đặng Thành An
// chớp mắt nhìn ngó quanh một vòng //
Đặng Thành An
Tối qua tao mơ thấy một người đứng sau lưng mày á , đàn ông nha mà để tóc dài mặc áo trắng lùng thùng như là mấy anh hùng phim kiếm hiệp vậy đó nhưng mà mặt thì bị che hết.
Lê Quang Hùng
Mày nói cái gì? Sao mày cũng mơ
Trước khi Quang Hùng nói gì thì giảng viên đã bước vào lớp làm cho cả căn phòng học lập tức im lặng
Quang Hùng định quay sang nhìn Thành An cậu định nói gì đó thì thấy Thành An nhìn ra cửa sổ mắt giản to mặt tái xanh
Lê Quang Hùng
//đập nhẹ lên vai Thành An// nè An à có chuyện gì vậy
Đặng Thành An
À...ờ tao thề tao vừa thấy ai đứng ở ngoài cửa sổ á
Lê Quang Hùng
Khùng hả? Tụi mình đang ở tầng ba mà hưu cao cổ cũng chưa chắc tới nữa
Đặng Thành An
Không có tao nói thiệt mà
Nhìn vẻ hoang mang của An, Quang Hùng cũng đanh mặt lại , khẽ trấn an bạn của mình
Lê Quang Hùng
Thôi chắc mày nhìn nhầm thôi, không sao đâu, cô vô rồi kìa
Thành An nghe lời trấn an của bạn , tần ngần thêm một lúc rồi cũng chăm chú vào bài học
Lê Quang Hùng
// chống cầm nhìn ra cửa sổ//
Ngoài kia nắng tràn qua kẻ lá, không khí trong phòng có vẻ quá ngột ngạt, cậu trướng người vươn vai một cái cho đỡ mỏi thì bỗng nhiên cảnh vật xung quanh biến mất
Trong một thoáng chớp mắt, Quang Hùng thấy mình đang quỳ trong một căn phòng làm bằng gỗ
Không gian mờ mờ tối tối, chỉ có chút ánh sáng le lói phát ra từ một ngọn đèn dầu cũ kỹ, trước mặt cậu là một người đàn ông đang lầm rầm khấn vái
Tay cầm bút lông nhúng vào chén chất lỏng sẩm màu đang bốc khói mù mịt , trên tấm vải vàng trải ra trước mặt ông ta
Nét mực đỏ bắt đầu dần hiện hình , nó như một đạo bùa đang rung rẩy ngọ nguậy bất đầu sống dậy
Thầy pháp
Con chắc chắn chứ, một khi trói linh hồn nó lại, đời đời kiếp kiếp nó sẽ không rời khỏi con đâu
Một Đời Một Kiếp
Quang Hùng thấy mình chìa tay ra , dứt khoát đưa dao vào ngón trỏ rạch một đường , nhỏ máu vào tấm vải bùa. Bên cạnh là một sợ chỉ đỏ được buộc một lọn tóc đen dày và nhìn rất quen
Và một giọng nam trầm ấm đâu đó vang lên
???
Anh không muốn rời đi nhưng em không tin anh sao ? Hay em sợ anh sẽ quên mất em ?
Quang Hùng muốn hét lên , muốn dừng lại, nhưng cậu không thể điều khiển thân thể mình .
Mọi thứ bỗng chốc như một cơn lốc xoáy cuộc tròn cuốn Quang Hùng xoay tích.
Cậu giựt mình tỉnh dậy, đầu va nhẹ vào bàn khiến cho cả lớp tò mò quay lại nhìn , còn giảng viên thì mặt đã trở nên khó coi.
Giảng viên Chủ nhiệm
Quang Hùng à, em đang làm gì vậy?
Lê Quang Hùng
Dạ dạ, em xin lỗi // cuối đầu //
ngây khoảng khắc ấy, cậu phát hiện dưới lòng bàn tay mình xuất hiện một nét mực đỏ không biết có từ bao giờ.
Nó mảnh như sợ chỉ và hằn sâu như đã in trên da từ lâu
Giờ tan lớp nhưng tiệm cà phê rừng nhỏ nằm khuất trong một con hẻm đầy cây xanh cũng không quá đông sinh viên
Không gian nơi đây yên tĩnh như thể tách biệt hẳn với cái náo nhiệt bên ngoài cổng trường đại học
ánh nắng xuyên qua mái kính đổ xuống những bàn gỗ những vệt sáng lấp lánh
Không khí thoang thoảng mùi cà phê mới và thơm nhẹ mùi hoa oải hương trang trí trong gốc phòng
Lê Quang Hùng
//khuấy nhẹ ly nước ép dưa hấu//
Đặng Thành An
//chống cầm nhìn Hùng// mày nói là mất cái vòng thiệt á hả?
Lê Quang Hùng
Ừ, tao lục cả phòng lên rồi mà không thấy
Lê Quang Hùng
Cũng không nhớ tháo ra lúc nào nữa
Lê Quang Hùng
Sáng tỉnh dậy là mất tiêu nó rồi
Đặng Thành An
//nhíu mày//cái vòng đó là kỉ vật của bà nội mày , bà mẹ mày còn bắt đeo hoài nữa
Đặng Thành An
Rồi bây giờ mất biết phải ăn nói sao?
Lê Quang Hùng
Tao đã dám nói cho ba mẹ biết đâu
Lê Quang Hùng
Vậy nên bữa nay phải mặc áo dài tay cho khỏi bị thấy nè
Đặng Thành An
ê hay là làm một cái vòng giống y chang vậy đi
Đặng Thành An
Loại đá mắt mèo với chỉ đỏ không có khó tìm
Đặng Thành An
Mày đưa tao hình coi tao dẫn mày đi làm cái khác
Lê Quang Hùng
nhưng mà lỡ ba mẹ tao phát hiện thì sao?
Lê Quang Hùng
Với lại tao thấy cái vòng đó không phải chỉ là một đồ vật bình thường
Lê Quang Hùng
Từ nhỏ tới giờ tao chưa bao giờ tháo nó ra nữa mà cũng không dám tháo nữa
Đặng Thành An
Thì mình cứ tìm cách đối phó trước đã
Đặng Thành An
Biết đâu nó chỉ tuộc ra trong lúc mày ngủ hoặc là rớt ở đâu đó
Đặng Thành An
Mày làm cái khác đeo tạm đi rồi tìm cái thiệt kia chứ để ba mẹ mày biết lại la
Quang Hùng im lặng nhìn ra khung cửa sổ căn nhắc suy nghĩ
Sao một lúc , cậu chợt rùng mình rồi khẽ hỏi
Lê Quang Hùng
//lạnh sống lưng// sao tự nhiên lạnh vậy?
Lê Quang Hùng
Mày có thấy lạnh không
Đặng Thành An
Hử lạnh gì đâu?
Đặng Thành An
Quán mở máy lạnh mà tao còn chảy mồ hôi đây nè
Đặng Thành An
Hay là mày lo lắng cái chuyện đo quá cho nên phát bệnh luôn rồi đó
Đặng Thành An
Ngoài trời đang gần 40° độ, mày thấy lạnh cũng hơi lạ đó
Lê Quang Hùng
Không phải lạnh bên ngoài đâu
Lê Quang Hùng
tao cảm giác cái kiểu lạnh giống như từ trong người tao á
Lê Quang Hùng
Rồi có cảm giác như ai đó ngồi kế bên đây nè mà tao không nhìn thấy
Đặng Thành An
nữa rồi hả mày?
Đặng Thành An
mày dạo này có nhiều cái không bình thường lắm đó nha
Đặng Thành An
Mà thôi, trước mắt mày chưa có tìm được cái vòng thật thì làm cái giả đi, vừa để ba mẹ khỏi nghi mình cũng đỡ lo
Lê Quang Hùng
//gật nhẹ đầu//
Trong lòng cậu mơ hồ nhận ra một điều dù có đeo một chiếc vòng giống hệt thì thứ đã bị đánh thức trong lời nói của bà nội sẽ không bị đánh lừa dễ dàng như vậy
Trời chạng vạng tối, Quang Hùng cũng về tới nhà
Lê Quang Hùng
// bước vào nhà //
Chiếc vòng giả lấp lánh dưới ánh đèn cổng , tay phải siết chặt vai túi xách, còn tay trái thả lỏng như thể đang cố cho người khác thấy cái vòng vẫn nằm trên tay cậu
Mẹ Hùng
Quang Hùng về rồi đó hả con
Giọng mẹ cậu vang lên từ phòng khách
Lê Quang Hùng
//đặt cặp xuống kệ - hít một hơi thật sâu//Dạ
Mẹ Hùng
//ngồi dậy bước lại gần cậu - nhìn cậu một lượt - chú ý tới tay trái của cậu//
Mẹ Hùng
ủa , vòng tay con mới đánh lại hả ?
Lê Quang Hùng
Dạ, con lao sơ
Lê Quang Hùng
Tại mấy hôm trước thấy nó hơi cũ
Mẹ Hùng
// cuối người xuống - chạm nhẹ vào chiếc vòng // sao hôm nay nó sáng dữ vậy ta?
Mẹ Hùng
Mấy sợ chỉ cũng mới quá
Lê Quang Hùng
//tim đập nhanh - rút tay về //chắc tại đèn chiếu vô á , cho nên thấy vậy thôi mẹ
Lê Quang Hùng
Con thấy cũng bình thường mà
Mẹ Hùng
//nhíu mày // hazz
Mẹ Hùng
//cười// miễn con luôn đeo nó là được
Mẹ Hùng
Con biết rồi đó , bà nội lúc sống quý cái vòng này lắm, cứ bảo nó là vật trấn giữ cho con yên bình đó
Lê Quang Hùng
Dạ, thôi con lên phòng tắm nha mẹ
Mẹ Hùng
ừ, tắm rồi xuống ăn tối
Mẹ Hùng
Ba con đi đón ông tư rồi, chắc cũng sắp về tới
Lê Quang Hùng
Dạ// bước nhanh lên cầu thang //
Lê Quang Hùng
// thở phào nhẹ nhõm//
Khi cậu đóng cửa phòng lại thì đột nhiên đèn phòng chớp tắt vài lần mới bật sáng trở lại
Quang Hùng đứng yên, tim đập nhanh, tay vẫn nắm chặt chốt cửa
Chiếc vòng giả trên cổ tay sáng lên một màu đỏ rực đến mức không tự nhiên
Chiều tối, ánh nắng cuối ngày hắt nghiêng qua khung cửa sổ, nhuộm vàng sàn gỗ đi
Con chó sủa vọng lên từ phái cổng
Mẹ Hùng
//bước vội ra mở cửa//trời ơi bác tư, lâu lắm bác mới xuống chơi với gia đình con đó
Mẹ Hùng
đi đường xa chắc mệt lắm hả bác? Vô nhà nghỉ ngơi uống miếng nước, con ra sao bếp biểu tụi nhỏ dọn cơm
ông từ trầm đứng đó, lưng hơi cồng, dáng người gầy gò nhưng vững chải
ông mặc áo dài đen, đầu đội nón lá bạc màu, tay trái xách túi giải, tay phải chống cây gậy gỗ khô nức nẻ, gương mặt khắc khổ, ánh mắt nữa mờ nữa sáng như có thể sôi thấu xuyên qua vạn vật
ông từ chưa vội bước vào, thay vào đó ,ông ngẩng đầu nhìn lên lầu
Ông Tư
//ngẩng đầu nhìn lên//
Nơi có một cánh cửa sổ hé mở , gió nhẹ thổi làm cho tấm rèm trắng bên khung cửa khẽ lây
Quang Hùng đứng phía sau tấm rèm nhìn xuống từ nãy tới giờ
Cậu vừa định quay đi thì ông tư bỗng nhìn về phía này, giống như biết cậu đã ở đó từ trước, ánh mắt ông dừng lại rất lâu, không chớp, không biểu cảm
Lê Quang Hùng
//kéo rèm lại- xoay người lại//
Cậu vừa xoay người lại có cảm giác như có thứ gì đó lạnh lẽo mỏng như sương vừa lướt qua gáy của mình
Quang Hùng xuống nhà theo lời mẹ gọi
Khi cậu bước ra, ánh mắt của ông tư lại một lần nữa ghim chặt vào câu
Ông Tư
//nhìn cậu với ánh mắt đầy suy tư//
Ông Tư
//nhìn xuống cổ tay trái cậu - nhíu mày // không phải cái đó không còn
Lê Quang Hùng
Dạ, con chào ông tư ạ
Ông Tư
ờ lâu rồi mới gặp , thằng nhỏ cũng lớn bộn rồi ha
Ba Hùng
dạ đúng rồi, bác tư gặp Quang Hùng từ cái hồi nó còn đỏ hỏn tới nay cũng hơn 20 năm rồi
Ba Hùng
Thời Gian trôi nhanh quá bác tư
ông tư mau chóng thu lại nét mặt nghiêm trọng ban nãy chuyển sang nhẹ nhàng vui vẻ hơn
Ông Tư
ờ nhỏ lớn lên đẹp trai xinh trắng thật, ánh mắt thì lại giống hệt bà nội nó
Lê Quang Hùng
//cuối đầu//
Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác bồn chồn, nôn nao khó tả , giống như ông lão trước mặt không nhìn cậu , mà là đang nhìn một ai khác tồn tại trong chính thân xác cậu
Một Đời Một Kiếp
Căn phòng ấm cúng với nồi lẩu bò nóng hổi thơm lừng
Mấy món rau rừng ông tư mang từ đà lạt xuống được bài biện đẹp mắt đặt ở giữa bàn
Cả nhà quay quần ăn uống vui vẻ , ồn tư tuy là khách nhưng cũng rất thân thiết như người trong nhà nên không khí rất thoải mái
Ba mẹ Quang Hùng vừa ăn vừa hỏi về cuộc sống của ông về những năm qua
ông vui vẻ kể thật tình không e dè giấu giếm điều chi, bữa ăn xong xuôi , đột nhiên ông tư liếc qua chiếc vòng hơi lộ ra nơi cổ tay áo của Quang Hùng
Ông Tư
//chống cầm - nhìn cậu//hồi con còn nhỏ xíu chừng năm sáu tuổi á, có lần bị sốt mê mang mấy bữa không tỉnh
Ông Tư
Làm bà nội con phải lo lắng gọi cho ta xuống, con nhớ không?
Lê Quang Hùng
à, dạ con chỉ mơ thấy lúc đó có ai đó ngồi cạnh cầm tay mình
Lê Quang Hùng
Tay người đó rất lạnh giọng nói thì ấm áp dễ chịu lắm ông tư
Ba Hùng
Là ông tư đó chứ ai con
Ba Hùng
Nhờ có bác tư á mà con nhỏ mới tỉnh lại
Ba Hùng
Vợ chồng con nhớ mãi cái ơn đó
Ba Hùng
Bữa đó bác dặn kỹ lắm
Ba Hùng
Nói là phải để con đeo cái vòng này hoài không được tháo ra
Ba Hùng
Cũng mai là má con tin tưởng bác
Ông Tư
ờ chiếc vòng đó là vật giữ hồn, nó còn quý hơn vàng bạc châu ngọc nữa
Không khí thoáng chùng xuống một chút, Quang Hùng khẽ siết tay dưới bàn,cổ tay trái nóng rang như có ai nhìn xuyên qua lớp áo
Ba Hùng
Mà bác tư lần này xuống đây chơi là có chuyện gì đặt biệt không bác ?
Ông Tư
ờ cũng có mấy chuyện cần làm
Ông Tư
Với lại có người cũ gọi ta trong mộng , lòng thấy nôn nao nên mới đi một chuyến
Ông Tư
Có lẽ cũng tới lúc giúp cho cố nhân giải quyết một ân quán
Không ai nói gì thêm , khôn gian chỉ còn tiếng gió rít nhẹ ngoài cửa sổ
ở gốc nhà, tấm ảnh bà nội của Quang Hùng khẽ lung lay như ai đó vừa đi qua
Ba Hùng
Ừ, bác lại nằm mộng nữa hay sao ?
Ba Hùng
Bác vẫn còn hay thấy những chuyện kỳ lạ đó hả bác?
ông tư trầm không đáp lời ba Hùng mà nhìn thẳng vào mắt Quang Hùng, giọng trầm trầm cảnh báo
Ông Tư
Có những thứ không phải mộng chỉ là người đó không đủ tĩnh tâm để thấy thôi
Quang Hùng vô thức rụt tay lại, cậu cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng
ở đâu đó trong đầu cậu chợt nghe có tiếng chuông gió khẽ ngân lên, nhưng nhà cậu làm gì có treo chuông gió đâu
Sau bữa cơm đãi khách quý có phần kỳ lạ , Quang Hùng thấy trong người mệt mỏi vô cùng
Phụ mẹ và chị người làm dọn dẹp xong xuôi
Cậu cũng lấy cớ làm luận để xin phép về phòng , cửa vừa chốt lại, đèn vừa tắt, Quang Hùng nằm lên giường đã lập tức thiếp đi ngay
Nhưng chỉ chốc lát sau, cậu đã mở choàng mắt tỉnh dậy
Khung cảnh bỗng nhiên đổi khác, không phải là căn phòng tiện nghi vốn có nữa mà Quang Hùng thấy mình đang đứng giữa một cánh đồng hoang vu, xung quanh là những ngọn cỏ cháy đỏ như máu
Không khí khô héo và cũng không có một âm thanh nào ngoại trừ tiếng bước chân của chính cậu vang vọng khắp nơi
Quang Hùng không biết chỗ này là đâu và vì sao mình lại có mặt ở đây
đột nhiên một bóng người xuất hiện trong tầm mắt của cậu , đó là một chàng trai tóc đen dài buông thả, trang phục giản dị nhưng mang đậm nét thời đại cũ
Anh ta đứng ở cánh đồng lặng im nhìn Quang Hùng , một cảm giác quen thuộc dâng lên khiến cho tim cậu đập rộn ràng loạn nhịp
Rồi như có gì đó trong đầu thôi thúc, cậu cất tiếng khẽ hỏi
Chàng trai không trả lời, chỉ đứng im ở đó, ánh mắt sâu thẳm và lạnh lùng
Quang Hùng bước về phía anh ta, nhưng chân như đeo tảng đá lớn , mỗi bước đi vô cùng khó khăn nặng nhọc
Nhưng rồi Quang Hùng nhận ra khoảng cách giữa họ dường như không bao giờ ngắn lại
Cậu có gắng nhích từng chút một nhưng vẫn cứ xa vời với người đối diện
Như thể một lực cản vô hình đang ngăn cản không cho họ lại gần với nhau
Quang Hùng càng cố gắng càng mệt mỏi, lòng ngực như bị đè nén, hít thở khó khăn
Lúc này chàng trai kia đột ngột quay lưng và bước vào trong bóng tối phía sau lưng, nhưng trước khi khuất dạng, anh ta để lại một chiếc vòng tay đang lơ lửng loé sáng trong không trung
Quang hùng vội vàng chạy tới bắt lấy, nhưng khi cậu với tay ra, chiếc vòng rơi xuống đất và vỡ vụn đi
Từng mãng nhỏ vươn vải tứ phía, để lại một vệt máu đỏ loan lỗ trên mặt đất
đột nhiên một tiếng cười khẽ quang lên từ phía sau, nhẹ nhàng thê thiết, làm cho tóc gáy của Quang Hùng dựng đứng lên
Cậu quay lại đảo mắt tìm kiếm chủ nhân của nó, nhưng chỉ thấy bóng tối dày đặc phủ trùm khắp nơi
Lúc này Quang Hùng nhận ra mình đang bị bao quanh bởi những bóng đen, những hình dáng mờ ảo và những đôi mắt đỏ rực không ngừng nhìn trầm trầm vào cậu
Chẳng biết từ đâu, một giọng nói trầm lạnh cất lên
???
Cuối cùng cũng tìm thấy em rồi
Quang Hùng không thể cử động, cảm giác như có một sợ dây vô hình trói chặt lấy cổ khiến cho cậu nghẹt thở
Mắt cậu nhòe đi và cậu không thể nhớ nổi đã hít phải thứ gì
Chỉ thấy đầu óc mụ mị đi và rồi cơ thể từ từ ngã xuống
Sáng hôm sau , Quang Hùng tỉnh dậy với cơ thể mệt mỏi và vết bầm tím nơi cổ vẫn còn nhức nhối
Cảm giác sợ hãi và những gì xảy ra trong giấc mơ đêm qua vẫn hiện diện, khiến cho cử chỉ và hành động cũng chở nên chậm chạp và mơ màng
Sao khi làm vệ sinh cá nhân xong, Quang Hùng bước xuống phòng ăn thì thấy ba mẹ đã ngồi ở đó cùng với ông tư
Bữa sáng vừa được dọn lên như thường lệ , nhưng cậu chẳng muốn ăn chút nào, cậu cứ cảm thấy một sự trống rỗng lạ kỳ đang dâng lên trong lòng
Ba Hùng
Bác tư có việc gấp phải đi miền tây một chuyến
Ba Hùng
ăn sáng xong á, tôi đưa bác tư ra bến xe luôn
Mẹ Hùng
à, sao bác không ở lại nhà con chơi ít bữa nữa ?
Mẹ Hùng
Mới vừa chiều qua sáng nay đi rồi
Ông Tư
Có chuyện gấp mà không đi không được đâu con
Quang Hùng ngước lên, ánh mắt vô thức nhìn về phía ông tư
Rồi cậu chợt nhớ tới ánh mắt hôm qua của ông khi nhìn cậu
Nó có điều gì đó rất lạ lùng, như thể ông đang che giấu một điều gì đó
ông tư mỉm cười với ba mẹ của cậu , sau một vài câu từ biệt, ông quay sang Quang Hùng, ánh mắt sâu thẳm đầy suy tư
Ông Tư
Quang Hùng à, trước khi đi ông có một thứ muốn tặng cho con
Giọng ông tư trầm ấm nhưng có gì đó chút nghiêm trọng
Quang Hùng nhìn lên với ánh mắt khó hiểu, ông tư lấy ra một lá bùa màu vàng được gấp ngay ngắn
Ông Tư
// đặt lá bùa vào tay cậu//cái này sẽ giúp con bảo vệ ân nhân , đặt biệt khi có những chuyện không thể lý giải được
Ông Tư
Con phải luôn giữ nó bên mình
Lê Quang Hùng
//nhìn lá bùa trong tay mình//
Cậu định hỏi ông thêm nhưng ông tư đã nhanh chóng đứng dậy, cúi đầu chào và quay đi
Ông Tư
Ta phải đi ngay bây giờ , sau này con sẽ hiểu thôi //quay lưng rời đi//
Lê Quang Hùng
//nhìn Theo bóng lưng ông rời đi//
Khi ông tư và ba cậu rời đi, cậu lại có cảm giác kỳ lạ còn vương vấn trong lòng mình
cậu biết ông tư che giấu một bí mật nào đó có liên quan tới mình
Lá bùa trong tay cậu cũng không giống bất kỳ lá bùa nào mà cậu từng thấy
Nó rực lên một ánh sáng mờ ảo dưới ánh mặt trời
Từ sau khi nhận lá bùa của ông tư, Quang Hùng bất đầu cảm thấy mọi thứ xung quanh mình thay đổi một cách chậm rãi nhưng rất đáng sợ
Không phải là những hiện tượng rõ ràng mà là những chi tiết nhỏ vụng vật nhưng khiến cho cậu lạnh sống lưng
Chẳng hạn như buổi tối khi đang ở trong phòng học bài , cậu nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ , ba tiếng rất khẽ, như thể có ai đó không muốn đánh thức cả nhà , chỉ muốn đến tìm một mình cậu
Hoặc là khi soi gương trong phòng thay đồ, cậu luôn thấy phía sao mình thấp thoáng bóng người của một người con trai
Tuy không thể nhìn rõ ngũ quan, nhưng có thể thấy được anh ta cao gầy, tóc để rất dài, mặc trên người áo sơ mi cũ loang lổ những vết máu
Download MangaToon APP on App Store and Google Play