Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Dương Domic] Cậu Là Bí Mật Của Tớ

Chương 1: Đăng Dương, Dương trong đại dương, bao la, rộng lớn

CHÚ Ý: NỮ 9 LÀ NGƯỜI HƯỚNG NỘI, MẪN CẢM NÊN SẼ KHÔNG CÓ NHIỀU THOẠI NÓI MÀ NHIỀU THOẠI SUY NGHĨ NHIỀU HƠN Ạ
Hôm Thiên Di theo mẹ chuyển đến ngõ Tịch Dương Trấn, đúng vào ngày thế vận hội Olympics năm 2008 khai mạc, cả nước hân hoan đón mừng
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
Đến nhà chú Vỹ rồi thì nhớ phải chào hỏi mọi người đấy, hiểu chuyện một chút nghe không?
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(cúi đầu nghĩ ngợi ở đằng sau, quan sát vết bánh xe vali lăn trên mặt đường đá, uể oải) Con biết rồi ạ
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
(quay đầu nhìn rồi quay lại đi tiếp) Mẹ biết con còn trách mẹ ly hôn với ba con, nhưng Di Di à, hôn nhân không hề đơn giản như con nghĩ, có một số chuyện bây giờ con chưa hiểu được đâu
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Cha mình – Minh Đức là một nhà nghiên cứu khoa học, trước đây từng là bạn cùng trường đại học với mẹ rồi nhất kiến chung tình với bà trong buổi dạ tiệc chào đón tân sinh viên. Mẹ vừa tốt nghiệp đại học, hai người lập tức đăng ký kết hôn, trong vòng hai năm, mình ra đời, một nhà ba người sống hạnh phúc trong khoảng bảy năm"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Đến năm mình lên 8, chắc là đã đến giai đoạn chán ngán của cuộc hôn nhân, cha mẹ bắt đầu cãi nhau như cơm bữa, không khí trong nhà lúc nào cũng ngột ngạt"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Những cuộc tranh cãi chưa bao giờ dừng lại"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Cho đến ba năm trước, bố phải rời khỏi Dương Trấn vì lý do công việc, trước khi đi ông nói chuyện thẳng thắn với mẹ một lần, giữa hai vợ chồng có một khoảng thời gian hòa bình ngắn ngủi"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Nhưng khoảng thời gian hòa bình này chỉ tồn tại được nửa năm. Tính chất công việc của bố khiến ông quanh năm suốt tháng không ở nhà, những cuộc cãi vã thường xuyên trong những năm vừa qua đã bào mòn tình yêu giữa hai vợ chồng từ lâu. Giờ đây, thêm yếu tố thời gian và khoảng cách, cuộc hôn nhân này chỉ tồn tại trên danh nghĩa, và ly hôn là kết quả cuối cùng cũng là kết quả tốt nhất của hai người họ"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Cuối tháng 10 năm ngoái, hai vợ chồng ly hôn trong hòa bình, nhà và xe thuộc về bố, mẹ chỉ cần quyền nuôi dưỡng mình"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Sau khi ly hôn, mẹ – tổ trưởng phòng tài vụ một công ty nước ngoài có giá trị thị trường cao – nhanh chóng rơi vào cuộc tình mới cùng với Thế Vỹ – quản lý bộ phận kinh doanh cùng công ty"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Tết Âm lịch năm nay, mẹ dẫn mình đến gặp Thế Vỹ"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Chuyện sau đó cũng rất thuận lợi, Thế Vỹ bắt đầu thường xuyên tham gia vào cuộc sống của mình và mẹ mình. Một tuần trước, hai người họ đã đăng ký kết hôn rồi"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Đối với quyết định của cha mẹ, từ trước đến nay mình không tham dự vào cũng không bày tỏ ý kiến gì. Từ lần đầu tiên bố và mẹ cãi cọ trước mặt mình không hề cố kỵ, mình đã đoán được tương lai sẽ có ngày này"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(nhìn bóng lưng mẹ) Con không trách mẹ
Ánh Liên không nói tiếp nữa, lúc đi ngang qua một cửa hàng hoa quả trong ngõ nhỏ, bà dừng chân lại, bảo Thiên Di đi chọn hai quả dưa hấu
Lúc ông chủ cân dưa, Thế Vỹ dẫn con trai là Triệu Thiên Ân đến. Người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi màu xám trắng và quần tây, dáng người cao và thẳng, thân hình chưa phát tướng, khí chất nho nhã
Triệu Thế Vỹ
Triệu Thế Vỹ
(đi đến cửa hàng hoa quả, rất tự nhiên đón lấy vali trong tay Ánh Liên) Anh đã dặn em và Di Di chờ ở đầu ngõ đợi anh đến đón rồi mà
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
Cũng đâu có xa lắm (đưa tay cầm lấy cặp sách trên vai Thiên Di)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Cháu chào chú Vỹ (nhìn cậu bé nấp sau lưng Thế Vỹ, lấy hai cái kẹo sữa hình thỏ trắng từ trong túi ra)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Ăn kẹo không?
Triệu Thế Vỹ
Triệu Thế Vỹ
(liếc nhìn Thiên Di, vui mừng ngoài ý muốn, nắm lấy bả vai con trai) Còn không mau cảm ơn chị đi
Triệu Thiên Ân
Triệu Thiên Ân
(nhận lấy kẹo, rụt rè) Cám ơn chị ạ
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Không có gì (thuận tay sờ đầu thằng bé, nở nụ cười nhàn nhạt)
***
Căn nhà hai tầng của nhà họ Triệu nằm sâu trong ngõ nhỏ, là một căn nhà cũ tuổi đời vài chục năm, chỉ cách vạch phá dỡ và di dời đã được chính phủ phê duyệt trước đó vài chục mét
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Trong nhà Thế Vỹ, ngoài đứa con trai Thiên Ân do người vợ quá cố để lại, còn có con gái Tố Tâm và mẹ ruột Trúc Mai của ông"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Tố Tâm bằng tuổi mình. Nghe theo sắp xếp của Thế Vỹ, sau khi khai giảng năm học mới, mình sẽ chuyển đến lớp của cậu ta"
Buổi tối, hai gia đình cùng ăn cơm với nhau xong, Thế Vỹ và Ánh Liên dẫn Thiên Di lên phòng ngủ trên tầng hai. Phòng không lớn, được cái nhiều ánh sáng, cách bài trí trông cũng ấm áp
Trên bàn học có mấy cái thùng giấy chưa mở
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
Đây là mô hình chú Vỹ con đặc biệt nhờ người mang từ nước ngoài về
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(bước tới mở một thùng ra, ngoảnh đầu) Làm phiền chú Vỹ rồi ạ
Triệu Thế Vỹ
Triệu Thế Vỹ
Không phiền, cháu thích là được rồi (giải thích về cách bài trí trong phòng xong thì đi ra)
Ánh Liên giúp Thiên Di dọn giường
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
(ngồi xuống bên giường) Trình độ giảng dạy của trường Trung học số Tám khá tương đương với Trung học số Sáu, chú Vỹ con đã liên hệ với giáo viên và lớp học xong xuôi rồi, ngày 30 tháng 8 tới báo danh. Lớp học thêm bên trường Trung học số Sáu của con học đến hôm nào?
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Ngày 16 ạ
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
Cách có vài ngày thôi à, hay mẹ gọi điện cho thầy Tường của con, con cũng đừng đi nữa, từ đây ngồi xe qua đó xa lắm
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(cụp mắt) Không cần đâu ạ, con vẫn nên đi thì hơn, dù sao cũng chỉ còn bảy, tám ngày nữa, vả lại bài thi và tài liệu con vẫn để ở lớp bên kia
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
Cũng được
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
(không ép nữa, đứng lên) Vậy lát nữa con đi tắm rửa đi, tối ngủ sớm một chút, mai mẹ lên gọi con dậy ăn sáng
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Vâng, mẹ ngủ ngon
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
(xoa xoa đầu) Ngủ ngon
Sau khi Ánh Liên ra ngoài, Thiên Di mở vali của mình ra, cất quần áo bên trong vào tủ quần áo. Đến khi bên ngoài không có tiếng nói chuyện nữa cô mới cầm đồ ngủ đi tắm
Căn nhà cũ ngoại trừ phòng ngủ chính có phòng vệ sinh riêng, cả tầng trên và tầng dưới chỉ có một phòng vệ sinh chung. Thiên Di đang tắm thì nghe thấy Thiên Ân ở bên ngoài gõ cửa nói muốn đi WC
Cô đáp ngay lập tức, ngay cả sữa tắm cũng không dùng, lấy khăn tắm lau qua nước trên người, mặc đồ ngủ bước ra để cho Thiên Ân vào
Cửa đóng không chặt, Thiên Di nghe thấy tiếng động bên trong
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(khẽ nhíu mày, xoay người bước lên tầng, lấy một cái máy sấy nhỏ trong vali ra để sấy tóc, tắt đèn nằm xuống giường)
Có tiếng ai đó đi lại ngoài hành lang
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(trở mình, ngửi thấy mùi bột giặt không quen thuộc trên gối, thở dài)
***
Sáng hôm sau, Thiên Di không ăn sáng cùng nhà họ Triệu. Từ ngõ Dương Trấn đến lớp học thêm mất nửa tiếng đi xe, cô không có thời gian ngồi xuống ăn sáng
Khi đi đến biển hiệu điểm dừng xe bus
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
(đầy lo lắng) Nếu có bài kiểm tra phải tan học muộn thì nhớ gọi mẹ, mẹ đến đón con
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Con biết rồi ạ (tay cầm bánh quẩy và sữa đậu nành ngồi lên xe)
Chuyến xe cứ xa dần, rời xa mảnh đất phồn hoa xưa cũ này
***
Một tuần sau, hầu như ngày nào Thiên Di cũng sáng chín giờ đi chiều năm giờ về, mãi đến hôm cuối cùng, lớp học thêm tổ chức buổi liên hoan, cô về muộn hơn bình thường bốn tiếng
Lúc xuống xe đã gần chín giờ
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(cầm cặp sách, mua kem que ở quầy bán đồ ăn vặt bên đường, vừa ăn vừa đi về hướng ngõ nhỏ)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Giờ này hàng xóm đã đóng cửa tắt đèn gần hết, chỉ có mấy nhà là có thể nhìn thấy ánh sáng TV hắt qua khung cửa sổ. Ánh trăng trở thành ánh sáng duy nhất nơi đây"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Ngõ nhỏ lắt léo phức tạp, hơi thất thần một tí sẽ rẽ nhầm đường ngay" (dừng lại ở một con ngõ chéo xa lạ, đang lưỡng lự không biết đi lối nào)
bỗng ngõ nhỏ bên phải có hai người đàn ông cười nói đi đến, ánh mắt dừng trên người cô vài giây
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(vô thức siết chặt quai cặp, xoay người đi đến một con ngõ có ánh sáng cách đó không xa)
Phía sau yên tĩnh vài giây, nhưng ngay sau đó tiếng bước chân vang lên dồn dập
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(da đầu tê rần, không dám quay đầu nhìn lại mà chỉ bước nhanh hơn)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(chạy)
Ánh sáng trong con ngõ này phát ra từ một quán net bên đường, có mấy chàng trai đứng trên bậc cửa, bên cạnh còn có người bán đồ nướng
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(chạy thẳng đến trước quán nướng)
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
(quét gia vị lên xiên thịt dê nướng bị dọa giật mình) Cô…
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(thở hổn hển) Ông chủ, tôi mua hai mươi xiên thịt dê nướng
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(giả vờ lơ đãng nhìn con đường vừa đi qua) "nơi đó không một bóng người, như thể nỗi sợ bóng sợ gió vừa nãy là do mình tự biên tự diễn vậy"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(thu lại tầm mắt)
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
(ánh mắt khó hiểu)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(đưa tay lên sờ mặt) Sao thế ạ?
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
(cười) Không có gì. Muốn mua hai mươi xiên thịt dê đúng không? Xong ngay đây
Trong thời gian chờ thịt nướng, Thiên Di lấy điện thoại ra gọi cho Ánh Liên, không có ai nhấc máy, gọi ba cuộc vẫn không được
Điện thoại cô không lưu số Thế Vỹ, cũng không lưu số máy bàn của nhà họ Triệu, chỉ có thể cách vài phút lại gọi cho Ánh Liên một cuộc. Nhưng đến tận khi hai mươi xiên thịt dê được nướng xong, Thiên Di vẫn không gọi được cho bà
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(cầm túi gói xiên thịt dê đứng bên lề đường, do dự) "không biết nên tiếp tục ở đây gọi điện thoại hay đánh bạo đi về một phen"
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
(bê xiên thịt dê lên bàn vừa bảo mấy chàng trai đứng bên cạnh) Mọi người ăn trước đi, cá nướng sắp xong rồi
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(quay đầu nhìn lại)
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(đứng trên bậc thang nhìn điện thoại)
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(cúi đầu, tay chân cứng đờ)
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(nhìn sang hướng khác, nhấc chân bước xuống hai bậc) Chị Oanh nói quán net hết thuốc rồi, em đến lấy hai điếu
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Vừa hay anh với cậu qua đó chuyển rượu về đây luôn
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
(đưa dụng cụ trong tay cho người khác, dặn dò) Đến canh cá nướng cho tôi
NVP
NVP
Đến đây
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
(tháo tạp dề trước ngực ra ném lên ghế) Đi thôi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(bước xuống bậc thang)
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
(quàng vai, đi được vài bước, quay đầu lại nhìn) Em gái, muộn thế này sao chưa về nhà đi?
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(nắm chặt túi nilon trong tay, liếc nhìn chàng trai bên cạnh, hô hấp có phần khó khăn) Giờ về ngay đây ạ
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Gần đây em mới chuyển đến à, trước kia chưa từng gặp em
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
(gãi gãi cổ, nhướng mày) Em ở sống ở đâu?
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Nhà họ Triệu trong ngõ nhỏ ạ
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Triệu Thế Vỹ?
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Vâng
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Thế sao em lại chạy đến chỗ này? Đi lạc à?
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(cười nhẹ, buông cánh tay quàng trên vai xuống, nghiêng đầu) Có phải nhà họ Triệu ở ngõ bên kia không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(nâng mắt nhìn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Thiên Di) Không ấn tượng lắm
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Anh nhớ hình như là vậy
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
(nhìn Thiên Di) Siêu thị nhà họ Lê em biết không? Muốn về nhà họ Triệu phải đi qua đó, nhưng tám giờ siêu thị đã đóng cửa rồi, lúc em đi qua chắc không chú ý tới, đi thôi, bọn anh tiện đường đưa em về luôn
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Cám ơn ạ (cầm xiên thịt nướng đã nguội đi theo bọn họ, lòng bàn tay và lưng đã đổ một lớp mồ hôi)
Đi được nửa đường, Thiên Di nhận được điện thoại của Ánh Liên, nói vài câu, Thế Vỹ đứng nghe bên cạnh đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, ông bảo cô đứng chờ ở siêu thị, bọn họ sẽ đến đón cô
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
(quay đầu nhìn cô rồi tiếp tục nói chuyện linh tinh với Đăng Dương)
Đến cửa siêu thị
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Người nhà đến đón em à?
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Vâng, cảm ơn anh. Hôm sau sẽ đến nhà anh mua thịt dê nướng
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
(bật cười) Ok
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(cất điện thoại rồi khom lưng sờ soạng bên dưới cửa cuốn, dùng sức kéo cửa cuốn lên)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Hoá ra siêu thị vẫn có người, đèn cũng sáng, chẳng qua cửa quá kín nên ánh sáng không lọt ra ngoài"
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
(xoay người vào siêu thị)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(đứng bên ngoài)
***
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Đã nói với ông bao nhiêu lần rồi, cháu là Trung Thành, cậu ta là Đăng Dương
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
(gân cổ lên, pha vài phần oán giận) Sao đến cả cháu mình cũng nhầm được?
NVP
NVP
Đăng Dương, Đăng Dương là ai thế?
Lê Trung Thành
Lê Trung Thành
Chính là cháu trai của ông Trần ở Dương Trấn công quán, ông Trần Dương Minh bạn của ba đấy ạ
NVP
NVP
À à à
NVP
NVP
Thế cháu là chữ Đăng nào chữ Dương nào?
Trong phòng yên tĩnh vài giây
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(không nhịn được quay đầu lại)
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(nghiêng người với cánh cửa)
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(hơi khom lưng, biếng nhác) Đăng Dương, Dương trong đại dương, bao la, rộng lớn ạ

Chương 2: Thiên trong bao la và cao cả, Di trong vui vẻ, an nhiên

Thịt dê tối hôm đó ăn cũng chẳng ngon nữa, sau khi nguội mang theo một mùi vị tanh nồng, miếng thịt cũng dai. Thiên Di chỉ ăn một xiên, chỗ còn lại bị Ánh Liên vứt đi hết
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
Nguội hết rồi đừng ăn nữa
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
(vào phòng bếp bưng bát chè đậu xanh ra) Uống xong thì đi tắm, xong nghỉ ngơi sớm một chút
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Vâng (uống mấy ngụm là hết, về phòng lấy đồ ngủ đi tắm)
lúc đi ra chạm mặt Tố Tâm đang xuống dưới tầng đi WC
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(Bàn tay đang lau tóc dừng lại một chút)
Triệu Tố Tâm
Triệu Tố Tâm
(mắt nhìn thẳng đi lướt qua, đóng cửa phòng vệ sinh)
“rầm”
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(Bước chân dừng lại, phồng má thở hắt ra, kéo khăn xuống cầm trên tay, lên tầng)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Cứ từ từ vậy"
Sáng hôm sau, Thiên Di bàng hoàng thức dậy với suy nghĩ phải đi học thêm, chưa đến bảy giờ đã rời giường
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(xuống dưới tầng rửa mặt)
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
(chuẩn bị bữa sáng trong bếp ló đầu ra) Sao dậy sớm thế con?
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Con nhớ nhầm thời gian
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(vệ sinh cá nhân xong xuôi, đi đến phòng bếp) Có cần con giúp gì không ạ?
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
Thế con giúp mẹ lấy bát đũa ra đi, đợi lát nữa ăn sáng
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Dạ (xắn ống tay áo lên, dọn bát đũa sạch sẽ ra dựa theo chỗ ngồi từng người)
Không lâu sau, Thế Vỹ và Trúc Mai từ bên ngoài về. Hai đứa con nhà họ Triệu còn chưa dậy
Triệu Thế Vỹ
Triệu Thế Vỹ
(đang định đi gọi)
Đoạn Trúc Mai
Đoạn Trúc Mai
(ngăn ông lại) Sắp phải khai giảng rồi, giờ hiếm khi được ngủ, để chúng nó ngủ thêm lát nữa
Triệu Thế Vỹ
Triệu Thế Vỹ
(ngồi xuống nhìn Thiên Di) Giờ Di Di đã học thêm xong, sau này buổi sáng cũng có thể ngủ nhiều hơn
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
(từ phòng bếp đi ra) Hôm nay con bé nhớ nhầm thời gian nên mới dậy sớm vậy, nếu như trước kia, không đến giữa trưa là không dậy nổi
Triệu Thế Vỹ
Triệu Thế Vỹ
(cười) Giờ học sinh phải chịu nhiều áp lực, lại vất vả, được nghỉ có thể ngủ thêm chút nào thì cứ ngủ
Khởi đầu bữa sáng trông có vẻ hài hòa, trên bàn cơm, Trúc Mai cũng trò chuyện với Thiên Di vài câu, trông khá là thân thiết
Nhanh chóng ăn sáng xong, Ánh Liên và Thế Vỹ còn phải đi làm. Thiên Di chẳng có việc gì cho nên ra ngoài cùng họ để nhận biết đường
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(đi ngang qua siêu thị nhà họ Lê, thấy ông chủ trung niên tối hôm qua đang đứng bên cạnh chỉ huy)
Đi đến đầu ngõ
Triệu Thế Vỹ
Triệu Thế Vỹ
(đứng bên đường vẫy xe)
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
(đưa hai tờ tiền màu đỏ cho Thiên Di) Nếu trưa không muốn ở nhà thì ra ngoài chơi với bạn bè cũng được, tối về ăn cơm sau
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(nhận tiền) Vâng, khi nào ra ngoài sẽ nói với mẹ
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
Chú ý an toàn
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Con biết rồi
Xe đi rồi
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(cất tiền vào túi quần, ngẩng đầu nhìn những cây Ăng-ten, xoay người đi về phía trước dọc theo các cửa hàng ven đường)
Cô mất cả buổi sáng để đi dạo khắp các ngõ ngách trong ngõ Tịch Dương Trấn, thực ra khu này không rộng nhưng có rất nhiều ngõ nhỏ
Sắp đến mười một giờ
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(đi vào phía Đông con ngõ, đi bộ đến trước cửa siêu thị nhà họ Lê)
NVP
NVP
(đang bấm máy tính trong quầy)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(bước vào)
NVP
NVP
(nở một nụ cười chất phác) Cô gái nhỏ muốn mua gì?
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(tiến lên hai bước) Mua ít đồ ăn vặt thôi ạ
Siêu thị không lớn, có bốn cái kệ để hàng hóa liền nhau, phía trong cùng còn có một cánh cửa thông với một căn Tứ hợp tiểu viện. Lúc này rèm cửa đã được vén lên tường. Thiên Di nhìn thấy một cái giếng ở giữa sân, cạnh miệng giếng có đặt một chậu sứ màu trắng hồng, bên cạnh là một góc giàn hoa
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(không nán lại bên trong quá lâu, dùng tiền mua ít đồ ăn vặt và một quả dưa hấu rồi xách về hướng nhà họ Triệu)
Hai chị em Tố Tâm và Thiên Ân đã dậy rồi, đang xem TV trong phòng khách. Trúc Mai thì đang nấu cơm trưa trong bếp
Triệu Thiên Ân
Triệu Thiên Ân
(từ trên sô pha đứng dậy xem)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(đặt đồ lên bàn, thu hết can đảm đi vào bếp) Bà có cần cháu giúp gì không ạ?
Đoạn Trúc Mai
Đoạn Trúc Mai
(không ngẩng đầu lên) Không cần
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(khẽ nhéo ngón tay)
Đoạn Trúc Mai
Đoạn Trúc Mai
(đặt dao xuống, tay lau vài cái lên tạp dề) Trong bếp toàn mùi khói dầu, cháu lên phòng khách xem TV với bọn Tố Tâm đi, lát nữa là cơm chín
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Dạ (nhẹ nhàng thở ra)
Ăn cơm xong, Thiên Di đặt đống đồ ăn vặt vừa mua xuống bàn trong phòng khách rồi xách dưa hấu vào bếp
Triệu Tố Tâm
Triệu Tố Tâm
(khoanh tay đứng ở cửa phòng bếp, ánh mắt lạnh nhạt mà sắc bén) Cậu không cần phải làm trò để lấy lòng người khác làm gì, dù sao tôi cũng sẽ không bao giờ chấp nhận mẹ con cậu
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(liếc)
Triệu Tố Tâm
Triệu Tố Tâm
(quay người đi ra)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(cắt một miếng dưa hấu đưa cho thằng bé) Ăn đi
Triệu Thiên Ân
Triệu Thiên Ân
(nhận lấy miếng dưa hấu rồi chạy ra ngoài chơi)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(cất dưa hấu đã được cắt xong vào tủ lạnh, rửa tay rồi trở về phòng ngủ trên tầng)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(nhắm mắt lại nằm vắt ngang trên giường) "chẳng hiểu sao mình lại nhớ đến chàng trai tên Đăng Dương kia, nhớ đến đôi mắt đen nhánh của anh"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Như đang nửa tỉnh nửa mê, lại vô cùng rõ ràng"
Cả tuần sau, Thiên Di luôn ra ngoài lúc chạng vạng, tùy tiện đi dọc theo con ngõ nhỏ. Có lúc sẽ đi ngang qua siêu thị nhà họ Lê, cũng có lúc đi ngang qua quán net nọ, quen biết Trung Thành, làm quen với bạn của anh ta, nhưng không hề gặp lại chàng trai tên Đăng Dương kia lần nào
***
Hôm trường Trung học số Tám khai giảng, vì là cuối tháng cho nên Ánh Liên và Thế Vỹ không đi được, chỉ có thể giao Thiên Di cho người học chung một lớp với cô là Tố Tâm
Trên đường đi học
Triệu Tố Tâm
Triệu Tố Tâm
(không hề che giấu thái độ) Cậu là do ba tôi dùng tiền để được vào lớp tôi, ngoại trừ thầy Tường, tôi không muốn những người khác trong lớp biết quan hệ của chúng ta, cũng phiền cậu duy trì khoảng cách với tôi lúc ở trường
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Mặc dù thành tích của mình không tồi nhưng nếu chuyển đến trường Trung học số Tám cũng chỉ có thể đến lớp bình thường. Có điều Thế Vỹ có người quen trong trường nên dùng tiền xin cho mình vào lớp Tố Tâm – lớp chuyên tự nhiên"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Việc chuyển đến lớp chuyên này trước đó mình không hề hay biết, lúc biết thì mọi chuyện xong cả rồi, mình không muốn gây thêm rắc rối cho Thế Vỹ nữa"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Ừ, tôi biết rồi
Tòa nhà dạy học của khối 11 nằm ở một khu riêng, bốn tầng trên là ban tự nhiên, hai tầng dưới là ban xã hội. Thiên Di nói với Tố Tâm đến trường thì dẫn cô tới văn phòng chủ nhiệm lớp Minh Tường rồi cứ về lớp trước
Chu Minh Tường
Chu Minh Tường
Thiên Di đúng không nhỉ, thầy xem qua thành tích của em rồi, rất giỏi
Chu Minh Tường
Chu Minh Tường
Giờ mấy bạn học lớp ta vẫn chưa đến đủ, thầy sẽ dẫn em vào lớp sau
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Vâng ạ, cảm ơn thầy Tường (đeo cặp sách trên vai ngồi bên cạnh bàn, nhìn thầy chủ nhiệm)
Chu Minh Tường
Chu Minh Tường
(xoa xoa bàn tay, lấy tư liệu từ trên bàn ra) Thầy thấy trước đây em từng tham gia khá nhiều cuộc thi Sinh học đúng không nhỉ, em có hứng thú với những cuộc thi này sao?
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Mình không dám nói đa số cuộc thi này đều do giáo viên cứng rắn ép đi thi"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(Vẻ thỏa hiệp) Chỉ là khá có hứng thú với Sinh học thôi ạ
Chu Minh Tường
Chu Minh Tường
(gật gù) Thật khéo, thầy chính là giáo viên môn Sinh học của các em trong học kỳ này
Không trò chuyện được bao lâu, chuông vào học đã vang lên, cả trường lập tức bày ra dáng vẻ của một trường trọng điểm có chất lượng giảng dạy tốt. Thiên Di đi theo Minh Tường qua từng lớp học, hầu hết đều yên tĩnh, rất ít khi xuất hiện tiếng cười đùa hay tiếng ồn ào
Chu Minh Tường
Chu Minh Tường
(đẩy cửa bước vào)
NVP
NVP
(nghịch ngợm huýt sáo) Lão Tường, lâu rồi không gặp thầy
Chu Minh Tường
Chu Minh Tường
(cười đôn hậu) Học kỳ mới, cũng có nghĩa là khoảng cách đến kỳ thi đại học đã gần thêm một bước. Lớp chúng ta bây giờ có một số bạn từng được thầy dạy, có một số bạn chỉ mới nghe đến tên của thầy, cũng có vài người có lẽ tên thầy là gì cũng không biết. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là… từ giờ trở đi, chúng ta chính là một tập thể mới. Đây, đầu tiên thầy xin tự giới thiệu, thầy tên là Minh Tường, là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên Sinh học của lớp chúng ta trong học kỳ này, mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn
Dưới lớp vang lên từng tràng vỗ tay nhiệt liệt, trong đó xen lẫn vài tiếng huýt sáo
Chu Minh Tường
Chu Minh Tường
(đưa tay lên ra hiệu mọi người yên lặng rồi vỗ vỗ bả vai Thiên Di) Đây chính là học sinh mới chuyển đến của lớp chúng ta trong học kỳ này, mọi người cùng chào đón nhé
Bên dưới lại vỗ tay, chờ đến khi dừng lại, Minh Tường bảo Thiên Di tự giới thiệu
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Chào mọi người, tôi tên là Thiên Di, Thiên trong bao la và cao cả, Di trong vui vẻ, an nhiên
chàng trai huýt sáo lúc nãy đột nhiên vỗ tay làm gương. Tiếng vỗ tay cắt ngang mạch suy nghĩ của Thiên Di, cũng giải cứu cô khỏi tình trạng khó khăn.
Minh Đức bảo cô đi xuống tìm một chỗ trống mà ngồi. Ở lớp chuyên, vị trí càng xa bục giảng càng không được yêu thích. Trong lớp đa số đã có người ngồi, chỉ còn lại hàng cuối của tổ một là còn chỗ trống, Thiên Di chọn chỗ ngồi gần hành lang
Có cô mở màn tự giới thiệu, Minh Tường lại bảo các bạn khác trong lớp bắt đầu giới thiệu bản thân theo thứ tự từ trên xuống dưới
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Mình chỉ nhớ được vài cái tên của một số người đặc biệt, ví dụ như cậu bạn huýt sáo kia, tên là Thái Ngân"
Ngày khai giảng đầu tiên, lớp thường không có việc gì cả nhưng lớp chuyên thì khác, buổi chiều đã sắp xếp một cuộc thi khảo sát, chỉ thi tổ hợp tự nhiên
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(nghe thấy không cần phải thi tiếng Anh và Văn thì thở phào nhẹ nhõm) "Mình học lệch vô cùng nghiêm trọng, lần nào thi Toán và các môn tự nhiên điểm gần như tuyệt đối nhưng điểm Văn và tiếng Anh lúc nào cũng chơi vơi ở ranh giới gần đạt chuẩn, thật khiến người ta đau đầu"
Buổi chiều thi xong, thành tích sẽ được dán sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối thứ hai. Tổng điểm ba môn của Thiên Di đứng thứ năm trong lớp
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
(xem điểm xong quay về, cố tình đi đến trước bàn cô) Giỏi ghê nha bạn mới, môn Sinh khó vậy mà cậu cũng được điểm tuyệt đối, trâu thật
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(lật sách) Đến lúc thi toàn bộ sáu môn cậu sẽ không cho là như thế nữa đâu
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
Gì cơ?
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Không có gì (ngẩng đầu mỉm cười)
Tiếng chuông vào tiết tự học thứ ba nhanh chóng vang lên. Minh Tường cầm bài kiểm tra sinh học vừa rồi, phát cho mọi người dựa theo điểm từ cao xuống thấp
Thiên Di là người đầu tiên, lúc đi lên nhận bài kiểm tra nhận được không ít lời khen
Chu Minh Tường
Chu Minh Tường
(trực tiếp giao chức cán sự môn Sinh học cho cô luôn) Tiếp tục cố gắng nhé
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Cảm ơn thầy Tường (cầm bài kiểm tra xuống, nhìn Tố Tâm)
Hai người liếc nhìn nhau rồi tự rời tầm mắt
Tiết tấu ở lớp chuyên vừa nhanh vừa gấp gáp, kết thúc một tiết tự học là một bài kiểm tra. Sau khi tan học
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(cầm cặp sách đi xuống tầng từ cửa sau)
Lúc đi đến đầu ngõ gần nhà họ Triệu, cô đứng đợi Tố Tâm đang khoan thai đến muộn. Hai người cùng về nhà, giả vờ cùng nhau đi học về
Về đến nhà, Ánh Liên hỏi chuyện trên lớp hôm nay
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(đề nghị) Mẹ, mẹ nói với chú Vỹ một tiếng sau này không cần phiền Tố Tâm chờ con đi học nữa đâu. Cậu ta có tự do của mình, con cũng có chuyện cần làm, như thế rắc rối lắm ạ.
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
Cũng đúng
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
(Lưỡng lự) Hôm nay Tố Tâm ở trường…
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Bọn con tốt lắm ạ, mẹ không cần phải lo, không có tranh chấp gì cả, Tố Tâm không phải người thích gây sự vô cớ
Phương Ánh Liên
Phương Ánh Liên
(thả lỏng hàng lông mày đang nhíu lại, nhẹ giọng cười) Vậy thì mẹ yên tâm rồi, con đi nghỉ ngơi đi
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Vâng
Hôm sau, quả nhiên Tố Tâm không đợi Thiên Di mà đi thẳng đến trường. Sáng sớm vừa ra khỏi nhà, Thiên Di vui vẻ thoải mái, rửa mặt xong, cô ra khỏi nhà mua bữa sáng ở đầu ngõ, vừa ăn vừa đi học
Cô rời nhà khá muộn, suýt nữa thì giẫm lên tiếng chuông báo vào tiết tự học buổi sáng để vào lớp. Lúc ngồi vào chỗ cô mới phát hiện chỗ ngồi bên cạnh mình có một chiếc cặp sách màu đen
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Chắc là của bạn cùng bàn mới" (không để ý lắm, lấy cuốn sách Sinh học trong cặp ra đặt lên bàn, thuận tiện đọc trước bài tiếp theo)
Tiếng chuông thứ hai vào tiết tự học buổi sáng vang lên, tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên ngoài hành lang ở cửa sau, mấy bạn học nam lần lượt đi vào
Có người ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thiên Di. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt cô chính là đôi chân dài thẳng tắp, gầm bàn không đủ để đặt chân nên anh duỗi thẳng chân về phía trước
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(ngây ngẩn cả người)
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(bỏ cặp sách xuống, nâng mắt đối diện với ánh mắt chăm chú của cô) Sao vậy?
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(tim loạn nhịp)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(lấy lại tinh thần, căng thẳng, trang sách giáo khoa bên cạnh bị cuộn lại trong vô thức)
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hửm
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(Tim đập loạn, buông bàn tay đang nắm chặt ra, lắc đầu) Không có gì
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(kê vài quyển sách dưới tay làm gối rồi ngủ thẳng)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(cúi đầu, trong tiếng đọc sách ồn ào hỗn loạn, nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Đăng Dương)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Đối với mình, tiết tự học buổi sáng hôm đó dài đằng đẵng, mà lại vô cùng khó quên. Đó là niềm vui trùng phùng của riêng mình mình"
Cũng giống như cơn gió mát lành cuối hạ, mãi mà không thể nguôi ngoai

Chương 3: 31/08/2008 – Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Đăng Dương suốt cả tiết tự học buổi sáng, lúc tiếng chuông hết tiết vang lên anh mới tỉnh dậy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(lười biếng dựa vào tường, mắt mang theo tơ máu, uể oải nhìn các bạn trong lớp chạy tới chạy lui)
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Bạn cùng bàn mới cũng không ở đây"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(cúi đầu ngáp rồi vươn vai, đứng dậy)
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
(từ phía sau đột nhiên vọt lên, treo lủng lẳng trên vai anh, một nửa trọng lượng cơ thể đè lên người anh)
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(hơi cúi người xuống, phải dùng sức duỗi tay chống lên bàn mới không bị ngã)
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mày là lợn à Thái Ngân? (cười mắng)
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
(cười cợt nhả, leo từ trên vai anh xuống, cầm cuốn sách Thiên Di để trên bàn lên rồi ngồi xuống, chân giẫm lên thành ghế) Nghỉ hè mày làm gì thế? Sao hôm qua không thấy đi khai giảng?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lão An mở một trại thi đấu, vừa rồi phải tham gia tập huấn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(xoa xoa cổ) Thi đấu mất tròn mười ngày, hôm qua là ngày cuối cùng
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
(tặng một cái like) Thi cử thế nào, có lấy được thưởng không? Tiền thưởng bao nhiêu? Nói trước nhé, nhận tiền thưởng xong nhớ khao đấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(nhấc chân kéo ghế ra ngồi xuống)
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
(lật giở sách Sinh học trên tay, sáp lại gần Đăng Dương) Ê, bạn cùng bàn mới của mày là một học bá siêu giỏi luôn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(hờ hững) Ờ
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
Hôm qua thi khảo sát chất lượng, môn Sinh của cậu ấy được điểm tuyệt đối lận
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
(nhảy từ trên bàn xuống) Minh Tường ra đề đó, hồi lớp 10 chúng ta từng làm nhiều bài kiểm tra do Minh Tường ra như thế, mày thấy có mấy ai được điểm tuyệt đối không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(nhướng mày, nét mặt có vẻ ngạc nhiên) Giỏi thế à
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
Chứ sao?
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
(tỏ vẻ đắc ý, thỉnh thoảng đập đập quyển sách vào tay, vài phần tiếc nuối) Nhưng mà trông mộc mạc giản dị quá…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(đưa tay giật lấy cuốn sách trên tay cậu ta) Nếu cô Hoa biết mày dùng từ ngữ linh ta linh tinh như thế, có khi đuổi giết từ Trung học số Một đến tận đây đấy
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
(bật cười, khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên) Thôi không nói chuyện với mày nữa, đến giờ lên văn phòng gặp lão Tường rồi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(mở cuốn sách Sinh học trên tay ra)
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
"Thiên Di"
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(gấp sách lại đặt về chỗ cũ, đứng dậy bước ra khỏi lớp)
***
Vừa tan học, Thiên Di đã bị Minh Tường gọi lên văn phòng, là chuyện cuộc thi. Hằng năm trường Trung học số Tám sẽ đào tạo một nhóm học sinh cấp ba để cử đi tham gia thi đấu
Chu Minh Tường
Chu Minh Tường
Đây là phiếu đăng ký dự thi, em mang về điền vào rồi đưa lại cho thầy trước thứ sáu tuần này nhé
Chu Minh Tường
Chu Minh Tường
(sợ cô thấy áp lực, khuyên bảo) Quy mô cuộc thi này cũng không lớn lắm đâu, em cứ coi như đang luyện tập, đi cảm nhận bầu không khí của cuộc thi thôi
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Không phải trước kia mình chưa từng tham gia thi đấu bao giờ, chỉ là do mới đến nên mình không muốn để lại ấn tượng xấu với thầy là mình không phối hợp với công việc"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(gật đầu) Em biết rồi ạ, cảm ơn thầy Tường
Bàn chuyện thi đua xong, Minh Tường lại hỏi quan hệ của cô với các bạn cùng lớp thế nào rồi
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Cũng khá tốt ạ
Chu Minh Tường
Chu Minh Tường
Vậy là được rồi
Chu Minh Tường
Chu Minh Tường
Đa số các bạn trong lớp đều không quen biết nhau từ trước, giờ chúng ta là một lớp mới, em cứ coi như được phân đến một lớp không quen biết ai ấy, được một thời gian là sẽ quen ngay thôi
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Vâng, em biết rồi ạ
cửa văn phòng đã bị ai đó gõ
Thiên Di và Minh Tường nhìn sang
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
(một tay đút túi quần đứng ở cửa, mặt mang theo ý cười) Lão Tường, buổi sáng tốt lành
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
(nhìn Thiên Di, cười híp cả mắt) Bạn mới cũng ở đây à
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(gật đầu)
Chu Minh Tường
Chu Minh Tường
(tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép) Quy định cũ, kiểm điểm một nghìn chữ, trưa nay mang đến đây cho tôi
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
(giơ tay tạo thành dấu OK) Được ạ, viết thì viết thôi. Cam đoan lần sau sẽ không tái phạm nữa
Chu Minh Tường
Chu Minh Tường
(cau mày, tỏ vẻ chán ghét) Đi đi
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
(đi là đi, vô cùng dứt khoát)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(kinh ngạc mím môi dưới, chỉnh lại cảm xúc rồi lưỡng lự) À thì, thầy Tường, em cũng về trước nha?
Chu Minh Tường
Chu Minh Tường
(tươi cười) À được, em về lớp trước đi
Thiên Di đi ra khỏi văn phòng, lúc đến cửa lớp thì trông thấy Đăng Dương và Thái Ngân đang đứng ở hành lang, bộ đồng phục màu xanh trắng ôm lấy thân hình cao ngất tựa trúc xanh của chàng tra
Sau khi Thiên Di đi vào lớp, bên cạnh anh và Thái Ngân có thêm một cậu bạn nữa. Ba người vừa nói vừa cười, tiếng nói chuyện và tiếng cười không chút che giấu truyền vào lớp học
.....
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
Đức Phúc vừa mới nhắn cho tao, trưa nay cậu ta phải giúp giáo viên sắp xếp lại bài kiểm tra nên không đi ăn với chúng ta được
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
(phấn chấn khác thường) Nghe nói học kỳ này giáo viên dạy Văn lớp bọn họ là Trường An
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chủ nhiệm giáo dục á?
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
Trường chúng ta còn có giáo viên nào khác tên là Trường An à?
Phạm Đình Thái Ngân
Phạm Đình Thái Ngân
(vài phần hả hê khi người khác gặp họa) Học kỳ trước Trường An nói kỳ này chỉ định dẫn một lớp, ai ngờ lại đúng lớp của Đức Phúc
Vũ Đức Thịnh
Vũ Đức Thịnh
Bạn học Tiểu Phúc của chúng ta gặp rắc rối rồi
Vũ Đức Thịnh
Vũ Đức Thịnh
(không nhịn được cười) Thảm quá đi mất
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(cười theo)
dù lẫn với tiếng cười không rõ của bọn họ nhưng Thiên Di cứ như máy dò tìm giọng nói của anh vậy, luôn có thể bắt được chính xác giữa đủ loại âm thanh hỗn loạn
Tiếng chuông vào lớp nhanh chóng vang lên. Lớp học giống như chim về tổ, nhưng tiếng ồn ào chỉ tồn tại một lúc, khi tiếng chuông dừng lại, cả căn phòng đã trở nên yên tĩnh
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
(kéo ghế ra ngồi xuống)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(nắm chặt cây bút, lòng rối như tơ vò)
Trạng thái này cứ giằng co suốt một ngày, mà một ngày này, Thiên Di và Hạ Vy ngồi bàn trên vì cùng đi WC nữ nên đã nhanh chóng thành lập tình bạn hữu nghị
Sau này trải qua một thời gian rèn giũa và tôi luyện, tình hữu nghị đi WC này tiến hóa thành tình hữu nghị Cách mạng
Hồi lớp 10, Hạ Vy và Đăng Dương không cùng lớp, nhưng vì có quan hệ với Đức Phúc nên hai bên đã từng xuất hiện không ít lần cùng nhau
Mạnh Hạ Vy
Mạnh Hạ Vy
Đăng Dương chính là con cưng của trời, hạnh kiểm lẫn học lực đều giỏi, đẹp trai ngang tàn, trong trường không ít bạn nữ theo đuổi cậu ta
Mạnh Hạ Vy
Mạnh Hạ Vy
(mang theo ý tán thưởng đơn thuần) Tính cách thì hiền hòa cởi mở, có nhiều bạn bè, giáo viên lẫn bạn học đều thích cậu ta, con gái lại càng thích. Tớ dám đảm bảo, trong mười sáu bạn nữ lớp mình có đến mười bốn người rung rinh với cậu ấy
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
Hai người còn lại là ai? (nhất thời không kịp phản ứng lại)
Mạnh Hạ Vy
Mạnh Hạ Vy
Còn lại chính là tớ với cậu đó
Mạnh Hạ Vy
Mạnh Hạ Vy
(vặn vòi nước ra) Thích một người như con cưng của trời như cậu ấy, chắc chắn khổ nhiều hơn sướng. Nhưng mà thích một ai đó hẳn là chuyện vui vẻ nhất mới đúng, tớ không muốn sau này nhớ lại, trong hồi ức chỉ toàn là đau thương
Người nói vô tâm, người nghe lại có tâm
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(lờ mờ thấy được tương lai của chính mình, tắt vòi nước, lắc lắc nước trên tay, điềm tĩnh) Đi thôi, sắp vào lớp rồi
***
Tiết sinh học buổi chiều, Minh Tường gọi Đăng Dương đứng lên tự giới thiệu. Thực ra chuyện này không cần thiết, ở trường Trung học số Tám này chẳng ai là không biết Đăng Dương
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Đến cả người mới chuyển đến là mình, dưới sự phổ cập kiến thức của Hạ Vy, đã nắm được kha khá thông tin về anh"
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Chắc Đăng Dương cũng biết nên chỉ đứng lên báo tên chứ không nói gì tiếp"
Minh Tường cho anh ngồi xuống, sau đó nhanh chóng thông báo những ứng cử viên cho chức lớp trưởng, về cán sự bộ môn, ngoài Thiên Di được thầy xác định từ trước ra, những cán sự môn khác đều do giáo viên bộ môn quyết định
Một tiết học kết thúc
Mạnh Hạ Vy
Mạnh Hạ Vy
(kéo Thiên Di đi lấy nước)
Quan hệ thân thiết của hai người nhanh chóng khiến Tố Tâm chú ý. Tối hôm đó trên đường tan học về nhà, Tố Tâm tỏ vẻ quái gở châm chọc cô vài câu
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(chẳng thèm phản ứng lại)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
"Một gia đình chắp vá vốn chẳng hề dễ dàng, trở thành người một nhà thật sự cũng chẳng phải chuyện xảy ra trong một sớm một chiều, chuyện duy nhất mình có thể làm chính là giảm bớt rắc rối cho mẹ mà thôi"
Về đến nhà
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(lấy phiếu đăng ký dự thi từ trong cặp ra, bắt đầu điền thông tin theo thứ tự, dừng bút, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ)
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(Trong đầu dần hiện lên lời Hạ Vy nói lúc sáng —)
Mạnh Hạ Vy
Mạnh Hạ Vy
Người nhà Đăng Dương ai cũng giỏi
Mạnh Hạ Vy
Mạnh Hạ Vy
Cha là chuyên gia nghiên cứu thiên văn học, mẹ là vũ công, có cậu là quân nhân, ông ngoại là tướng quân về hưu, bà ngoại là bác sĩ, ông bà nội đều là lớp người đi trước nổi tiếng trong giới văn học
Mạnh Hạ Vy
Mạnh Hạ Vy
Cậu ta là con một trong nhà, sinh ra tại Rome, từ bé đã là con nhà người ta
Mạnh Hạ Vy
Mạnh Hạ Vy
Nhà cậu ta ở Dương Trấn công quán, giá nhà ở đó siêu đắt, nhưng không phải cứ có tiền là mua được nhà ở đó
.....
Trong trí nhớ, Thiên Di có thể nghe thấy giọng của bản thân
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(mang vài phần trầm tĩnh lạnh nhạt sau khi đã ngụy trang) Cậu ấy, tớ nói Đăng Dương ấy, người nhà cậu ấy tài giỏi như thế, cậu ấy có nghĩ đến tương lai sẽ làm gì hay không?
Mạnh Hạ Vy
Mạnh Hạ Vy
Có chứ
Mạnh Hạ Vy
Mạnh Hạ Vy
Khi thay mặt học sinh lớp 10 mới vào trường phát biểu, cậu ta nói sau này muốn làm quân nhân, con trai mà, ai chẳng mang nặng tình yêu gia đình, tình yêu tổ quốc, huống chi bản thân cậu ta cũng thuộc gia đình dòng dõi quân nhân. Nhưng giờ cậu ta có thay đổi tư tưởng hay không thì tớ không rõ
Sau đó đề tài này bị tiếng chuông bất chợt vang lên cắt ngang
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(hoàn hồn, cất phiếu đăng ký dự thi vào cặp sách, mở khóa ngăn kéo ra, lấy một quyển sổ nhật ký từ trong đó)
Bên trên có hai hàng chữ
— 16/08/2008. — Đăng Dương, Dương trong đại dương, bao la, rộng lớn
Nguyễn Thiên Di
Nguyễn Thiên Di
(lật sang một trang khác)
— 31/08/2008. — Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Tác giả có lời muốn nói: – Truyện này khá chậm nhiệt. – Độ dài phần vườn trường chiếm một nửa

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play