Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AllVietNam/Countryhumans] Ngôi Trường C&H - Cô Gái Không Bị Nguyền Rủa

CHAP 𝟷

NovelToon
_________
𝙲𝙷𝙰𝙿 𝟷
Trường học "Ánh Trăng" - C&H
_________
Trường Học C&H - hay còn gọi là ngôi trường "Ánh Trăng" nằm khuất trong lòng thung lũng phủ đầy sương bạc, nơi ánh trăng rọi xuống mái ngói cổ xưa vẫn luôn sáng hơn mọi nơi khác
Người ta bảo rằng, ánh trăng nơi đây có thể nhìn thấu bản chất linh hồn – dù là người hay nhân quốc, dù là ánh sáng hay đêm đen.
Đó là nơi dành cho những cá thể đặc biệt – những quốc gia mang hình hài con người, sinh ra từ cội rễ lịch sử, chiến tranh, và ký ức dân tộc. Nhưng không ai trong số họ là toàn vẹn.
Mỗi nhân quốc đến trường đều mang theo một “lời nguyền” – một phần u tối không thể tách rời.
Dù mạnh đến đâu, dù quyền lực tới mức nào, quốc gia nào cũng mang vết rạn.
Chính vì vậy, trường Ánh Trăng được lập ra – không chỉ để dạy dỗ, mà còn để giam giữ, quan sát, và kéo dài thời gian trước khi họ đánh mất hoàn toàn bản thân.
Trái lại, nhân tộc – những con người bình thường – không hề mang lời nguyền.
Họ sống ngắn hơn, yếu hơn, nhưng thanh thản hơn. Và cũng vì thế, trường học không cho phép nhân tộc học chung
Họ quá… "trong sạch" và với một số người khác thì chắc chắn là không
Và rồi, mọi thứ bắt đầu thay đổi vào năm học này.
Hồ sơ học sinh mới được đặt trên bàn hiệu trưởng.
Trang đầu tiên ghi tên: “Tân học sinh – Việt Nam. Phân loại: Quốc gia. Ngày gia nhập: 1/9.” Nhưng phía dưới lại có một dòng bút đỏ nguệch ngoạc:
Nhưng phía dưới lại có một dòng bút đỏ nguệch ngoạc:
Không phát hiện dấu hiệu nguyền rủa. Đề nghị theo dõi.”
_________
Sáng hôm ấy, mây trôi nhanh hơn mọi ngày.
Chiếc xe đưa học sinh lăn bánh lên con đường lát đá dẫn vào cổng trường cổ.
Trên xe chỉ có một cô gái.
Mái tóc đen mềm phủ qua vai, tay ôm một vali cũ và chiếc túi vải có thêu hình rồng.
Đôi mắt cô không mang vẻ đờ đẫn như những quốc gia bị nguyền.
Ngược lại, chúng lấp lánh như mặt nước vừa chớm sóng.
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
Tới nơi rồi, học sinh Việt Nam. //cất giọng nhẹ nhàng//
Giọng gã vang lên, mang theo một lòng thương cảm cho người bên cạnh
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
Chúc em… may mắn nhé...
Cánh cổng mở ra, đón cô vào thế giới mà chưa từng có quốc gia nào bước vào với tâm hồn nguyên vẹn.
Ở phía xa, đồng hồ trên tòa tháp vang lên từng tiếng chậm rãi.
Ở phía xa, đồng hồ trên tòa tháp vang lên từng tiếng chậm rãi.
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
Lời nguyền... rồi sẽ tìm đến cô, nhưng ở khoảnh khắc đầu tiên ấy – cô vẫn còn là “trong sạch”.
Cuối hành lang, một học sinh đứng từ ban công lớp học tầng ba, ánh mắt tím đậm như rực sáng trong bóng tối.
Là hắn, Russian Federation - 1 trong những kẻ đứng đầu trong hội học sinh trường
Hắn nhìn theo bóng cô, lẩm bẩm:
Russian Federation
Russian Federation
Lại có một kẻ chưa bị nguyền… Bao giờ thì cô sẽ gãy?
____________
𝚝𝚑𝚎 𝚎𝚗𝚍

CHAP 𝟸

NovelToon
Khung cảnh bình dị, nhưng lại khiến tâm tình yên lòng.
__________
𝙲𝙷𝙰𝙿 𝟸
Giấc mộng không lời giải đáp.
_________
Học viện Quốc Ấn, nơi những quốc gia mang hình hài con người học cùng nhau trong im lặng và bất an.
Việt Nam bước vào khuôn viên trường, tay siết chặt quai cặp.
Ánh sáng nơi đây mờ đục như thể mặt trời cũng không dám rọi rõ sự thật đang ngủ quên dưới lòng đất này.
Cô là quốc gia mới – nhân tố hiếm hoi chưa bị nguyền rủa.
Với các giáo viên, đó là "hy vọng".
Nhưng với học sinh, cô chẳng khác nào là một thứ dị biệt.
Cô được xếp vào Lớp D, nơi tụ hội những quốc gia kỳ quặc, khó kiểm soát.
Trên đường tới lớp, cô nghe thấy những tiếng thì thầm:
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
1: …thật giống ai đó.
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
2: Không phải là… ***t *i** à?
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
3: Không, giống **n* **o hơn.
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
1: Hay là cả hai?
Cô không hiểu, nhưng sâu trong tâm trí, những cái tên ấy khiến tim cô nhói lên.
Ký ức vỡ vụn như gương bị đập nát – không thể ghép lại, nhưng vẫn phản chiếu ánh sáng mơ hồ.
__________
Buổi tối, khi mọi người đã ngủ, Việt Nam ngồi bên cửa sổ phòng ký túc xá, nhìn ra bầu trời mù sương.
Trong tay cô là một mảnh vải cũ, thêu hình ba người đứng trên một vòng tròn đỏ.
Người ở giữa… đội nón lá.
Gương mặt mờ nhạt, nhưng cô cảm thấy rất rõ: đó là chính mình.
Đêm ấy, cô mơ.
Cô đứng giữa một cánh rừng rực đỏ. Máu, hay hoa?
Không rõ, nhưng trước mặt là một thực thể cao lớn khoác áo choàng đỏ thẫm – ***h **y!
Giọng nói trầm đục vang vọng:
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
1: Ta đã tạo ra **n* **o và ***t *i**– hai mảnh ghép sinh đôi, nhưng ngươi… ngươi là bản thể sau cùng, cân bằng, toàn vẹn.
Socialist Republic of Vietnam [Vie]
Socialist Republic of Vietnam [Vie]
Vậy… vì sao… ta lại không nhớ gì?
***h **y không trả lời.
Từ sau lưng hắn, một tiếng cười khe khẽ vang lên – mềm như tơ, nhưng đồng thời cũng lạnh như thép.
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
2: Để che giấu ngươi khỏi ta. //nhoẻn miệng cười//
Cô quay phắt lại.
Một người đàn ông khác đang đứng giữa làn khói trắng.
Áo choàng đen thêu hoa văn đỏ, đôi mắt như rực lửa, nhưng sâu thẳm là sự thích thú kỳ quái.
Giọng hắn rắn rỏi và dẻo quẹo, như đang chơi trò rượt đuổi với từng âm tiết.
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
2: Em thú vị hơn ta tưởng đấy, Việt Nam.
Cô lùi lại, bệnh cạnh ***h **y cũng đứng chắn giữa hai người, giọng trở nên sắc lạnh:
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
1: Ta sẽ không để cô ấy rơi vào tay ngươi đâu, tên khốn!
Đáp trả lời nói đầy sự quyết tâm kia, hắn nói
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
2: Nhưng giờ thì ta đã thấy rồi, nên sự bảo vệ của ngươi cũng chẳng làm ta từ bỏ đâu~
Việt Nam gào lên, nhưng giấc mơ tan ra như khói.
Thịch....thịch..thịch
Cô choàng tỉnh, tim đập mạnh.
Không khí trong phòng nặng như chì.
Gió lùa vào khe cửa, lật tung quyển vở trên bàn.
Trang đầu… xuất hiện một dòng chữ lạ chưa từng viết: “Em sẽ là chỉ của ta thôi, sớm hay muộn.” Ký tên: Thần.
Socialist Republic of Vietnam [Vie]
Socialist Republic of Vietnam [Vie]
Đó không phải là giấc mơ...??? //thấp thỏm khi nhớ về giấc mơ tối qua//
______
𝚝𝚑𝚎 𝚎𝚗𝚍

CHAP 𝟹

NovelToon
Chàng kị sĩ, mến mộ nàng công chúa.
___________
𝙲𝙷𝙰𝙿 𝟹
_________
Tiếng chuông đầu giờ vang lên như kéo dài một cơn mơ.
Việt Nam ngồi lặng trên bàn học, ánh sáng buổi sớm chiếu xuyên qua ô cửa kính mờ hơi sương, phủ lên mái tóc cô một lớp ánh vàng nhạt.
Hôm nay là buổi học đầu tiên cô chính thức tham gia với tư cách học sinh của Học viện C&H nơi các nhân quốc bị lời nguyền gửi gắm hy vọng.
Cô chưa biết hy vọng đó là gì, nhưng ánh mắt mọi người nhìn cô — luôn là tò mò và thận trọng.
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
1: Cậu là… Việt Nam, đúng không?
Một giọng nói vang lên từ bên phải, cô quay đầu.
Là một cậu con trai có đôi mắt sáng, mái tóc màu nâu vàng rối nhẹ, cậu ta vừa nhìn cô vừa cười toe toét mang lên vẻ thích thú
Thấy sự thận trọng trong ánh mắt cô hắn liền tự giới thiệu
French Republic [France]
French Republic [France]
France! Tớ là France! Chào mừng đến lớp D-1! //niềm nở đáp//
Việt Nam mỉm cười đáp lại, chưa kịp nói gì, phía sau France có người xen vào:
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
France… thôi làm phiền người ta đi, Cậu ấy trong có vẻ mệt rồi.
Một người khác – mái tóc dài, rũ xuống và hơi che mắt, đứng khoanh tay cạnh cửa sổ.
-Japan-
Dù giọng nói bình thản, ánh mắt cậu vẫn kín đáo liếc qua cô như muốn ghi nhớ từng chi tiết.
Việt Nam không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, Cô cảm thấy… quen thuộc.
Không, không hẳn, nói đúng hơn chính là nỗi nghẹn nơi ngực, như thể từng gọi tên họ trong một cơn mơ dài, mà chẳng bao giờ đến được hồi đáp.
Giờ ra chơi, cô chọn chỗ ngồi ở cuối sân trường, dưới tán cây trầm mặc.
Một chiếc ghế gỗ cũ, phủ rêu, như thể đã chờ đợi ai đó từ lâu lắm rồi.
Và khi cô ngồi xuống, gió bỗng đổi chiều, mát lạnh, mang theo tiếng thì thầm:
"Vie..."
Việt Nam giật mình quay lại.
Không ai cả
Nhưng cô thấy một bóng áo xám lướt qua hành lang trên tầng hai.
Cô bắt gặp ánh mắt anh, hai tia chạm mắt vào nhau, nhưng cô lại cảm thấy anh rất quen thuộc....
Socialist Republic of Vietnam [Vie]
Socialist Republic of Vietnam [Vie]
*u***? //vô thức thốt ra//
Cô giật mình, cái tên này....với cô rất quen, rất thân thiết...
Anh luôn giữ khoảng cách với mọi người, lạnh nhạt và im lặng như tuyết đầu mùa.
Buổi trưa, Italy rủ cô ngồi ăn chung. Poland, South Korea và cả một vài nhân quốc khác cũng ngồi cùng.
Không khí bắt đầu dễ chịu,France kể chuyện cười dở tệ, nhưng mọi người vẫn cười ầm lên.
Cô cười theo, mang một sự nhẹ nhõm đến tột cùng
Lúc đó, Japan đặt ly trà xuống, nói nhỏ:
Japan [日本国]
Japan [日本国]
Cậu biết không, Việt Nam, lúc cậu đến, cánh cổng phong ấn đằng sau trường phát sáng. Chuyện đó chưa từng xảy ra ở ngôi trường này
Việt Nam khựng lại, Ánh mắt các bạn khác cũng dần nghiêm túc hơn.
Nghe thế , South Korea nhăn mặt
Republic of Korea [South Korea]
Republic of Korea [South Korea]
Tớ nghe các thầy cô nói... đó là nơi "hắn" bị phong ấn.
Cô không đáp. Tim cô đập thình thịch.
Và tiếp đó, là một sự im lặng dày đặc..
Cho đến khi kết thúc bữa ăn...
___________
Chiều. Lớp học vắng dần. Việt Nam quay lại lấy tập vở quên ở bàn. Trên bàn có một cuốn sổ da cũ kỹ, nằm gọn gàng ở đó như thể luôn thuộc về cô.
Cô mở ra.
Trang đầu tiên là hình vẽ ba người.
Một cô gái mặc áo dài đỏ – giống hệt cô.
Một người đàn ông khoác áo chiến trận màu than.
Một người mặc y phục đơn sơ, đôi mắt sắc lạnh.
Đằng sau họ là một vòng tròn đỏ rực – dấu ấn của phong ấn cổ đại.
Một dòng chữ được ghi nắn nót phía trên bức tranh “Cẩn thận. Có thứ đang bắt đầu nhớ ra em trước cả khi em tự nhớ ra chính mình.”
Giọng nói trầm vang lên phía sau. Cô quay phắt lại. Russia đứng đó, ánh mắt không còn uể oải, mà là một nỗi sợ rất cụ thể.
Russian Federation
Russian Federation
Cô...là người đó sao?
Socialist Republic of Vietnam [Vie]
Socialist Republic of Vietnam [Vie]
Anh… biết gì đó, đúng không?
Russia im lặng, rồi nhẹ giọng:
Russian Federation
Russian Federation
Có những thứ… không nên nhớ lại. Vì chúng không thuộc về thế giới này.
Việt Nam nắm chặt cuốn sổ trong tay, lòng đầy nghi hoặc, Phía sau lưng, gió lại thổi, mang theo tiếng gọi mơ hồ:
“Vie… Đừng để hắn bắt được em…"
___________
Trong một không gian tối đen, nơi ranh giới giữa mơ và thực tan biến, một kẻ giấu mặt khoác áo choàng đỏ khẽ vuốt qua một bức tranh vẽ cô.
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
Cuối cùng thì… em cũng mở mắt rồi. Vie.
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
???[Nhân Vật Phụ or Quan Trọng]
Lần này… ta sẽ không để ***h **y giấu em đi nữa.
__________
𝚝𝚑𝚎 𝚎𝚗𝚍
Fact cuối chap: Bức ảnh đầu chap có liên quan đến cốt truyện

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play