Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Nhã X Thật] Thân Mày, Tao Mua!

Chương 1

tg mê kết SE
tg mê kết SE
Haii bâyy
tg mê kết SE
tg mê kết SE
Vui vẻ vui vẻ 😞
....
Chương 1 Đêm Đầu Tiên Của Một Giao Dịch?
Lê Trung Thật. Thằng con trai sống vì không ai cho chết.
Thật không nhớ nổi lần cuối cùng được gọi là "Con" là khi nào. Trong nhà, cái tên "Thật" chỉ xuất hiện khi mẹ cậu chửi vì để nó sống hoặc bị hỏi.
"Thằng đó còn chưa chết à?"
Cha cậu là một đàn ông ít chữ, nhiều nắm đấm. Hắn không làm gì trừ uống rượu, cá độ và đập vợ. Mỗi lần thua độ, hắn lại hỏi.
"Tao bán mày có được bao nhiêu?" Rồi cười, mắt đỏ, răng vàng, mùi nồng nặc.
Mẹ cậu không bênh. Bà chỉ lẳng lặng quay đi, ôm gói mì tôm cuối cùng giấu vào ngực áo.
Căn nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng chưa bao giờ là nơi để thở. Nó là hộp chứa ba người đang sống mà như chết.
Cậu lớn lên giữa tiếng la hét, mùi thuốc lá, và âm thanh của những trận đòn. Thật học giỏi. Nhưng không ai quan tâm. Cậu từng đứng nhất lớp, những không ai hỏi. Cậu từng sốt đến co giật, cũng chỉ tự lấy nước lạnh dội vào người.
Mười sáu tuổi, mẹ cậu đưa một người đàn ông về phòng khi cha đi vắng. Hắn sờ đùi Thật. Mẹ cậu thấu. Chỉ nói: "Ráng đi. Còn nhỏ, da mày bán được giá."
Tối đó, cậu rời nhà. Không giấy tờ. Không tiền, không ký ức đẹp. Chỉ có một thân thể còn chưa hỏng. Khi từng đồng tiền đầu tiên được đặt xuống bàn.
Không có tình yêu. Không có tự trọng. chỉ có giường, khói thuốc, mùi nước hoa rẻ tiền, và câu hỏi: "Bao nhiêu một đêm?"
----
Phạm Thanh Nhã. Thiếu gia nhà họ Phạm. Không ai không biết họ Phạm.
Gia tộc họ không lên báo bằng tai tiếng, mà bằng những bản hợp đồng hàng chục con số, những buổi đấu giá kín, những cái bắt tay làm đổi hướng cả một thị trường.
Người ta gọi Phạm gia là "Gia Tộc Kim Cương" Vì sạch, sáng, lạnh và cắt đứt bất cứ ai dám chạm.
Phạm Thanh Nhã. Con trai cả, người thừa kế đời thứ ba. Hắn sinh ra trong khu biệt thự nội thành có lính gác riêng, học trường quốc tế, lên đại học bằng máy bay riêng, sống với lịch trình do trở lý sắp trước một tuần.
Cha hắn. Ông Phạm Văn Thừa. Nổi tiếng trong giới doanh nghiệp là người không có trái tim. Một cái gật gật của ông có thể khiến cả công ty biến mất. Một ánh mắt cũng đủ khiến nhân viên tự xin nghỉ.
Mẹ hắn. Bà Trịnh Hạ Lan, người phụ nữ luôn xuất hiện trên bìa tạp chí với câu nói duy nhất: "Gia đình này không chấp nhận sự yếu đuối."
Phạm Thanh Nhã được nuôi lớn bằng luật lệ: "Không được yêu, không được khóc, không được sai. Và tuyệt đối không được dính vào bất kỳ ai không cùng đẳng cấp.
Nhã đẹp. Kiểu đẹp lạnh, gọn, sạch và sắc như dao phẫu thuật. Hắn cười lịch sử, bắt tay đứng lực, nói đúng mực. Hắn sống như bản thiết kế của một người thừa kế hoàn hảo.
Nhưng không ai biết, hắn chưa từng ngủ ngon. Hắn không mơ. Hắn không tin. Hắn không nhớ được ai từng ở cạnh. Thứ duy nhất hắn biết, là tất cả mọi người đều có giá. Chỉ khác nhau ở việc họ tự đặt giá hay để người khác ra giá.
___
Đêm đó, Hai kẻ ở hai đầu thế giới gặp nhau trong một căn phòng thuê giờ. Hắn không đến để tìm ai. Bạn hắn kéo đeo bar, chán, rồi chỉ tay về phía góc khuất.
??
??
Thằng đó kén khách. Nhưng một đêm là nhớ cả đời.
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Tên gì?
??
??
Thằng nào biết. Tao toàn gọi là đồ chơi rách.
Nhã không quan tâm. Nhưng rồi, khi hắn nhìn thấy cậu. đôi mắt như đá lạnh, cằm nghiêng nhẹ, môi khô, dáng nằm không hề cố tình quyến rũ nhưng vẫn khiến người ta không dám rời mắt. Hắn bước tới, không hỏi tên. Chỉ lạnh giọng.
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Giá mày bao nhiêu ?
Cậu rít một hơi thuốc, nhả khói chậm, không quay đầu.
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Còn tùy, Mày muốn dùng tao kiểu người hay kiểu xác ?
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Khác gì ?
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Nếu là xác, giá cao hơn. Vì tao phải nuốt ghê tởm.
Nhã cười. Lâu lắm rồi hắn mới nghe được trong câu trả lời khiến lòng mình ngứa.
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Vậy hôm nay, tao muốn cả hai ~
Cậu đứng dậy, cởi áo, không vội, không diễn. Ánh đèn vàng rọi lên vết bầm sau vai, và vết cắt nhỏ chưa lành ở bụng dưới.
Thật không nhìn hắn. Chỉ hỏi
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Mày muốn tên tao không ?
Hắn liếc một cái, ngắn gọn.
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Không cần. Tao đâu định nhớ mày lâu.
-HET-
tg mê kết SE
tg mê kết SE
Ok không bây
tg mê kết SE
tg mê kết SE
t viết t còn mê 😍
tg mê kết SE
tg mê kết SE
NovelToon
tg mê kết SE
tg mê kết SE
2h ròi đó ^^

Chương 2

tg mê kết SE
tg mê kết SE
bsvv
tg mê kết SE
tg mê kết SE
Kh like t qua kiếm tới nhà 🥰
...
Chương 2 Mày Là Ai Trong Đời Tao ?
Căn phòng thuê theo giờ. Tiếng máy lạnh rì rì. Cửa sổ bị khoá, rèm kéo kín. Không một kẽ sáng.
Thật nằm nghiêng quay lưng lại với người vừa mới chạm vào thân thể mình chưa đến hai mươi phút trước. Lưng cậu đẫm mồ hôi. không phải vì mệt. Mà vì lạnh.
Hắn, Phạm Thanh Nhã, vẫn đang cài lại nút tay áo sơ mi, từng động tác sạch sẽ như thể chưa từng đụng vào một thân thể dơ bẩn. Một thân thể bị xem là thứ nua vui.
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Tiền để trên bàn. Không cần đếm.
Giọng hắn đều như nhịp thở lúc không còn ai để tin tưởng.
Thật không quay đầu. Chỉ hỏi khẽ.
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Tao có đẹp không ?
Nhã khựng lại. Một giây. Rồi gọn gàng đáp.
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Không phải dạng tao sẽ nhớ tới sau khi ra khỏi phòng này.
Thật cười. Một tiếng cười không có âm thanh, chỉ vang lên trong xương sườn rạn nứt.
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Ừ. Tao cũng chẳng cần ai nhớ. Tao chỉ cần tiền. Tao chỉ cần sống.
___
Khi tiếng của đóng lại, Thật mới ngồi dậy. Tấm drap trắng giờ lấm lem mồ hôi, dấu tay, và một chút gì đó đã mất từ lâu. Nếu từng có.
Cậu bước chân trần xuống sàn lạnh, đi về phía gương. đập vào mắt là gương mặt không biểu cảm của chính mình. Môi cậu nứt, khoé mắt có tàn máu khô vì thức khuya nhiều đêm. Không phải để học. Không phải để làm việc. Mà để sống sót.
Cậu không khóc. Không phải vì không đau. Mà vì khóc rồi cũng không ai quan tâm.
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Phạm Thanh Nhã... ?
Cậu nhắc lại cái tên vừa nghe khi hắn đưa danh thiếp. Giấy in nổi, mực dập chìm. Dòng chữ lạnh lẽo.
"Phạm Thanh Nhã. Người kế thừa tập đoàn Phạm Thị."
Thật đốt điếu thuốc rẻ tiền, để khói che mắt mình trong gương. Tàn rơi trúng ngực bỏng nhẹ. Cậu cũng không phản ứng gì.
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Thiếu gia sau ? Mày cũng chỉ giống như tụi nó thôi. Có tiền, nhưng chán. Lạnh, nhưng cũng biết thở.
--
Cùng lúc đó. Tại biệt thự nhà họ Phạm.
Nhã trở về nhà khi trời chưa sáng. Trở lý cúi chào, hỏi có cần chuẩn bị nước nóng hay thuốc rửa tay.
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Không cần. ❄️❄️
Nhã tháo đồng hồ, bước vào phòng tắm. Đèn sáng lên, phản chiếu dáng người cao thẳng, ánh mắt lạnh như mọi ngày.
Nhưng khi áo sơ mi được cởi ra, hắn đứng yên một lúc. Bờ vai hắn có vết trầy. Móng tay ai đó để lại. Không sâu. Nhưng lạ một chỗ. Hắn chưa từng để ai đủ gần để cào trúng mình.
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Không nhớ nổi mặt nó.
Nhã nghĩ, tay xoay nhẹ đồng hồ trên bàn.
Nhưng khi nằm xuống giường, hắn trằn trọc.
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Cái mùi đó.... Là thuốc rẻ tiền hay là mùi da người sống dưới đáy ?
--
Sáng hôm sau. Bên lề thành phố. Thật ngồi ở trạm xe buýt. Mặc áo hoodie rách cùi chỏ, tay cầm ở bánh mì nguội ngắt. Điện thoại rung. Tun nhắn từ người môi giới.
??
??
Khách hôm qua hỏi mày còn nhận không ?
??
??
Tao báo giá cao rồi. Nhưng thằng đó... Không phải người thường.
Thật đọc. Không trả lời. Cậu ngước nhìn trời xám, mắt nhạt như nước dội nên xi măng. Một lúc sau, cậu mới gõ lại.
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Hiện đi. Tao không từ chối tiền.
Nhưng khi tắt màn hình, ngón tay cậu siết chặt.
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Mày là ai trong đời tao ? Tao cũng muốn biết, Phạm Thanh Nhã.
...
-HET-
tg mê kết SE
tg mê kết SE
Vào đọc bộ này đi mấy keoo 😋
tg mê kết SE
tg mê kết SE
Không đọc t xé chym từng đứa 🥰

Chương 3

tg mê kết SE
tg mê kết SE
btvv
...
Chương 3 Mày Có Thể Mua Tao Nhưng Không Mua Được Quyền Ghen.
Phòng 503 Trần nhà ố màu khói thuốc, rèm kéo không kín, gió rít từng đợt lùa lạnh vào xương sống. Thật ngồi trên mép giường. đôi chân trần co lại, mắt nhìn người đàn ông đang cởi cúc áo.
??
??
Nhanh thôi.
Gã đó nói, vừa cười vừa lột thắt lưng.
??
??
Mày ngoan, tao thưởng thêm
Thật chẳng phán ứng gì. Cậu chỉ ngửa cổ uống cạn ly rượu trong tay, men cay nồng táp vào họng như cào. Chưa kịp gì... Cửa bật mở. RẦM!
Phạm Thanh Nhã xông vào như con thú bị mất sợi xích. Mắt hắn tối sầm, ánh nhìn không còn là người. Gã đàn ông chưa hiểu chuyện gì, giọng gằn.
??
??
Mày là ai? Mày đi-...
Bốp!
Nhã đấm thẳng vào mắt gã. Gã ngã ngửa ra sàn, máu miệng trào ra.
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
BIẾN! ❄️
Chỉ một từ, đủ lạnh để đông cứng cả phòng. Gã biết có chuyện, quơ vội áo bỏ chạy, vừa đủ vừa chửi. Còn lại Thật. Và Nhã.
...
Phòng im như nghĩa địa. Chỉ còn tiếng răng ly vỡ dưới chân nhã. Thật kéo lại tấm chăn mỏng che thân thể mình, ngồi lặng, ánh mắt không dao động, không thù hận, chỉ còn rỗng.
Nhã bước đến. Chậm rãi, như đang ghìm mình khỏi phát điên.
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Mày tiếp khách khác vì tiền à ?
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Chẳng lẽ mày thiếu đến mức phải ngủ với bất kỳ thằng nào ném tiền vào mắt ?
Thật nhìn hắn, rồi bật cười khan. Giọng trống rỗng như hẻm sâu không ánh đèn.
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Ừ. Tao thiếu.
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Tao thiếu cơm. Thiếu nhà. Thiếu người thương tao.
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Tao thiếu cả lòng tự trọng... từ cái ngày ba má nói thẳng vào mặt "Tụi tao lỡ đẻ mày, không có nghĩa phải thương mày."
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Tao thiếu dữ lắm. Đủ để mỗi lần có thằng nào đưa tiền, rao đều mở chân ra mà không cần hỏi tên.
Nhã im. Tay siết lại. ánh mắt hắn gần như muốn giết người.
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Mày muốn tao bao mày à?
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Được, tao có tiền.
Thật cười lớn. Một tiếng cười xé họng xé lòng.
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Mày nghĩ tao cần mày nuôi ?
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Mày tưởng tao thèm sống như conchos cảnh để mày vứt đồ ăn xuống là phải vẫy đuôi cám ơn hả ?
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Không. Tao là conchos hoang. Sống được giữa rác rưởi, bụi đường và cái lạnh của thế giới này. Tao không cần mày. Tao chỉ cần tiền !
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Nếu mày đến đây để ghen, thì tiếc cho mày. Mày chỉ là một khách qua đêm.
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Một thằng trả tiền, chơi xong, biến mất.
---
Nhã bị khựng lại. Bị tát bằng lời. ánh mắt hắn bắt đầu rung.
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Mày...
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Tao không biết tại sao lại nhớ mày...
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Mặt mày tao quên rồi. Nhưng giọng nói mày, mắt mày, tao nhớ hết.
Phạm Thanh Nhã
Phạm Thanh Nhã
Tao thấy mày nằm dưới thằng đó... và tao muốn lôi mày khỏi chỗ này.
Thật ngẩng mặt. ánh mắt rách nát, không còn gì để giấu.
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Lôi về rồi làm gì ? Để mày đem tao lên giường ? Lại chán rồi vứt đi như mấy đứa trước ?
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Mày là thiếu gia mà. Mày không chịu được nổi dơ bẩn đâu.
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Tao bẩn đến tại xương tủy. Mày không rửa được tao đâu.
---
Không gian nặng như đổ chì. Nhã lùi một bước
Còn Thật thì ngồi trên giường, gầy gò ngủ xác chết còn biết thở.
Cậu nói nhỏ, gần như thì thầm.
Lê Trung Thật
Lê Trung Thật
Tao không cần ai thương tao. Vì mỗi lần tưởng có người thương... là một lần tao mất thêm một phần hồn.
----
-HET-
tg mê kết SE
tg mê kết SE
like đi 😋
tg mê kết SE
tg mê kết SE
Không like tối t qua kéo chânn 🥰

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play