MÁU Và Hoa Hồng [Văn Hàm]
EP 1
Cậu ta tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài!
Mùi hương gì đó xộc thẳng vào mũi tôi.
cổ tay cậu ta bị trói bằng dải ruy băng lụa màu đỏ
Làn da trắng lằn sâu những vết hằn
Mỗi lần cậu cựa quậy, sợi dây ấy lại siết chặt thêm. như thể...
nó biết tôi cố phản kháng để thoát ra
tiếng mở cửa vang lên từ phía góc tối
Dương Bác Văn
có vẻ... vẫn còn sức kháng cự... nhỉ~ // giễu cợt //
miệng cậu bị hắn ta nhét một miếng vải nhỏ- cũng một màu đỏ
Dương Bác Văn
em đã tỉnh rồi, có biết tôi lo cho em lắng không // khẽ cham lên mặt cậu //
chất giọng hắn ta vẫn êm ái như vậy, trên môi vẫn là nụ cười đó
Từng hành động nhẹ nhàng, dịu dàng như thể yêu thương tôi đến tận xương tủy
Dương Bác Văn
em thấy không, anh mang hoa đến cho em nè....
Hắn ta cuối xuống, một bông đỏ rực trước mắt cậu ta
trên thân cây còn dính một vệt máu.. nhưng máu đó không phải của tôi
Dương Bác Văn
Hoa hồng đẹp nhất phải nuôi chúng bằng thứ tinh khiết nhất..
hắn ta thì thầm bên tai cậu
Dương Bác Văn
... "và máu của em là thứ tinh khiết và ngọt ngào nhất mà tôi từng nếm" // rút miếng vải ra khỏi miệng cậu //
Tả Kỳ Hàm
a ha~ Dương... Bác Văn anh điên rồi // thở hồng học //
cậu ta cầu xin hắn thả cậu ta ra
cậu đã từng bỏ trốn - và mất gần nửa mạng để lấy ra một bài học
Dương Bác Văn
em có biết... hoa này rất trung thành không? // mân mê cánh hoa//
Dương Bác Văn
chúng sẽ héo nếu không có người chăm, giống như em vậy // đi lại phía giường //
Dương Bác Văn
// nhẹ nhàng vuốt tóc cậu//
Dương Bác Văn
Hôm nay em ngoan anh sẽ cho em tự chọn // lấy một cái khay dở tấm vải đỏ bên trên ra //
Dương Bác Văn
Nào em chọn dao hay kéo
Tả Kỳ Hàm
ực // nuốt một ngụm nước bọt //
Dương Bác Văn
em căng thẳng sao? không sao cả
Dương Bác Văn
Anh chỉ cắt một chút thôi mà
Dương Bác Văn
đủ máu để tưới hoa là dừng
Tả Kỳ Hàm
t.. tôi chọn dao
Tả Kỳ Hàm
Một sự im lặng kéo dài
Tả Kỳ Hàm
// gật đầu // * có biết vì sao không? haha vì nếu chọn dao ít nhất vết cắt sẽ thẳng, còn chọn kéo thì đau hơn//
Dương Bác Văn
anh cắt đây // lưỡi dao sượt qua ta cậu //
Tả Kỳ Hàm
ưm a đ... đau // nhăn mặt //
Dương Bác Văn
cảm ơn em // hôn nhẹ lên trán cậu//
Dương Bác Văn
nhờ em mà khu vườn hoa vẫn sống tôta
Trong khoảng khắc đó cậu chợt nhận ra
Cậu không còn là người nữa rồi
" là phân bón, là đất, là vật nuôi"
EP 2
một buổi sáng có nắng dịu
Mặc dù trong căn hầm sâu dưới nhà hắn ta, nhưng tôi vẫn thấy được một cửa sổ nhỏ xông thẳng lên trên bầu trời mênh mông kia
Tả Kỳ Hàm
sáng rồi // giọng có chút khàn //
Dương Bác Văn
ngày hôm qua em rất ngoan đoa
Dương Bác Văn
em muốn tôi thường gì nào
Tả Kỳ Hàm
tôi... tôi muốn ra ngoài // run // * liệu anh ta có đánh mình tiếp hay lấy máu mìn tưới hoa *
Dương Bác Văn
Được // nhìn sâu thẳm //
hắn cười với cậu. Nụ cười của một người chuẩn bị làm điều gì đó rất dịu dàng - hoặc rất điên dại
cậu ta không dám nói gì nữa, nhưng sợ hãi, vì cậu biết hắn sẽ không cho cậu ra ngoài nếu không có Lý Do*
Cậu ta mặc chiếc áo hắn chọn
Một chiếc áo sơ mi trắng , sạch, đẹp và vừa vặn
Hắn ta luôn chọn kỹ quần áo cho cậu, như đang ăn mặc cho một con búp bê thủy tinh sắp được đem đi trưng bày.
Chúng tôi đi dạo ở khu công viên nhỏ, vào lúc xế chiều.
Hắn ta nắm chặt tay cậu đi qua cổng sắt, nơi từng cánh hoa hồng quấn quanh như những chiếc móng vuốt mạ đỏ
Cậu ta … thấy rất lạ.
Như một giấc mơ. Một thế giới mà cậu từng thuộc về.
Nhưng không còn nữa.
Trẻ con chơi đùa rất vui vẻ . Mùi xiên nướng thoang thoảng trong gió. Còn có người đang cười rất to phía xa.
Dương Bác Văn
// siết nhẹ tay cậu //
Dương Bác Văn
Thấy không? chúng ta cũng như họ
Dương Bác Văn
Chỉ khác một chút là... họ không biết tôn trọng em
Tả Kỳ Hàm
ừm // rùng mình //
Chính là ngày mà tôi đã trốn hắn đi
Trên con hẻm nhỏ không ánh sáng
Tả Kỳ Hàm
haha tôi trốn được khỏi anh rồi Dương Bác Văn
Tả Kỳ Hàm
nhưng... mặc kệ nghĩ đến làm gì // run nhẹ//
Tả Kỳ Hàm
nhưng bây giờ đi đâu đây
Tả Kỳ Hàm
ở đây... ghê quá
Tả Kỳ Hàm
hay là mình quay về ....
Biến thái
1: nhóc đằng kia ngôn quá nhỉ
Biến thái
2: còn đi một mình nữa // vẻ mặt biến thái //
Tả Kỳ Hàm
Aaaa // giật mình //
Biến thái
2: nào chơi cùng anh không, anh sẽ cho em sướng // liếm mỏ//
Tả Kỳ Hàm
các... các người tránh ra // lùi lại //
Biến thái
1: nào đi theo anh nào // nắm tay cậu kéo //
Tả Kỳ Hàm
Aaa buô... buông tôi ra Dương Bác Văn cứu tôi với hức // vùng vẫy//
Dương Bác Văn
Buông em ấy ra❄❄ // lạnh như băng//
Biến thái
2: cậu giết người rồi // hoảng sợ không tin vào mắt mình //
Biến thái
Aaa cậu a // chết không nhắm mắt//
Tả Kỳ Hàm
Aa hức tôi... tôi xin lỗi tôi... hức hức
Dương Bác Văn
Em đừng khóc❄
Dương Bác Văn
Tôi đưa em về❄
Dương Bác Văn
và em KHÔNG ĐƯỢC BỎ TRỐN nữa❄❄ // gằn giọng //
Dương Bác Văn
Em hiểu không // nhẹ giọng lại//
Tả Kỳ Hàm
hức tôi biết rồi // ôm cổ hắn ngất đi//
Tả Kỳ Hàm
tôi... tôi hiểu r- a
Nhân vật ngoài lề
Aa tôi xin lỗi
Cậu còn chưa kịp mở miệng hắn đã kéo mạnh tay cậu về phía sau
Hắn chắn trước mặt tôi anh mắt lặng xuống như muốn nuốt sống người trước mặt
Nhân vật ngoài lề
Anh làm gì vây?
Nhân vật ngoài lề
Tôi- Tôi chỉ va trúng thôi, tôi không cố-
Nhân vật ngoài lề
Aa // ngã xuống //
Một cái tát giáng trời vào mặt cậu trai kia, máu văng ra, ngã xỏng xoài
Tức khắc hắn nắm lấy cổ cậu trai kia
Môi hắn ta vẫn lầm bầm gì đó
Dương Bác Văn
Không một ai được chạm vào em ấy
Dương Bác Văn
khô g được... nhìn em ấy bằng ánh mắt đó
Dương Bác Văn
" Cậu ấy là của tôi"
Mọi người xung quanh tụ tập lại
Hắn ta đưa tôi đi về với Tình trạng cảm xúc không tốt mấy khiến tôi cảm thấy....
EP 3
Hắn vẫn ôm chặt lấy cậu ta
Dương Bác Văn
"Anh sẽ không để ai lấy em khỏi anh. Kể cả thế giới này."
Về đến nhà, hắn ta đóng sầm cửa lại.
Cậu quay mặt đi, không nói gì. Cảm giác dơ bẩn bám lấy cậu từ ngoài vào đến tận tim.
Hắn tiến lại gần, nhưng lần này không ôm.
Không cười. Không nói.
Chỉ quỳ xuống, đầu gối chạm nền đá lạnh.
Dương Bác Văn
"Anh xin lỗi…" //giọng hắn nghẹn lại//
Dương Bác Văn
"Anh không muốn em ghét anh."
Dương Bác Văn
Anh… không chịu nổi nếu em sợ anh.
Dương Bác Văn
Anh chỉ… không biết làm sao để giữ em lại nữa…
Dương Bác Văn
Cậu ta đứng chết lặng.
Thứ mà cậu nghĩ là không tồn tại trong hắn – lại lặng lẽ rơi xuống nền nhà, hòa vào máu khô dính trên tay hắn.
Cậu đứng đó, đông cứng. Không thể hét. Không thể chạy. Không thể tha thứ.
Cậu chưa từng thấy hắn như vậy.
Không như kẻ vừa bẻ cổ một người cách đây chưa đầy một tiếng.
Không như con quái vật thường giễu cợt mọi lời van xin.
Bây giờ hắn giống một đứa trẻ – bị bỏ lại, run rẩy, dính máu và nước mắt.
Dương Bác Văn
hức... Xin em, đừng rời xa anh mà
Dương Bác Văn
Em là... tất cả những gì anh có
Bàn tay run khi chạm vào vai hắn. Nhưng rồi hắn ngẩng lên, ánh mắt đỏ hoe, đầy sợ hãi, như sợ tôi sẽ biến mất nếu hắn chớp mắt.
Tả Kỳ Hàm
// ôm chặt lấy anh //
Chặt.
Không vì yêu.
Không vì thương hại.
Mà vì có gì đó trong cậu… không nỡ để hắn gục ngã.
Tả Kỳ Hàm
em... em vẫn ở đây
Tả Kỳ Hàm
Em chưa từng ghét anh. Đừng khóc nữa... // cậu thì thầm vài tai hắn //
Hắn ôm cậu như thể sắp tan biến.
Tay hắn xiết nhẹ eo cậu, cẩn thận như đang ôm một đoá hoa yếu ớt.
Dương Bác Văn
hức... híccc anh chin lỗi // ngước lên nhìn cậu//
Dương Bác Văn
"Chỉ cần em… đừng bỏ anh. Anh sẽ ngoan. Anh hứa."
Tả Kỳ Hàm
ừm // vuốt tốt hắn//
Trong khoảnh khắc ấy, chúng tôi không còn là kẻ bắt giữ và tù nhân.
Chỉ là hai con người méo mó đang cố giữ lấy nhau giữa đống đổ nát trong tim.
Tả Kỳ Hàm
*Nếu đây là ác mộng, tại sao tôi lại ôm nó thật chặt như thể nó là nhà?*
Căn phòng im lặng.
Chúng tôi ngồi bên nhau thật lâu.
Hắn ta tựa đầu lên đùi cậu như một đứa trẻ mỏi mệt, hai tay vòng qua eo tôi, nắm chặt, như thể nếu buông ra… tôi sẽ tan biến khỏi thế giới này.
Hắn ta dựa vào người dựa vào người cậu, thì thầm như đang ngủ:
Dương Bác Văn
Chúng ta sinh ra là để thuộc về nhau, phải không em?
Dương Bác Văn
anh sẽ cố.... sẽ không làm em đau nữa
Cậu chỉ nhìn ánh đèn mờ chiếu lên vệt máu đã khô dưới sàn.
Mùi hoa hồng trong phòng vẫn ngọt ngào đến nghẹt thở.
Tả Kỳ Hàm
Hôm nay... anh không.. tưới hoa sao // đột nhiên ngập ngừng hỏi//
Dương Bác Văn
Tưới hoa đúng nhỉ... tôi quên mất
Tả Kỳ Hàm
anh sẽ lại lấy m-
Dương Bác Văn
tôi sẽ tưới cho em xem
Tả Kỳ Hàm
A anh cắt sâu thế // lo lắng //
Download MangaToon APP on App Store and Google Play