[DooGem] Tớ Của Cậu Hai!
Mang thằng khờ về dinh
Trời xế chiều, mưa bụi lất phất giăng khắp con đường đất đỏ dẫn vào huyện Đông Lâm. Trên chiếc xe, Cậu Hai Đỗ Hải Đăng khoác áo, sắc mặt lạnh tanh như gió bấc đầu đông. Hắn vừa trở về sau ba ngày lên huyện lo việc thu mua đất ruộng, còn trong đầu vẫn đầy bực dọc vì đám tá điền dám giở trò gian lận sổ sách
Thình lình, chiếc xe dừng lại trước một gốc cây già mọc lệch ven đường. Dưới gốc cây, một đứa nhỏ rách rưới nằm cuộn tròn như con mèo bị thương, đầu tóc bết bùn, người run lẩy bẩy
Đỗ Hải Đăng
Người hay ma vậy?
Tên gia nhân đi theo vội vàng đi xuống, lay lay đứa bé kia. Nó ngước lên
Là một thằng trai, chừng mười bảy mười tám, gầy nhom, mặt mũi lem luốc, đôi mắt tròn trĩnh nhìn ai cũng cười ngơ ngác
Huỳnh Hoàng Hùng
Dạ… dạ thưa ông lớn… có muốn ăn khoai không…?
Cậu Hai nhíu mày. Hắn ghét nhất mấy kẻ ăn nói ba trợn
đầy tớ
Dạ… hình như bị thần kinh, cậu Hai à. Dân vùng này nói nó là đứa mồ côi, khờ khạo từ nhỏ, bị đánh đuổi khỏi làng. Mấy ngày nay trời mưa lạnh mà vẫn nằm đây không chết, đúng là mạng lớn
Hải Đăng nhíu mày, nhìn cái dáng người còm nhom đang run rẩy ấy một lúc. Định quay xe bỏ đi, nhưng gió tạt qua, nghe đâu đó một giọng nói khẽ vang lên
“Nếu hôm nay cậu cứu kẻ này, sau này sẽ là người giữ ấm trái tim cậu.”
Hắn sững người. Quay lại, chẳng thấy ai. Chỉ có thằng khờ kia đang cười cười, chìa củ khoai khô héo từ đâu đó ra
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu ăn khoai không? Của Hùng đó
Đỗ Hải Đăng
Hùng? Tên mày là Hùng?
Huỳnh Hoàng Hùng
Dạ! Hùng! Hùng không có cha mẹ đâu. Cũng không có nhà. Nhưng Hùng biết đào khoai. Hùng ngoan lắm
Cái cách thằng nhỏ vừa nói vừa cười ngu ngơ khiến người ta… bực bội. Nhưng chẳng hiểu sao, Hải Đăng lại kéo dây cương, ra lệnh:
Đỗ Hải Đăng
Mang nó về. Đưa xuống bếp, dạy việc
đầy tớ
Cậu Hai muốn… giữ nó?
Đỗ Hải Đăng
Không thích hỏi lại lần thứ hai
Thằng khờ tên Hùng được vớt về nhà họ Đỗ trong sự ngạc nhiên tột độ của cả đám gia nhân
Người làm trong nhà xì xào:
đầy tớ
Cậu Hai từ trước tới giờ ghét nhất mấy thứ dơ bẩn, vậy mà lại mang một thằng điên về?
đầy tớ
Chắc để đày đọa cho vui mắt thôi…
đầy tớ
Đừng nói bậy! Cậu Hai nghe được là chết đấy!
Và đúng như lời đồn, ngay sáng hôm sau, khi Hùng dọn dẹp phòng cho Cậu Hai, chẳng may làm đổ chén trà, hắn lạnh lùng bước đến, giáng nguyên cái quạt trúc lên lưng Hùng:
Đỗ Hải Đăng
Đồ vô dụng! Làm hỏng chén cổ rồi đấy, biết không hả?
Hùng đau điếng, ngồi bệt xuống, mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cười:
Huỳnh Hoàng Hùng
Hùng xin lỗi… Cậu Hai đừng giận…
Nụ cười ấy — dù ngốc nghếch, vẫn khiến bàn tay Cậu Hai khựng lại giữa không trung
Vài gia nhân nín thở. Ai cũng nghĩ:
đầy tớ
"Chắc cậu Hai giáng thêm vài cái nữa."
Hắn chỉ hừ lạnh, quay lưng bỏ đi
Và đó… là lần đầu tiên, Cậu Hai Đỗ Hải Đăng nổi tiếng độc miệng lại không đánh người đến cùng
Còn Hùng — thằng đầy tớ khờ khạo, từ khoảnh khắc ấy, đã bước chân vào cuộc đời của hắn. Như cơn mưa dai dẳng không dứt, từ từ thấm vào đất… và cả tim
Tớ của Cậu Hai là đồ khờ
Tiếng gà gáy đầu làng vang lên trong làn sương sớm
Hùng mắt nhắm mắt mở bật dậy khỏi ổ rơm, tay chân lóng ngóng quờ lấy cái áo nâu đã sờn rách, miệng lẩm bẩm:
Huỳnh Hoàng Hùng
Hôm nay Hùng phải quét sân trước khi cậu Hai thức dậy… không để cậu giận… cậu giận là đánh đau lắm…
Dù bị đánh một quạt vào lưng từ hôm qua, Hùng vẫn không giận. Cậu Hai đánh xong là bỏ đi, còn dặn đầu bếp cho Hùng chén cháo trắng nóng hổi. Trong đầu Hùng, như thế đã là quý lắm rồi
Hắn từng ngủ bên gốc cây, ăn củ chuối sống, bị dân làng ném đá. Có ai từng cho hắn chén cháo đâu?
Sân nhà họ Đỗ buổi sáng còn phủ sương, Hùng lom khom quét từng góc. Tay run vì lạnh, nhưng miệng vẫn cười toe. Đang quét, một bóng người cao lớn xuất hiện
Hùng ngẩng lên. Là một thanh niên trạc hai mươi, mặt mày sáng sủa, nụ cười tươi như nắng
Huỳnh Hoàng Hùng
Hùng… Huỳnh Hoàng Hùng
Quang Trung
Trời ơi cái tên dài quá. Gọi Hùng là được rồi. Tao là Quang Trung, đầy tớ riêng của cậu Cả Thái Ngân. Mày là đầy tớ của cậu Hai phải không?
Hùng gật gật, miệng cười ngốc nghếch:
Huỳnh Hoàng Hùng
Hùng là tớ của cậu Hai. Hùng ngoan lắm. Cậu Hai đánh rồi còn cho cháo!
Quang Trung
À… ờ… Ờ thì, đúng là… cậu Hai có cách thương người hơi… khác
Rồi cậu ta chép miệng, thở dài:
Quang Trung
Ngươi biết không? Cậu Hai nổi tiếng dữ nhất huyện. Ai cũng sợ, chỉ có ngươi là còn cười được sau khi bị đánh
Huỳnh Hoàng Hùng
Hùng thích cười mà. Cười mới không đau
Quang Trung nhìn hắn một lúc rồi bật cười
Quang Trung
Ngươi ngốc thật. Nhưng dễ thương
Từ đó, Quang Trung trở thành người đầu tiên trong nhà trò chuyện với Hùng mỗi ngày. Còn Hùng, có bạn rồi thì như con chó nhỏ được gãi tai, chạy quanh sân mà cười tít mắt
Nhưng, lòng người không ai giống ai
Không phải ai cũng thích một thằng đầy tớ khờ được Cậu Hai đích thân đưa về. Một vài người làm lâu năm bắt đầu xì xào:
đầy tớ
Tớ gì mà khờ như bò vậy. Làm được gì?
đầy tớ
Có ngày bị cậu Hai tống cổ!
Chiều hôm đó, Hùng đang mang thau nước từ bếp ra sau nhà thì bị một chân sai vặt đưa chân đạp mạnh
Nước đổ. Cả người Hùng lăn quay xuống đất. Đầu gối trầy xước, thau văng xa
đầy tớ
Đồ khờ! Mắt mũi để đâu! Làm đổ nước lau của tao!
Huỳnh Hoàng Hùng
Hùng… Hùng xin lỗi… Hùng lau lại…
đầy tớ
Cút! Mày không có mắt hay sao?
Tên đầy tớ kia giơ tay định đánh. Nhưng đúng lúc đó…
Đỗ Hải Đăng
Có chuyện gì vậy?
Giọng nói lạnh như băng đột ngột vang lên. Tất cả sững lại
Cậu Hai Đỗ Hải Đăng từ hành lang bước ra, dáng đứng cao ráo trong bộ áo dài màu chàm, tay cầm quạt, ánh mắt tối sầm nhìn cảnh hỗn độn trước mắt
đầy tớ
Dạ… dạ… tại nó khờ… làm đổ nước…
Đỗ Hải Đăng
Nước đổ thì phạt. Nhưng đụng đến người của ta, ngươi to gan đấy
đầy tớ
Cậu Hai… tha cho con… con không biết…
Cậu Hai không nói thêm. Quạt trong tay phất mạnh
Tên kia ăn trọn một cú vào má, ngã sóng soài.
Đỗ Hải Đăng
Quỳ trước sân ba canh giờ. Không được ăn cơm tối
Hùng tròn mắt nhìn. Còn chưa kịp phản ứng thì tay đã bị nắm kéo đứng dậy
Trong phòng, Cậu Hai đưa cho Hùng một lọ thuốc
Đỗ Hải Đăng
Bôi vào vết trầy. Không để nhiễm trùng
Huỳnh Hoàng Hùng
Hùng không đau đâu…
Hùng im lặng, nhưng mắt lại ánh lên như cún con được xoa đầu. Hắn cầm lọ thuốc, ngơ ngác ngồi xuống ghế
Cậu Hai định bước đi thì nghe sau lưng có tiếng:
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu Hai… đánh người vì Hùng… Hùng cảm ơn
Hắn khựng lại, không quay đầu
Đỗ Hải Đăng
Ta đánh vì ngươi là người của ta. Không phải vì ta thích ngươi
Huỳnh Hoàng Hùng
Nhưng Hùng… thích cậu Hai
Lần này thì Cậu Hai dừng hẳn. Quay đầu nhìn thằng khờ đang ngồi bôi thuốc lên đầu gối, vẫn cười toe với hắn như không biết vừa nói ra một câu khiến trời đất chao đảo
Và Cậu Hai — lần đầu tiên trong đời — nhìn một người đầy tớ mà… không thể thốt nên lời
Vào nhầm giường Cậu Hai
Đêm ở nhà họ Đỗ yên ắng, chỉ có tiếng dế kêu rả rích ngoài vườn và mùi gỗ đàn hương thoang thoảng từ gian thờ tổ tiên. Đa số gia nhân đã yên giấc. Riêng Hùng — vẫn lóng ngóng với chổi lau nhà ở hành lang sau
Vì bị giao việc muộn, hắn lúi húi đến tận giờ Tý mới dọn xong. Mắt mở không nổi, Hùng ôm cái mền cũ cuộn người lại góc nhà bếp
Đang thiếp đi thì gió lùa qua, lạnh đến tê da thịt. Hắn co người lại, răng va vào nhau
Huỳnh Hoàng Hùng
Lạnh… Hùng lạnh…
Hắn lồm cồm bò dậy, nhớ đến căn phòng ấm cúng đầu hành lang — nơi từng thấy ánh đèn leo lét hắt ra, có mùi gỗ thơm dễ chịu
Huỳnh Hoàng Hùng
“Chắc chỗ đó không ai ở đâu…”
Hắn thầm nghĩ, rồi lén lút đẩy cửa bước vào
Bên trong tối mờ mờ. Hùng quờ quạng, thấy chăn đệm êm ái, không do dự mà trèo lên, rúc vào trong, miệng lẩm bẩm:
Huỳnh Hoàng Hùng
Ấm quá… Hùng ngủ chút thôi, mai lại làm việc cho Cậu Hai…
Hắn nhắm mắt. Không biết rằng — giường đó chính là giường của Cậu Hai Đỗ Hải Đăng
Cánh cửa phòng mở ra, tiếng bước chân quen thuộc vang lên, rồi dừng lại. Một khoảng im lặng chết chóc
Ngọn đèn dầu được đốt sáng
Cậu Hai đứng như trời trồng. Mắt hắn dán vào hình ảnh trước mặt: trên chiếc giường gỗ lim chạm trổ rồng phượng, thằng đầy tớ khờ đang ngủ ngon lành, tay còn ôm lấy gối lụa của hắn, miệng nhóp nhép mơ màng
Hắn bước lại gần, giọng lạnh như băng:
Đỗ Hải Đăng
Nói lần cuối. Dậy
Huỳnh Hoàng Hùng
Hùng không muốn dậy… chăn ấm… Cậu Hai… tốt…
Chiếc quạt trúc đập xuống bàn
Hùng bật dậy, ngơ ngác. Nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của Hải Đăng trước mắt, hắn cười toe:
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu Hai cũng ngủ ở đây hả? Giường rộng, Hùng nằm bên này!
Đỗ Hải Đăng
Ngươi biết ngươi đang nằm trên cái gì không?
Huỳnh Hoàng Hùng
Giường của Cậu Hai
Đỗ Hải Đăng
Vậy mà còn dám chui lên?
Huỳnh Hoàng Hùng
Tại lạnh…
Hải Đăng nghiến răng. Gân trên trán nổi lên
Đỗ Hải Đăng
Ngươi muốn bị đuổi?
Huỳnh Hoàng Hùng
Không… Hùng muốn ở lại… lau nhà cho Cậu Hai… bị đánh cũng được
Hải Đăng ngẩn ra. Nhìn cái mặt dính chăn đỏ ửng, tay chân gầy nhẳng đang run vì sợ, hắn chẳng hiểu sao lại… dịu lại đôi chút
Đỗ Hải Đăng
Cút xuống đất nằm
Hùng tụt xuống như con mèo bị dội nước, nằm co quắp bên mép giường.
Hải Đăng tắt đèn. Đêm lại chìm vào yên lặng
Một lúc sau, khi tưởng Cậu Hai đã ngủ, Hùng khe khẽ lên tiếng:
Huỳnh Hoàng Hùng
Cậu Hai nè…
Huỳnh Hoàng Hùng
Hùng mơ thấy mình có nhà, có cơm ăn, có chăn ấm… Mơ thấy cậu không la Hùng nữa…
Im lặng. Rồi giọng Cậu Hai khẽ vang lên, nhỏ đến nỗi như chính hắn cũng không muốn thừa nhận mình vừa nói:
Đỗ Hải Đăng
Ngủ đi. Ngươi đang ở trong giấc mơ đó
Hùng mỉm cười, kéo mền rách lên ôm chặt hơn
Bên trên, Cậu Hai quay mặt vào tường, ánh mắt trầm mặc
Có điều… từ đêm hôm đó, hắn không còn khóa cửa phòng ngủ nữa
Sáng hôm sau, cả nhà họ Đỗ rúng động vì tin Cậu Hai để đầy tớ ngủ cùng phòng, còn không đuổi cổ sau khi lên nhầm giường
Còn Quang Trung thì suýt sặc cháo:
Quang Trung
Hùng ơi là Hùng! Ngươi định leo lên đầu cậu Hai luôn à!?
Hùng chỉ cười, ngây thơ trả lời:
Huỳnh Hoàng Hùng
Tại Cậu Hai thương Hùng mà
Nếu đó là thương… thì chắc thiên hạ này toàn là tiên nhân!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play