[ Văn Hàm ] Em Họ, Đừng Cắn Tôi Thế!
Chapter 1
Cửa vừa mở, một thiếu niên nhỏ con với gương mặt sáng, áo sơ mi trắng tinh không một nếp gấp bước vào
Dương Bác Văn liếc lên từ ghế sofa, cười nhếch mép
Dương Bác Văn
Ơ kìa, nhà này không nhận học sinh ngoan làm con nuôi đâu nha
Tả Kỳ Hàm hơi khựng lại, lịch sự cúi đầu:
Tả Kỳ Hàm
Chào anh Bác Văn. Tôi là Kỳ Hàm. Họ hàng... chắc xa lắm
Dương Bác Văn
Xa thật, tận ngoài tầm mắt luôn ấy
Bác Văn ngáp một cái dài như thể người trước mặt là không khí, rồi nhấc chân gác lên bàn trà
Kỳ Hàm nhìn quanh phòng khách, lịch sự như khách lạ
Tả Kỳ Hàm
Bác trai bảo tôi sẽ ở lại đây một thời gian. Bác gái bảo tối đến sẽ kèm anh học
Dương Bác Văn
Ở thì ở. Đừng vướng đường là được
Hắn liếc cậu một cái, nửa cười nửa trêu, tay huơ điều khiển TV đổi kênh liên tục như khiêu khích
Tả Kỳ Hàm
Anh mở cửa phòng đi, hôm nay tôi sẽ bắt đầu dạy
Kỳ Hàm cầm theo sách vở, gõ cửa phòng Dương Bác Văn
Cánh cửa hé ra, lộ ra một cảnh tượng: Bác Văn đang nằm dài trên giường, chỉ mặc mỗi quần ngủ, tay chống đầu, miệng nhai kẹo
Dương Bác Văn
Gia sư hả? Vào đi, nhưng cấm la hét. Phòng tôi thiêng, ai la là mất vía
Tả Kỳ Hàm
Anh ngồi vào bàn học giùm tôi
Tả Kỳ Hàm
Anh mà không học, tôi xuống báo bác gái
Kỳ Hàm nhíu mày, tay vẫn giữ giọng điệu mềm nhưng mắt bắt đầu sắc
Bác Văn bật cười, chồm dậy
Dương Bác Văn
Sao, tưởng con nhà ngoan không biết méc hả? Ghê ha
Tả Kỳ Hàm
Ngồi vào đi. Đừng để tôi phải nói thêm lần nữa
Hắn lừ lừ đi đến bàn học, vừa ngồi vừa làu bàu:
Dương Bác Văn
Gia sư mà cũng biết ra lệnh. Mày ngon đấy
Kỳ Hàm mở sách, chưa kịp giảng bài thì tay trái bị sờ khẽ
Cậu giật mình, quay phắt sang:
Dương Bác Văn
Kiểm tra phản xạ thôi. Mà hơi chậm nha
Tả Kỳ Hàm
Anh có muốn học không?
Dương Bác Văn
Muốn chứ, nhưng mà... học cậu dễ ghiền lắm
Tả Kỳ Hàm ngồi thẳng người, tay siết cây bút, mắt lườm Bác Văn đầy sát khí
Trong lòng chỉ có một suy nghĩ:
Tả Kỳ Hàm
“Nếu còn sờ tay tôi lần nữa, anh họ, tôi sẽ bẻ tay anh đấy”
Chapter 2
Dương Bác Văn vẫn ngồi trên giường, tay chống cằm nhìn Tả Kỳ Hàm đang đứng bên cạnh bàn học, dáng vẻ cứng đờ
Ánh sáng mờ ảo từ đèn bàn hắt lên khuôn mặt cậu, khiến đôi mắt sáng của Kỳ Hàm trở nên lúng liếng, nét mặt nghiêm túc hoàn toàn đối lập với không gian xung quanh
Dương Bác Văn
Cậu cứ đứng như thế cũng chẳng làm được gì
Bác Văn lên tiếng, giọng có chút mỉa mai nhưng cũng đầy vẻ thích thú
Hắn nhích một chút, duỗi chân ra, khẽ đụng vào chân Kỳ Hàm. Cảm giác này làm Kỳ Hàm giật mình, nhưng cậu chỉ nhíu mày một chút rồi quay mặt đi, cố gắng không để bị ảnh hưởng
Tả Kỳ Hàm
Lại muốn làm phiền tôi nữa hả?
Kỳ Hàm mím môi, cố kiềm chế cơn tức, không muốn tiếp tục đôi co với hắn
Dương Bác Văn
Cậu có để ý không, mấy câu trả lời này dễ quá, sao học sinh giỏi như cậu lại phải tốn công dạy cái thằng này như tôi chứ?
Hắn ngồi thẳng dậy, chồm người về phía trước, hai tay chống vào bàn học, gần như áp sát vào người cậu
Kỳ Hàm không thừa nhận, nhưng ánh mắt bắt đầu có chút dao động
Cậu không thể phủ nhận, dù hắn là người lười học, bướng bỉnh, nhưng lại có một cách lạ lùng khiến người ta vừa ghét lại vừa... khó lòng cự tuyệt
Cảm giác này càng rõ ràng hơn khi tay Bác Văn bất ngờ vươn ra, nhẹ nhàng quờ vào cuốn sách của cậu, tay hắn gần như chạm vào tay Kỳ Hàm
Một cơn rùng mình lướt qua cơ thể Tả Kỳ Hàm, khiến cậu hơi khựng lại, nhưng rồi cố gắng giữ bình tĩnh
Dương Bác Văn
Em… không thấy phiền sao?
Bác Văn hỏi, mắt nheo lại, mỉm cười một cách khó lường
Kỳ Hàm hít một hơi sâu, tay nắm chặt bút, tay còn lại vô thức nắm chặt mép bàn như muốn bám vào thứ gì đó để giữ thăng bằng
Tả Kỳ Hàm
Không sao. Anh muốn gì thì làm đi
Dường như Bác Văn nhận thấy sự căng thẳng trong người cậu. Hắn biết cậu đang cố gắng không để mình bị phân tâm. Điều này càng khiến hắn thích thú hơn
Dương Bác Văn
Thế em muốn thử... làm gì đó không?
Bác Văn dựa gần vào cậu hơn, giọng nói thấp xuống một cách đầy quyến rũ
Kỳ Hàm nuốt khan, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc cúi mặt, cố gắng tránh ánh mắt đó. Cậu không dám đối diện quá lâu, cảm giác như cả người bị đốt cháy bởi một ngọn lửa nóng hổi
Bác Văn lúc này ngồi thẳng người, quay lại với bộ bài tập chưa hoàn thành
Hắn lén lút liếc nhìn Kỳ Hàm, tay cứ vô tình chạm vào người cậu thêm một lần nữa, lần này là trên vai
Sự tiếp xúc ấy không nặng nề, nhưng lại khiến người ta không thể không cảm nhận được nó
Dương Bác Văn
Cậu không thấy... người ta dễ thở hơn khi được chạm vào à?
Hắn nói với một nụ cười, mặc dù là trêu đùa nhưng lại mang một sắc thái khác
Kỳ Hàm cảm giác như toàn bộ cơ thể mình bị đốt cháy. Tay cậu run nhẹ, nhưng lại không dám rút đi, chỉ biết cứng người nhìn hắn
Tả Kỳ Hàm
Anh… đừng làm vậy nữa
Bác Văn khẽ nhếch mép, đôi mắt như đang vui vẻ quan sát từng chuyển động nhỏ của cậu. Hắn không phải loại người dễ bỏ cuộc. Cảm giác chọc ghẹo người khác là một niềm vui khó tả
Dương Bác Văn
Tôi có làm gì đâu
Hắn nói, nhưng đôi mắt không hề rời đi, vẫn dán chặt vào Kỳ Hàm như muốn nhìn thấu mọi phản ứng của cậu
Chapter 3
Bác Văn không còn giữ vững được sự thờ ơ như ban đầu. Hắn đã cảm nhận được sự căng thẳng trong người Kỳ Hàm, và càng lúc càng thích thú với việc làm người khác khó chịu
Nhưng lần này, hắn không còn đơn giản làm trò nữa mà đã quyết tâm... "đưa chuyện lên một tầm cao mới "
Dương Bác Văn
Cậu cứ mãi như thế, không thấy mệt sao?
Dương Bác Văn ngả người ra phía sau ghế, đôi chân dài vắt lên bàn, đôi mắt nhìn chăm chú vào Tả Kỳ Hàm đang ngồi trước mặt. Hắn nhếch mép một cái, trêu đùa:
Dương Bác Văn
Nếu em cứ mãi bày trò hờn dỗi thì sao học được gì?
Kỳ Hàm có thể cảm nhận được từng cái lách mắt của hắn đang khoét vào tâm trí mình
Cậu cố gắng ngồi im, không muốn để cho Bác Văn thấy mình yếu đuối. Nhưng càng nhìn ánh mắt hắn, những ý nghĩ bốc đồng trong đầu lại càng mạnh mẽ hơn
Tả Kỳ Hàm
Anh đang làm gì vậy?
Giọng cậu không còn điềm tĩnh như trước nữa, mà có chút lo lắng. Cậu bắt đầu hiểu rằng, chẳng ai có thể thắng được Bác Văn nếu chỉ giữ im lặng
Bác Văn mỉm cười, vẫn nhìn chằm chằm vào cậu
Dương Bác Văn
Không làm gì cả. Chỉ đang tìm cách khiến em tập trung thôi
Hắn đứng dậy, thở dài, rồi đến chỗ cậu
Dương Bác Văn
Cậu nghĩ rằng chỉ cần giở những chiêu trò ngoan hiền sẽ khiến tôi ngừng được sao?
Kỳ Hàm lắc đầu, không muốn nghe thêm bất cứ lời nào từ hắn nữa. Cậu đứng phắt dậy, ánh mắt sắc lẹm, có phần giận dữ, và không hề nhún nhường
Tả Kỳ Hàm
Đừng có nghĩ tôi là người dễ bắt nạt!
Cậu gằn từng chữ, không ngừng nhìn thẳng vào Bác Văn, không còn e dè
Bác Văn ngạc nhiên trước thái độ của Kỳ Hàm. Đây là lần đầu tiên cậu phản kháng như vậy. Và như một con thú đang đuổi theo con mồi, Bác Văn chợt cảm thấy hứng thú với phản ứng này
Dương Bác Văn
Ồ, em không ngoan như tôi nghĩ rồi
Bác Văn bước lại gần hơn, đứng chỉ cách Kỳ Hàm một bước chân. Hắn cúi xuống, ánh mắt nguy hiểm
Dương Bác Văn
Vậy cậu muốn làm gì nào?
Kỳ Hàm nhích người lùi lại, không thể phủ nhận rằng mình đang cảm thấy căng thẳng
Mặc dù vẫn cố giữ vững vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng thân thể cậu đã bắt đầu phản ứng theo những gì mà Bác Văn mang lại
Tim đập loạn, nhưng cậu không thể để mình bị chinh phục dễ dàng như vậy
Tả Kỳ Hàm
Tôi không sợ anh đâu!
Tả Kỳ Hàm
Đừng có kiểu đấy
Cậu hất mặt lên, ngẩng cao đầu, đáp lại bằng giọng kiên quyết
Bác Văn vẫn không rời mắt khỏi cậu. Hắn tựa người vào bàn học, nhìn Kỳ Hàm với vẻ thú vị
Dương Bác Văn
Tôi biết em không sợ, nhưng chẳng phải vì thế mà tôi sẽ để em đi dễ dàng đâu
Bác Văn đặt tay lên bàn học, cúi xuống gần mặt cậu, chỉ cách vài centimet, hơi thở của hắn nóng bỏng và thật gần
Kỳ Hàm nuốt khan một cái, tay nắm chặt mép bàn
Tả Kỳ Hàm
Anh muốn làm gì nữa?
Bác Văn nhìn vào đôi mắt của Kỳ Hàm, một nụ cười mỉa mai nhẹ nhàng nở ra trên môi hắn
Dương Bác Văn
Tôi chỉ đang muốn xem em làm gì khi tôi không chịu ngoan ngoãn như em mong muốn
Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve trên bờ vai của Kỳ Hàm, chạm vào da thịt mềm mại ấy. Cảm giác này làm cậu không khỏi rùng mình, tim đập nhanh hơn
Dương Bác Văn
Em không phản ứng sao? Em không thấy sao, chỉ một chút thôi mà...
Bác Văn thấp giọng, gần như thì thầm vào tai cậu
Kỳ Hàm giật mình, cơ thể căng cứng. Cậu muốn tránh đi, nhưng đôi tay vẫn vô thức siết chặt vào mép bàn
Giọng cậu đã trở nên khàn đặc, nhưng có vẻ như không còn đủ sức để phản kháng
Bác Văn nheo mắt, ánh nhìn vẫn không rời khỏi cậu
Dương Bác Văn
Cậu bảo dừng, tôi sẽ dừng?
Hắn khẽ cười, chẳng hề có ý định bỏ qua
Kỳ Hàm không thể chịu đựng thêm nữa. Cậu vội vã đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng, nhưng trước khi đi, cậu dừng lại ở cửa, quay đầu lại nhìn hắn
Tả Kỳ Hàm
Đừng nghĩ tôi dễ bị trêu đùa như thế!
Bác Văn chỉ đứng đó, nhìn theo cậu với ánh mắt đầy mê hoặc
Download MangaToon APP on App Store and Google Play