Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AllLin/All Lâm] Tiếng Mưa Rơi

#1: Một ngày, một tuần hay một tháng?

Ừm...nói sao ta
J tính là tháng 7 mới ra bộ này;—;
nhưng mà dạo này nôn quá lên thôi thì triển luôn
Do bộ này chưa hoàn thiện nên J có thể sẽ drop nó bất cứ khi nào để tập chung chèn thêm ý tưởng và sửa chữa cho hợp lý hơn.
Nhưng J vẫn sẽ cố hết sức để có thể không drop và hoàn thiện nó trong thời gian sớm nhất.
Mọi người cân nhắc trước khi nhảy hố nhé☺️.
Cảm ơn
Lịch đăng truyện: 1 tuần 1 đến 2 chap
—...—
Mưa rơi lất phất bên thềm nhà.
Bên ngoài lớp cửa kính trong suốt
Từng tia chớp lóe trắng trên nền trời tối om đen kịt.
Thiếu niên ngồi im trên bệ cửa sổ,nửa thân dưới đắp một chiếc chăn mỏng,đầu tựa lên tấm kính lớn.
Thất thần nhìn ra ngoài.
Ngày này vào một năm về trước,cậu nhào ra đường cứu lấy một cậu thanh niên đang học cấp ba khỏi chiếc xe tải đang lao tới.
Nhưng cậu không ngờ, đó lại là lần cuối cùng cậu có thể đi lại một cách bình thường.
Vứt bỏ đi tương lai của bản thân, trở thành một kẻ tàn tật.
Còn đứa nhóc kia....
Bởi vì không có ai chăm sóc, cuối cùng bất đắc dĩ trở thành người nhà với cậu.
Một người tàn tật không công việc không tương lai lại gắn liền với một cậu học sinh còn đang đi học...
Đúng là thảm hại chồng chất thảm hại
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
*chân mình đau quá-..thật muốn ngủ* // ánh mắt có phần mệt mỏi//
Ngủ một giấc...không bao giờ tỉnh lại
??? :Hạ ca!!
Cậu thiếu niên từ ngoài chạy vào trong,cả người đều toát ra sự phấn khởi cùng nhiệt huyết của tuổi trẻ
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//quay đầu lại// Ồ...về rồi sao?
Cậu nhìn đứa trẻ mặc đồng phục học sinh trước mắt, trên vai vẫn còn đeo cặp , mỉm cười đi lại gần bên cửa sổ — nơi mà cậu đang ngồi.
Trên người đứa nhóc mang hơi lạnh và sự ẩm ướt của cơn mưa,y hơi lắc lắc đầu,giống như một bé cún đang cật lực hong khô những cọng lông dính nước trên người mình.
Y ngồi góc cuối của bệ cửa, cẩn thận chỉnh lại phần chăn đắp ở dưới chân cậu.
???:Hạ ca, hôm nay trời mưa nhiều quá ,có đau lắm không? //ánh mắt chứa đầy sự lo lắng , khẩn trương hỏi han//
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
// Nhìn y một cái rồi khẽ lắc đầu// Em lo cho mình đi , anh vẫn ổn
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Sắp thi rồi ,đừng để những chuyện ngoài lề này ảnh hưởng đến tương lai của bản thân
???: Sao lại là chuyện ngoài lề được? Hạ ca, anh là người cứu em cơ mà? Nếu như lúc đó không có anh ,em đã...
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//quay đầu nhìn ra ngoài mưa//
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Được rồi được rồi ,đừng có càu nhàu bên tai tôi nữa ,nghe không khác gì tụng kinh cả, phiền chết mất
???://cười cười //*Sao lại luôn coi mình thành gánh nặng chứ?Hạ ca,sao anh lại ngốc như vậy... *
Cậu thiếu niên thở dài ,nhẹ nhàng cẩn thận đỡ cậu quay trở lại trên xe lăn.
Động tác thuần thục mà thành thạo, hiển nhiên đã thực hiện không ít lần, cũng đã tập thành thói quen.
Hạ Tuấn Lâm nhìn đối phương một cái,chặn lại ý định muốn đẩy cậu ra ngoài của y.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Tốn công vô ích thôi.Cậu lên dùng số tiền này vào việc học của mình đi
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Nó vẫn sẽ có ích hơn là phung phí chúng trên một người tàn tật sắp chết như tôi.
???:Chẳng phải một năm về trước anh cũng đã nói vậy hay sao ?
???:Em đâu có phung phí tiền của? Em đây là đang báo đáp ân nhân cứu mạng của mình nha.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Dù sao cũng không đi được. Chữa cũng vô ích ,không phải sao?
Khóe môi cậu nở một nụ cười nhạt, không biết có phải là lại đang chế nhạo bản thân mình hay không.
Đã không ra gì còn cứ suốt ngày kéo người khác xuống như vậy.
Hạ Tuấn Lâm à Hạ Tuấn Lâm,bản thân mày sống được thêm ngày nào thì cũng chỉ giỏi làm gánh nặng cho người khác mà thôi.
Cậu cụp mắt,để mặc suy nghĩ của mình bay xa...
Đứa nhỏ không nói gì, cẩn thận đẩy cậu xuống dưới nhà.Hạ Tuấn Lâm thở dài khe khẽ,lắc đầu bất lực.
Đứa trẻ này thật cứng đầu.
Cho dù là một năm về trước hay là hiện tại ,y vẫn như vậy.
Rất cố chấp cũng rất kiên cường.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
*Chỉ mong rằng sau này không có tôi cậu vẫn sẽ sống tốt .Lưu Diệu Văn...thật xin lỗi . *
Hạ Tuấn Lâm biết, thời gian của bản thân mình đã không còn nhiều .
Không thể vận động khiến cho cơ chân teo lại,mọi chức năng và cơ quan bên trong cũng ngày càng yếu dần đi.
Cơ thể dần dần suy nhược ,sức khỏe vẫn đang tụt dốc không phanh.
Liệu—...cậu có thể gắng gượng gồng mình chịu sự dày vò này trong bao lâu?
Là một ngày
Một tuần
Hay... một tháng?
Đợi tới một ngày nào đó,khi mà bản thân không thể chống đỡ nổi nữa....
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//khẽ lắc đầu//
Cậu không dám suy đoán, bởi vì cho dù là ra đi trước hay muộn thì cũng rất tàn khốc đối với đứa nhỏ kia.
Chỉ mong rằng đứa bé ấy sẽ sớm ngày quên đi một người thân tàn tật trên danh nghĩa này.
Quên đi càng nhanh càng tốt.
Cứ coi như cậu chưa từng xuất hiện, vậy là tốt nhất.
end #1
Cuối cùng
Chúc mừng sinh thần Hạ ca🫶🎂
Tuổi mới vui vẻ thiên thần nhỏ của em

Phiên ngoại đặc biệt.

Yaaa
Một phúc lợi nhỏ dành cho ngày đặc biệt.Vậy mà app nó vẫn kiểm duyệt chậm nửa tiếng^^
KHÔNG LIÊN QUAN TỚI CỐT TRUYỆN GỐC!!
XIN VUI LÒNG KHÔNG GẮN GHÉP LÊN NGƯỜI THẬT
—...—
Hạ Tuấn Lâm tỉnh dậy vào buổi tối,một con thỏ lông xù xinh xắn khẽ duỗi thân mình một cái,chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài.
Nó nhìn qua lớp cửa kính một chút,sau đó thì men theo lớp chăn lộn xộn mà tụt xuống dưới.
Thỏ nhỏ trèo lên chiếc xe bé xinh,chậm rãi đi vào trong nhà tắm.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//khẽ ngáp//
Có lẽ là vẫn còn đang mơ màng,mặc dù đã biến trở lại hình người,thế nhưng tai và đuôi vẫn chưa dấu đi.
Lớp lông mỏng mềm mại trên tai khẽ rủ xuống,Hạ Tuấn Lâm đưa tay mở vòi nước,tiếng nước chảy tí tách cũng phần nào làm tỉnh cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//chớp chớp mắt nhìn vào trong gương//
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//nhún vai đi ra ngoài//
Tiếng loẹt xoẹt của dép bông vang lên, cậu hơi nhíu mày nhìn hai củ cà rốt trên chân mình.
Một tiếng thở dài nhẹ nhàng.
Thôi kệ đi.
Thiếu niên mặc đồ ngủ thỏ bông cào cào mái tóc vẫn còn đang rối của mình một chút, sau đó thì cất bước đi xuống lầu.
Vẫn là lên ăn chút gì đó rồi hẵng đi ngủ tiếp vậy.
Thật sự mà nói,cậu không muốn nghe mấy con người kia càu nhàu bên tai chút nào đâu.
Bên dưới cầu thang là một mảng tối om không ánh đèn.
Bởi vì cậu không thích ánh sáng mạnh,vậy lên tất cả cửa sổ trong nhà đều được lắp rèm cửa và đóng kín mít.
Hạ Tuấn Lâm híp mắt một chút,sau khi làm quen với khoảng không tối om trước mắt thì lại tiếp tục loẹt xoẹt đôi dép bông đi xuống dưới.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
*Hừm...có chút kì lạ*
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
*Bình thường giờ này chẳng phải bọn họ đều ầm ĩ ở nhà hết sao?Sao hôm nay lại không có ai vậy nhỉ*
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//chau mày,mang theo một bụng đầy suy tư đi vào bếp tìm đồ ăn//
Hạ Tuấn Lâm tiện tay mở tủ lạnh,sau đó sửng sốt nhìn bên trong trống rỗng chẳng có gì.
Sự kì quái này khiến cho nỗi hoài nghi trong lòng cậu tăng vụtt.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
*Trong nhà có chuột sao?*
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
*Không đúng,giống như bị trộm đi hơn.*
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
*Nhưng mà...tên trộm nào chỉ lấy đi đồ ăn vậy chứ?*
Không tìm được đồ gì để lót dạ,thỏ nhỏ mang theo một bụng buồn bực đi ra phòng khách.
Sofa được bọc thêm lớp lông mềm khiến tâm tình cậu thoải mái hơn được đôi chút.
Hạ Tuấn Lâm chép miệng,tiện tay vơ lấy vài quả nho mọng nước,sau đó đứng dậy chuẩn bị ghé qua chợ đêm mua chút đồ ăn.
Cửa chính vừa mở,trước mắt cậu đã có bóng người che đi hết tầm nhìn ở bên ngoài.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//ngước mặt lên//
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Gì vậy?Tại sao lại có mỗi mình em về nhà?Mọi người đâu???
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
//thuận tay đưa lên bóp bóp má cậu một chút,sau đó thì ôm cả người lên//
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Họ đi đâu sao mà em biết được,ở trước mặt em anh còn nhắc tới những tên đàn ông khác ư?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Hạ ca,em rất rất rất mất hứng,anh mà không đền bù thì chuyện này không xong đâu
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
//vừa nói vừa dụi dụi đầu vào bả vai cậu//
Hạ Tuấn Lâm mặt lạnh như tiền,đối diện với con sói lớn đang giận dỗi vô căn cứ hòng chiếm tiện nghi của mình trước mắt này,không có chút mềm lòng nào mà đẩy đối phương ra.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Đừng có chuyển chủ đề
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Được rồi được rồi,vậy anh đeo cái bịt mắt này vào đi,em dẫn anh đi gặp đám nam nhân đáng ghét kia//đưa tới cho cậu//
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Thật sự là phải đeo nó sao?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Quê mùa chết mất,là ai nghĩ ra cái trò này vậy?
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Nói anh đeo thì anh đeo đi
Hạ Tuấn Lâm thở dài một hơi,mang theo một bụng tò mò xen lẫn chút bất mãn khi nãy mà đeo chiếc bịt mắt trên tay Lưu Diệu Văn lên.
Sau đó,cậu bất ngờ bị bóp gáy một cái,rùng mình không kiềm chế được mà biến về lại nguyên hình.
Rồi...bé thỏ bị chó lớn cắn gáy cắp đi
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//—_—//
Thỏ nhỏ muốn dãy dụa,hai chân đạp đạp tứ tung nhưng chẳng có cách nào dãy thoát.
Cậu vẫn bị treo lủng lẳng trong không trung.
Đợi tới khi được thả xuống,phần lông sau gáy đã nhiễm phải một tầng nước ẩm ướt của khoang miệng con sói kia.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//giựt phăng bịt mắt xuống//Lưu Diệu Văn!Em thật là...
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//ngây người//
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
//mỉm cười đưa tay đẩy đẩy cậu//
Trước mắt là một con đường nhỏ với những dải đèn led màu vàng nhạt,nhìn xa hơn một chút sẽ thấy con đường này dẫn tới một cái đình được đặt ở giữa hồ nước.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//ánh mắt thích thú và đầy tò mò quay lại nhìn Lưu Diệu Văn//
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
//vẫn mỉm cười khẽ đẩy cậu đi về phía trước//
Đôi dép bông với hai củ cà rốt nhỏ xinh lắc lư theo từng bước đi của chủ nhân nó.
Lưu Diệu Văn đi theo sau,chậm rãi nhìn theo bóng lưng vui sướng đầy tò mò của ai kia.
Đình nhỏ tọa lạc ở giữa hồ,khi Hạ Tuấn Lâm vừa chạy tới nơi thì phía cuối chân trời xuất hiện vô vàn trùm pháo hoa nở rộ,đi kèm theo đó chính là một dàn máy bay không người lái lấp lánh tỏa sâng trên nền trời.
" Hạ Tuấn Lâm,sinh nhật vui vẻ"
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//sững người//
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Hôm nay...là sinh nhật tôi sao...
Trương Chân Nguyên
Trương Chân Nguyên
Thỏ ngốc,có phải em ngủ nhiều quá nên não cũng hỏng luôn rồi không?
Đinh Trình Hâm
Đinh Trình Hâm
//nhíu mày thẳng tay đánh vào gáy đối phương//Ăn nói cho đàng hoàng một chút.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
//đem bánh kem tới đặt lên bàn//Lâm Lâm,sinh nhật vui vẻ
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Vương miện nhỏ phải để tôi đội!//chen lên trước//
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
//thấy vậy cũng chen lên//Không được,tôi phải là người đội cho Hạ ca,anh phắn sang một bên đi
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Người phắn là hai cậu mới đúng đấy.Tôi mang bánh,tôi phải là người đội.//chen vào//
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
Hừ,tôi nhỏ nhất,hai người phải nhường tôi
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
kính trên nhường dưới,tôi già hơn cậu,cậu phải kính tôi mới đúng.
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
Tôi không cần biết ai lớn ai nhỏ,vương miện này tôi phải là người đội nó cho cậu ấy.
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
//âm thầm lấy đi vương miện trên bàn rồi đội cho cậu//
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cảm ơn Mã ca
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
//mỉm cười khẽ thơm má cậu một cái//
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Tên họ Mã kia,anh lại chơi xấu!
Lưu Diệu Văn
Lưu Diệu Văn
//nhìn Mã Gia Kỳ với ánh mắt đầy sát khí//
Nghiêm Hạo Tường
Nghiêm Hạo Tường
//khó chịu ra mặt//*Già rồi còn đi tranh chấp với người trẻ tuổi.Đúng là tên mặt ngựa khó ưa*
Mã Gia Kỳ
Mã Gia Kỳ
//Không để tâm//
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Được rồi được rồi,mấy người đừng cãi nhau nữa.//bất lực//
Tống Á Hiên,Nghiêm Hạo Tường cùng Lưu Diệu Văn liếc nhau qua lại sau đó thì im lặng.
Hạ Tuấn Lâm thở dài một hơi,sau khi Đinh Trình Hâm giúp cậu thắp nến xong,dưới sự thúc dục của mọi người,thiếu niên cúi đầu,hơi nhắm mắt lại,giống như đang cầu nguyện.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
*Mong rằng mọi người sẽ luôn khỏe mạnh bình an*
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
*Mong rằng chúng ta sẽ mãi luôn giống như hiện tại,gắn bó không lìa xa*
Nến được thổi tắt,ước nguyện hoàn thành.
end ngoại truyện.
Không biết là duyệt có kịp không
Bởi vì phần này tự J thêm vào,cho nên có gì thiếu sót thì hoan hỉ bỏ qua nhé

#2:Kết Thúc

-... -
Mưa vẫn rơi không ngừng nghỉ.
Hạ Tuấn Lâm vẫn ngồi bên khung cửa sổ đó, tay mân mê trang sách mỏng, hơi cụp mắt.
Hàng mi dài rủ xuống ,không biết là đang suy tư về điều gì.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Liệu...còn có thể không?
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Tiêu tốn và phung phí không biết bao nhiêu tiền của,cuối cùng vẫn chỉ nhận được một đôi chân hoàn toàn tê liệt—..
Rõ ràng là biết rõ đáp án ,thế nhưng vẫn luôn cố chấp không chịu tin.
...
Ánh sáng vàng mỏng manh chiếu xuống ,trở thành nguồn sáng duy nhất tồn tại trong căn phòng nhỏ.
Thiếu niên tựa như những giọt mưa rơi bên khung cửa.
Lạnh lẽo xuất hiện nơi trần thế.
Sau khi ban phát chút lợi lộc liền hòa mình vào đất mẹ,biến mất không thấy tăm hơi.
Bị mọi vật trên thế gian ăn mòn từng chút một.
Mỏng manh như vậy, tựa như...có thể biến mất, hòa tan vào hư không bất cứ khi nào
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Cơ thể thì ngày một yếu dần,cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào thuốc men để chống đỡ...
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Thật vô dụng//hai tay ôm mặt,bất lực tựa đầu vào khung cửa//
Trời càng ngày càng lạnh, mưa cũng thật nhiều
Tiếng mưa rơi lách tách không ngừng nghỉ, từng giọt nước đọng lại trên ô kính.
Rồi chậm rãi trượt xuống,để lại những vệt dài mơ hồ như vết tích của thời gian
Cậu thở dài, hai tay đặt lên tấm chăn mỏng đắp trên chân.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
//giơ tay muốn gỡ xuống,sau đó thì khựng lại//
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Vẫn là bỏ đi vậy—..
Nói cậu hèn nhát,cậu nhận.
Tấm chăn ấy vẫn luôn giống như một miếng phao cứu sinh,là một tấm màn mỏng rách nát mà cậu dựng lên, chỉ để tự mê hoặc bản thân mình.
Dùng nó để che ,để dấu đi hiện thực tàn khốc và mãnh liệt.
...
Mới có hơn một năm ngắn ngủi,cẳng chân với đường cong cơ bắp hoàn mĩ ngày nào bởi vì đã lâu không thể cử động nên giờ đây đã teo tóp.
Là một đôi chân xấu xí tới cùng cực.
Nó chỉ còn lại chút da bọc xương và cơn đau nhức bốc lên từ tận xương tủy.
Và cơn đau đó,nó không ngừng dày vò cậu mỗi đêm.
Giống như một khúc gỗ mục nát,chỉ cần không cẩn thận dùng lực một chút là nát bấy.
"Từ giờ trở đi, cậu sẽ không thể đứng dậy nữa"
Đó là những gì bác sĩ nói với cậu vào khoảng một năm về trước.
Cậu đã từng thử đủ mọi phương pháp trị liệu mà bác sĩ đưa ra.
Thử đủ mọi cách,đổi rất nhiều người.
Thử từ châm cứu tới phẫu thuật,từ đông y tới tây y.
Thế nhưng...
Cậu lại chỉ có thể bất lực chứng kiến đôi chân mà bản thân tự hào nhất từng chút một trở nên teo tóp,gầy guộc.
Và đi kèm với nó—một ý chí đang đứng sát ngay bên bờ vực của sự sụp đổ hoàn toàn.
Không thể cứu vãn...
Tất cả đều không thể cứu vãn.
Tất cả mọi thứ đều giống như một giấc mộng vậy.
Một cơn ác mộng liên hoàn không có hồi kết.
Một vòng lặp vô hạn không thể thoát ra.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Một cơn đau dai dẳng không dứt,một sự thất bại không có cách nào vực dậy.
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Và...
Mang trong mình một nhân cách méo mó đầy vặn vẹo.
Tới cuối cùng...
Chỉ có một con đường đầy cực đoan mới có thể chấm dứt được cơn ác mộng kinh hoàng này.
"Một đứa vô dụng như mày lên đi chết đi"
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Chết—..chết sao..?//thất thần nhìn màn mưa ngoài cửa sổ//
"Đúng vậy,chỉ có cái chết mới có thể kết thúc hết tất thảy."
Hạ Tuấn Lâm
Hạ Tuấn Lâm
Tôi...có thể chết ư?
Trong không gian tĩnh lặng,ánh mắt thiếu niên dần có tiêu cự trở lại,trầm ngâm một cách kì quái.
....
Lọ thuốc ngủ nhỏ nằm lăn lóc dưới sàn,lắp lọ biến mất,chỉ còn lại mấy viên thuốc vương vãi trên sàn nhà.
Mưa vẫn rơi,thiếu niên tựa đầu lên cửa kính.Hai mắt nhắm nghiền tựa như trước kia, chỉ là ngủ quên bên bệ cửa.
Y vẫn ở đó ,vẫn giống như trước kia.
Chỉ là...
Chỉ là đã không còn đợi đứa nhóc kia tan học về nhà nữa.
..
Một con bướm nhỏ xinh vùng vẫy quật cường dưới làn mưa dày hạt
Cuối cùng, đôi cánh của nó ướt đẫm.
Nó từ bỏ dãy dụa, để mặc bản thân chìm vào trong hố sâu...
end #2.
Tính kéo dài 1 đoạn ngắn trong nháp tới 900
Nma năng lực có hạn,miễn cưỡng lên 800😞

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play