[ RhyCap] Oan Gia Ngõ Hẹp
Chap1: Quá khứ
zui thúy
Đúng như lời hứa rồi nhé
Chúng ta thường nghĩ đứa trẻ nào cũng có một tuổi thơ đẹp đẽ nhưng trong số đó lại có một cậu bé không hề may mắn như vậy
Đó là Hoàng Đức Duy, nói về quá khứ của cậu thì phải thốt lên hai từ " Tội Nghiệp "
Trong lúc đợi bố đến đón thì chứng kiến một vụ tai nạn kinh hoàng và người trong chiếc xe bị va chạm đó
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Hức...hức
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Bố ơi tỉnh dậy đi
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Đừng ngủ nữa
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Duy hứa sẽ ngoan mà
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Bố tỉnh dậy đi mà
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Hức...hức
Bị coi là người lập dị và bị các bạn xa lánh,sự trống trải trong thời gian đi học làm cậu sinh ra bệnh overthingking
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
" sao các bạn lại không chơi với mình "
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
" có phải mình làm điều gì sai rồi không "
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
" Chắc là vậy rồi "
Mọi người thường nói tuổi học trò là một thanh xuân rất đẹp nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi chứ đã tìm hiểu sâu bên trong đâu
Bên trong nó còn ẩn chứa 4 từ " Bạo lực học đường " một vấn nạn đang gặp rất nhiều của giới trẻ hiện nay và là một mặt tối của trường học
Và cậu bé đó là một ví dụ điển hình
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Hức...hức
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Tôi xin các cậu...hức đừng đánh nữa
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Hức...hức
Nguyễn Quang Anh*lúc nhỏ*
Chúng mày cứ đánh nó cho tao
Nguyễn Quang Anh*lúc nhỏ*
Đánh càng mạnh càng tốt
Nguyễn Quang Anh*lúc nhỏ*
Cho chừa cái tội mách lẻo của nó đi
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Hức...hức
Và đương nhiên do đó làm cho thần kinh của cậu không bình thường nên phải nghỉ học khi mới bước vào cấp 2 chưa được nổi học kì
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Duy!
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Bỏ con dao xuống nghe mẹ nói này
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
* run *
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Bỏ con dao xuống
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
* từ từ tiến lại *
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Đừng qua đây
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Đừng qua đây!!!
Cậu rạch một đường trên cổ tay và ngã xuống bất tỉnh
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
* chạy đến *
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Duy!
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Tỉnh dậy đi con
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Long!gọi xe cấp cứu đi
Trải qua những ngày tháng tuyệt vọng cậu đã trở nên khép kín và luôn nhốt bản thân trong phòng, nhiều lần cậu đã nghĩ đến việc 44 nhưng không thành
Cậu luôn tự làm đau bản thân, luôn khóc đến nỗi ngất đi,bỏ ăn bỏ uống hơn 3 ngày,... chỉ luôn nghĩ rằng mình sai,mình làm chưa tốt nên mới bị mọi người đối xử như vậy
Tương lai còn rất dài nhưng cậu bé đó đã từ bỏ rồi
Chap2: Đi học lại
Sau ngần ấy năm,cậu bé ngày nào giờ đã trở thành một người con trai trưởng thành nhưng vết thương năm đó vẫn còn đó
Trong suốt 5 năm qua cậu sống trong nỗi dằn vặt,đau đớn,trong khoảng thời gian đó không bước một bước ra khỏi nhà
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
* gõ cửa *
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Duy ơi,ra ăn cơm tối nè con
Hoàng Đức Duy
Anh đâu rồi mẹ
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Anh con ra ngoài với bạn rồi
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Chắc tối mới về,hôm nay chỉ có hai mẹ con mình ăn cơm thôi
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
* lấy hết can đảm *
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Duy này
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Con có muốn đi học lại không
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Nếu con đồng ý mẹ sẽ đăng ký cho con đi học lại
Hoàng Đức Duy
Con cần thời gian suy nghĩ
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Được, mẹ sẽ đợi câu trả lời của con
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Còn bây giờ ăn cơm đi kẻo nguội
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
* gắp thức ăn cho cậu *
Hoàng Đức Duy
* nằm dài trên giường *
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Hức...hức
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Mình xin cậu
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Tha cho mình đi
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Mình thực sự hết tiền rồi
Nguyễn Quang Anh*lúc nhỏ*
Má
Nguyễn Quang Anh*lúc nhỏ*
Chúng mày đánh nó cho tao
Nguyễn Quang Anh*lúc nhỏ*
Khi nào chưa có sự cho phép của tao thì không được dừng
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Tha cho mình đi
Hoàng Đức Duy
Nhưng mình sợ lắm
Hoàng Đức Duy
* nhắm mắt lại *
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Hức...hức
Hoàng Đức Duy
Này cậu bé sao lại ngồi đây khóc
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
* quay lại *
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Anh là ai?
Hoàng Đức Duy
* ngồi xuống bên cạnh *
Hoàng Đức Duy
Cho hỏi em tên gì?
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Em tên Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* cười mỉm *
Hoàng Đức Duy
Anh là phiên bản sau này của em
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Thật ạ
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Thế sau này em sẽ như thế nào
Hoàng Đức Duy
Em sẽ được nghỉ học, biến thành một con người khép kín và không giao tiếp với thế giới bên ngoài
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Vậy em có đi học lại không
Hoàng Đức Duy
Cái này anh không biết
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Vậy nếu được chọn thì anh có đi không
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Tại sao?
Hoàng Đức Duy
Sợ lắm, sợ nó lại xuất hiện
Bất ngờ phiên bản bé của cậu choàng tay ra ôm lấy cậu
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Anh đừng sợ
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Em nghĩ anh nên đi học trở lại
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Em biết quá khứ của anh rất tồi tệ
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Nhưng không vì điều đó mà anh từ bỏ
Hoàng Đức Duy*còn nhỏ*
Em mong anh sẽ đi học lại
Hoàng Đức Duy
Anh hiểu rồi, anh sẽ nghe em
Hoàng Đức Duy
* tỉnh dậy *
Hoàng Đức Duy
Được, mình sẽ đi học lại
Chap3: người bạn từ Facebook
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Con nói thiệt sao
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
* nắm tay cậu *
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Mẹ vui quá,mẹ cứ nghĩ con sẽ từ chối
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Đúng rồi phải đi đăng ký ngay
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
Không là hết chỗ mất
Hoàng Minh Châu*mẹ em*
* chạy đi *
Hoàng Đức Duy
* cười tươi *
Chắc đã lâu rồi cậu mới cười tươi như thế này
Hoàng Kim Long
* kéo em lại ghế ngồi *
Hoàng Kim Long
Nè ăn đi,anh có mua gà rán cho em nè
Hoàng Kim Long
* đưa cho cậu *
Hoàng Kim Long
Anh nghe mẹ nói rồi
Hoàng Kim Long
* xoa đầu cậu *
Hoàng Kim Long
Anh vui lắm, cuối cùng em cũng chịu đi học
Hoàng Đức Duy
Nhưng mà tiền đâu mà anh mua cái này vậy
Hoàng Kim Long
Cái này em không cần biết
Hoàng Kim Long
Nè ăn đi ăn nhiều vào
Hoàng Đức Duy
* làm bài tập *
Hoàng Đức Duy
* cầm điện thoại lên xem *
Đặng Thành An
💭: Alo,còn nhớ mình không đó
Hoàng Đức Duy
💭: nhớ,nhưng làm sao
Đặng Thành An
💭: nghe bảo cậu sắp đi học lại hả
Đặng Thành An
💭: trường nào zị
Hoàng Đức Duy
💭: hình như là trường ATSH
Đặng Thành An
💭: Eeee,trường tui đang học nè
Đặng Thành An
💭: vậy là mình được gặp cậu rồi đó
Đặng Thành An
💭: không biết cậu như thế nào ha
Đặng Thành An
💭:mà cậu học lớp nào đó
Đặng Thành An
💭: trời định rồi
Hoàng Đức Duy
💭: ý cậu là?
Đặng Thành An
💭: tui cũng học lớp đó
Đặng Thành An
💭: mà đi ngủ sớm đi,mai còn đi học
Thật ra trong lúc ở nhà cậu đã kết bạn với An trên Facebook từ đó hai người thành bạn với nhau, An luôn chia sẻ những điều ở trường cho cậu nghe,quan tâm khi thấy cậu đăng tâm trạng buồn,....
Và bây giờ hai người lại còn học chung trường chung lớp nữa
Nhưng thứ cậu lo lắng nhất lúc này là...
Hoàng Đức Duy
" liệu nó có quay lại không "
Cái bóng đó làm cậu khó mà thoát ra được mặc dù đã cố gắng quên nó đi nhưng hình như nó không chấp nhận và cứ đeo bám cậu trong ngần ấy năm
Download MangaToon APP on App Store and Google Play