[RhyCap] Sát Thủ Nặc Danh.
Chapter 1.
sát thủ - ngành làm việc ngầm nguy hiểm nhất từng có trong xã hội đen.
nơi mà xác người là một thứ dĩ nhiên, và tiền là một vật được ưu tiên chiếm lấy.
các sát thủ đi giết người vì tiền, càng nhiều tiền thì họ càng phải nhuốm máu nhiều hơn.
có những người, thừa khả năng làm người tốt, vững vàng trên lập trường xã hội ánh sáng.
họ chọn , đi vào con đường lỗi lầm.
Nguyễn Thái Sơn
chào mừng , sát thủ mới.
Nguyễn Thái Sơn
vào phòng cuối hành lang để nhận hồ sơ nhé / vỗ vai hắn /
Nguyễn Quang Anh
này anh , có thể cho tôi biết tên?
Nguyễn Thái Sơn
còn .. tên thật, thì đợi đến cuộc họp chiều nay đi.
Quang Anh im lặng nhìn Thái Sơn vui vẻ rời đi, rời khỏi hành lang u ám nơi toà nhà cách biệt.
Quang Anh lấy ra một cuốn sổ mini bỏ túi, ghi lấy cái tên hắn vừa thốt ra một cách tỉ mỉ, trên dòng chữ thừa thãi.
Quang Anh lê bước đến căn phòng cuối dãy hành lang. tầm nhìn tối dần.
căn phòng trước mặt anh như bỗng bốc mùi máu và nguy hiểm khó nhìn. e là dè chừng hơn
Trần Đăng Dương
? / ngước lên /
Quang Anh lặng nhìn kẻ trước mắt, một con người to lớn và vững chắc. tươm tất và ưa nhìn, trông hắn còn khá nguy hiểm.
Trần Đăng Dương
Đăng Dương, cậu là người mới à?
Trần Đăng Dương
hồ sơ, trong đó có tấm thẻ nhận diện. mỗi lần đến trụ sở nhớ cầm theo thẻ, đề phòng.
Nguyễn Quang Anh
như một thiếp danh?
Trần Đăng Dương
nói nhiều.
Quang Anh không hỏi nữa, thầm đánh giá cơ cấu kẻ trước mắt.
Đăng Dương hết nhìn anh lại quay nhìn vào mấy tờ giấy đầy chữ, hình như là tài liệu mật. xếp thành chồng dày dặt.
Nguyễn Quang Anh
cảm ơn, Đăng Dương.
Phạm Lưu Tuấn Tài
boss ra lệnh cho cậu đến hỗ trợ nhóm sát thủ ở khu bỏ hoang Jin’eledes.
Phạm Lưu Tuấn Tài
kho vũ khí tại tầng 1, cậu có 10 phút. / nói qua bộ đàm /
Quang Anh được cử đi hỗ trợ cho một nhóm sát thủ , hình như là tiền bối, tại một nơi xa xôi.
đây là lần đầu Quang Anh tham chiến nơi chiến trường.
tiếng súng vang khắp nơi, không một tiếng la hét thảm thiết và chết chóc.
máu và xác chết .. đổ chồng.
Lê Quang Hùng
Hiếu! lên lấy vali! /liên tục nả súng/
Trần Minh Hiếu
mày lo mà giết ông boss ấy ! / chống trả /
cả hai dường như đang cố gắng, dù đã diệt gần hết đám tàn quân.
kẻ lạ mặt đó ngay đằng sau Hùng, ngay cả Hiếu cũng thấy, trên tay là một cái cây baton bằng sắt cứng rắn.
Trần Minh Hiếu
Hùng!!! CẨN THẬN!!!-
Lê Quang Hùng
!!! / quay ra /
Trần Minh Hiếu
hả-? / ngạc nhiên /
một tay anh cầm một con dao, tay còn lại cầm một cây súng khổ lớn, khá nặng.
Quang Anh dùng một tay đập vào mặt kẻ định hại Hùng, hắn ngã nhào.
Lê Quang Hùng
ha! chơi đánh lén à! / nhếch môi /
không nói nhiều lời, Hùng trực tiếp dùng súng hạ kẻ đó ăn một viên, máu từ ngực tuôn trào.
Trần Minh Hiếu
a-ai vậy..!?
Nguyễn Quang Anh
Quang Anh! lo đánh đi! / hỗ trợ /
Lê Quang Hùng
chúng tôi sẽ cảm ơn sau! tập trung đi có vẻ tình hình đang xấu dần! / nhìn kĩ có mấy tên tiến đến /
Quang Anh mệt mỏi ngồi xuống nền đất đỏ như máu, xa xa nơi những cái xác rải rác.
mùi hôi tối bốc lên từng hồi.
Lê Quang Hùng
phù .. - cuối cùng cũng hết..
Lê Quang Hùng
vali , xác ông trùm.
Trần Minh Hiếu
chụp lại đưa cho boss đi, bằng máy ảnh trụ sở cấp ấy.
Lê Quang Hùng
không mang. / thản nhiên /
bỗng, một vật kì lạ được ném từ chỗ Quang Anh sang chỗ Hùng. một chiếc máy ảnh mới toanh anh lấy trong kho.
Lê Quang Hùng
oh.. cảm ơn -! / bắt lấy /
Lê Quang Hùng
Quang Anh nhỉ?
Trần Minh Hiếu
có vẻ người mới này ít nói ha?
Lê Quang Hùng
sao biết? / nhìn Hiếu /
Trần Minh Hiếu
chưa thấy bao giờ, lần đầu tiên.
Trần Minh Hiếu
có vẻ .. mạnh đấy / híp mắt cười /
Quang Anh lại một lần nữa im lặng, anh ít nói. không phải vì hướng nội hay trầm tính gì.
Nguyễn Quang Anh
/ đánh giá /
một toà nhà khác, đối diện toà nhà Quang Anh từng đặt chân đến. trên đỉnh toà nhà tầng cao nhất.
.
chiều nay có cuộc họp tôi tiếp tục không có mặt được không?
.
ừm... tại bận soạn đề án trên trường .
trong căn phòng bật đèn duy nhất tại tầng toà nhà, là một vị thiếu niên trông trẻ non, bí hiểm như một kẻ ẩn danh.
uy nghi phát ra ngang ngửa kẻ thừa kế
đích thị .. sát thủ nặc danh xuất sắc nhất trụ sở. một con người không dễ đụng.
đằng sau cánh cửa ra vào, treo một bảng tên được sơn màu vàng óng lấp lánh, khắc tên “Hoàng Đức Duy”
Hoàng Đức Duy
Quang Anh à... / nhìn qua cửa sổ /
nơi hành lang bỏ hoang, vắng tanh chỉ có tiếng gió rít.
Quang Anh lặng thinh đứng vào một chỗ khuất camera lật giở cuốn sổ bỏ túi đã điểm được một số cái tên.
và một cái tên... anh chỉ kịp đề cập một chữ.
nó đặc biệt hơn các tên còn lại, một cách kì lạ.
không chắc sẽ có bí ẩn gì sáng suốt.
Chapter 2.
không có máu, không có súng, cũng chẳng có gì liên quan đến phạm pháp, một thế giới tươi sáng khác hẳn.
Hoàng Đức Duy - một sinh viên năm hai mới bước vào đời, non tơ và ngây sáng.
phía căn hộ ở một vùng vắng lặng riêng biệt...
Hoàng Đức Duy
thôi... tao bận chạy thuyết trình cho bài nhóm rồi. không xem mày biểu diễn được.
Đặng Thành An
chí ít thì cũng phải đến xem tao tập ra sao chứ, nói không đến là không đến hả... / khoanh tay /
Thành An - một ca sĩ trẻ tuổi khá nổi tiếng trong showbiz.
Hoàng Đức Duy
mày đang giận đó hả?
Đặng Thành An
không... tao bình thường / quay mặt đi /
Đức Duy thở dài. vốn bận bịu ngàn công với việc học tập trên trường, lại còn phải thường xuyên chạy thuyết trình cho bài học từng môn học trên lớp nên đâm ra cũng không có rảnh lắm.
nhưng là vì bạn, là bạn thân.
chuyến này Duy hứa với mình là chỉ giải lao chút thôi.
Hoàng Đức Duy
haizz được rồi... tao sẽ đến sớm. / bất lực /
Đặng Thành An
mày đi hả..! / quay lại /
Đức Duy thấy được nét phấn chấn trên khuôn mặt của An.
em nhẹ lòng, vui vẻ hơn hẳn.
Hoàng Đức Duy
không, đùa đấy.
hôm nay là ngày nghỉ của em.
đáng nhẽ ra ngày hôm nay sẽ phải ở nhà làm nốt đề án nhưng em bỗng bị gọi lên trường vì một lý do gì đó.
tạm biệt An, em khó chịu lên phòng chuẩn bị đến trường, gượng ép một cách kì quặc.
Hoàng Đức Duy
“tự dưng gọi lên...” / hậm hực /
.
em đó ! sinh viên ưu tú mà cứ tưởng nhân viên văn phòng sắp đình công không!
.
từ hồi thi học kì đó có lập công gì cho nhà trường đâu?
thì hiện tại, em chính ra là bị gọi lên phòng hội đồng nhà trường và bị giảng “đạo lý”
không làm gì hết, ngồi im hà, còn rất tất bật với học tập. đã thế trường còn giao cho rất nhiều nhiệm vụ.
có thể nói là bị deadline đè chết thôi.
Hoàng Đức Duy
“đề án mấy người giao cho tui từ bửa đó giờ để trưng hả.” / nghệch mặt /
Đức Duy không cam, em đang muốn kì kiện!
Hoàng Đức Duy
rồi gọi lên cho đã vậy chỉ để nghe chửi thôi hả.. / bực tức /
Đức Duy bước đi một cách thiếu dịu dàng, bày tỏ rõ sự khó chịu trong lòng lướt lách qua mấy dãy hành lang dài
ai nhìn em cũng chẳng dám lại gần, ngửi rõ được mùi sát khí quánh đặc đáng sợ.
nhà cách trường có nhiêu? 12km à gần lắm.
Hoàng Đức Duy
/ tiến đến nhà xe /
nhà xe , vắng bóng mà lại lạnh lẽo lạ lùng. duy chỉ có chiếc xe mui trần của em nằm im lìm nơi góc tối
giờ không có duy nhất nữa, lại có thêm một chiếc xe của ai đó đỗ ngay bên cạnh.
trùng hợp , cả hai xe đều giống nhau. khác mỗi kích thước và biển số.
Nguyễn Quang Anh
... / nhìn em /
Hoàng Đức Duy
... / nhìn lại /
tự dưng đoạn này tình sao á ...
cả hai bước qua nhau thật nhanh, trao nhau những cái nhìn thân thiện.
cuối cùng Đức Duy cũng bước tới được chiếc xe của mình, ngồi vào ghế lái.
chỉ có Quang Anh vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm em như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt ngày càng trở nên sâu hoắm, tâm tình khó thốt ra.
Hoàng Đức Duy
... “ cứ nhìn chằm chằm...” / e ngại /
Đức Duy mang một nỗi lo lắng rời khỏi nhà xe, vẫn không quên nhìn lại một Quang Anh đứng đực ra đó.
Hoàng Đức Duy
trời...sợ quá..
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy à? / nhếch môi /
Quang Anh nở nụ cười nửa chừng, ánh mắt vẫn dõi theo hình bóng chiếc xe đó, mắt sáng lên như biết nói.
về nhà, Đức Duy không còn bù đầu vào mấy cái đề án ngu ngốc.
em nhảy vồ lên lưng giường mềm mại, rút máy điện thoại đã chăm chú mạng xã hội. rồi tìm cách liên lạc với đám bạn chơi chung từ hồi cấp ba.
mà nhìn lại coi, bạn em ấy, toàn thứ dữ tài giỏi không.
đứa thì bỏ học đi làm ca sĩ
đứa thì học nghề làm nhà thiết kế thời trang.
đứa... thì làm nghệ nhân môn nhảy.
ai cũng thành công, cũng có sự nghiệp hết.
mà sao nhìn lại mình em thấy nó tối thui.
Hoàng Đức Duy
/ nhìn vào phía góc phòng /
Chapter 3.
ngày mà Thành An công diễn tại Hà Nội cuối cùng cũng đến.
Duy vẫn nhớ, cái lần mà em hứa mình sẽ đến đầy đủ và tham gia cả fan meeting của cậu.
Hoàng Đức Duy
xin lỗi An!! tao hứa là sẽ đi nhưng công việc nhiều quá không kịp! xin lỗi mày!!
đối với An, đây có thể là cuộc nói chuyện điện thoại thất vọng và buồn nhất.
người bạn mà cậu luôn tin tưởng giờ lại thất hứa rồi.
An không nói gì , chỉ lẳng lặng ậm ừ rồi cúp máy luôn, để lại một Đức Duy ngơ ngác vẫn đang cầm chặt chiếc điện thoại.
Hoàng Đức Duy
là giận đó hả...
An là một người năng động và rất hướng ngoại.
cậu vui vẻ trở lại sau khi mở màn concert diễn ra. lòng tươi cười nhưng vẫn vướng bận gì đó.
Đặng Thành An
các chip ơi có nhớ An không nào?? / vui vẻ /
.
: CHÁY HẾT MÌNH ANH ƠIIIIII
từng tràng pháo tay chuyển dài, những tiếng tung hô cùng sự ồn ào náo nhiệt của những người hâm mộ cũng giúp phần nào An được an ủi.
nhìn vậy, chứ không thực sự là như vậy.
không khí sát mùi luôn quanh quẩn nơi đây.
một sự nguy hiểm, u ám và tối tăm đến mức khiến người ta phải dè chừng .
Lê Quang Hùng
tao chán ngấy cái việc suốt ngày vừa phải làm sát thủ mafia vừa phải làm giám đốc thật thà thế này rồi!!
Lê Quang Hùng
tự do không được sao... / nâng ly rượu /
Trần Minh Hiếu
mày nhìn mọi người đi
Trần Minh Hiếu
có ai sướng hơn mày không?
Trần Minh Hiếu
tao bẻ đầu mày giờ.
Nguyễn Thái Sơn
ê mà tao thấy thằng mới vào nó khó gần quá
Nguyễn Thái Sơn
kiểu... trầm tính. / vừa nói vừa nhâm nhi ly rượu /
Lê Quang Hùng
đâu phải có mình thằng đó trầm đâu.
Nguyễn Thái Sơn
à à...hiểu / cười cười /
cả nhóm bật phá lên cười, duy chỉ có Hiếu là mãi vẫn chưa tải kịp, ngơ ngơ ngác ngác nhìn Hùng.
Trần Minh Hiếu
gì...mà bây cười dữ vậy?
Hùng bất lực, nhìn Hiếu rồi lại liếc sang phía ai đó vẫn đang dán chặt mắt vào đống giấy tờ trên bàn, không hề để ý một ai xung quanh.
Trần Đăng Dương
/ đang làm bỗng ngước lên /
Trần Đăng Dương
?? / mặt thắc mắc /
Trần Minh Hiếu
à à.... rồi ok! / cười /
Trần Minh Hiếu
mà cũng giống thiệt ha?
cơn nhộn nhịp ngày lúc càng cao hơn, tiếng cười, thỏa mãn, khác hẳn với điệu bộ của những tên giết người hằng ngày.
giữa xã hội đen tối, vẫn tồn tại một nhóm bạn ham vui mà chơi đến nỗi quên mình. một kỉ niệm khó để quên.
Trần Đăng Dương
bây cười to quá
Trần Đăng Dương
tao không...tập trung làm được. / nhíu mày /
Nguyễn Thái Sơn
ôi dào, gì mà nóng tính thế bạn đẹp~
Lê Quang Hùng
nè, lại đây uống với tụi tao mấy ly.
Lê Quang Hùng
mấy nay mày làm như nghiêm túc lắm ấy
Trần Đăng Dương
tao còn chưa tính sổ vụ bọn mày vào phòng làm việc tao nhậu đâu.
Trần Minh Hiếu
nghiêm quá đa~ / cười /
tại một nơi không xa cũng không gần
khác hẳn với không khí vui vẻ nơi trụ sở máu lạnh.
Nguyễn Quang Anh
mày muốn moi tim, hay móc mắt?
Nguyễn Quang Anh
dám trà trộn vào trụ sở hả? / trừng mắt /
Quang Anh lạnh mặt nhìn kẻ lạ mặt nằm gục đau đớn trên sàn gỗ lạnh lẽo.
mắt anh khẽ liếc từ khuôn mặt đẫm đầy mồ hôi và máu của hắn và vùng ngực đầy đất cát.
.
: không..- th..tha cho tôi...
.
: tôi...tôi hứa sẽ không làm thế nữa đâu.. / sợ hãi /
lúc này, Quang Anh cúi sát gần vào bản mặt của hắn, vẫn là khuôn mặt lạnh băng khiến hắn run sợ rên lên ư ử.
hắn cứ tưởng đã được tha, bớt run hơn mà nhắm mắt thầm chờ đợi câu trả lời từ cái người vừa dọa hắn sợ đứng.
Nguyễn Quang Anh
...cái c-ặc!
chưa để hắn ta phản ứng anh đã giáng một cú đánh vào mặt khiến hắn lệch một bên mặt và ngất lịm.
Nguyễn Quang Anh
người đâu!
Nguyễn Quang Anh
mang hắn về căn hầm trụ sở mau!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play