| AllCam | Các Chị Tránh Ra!!
Chương 1
Don chê
Mới mấy chương đầu này mình nhẹ nhàng hoi:)
Don chê
Chưa đủ 29 em xinh còn lợi:)))
Mưa rơi rả rích trên mái che bằng đồng cũ, loang loáng ánh sáng như máu khô khi bị phản chiếu bởi ánh đèn đường vàng úa.
Chiếc xe tải màu đen xình xịch dừng lại trước một cánh cổng sắt lớn – thứ duy nhất ngăn cách thế giới bên ngoài tàn nhẫn và nơi được gọi là “nhà” đối với những con người bên trong.
Khương Hoàn Mỹ ngồi bệt ở thùng xe phía sau. Mái tóc ngắn rối bù, quần áo lem luốc, cặp mắt to tròn đầy bướng bỉnh ngước lên nhìn dòng nước mưa đang trôi dọc mái hiên.
Nàng 17 tuổi, nhưng trông như mới mười ba – nhỏ con, gầy nhom, và… sống sót bằng sự lì lợm không ai chịu nổi.
Không ai muốn nhận nuôi nàng. Không có ai chờ nàng. Không ai gọi tên nàng bằng giọng ấm áp.
Và giờ, nàng bị bán.
Nhân vật phụ
“Tới rồi. Xuống.”
– Một người đàn ông trùm áo mưa bước đến, mở nắp thùng xe, lôi nàng dậy.
Hoàn Mỹ không chống cự. Đôi mắt nàng ánh lên sự tò mò ngỗ ngược, không hề có nỗi sợ.
Nàng biết mình không được chọn – nhưng lại luôn hành động như thể chính nàng mới là người nắm quyền.
Cánh cổng sắt mở ra, nặng nề và rỉ sét. Bên trong là một khuôn viên rộng lớn, được bao quanh bởi cây cối âm u. Ở trung tâm là một căn biệt thự ba tầng kiểu Pháp, cũ kỹ nhưng không hề xuống cấp, như một quý tộc già nua vẫn cố khoác lên mình lớp son phấn của thời vàng son.
Bước vào hành lang, nàng thấy người hầu đứng xếp hàng hai bên, mặt cúi gằm, không ai dám nhìn nàng.
Phía trước, một người phụ nữ mặc váy dài đen tuyền, mái tóc búi cao, đôi mắt sắc lạnh như dao găm – Quản gia Lâm.
Quản Gia
“Khương Hoàn Mỹ, 17 tuổi. Từ hôm nay, cô thuộc về căn nhà này.”
Khương Hoàn Mỹ
//Hoàn Mỹ nhướn mày, cười khẩy//
Khương Hoàn Mỹ
“Nghe cứ như tôi là món hàng vậy.”
Quản Gia
“Không phải sao?”
Quản Gia
//Bà quản gia lạnh lùng đáp, xoay người bỏ đi// “Vào đi. Từ giờ, cô là người thứ ba mươi.”
Căn biệt thự có 29 người – đủ mọi độ tuổi, tính cách. Họ sống chung, nhưng không thân thiết. Mỗi người đều có một căn phòng riêng, có quy tắc riêng, và một điều cấm kỵ tuyệt đối: không được phép tiết lộ lý do tại sao họ có mặt ở đây.
Mỹ bị dẫn vào một căn phòng tầng hai. Đơn sơ nhưng sạch sẽ. Có giường, bàn học, tủ quần áo và một cửa sổ nhìn ra rừng cây rậm rạp.
Quản Gia
“Ngày mai sẽ có người đến hướng dẫn cô. Giờ thì… đừng rời phòng cho đến khi chuông reo.”
Quản Gia
//nói xong liền rời đi, để nàng lại một mình.//
Nửa đêm, Hoàn Mỹ mở cửa phòng. Hành lang im phăng phắc. Ánh đèn mờ khiến bức tranh treo tường trông như những bóng ma.
Nàng bước đi, chân trần trên sàn gỗ lạnh ngắt, lén lút như một con mèo nhỏ.
Giữa căn phòng rộng lớn, với tường ốp gỗ và trần cao đến choáng ngợp, có một cô gái. Lưng thẳng tắp, mái tóc đen mượt như lụa trượt xuống hai vai, từng ngón tay thon dài lướt nhẹ trên phím đàn — Vũ Thị Ngân Mỹ.
Không cần quay đầu lại, cũng không cần ánh đèn. Chỉ bằng âm nhạc thôi, cô đã tự tách mình ra khỏi phần còn lại của thế giới. Ngân Mỹ không chơi đàn — cô điều khiển nó, như thể mỗi nốt nhạc là một sợi dây điều khiển cảm xúc kẻ đối diện.
Cô gái kia quá bình thản. Quá thanh tao. Quá lặng lẽ. Và điều đó khiến Hoàn Mỹ… phát điên.
Một bước.
Hai bước.
Nàng tiến vào phòng không một lời báo trước.
Cánh cửa vẫn mở, nhưng gió đã thôi thổi.
Tiếng đàn ngừng lại khi Ngân Mỹ khẽ quay đầu.
Khương Hoàn Mỹ
“Chị chơi hay thật đấy”
Ngân Mỹ không đáp. Đôi mắt cô lạnh lẽo, hơi liếc từ đầu đến chân Hoàn Mỹ rồi quay lại với phím đàn. Không một lời chào. Không một cái gật đầu.
Khương Hoàn Mỹ
//Khẽ cười nhẹ//
Khương Hoàn Mỹ
“Chị tên gì vậy?”
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Không cần biết”
Ngân Mỹ vẫn không nhìn, nhưng đôi bàn tay dừng lại trên phím đàn.
Hoàn Mỹ tiến đến sát bên, ngón tay của nàng khẽ lướt qua lớp gỗ đàn, chỉ cách bàn tay của Ngân Mỹ một khoảng nhỏ. Hơi thở nhẹ nhàng lướt qua gáy người đối diện, đủ để khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy không thoải mái — trừ chính nàng.
Khương Hoàn Mỹ
“Chị chơi hay như vậy… nhưng ánh mắt chị lạnh lắm. Chắc chị cô đơn lắm, ha?”
Ngân Mỹ quay đầu.
Một ánh nhìn. Sắc, và vô cảm như lưỡi dao băng.
Nhưng rồi, đôi môi cô cong nhẹ, mỉa mai.
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Thứ như em… không đủ để hiểu được cô đơn là gì đâu.”
Vũ Thị Ngân Mỹ
//Đóng nắp đàn lại//
Vũ Thị Ngân Mỹ
//Ngân Mỹ đứng dậy.//
Âm thanh chiếc ghế piano được đẩy về sau nghe kẽo kẹt, nặng nề như hơi thở người vừa rời khỏi giấc ngủ dài. Cô xoay người lại, để ánh nắng từ khung cửa sau lưng làm nổi bật từng đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng, chiếc cổ cao và bộ váy lụa đen dài phủ đến mắt cá chân, vừa kín đáo vừa quyến rũ đến khó thở.
Cô cao. Rất cao.
Hoàn Mỹ phải ngước nhìn.
Nàng chỉ vừa 17 tuổi, dáng người vẫn còn non nớt, gầy nhưng rắn chắc, ánh mắt bướng bỉnh nhưng không giấu được vẻ non nớt khi bị người khác áp đảo.
Ngân Mỹ nhìn xuống nàng — không bằng ánh mắt của một người chị — mà là kiểu ánh nhìn của một kẻ có thể nghiền nát người khác chỉ bằng im lặng.
Khương Hoàn Mỹ
“Cao dữ ha”
Khương Hoàn Mỹ
//Nhếch môi//
Khương Hoàn Mỹ
“Chị mà mặc áo sơ mi , chắc ngầu như Mafia vậy á”
Thay vào đó — Ngân Mỹ tiến thêm một bước.
Khoảng cách giữa họ chỉ còn chưa đến một gang tay.
Mùi hương hoa oải hương dịu nhẹ toả ra từ người cô như mồi thuốc kích thích trí giác.
Hoàn Mỹ vẫn nhìn thẳng vào mắt đối phương, không lùi lại. Nhưng đầu gối nàng có chút… yếu đi.
Rồi bất ngờ — Ngân Mỹ vươn tay, nắm lấy eo nàng.
Cả người Hoàn Mỹ bị kéo sát vào trong một cú giật mạnh. Cơ thể nàng, vốn không ngờ tới, mất thăng bằng — và phản xạ của nàng là đưa hai tay chống lên ngực Ngân Mỹ.
Đó là lần đầu tiên nàng cảm nhận được cơ thể ấy — rắn chắc, ấm áp, và đầy quyền lực.
Hai lòng bàn tay nhỏ bé của nàng đặt lên lớp vải đen lạnh, nhưng nhịp tim dưới đó lại nóng đến kỳ lạ.
Không như phụ nữ bình thường.
Không hề mềm mại.
Mà là… sức mạnh tiềm tàng ẩn sau vẻ đẹp tinh tế.
Ngân Mỹ cúi đầu, hơi thở phả lên trán nàng.
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Chơi đủ chưa?”
Giọng nói của cô vẫn lạnh, nhưng thấp hơn, khẽ hơn — như một lưỡi dao lướt qua gáy.
Khương Hoàn Mỹ
//Hoàn Mỹ cắn nhẹ môi, vẫn cố giữ bộ mặt kênh kiệu//
Khương Hoàn Mỹ
“Em mới chỉ bắt đầu mà”
Một nụ cười hiện trên môi nàng, nửa trêu chọc, nửa… khiêu khích.
Ngân Mỹ nhìn nàng như thể nhìn một con mèo nhỏ đang cào móng vào vách kính — ngốc nghếch, nhưng thú vị.
Khương Hoàn Mỹ
“Chị tên gì?”
Khương Hoàn Mỹ
“Em cũng tên Mỹ”
Khương Hoàn Mỹ
“Em với chị đúng là định mệnh”
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Định mệnh” //nghiêng đầu//
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Em nghĩ mình đủ tuổi để nói về định mệnh sao?”
Ngón tay của Ngân Mỹ siết chặt hơn ở eo.
Hoàn Mỹ hơi nhăn mặt, nhưng không né tránh. Trái lại, nàng áp sát hơn chút nữa — ngón tay vẫn để yên trên ngực cô, giọng thì thào
Khương Hoàn Mỹ
“Tuổi tác thì nhỏ, nhưng những thứ khác thì… chị cứ thử kiểm tra xem~”
Đột ngột, Ngân Mỹ đẩy nàng ra.
Một cú đẩy không mạnh, nhưng cũng đủ để làm Hoàn Mỹ lùi lại vài bước, lưng suýt đụng vào cạnh cây đàn.
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Đừng có đụng vào tôi khi chưa được cho phép”
Nàng thở hổn hển, tim đập mạnh như trống trận.
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Về phòng đi..”
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Nếu không..đừng trách tôi”
Nàng vốn dĩ đã bướng , câu nói này như đang kích nàng
Khương Hoàn Mỹ
“Ha! Em không sợ”
Khương Hoàn Mỹ
//Khoanh tay//
Vũ Thị Ngân Mỹ
//Nhìn nàng//
Khương Hoàn Mỹ
“Á!!! Thả xuống!!”
Vũ Thị Ngân Mỹ
//Bế nàng trên vai, bước về phòng mình//
Khương Hoàn Mỹ
//Đập lên lưng cô// “B-biến thái!”
Bên trong , căn phòng với Tone màu lạnh , đen - trắng
Trên chiếc giường , chăn gối được xếp gọn , nhưng rồi liền bị lộn xộn vì…
Vũ Thị Ngân Mỹ
//Ném nàng lên giường//
Nàng nhăn mặt , mắt liếc cô một cái.
Vũ Thị Ngân Mỹ
//Bước đến , chống hai tay xuống giường//
Khương Hoàn Mỹ
//Giơ chân//
Khương Hoàn Mỹ
“Đừng có lại đây!”
Vũ Thị Ngân Mỹ
//Nắm lấy chân nàng , kéo xuống//
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Em thách tôi trước”
Khương Hoàn Mỹ
“H-hồi nào!”
Khương Hoàn Mỹ
//Vùng vẫy//
Khương Hoàn Mỹ
“Eh?!” //Mở to mắt//
Khương Hoàn Mỹ
“BIẾN THÁI!!”
Khương Hoàn Mỹ
“TÔI MỚI 17!”
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Em mới bảo tuổi tác không quan trọng”
Khương Hoàn Mỹ
“Tôi với chị m-mới gặp”
Vũ Thị Ngân Mỹ
//Nhướn mày// “Thì?”
Don chê
Tr ơi mới vô có bạo hong cả nhà:)
Don chê
Nhức đầu thấy bà cố
Chương 2
Don chê
H nhẹ nhàng thôi nha bà con😞
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Em thách tôi trước,”
Đáng lý nàng phải bỏ chạy.
Đáng lý phải sợ.
Nhưng mắt nàng không thể rời khỏi từng chuyển động nơi đôi bàn tay kia… và thứ mà nàng chỉ mới dám tưởng tượng đang lấp ló trong bóng tối giữa hai chân cô.
Ngân Mỹ tiến đến, đầu gối đè lên mép giường.
Tay cô đặt xuống bên hông Hoàn Mỹ, siết nhẹ như một kẻ vừa bắt được con mồi liều lĩnh.
Khương Hoàn Mỹ
“Tôi… Tôi đâu có nghĩ là chị làm thật…”
Giọng nàng run run, nhưng hai tay vẫn chưa rút lại. Vẫn đặt trước ngực cô.
Vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấy đang nóng dần lên.
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Lần sau muốn thử giới hạn ai…thì nhìn lại sức mình trước.”
Bằng một lực kéo gọn và dứt khoát, lớp áo trên người Hoàn Mỹ bị xé toạc.
Âm thanh vải rách vang vọng như tiếng nổ giữa màn đêm yên tĩnh.
Nàng hoảng hốt che ngực theo bản năng, má đỏ bừng, nhưng không dám la lớn.
Một phần vì sợ — một phần vì… có một dòng điện lạ chạy dọc sống lưng.
Ngân Mỹ khẽ nghiêng đầu.
Ánh mắt cô đảo qua từng đường cong, từng thớ thịt non tơ.
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Tuổi em nhỏ thật,” //cô lẩm bẩm.//
“Nhưng… em nói đúng. Những thứ khác thì chưa chắc.”
Giường lún xuống.
Cơ thể của Ngân Mỹ áp sát hơn.
Hơi thở cô phả lên vành tai nàng, khẽ nói:
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Muốn chạy thì chạy đi.”
Hoàn Mỹ mím môi.
Nàng run rẩy.
Nàng cắn môi.
Nhưng nàng không nhúc nhích.
Ngân Mỹ cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo của cô áp lên môi nàng trong một cú hôn không báo trước.
Không dịu dàng.
Không hỏi ý.
Không cho lựa chọn.
Đó là kiểu hôn của kẻ đã xác định chủ quyền.
Hoàn Mỹ há hốc miệng, không kịp kêu lên thì đầu lưỡi của cô đã len lỏi vào, cuốn lấy, cắn nhẹ như cảnh cáo.
Mùi hương da thịt và mùi oải hương quyện lại khiến nàng chóng mặt.
Đôi môi mềm ấy kéo dài nụ hôn như muốn nhấn chìm lý trí của nàng.
Rồi bất ngờ —
Tay của Ngân Mỹ trượt xuống.
Từ eo —
Lướt qua hông —
Và “tiện tay” khám phá phần dưới đang run rẩy của nàng.
Hoàn Mỹ bật ra một âm thanh không kịp nuốt vào.
Nàng dùng hai tay nắm lấy cổ tay cô, cố gắng đẩy ra — nhưng lực yếu hơn quá nhiều.
Ngân Mỹ khẽ nhướng mày, vẫn giữ nụ cười lạnh:
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Gì đây? Mới nãy còn đòi thử sức chị mà?”
Khương Hoàn Mỹ
“Không phải… Tôi không… ý tôi là…”
Khương Hoàn Mỹ
//Nàng nói không nên lời//
Ngân Mỹ cúi xuống sát hơn, hơi thở nóng phả vào cổ nàng
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Muốn tôi dừng?”
Khương Hoàn Mỹ
//Hoàn Mỹ nuốt nước bọt.//
Nàng nên gật đầu.
Nên nói “phải”.
Nên phản kháng.
Nhưng… cơ thể lại không nghe lời.
Ngón tay của Ngân Mỹ ép sát hơn, nhẹ nhàng nhưng không vội.
Cô chạm đúng nơi khiến cả người Hoàn Mỹ co rút lại, rùng mình.
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Vẫn còn ngây thơ…”
//Cô thì thầm//
“…mà gan thật.”
Mỗi động tác, mỗi cú chạm đều khiến nàng quằn quại giữa xấu hổ và kích thích.
Nàng cắn môi để không rên thành tiếng.
Tay bấu chặt ra ga giường.
Mắt mờ đi, má đỏ như máu.
Ngân Mỹ nhìn nàng như nhìn một món đồ chơi mới:
Ngọt ngào, dễ vỡ, nhưng nghiện một lần thì khó mà buông.
Khương Hoàn Mỹ
“Chị..nhẹ thôi..”
Vũ Thị Ngân Mỹ
//Dừng lại//
Vũ Thị Ngân Mỹ
Một khoảng lặng kéo dài.
Rồi cô cúi đầu, chạm trán vào trán nàng.
Ánh mắt sắc lạnh thường ngày của cô, giờ chỉ còn là hơi ấm lặng lẽ.
Hai người nằm như thế một lúc.
Cơ thể dính sát nhau, mồ hôi lấm tấm, nhịp thở hòa vào nhau.
Không còn lời nói.
Chỉ có hơi ấm.
Và bàn tay luồn vào tay, nắm thật chặt.
Ngân Mỹ áp môi lần nữa, lần này là một nụ hôn chậm, sâu và đầy dịu dàng.
Rồi Ngân Mỹ cởi bỏ toàn bộ nội y trên người nàng , cô nhếch môi.
Cô nhìn một lúc , từ trên xuống dưới , như đang đánh giá một con mồi “thơm ngon”
Hai quả đào căng mọng , phần eo thì thon gọn , bên dưới…
Vũ Thị Ngân Mỹ
//Liếm nhẹ môi//
Khương Hoàn Mỹ
//Đỏ mặt//
Khương Hoàn Mỹ
“Đừng nhìn..”
Vũ Thị Ngân Mỹ
//Đưa tay lên , xoa nắn bầu ngực nàng//
Gò bông mềm mại được chăm chút kĩ lưỡng làm nàng không kiềm được mà chìm vào nó , sự thoải mái và khoái cảm.
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Khá vừa tay”
Khương Hoàn Mỹ
“Im đi..!”
Don chê
Tui muốn cắt ngang😘
Chương 3
Cơ thể Hoàn Mỹ gần như đã mềm ra dưới người cô.
Nàng không dám mở mắt, chỉ biết cảm nhận… từng cú chạm, từng nhịp thở của Ngân Mỹ đang dồn dập trên da thịt.
Ngân Mỹ không nói gì.
Cô chỉ cúi đầu, áp môi xuống cổ nàng, rồi chậm rãi hôn dọc xuống — xương quai xanh, vai, bầu ngực non mềm đang phập phồng vì căng thẳng.
Hoàn Mỹ khẽ rên, tay nàng vươn ra nắm lấy chăn, cố giữ bình tĩnh, nhưng hai chân nàng đã khẽ khép lại, run lên.
Ngân Mỹ khẽ nhếch môi.
Cô kéo ga giường lại, trùm qua thân thể nàng, chỉ chừa phần cổ và vai.
Không gian dưới lớp vải giờ như một chiếc lều nhỏ, ấm áp và đầy ngột ngạt.
Rồi — cô luồn tay vào bên dưới.
Tiếng nàng nhỏ như mèo kêu, cố níu tay cô lại.
Nhưng bàn tay lạnh ấy vẫn trượt dọc hông nàng, lướt qua vùng bụng mềm, rồi dừng lại nơi đang run rẩy.
Một ngón tay chạm vào phần nhạy cảm kia, không ấn sâu, chỉ mơn man bên ngoài như đang thử nước.
Mỗi cú vuốt nhẹ khiến cả người Hoàn Mỹ rướn lên, hai má đỏ bừng, cắn môi vì ngại.
Từng chút một.
Từng nhịp một.
Cô dẫn nàng đi qua những khoái cảm chưa từng biết đến.
Hoàn Mỹ không còn giữ nổi tiếng rên.
Nàng quay mặt vào gối, cắn chặt, cả người giật lên từng đợt như sóng nhỏ.
Tay vẫn nắm lấy tay cô — không còn đẩy ra nữa, mà là giữ lại.
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Giỏi,”
//Ngân Mỹ thì thầm bên tai nàng//
“Em ngoan lắm.”
Cô đứng dậy , tay dời xuống khóa quần mình rồi kéo xuống , Hoàn Mỹ có chút ngơ ngác.
Khương Hoàn Mỹ
“Ơ…chị làm gì dạ..?”
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Thì làm tình”
Khương Hoàn Mỹ
“Chị…em tưởng..tay..là đủ rồi..”
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Tay thì không sướng đâu”
Tiếng vải quần rơi xuống , mắt nàng gần như mở to hết cỡ , nàng ngồi bật dậy
Khương Hoàn Mỹ
“Nó..t-to..?”
Vũ Thị Ngân Mỹ
//Cười khẩy , tiến lại gần//
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Thằng nhỏ của tôi tất nhiên phải vậy rồi”
Vũ Thị Ngân Mỹ
//có chút tự hào//
Ngân Mỹ nâng cằm nàng lên , môi Hoàn Mỹ mấp máy , nàng vừa tò mò , lại vừa sợ.
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Đôi môi nhỏ này của em rất hư”
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Tôi nên dạy lại nó”
Khương Hoàn Mỹ
“Ưm..hong!” //mím môi//
Tiếng nấc hòa lẫn với tiếng mút mát nghẹn ngào tràn khắp căn phòng , nàng liếc mắt nhìn cái tên phía trên với ánh mắt đầy nước , vừa có sự căm ghét.
Môi nàng mấp máy ngậm lấy phần đầu của thằng nhỏ kia , nàng có biết làm gì đâu , nên cứ mút đại đại
Khương Hoàn Mỹ
“Ừm..áng..ét..”
Vũ Thị Ngân Mỹ
//Xoa đầu nàng//
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Em cũng giỏi đấy chứ..gr~”
Cô túm lấy tóc của nàng , tay còn lại chống lên giường , đầu cô ngửa ra sau.
Hoãn Mỹ bắt đầu mỏi miệng , định rời ra , thì liền bị cô túm lại , cô đứng dậy , bắt đầu thúc vào miệng nàng , phần đầu của côn thịt chạm đến tận cổ họng nàng
Khương Hoàn Mỹ
“Ư..hức..”
Mắt nàng mờ đi , nước mắt cũng chảy xuống , Hoàn Mỹ ho khan , đánh lên đùi cô.
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Ừm..tôi sắp..!”
Tiếng da thịt va chạm , tiếng nấc cùng hòa quyện , tạo nên một bản nhạc vô cùng vui tai.
Vũ Thị Ngân Mỹ
//B@n vào miệng nàng//
Khương Hoàn Mỹ
//Ho sặc sụa//
Khương Hoàn Mỹ
“Đồ..khốn!!!”
Hoàn Mỹ mím môi , cố nuốt từng giọt trong miệng , nàng nhăn mặt
Khương Hoàn Mỹ
“Ew..dở quá đi..”
Vũ Thị Ngân Mỹ
//Thở nhẹ , ngồi xuống mép giường//
Vũ Thị Ngân Mỹ
“Từ từ em sẽ thấy nó ngon cưng à”
Khương Hoàn Mỹ
//Liếc cô//
Don chê
Tui có Cover bài Hề với Không đau nữa rồi á:)
Don chê
Ai có rảnh thì..vào ủng hộ tui nha😞
Download MangaToon APP on App Store and Google Play