Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[DuongHung] Hào Quang

Lần Đầu Gặp Nhau

Thành phố về đêm. Đèn đường loang loáng lướt qua cửa kính chiếc xe đang lao nhanh trên đại lộ trung tâm. Bên trong, Dương ngồi im lặng, ánh mắt vô định nhìn ra ngoài. Hôm nay là buổi fansign cuối cùng của tour quảng bá album mới.
Phan Hạ Vy
Phan Hạ Vy
//liếc điện thoại, rồi quay sang// Lát nữa tới nơi anh nhắc lại quy trình nhé. Ký nhanh, chụp hình đúng giới hạn, tuyệt đối không để lộ bất cứ cử chỉ thân mật nào. Công ty vẫn đang siết chặt hình tượng của em.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//khẽ gật đầu, giọng nhạt nhẽo// Biết rồi mà chị Vy.
Phan Hạ Vy
Phan Hạ Vy
//hơi cau mày// Lần trước vụ scandal bạn gái tin đồn suýt nổ tung, em biết rồi đó. Công sức bao năm trời, đừng để sụp đổ vì mấy phút mềm lòng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//cười nhẹ, môi mím lại như tự giễu// Em đâu có ai đâu mà mềm lòng.
Xe dừng lại trước hội trường. Biển đèn LED sáng rực cả góc phố: “DƯƠNG DOMIC — MEET & SIGN FAN”. Tiếng fan hét lên khi cửa xe bật mở. Dương bước xuống, nở nụ cười như đã lập trình sẵn.
Bên trong hội trường, hàng dài fan xếp hàng cầm sẵn album chờ ký. Giữa đám đông, Hùng đứng ở gần cuối hàng, tay nắm chặt cuốn album phiên bản giới hạn. Đây là lần đầu tiên anh đi fansign, cũng chẳng hiểu vì sao mình lại bốc được vé tham gia.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//nhỏ giọng lẩm bẩm// Không ngờ bốc trúng thiệt… thôi thì coi như duyên.
Tim Hùng đập loạn xạ khi dần tới lượt. Mỗi bước tiến lại gần bàn ký tên, anh càng cảm thấy khó thở. Đến khi đứng trước mặt Dương, mọi âm thanh xung quanh như tắt lịm.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//ngẩng lên, ánh mắt vô tình chạm phải Hùng// …Chào bạn.
Lần đầu tiên Dương ngẩn người. Người trước mặt không ăn mặc lộng lẫy như các fan khác, chỉ đơn giản: áo thun trắng, quần jeans, gương mặt thanh tú, ánh mắt đen nhánh đầy yên bình.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cố lấy bình tĩnh, giọng có chút run// Chào… em là Hùng.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//mỉm cười, tay lật mở trang ký// Tên đẹp đấy. Hôm nay có vui không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cười nhẹ// Thật ra… hơi hồi hộp. Tại lần đầu tiên gặp Dương mà.
Dương hơi khựng lại một giây khi nghe câu nói ấy. Thật lạ, từ ngữ quá đơn giản nhưng khiến ngực cậu ấm lên một chút.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//ngước mắt nhìn kỹ hơn// Lần đầu… nhưng có thể không phải lần cuối.
Hùng bật cười, nụ cười thoáng chút lúng túng nhưng rất chân thành.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Ừ… mong là vậy.
Dương ký xong, nhẹ nhàng đẩy album lại cho Hùng. Bàn tay họ thoáng chạm nhau trong tích tắc. Hùng cúi chào, lặng lẽ rời đi giữa dòng người, còn Dương vẫn lặng lẽ nhìn theo bóng lưng ấy cho đến khi khuất hẳn.
Đêm hôm đó, trong phòng ký túc xa hoa, Dương mở điện thoại, lướt mạng xã hội phụ bí mật mà cậu hay dùng để đọc comment thật của fan.
Bất chợt, cậu nhận được một tin nhắn từ tài khoản lạ:
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬 Em là Hùng, người vừa gặp anh chiều nay. Chỉ muốn nói cảm ơn vì đã cười rất ấm áp.
Dương nhìn tin nhắn hồi lâu, rồi bất giác mỉm cười.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//gõ từng chữ chậm rãi//💬 Anh cũng cảm ơn vì em đã đến.

Những Tin Nhắn Bắt Đầu

Sau lần đầu gặp mặt ở buổi fansign, cả hai bắt đầu giữ liên lạc qua tài khoản mạng xã hội phụ mà Dương vẫn âm thầm dùng bấy lâu nay. Những dòng tin nhắn đầu tiên đơn giản, không màu mè, nhưng lại khiến khoảng cách giữa họ thu hẹp nhanh hơn bao giờ hết.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//gửi tin nhắn//💬 Hôm nay anh có lịch trình gì chưa?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//phản hồi rất nhanh//💬 Sáng phỏng vấn. Chiều tập vũ đạo. Tối thì… nhắn tin với em nè.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cười nhẹ khi nhìn màn hình//💬 Anh cũng rảnh ghê.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Đang rảnh mà có người để nhắn tin thì còn gì bằng.
Hùng ngồi co chân trên giường, lòng tự nhiên ấm lên. Thật ra, cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày được nhắn tin riêng với một người như Dương Domic — nghệ sĩ mà hàng triệu người mơ tưởng. Thế nhưng, cách Dương nói chuyện lại bình dị và dễ gần đến bất ngờ.
Một tuần sau đó, những cuộc trò chuyện kéo dài dần thành thói quen. Từ những câu hỏi vụn vặt như bữa sáng ăn gì, hôm nay đi đâu, dần dần họ chia sẻ nhiều hơn về bản thân.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Công việc văn phòng của em dạo này sao rồi?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬 Cũng như thường thôi. Sáng cắm mặt vô máy tính, chiều cắm mặt vô báo cáo. Chán chết. Chỉ có buổi tối được nhắn với anh là vui nhất.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//trả lời sau vài giây im lặng//💬 Anh cũng vậy… Anh thấy mình giống như một cái máy. Chỉ khác là anh bị soi kỹ hơn thôi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬 Ừm…
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬 Nhưng anh vẫn ổn chứ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//gửi thêm icon mặt cười bé xíu//💬 Ổn hơn khi có em.
Ban đầu chỉ là những tin nhắn vài câu, nhưng dần dần, đến cả những khuya muộn, họ vẫn chưa nỡ rời khỏi cuộc trò chuyện. Hai con người từ hai thế giới khác biệt, nhưng tìm thấy ở nhau chút bình yên đơn giản giữa bộn bề áp lực.
Một đêm, Hùng lấy hết can đảm gửi đi tin nhắn hơi liều lĩnh:
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬 Anh Dương này…
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬 Nếu có một ngày anh mệt mỏi quá, cần ai đó để nghe anh nói, em có thể làm người đó được không?
Một phút… rồi hai phút… Dương không trả lời ngay. Hùng bắt đầu thấy mình hơi liều quá thì điện thoại rung lên.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Em làm được.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Và thật ra, em đang làm rất tốt rồi.
Hôm sau, khi Hùng còn chưa kịp hoàn hồn vì lời nhắn đêm qua, thì bất ngờ nhận được thông báo có người gửi tin nhắn riêng qua tài khoản chính thức fanpage của Dương — điều mà chưa một fan nào từng nhận được.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Anh đang có lịch trình ở gần khu em làm. Nếu em rảnh, có muốn đi uống cà phê chút không?
Hùng nhìn chằm chằm vào màn hình, cả người dường như không tin vào mắt mình. Tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Đây có tính là… hẹn hò riêng không nhỉ?
Cuối cùng, cậu chỉ nhắn lại hai chữ thật ngắn gọn:
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬 Em đồng ý.
Chiều hôm đó, ở một quán cà phê nhỏ nằm khuất trong con hẻm yên tĩnh, họ gặp nhau lần thứ hai. Không có ánh đèn flash, không có biển LED sáng rực, chỉ có hai người ngồi đối diện bên chiếc bàn gỗ đơn giản.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//nhìn Hùng, môi cong cong cười// Lần này gặp nhau mà em còn run như bữa trước không?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cười ngại// Run… nhưng là vì hồi hộp thôi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Còn anh thì sao? Không sợ bị bắt gặp à?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//nhấp ngụm cà phê, ánh mắt khẽ trầm xuống// Thật ra anh sợ chứ. Nhưng anh muốn thử một lần được sống thoải mái như người bình thường. Dù chỉ vài tiếng.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//nhẹ giọng// Em biết áp lực của anh lớn mà…
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
Nhưng cũng mong anh có thể sống thật hơn với cảm xúc của mình. Đừng gồng gánh mãi như vậy.
Dương nhìn Hùng thật lâu. Trong ánh mắt ấy, Hùng thấy được sự mệt mỏi xen lẫn biết ơn. Có lẽ, với Dương lúc này, cậu không chỉ đơn thuần là một người hâm mộ nữa.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//dịu dàng// Em tốt với anh quá rồi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//cười nhỏ// Vì em thích anh mà.
Chiều muộn dần buông xuống. Họ rời khỏi quán cà phê trong im lặng, cùng nhau đi bộ dọc con hẻm vắng. Đôi khi, hạnh phúc chẳng cần phải ồn ào…

Lời Hứa Nhỏ

Sau buổi cà phê hôm ấy, Hùng và Dương bắt đầu trò chuyện thường xuyên hơn. Những tin nhắn trở thành thói quen, xen giữa lịch trình dày đặc của Dương và những ngày làm việc lặp đi lặp lại của Hùng. Họ dần tạo nên một thế giới nhỏ, chỉ có hai người.
Một tối muộn, Dương nhắn tin khi Hùng vừa tắt đèn chuẩn bị ngủ.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Ngủ chưa?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//nhìn màn hình cười, trả lời//💬 Vừa định ngủ thì thấy tin nhắn anh, tỉnh hẳn rồi nè.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Mai anh có lịch trình bay ra Hà Nội, chắc vài hôm mới về.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬 Ừm, nhớ giữ sức khoẻ nha.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬 Lịch kín vậy có mệt không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Mệt chứ… nhưng có em nhắn tin thì đỡ mệt phần nào rồi.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//đánh chữ mà tim như muốn nhảy ra ngoài//💬 Em lúc nào cũng ở đây, anh cứ mệt thì nói em nghe.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Ừ. Mai anh rảnh buổi tối, nếu được thì gọi video nha?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬 Được. Đợi anh.
Ngày hôm sau, khi đêm đã khuya, Dương gọi video thật. Hùng nhìn khuôn mặt hơi phờ phạc nhưng vẫn ráng mỉm cười của Dương trên màn hình mà thương vô cùng.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
📲 Hôm nay có gì vui không anh?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//cười nhẹ//📲 Chắc vui nhất là được nhìn em thế này. Chỉ tiếc không ôm được.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//đỏ mặt, cười nhỏ//📲 Anh lắm lời thật đấy…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//nhìn thẳng vào màn hình, giọng bỗng chậm lại//📲 Hùng này… Biết là anh ích kỷ, nhưng anh vẫn mong tụi mình có thể tiếp tục thế này. Dù không công khai, không ai biết, nhưng chỉ cần có em ở đây… anh thấy đủ.
Hùng nghe mà vừa ấm vừa nhói ở ngực. Cậu biết Dương đang cố bảo vệ sự nghiệp, nhưng lòng cậu vẫn mong một ngày hai người có thể đường hoàng đứng cạnh nhau. Không cần lén lút, không phải sợ ánh mắt soi mói của thiên hạ.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//khẽ cười, nhưng mắt hơi rưng//📲 Em hiểu mà… Nhưng anh cũng hứa với em đi.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//nghiêm túc hẳn//📲 Hứa gì?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
📲 Hứa là nếu một ngày anh cảm thấy đủ vững vàng, anh sẽ nắm tay em bước ra ánh sáng. Không cần phải trốn tránh nữa.
Dương nhìn Hùng hồi lâu, mắt sâu hun hút qua màn hình.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//rất chậm rãi//📲 Anh hứa.
Khoảng cách trên màn hình có thể xa, nhưng lời hứa nhỏ ấy đã làm Hùng mỉm cười trong đêm, vững tin chờ đợi.
Nhưng rồi, sự nghiệp của Dương càng ngày càng bay cao. Album mới đạt kỷ lục tiêu thụ, các hợp đồng quảng cáo quốc tế liên tục tìm đến. Lịch trình dày đặc khiến những lần gặp riêng hiếm dần, chỉ còn lại vài dòng tin nhắn tranh thủ lúc nghỉ.
Một hôm, sau hai tuần liền không gặp, Dương cuối cùng nhắn:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Mai anh có vài tiếng trống, mình gặp nhau nhé?
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
//vội gõ lại//💬 Ở đâu?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Chỗ cũ. 3 giờ chiều.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Lần này anh tự lái xe qua, an toàn hơn.
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬 Ừm… Em đợi.
Ngày hôm sau, giữa cái nắng oi bức, Hùng ngồi trong quán cà phê cũ. Ly nước trước mặt vơi phân nửa, ánh mắt cứ nhìn ra ngoài mong ngóng. Gần 30 phút trôi qua, Dương vẫn chưa đến.
Hùng nhìn điện thoại. Không có tin nhắn. Không có cuộc gọi. Tim bắt đầu lo lắng.
Rồi một tin nhắn cuối cùng cũng tới, chỉ ngắn ngủi:
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💬 Xin lỗi em. Anh kẹt ở studio vì họp đột xuất. Không kịp tới rồi…
Hùng siết chặt điện thoại, hít sâu rồi nhắn lại:
Lê Quang Hùng
Lê Quang Hùng
💬 Không sao đâu. Công việc quan trọng mà. Em về trước nhé.
Không một lời trách móc, không giận hờn. Nhưng trong lồng ngực Hùng, có điều gì đó đang rạn dần mà cậu không dám gọi tên.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play