Bệnh Nhân Số 17
Chương 1 — Vườn Hoa Cho Kẻ Sát Nhân
tác giả
Lưu ý: ....
không có:)
Vào mùa xuân thứ ba kể từ khi Lê Quang Hùng bị đưa vào Viện Tâm thần trung ương, căn phòng số 17 vẫn giữ mùi ẩm mục của tường sơn loang lổ và thuốc an thần dạng khí. Mỗi buổi sáng, cô y tá trẻ đều lặng lẽ thay ga giường, lau sàn nhà, và kiểm tra xem con gấu bông xám đã được may lại chưa.
Không ai nói chuyện với hắn nhiều. Hắn không nguy hiểm, ít ra là sau liều thuốc 200mg mỗi tối. Nhưng ánh mắt hắn thì không ai quên được. Ánh mắt trẻ thơ bị kẹt trong thân xác người trưởng thành, ánh mắt vừa ngơ ngác, vừa vặn vẹo như một bức tranh bị xé đôi.
Hôm ấy là thứ Năm. Người đàn ông cao lớn mặc áo khoác đen xuất hiện lúc 9 giờ 12 phút sáng.
Nv phụ
Y tá: Lê Quang Hùng, có người thăm.
Hắn đang ngồi bệt dưới đất, gác cằm lên đầu gối, đôi mắt đờ đẫn hướng về chậu hoa cỏ nhỏ ngoài cửa sổ. Khi nghe tiếng gọi, hắn không trả lời, chỉ ngước nhìn người đó một lúc thật lâu. Rồi hắn cười.
Lê Quang Hùng
Anh lại tới.
Trần Đăng Dương bước vào, không mặc cảnh phục. Hắn đi thẳng đến chiếc ghế gỗ bên góc phòng, ngồi xuống. Trong tay, hắn cầm một bọc vải nhỏ – khi mở ra, là một nhánh hồng đỏ thẫm, kèm theo chiếc kẹp gấu dễ thương bằng vải.
Hùng lập tức bò đến như một đứa trẻ con, giằng lấy bông hoa, không thèm nhìn người đối diện.
Lê Quang Hùng
Không còn gai //Hắn xị mặt//
Trần Đăng Dương
Anh nhổ hết rồi.
Dương nhìn hắn, ánh mắt không rõ là thương xót, hay bất lực.
Trần Đăng Dương
Vườn hoa vẫn còn. Anh chăm từng ngày.//Một lát sau, anh nói khẽ//
Lê Quang Hùng
Anh tưới nước bằng gì?//Hùng ngẩng lên. Đôi mắt lấp lánh//
Lê Quang Hùng
Không. Ý em là… máu.
Không khí lạnh hơn một nhịp.
Lê Quang Hùng
Em thích hoa hồng thấm máu. Như lần cuối… ba em nằm, anh nhớ không?
Trần Đăng Dương
Đừng nhắc lại chuyện đó.
Lê Quang Hùng
Em chỉ nhắc vì đó là lần đầu em thấy anh khóc.//Hắn cười ngọt ngào, như thể kể một chuyện tình buồn//
Trần Đăng Dương
Em không nhớ em đã làm gì sao?
Lê Quang Hùng
Có chứ. Em giết ông ta. Bằng cái kéo cắt giấy. Em đâm năm lần. Máu văng đầy gấu bông của em. Anh nói sẽ giặt, nhưng anh vứt nó rồi.
Trần Đăng Dương
Anh xin lỗi.//Dương quay mặt đi. Một chút đỏ hiện lên trên mi mắt//
Lê Quang Hùng
Không sao. Em tha thứ cho anh rồi. Vì anh trồng lại vườn hoa.
Hắn chạm tay vào cánh hoa hồng, nhẹ nhàng như vuốt má tình nhân. Rồi bất ngờ hắn cười lớn.
Lê Quang Hùng
Anh biết không, hôm qua em mơ thấy mình cắm đầu vào bụi hồng. Gai đâm vào cổ. Em thấy máu em chảy ra như nước tưới hoa. Hoa nở rất đẹp.
Trần Đăng Dương
Đừng nói mấy giấc mơ đó nữa, Hùng.
Lê Quang Hùng
Vì nó thật quá à?
Không ai nói gì thêm. Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc và tiếng Hùng vặn người, lưng tựa vào chân Dương, như một con mèo ngoan.
Lê Quang Hùng
Anh có sợ không? //Hắn hỏi//
Lê Quang Hùng
Rằng một ngày nào đó em sẽ giết anh.
Dương không trả lời ngay. Hắn đưa tay vuốt tóc người dưới chân mình, như thể tìm lại chút gì đó của một Hùng ngày xưa.
Trần Đăng Dương
Anh chỉ sợ… một ngày em không còn yêu anh nữa.
Lê Quang Hùng
Vậy thì anh phải chắc… em còn điên. //Hùng im lặng thật lâu. Rồi hắn nghiêng đầu, ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh//
CHƯƠNG 2 — ANH ĐÃ CHỌN MỘT KẺ ĐIÊN
Ba năm trước, trong hồ sơ của Phòng hình sự, Lê Quang Hùng là cái tên gây chấn động nhất tháng Sáu. Một sinh viên năm cuối đại học mỹ thuật, giết cha ruột bằng năm nhát kéo, trong phòng khách, giữa ban ngày.
Không có lời khai rõ ràng. Không có dấu hiệu tự vệ. Không có dấu hiệu chống cự từ nạn nhân.
Chỉ có máu, và nụ cười trẻ thơ dính máu của hắn.
Hồ sơ của hắn bị đóng lại nhanh chóng vì có chuẩn đoán tâm thần phân liệt giai đoạn hoang tưởng. Dương là người phụ trách điều tra vụ đó. Nhưng hắn không bao giờ viết báo cáo chi tiết.
Bởi vì hắn đã lặng lẽ đem tang chứng — con gấu bông nhuốm máu — về nhà, và giặt nó bằng tay.
Nv phụ
Đồng nghiệp: Anh bị điên.
Đó là câu đầu tiên mà đồng nghiệp nói khi biết Dương đến viện tâm thần mỗi tuần để “thăm bệnh nhân.”
Trần Đăng Dương
Anh cũng điên.
Sáng hôm nay, sau cuộc gặp tại phòng số 17, Dương không đi làm. Hắn ghé qua căn nhà gỗ nhỏ ở ngoại ô. Một mình.
Vườn hồng hắn trồng cho Hùng nằm sau hàng rào gỗ trắng, đã bắt đầu nở. Máu chưa từng tưới lên đây. Nhưng hắn nhớ từng ngón tay Hùng chạm vào gai, cười như trẻ con bị thương lần đầu.
Dương đứng giữa vườn hoa, tưởng tượng giọng nói ấy, ánh mắt ấy, đôi môi ấy… Hắn thở dài. Mồ hôi rịn ra hai bên thái dương.
Lần nào cũng thế. Cứ sau khi gặp Hùng, hắn sẽ phát sốt. Nhưng là thứ sốt không thuốc nào hạ.
Viện tâm thần, chiều cùng ngày.
Lê Quang Hùng được đưa ra ngoài sân, tay bị còng vào ghế sắt để “giải trí có kiểm soát.”
Hắn thấy một bóng áo đen đứng bên hàng rào. Tim đập lệch một nhịp. Dương không bao giờ đến hai lần một ngày. Nhưng hôm nay, hắn đến.
Lê Quang Hùng
Lén ra đấy à?
Lê Quang Hùng
Anh là cảnh sát mà.
Trần Đăng Dương
Anh từ chức rồi.
Hùng im bặt. Một lúc lâu sau
Lê Quang Hùng
Vì em à?//hắn hỏi khẽ//
Dương không trả lời. Hắn cúi xuống, đặt tay lên đầu gối Hùng.
Trần Đăng Dương
Anh mệt vì phải lựa chọn giữa em và công lý. Nên anh vứt công lý đi.
Hùng ngửa đầu cười khanh khách. Rồi đột ngột nghiêng người, áp má vào lòng bàn tay Dương, mắt nhắm nghiền.
Lê Quang Hùng
Dẫn em về vườn hoa được không?
Dương rút tay lại. Nhìn quanh.
Bảo vệ không để ý. Cửa sau không khóa. Hôm nay có một khoảng trống. Và hắn, vốn là cảnh sát, biết rõ hệ thống giám sát của nơi này yếu ở đâu.
Nhưng tối hôm đó, vào lúc 11 giờ 46 phút, bệnh nhân số 17 biến mất khỏi giường. Không một tiếng động. Không một vết máu.
Hắn đứng giữa vườn hoa, dưới ánh đèn vàng ố mờ mờ từ nhà gỗ hắt ra.
Chân trần, áo mỏng, gấu bông lủng lẳng trên tay. Hùng quay người lại khi nghe tiếng cửa gỗ mở.
Dương đứng đó, không nói.
Lê Quang Hùng
Anh dẫn em về nhà.
Lê Quang Hùng
Thế gọi là gì?
Trần Đăng Dương
Anh dẫn em về nơi không ai biết đúng sai nữa.
Hùng nhấc một cành hoa, nhìn nó như thể nó sống.
Lê Quang Hùng
Vậy… ở đây, em có được yêu anh không?
Trần Đăng Dương
Chỉ cần em đừng tỉnh lại.//Dương tiến đến. Rất chậm.Hắn quỳ một chân xuống trước Hùng, chạm môi vào mu bàn tay hắn, nhẹ như chạm vào vết sẹo cũ//
Trần Đăng Dương
Thế thì anh phải giữ em điên mãi.
CHƯƠNG 3 — GIỮ EM ĐIÊN MÃI
Vườn hoa hồng không còn là nơi thanh thản nữa.
Dương bắt đầu thấy điều đó vào đêm thứ hai, khi hắn tỉnh dậy lúc 3 giờ sáng và thấy Hùng đang cầm kéo, ngồi cắt từng cánh hoa.
Không phải cắt để ngắm. Mà là cắt một cách máu lạnh — cắt từng cánh, từng cánh, cắm lên gấu bông như thể khâu xác một con gì đó.
Dương đứng tựa cửa, không nói gì.
Hắn đã quen với sự kỳ quái đó.
Chỉ là... giờ nó gần quá, thật quá.
Lê Quang Hùng
Anh nghĩ em sẽ sớm ổn lại à?// Hùng đột ngột lên tiếng mà không nhìn//
Lê Quang Hùng
Hay anh muốn em điên mãi… để anh không phải thấy tội lỗi?//Giọng hắn khàn, nhưng không vô hồn. Mà tỉnh táo đến rợn người//
Trần Đăng Dương
Tội lỗi gì?//Dương siết tay thành nắm đấm//
Lê Quang Hùng
Vì yêu một kẻ giết cha. Vì bỏ ngành, vì che giấu em. Vì nhìn thấy em như thú hoang mà vẫn muốn hôn lên từng vết xước trên người em.
Dương không đáp. Hắn bước đến, chậm rãi, quỳ xuống bên cạnh.
Nhìn Hùng cắt xong cánh hoa cuối cùng và khâu nó vào trán con gấu.
Lê Quang Hùng
Đẹp không?// Hùng hỏi, mắt lóe lên như đứa trẻ//
Lê Quang Hùng
Anh muốn em thành gấu bông không?
Trần Đăng Dương
Sao em hỏi vậy?
Lê Quang Hùng
Vì em muốn nằm im. Muốn mềm. Muốn được ôm, được giữ lại, được yêu.
Trần Đăng Dương
Anh yêu em rồi. //Dương đặt tay lên cổ tay Hùng, ghì nhẹ//
Lê Quang Hùng
Vậy nếu mai em giết anh, anh có tha thứ không? //Hùng quay sang, nhìn hắn chăm chăm//
Lê Quang Hùng
…Nếu em giết chính mình trước mặt anh thì sao?
Dương không trả lời.
Hắn chỉ cúi xuống, áp môi lên má Hùng – nơi vẫn còn mùi thuốc khử trùng của viện.
Sáng hôm sau, Hùng không ngủ dậy trên giường.
Dương hoảng, đi khắp nhà tìm, tưởng hắn đã bỏ đi hoặc... đã tự sát thật.
Nhưng Hùng đang nằm dưới bếp, cuộn mình như mèo trong một cái tủ nhỏ.
Trên tay là con gấu bông có cánh hoa hồng khâu vào trán.
Trần Đăng Dương
Mở cửa ra.
Lê Quang Hùng
Em không muốn là người.
Lê Quang Hùng
Em muốn làm con thú anh nuôi.
Hùng nhìn Dương từ bên trong.
Hắn cười, ánh mắt điên dại nhưng lại… khát khao.
Lê Quang Hùng
Anh có xích không?
Lê Quang Hùng
Vậy cột em lại bằng gì đó. Em không muốn bỏ trốn. Em sợ chính mình…
Trần Đăng Dương
Anh không cần xích. Vì em sẽ không đi đâu cả. //Dương cúi xuống, ôm hắn vào lòng//
Lê Quang Hùng
Chừng nào thì anh chạm vào em?
Lê Quang Hùng
Không phải kiểu chạm đó. //Hùng thì thầm, môi kề tai Dương//
Lê Quang Hùng
Mà kiểu… người đàn ông chạm vào con thú bị thương, để nó biết là nó vẫn còn có giá trị sống.
Dương hôn lên tóc hắn.
Không phải dục vọng.
Mà là mê muội.
Hắn đang yêu một con thú hoang – biết giết, biết dối trá, và cũng biết cần yêu.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play