Tử thần đến lúc nào, chính bản thân tôi cũng chẳng hay biết. Việc sống chết có số định sẵn rồi.
Với một nhân viên văn phòng, điều đáng sợ nhất chính là tăng ca và không có tiền.
" Cuối cùng cũng tan ca rồi! Đi uống chút sinh tố lúa mạch đi"
" Đi thôi, nay cũng là tối thứ sáu rồi, giải tỏa áp lực công việc! "
Anh Sơn trưởng phòng, hỏi tôi:
" Thụy Vũ, cậu có đi cùng chúng tôi không? "
" Tôi có hẹn ăn cơm cùng gia đình, hôm khác tôi ăn cùng mọi người nhé! "
Tàn tạ sau một ngày dài, lê bước trên con đường quen thuộc trở về nhà, tôi nhận được cuộc gọi từ em gái mình .
" Anh hai trên đường về, ghé hiệu sách mua em cuốn tiểu thuyết
" Năm dài tháng rộng, ta nguyện đợi nàng " với nha! "
" Anh nhớ là em đã có một cuốn rồi mà? Sao giờ lại muốn mua thêm nữa "
" Em làm mất rồi! Anh không đọc nên không biết nó hay cỡ nào, mà em có nói anh cũng không hiểu thế nào là phong tình ".
Với châm ngôn sống :
" Tôi có thể không có tình yêu, nhưng không thể không có tiền "
Thì đúng là cốt truyện cẩu huyết này, tôi không hiểu nổi cũng phải .
Gió đêm thổi qua lạnh buốt, men theo lối nhỏ đến hiệu sách quen thuộc nơi góc phố.
Cuốn sách nằm trên kệ, in dòng chữ vàng nổi bật không lẫn vào đâu được .
Tự sách sặc mùi bi lụy
" Mối tình thanh mai trúc mã hợp rồi lại tan, vượt qua bao nhiêu mưu kế .Cuối cùng họ hạnh phúc đến cuối đời "
Lắc đầu thở dài, chẳng buồn nghĩ thêm, ai ngờ chính vào khoảnh khắc ấy ....
Rầm!
Ánh đèn từ chiếc xe ô tô mất lái, đi ngược chiều, lao đến.
Tiếng bác tài hét ầm lên:
" Cậu kia! Mau tránh đường!
Quá muộn rồi! Một lực va đập khủng khiếp, thân xác văng xa một khoảng. Máu nóng trào nơi khóe miệng, đầu nặng trĩu, tiếng ồn ào xung quanh vọng lại.
" Gọi cấp cứu đi! Có người gặp tai nạn ?"
" Tìm số người nhà gọi cậu ta!"
Ký ức cuối cùng tôi thấy là mẹ tôi đang khóc, bên cạnh là nhỏ em.
" Mẹ ơi! Xin đừng buồn vì sự ra đi của con, hãy sống tốt."
Tiếng kèn trống từ đâu vọng lại. Tôi chợt mở mắt, thấy nơi đây là một lễ cưới như trên phim cổ trang vậy.
" Chà! Đoàn làm phim đầu tư thật! "
Linh hồn tôi hòa vào không gian ấy. Có vẻ người kia là tân lang khoác hỷ phục đỏ, khách khứa đông đúc .
Tân lang về phòng, linh hồn tôi cũng trôi theo
" Cái gì vậy? Tôi không muốn xem cảnh nóng"
À không! Tôi chỉ mắc lại ở ngoài sân
Tên đó thay hỷ phục, cưỡi ngựa rồi đi trong đêm, để lại tân nương trong phòng.
" Phụ thân các ngươi dám làm xấu mặt ta! Vậy thì hai đứa nhóc các ngươi chịu thay hắn vậy! "
Vút ...Vút ! Tiếng roi quật vào da thịt hằn lên
Nhìn nữ tử cầm roi đánh đứa bé trai, mà tôi không làm gì được.
Bỗng nhiên nàng ta bị một viên gạch đập vào đầu bất tỉnh .
"Đây rốt cuộc là đâu?"
Có vẻ tôi đã thấy ký ức của ai đó, chứ không phải cảnh quay phim
" Đây là ký ức của ta! Còn ngươi là ai tự nhiên xuất hiện? "
Quay qua nơi phát ra tiếng nói đó, là nữ tử mặc trang phục có chút kỳ lạ.
" Tôi là Thụy Vũ, cô tên gì? Cô nói tôi xuất hiện trong ký ức của cô là sao? "
" Ta tên Tử Hạ! "
Đầu tôi có chút nhức nhức, liền hỏi lại xác nhận lần nữa :
" Cô là Trần Tử Hạ?"
Sao cái tên này giống tên pháo hôi của tiểu thuyết sến súa kia thế không biết?
" Sao ngươi biết họ của ta? nói mau! Không ta bóp chết ngươi ! "
Vậy là tôi đã biết rõ hoàn cảnh của mình là gì rồi! Đây không phải phim trường, mà là linh hồn tôi xuyên qua thời đại này .
Mẹ kiếp! Có ai xuyên không mà đen như tôi không?
Tin tốt là tôi chưa xuống hoàng tuyền mà đến thế giới này .
Tin buồn là tôi không có hệ thống!
Không có bàn tay vàng!
" Chờ đã! Tôi chỉ là người bị tai nạn xuyên không thôi mà, cô bình tĩnh "
Nhìn cục gạch dừng lại trong gang tấc, Tôi thở phào
"Nói rõ ràng coi!"
" Tôi không biết tại sao mình xuyên qua! Nhưng qua ký ức này, tôi thấy cô là pháo hôi sống không quá mười tập trong cuốn
" Năm dài tháng rộng, ta nguyện đợi nàng ."
Khi phu quân cô về thấy bọn trẻ bị đánh liền hưu thư, trả về nhà liền bị phụ thân đánh đầy vết thương ."
Cô ta ngồi xuống gần tôi, giọng nói trầm thấp :
" Ta là nam không phải nữ nhân! Ta đã cảm thấy thế giới này có chút kỳ lạ? Hóa ra cũng chỉ là sự tồn tại trong cuốn thoại bản ngươi đọc, việc ngươi xuất hiện ta cũng không lấy làm lạ ".
Tôi thất thần khi tiếp nhận thông tin.
Cái gì vậy? Sao pháo hôi lại là nam?
Sao hắn lại cưới nam chính?"
Trong nguyên tác có nói giới tính của kế mẫu này không nhỉ?
" Thế nên là! Ta chán sống rồi, thể xác đó cho ngươi"
Chưa kịp phản ứng, tôi bị hắn túm cổ ném vào luồng ánh nhập vào thân thể .
Giờ thì hay rồi! Tôi thành pháo hôi sống không quá mười tập đầu .
" Tên khốn Tử Hạ! Chờ đó "
( từ chương sau nhân vật chính sẽ xưng " Ta " thay vì " Tôi " cho phù hợp )
Ánh sáng chói lòa... luồng sáng kéo ta khỏi bóng tối mịt mờ.
Từng tia nắng trưa xuyên qua khe cửa sổ nhỏ hẹp, hắt lên bức tường đất nứt nẻ loang lổ. Ngôi nhà ba gian đơn sơ, mùi ẩm mốc thoang thoảng sau cơn mưa.
" Tạ đại phu! Tầm bao lâu thì Tử Hạ tỉnh lại?"
" Người bệnh mất máu khá nhiều! Ta đã băng bó xong, chỉ cần đều đặn đúng giờ sắc thuốc uống là được ".
" Cảm tạ đại phu, may có ngài giúp "
" Cứu người là trách nhiệm của ta, giờ ta qua bên nhà Lý thẩm, có chuyện gì qua gọi ta . "
Khẽ mở mắt, nhìn không gian xung quanh .
Là một căn phòng nhỏ, kế bên có tủ quần áo đã bám bụi, bên cạnh là bàn trang điểm nhỏ.
Cạnh!
Cửa phòng khẽ mở có một đứa bé gái mặt mũi sạch sẽ, khẽ lén nhìn ta ánh mắt có chút sợ hãi. Thấy người trong phòng tỉnh lại liền chạy ra.
Lát sau có một cậu nhóc chạy lại, để bát thuốc trên bàn. Nhìn thằng bé dè chừng có vẻ rất sợ nguyên chủ .
Đây là con của nam chính sao?
Đau đầu quá ! Sao lại không nhớ gì hết vậy?
Ta ôm đầu, những vòng băng quấn chặt. Đầu đau như búa bổ,mồ hôi lạnh túa ra .
" Nếu dì đã tỉnh ...vậy uống thuốc ... cho mau khỏi"
" Uống thuốc! Uống thuốc cho khỏi bệnh "
Ta cất giọng khàn khàn hỏi:
" Này! Hai nhóc tên gì vậy?"
Hai huynh muội ngơ ngác nhìn nhau, đứa bé trai nhìn ta đầy căm phẫn liền trả lời:
" Diệp Lâm Nam 7 tuổi "
" Con tên là Thiều Hoa, lên 5 tuổi rồi! "
Nhìn đứa bé gái đáng yêu trước mắt, ta không kìm lòng được.
" Dì không nhớ huynh muội con tên gì sao? chả nhẽ mất trí nhớ rồi! "
Đúng là con nam chính có khác ! Rất thông minh.
Ta tính xoa đầu nó thì cậu bé kéo em gái ra sau lưng, vội nói :
" Đừng đánh muội muội !
Con không nên lấy gạch ném vào người!"
Nói xong hai huynh muội ôm nhau bật khóc, ta vội thu tay lại thầm nghĩ.
" Tử Hạ ơi Tử Hạ! Bình thường ngươi đã làm gì với tụi nhỏ vậy hả? Dám đánh con của nam nữ chính."
Thấy tình hình không ổn ta liền trấn an:
" Thật sự là ta không nhớ gì cả !Trước kia ta có làm gì sai, mong hai đứa bỏ qua. Từ giờ ta hứa sẽ thay đổi".
Ta cố bò tới gần tụi nhỏ, cúi đầu xin lỗi .
Đột ngột di chuyển, máu lại túa ra tấm băng trắng, ta nhìn máu đỏ nhỏ từng giọt ra lòng bàn tay. Mắt hoa lên, ngã thẳng xuống đất
Bụp!
Dọa hai đứa nhỏ kinh hồn bạt vía! Chạy vội ra ngoài la lên:
"Bà nội! Người mau vào xem đi! Dì Hạ lại ngất xỉu rồi? "
Lần nữa mở mắt, trời đã về chiều. Ánh nắng giờ đã nhạt màu, gió đồng hun hút thổi vào khe cửa.
Tiếng chân người bước từ ngoài sân vào, tiến đến gian buồng gõ lên nền đất khô khốc. Lộc cộc!
Bóng dáng một bà lão xuất hiện, bưng bát thuốc bốc khói nghi ngút đặt trên bàn .
" Tử Hạ! Con tỉnh rồi sao? Nãy ta nghe Tư Nam nói con bị mất trí nhớ "
Bà lão này đóng vai trò gì trong cốt truyện này nhỉ?
Nguyên chủ à?
Ngươi lôi ta vào đây! Mà không nói rõ cho ta biết hoàn cảnh hiện tại là gì?
Ta biết phải đối mặt với tình cảnh hiện tại ra sao!
" Đây là nơi nào?
Bà lão trả lời :
" Đây là Vĩnh Dạ Quốc, thời Viêm Hạ, niên hiệu Thuận Thiên năm thứ mười hai''.
Tại sao ta lại không nhớ được chút gì cả?"
Thấy vẻ ngơ ngác của ta, bà lão thở dài :
" Nơi đây là thôn Bích Châu. Con gả vào Diệp gia ta đã được 4 tháng "
" Vậy! Người là mẹ chồng con?"
Mẹ chồng ngồi bên mép giường, cất giọng tình nghĩa.
" Ta biết, con phải chịu ủy khuất khi gả vào Diệp gia.Một cô nương tuổi xuân như hoa, ai chả mong cưới hỏi đàng hoàng, phu thê đầu bạc bên nhau. Vậy mà đêm tân hôn nó lại bỏ mặc con đi nhập ngũ nơi biên ải"
Không biết vì lý do gì? Mà nguyên chủ lại gả qua đây,nhưng khúc này ta nhớ chi tiết .
Sau khi về phòng tân hôn, nam chính nói gì đó khiến nguyên chủ tức giận,hắn thay y phục đi ngay trong đêm.
Chỉ có nguyên chủ là biết hắn nói gì ?
Bà dừng lại, khẽ thở dài. Ánh mắt chất chứa, khẽ nhìn hai đứa trẻ đang len lén nhìn nơi góc cửa.
Ta liền nói:
" Mẫu thân cứ nói đi! Con xin nghe lời mẫu thân dạy bảo?"
"Nhưng ta mong con ... có thể yêu thương hai đứa trẻ này! Chúng không có tội".
Ta nhất thời không biết phải đáp lại sao.
" Con không biết lúc trước ra sao? nhưng từ giờ trở đi, con hứa sẽ không làm tổn thương đến hai đứa nhỏ"
" Nếu có gì ủy khuất cứ nói với ta! Cũng trút giận lên tụi nhỏ, cũng như dằn vặt chính mình! "
Mẹ chồng kẽ xoa đầu ta, nước mắt từ đâu trào ra!
Liệu lời hứa muộn màng này! Có còn kịp để xoa lành vết thương tâm bệnh không? Ta không biết
Quan trọng nhất là! Ta phải sống sót ở thời đại này như nào đây!
Gió đêm luồn qua khe cửa, vết thương đau nhức ta không thể nào ngủ nổi.
Nhớ lại nội dung cốt truyện
Từ nhỏ Diệp Lâm Phong và Sơ Tình đã là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau tại nơi thôn Bích Châu. Nàng dịu dàng như nước, hắn kiên định như tùng.
Tình cảm ấy vốn đã khắc sâu tận tâm can, chuyện tình tưởng chừng đẹp ấy, lại bị phụ mẫu nữ chính cận lực ngăn cản! Vì mối hiềm khích năm xưa.
Họ tính gả nàng cho tên đồ tể làng bên để đại ca có tiền lấy vợ. Vượt qua mọi gian khó, bao lần gặp gỡ, thề hẹn dưới ánh trăng.
Nam chính làm việc ngày đêm kiếm đủ sính lễ để rước nàng vào cửa. Họ có hai đứa con! Cuộc sống tưởng chừng đã viên mãn, bỗng một ngày nữ chính trên đường về nhà mẹ đẻ liền biến mất, bặt vô âm tín.
Hắn tưởng chừng phát điên mà tìm kiếm tung tích, đã hai năm trôi qua vô vọng! Chỉ toàn tin đồn nàng đã bị thổ phỉ sát hại. Hàn thị thấy con trai ngày càng tiều tụy, lo cho hai đứa cháu thiếu mẹ chăm sóc. Bèn rước nguyên chủ về nhà.
Vì hiếu nghĩa với cha mẹ, hắn cắn răng chấp nhận mối hôn sự. Trong đêm tân hôn, hắn liền bỏ đi, đến nay cũng đã được ba năm.
Vậy cốt truyện cũng đã đi đến gần cuối chặng đường, chỉ còn hai năm nữa Diệp Lâm Phong sẽ trở về! Có công hộ giá quan phủ khỏi đám thổ phỉ, liền được vị quan ấy hứa báo đáp ơn cứu mạng.
Hắn chỉ mong tìm lại được thê tử, khi biết con mình bị nguyên chủ đánh đập, liền hưu thư .Quan phủ dựa vào bức chân dung, tìm thấy nữ chính là nô tì trong một tửu lâu họ sống hạnh phúc, viết tiếp phần kết phía sau.
Số phận của nguyên chủ chính là, bị phụ thân đánh chết trong đêm giá lạnh khi hết giá trị.
Trước đây cứ nghĩ nó chỉ cẩu huyết thôi!
Đến khi đích thân trải nghiệm, chính mình trải qua hoàn cảnh này. Mới thấy cốt truyện còn nhiều điểm chưa thỏa đáng!
Tại sao nữ chính lại mất tích?
Khi nguyên chủ gả qua! Họ chưa từng nghi ngờ hắn là nam nhân sao?
Nếu lúc động phòng, Diệp Lâm Phong bỏ đi, chưa lộ ta còn tin.
Kể cũng lạ, chả nhẽ gia đình chồng chưa từng nghi ngờ ?
Muốn biết phải thử hỏi nguyên chủ!
" Tử Hạ! Ngươi ... có ở đó không?"
Không gian yên tĩnh, đáp lại chỉ có tiếng gió đầu đông rít lên từng hồi.
Một luồng sáng lạnh bay vào từ khe cửa, qua ánh trăng sáng lạnh đầu đông, có thể nhìn rõ.
Ta thấy một người mặc y phục màu đỏ, ngồi trên tủ gỗ, tay cầm cục gạch. Gương mặt thanh tú, ưa nhìn. Hai hốc mắt đen kịt đang chảy ra chất lỏng màu đen.
Chân đung đưa, cất giọng trầm thấp:
" Ngươi! ... gọi ta ... có chuyện gì?"
Nhìn bóng hình trước mắt, khiến ta không khỏi sợ hãi, hét lên:
" A! ... có! "
Bóng hình thoát cái đã ngồi cạnh ta, đưa tay bịt miệng lại, ngăn tiếng hét phát ra
" Suỵt! ... Đừng sợ! Ta không ăn thịt ngươi đâu? Thụy Vũ "
Bàn tay lạnh buốt chạm vào da thịt, khiến ta tỉnh táo lại, lúc này hắn mới buông tay.
" Sao ngươi ... ngươi lại xuất hiện với bộ dạng này?"
" Ta làm sao? Ngươi sợ à!"
"Sợ! Tất nhiên là sợ rồi! "
Thử nghĩ cảnh tượng y như những bộ phim ma chiếu rạp có quỷ tân nương xuất hiện như vậy xem! Tim có muốn bay ra không?.
" Đúng là có chuyện mới gọi ngươi. Có biết Thẩm Sơ Tình mất tích vì lý do gì không?"
" Sao ta biết được! Ta có phải nàng ta đâu? Chỉ nghe đồn, nàng ta bị lũ thổ phỉ sát hại cướp của "
Nhìn hắn có vẻ không vui, ta liền đổi giọng hỏi :
" Việc ngươi giả nữ gả qua đây! Chả lẽ mọi người không nhận ra điểm bất thường sao? "
" Họ không biết! Khi ta 16 tuổi liền gả qua đây, thấy ta gầy gò, xanh xao họ cũng chỉ nghĩ là thiếu ăn".
Bất chợt hắn quay ra hỏi ta:
" Ngươi nói mình tới từ nơi khác! Biết thế giới này chỉ là một cuốn thoại bản, vậy kết cục của ta là gì?"
" Kết cục của ngươi! Chính là bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà. "
Ta không dám kể kết cục bi thương của hắn, chỉ sợ hắn lại từ bỏ cơ hội sống .
" Đây vốn là thân thể của ngươi!
Ta chỉ là linh hồn xa lạ thế chỗ, đã đến lúc ngươi nên quay về."
Hắn im lặng không đáp, máu từ hai hốc mắt đen kịt chảy xuống khuôn mặt trắng bệch.
" Ta không muốn! Cuộc đời ta như một tấm giẻ rách, chắp vá. Ngươi không hiểu đâu? Thụy Vũ!"
Dù không biết quá khứ của hắn như thế nào? Nhưng ta cũng không thể coi như đây là thân thể mình được.
" Ngươi cũng đâu có hiểu ta? Sống ở nơi này, ta không muốn một chút nào!"
Tại sao tôi lại đến nơi này? một nơi thiếu thốn đủ thứ, cần thiết cho cuộc sống.
Ngay cả cơm trắng hạt nào ra hạt nấy cũng không có mà ăn! Con xin lỗi mẹ vì trước giờ hay bỏ bữa .
Khi có chiến tranh, bách tính di tản tán loạn.
Dịch bệnh bùng phát là có thể hòa mình vào lòng đất.
Sống nơi thâm sơn cùng cốc này, còn lắm thú dữ!
Nếu lỡ dây vào những kẻ quyền thế ngập trời, liền mất mạng như chơi.
Muối còn quý như vàng!
Nước mắt ta đã rơi tự lúc nào, nhìn về phía trước tựa đêm đen mịt mờ.
Thấy ta khóc! Hắn đưa bàn tay lạnh buốt xoa đầu ta.
" Nơi đó tốt đến vậy sao?"
"Đúng vậy!
Ban đêm sẽ sáng như ban ngày, không bị bóng tối bao phủ. Nhà nhà ai cũng có cơm để ăn, nam nữ bình đẳng đều có thể đi học, và đi làm việc phù hợp với năng lực "
" Vậy ngươi có thể thử cuộc sống ở nơi này! Phong cảnh cũng rất đẹp, có những món ngươi chưa từng ăn qua.Rất đáng để thử?"
Nhìn vào hai hốc mắt trống đen kịt ấy sợ quá ta liền nói:
" Ngươi có thể quay về hình dáng thường ngày không? Đừng để vậy dọa ta".
Khuôn mặt đáng sợ ban nãy giờ đã chuyển sang lành lặn như trước.
" Nhìn vậy xem có phải đẹp hơn không?"
Tiếng người gõ kẻng và hô lên từ nơi xa vọng lại
Keng ! Keng!
" Đêm canh ba! Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa."
Sau đó là tiếng gà gáy từ xa vọng lại
Ò Ó O!
như một dàn âm thanh cộng hưởng. Từ nhà này đến nhà khác.
" Nghe này Thụy Vũ! Ta không còn nhiều thời gian, nhưng ngươi cứ thay ta sử dụng thân thể này. "
Download MangaToon APP on App Store and Google Play