[Cực Hàng] Ký Ức Đau Thương
Chap 1
Tiếng chuông báo thức réo rắt phá tan sự yên tĩnh của buổi sớm đầu thu. Tả Hàng vươn vai, cố gắng thoát khỏi cơn ngái ngủ còn vương lại. Hôm nay là một ngày đặc biệt. Hôm nay cậu sẽ chính thức bước vào ngôi trường cấp 3 danh tiếng, nơi mà cậu đã đổ biết bao mồ hôi, nước mắt để chạm tới.
Ký ức về những đêm dài thức khuya bên sách vở, những bài kiểm tra khó nhằn ở ngôi trường cấp 2 tồi tàn lại ùa về. Nhưng tất cả đều xứng đáng. Cậu mỉm cười khi nghĩ đến điểm số ấn tượng, thành quả của sự kiên trì không ngừng nghỉ.
Đồng Vũ Khôn
Tả Hàng, dậy thôi! Kẻo muộn bây giờ!
Tiếng gọi trong trẻo từ ngoài phòng vọng vào. Đó là Đồng Vũ Khôn, người bạn thân đã cùng cậu vượt qua những năm tháng cấp 2 đầy thử thách, và cũng là người bạn duy nhất đồng hành cùng cậu đến được ngôi trường cấp 3 này.
Tả Hàng vội vàng vệ sinh cá nhân, mặc lên bộ đồng phục mới tinh. Cậu nhìn mình trong gương, chiếc áo sơ mi trắng thẳng tắp, cà vạt xanh đen được thắt gọn gàng. Một cảm giác phấn khích xen lẫn chút bồn chồn len lỏi trong lòng.
Đồng Vũ Khôn
Sẵn sàng chưa, Tả Hàng? Chúng ta sẽ làm nên chuyện ở đây!
Đồng Vũ Khôn hào hứng, nụ cười rạng rỡ thường trực trên môi. Cậu ấy lúc nào cũng tràn đầy năng lượng tích cực, và đó là điều Tả Hàng luôn trân trọng.
Tả Hàng
Đương nhiên rồi. //đáp, giọng pha chút quyết tâm.// Cố gắng hết mình thôi.
Hai chàng trai cùng nhau bước ra khỏi cổng khu chung cư. Ánh nắng ban mai trải dài trên con phố, những hàng cây hai bên đường vẫn còn đọng sương đêm. Con đường đến trường hôm nay dường như dài hơn, nhưng mỗi bước chân đều mang theo niềm hy vọng mới. Họ trò chuyện rôm rả về những dự định sắp tới, về các câu lạc bộ, về những môn học mà họ muốn thử sức.
Đồng Vũ Khôn
Tả Hàng, cậu có nghĩ chúng ta sẽ gặp lại ai đó không? //bỗng hỏi, giọng trầm xuống một chút.//
Tả Hàng khựng lại, nụ cười trên môi chợt tắt. Cậu biết Đồng Vũ Khôn đang nhắc đến ai. Nhóm bạn cũ cấp 1.
Những người đã từng thân thiết, từng chia sẻ mọi thứ, nhưng rồi lại trở thành vết sẹo trong lòng cậu. Sau vụ việc năm đó, cậu đã cắt đứt mọi liên lạc, không muốn nhắc đến, không muốn gặp lại.
Tả Hàng trả lời cộc lốc, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cố gắng xua đi những hình ảnh không mấy tốt đẹp trong quá khứ. Cậu thầm cầu mong, mong rằng họ sẽ không học cùng trường. Mong rằng cậu sẽ không phải đối mặt với những gương mặt đã từng khiến cậu mất niềm tin.
Đồng Vũ Khôn nhận ra sự thay đổi trong Tả Hàng. Cậu biết người bạn mình đã chịu tổn thương sâu sắc đến mức nào sau chuyện cũ. Cậu không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Tả Hàng, truyền đi sự ủng hộ thầm lặng.
Khi hai người đặt chân đến cổng trường trung học Phổ Thông Quốc Tế Thượng Hải, một ngôi trường nguy nga và tráng lệ, họ không khỏi choáng ngợp. Sân trường rộng lớn, những tòa nhà hiện đại, và hàng trăm học sinh đang nô nức tìm lớp. Không khí tấp nập, ồn ào và đầy sức sống.
Đồng Vũ Khôn
Đông quá nhỉ //cảm thán, rồi kéo tay Tả Hàng.//
Đồng Vũ Khôn
Đi thôi, chúng ta đi tìm bảng phân lớp.
Hai cậu đi theo dòng người, cố gắng tìm kiếm tên mình trên danh sách. Tả Hàng nín thở, hy vọng mình sẽ được xếp vào một lớp học tốt, với những người bạn mới. Khi tìm thấy danh sách lớp 10A, Tả Hàng vội vàng rà soát tên mình. Tả Hàng. Đúng rồi! Ngay bên dưới là Đồng Vũ Khôn. Cậu thở phào nhẹ nhõm, ít nhất có Đồng Vũ Khôn bên cạnh thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng rồi, ánh mắt Tả Hàng lướt xuống thêm một chút. Tim cậu như hẫng đi một nhịp.
Trương Cực.
Tô Tân Hạo.
Chu Chí Hâm.
Trương Trạch Vũ.
Trương Tuấn Hào.
Trương Mai.
Từng cái tên như một nhát dao cứa vào tâm trí Tả Hàng. Những cái tên mà cậu đã cố gắng quên lãng suốt mấy năm qua, giờ lại hiện diện rõ ràng ngay trước mắt. Hóa ra, điều cậu lo sợ nhất đã trở thành hiện thực. Cậu đã gặp lại họ. Và tệ hơn nữa, họ lại học cùng lớp với cậu.
Đồng Vũ Khôn nhìn sắc mặt Tả Hàng tái mét, đôi mắt cậu bạn nhìn chằm chằm vào bảng danh sách. Cậu lập tức nhận ra điều bất thường, ánh mắt cũng dò theo. Rồi cậu cũng thấy. Những cái tên quen thuộc từ quá khứ.
Đồng Vũ Khôn
Tả Hàng... //khẽ gọi, giọng đầy lo lắng.//
Tả Hàng không trả lời. Cậu cảm thấy lồng ngực mình bị bóp nghẹt, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Nụ cười và sự hân hoan ban sáng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nỗi sợ hãi và thất vọng vô bờ. Ngôi trường mới, nơi cậu tưởng sẽ là khởi đầu của một cuộc sống mới, lại hóa ra là nơi những bóng ma từ quá khứ đang chờ đợi.
Chap 2
Tả Hàng đứng sững, đôi mắt dán chặt vào danh sách lớp. Đồng Vũ Khôn ôm vai cậu, cảm nhận rõ sự run rẩy từ người bạn.
Đồng Vũ Khôn
Tả Hàng, cậu sao vậy? //khẽ hỏi.//
Tả Hàng
//hít một hơi thật sâu.//Không sao. Mình đi thôi.
Tả Hàng
//cố gắng giấu đi sự hoảng loạn.// Chúng ta vào lớp thôi.
Đồng Vũ Khôn gật đầu, biết rằng Tả Hàng không muốn nói thêm lúc này. Hai người tìm đến phòng học lớp 10A. Cánh cửa gỗ mở rộng, bên trong đã có khá nhiều học sinh.
Đồng Vũ Khôn
Tả Hàng, chỗ kia còn trống này. //chỉ vào hai chiếc bàn gần cửa sổ, cuối lớp.//
Họ nhanh chóng ngồi vào chỗ. Tả Hàng cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng ánh mắt cậu không ngừng lướt qua những gương mặt quen thuộc đang ngồi phía trên.
Anh ấy trông đã cao lớn hơn rất nhiều, mái tóc đen hơi rối, ngồi cạnh Trương Mai. Tả Hàng cảm thấy một cơn nhói lên trong lòng khi thấy Trương Mai liếc nhìn về phía cậu với một nụ cười khó hiểu.
Đồng Vũ Khôn
Họ chưa thấy mình đâu, //khẽ nói.// bình tĩnh nào.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên ngoài hành lang. Một người đàn ông cao ráo, dáng vẻ thư sinh bước vào lớp.
Dư Vũ Hàm
Chào các em. Tôi là Dư Vũ Hàm, giáo viên chủ nhiệm lớp 10A. //giọng ấm áp và điềm tĩnh.//
Dư Vũ Hàm
Rất vui được gặp các em. Từ giờ chúng ta sẽ cùng nhau trải qua ba năm học cấp ba đầy ý nghĩa.
Cả lớp đồng thanh "Chào thầy ạ."
Đồng Vũ Khôn
//mỉm cười.// Được rồi, bây giờ thầy muốn các em lần lượt đứng lên giới thiệu bản thân nhé. Bắt đầu từ hàng đầu tiên.
Từng học sinh lần lượt đứng lên, giới thiệu tên và một vài sở thích. Tả Hàng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi đến lượt những người ở hàng trên.
Trương Cực
Chào mọi người, mình là Trương Cực. Rất vui được học cùng lớp.
Trương Cực đứng lên, giọng nói tự tin. Ánh mắt anh lướt qua lớp, và dừng lại một khoảnh khắc ở vị trí của Tả Hàng. Tả Hàng cúi mặt xuống, giả vờ đang nhìn sách.
Đồng Vũ Khôn
Trương Cực nhận ra cậu rồi. //thì thầm vào tai Tả Hàng.//
Tiếp theo là Trương Mai. Cô ta đứng lên, nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng Tả Hàng cảm thấy có gì đó giả tạo trong ánh mắt cô ta.
Trương Mai
Chào các bạn, mình là Trương Mai. Mong được mọi người giúp đỡ.
Ánh mắt cô ta liếc nhanh về phía Tả Hàng, như một lời thách thức thầm lặng.
Khi đến lượt Tô Tân Hạo, cậu ấy đứng lên, giọng có chút ngập ngừng.
Tô Tân Hạo
Mình là Tô Tân Hạo. Rất vui...
Ánh mắt cậu ấy thoáng liếc về phía Tả Hàng rồi nhanh chóng cụp xuống.
Đồng Vũ Khôn
Thằng đó chắc là biết chuyện gì đó. //lầm bầm.//
Chu Chí Hâm
//đứng lên sau Tô Tân Hạo, ánh mắt kiên định.// Mình là Chu Chí Hâm. Có gì cần giúp cứ nói với mình.
Ánh mắt Chu Chí Hâm quét một vòng quanh lớp, dừng lại lâu hơn một chút ở chỗ Tả Hàng, nhưng không phải là ánh mắt dò xét, mà là ánh mắt suy tư.
Lần lượt, Trương Trạch Vũ và Trương Tuấn Hào cũng giới thiệu. Trương Trạch Vũ có vẻ căng thẳng, trong khi Trương Tuấn Hào lại nhìn thẳng về phía Trương Trạch Vũ với ánh mắt quan tâm đặc biệt. Cả hai người đều liếc nhìn Tả Hàng nhưng không có động thái gì rõ rệt.
Cuối cùng, đến lượt Tả Hàng và Đồng Vũ Khôn.
Tả Hàng
Chào các bạn, mình là Tả Hàng. Rất vui được học cùng mọi người.
Tả Hàng đứng lên, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh nhất có thể. Cậu không nhìn vào nhóm bạn cũ, chỉ tập trung vào thầy Dư Vũ Hàm.
???
Tả Hàng? Là Tả Hàng đó! //tiếng thì thầm vang lên từ hàng trên.//
???
Wow, đúng là cậu ấy thật!
Trương Cực khẽ nhíu mày nhìn về phía Tả Hàng. Trương Mai quay hẳn người lại, ánh mắt đầy vẻ thích thú.
Dư Vũ Hàm
Còn em? //mỉm cười nhìn Đồng Vũ Khôn.//
Đồng Vũ Khôn
Chào mọi người, mình là Đồng Vũ Khôn. Mong được làm quen với tất cả.
Đồng Vũ Khôn giới thiệu một cách tự nhiên, rồi nắm nhẹ tay Tả Hàng, như để truyền thêm sức mạnh cho bạn. Cậu cũng không hề né tránh ánh mắt của Trương Mai hay Trương Cực.
Thầy Dư Vũ Hàm nhìn hai cậu học trò cuối lớp, đặc biệt là Tả Hàng, với một ánh mắt đầy quan tâm và suy nghĩ. Anh đã tinh ý nhận ra sự căng thẳng trong lời giới thiệu của Tả Hàng, và cả những ánh mắt khác trong lớp đang đổ dồn về phía cậu.
Dư Vũ Hàm
Được rồi, cảm ơn các em. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu buổi học đầu tiên nhé.
Thầy Dư Vũ Hàm nói, chuyển hướng sự chú ý của cả lớp.
Nhưng đối với Tả Hàng, buổi học này có lẽ sẽ không bao giờ bình thường được nữa. Cậu cảm thấy như có hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn vào mình, và áp lực từ quá khứ đang đè nặng lên đôi vai.
Đồng Vũ Khôn
Tả Hàng, cậu ổn chứ? //khẽ hỏi, khi Tả Hàng ngồi phịch xuống ghế.//
Tả Hàng
Không biết nữa. //thở dài.//
Tả Hàng
Mình không biết liệu mình có thể ổn được không.
Chap 3
Buổi học đầu tiên trôi qua trong sự căng thẳng của Tả Hàng. Cậu cố gắng tập trung vào lời giảng của thầy Dư Vũ Hàm, nhưng tâm trí luôn bị xao nhãng bởi những ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía mình từ hàng trên.
Khi chuông báo giờ giải lao vang lên, cả lớp ồn ào hẳn lên. Tả Hàng lập tức thu dọn sách vở, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ.
Đồng Vũ Khôn
Tả Hàng, cậu đi đâu vậy? //nhìn thấy Tả Hàng có vẻ vội vàng.//
Tả Hàng nói cụt lủn, ánh mắt né tránh. Cậu không muốn ở lại đây một giây phút nào, không muốn đối mặt với bất cứ ai trong số họ.
Đồng Vũ Khôn
À, để mình đi cùng cậu. //nhanh chóng đứng dậy.//
Đồng Vũ Khôn
Chúng ta tranh thủ ra ngoài hít thở chút không khí.
Trương Mai
Ôi, ai đây? Không phải là Tả Hàng sao? Lâu quá không gặp nhỉ?
Trương Mai đứng ngay bên cạnh bàn của Tả Hàng, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt lại như tia độc. Trương Cực đứng cạnh cô ta, nét mặt có chút phức tạp nhìn Tả Hàng.
Tả Hàng
Trương Mai. //giọng lạnh tanh.//
Trương Mai
Chào Tả Hàng. //tiếp lời, giọng điệu vẫn giữ vẻ vui vẻ quá mức.//
Trương Mai
Cậu cũng học ở đây sao? Thật bất ngờ. Cứ nghĩ với... à mà thôi.
Cô ta cố ý dừng lại, liếc mắt sang Trương Cực và một vài người bạn khác đang đứng gần đó.
Trương Cực
//nhíu mày.// Mai, cậu nói gì vậy?
Trương Mai
À, không có gì đâu Trương Cực. //cười khúc khích.//
Trương Mai
Chỉ là mình hơi bất ngờ khi Tả Hàng cũng vào được trường này thôi. Dù sao thì, trình độ học ở trường cấp 2 của cậu ấy... cũng hơi...
Cô ta không nói hết câu, nhưng cái nhún vai và ánh mắt ám chỉ đã nói lên tất cả.
Đồng Vũ Khôn
//nắm chặt tay, định lên tiếng.// Này Trương Mai, cậu...
Tả Hàng ngăn lại, ánh mắt cậu tối sầm. Cậu không muốn gây sự ngày đầu tiên. Cậu nhìn thẳng vào Trương Mai.
Tả Hàng
Có lẽ tớ không được như cậu, Mai. Nhưng tớ đã vào được đây, bằng chính sức lực của mình.
Trương Mai
À, đúng rồi. Sức lực của cậu thì không ai dám nghi ngờ. //nói, giọng vẫn ngọt xớt.//
Trương Mai
Chỉ là... đôi khi may mắn cũng rất quan trọng, nhỉ? Nhất là trong những kỳ thi quan trọng.
Cô ta nhấn mạnh từ "may mắn" và "kỳ thi quan trọng", khiến Tả Hàng giật mình.
Trương Cực
//nhìn Trương Mai.// Mai, đủ rồi đấy.
Trương Mai
Mình nói gì sai sao? //quay sang Trương Cực, ánh mắt tỏ vẻ ngây thơ.//
Trương Mai
Chẳng phải đó là sự thật sao? Hay là cậu đã quên mất năm đó Tả Hàng vì sao mà không vào được trường cấp 2 tốt không?
Ngay lập tức, Tô Tân Hạo, Trương Trạch Vũ, Chu Chí Hâm và Trương Tuấn Hào đều quay lại nhìn Trương Mai. Tô Tân Hạo có vẻ bồn chồn, Trương Trạch Vũ thì cúi gằm mặt.
Đồng Vũ Khôn
Chuyện đó thì liên quan gì đến bây giờ? //không nhịn được nữa, cậu bước lên một bước.//
Đồng Vũ Khôn
Quá khứ đã qua rồi. Cậu không nên cứ nhắc lại như vậy.
Trương Mai
//cười khẩy.// Ồ, cậu là ai thế? Bạn mới của Tả Hàng à?
Trương Mai
Có vẻ cậu thân với cậu ấy quá nhỉ. Cậu có biết gì về Tả Hàng không mà nói hay vậy?
Đồng Vũ Khôn
Mình biết Tả Hàng là người giỏi giang và cậu ấy không đáng bị như thế! //đáp trả gay gắt.//
Trương Cực
Được rồi, được rồi, mọi người bình tĩnh đi. //chen vào, cố gắng xoa dịu tình hình.// Mai, đừng nói nữa.
Trương Mai
Thôi được rồi. //nhún vai.//
Trương Mai
Chỉ là mình muốn chào hỏi bạn cũ thôi mà. Xem ra Tả Hàng vẫn vậy nhỉ?
Trương Mai
Vẫn... dễ tổn thương thế. //liếc Tả Hàng lần cuối, rồi kéo Trương Cực rời đi.//
Tả Hàng đứng đó, lồng ngực phập phồng. Lời nói của Trương Mai như những mũi kim đâm thẳng vào tim cậu, khơi lại vết sẹo cũ. Cậu cảm thấy buồn nôn.
Đồng Vũ Khôn
Tả Hàng, cậu không sao chứ? //lo lắng hỏi, vội vàng đỡ lấy vai bạn.//
Tả Hàng
Không sao. //thì thầm, giọng khản đặc.//
Tả Hàng
Mình chỉ... mình chỉ không muốn gặp lại họ chút nào.
Thầy Dư Vũ Hàm, người đang chuẩn bị tài liệu trên bục giảng, đã quan sát toàn bộ cuộc đối thoại. Ánh mắt anh dừng lại trên bóng lưng của Tả Hàng và Đồng Vũ Khôn, chứa đựng sự suy tư sâu sắc.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play