[DuongHung] CHÚNG TÔI ĐƯỢC SINH RA TỪ MÂY VÀ ĐÁ
Chap 1 - Giấy khen học sinh giỏi Toán
Dì Phước
Hùng nè! Trời cũng khuya rồi con mau về đi, còn đống vải ở đây để các cô lo!
Lê Quang Hùng
À dạ thôi, con may nốt đơn váy cuối cùng luôn cho rồi. Kiếm tiền phải chịu khó mà cô
Dì Phước
Mày cứ cứng đầu như vậy đi! Rồi để xem, con gái thường không thích kiểu con trai cứng đầu như vậy đâu..
Dì Phỉ
Cô nói nó làm gì, tính nó vốn như thế từ bé, khó nói lắm bà ơi. Mà... còn để kiếm tiền nuôi 3 đứa em nhỏ ở nhà nữa, nó dành cả ngày ngồi trên bàn may như thế cũng dễ hiểu mà.. //ngồi cắt vải//
Lê Quang Hùng
Chỉ có dì Phỉ là hiểu con!
//cười lớn//
Chú Lộc
Hùng này! //đứng từ xa gọi vọng tới//
Chú Lộc
Nay vườn mơ nhà chú chín hết cả rồi! Sáng mai ghé nhà chú, chú cho vài quả chín cây mang về
Lê Quang Hùng
Dạ, thôi chú! Chú cho cháu nhiều thứ lắm rồi, cháu ngại lắm không nhận đâu!
Chú Lộc
Chú cho mấy đứa em nhỏ nhà mày, chứ có nói cho mày đâu! Chú chỉ nhờ mày mang về dùm thôi
Dì Phỉ
Hahhahaha! //cười lớn//
Dì Phước
Ông này! //Phì cười//
Lê Quang Hùng
//cậu thấy thế, cũng mỉm cười theo//
DẪN TRUYỆN
Tiệm may nằm nép trong góc chợ cũ, mái tre thấp, hiên phủ một tấm vải chắp vá đã phai nắng ba mùa Tết.
Bên trong, ánh sáng không bước vào nhiều, chỉ đủ để thấy bụi bay lửng lơ như tơ trời mắc kẹt giữa không trung.
Tiếng máy may không vang lớn. Tiếng kim chỉ nhỏ như một tiếng thở dài.
Mỗi lần xuyên qua vải là một tiếng soạt thật nhẹ...
Lê Quang Hùng
//Đứng dậy, giũ nhẹ mảnh vải thừa dính trên quần//
DẪN TRUYỆN
Gần đến cuối năm, dịp Tết cũng sắp tới, nên đơn may của Hùng cũng tăng vọt. Dù là vậy, nhưng Hùng luôn cố gắng làm thêm giờ, để kiếm thêm tiền, nuôi 3 đứa em nhỏ.
DẪN TRUYỆN
Hùng thắt mũi chỉ cuối, gập chiếc áo chàm vừa xong đặt lên chồng đồ.
Tiệm may nhỏ đã yên ắng từ lâu, chỉ còn tiếng kéo vải văng vẳng trong trí nhớ.
Ngoài hiên, dây búp bê giấy đong đưa khe khẽ, gió lùa qua làm rung một con chưa vẽ mặt.
Cậu đứng dậy, tắt đèn dầu, giũ nhẹ vạt áo rồi bước ra.
Tiếng cửa sắt khép lại kêu khẽ, văng vẳng trong sương, như ngày đã chốt xong, chỉ còn đêm là chưa chịu đi ngủ.
Lê Quang Hùng
Đơn cuối cùng trong ngày, cũng là đơn cuối cùng trước Tết. Chắc ngày mai dậy sớm mở tiệm lại thôi..
Lê Quang Hùng
Châu ơi! Anh về rồi này
DẪN TRUYỆN
Từ trong nhà, 3 đứa em nhỏ chạy ra đón anh hai về nhà.
Khánh Châu - chị ba (11 tuổi)
Khánh Nhật - anh tư (9 tuổi)
Khánh Băng - em út (4 tuổi)
Lê Quang Hùng
Ừ~ //ngồi xuống, ôm lấy chúng vào lòng//
Khánh Châu
Anh à! Hôm nay anh phải dạy lại thằng Nhật đi! Nó hư lắm rồi, chẳng chịu nghe lời em gì cả!
Khánh Nhật
H- hồi nào!!?? Tại chị ba không nói rõ đó là cái gì chứ bộ!
Lê Quang Hùng
Có chuyện gì? Bé ba nói anh nghe coi
Khánh Châu
Nó vẽ tùm lum lên giấy khen học sinh giỏi Toán của em!! Vẽ cái gì không biết nữa!! Mà vẽ ngay giữa luôn đó, chỗ có tên em luôn mới tức chứ! //cô bé gắt lên, mặt hầm hầm như sắp khóc//
Khánh Nhật
Tại chị ba không nói đó là giấy gì chứ bộ, em tưởng giấy trắng nên mới lấy vẽ thôi!
Khánh Châu
Em-!! Anhh, anh coi thằng Nhật kìaa
Lê Quang Hùng
Thôi thôi, được rồi, từ từ giải quyết được không?
Khánh Châu
Em để dành dán lên tường Tết này cho đẹp, giờ sao dán được nữa! //cô bé chìa tấm giấy khen cũ bị nhàu nhăn ra trước mặt Hùng, giọng vừa ấm ức vừa tức//
DẪN TRUYỆN
Tờ giấy khen học sinh giỏi Toán bị nhăn góc, giữa tờ là một sinh vật ba mắt tròn vo như đậu đen nở to.
Khánh Nhật
Em vẽ con rồng đó chớ bộ! Rồng bay lên trời đó, cho chị học giỏi hơn nữa!
Khánh Châu
Rồng gì mà như con dơi bị đạp vô mặt?! Cái này là giấy khen, không phải giấy vẽ!!
Khánh Nhật
Chị keo kiệt quá trời! Có tờ giấy thôi làm gì thấy ghê dợ! //Nhật hậm hực, đá văng đôi dép//
Khánh Châu
Tờ giấy thôi á?! Tờ giấy này người ta phải học giỏi quắn cả não mới được đó nha!! Mà em phá tan tành rồi!!
Khánh Nhật
Thì em cũng định vẽ tên em vô cho có hai người được khen mà…
Khánh Châu
Trời đất ơi nghe nó nói kìaaaaa!! //Châu la toáng, nước mắt bắt đầu rơm rớm//
Khánh Châu
Anh Hùng ơi, anh coi nó coi, học thì không học, chỉ giỏi vẽ mấy con tào lao bí đao!!
Khánh Nhật
Ít ra em biết vẽ chứ không giống ai đó, chỉ biết học Toán khô queo như…

DẪN TRUYỆN
Tiếng Khánh Châu và Khánh Nhật vẫn vang vọng.
Đứa lớn gào tướng vì tờ giấy khen bị bôi bẩn, đứa nhỏ thì gân cổ giải thích lý do…
Rằng nó vẽ rồng để chị giỏi hơn.
Rằng nó đâu có ý phá.
Rằng nó tưởng ai cũng sẽ vui như nó.
Hùng không chen vào.
Cậu chỉ đứng đó, vai tựa cánh cửa gỗ, mắt nhìn hai đứa em xắn quần lấm lem, mặt nhăn nhó, cười bất lực.
Tờ giấy khen đó...
Một tờ giấy trắng in dòng
"Lê Khánh Châu - học sinh vượt bật môn Toán"
Vài dòng chữ in đậm, có dấu đỏ đóng chéo.
Người khác sẽ thấy nó tầm thường.
Nhưng với Hùng... đó là một thứ mà cả tuổi thơ cậu chưa từng được chạm tới.
Chưa từng có một ai gọi tên cậu lên bục.
Chưa từng có một ánh mắt tự hào nhìn theo.
Chưa từng có một tờ giấy nào để cậu nâng niu mà sợ rách.
Thế nên, khi thấy Khánh Châu cau có vì một vết mực nhỏ làm hỏng tấm giấy ấy,
Hùng không giận.
Chỉ thấy lòng chùng xuống.
Cậu nghe tụi nhỏ cãi nhau, nhưng tai như ù đi.
Trong một thoáng, cậu ước gì mình cũng từng được nổi giận vì một điều gì đó đáng để tự hào như vậy…
Một tấm giấy. Một thành tích. Một lần được khen.
Nhưng tất cả những gì Hùng từng có chỉ là…
“Nó nghỉ học lâu rồi.”
“Nó đi làm thuê phụ mẹ.”
“Thằng đó ngoan, nhưng khổ"
Lê Quang Hùng
Khánh Châu… em giận cũng đúng. Nhưng mà… giấy khen thì còn có thể có lại, chứ anh em trong nhà mà giận nhau thì uổng lắm...
Lê Quang Hùng
Nhật không nên vẽ lên đồ của người khác… còn Châu thì cũng đừng tiếc quá mà trách bé tư. Có ai khen mình học giỏi bằng cách vẽ con rồng đâu, đúng không?
Khánh Nhật
//Khánh Nhật cúi gằm, lí nhí// Dạ… em chỉ tính cho chị thêm sức mạnh học giỏi hơn nữa thôi mà… Em xin lỗi chị Châu…
Khánh Châu
//Châu hứ nhẹ một cái, rồi quay mặt đi, nhưng môi đã bớt mếu// Mai em lau sạch cho chị rồi dán băng dính vô chỗ rách đó nha…
Lê Quang Hùng
//Hùng mỉm cười, nụ cười đó, vừa tự hào, vừa buồn buồn//
(00h21)
- phòng bếp nhỏ -
DẪN TRUYỆN
Đêm ở Sặt Mây yên như chưa từng có ai buồn.
Tiếng côn trùng thi thoảng rền rĩ trong bụi chuối sau nhà, gió lùa khe khẽ qua khe cửa, lay lay tấm rèm cũ bạc màu.
Ba đứa nhỏ đã ngủ say, tay chân vắt chéo nhau như mớ rau rối, chỉ còn tiếng thở đều đều đọng lại trong căn nhà nhỏ.
DẪN TRUYỆN
Hùng ngồi bên chiếc bàn gỗ, ánh đèn dầu hắt lên mặt cậu một màu vàng nhạt, dịu như mùi khói bếp.
Tay cậu chậm rãi lật từng con búp bê giấy trắng, lấy bút mực nâu để vẽ mặt – từng đôi mắt khép hờ, từng nụ cười nhỏ nhắn.
Cậu làm không vội, cũng chẳng buồn ngủ.
Chắc là vì… lòng còn nặng mấy suy nghĩ chưa kịp trút.

DẪN TRUYỆN
“Lễ Treo Gió” – một tục lệ chỉ có ở Sặt Mây, là điều thiêng liêng mà bất kỳ đứa trẻ nào lớn lên ở ngôi làng này cũng từng tin là thật.
Người ta kể lại rằng, xưa kia có một vị tiên mang tên Tiên Gió, cứ vào đêm Giao Thừa, khi đất trời chuyển mình, ngài sẽ cưỡi gió xuân mà ghé qua từng hiên nhà.
Và nếu trên khung cửa sổ có một con búp bê giấy được treo bằng sợi chỉ đỏ, trên đó có vẽ mặt người và giấu trong tay một điều ước – thì điều ước ấy sẽ được Tiên Gió mang đi. Sang ngày đầu năm mới, khi cơn gió ấm đầu tiên của năm mới thổi sang, điều ước đó sẽ cùng bay mãi lên trời, rồi hóa thành thật.
Búp bê giấy không cần phải đẹp, chỉ cần có tâm ý.
Mặt búp bê không cần phải giống người thật, chỉ cần có cảm xúc.
Và điều ước, tuyệt đối không được nói thành lời – vì nếu gió nghe thấy người trần đọc ra, điều ước ấy sẽ tan thành mây khói.
Chính vì thế, suốt những ngày cuối năm, nhà nào cũng bận rộn chuẩn bị búp bê giấy, người người đứng trên ghế treo búp bê ngoài hiên, còn trẻ con thì líu ríu giấu điều ước trong lòng bàn tay.
Người làng Sặt Mây tin rằng:
Ai còn treo búp bê, người đó còn giữ được một niềm hy vọng để sống tiếp năm mới.
DẪN TRUYỆN
Một lúc sau, có tiếng dép lẹp xẹp lại gần. Là Khánh Châu.
Khánh Châu
Anh chưa ngủ hả? //con bé hỏi khẽ, mắt còn sụp sụp nhưng đã tỉnh hẳn//
Lê Quang Hùng
Ừa...Mấy bữa nữa giao thừa rồi, anh tranh thủ vẽ mặt cho xong
DẪN TRUYỆN
Châu không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ kéo cái ghế tre lại, ngồi cạnh anh.
Cô bé cầm một con búp bê còn trắng phau lên, cầm cây bút bằng 1 tay, tập vẽ theo đường nét Hùng từng dạy.
Khánh Châu
Anh Hùng nè… sao lúc nãy anh không la thằng Nhật? Mấy lần trước anh la nó ghê lắm mà…
Lê Quang Hùng
//Hùng cười nhẹ, đặt một con búp bê đã vẽ xong sang bên// Tại vì… hôm nay anh thấy nó cũng có lý do. Với lại… anh thấy em cũng quý tờ giấy đó giống như anh từng ước có một cái
Khánh Châu
//Châu ngừng tay. Ngó nhìn anh trai, ánh mắt ngơ ngác một chút, rồi cúi xuống tiếp tục vẽ miệng cho con búp bê//
Khánh Châu
Hồi xưa anh hai không có giấy khen thiệt hả? Một cái cũng không?
Lê Quang Hùng
Không. //Hùng nói, nhẹ tênh như thể đang kể chuyện ai khác//
Lê Quang Hùng
Anh nghỉ học sớm lắm...
Khánh Châu
//Châu im lặng.
Một con búp bê đã xong.
Em đặt qua 1 bên, bàn tay nhỏ xíu lại cầm thêm con khác//
DẪN TRUYỆN
Đèn dầu cháy khẽ, in bóng hai anh em lên vách nứa. Một cao, một thấp. Một quá khứ, một tương lai. Một nét buồn, một nét hiểu
Khánh Châu
Mai em vẽ thêm giúp anh nha. Nhiều lắm mới kịp...
Lê Quang Hùng
Ừ. Em vẽ đẹp lắm đó..
Khánh Châu
Còn… anh đừng buồn vì mấy cái giấy khen đó nữa nha. Mai mốt em được nhiều giấy, em viết tên anh vô luôn, được không?
DẪN TRUYỆN
Hùng bật cười.
Không phải kiểu cười vì vui, mà là kiểu cười vì… nghẹn lại trong tim.
Lê Quang Hùng
Ừ. Nhưng đừng viết lên giấy thiệt nha, chị ba Khánh Châu lại la đó!
DẪN TRUYỆN
Cả hai cùng bật cười.
Ngoài kia, gió vẫn thổi, nhưng đêm không còn lạnh nữa.
Chap 2 - Gặp phải người trước cổng Sặt Hạ
DẪN TRUYỆN
Sáng ở Sặt Mây lại mở màn bằng tiếng gà gáy và mùi tro bếp.
Ngoài sân, Khánh Châu đang vắt áo lên dây, còn Khánh Nhật thì lười biếng đánh răng bằng một tay.
Hùng xách giỏ búp bê giấy mới vẽ mặt xong hôm qua, chuẩn bị bày ra chợ phiên sáng ở đình làng.
DẪN TRUYỆN
Hôm nay là ngày họp chợ cuối năm đầu tiên.
Ở Sặt Mây, chợ phiên không lớn, chỉ họp vào các ngày 2, 5, 8 âm lịch.
Chợ không có quầy cố định, chỉ là mấy tấm chiếu trải ra đất, rồi ai tới trước thì bày hàng trước.
Người ta bán mọi thứ: bánh gai, gạo nếp, trầu cau, nón rách, quần áo cũ, thuốc nam, cả cá suối sống trong thau nhôm xách từ khe đá về.
DẪN TRUYỆN
Hùng ngồi một góc dưới tán cây xoan cạnh đình làng.
Mặt trời vẫn chưa lên hẳn. Lá xoan thưa, đổ bóng loang loáng lên vai cậu.
Tụi nhỏ xúm lại coi búp bê, cười khúc khích vì con nào cũng có mặt khác nhau. Có con cười toe, có con nhắm mắt, có con thì... khóc.
Cu Tí
Anh ơi con này sao lại khóc dợ??//một thằng nhóc 5 tuổi hỏi//
Lê Quang Hùng
//Hùng gãi đầu// Chắc nó... buồn ngủ, mà đêm qua gió chưa tới
DẪN TRUYỆN
Tụi nhỏ ồ lên, rồi giành nhau mua.
Giữa lúc cậu đang loay hoay xếp lại mấy con búp bê nằm lệch, thì một tiếng hỏi khẽ vang lên sau lưng:
Trần Đăng Dương
Xin lỗi... tôi có thể ngồi ở đây một chút được không?
DẪN TRUYỆN
Hùng quay lại.
Một người đàn ông khoảng ngoài hai lăm tuổi, áo sơ mi trắng, túi đeo chéo cũ kỹ, tay cầm quyển sổ và... mang mùi thuốc kháng sinh rất nhẹ.
Ánh mắt anh lạ lắm – giống như kiểu người đã đi qua rất nhiều thứ.
Lê Quang Hùng
Ngồi đi. Ở đây gió mát!
DẪN TRUYỆN
Người kia gật đầu, ngồi xuống bên cạnh.
Không mua gì, không nói thêm.
Chỉ ngồi.
Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng:
Trần Đăng Dương
Tôi tên là Dương. Vừa về làng sáng nay. Chỗ này là quê cũ… nhưng tôi không nhớ gì nhiều..
Lê Quang Hùng
Lâu chưa về hả?
Lê Quang Hùng
Vậy... là đi từ hồi nhỏ hả?
Trần Đăng Dương
Ừ, má mất sớm. Ba gửi lên phố sống với dì..
Lê Quang Hùng
Ồ.... Mà cho phép vô duyên xíu nha? Anh năm nay nhiêu tuổi rồi?
Lê Quang Hùng
Năm 93 hả? Vậy là.. ờmm.. //Hùng ngước mắt lên, lẩm bẩm tính tuổi//
Lê Quang Hùng
32 hả? Trời đất, nói 20 tui còn tin á! Hí hí
Trần Đăng Dương
Hả? //nhìn sang//
Lê Quang Hùng
Ờ... ờmm, không có gì..
DẪN TRUYỆN
Họ im lặng.
Hùng không hỏi thêm, Dương cũng không nói gì.
Cả hai như hai người xa lạ chia nhau một mảnh nắng, cùng nghe tiếng lá xoan rơi.
Trần Đăng Dương
//Dương vươn tay chụp lấy 1 con búp bê. Anh nhìn nó. Mặt nó cười, nhưng đôi mắt lại buồn//
Trần Đăng Dương
Cậu làm mấy thứ này à?
Lê Quang Hùng
Ừ, trước đêm giao thừa năm nào tôi cũng bày ra bán
Trần Đăng Dương
Mà... bán búp bê làm cái gì?
Lê Quang Hùng
//ngạc nhiên// Không nhớ à? Ở Sặt Mây, mỗi năm có “Lễ Treo Gió”. Đêm Giao Thừa, ai có điều ước thì treo búp bê giấy lên khung cửa sổ. Người ta tin là Tiên Gió sẽ ghé qua, mang điều ước ấy bay lên trời...
DẪN TRUYỆN
//Dương khựng lại một chút. Mắt anh dõi theo con búp bê đang nằm giữa những sợi nắng//
Trần Đăng Dương
Hình như hồi nhỏ... tôi cũng từng có một con như vậy. Nhưng giờ quên sạch rồi...
Lê Quang Hùng
//Hùng khẽ cười, giọng không trách móc// Chuyện làng, không giữ trong tim thì dễ bay đi lắm. Giống mấy con búp bê này nè. Không cột chặt lại là gió thổi mất tiêu
DẪN TRUYỆN
Dương cúi đầu. Tay anh vẫn cầm con búp bê, mắt nhìn đôi mắt vẽ bằng mực tàu – đôi mắt cười mà như sắp khóc.
Trần Đăng Dương
Còn ai tin không? Chuyện Tiên Gió ấy.
Lê Quang Hùng
Trong làng ai cũng tin cả!
DẪN TRUYỆN
Hùng thì vẫn cặm cụi sắp xếp lại những con búp bê trên chiếu. Những sợi nắng len qua kẽ lá, rơi lên tóc cậu – chói mà lại dịu dàng.
Trần Đăng Dương
Mà sao người ta không chia sẻ điều ước với gia đình nhỉ? Sao lại đi nói với búp bê?
Lê Quang Hùng
Gió không biết nói, nên người ta mới muốn gửi điều ước bằng búp bê đó!
Lê Quang Hùng
//Bỗng dưng khựng lại// ẤY CHẾT CHA!!!
Trần Đăng Dương
//giật bắn mình//
Trần Đăng Dương
gì.. gì thế??
Lê Quang Hùng
Sao giờ.. ah!! Ê ê ê mà… anh trông tiệm giùm tui một xíu được không? Tui đi lẹ thôi, chạy qua rừng Mơ gần lối Cầu Ngang rồi về liền! Anh cứ đứng bán như bình thường nha, ai hỏi giá thì chỉ vô cái bảng tre tre nè, còn tiền thối thì có hộp nhựa trong nè, tui chia từng loại sẵn hết rồi đó.
Lê Quang Hùng
Ừa, chứ còn ai vô đây nữa trời?! Tin ông đó nghe chưa, đừng có bỏ chạy nha.!!
DẪN TRUYỆN
Rồi không đợi Dương đồng ý hẳn, Hùng đã chạy biến khỏi chợ, tay còn vẫy:
Lê Quang Hùng
Cảm ơnnnn trước nhaaaaa!!
Trần Đăng Dương
Nè!! Cậu!!
DẪN TRUYỆN
Dương dõi theo bóng lưng Hùng dần xa, bất lực không nói gì
DẪN TRUYỆN
Đứng ngơ một hồi, mặt ngơ ngác, vì lần đầu tiên… có người tin mình tới mức để nguyên cái tiệm cho anh giữ.
DẪN TRUYỆN
Một bà cụ tiến lại, tay cầm cây gậy tre, hỏi
Bà cụ
Chú ơi, mấy con này để làm gì vậy? Treo cho đẹp hay có bùa phép gì? Bà mới tới nên không rành
Trần Đăng Dương
//Dương lật tấm bảng tre ra đọc, giọng đều đều//
– "Tục treo búp bê giấy là một phong tục cũ của làng Sặt Mây. Vào đêm Giao Thừa, người ta tin rằng nếu treo búp bê lên cửa sổ và ước thầm một điều, thì tiên Gió sẽ đưa điều ước ấy bay lên trời, và nó sẽ thành sự thật."
Bà cụ
//Bà cụ gật gù, cười móm mém//Thế chú bán cho tôi hai con, một con cười, một con khóc. Tôi treo cửa phòng thằng cháu cho nó ngoan ngoãn hơn một chút..
DẪN TRUYỆN
Dương loay hoay cho bà cụ búp bê, nhận tiền, thối đúng số.
Rồi người thứ hai tới.
Rồi người thứ ba.
Rồi một đám trẻ con chạy tới, ríu rít hỏi:
DẪN TRUYỆN
- Chú ơi chú ơi, con nào là con "học giỏi"?
– Chú ơi, con "dễ thương" ở đâu?
– Chú chú chú, viết điều ước xong là treo liền hả?
Trần Đăng Dương
//Dương ngồi xổm xuống, tay cầm bút, ghi điều ước cho một đứa nhỏ 5 tuổi không biết viết. Mặt anh, lần đầu tiên sau nhiều tháng, không còn mang nét sầu u uất – mà lại có gì đó rất… dịu dàng//
Lê Quang Hùng
Tui về rồi nèee! Quả mơ xịn luôn á, mọng nước lắm nghen!
DẪN TRUYỆN
Nhưng cậu đứng khựng lại khi thấy cảnh trước mắt.
Dương đang… ngồi xổm trước phản, gấp búp bê giấy cho một bé gái nhỏ xíu, miệng còn hướng dẫn:
Trần Đăng Dương
Dán mặt vô đây nha, dán nhẹ thôi không rách. Rồi, con cầm cây bút này, vẽ miệng cười lên cho chú đi!
DẪN TRUYỆN
Người qua lại vây đông. Mấy bà mấy cô đang cười rôm rả:
Dì Phỉ
Cái cậu bác sĩ này coi vậy mà khéo tay ha!
Dì Phước
Vừa đẹp trai vừa bán búp bê dễ thương, trời ơi cô thấy cái tiệm may bọn cô chắc mai mất khách lắm cho mà coi!
DẪN TRUYỆN
Hùng đứng ngơ một khúc. Cậu không biết nên cười hay khóc. Cái cảnh tưởng là… tiệm sẽ ế vì Dương lạnh như băng. Ai ngờ đâu…
Trần Đăng Dương
//Dương ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của Hùng// Ủa, về rồi hả? Bán được thêm sáu con. Một con kia bà cụ nói cho luôn khỏi thối tiền.
Lê Quang Hùng
Sáu... con..?
Trần Đăng Dương
Ừ, mà tôi không nhận lương đâu. Tiền vô hộp hết rồi. Cậu kiểm tra lại đi.
Lê Quang Hùng
Oh... nhìn anh Dương đây có vẻ lạnh lùng thế mà cũng biết bán đồ dễ thương quá ta ơi
Trần Đăng Dương
//Dương chống cằm, thản nhiên// Thì… cũng có lúc cần rã đông chứ?
Lê Quang Hùng
//bật cười//
DẪN TRUYỆN
Chiều ở Sặt Mây rớt xuống từng chút một, như nước chè vơi trong ấm đất. Mặt trời kéo bóng tre dài ra tới tận hiên nhà, lấp loáng trên mấy tàu lá chuối vừa chặt. Mấy con gà quê chẳng cần ai gọi, tự lững thững theo lối cũ mà về chuồng. Ngoài đồng, tiếng cuốc cuối cùng vang lên khẽ khàng rồi tắt lịm.
Trong làng, mùi khói bếp bắt đầu bay lên, thơm mùi củi khô và cá nướng. Trẻ con chạy nhảy cả buổi giờ đã ngồi yên, đứa bóc vỏ khoai, đứa cắn khúc mía. Không ai nói gì nhiều, chỉ nghe rõ tiếng gió len qua vách nứa, tiếng guốc mộc gõ nhẹ xuống nền sân. Buổi chiều ở đây không ồn ào — nó chỉ lặng lẽ đi ngang, chạm vào ai thì để lại một vệt nhớ.
DẪN TRUYỆN
Tiệm dọn dẹp dần khi chợ tan. Hùng trải mảnh vải đậy búp bê, cất tiền vào hộp, còn Dương thì… vẫn chưa về.
Lê Quang Hùng
Tôi tính mai làm thêm mẻ mới. Nếu rảnh thì… mai ghé phụ tiếp không?
Trần Đăng Dương
//Dương không nhìn, chỉ nhấc tay vẫy// Coi đã. Nếu mai trời đẹp, thì biết đâu tôi tới
Lê Quang Hùng
Tôi dọn lâu lắm, anh về trước đi, không cần đợi tôi
Trần Đăng Dương
À... mà Hùng nè
Trần Đăng Dương
Nói thật thì... Cậu cho tôi về chung nha, tại.. Đi 1 mình cũng buồn
Lê Quang Hùng
Tất nhiên! //Hùng đáp tỉnh bơ//
Trần Đăng Dương
Vậy... vậy à?
Lê Quang Hùng
Ừm! Thú thật thì tôi cũng muốn có 1 người bạn cùng về cho vui..
Trần Đăng Dương
//Ngẩng mặt lên trời// Ồ… chiều ở đây nhìn riết cũng ghiền nha.
Lê Quang Hùng
Ừ, chứ ở thành phố đâu có nghe tiếng gà gáy với mùi khói bếp đâu. Ở đây á, buồn thì có buồn, mà sống thì thật là sống...
DẪN TRUYỆN
Dương quay sang nhìn Hùng, thấy ánh nắng cuối cùng còn vương trên vành tai cậu, đỏ hoe và ấm. Anh không nói thêm gì nữa. Mà cũng chẳng cần.
DẪN TRUYỆN
Đường làng Sặt Mây là kiểu đường đất đỏ, trời mưa thì trơn, trời nắng thì bụi phủ lên chân như một lớp phấn mịn. Chiều nay, may thay, là một buổi nắng vừa tắt. Mặt trời chìm sau rặng cau, để lại phía sau một dải vàng nhạt loang dần sang màu khói bếp.
Hùng xách giỏ búp bê, Dương thì đút tay túi quần, cả hai đi song song, bước chậm như sợ làm náo động không gian quá yên ắng trước mắt. Hùng huýt sáo khe khẽ, miệng lẩm nhẩm gì đó — chắc là câu vè quê hay một điệu hát mà đám nhỏ trong làng hay nghêu ngao. Dương cười cười, giọng trầm mà nghe gần gũi như thể từng là dân quê chính hiệu:
Trần Đăng Dương
Hồi nhỏ tôi cũng từng đi chân đất như vầy nè. Đường thì gồ ghề, mà ngày nào cũng chạy xe đạp đi học, té sứt gối như cơm bữa...
Lê Quang Hùng
Té riết chắc chai luôn hả?
Trần Đăng Dương
Ờ… Chai chân thì ít, mà chai lòng thì nhiều. Phố thị làm người ta vậy đó.
DẪN TRUYỆN
Hùng im một chút. Tiếng dế bắt đầu râm ran dưới lùm cỏ ven đường. Trước mặt là cánh đồng vừa gặt xong, còn trơ những gốc rạ khô cong.
Lê Quang Hùng
Sao tự dưng về lại Sặt Mây vậy?
Trần Đăng Dương
Tại hết nổi rồi. Thành phố đâu phải chỗ ai cũng trụ được. Mỗi người có một chỗ thuộc về, mà tôi mất hơi lâu mới nhớ ra… chỗ mình nằm ở đâu
Lê Quang Hùng
//Hùng gật gù. Cậu không nói gì thêm, chỉ khẽ khàng// Ở đây nghèo, nhưng dễ thở, với dễ trải lòng hơn..
Trần Đăng Dương
Ờ, nghèo thiệt… nhưng nhìn mặt người ta cười không giả
DẪN TRUYỆN
Hùng quay sang, định kể thêm gì đó, nhưng thấy Dương đột ngột im lặng, mặt nghiêng đi, ánh mắt không còn theo bước chân nữa mà nhìn xa tận mấy cụm khói lam chiều.
Một lúc, Dương cất giọng – không lớn, không nhỏ :
Trần Đăng Dương
Hồi trước… tôi là bác sĩ giải phẫu mạch máu ở thành phố.
Trần Đăng Dương
Ông ấy… ba tôi, bị bệnh động mạch hiếm lắm, mạch máu phình to ở sát tim, mà lại quấn vô một đoạn thần kinh, nguy cơ vỡ là cực cao. Đưa ông ấy đi mấy chỗ mà ai cũng lắc đầu.
Lê Quang Hùng
...Anh phẫu thuật luôn cho ba mình luôn à?
Trần Đăng Dương
Ờ… Không ai làm, nên tôi xin vào làm chính.
DẪN TRUYỆN
Dương bật cười khan, nghe như tiếng gió quét qua mái nhà đổ cũ. Ánh hoàng hôn rọi lên mặt anh, loang loáng ánh cam nhạt, nhưng cái bóng xám trong mắt thì không tan được.
Trần Đăng Dương
Lúc đó người ta cản nhiều lắm. Bác sĩ không nên làm phẫu thuật cho người thân. Nhưng cô hai tôi khóc dữ lắm, nắm tay tôi van… “Chỉ có con, ba mày mới tin tưởng..” Tôi gật đầu. Tự tin lắm.
DẪN TRUYỆN
Anh dừng lại giữa đường. Đất đỏ dưới chân dường như cũng khựng lại. Hùng ngừng theo, nhìn anh.
Trần Đăng Dương
Nhưng... sơ suất nhỏ thôi, chỉ một cái nhịp lệch trong thao tác cắt mạch phụ… là đủ rồi. Mất máu quá nhiều, không kịp cầm lại
Trần Đăng Dương
Ngay khoảnh khắc máy tim chệch, tay tôi như muốn rụng xuống. Tôi nhớ cô hai ngồi ngoài phòng cấp cứu, cầm tấm hình gia đình. Cô cứ ngóng vô từng tiếng bước chân.. haiz
Trần Đăng Dương
//Giọng anh vỡ ra như ai bóp nghẹn// Tôi ra khỏi phòng, chưa nói câu nào, cô nhìn cái mặt tôi thôi là biết. Cô xỉu tại chỗ. Còn tôi, thì...
DẪN TRUYỆN
Anh quay đi, cười nhẹ một tiếng. Lần này, là tiếng cười tự giễu.
Trần Đăng Dương
Tôi tự nhốt mình ba ngày trong nhà xác. Ba ngày… không ăn, không nói, không ngủ. Ba tôi lạnh ngắt nằm đó, còn tôi thì ôm ông ấy khóc như đứa con nít..
Trần Đăng Dương
Lúc đó chỉ muốn giết bản thân cho xong, thiệt.
Lê Quang Hùng
//Hùng không nói. Cậu đứng đó, tay siết nhẹ quai giỏ búp bê giấy. Mắt đỏ hoe//
Trần Đăng Dương
Tui rời bệnh viện. Rời luôn thành phố. Rời cả con người cũ.
Lê Quang Hùng
... rồi, anh về đây?
DẪN TRUYỆN
Dương khẽ gật. Mặt trời đã gần khuất sau đồi. Con đường đất giờ chuyển màu gạch nung. Anh nói tiếp, chậm rãi:
Trần Đăng Dương
Ở đây, không có tiếng máy thở, không có mùi thuốc sát trùng. Có ruộng, có tiếng trẻ con, cũng giúp tôi khuây khỏa được phần nào nỗi lòng...
DẪN TRUYỆN
Hùng vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra vỗ vỗ lưng Dương. Cái vỗ của người không biết nên nói gì, nhưng muốn nói: "Tôi hiểu mà"
DẪN TRUYỆN
Xa xa, nhà ai đã nổi bếp. Mùi khói rơm len vào không khí. Họ lại bước đi – chậm rãi như sợ vỡ mất chút bình yên hiếm hoi.
Lê Quang Hùng
Nhà anh ở khúc nào làng mình vậy??
Trần Đăng Dương
//Dương nhếch môi cười, tay chỉ về phía bên trái con đường đất đỏ// Mé bên kia đó, đi ngang cây bàng già rồi quẹo vô con đường nhỏ, thấy căn nhà mái ngói cũ có bụi chuối đứng sát hiên là tới. Hồi nhỏ gọi là “nhà gió thốc bốn bề” đó, nhớ không?
Lê Quang Hùng
Àa... nhớ chớ! Hồi đó tụi nhỏ hay rủ nhau chơi đánh thẻ ngay bụi chuối đó mà!
Trần Đăng Dương
Ừ. Còn cậu?
Lê Quang Hùng
Nhà tôi ở mé trong á, đi qua khỏi cái ao bèo tấm, rồi tới bụi tre có treo mấy dây ớt khô là thấy. Cái lu nước ngoài sân bị bể miệng đó, là nhà tôi. Nói dễ hiểu là anh đi thẳng vào cổng Sặt Đông, căn nhà nhỏ cuối đường là nhà tôi!

DẪN TRUYỆN
🌾 Làng Sặt Mây nằm sâu giữa những dãy đồi phủ mây mỏng, nơi người ta sống bằng tay, bằng tim, và bằng những giấc mơ giản dị. Làng chia thành bốn hướng – bốn “Sặt” – như bốn mùa ghé qua trong từng nhịp thở của đất trời.
🌺 SẶT XUÂN 🌺
Là nơi của xưởng thủ công, trạm vận chuyển, bãi xe bò và mấy kho gạch thô. Mỗi sáng sớm, tiếng búa đập, máy chạy, mùi mùn cưa và rơm cháy nhẹ lan ra tận đầu làng. Người dân gọi đây là nơi ngày mới bắt đầu, nơi người lớn đi sớm về khuya với giấc mộng no cơm.
🌞 SẶT HẠ 🌞
Là trái tim rộn ràng của làng. Chợ phiên họp mỗi tuần, quán nước đầu làng kêu mơ đá như hát, tụi nhỏ chơi đá dế sát mép ao, còn người lớn thì đánh cờ, đờn cò, hoặc ngồi nghe cải lương trong tiếng muỗi vo ve. Nắng ở đây chói chang mà lòng người thì mát rượi.
🍂 SẶT THU 🍂
Yên ắng như một giấc mơ cũ. Đường phủ lá vàng, miếu Gió nằm nghiêng bên triền dốc, trường làng cũ bỏ hoang như đang ngủ quên. Nghĩa trang nằm cuối con đường đất, người ta đi ngang cũng khẽ tiếng. Đây là nơi giữ ký ức – nơi người làng hay tới để nhớ.
❄ SẶT ĐÔNG ❄
Là chốn cư ngụ của những căn nhà nhỏ, nơi trẻ con cười khúc khích và bếp củi âm ỉ cháy suốt mùa mưa. Nhà Hùng nằm cuối đường đất đỏ, sau cổng tre xiêu xiêu và mái nhà vá chằng vá đụp. Gió đầu mùa thổi về từ phía ấy, mang theo cả hơi ấm của sự kiên cường.
Trần Đăng Dương
À... ok! nhớ rồi
Lê Quang Hùng
Nào thấy chán thì cứ ghé chơi, mấy đứa em nhỏ nhà tôi mến khách dữ lắm! Ai đến nhà tụi nó cũng quý mà muốn giữ lại chơi cùng hết!!
Trần Đăng Dương
Được hả?...
Lê Quang Hùng
Sao lại hỏi thế? Đương nhiên rồi cha!
DẪN TRUYỆN
Mặt trời lặng đằng sau những sườn đồi dốc núi, nhuộm thêm sắc đêm cho giấc ngủ say của người dân nơi Sặt Mây ngao ngát lòng người...
Trần Đăng Dương
Mà nãy giờ tôi chưa biết tuổi của cậu, cậu năm nay nhiêu tuổi rồi??
hí lu, dạo này t/g đi học thêm nâng vôn từ ngữ văn học quá trời, nên có vài đoạn ghi hơi nhiều mong mng vẫn hoan hỉ đọc ủng hộ t/g nhaa
Chap 3 - "Ai cười là dính bẫy tiên Gió"
DẪN TRUYỆN
Sáng đó, nắng nhạt như được ai đó giũ qua khăn lụa. Ở đầu chợ Sặt Hạ, tiếng rao bún riêu, bánh canh, lẫn tiếng lách cách dọn hàng chồng chéo nhau.
Hùng đang treo dây ruy băng trên mấy con búp bê giấy nhỏ xíu, tay khéo léo gắn thêm một sợi chỉ đỏ may mắn. Dương thì phụ ở phía sau, bưng thêm mấy cái ghế thấp, cột lại một góc ô che nắng vừa mới rách chiều qua.
Dì Phước
Thằng Cu Tí nhà cô Bảy bị gì lạ quá! Hồi khuya nóng đầu, sáng dậy thấy đầy chấm đỏ trên lưng!
Dì Phước
Nhưng lạ là nó không sốt! Người mát rượi, mà con mắt đờ đẫn à…
DẪN TRUYỆN
Dương quay đầu nhìn theo tiếng nói, ánh mắt thoáng đanh lại. Anh im lặng một chút rồi nói nhỏ với Hùng:
Trần Đăng Dương
Nãy giờ anh nghe ba người nhắc tới dấu đỏ trên người trẻ con rồi đó!
Lê Quang Hùng
//Hùng thoáng rùng mình// Năm ngoái cũng có đợt, nhưng nhẹ. Chắc lần này cũng vầy thôi…
DẪN TRUYỆN
Dương không đáp. Anh đang nhớ lại hình ảnh một bé trai hồi sáng sớm, được mẹ bế tới trạm xá: đứa trẻ không kêu đau, không sốt, chỉ nằm lim dim, hai má trắng nhợt. Đặc biệt là trên vai trái có một vệt đỏ lan như vết mực loang, hình tròn méo mó.
DẪN TRUYỆN
Tối hôm đó, Hùng về nhà. Bé Băng thì nằm thiếp trên đùi chị Châu.
Khánh Châu
Băng hơi mệt anh ơi… hồi trưa ăn xong tự nhiên buồn ngủ quá trời!
Khánh Băng
//nằm ngủ ngoan trên đùi chị ba//
DẪN TRUYỆN
Hùng cúi xuống, vén tay áo bé lên.
Một vệt mờ màu hồng ở bắp tay.
Không rõ là muỗi cắn hay... thứ gì khác. Hùng nuốt nước bọt.
Lê Quang Hùng
Chắc chỉ là dị ứng… mai anh đưa ẻm qua trạm khám thử
Lê Quang Hùng
Châu nè, em dọn chén đũa ra bàn đi, mình ăn cơm!
(18h50)
- Sau bữa cơm tối -
Khánh Châu
Anh Hùng... hình như lớp em có thêm mấy bạn nghỉ học rồi đó!
DẪN TRUYỆN
Tiếng nước chảy nhẹ từ cái vòi gốm nhỏ xíu đầu chạn. Chậu rửa được gác tạm trên mảnh gỗ phẳng, kê bằng viên gạch cũ. Hùng cầm chén, Châu tráng nước, đứng song song dưới ánh đèn dầu lay động..
Lê Quang Hùng
//Hùng hơi khựng tay, rồi hỏi// Sao nghỉ? Ốm hả?
Khánh Châu
//Châu gật đầu// Cũng đoán vậy. Mà nghe cô nói có bạn bị nổi mấy cái vết đỏ lạ trên người… Nhìn giống dị ứng, nhưng kêu không ngứa. Mấy bạn đó cứ nằm ngủ hoài à…
Lê Quang Hùng
Rồi lớp mình có sợ không?
Khánh Châu
Cũng có. Có bạn đòi mang khẩu trang nữa, nhưng tụi bạn kia đâu có đi học nữa đâu mà sợ lây?
DẪN TRUYỆN
Tiếng nước lại rơi tí tách. Hùng đưa tay nhận cái tô Châu tráng sạch, xếp cẩn thận vào rổ tre bên cạnh.
Châu ngập ngừng, rồi hỏi:
Khánh Châu
Anh thấy… cái bệnh đó có giống bệnh năm ngoái không?
Lê Quang Hùng
Cũng không chắc nữa..
Khánh Châu
Nếu lỡ mà... tụi mình cũng bị... thì sao?
DẪN TRUYỆN
Hùng ngưng tay. Anh nhìn Châu, mái tóc cột bằng sợi thun bạc màu, cái áo đồng phục trường làng vá ở vai vẫn còn vết bùn hôm trước. Con bé 11 tuổi mà đôi mắt đã lắm lo nghĩ.
Lê Quang Hùng
Thì anh cũng ở đây với tụi em, như bây giờ. Chẳng ai đi đâu hết trơn....
DẪN TRUYỆN
Hùng kéo nhẹ bát nước, tráng mấy chiếc muỗng cuối cùng. Bên cạnh, Châu đã bắt đầu lau tay, ánh mắt vẫn nhìn về phía cái cửa sổ treo chiếc rèm vải xanh mà Hùng tự khâu năm ngoái.
Khánh Châu
Mai em đi học, có gì lạ em kể anh nghe nha
Lê Quang Hùng
Ừ, nhớ đó. Có gì cũng kể anh đầu tiên!
DẪN TRUYỆN
Cả hai cùng xếp bát xong lúc đèn dầu sắp cạn. Trong yên ắng, chỉ còn lại tiếng gió nhè nhẹ, và nhịp thở của hai anh em gánh vác một ngôi nhà nhỏ..
(10h02)
- Phòng Khám của Dương -
DẪN TRUYỆN
Dương ngồi gục trên bàn, tay cầm danh sách trẻ em đến khám trong ngày. Anh gạch đậm tên ba đứa nhỏ có cùng dấu hiệu “vết đỏ lạ”. Chúng không chung lớp, không cùng xóm… duy nhất một điểm giao nhau: đều đi chợ và đứng gần tiệm búp bê giấy.
Trần Đăng Dương
//nhíu mày// Không lẽ là do… giấy?
DẪN TRUYỆN
Lúc đó, Hùng gõ cửa, bế bé Băng theo. Anh khẽ mỉm cười gượng:
Lê Quang Hùng
Bé Băng có dấu đỏ ở tay… Anh rảnh không khám giúp tôi cái…
DẪN TRUYỆN
Dương im lặng vài giây, rồi gật đầu.
(7h40 - sáng hôm sau)
- Sân Trường -
DẪN TRUYỆN
Tiếng chim hót trên mái ngói nâu còn vương hơi sương lạnh. Dưới gốc cây bằng lăng già.
Châu đang đứng chen trong đám học trò lớp năm thì nghe tiếng một bé trai đằng trước hét lên:
Bé Thịnh
Cô ơi! Cô ơi! Bạn Bửu ngã rồi!!
DẪN TRUYỆN
Cả sân trường như chết lặng. Cô giáo chạy lại. Cậu bé tên Bửu – mười tuổi, nước da sẫm màu, nhỏ con, đang nằm bất động giữa đất. Gương mặt nó lấm tấm những nốt đỏ bầm, trán nóng rực. Nó thở gấp, môi tái nhợt.
Cô giáo
Trời đất ơi… con bị gì vậy con?
DẪN TRUYỆN
Cô giáo run run, đưa tay sờ trán cậu bé
Cô giáo
Trời ơi, sốt dữ lắm!
DẪN TRUYỆN
Ngay lúc đó, Dương từ ngoài cổng trường bước vào, vừa đúng lúc đưa thuốc cho một phụ huynh nhờ mua hộ. Anh thấy cảnh tượng ấy thì không kịp suy nghĩ, liền chạy tới.
Trần Đăng Dương
Để tôi bồng cháu về trạm, nhanh lên, tránh tụi nhỏ ra xa!!
DẪN TRUYỆN
Không ai kịp phản ứng gì nhiều, Dương đã cúi xuống, nhẹ nhàng bế cậu bé vào vòng tay. Thân thể nhỏ bé của đứa trẻ run lên từng chập. Châu hoảng sợ nhìn theo, đôi tay nắm chặt quai cặp sách, lòng bất an kỳ lạ.
(11h10 - giữa trưa)
- Phòng khám -
DẪN TRUYỆN
Tiếng quạt tay kẽo kẹt. Bức tường xi măng xám cũ mèm, tróc lở vài chỗ, bảng tên “Phòng khám dân làng” được viết bằng mực đỏ loang lổ, treo nghiêng dưới cây đinh gỉ. Dương đặt Bửu nằm lên chiếc giường gỗ cũ, đặt chiếc khăn ướt lên trán em rồi cúi xuống lấy ống nghe.
DẪN TRUYỆN
Ánh mắt anh tập trung, nét mặt trở nên nghiêm trọng.
Trần Đăng Dương
Nhịp tim nhanh. Phổi không ổn. Da bắt đầu bầm… Lạ thật
DẪN TRUYỆN
Anh khẽ thở ra, rồi lấy quyển sổ tay ghi chép lại tất cả triệu chứng. Đặt ống nghe xuống, anh gọi lớn ra ngoài cửa:
Trần Đăng Dương
Bác Tư ơi! Lấy giùm tôi bình nước lọc và cái khăn sạch nữa!
DẪN TRUYỆN
Bác Tư từ ngoài cửa nói vọng vào trong.
DẪN TRUYỆN
Dương quay lại, lau nhẹ mồ hôi trên trán đứa nhỏ. Giọng anh trầm xuống, thì thầm như tự nhủ:
Trần Đăng Dương
Không giống sốt thông thường… mà cũng không giống sởi…
DẪN TRUYỆN
Anh vén tay áo bé Bửu lên. Mấy vết bầm tím lấm tấm lan ra như những đốm mực tím loang, không đều. Mạch đập dồn dập. Cơ thể như mất nước trầm trọng. Dương lật lại sổ tay, lật tới trang anh từng ghi về các bệnh hiếm gặp trong lúc học ở thành phố.
Trần Đăng Dương
Không đúng… nhưng cũng không sai hoàn toàn…
DẪN TRUYỆN
Anh nhìn qua cửa sổ. Bầu trời xám lại. Làng Sặt Mây vẫn êm đềm, nhưng trong lòng Dương, một ngọn sóng bất an vừa dâng lên. Một lần nữa, anh lại đứng trước ranh giới của sự sống – cái ranh giới từng khiến anh gục ngã.
Đột nhiên, Bửu khẽ co giật, thở dồn.
Trần Đăng Dương
Không được. Phải truyền nước ngay!
DẪN TRUYỆN
Anh lấy chai nước biển loại đơn giản, gắn ống truyền. Tay anh run lên trong khoảnh khắc, một thoáng hình ảnh ba anh – người đàn ông nằm trên bàn mổ năm nào – thoáng vụt qua. Dương nhắm mắt lại, dằn cảm xúc xuống. Anh nói khẽ:
Trần Đăng Dương
Lần này... không được sai nữa!
(17h00 - Hùng vừa về từ chợ chiều)
- Nhà Hùng -
DẪN TRUYỆN
Hùng chạy về nhà, vừa đạp xe vừa vác túi búp bê giấy mới làm. Vừa vào sân, thấy Châu đang ngồi ôm bé Băng, mặt căng thẳng.
Lê Quang Hùng
Chuyện gì thế bé ba? Cu Nhật lại quậy gì nữa à?
Khánh Châu
Bạn Bửu lớp em… bị bệnh. Được đưa về trạm khám rồi… Nghe nói sốt cao, người nổi đốm bầm, em sợ quá anh hai à..
Lê Quang Hùng
//Hùng siết nhẹ vai em// Không sao đâu. Có bác sĩ Dương rồi. Ảnh là bác sĩ thành phố đó! Giỏi lắm.
Khánh Châu
Nhưng anh ơi… nếu bệnh đó lây… thì sao?
Lê Quang Hùng
Châu à, em yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn! Sẽ không sao đâu mà
DẪN TRUYỆN
Hùng nhìn ra trời. Mây đang kéo về. Làng Sặt Mây yên bình là vậy… nhưng dường như gió đã bắt đầu mang theo thứ gì đó không lành.
Trần Đăng Dương
Đây là thuốc hạ men gan cho bé Băng. Cái vết đỏ đó… là triệu chứng sớm. Nhưng chưa chắc là lây đâu, Hùng đừng lo quá
Lê Quang Hùng
// Hùng cuối mặt// Tôi không sợ…Tôi chỉ sợ nếu mấy đứa nhỏ bị nặng hơn… mà mình không biết cách…
Trần Đăng Dương
Thôi.. không sao đâu mà, mọi chuyện sẽ ổn cả!
Trần Đăng Dương
Mà nè... tôi lớn hơn cậu 13 tuổi lận đó, xưng hô cho đúng lại đê! //Dương hi hí mắt, môi mỉm nhẹ đầy vẻ đùa giỡn//
Lê Quang Hùng
Dạ.... EM xin lỗi ANH!
Trần Đăng Dương
//phì cười//
DẪN TRUYỆN
Bỗng từ ngoài cửa phòng khám, Dì Bích khẽ bước vào trong, tay cầm cái giỏ tre.
Dì Bích
Dương nè! Kê dùm dì 1 đơn thuốc giống chiều nay coi! Dì để lạc mất tiêu rồi, giờ thằng con dì đang buồn ngủ quá trời...
DẪN TRUYỆN
Dương ngó vào trong tủ thuốc, lấy vài viên thuốc rồi bỏ vào bịch giấy nhỏ, đưa cho dì Bích. Anh lau mồ hôi, tay vội vã viết đơn thuốc cuối cùng trong ngày. Bàn tay anh run nhè nhẹ vì mệt.
DẪN TRUYỆN
Hùng từ phía sau đi tới. Nhìn cảnh tượng trước mặt, cậu cười hiền.
Lê Quang Hùng
Coi bộ anh cũng bận quá ha, hay để tôi phụ anh nha!
Trần Đăng Dương
Em phụ được gì?
Lê Quang Hùng
Thì… pha thuốc, lấy nước, dọn giấy tờ… nói chung em làm được hết, trừ… mấy cái chuyên môn của bác sĩ thôi
Trần Đăng Dương
Vậy… em giúp anh ghi danh sách bệnh nhân đi. Ghi tên với địa chỉ của từng người nha!
DẪN TRUYỆN
Dương đưa cây bút bi và quyển sổ kẻ ô ra, chỉ vào hàng đầu
Trần Đăng Dương
Đây, người đầu tiên là thằng An, mẹ nó vừa nói tên hồi nãy đó. Em viết giùm anh đi!
DẪN TRUYỆN
Hùng cầm cây bút, cầm sổ… rồi đứng lặng.
Đầu ngón tay cậu khựng lại ở trang giấy trắng tinh. Dòng kẻ ô li thẳng tắp trước mắt.
Cây bút rớt nhẹ xuống bàn.
Dương quay sang, thấy Hùng đang nhìn tờ giấy như nhìn một thứ gì đó xa lạ.
Trần Đăng Dương
??.. Sao đấy?
Lê Quang Hùng
Ờ… cái này… em… chắc để anh ghi đi
DẪN TRUYỆN
Hùng hít một hơi. Cậu mím môi, ngước mắt lên, rồi nói chậm rãi:
Lê Quang Hùng
Tại… em đâu biết viết đâu anh…
DẪN TRUYỆN
Một giây lặng thinh.
Cái quạt vẫn quay, tiếng ve ngoài kia vẫn rền, người ngoài phòng khám vẫn ồn ào… nhưng ngay khoảnh khắc đó, không gian giữa hai người như trầm xuống.
Dương nhìn Hùng thật lâu. Đôi mắt ấy, vốn luôn cười, giờ lại cúi xuống, né tránh. Hùng xoay xoay tay, cười ngượng:
Lê Quang Hùng
Em biết anh bất ngờ… chứ giờ ai mà không biết chữ. Nhưng… em thật sự hổng biết. Lúc nhỏ đi học, được chút thì nghỉ. Rồi bận đi làm, nuôi mấy đứa nhỏ…
Trần Đăng Dương
//Dương bước tới, nhẹ nhàng rút tờ giấy lại, rồi mỉm cười// Không sao hết. Vậy em giúp anh dọn mấy cái vỏ thuốc đi, còn cái này… để anh ghi
Lê Quang Hùng
Dạ… ờ… em xin lỗi…
Trần Đăng Dương
Hổng có gì phải xin lỗi. Ở đây, em giúp anh nhiều lắm rồi.
DẪN TRUYỆN
Hùng cúi đầu, vội quay đi, giả bộ loay hoay với đống vỏ lọ. Nhưng Dương thấy rõ… tay cậu run run. Có một nỗi tủi thân âm thầm len lỏi qua bờ vai nhỏ nhắn ấy.
DẪN TRUYỆN
Và anh chợt hiểu — có những người, không cần chữ nghĩa để sống tốt… nhưng vì chữ nghĩa mà họ đã bỏ lỡ quá nhiều điều.
Trần Đăng Dương
Khi nào rảnh, anh dạy em viết tên mình nha
Trần Đăng Dương
Ừ. Tên đẹp mà. Phải viết được chớ. Không để người khác viết hoài được đâu
DẪN TRUYỆN
Hùng đứng yên, không nói gì, nhưng đầu mũi đã sớm hồng lên...
(22h22)
- Trên đường về -
DẪN TRUYỆN
Trời làng về khuya, trăng leo lắt trên đọt cau sau nhà ai đó. Phòng khám của Dương đóng cửa, chiếc đèn dầu nhỏ trong phòng vừa được thổi tắt.
Anh với Hùng sóng bước rời khỏi, chẳng ai nói gì, chỉ nghe tiếng dép lẹp xẹp trên nền gạch cũ và tiếng chó sủa vọng từ xa.
DẪN TRUYỆN
Một lúc sau, Hùng lặng lẽ cất lời, giọng vẫn còn chút lí nhí:
Lê Quang Hùng
Chè bưởi nhà bà Tám còn bán hông ta?
DẪN TRUYỆN
Dương gật đầu, rồi chỉ về góc đường nhỏ có ánh đèn hắt ra từ một căn nhà gỗ:
Trần Đăng Dương
Còn. Bà ngồi tới khuya lắm. Đi không?
DẪN TRUYỆN
Hùng gật. Hai người rẽ vào, nép mình giữa bóng tối và ánh sáng le lói. Quán chè chỉ là một cái bàn gỗ ọp ẹp, bốn cái ghế nhỏ, bên cạnh là cái nồi chè đang sôi lục bục, thơm mùi nước cốt dừa.
Lê Quang Hùng
Hai ly chè bưởi nhen bà Tám!
Bà Tám
Ừa, hai đứa ngồi đi, bà múc liền
DẪN TRUYỆN
Họ ngồi đối diện nhau, ánh đèn dầu treo lủng lẳng trên sợi dây kẽm, đung đưa khẽ khàng cùng gió đêm.
Dương đảo nhẹ muỗng chè trong chén, rồi nhìn Hùng:
Trần Đăng Dương
Hồi chiều… em có buồn không?
Lê Quang Hùng
//Hùng chớp mắt// Buồn gì anh?
Trần Đăng Dương
Chuyện cái sổ á.
Lê Quang Hùng
//Hùng mím môi, cười nhẹ// Hơi buồn… nhưng mà hổng trách ai hết. Em… quê nhiều hơn buồn. Cảm giác như… Có thứ gì đó ai cũng có, mà mình thì không vậy á!
DẪN TRUYỆN
Hùng múc một muỗng chè, chưa vội ăn, chỉ nhìn nó lững lờ trong nước cốt dừa.
Trần Đăng Dương
Cảm giác đó... Anh hiểu
DẪN TRUYỆN
Dương nhìn ra ngoài đường, nơi gió nhẹ đưa hương bưởi len vào, mùi chè cũng vừa chín.
Trần Đăng Dương
Anh biết chữ... Mà lại dùng không đúng lúc
Trần Đăng Dương
À thôi, bỏ đi...
Lê Quang Hùng
Chuyện ba anh phải không??
DẪN TRUYỆN
Dương liền quay sang, cả 2 im lặng không nói gì, không gian yên lặng hơn gấp bội.
DẪN TRUYỆN
Một lúc sau, Dương mới lên tiếng:
Trần Đăng Dương
Khi mổ xong… ông không tỉnh lại. Và… họ bảo anh sơ suất trong khâu cuối. Chỉ một vết chỉ buộc không đúng, mà máu tràn ngược vào tim.
Lê Quang Hùng
//Sững người//
Trần Đăng Dương
Lúc đó… anh biết chữ, biết thuốc, biết tất cả… Nhưng anh không cứu được người mình thương nhất. Vậy… chữ có giúp được gì đâu....
DẪN TRUYỆN
Dương cười, lần đầu trong đêm. Một nụ cười rất buồn.
Trần Đăng Dương
Anh kể không phải để so sánh. Chỉ là… ai cũng có chỗ thiếu. Người không biết chữ thì thấy tủi thân. Người biết hết lại thấy bất lực..
Trần Đăng Dương
Nên giờ… anh không muốn cứu ai bằng dao kéo nữa. Chỉ muốn… kê thuốc cảm, thuốc ho, vá lại chút sức cho người ta. Vậy thôi.
DẪN TRUYỆN
Cả hai im lặng, muỗng chè khua lách cách.
DẪN TRUYỆN
Dương nhìn Hùng, ánh mắt nghiêng nghiêng trong đêm khuya gió lặng:
Trần Đăng Dương
Vậy… sao em lại không biết chữ?
DẪN TRUYỆN
Câu hỏi ấy, cứ như gió lùa qua khe cửa cũ, làm tim Hùng thót lại một nhịp.
Hùng khựng tay, muỗng chè chưa đưa lên miệng. Một lát sau, cậu đặt nó xuống, giọng cậu nhỏ dần như muốn giấu đi cả tiếng thở dài:
Lê Quang Hùng
Hồi đó… ba em bệnh. Lúc em mới vô lớp Một chưa đầy nửa tháng là nghỉ học luôn....
DẪN TRUYỆN
Dương im lặng. Ánh đèn hắt lên gò má Hùng, thấy được cả sự xót xa in hằn trong đáy mắt.
Lê Quang Hùng
Ba nằm viện hoài… mà nhà không có tiền. Em là anh lớn. Nhưng lúc đó em thì còn nhỏ xíu... Ai cũng nghĩ em là con trai thì phải gồng, phải đi làm....
Lê Quang Hùng
Lúc mấy đứa nhỏ bạn em mang cặp đi học, em ôm thúng bánh bò đi vòng vòng chợ.
DẪN TRUYỆN
Giọng Hùng vỡ ra từng khúc, không khóc, nhưng cổ họng như nghẹn lại.
Lê Quang Hùng
Có bữa trời mưa… bánh ế hết, em sợ về bị má la, nên đứng núp dưới mái hiên trường. Coi tụi nó học chữ qua cửa sổ… mà em hổng hiểu gì hết.. haizzz
Lê Quang Hùng
Tụi nó cười nói… còn em chỉ biết đếm tiền thối sao cho đúng.
DẪN TRUYỆN
Một giọt nước rơi xuống mu bàn tay cậu. Là mưa hay nước mắt, Hùng cũng chẳng biết nữa.
Lê Quang Hùng
Lúc ba mất… em định xin vô học lại, nhưng thầy bảo em lớn rồi, không theo kịp. Với lại... cũng không ai đưa rước. Vậy là em bỏ luôn..
DẪN TRUYỆN
Hùng ngẩng lên, 2 hàng lệ chảy dọc từ gò má xuống cằm, rồi nhỏ giọt xuống ống tay áo, cậu nở 1 nụ cười méo mó:
Lê Quang Hùng
Từ đó… em biết nấu cơm, biết gánh nước, biết khâu áo, biết tính tiền... mà không biết chữ. Mấy đứa nhỏ trong nhà… đứa nào cũng học giỏi. Mà em… thì không biết dạy tụi nó làm bài..
DẪN TRUYỆN
Dương đưa tay, đặt nhẹ lên mu bàn tay của Hùng.
Bàn tay ấy chai sần, nhưng đang run rất khẽ.
Trần Đăng Dương
Không sao đâu… anh sẽ dạy em. Từ đầu. Từ con chữ đầu tiên, nét nào cong, nét nào thẳng... Đều sẽ chỉ em hết!
Lê Quang Hùng
//Hùng cười, mà mắt đỏ hoe// Vậy chắc em học lâu lắm á...
Trần Đăng Dương
Không sao… mình còn nhiều đêm mà, đúng không?
Lê Quang Hùng
//Mỉm cười//
Lê Quang Hùng
hic! //hít vào 1 hơi, ráng nín//
Trần Đăng Dương
Thôi mà, đàn ông mà khóc cái gì? Mạnh mẽ lên được không?? Ha!
DẪN TRUYỆN
Dương an ủi, nhưng vẻ mặt của Hùng trông vẫn rất sầu.
DẪN TRUYỆN
Dương nhìn cậu, lòng như bị ai bóp nghẹt. Nhưng thay vì tiếp tục xoáy vô nỗi buồn, anh liếc mắt nhìn ly chè trước mặt rồi đột nhiên hỏi tỉnh bơ:
Trần Đăng Dương
Ê Hùng… em có tin anh là nhà tiên tri không?
Lê Quang Hùng
//Hùng ngơ ra, chớp mắt// Hả? Cái gì… nhà tiên tri á?
Trần Đăng Dương
Ừ! Anh đoán được tương lai người đối diện luôn đó! Em tin hông?
DẪN TRUYỆN
Hùng ngần ngừ, nửa muốn cười, nửa ngờ vực:
Lê Quang Hùng
Chắc… không tin đâu =)))
DẪN TRUYỆN
Dương không nói gì, đưa tay nhắm mắt, rồi bốc một viên đậu phộng trong ly chè bỏ vào miệng… nhai một cái… rồi nghiêm mặt:
Trần Đăng Dương
Anh thấy… có một chàng trai tóc hơi rối, mặt dễ thương, hay làm búp bê giấy… sắp được gả chồng!
Lê Quang Hùng
Ai? Ai vậy?!
Trần Đăng Dương
//Dương mở mắt, chỉ thẳng vô mặt Hùng// Mày á!!
DẪN TRUYỆN
Hùng bật cười khúc khích. Chưa kịp bình tĩnh thì Dương làm bộ ngồi tụng thần chú:
Trần Đăng Dương
Búp bê bay – tình bay theo! Chè ngọt – lòng cũng ngọt! Ai cười là… dính bẫy tiên Gió!!
DẪN TRUYỆN
Rồi bất ngờ, anh chụp lấy 2 bên má ửng đỏ của Hùng, bẹo nhẹ.
Trần Đăng Dương
Em cười rồi nha, không rút lại được đâu! Tiên Gió gả em cho anh rồi đó!
DẪN TRUYỆN
Hùng che miệng cười khúc khích, lần này là bật cười thành tiếng. Cậu nghiêng người, đập nhẹ vô vai Dương:
Lê Quang Hùng
Trời đất ơi, ai dám tin bác sĩ mà khùng quá vầy chứ!! Hí hí~
DẪN TRUYỆN
Dương bật cười cùng. Nụ cười ấy rạng rỡ, như thể nỗi đau trong tim cả hai... vừa được đắp một lớp đường ngọt ngào.
Trên bàn, hai ly chè nguội lạnh.
Nhưng trong lòng… có gì đó vừa ấm lên rất khẽ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play