Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Bình Minh Sau Cơn Mưa

Khởi đầu

Lâm Uyển Tâm
Lâm Uyển Tâm
//nắm tay Nhược Dao, đi dọc con đường lát đá sạch sẽ//
Trước mặt họ là một căn biệt thự lớn, tường trắng, mái cao, cổng sắt đen mở hé
Không khí nơi này yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng gió lùa qua tán cây bên đường
Lâm Uyển Tâm
Lâm Uyển Tâm
//quay sang nhìn em, giọng dịu dàng//
Lâm Uyển Tâm
Lâm Uyển Tâm
Dao Dao, ngoan nhé
Lâm Uyển Tâm
Lâm Uyển Tâm
Chị vào xin việc thôi, nếu họ cho chị ở lại, em cũng sẽ có chỗ ngủ ổn hơn
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
//gật đầu nhẹ, nắm chặt vạt áo chị gái//
Cô không nói gì
Đôi mắt to tròn vẫn còn vương đỏ vì chuyến xe dài và cơn sốt tối qua
Cô bé mười bảy tuổi đứng lặng lẽ dưới bóng cổng biệt thự
Lòng đầy hồi hộp
Từ khi mất ba mẹ, chị là tất cả những gì cô có
Chị gái bấm chuông
Tiếng chuông vang lên đâu đó trong căn nhà lớn
Một lát sau, cánh cổng chậm rãi mở ra
một người phụ nữ ăn mặc thanh lịch bước ra đầu tiên
Bên cạnh bà là một cậu bé nhỏ mặc áo sơ mi trắng
Gương mặt thông minh nhưng ánh mắt mang chút kiêu ngạo
Cậu bé trạc tuổi Nhược Dao
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
//đứng yên một chỗ, tay đút túi quần, ánh mắt dò xét//
Người phụ nữ là Dư Tịnh Du, mẹ của Từ gia
Dư Tịnh Du
Dư Tịnh Du
//nhìn hai chị em Lâm Uyển Tâm rồi nhẹ nhàng cất tiếng//
Dư Tịnh Du
Dư Tịnh Du
Cháu là người đã gọi điện đến?
Lâm Uyển Tâm
Lâm Uyển Tâm
Vâng ạ, cháu là Uyển Tâm, đây là em gái cháu, Nhược Dao
Lâm Uyển Tâm
Lâm Uyển Tâm
Ba mẹ cháu mất sớm, cháu muốn xin một công việc có chỗ ở để có thể chăm sóc em
Dư Tịnh Du
Dư Tịnh Du
//gật đầu, ánh mắt liếc sang cô bé nhỏ nhắn đang nắm tay chị mình//
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
//núp sau lưng chị, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn khung cảnh xa lạ//
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
//bước lên một bước, khoanh tay nhìn Nhược Dao từ đầu tới chân//
Ánh mắt cậu bé lạnh tanh, nhíu mày như không vừa ý vì sự xuất hiện của một người lạ trong nhà mình
Đó là Từ Mặc Trần, con trai út của nhà họ Từ
Cùng tuổi với Nhược Dao, nhưng đã toát lên vẻ bướng bỉnh và cao ngạo đặc trưng của nhà quyền quý

Bị lạc

Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
//nhướng mày, dứt khoát ra lệnh//
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
Con nít không được vô đây
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
//bặm môi, nhỏ giọng đáp, mắt tròn xoe//
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
Nhưng cậu cũng là con nít mà...
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
//hừ một tiếng, ngẩng đầu cao//
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
Tao là nhị thiếu gia...
Dư Tịnh Du
Dư Tịnh Du
//gõ đầu Dục Trần//
Dư Tịnh Du
Dư Tịnh Du
Dục Trần, không được vô lễ
Dư Tịnh Du
Dư Tịnh Du
Đây là khách
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
//xoa đầu, lẩm bẩm gì đó rồi quay mặt đi, giậm chân lên bậc tam cấp//
Dư Tịnh Du
Dư Tịnh Du
//quay sang Uyển Tâm, ánh mắt dịu lại//
Dư Tịnh Du
Dư Tịnh Du
Cháu vào nhà với cô
Dư Tịnh Du
Dư Tịnh Du
Chuyện công việc cứ từ từ nói
Dư Tịnh Du
Dư Tịnh Du
Nhưng nếu đã mang theo em gái thì phải ngoan, không được quậy phá
Lâm Uyển Tâm
Lâm Uyển Tâm
//vội cúi đầu//
Lâm Uyển Tâm
Lâm Uyển Tâm
Vâng ạ, cháu cảm ơn cô
Dư Tịnh Du
Dư Tịnh Du
//nắm tay Uyển Tâm, cùng bước vào nhà//
Nhược Dao định đi theo thì cậu nhóc trước mặt lại chắn ngang, vẫn chưa chịu tha cho cô
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
Không được vào, nhà này không nuôi mèo hoang
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
//cắn môi, cúi đầu//
Từ phía trong, một bóng áo đen bước ra
Từ Mặc Dương
Từ Mặc Dương
//tựa vào thành cửa, ánh mắt dịu đi khi thấy gương mặt nhỏ nhắn tội nghiệp//
Từ Mặc Dương
Từ Mặc Dương
//đưa tay ra đẩy nhẹ vai em trai mình sang bên//
Từ Mặc Dương
Từ Mặc Dương
Để con bé vào đi, mẹ cho phép rồi
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
//liếc anh trai, lầu bầu vài tiếng rồi lùi lại//
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
//ngẩng đầu lên//
Từ Mặc Dương thì đã quay vào trong lấy áo khoác
Chỉ một lúc, cô bé đã không còn thấy bóng dáng ai cả
_____
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
//nhìn xung quanh//
Khu vườn phía sau cổng có lối đi lát đá
Hai bên trồng nhiều cây lạ mắt, mùi hương hoa thoang thoảng
Yên tĩnh và rộng đến mức khiến cô bé lạc lõng
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
//rụt rè bước vài bước, rồi vài bước nữa//
Tiếng chim hót trên cành nghe như gọi
Dẫn cô đi sâu vào bên trong
Những bụi hoa cao hơn người khiến cô bé không còn thấy đường về nữa
Lúc nhận ra mình đi lạc
Lâm Nhược Dao đã đứng giữa một vườn hoa hồng rậm rạp
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
//quay trái, quay phải//
Đều không thấy lối ra
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
//chớp chớp mắt, viền đỏ dần//

Dục Trần ca ca đẹp trai

Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
Bị lạc rồi hả?
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
//quay lại//
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
//tay đút túi quần, đứng dựa vào gốc cây, ánh mắt khoái chí//
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
Tớ... không biết đường ra
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
//nghẹn ngào, mắt hoe đỏ//
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
Ai biểu đi lung tung?
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
//nhún vai, bước lại gần//
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
Chắc giờ mày phải sống ở trong vườn luôn quá
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
//mím môi, mắt long lanh nước//
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
Không... tớ muốn về với chị
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
//giả vờ suy nghĩ một lúc, rồi chìa tay ra//
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
Muốn tao dẫn ra thì phải xin tao trước đã
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
Xin gì?
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
//nheo mắt//
Vẻ mặt rất nghiêm túc dù rõ ràng là đang chọc ghẹo
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
Nói là Dục Trần ca ca đẹp trai nhất nhà này, rồi tao mới dắt đi
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
//tròn mắt, gương mặt đầy khó hiểu//
Một lát sau, không chịu nổi nữa
Lâm Nhược Dao
Lâm Nhược Dao
Dục Trần ca ca... đẹp trai... vừa vừa thôi
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
//nghiến răng//
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
Cái gì mà vừa vừa thôi hả?
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
//trợn mắt, chống nạnh//
Cốc!
Một cú gõ vào đầu cực mạnh khiến cậu nhóc khựng lại ngay tại chỗ
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
Á… đau!
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
//ôm đầu quay lại, tức tối//
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
Ai-
Giọng trầm thấp và nghiến từng chữ vang lên phía sau
Từ Mặc Dương
Từ Mặc Dương
Chú dám ăn hiếp con gái người ta nữa xem
Anh đứng thẳng, mặt không biểu cảm, chỉ có ánh mắt là rõ ràng… rất không vui
Tay anh vẫn còn đặt lên đầu Dục Trần, như sẵn sàng gõ phát nữa nếu cậu nhóc còn nói bậy
Từ Mặc Dương
Từ Mặc Dương
Con bé mới tới đã chọc khóc người ta, ba mẹ mà biết là tôi không gánh dùm đâu
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
//bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm//
Từ Mặc Dương
Từ Mặc Dương
Gì?
Từ Dục Trần
Từ Dục Trần
Không có gì!
Từ Mặc Dương
Từ Mặc Dương
//liếc Nhược Dao một cái//
Thấy cô bé vẫn đứng yên, ánh mắt hoang mang nhìn hai anh em nhà họ Từ
Từ Mặc Dương
Từ Mặc Dương
//thở ra, cúi xuống nói nhẹ nhàng với Nhược Dao//
Từ Mặc Dương
Từ Mặc Dương
Em đứng đây đợi chị một lát
Từ Mặc Dương
Từ Mặc Dương
Nếu Dục Trần còn phá nữa thì gọi anh
Nói xong
Từ Mặc Dương
Từ Mặc Dương
//rút điện thoại ra khỏi túi, vừa đi vừa lườm em trai lần cuối như cảnh cáo//
Từ Dục Trần đứng yên, không dám hó hé gì thêm

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play