Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[AllKieu/Shortfic] Những Chiếc Bánh Dâu Ngọt Ngào..!

Dương Kiều ¹

𓆜 𓆝 𓆞 𓆟
Nắng sớm chiếu nghiêng trên dãy hành lang trắng. Gió nhẹ lùa qua hàng cây, lá bay bay rơi xuống sân trường nơi Trần Đăng Dương đang đứng loay hoay với tờ sơ đồ lớp học
Dương dáng người cao ráo, da trắng, gương mặt hiền lành pha chút ngơ ngác đứng cầm bản đồ như lạc giữa rừng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lớp 11A1 đâu nhỉ?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ủa nãy mình vừa đi ngang mà ta...
Có một cậu trai dáng người nhỏ nhắn, tóc nâu gọn gàng, dáng vẻ tự tin từ trên lầu hai nhìn xuống. Đó là Nguyễn Thanh Pháp, biệt danh Pháp Kiều, hội trưởng học sinh của trường
Pháp Kiều chú ý đến Dương và nghĩ thầm
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
💭Cậu trai này trông ngây thơ mà đẹp trai thật, không giống học sinh mới bình thường.
Pháp Kiều bước xuống cầu thang, đến gần Dương
Cậu nói với giọng nhẹ nhàng
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Cậu là học sinh mới phải không?
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Lớp 11A1 ở đây, đi theo tớ, tớ dẫn cậu đến.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thật sao? Cảm ơn cậu nhé! Mình là Đăng Dương. //mừng rỡ//
Pháp Kiều cười đáp
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Tớ là Nguyễn Thanh Pháp, nhưng mọi người gọi tớ là Pháp Kiều.
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Tớ sẽ giúp cậu làm quen với trường.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//gật đầu// Vậy thì hay quá! Mình nhớ tên cậu rồi.
Pháp Kiều nhìn Dương, lòng bắt đầu có cảm giác lạ. Đây là lần đầu tiên cậu để ý một người mới chỉ vì vẻ ngây thơ và đáng yêu của anh
....
Sau ngày đầu tiên, Pháp Kiều bắt đầu tìm mọi cách để gần gũi Đăng Dương
Hằng ngày, cậu luôn cố tình đi ngang qua chỗ anh đứng, tỏ ra thân thiện và nhiệt tình giúp đỡ
Một buổi trưa, Pháp Kiều mang theo bánh ngọt đến chỗ Dương đang ngồi ăn một mình dưới gốc cây
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Đăng Dương, cậu có muốn thử bánh này không? Tớ mới mua, ngon lắm đấy! //cười nói//
Dương ngạc nhiên nhìn chiếc hộp, rồi cười ngượng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cảm ơn, tớ chưa từng được ai cho bánh thế này bao giờ.
Pháp Kiều ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt sáng lên
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Vậy từ nay tớ sẽ là người cho cậu bánh nhé!
Nhưng Dương vẫn hơi ngơ ngác, chưa hiểu ý định của Pháp Kiều
Ngày khác, Pháp Kiều đề nghị giúp Đăng Dương học bài, dặn dò anh đi đâu cũng phải cẩn thận, và luôn đứng ra che chở khi có người trêu chọc
Tuy vậy, Dương vẫn giữ thái độ hơi ngây thơ, chưa nhận ra tình cảm của Pháp Kiều, thỉnh thoảng còn làm anh hơi tức giận vì sự “lằng nhằng” không dứt của Pháp Kiều
Pháp Kiều chỉ biết cười trêu
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Cậu đúng là ngốc, nhưng tớ thích điều đó.
...
Sau 3 tháng cố gắng nhưng Đăng Dương vẫn phũ phàng với Pháp Kiều, Kiều quyết định tung chiêu cuối cùng
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Quân mày giúp tao đi mà//mắt chớp chớp Bling Bling//
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Không!
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Mày nghĩ sao kêu tao tỏ tình mày!?
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Kêu tao ăn mày thì được chứ tỏ tình giữa sân trường thì thôi nha quê lắm!!!
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Quân... Quàng Tử giúp bé Kiều đi mà! //mắt long lanh rưng rưng//
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Bộ mày không muốn tao nhanh chống có bồ à giúp tao đii...
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Đi mà Quàng Tử Anh Quân đẹp trai tốt bụng nhất thế giới...
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
“Sau Đăng Dương của tao một chút...” //nói nhỏ lại//
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Mày nói gì đó!?
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Có nói gì đâu.. //mắt láo lia//
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Tao nghe thấy đấy nhé!?
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Thôi mà Quàng Tử rộng lượng bỏ qua cho Kiều lần này đi nha... //mắt long lanh//
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
//lườm//
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nhưng mà giúp tao đi một lần này thôi nha nha..! //khẩn cầu//
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Thôi thôi...được rồi! Lần này thôi đó!
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Oci cảm ơn Quàng Tử Anh Quân yêu dấu của đời em! //nháy mắt, ôm lấy Anh Quân//
...
Giờ ra chơi hôm sau...
Anh Quân đứng trước đám đông học sinh, cất giọng rõ ràng
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
Thanh Pháp, thật ra tớ thích cậu lâu lắm rồi. Cậu làm người yêu tớ nha! //nhập tâm//
Cả trường một phen náo loạn, ai cũng ngỡ ngàng vì cặp bạn thân lâu năm giờ lại tỏ tình với nhau như một cặp đôi thật sự
All NV Phụ Nữ
All NV Phụ Nữ
HS1: Ê Quân tỏ tình Kiều kìa!
All NV Phụ Nam
All NV Phụ Nam
HS2: Duma tỏ tình giữa sân trường luôn kìa bây!
All NV Phụ Nữ
All NV Phụ Nữ
HS3: Đồng ý đi Kiều
All NV Phụ Nữ
All NV Phụ Nữ
HS4: Má tao biết ngay cũng có ngày này mà
All NV Phụ Nam
All NV Phụ Nam
HS5: Đồng ý đi , Đồng ý đi
Còn Đăng Dương thì vẫn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết đứng nhìn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ơ...ở đây có tỏ tình hả?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đồng ý đi //vỗ tay cỗ vũ như mọi người chứ biết gì đâu//
All NV Phụ Nữ
All NV Phụ Nữ
HS8: Đồng ý nhanh đi để Anh Quân chờ lâu Kiều ơi
Cậu nhìn Dương như con nai tơ không biết gì mà vẫn cổ vũ, Pháp Kiều tức tối kéo Đăng Dương ra khỏi đám đông và đi vào một góc vắng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ơ??
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Kiều kéo tớ đi đâu vậy?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đang coi tỏ tình mà?
All NV Phụ Nữ
All NV Phụ Nữ
HS1: Ụa vậy là không đồng ý hả bây?
All NV Phụ Nam
All NV Phụ Nam
HS2: Ủa kéo Đăng Dương đi rồi kìa?
All NV Phụ Nam
All NV Phụ Nam
HS4: Vậy là không đồng ý rồi bây ơi!
Phạm Anh Quân
Phạm Anh Quân
💭Giúp mày đến đây thôi tao về nhà ôm rồng bự khóc chứ nó đồn tao thất tình rồi huhu //Bỏ đi//
All NV Phụ Nữ
All NV Phụ Nữ
HS5: Ê mày ảnh thất tình rồi kìa nhào vô đi
All NV Phụ Nữ
All NV Phụ Nữ
HS8: Djtme nhào vào kiểu gì có thất tình thì cũng không đến lượt tao ಠ⁠_⁠ಠ
Ở một góc vắng người nào đó
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Kiều kéo tớ vào đây chi vậy?
Cậu nhìn anh rồi nghiêm túc nói
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Dương, tớ thích cậu!
Đăng Dương vẫn chưa hiểu hết ý, đang định hỏi thì bỗng nhiên Kiều bất ngờ hôn lên môi anh một cái rồi quay người chạy biến đi mất
Đăng Dương đứng đó, mặt ngơ ngác, trong đầu như đang “loading” cố hiểu chuyện vừa xảy ra
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ơ...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Kiều hôn..hôn mình hả?? //ngơ ngác//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Kiều ơi chờ Dương với Dương chưa hiểu Kiều làm lại lần nữa đi! //chạy theo//
Hai ngày sau vụ tỏ tình giữa Anh Quân và Pháp Kiều, cả trường đồn ầm lên chuyện đó. Mọi người bắt đầu lan truyền tin đồn rằng chính Anh Quân tỏ tình Pháp Kiều nhưng cậu lại thích Đăng Dương nên đã kéo Dương đi thay cho lời từ chối và Anh Quân thì thất tình nên nghĩ học 2 hôm rồi(thật ra bận đi du lịch với bạn trai Kim Long)
Tin đồn lan rộng đến mức ai cũng tưởng Kiều và Dương đang yêu nhau
Nhưng thực tế từ sau lần đó, Kiều bắt đầu tránh mặt Dương như tránh tà
Mỗi lần Dương cố gắng tiếp cận, muốn nói chuyện rõ ràng với Kiều thì cậu lại lảng tránh hết lần này đến lần khác
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Kiều ơi sao....
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
//Lập tức quay đầu chạy//
Chỉ cần Dương gọi tên Kiều một lần, cậu lập tức biến mất như chưa từng ở đó
Đăng Dương cảm thấy bối rối, không hiểu tại sao Kiều lại thay đổi như vậy
Một chiều mưa nhẹ, Đăng Dương đứng trước cửa nhà Kiều, lòng đầy quyết tâm. Anh gõ cửa rồi gọi nhẹ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Kiều, anh có thể nói chuyện với em được không?
Cửa mở hé, Kiều nhìn Dương với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa né tránh
Dương bước vào, giọng thật chân thành
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh biết mấy ngày qua em tránh né anh và anh không hiểu tại sao.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhưng anh muốn nói rõ, anh thích em, thích thật lòng, không phải vì mấy trò đùa hay tin đồn.
Kiều im lặng, ánh mắt dần mềm ra
Dương tiếp tục
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh không muốn mất em. Nếu em đồng ý, anh muốn được ở bên cạnh em với tư cách là người yêu, chứ không chỉ là một cậu bạn ngơ ngác.
Kiều cắn môi, rồi dịu dàng nói
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Anh... em cũng thích anh. Chỉ là... em sợ mọi chuyện phức tạp...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh sẽ cùng em vượt qua tất cả! //mỉm cười//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy giờ em làm người yêu anh nha?
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Dạ... //gật đầu//
Trời bên ngoài mưa rơi rả rích, nhưng trong căn phòng nhỏ, hơi thở hai người đã bắt đầu nóng rực. Sau khi Pháp Kiều đồng ý làm người yêu, Trần Đăng Dương không chờ thêm được nữa, kéo cậu ôm trọn vào lòng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em vừa đồng ý rồi đấy…
Dương cúi sát, giọng khàn hẳn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đừng hối hận.
Pháp Kiều chưa kịp trả lời, môi đã bị cắn nhẹ một cái. Cậu khẽ run, rên lên khe khẽ
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Ưm...~Dương...
Nụ hôn kéo dài, lưỡi anh len lỏi đầy trêu chọc, quấn lấy Kiều khiến hơi thở cậu rối loạn. Dương đẩy cậu ngã nhẹ lên ghế sofa, từng chiếc cúc áo bị cởi ra giữa tiếng rên ngượng ngùng
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Đừng... đừng nhìn em như vậy...
Pháp Kiều khẽ nói, mặt đỏ bừng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vì em quá đáng yêu…
Dương đáp, tay trượt nhẹ trên eo cậu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nên anh không dừng được đâu!
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
A... Ưm.~.. chậm thôi...
Kiều bật ra tiếng khi đầu ngón tay anh lướt trên da thịt nhạy cảm
Dương cúi đầu xuống, đặt từng cái hôn ướt át lên cổ, vai, rồi trượt dần xuống ngực Kiều. Mỗi cái chạm khiến cậu cong người lên theo phản xạ, miệng không kiềm được mà rên rỉ
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Ư… đừng cắn... a… Dương ơi…~
Hơi thở của Dương ngày càng gấp. Giọng anh trầm, ngắt quãng, xen lẫn giữa những lần cắn nhẹ và thì thầm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Em rên nghe đáng yêu chết mất... Kiều của anh ngoan quá…”
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
“A…~Dương… anh… em…”
Pháp Kiều không còn nói thành lời, chỉ còn tiếng thở dốc và ánh mắt ướt át nhìn anh, đầy khát khao xen lẫn ngượng ngùng
...
Cơ thể Pháp Kiều vẫn còn chưa hết run sau lần đầu tiên. Cậu nằm cuộn tròn trong lòng Dương, mặt vùi vào ngực anh, da thịt đỏ ửng, cả người mềm nhũn như không còn sức. Nhưng Dương thì vẫn chưa thỏa mãn
Anh vuốt nhẹ lưng Kiều, hôn lên trán cậu, khẽ hỏi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mệt không? Có đau lắm không?
Pháp Kiều chỉ lắc đầu yếu ớt, giọng khàn khàn như mèo con vừa khóc xong
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Không... nhưng anh đừng... đừng nữa...
Dương cười khẽ, tay vẫn vuốt ve bên hông cậu, ngón tay luồn qua từng vết hôn anh để lại, thì thầm sát tai
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Chỉ ôm em thôi... ngoan nào… để anh vuốt em ngủ...”
Nhưng sự vuốt ve ấy lại dần lạc vào những vùng nhạy cảm. Đầu ngón tay anh chạm nơi ấy, khiến Kiều giật mình cong người lên
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
A... anh…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vẫn còn mềm lắm...
Dương nói như dỗ dành, rồi luồn tay giữ hông Kiều
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em để anh vào nhẹ thôi… lần này sẽ dịu dàng.
Pháp Kiều thở gấp, vừa xấu hổ vừa run rẩy
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Anh... không chịu nổi nữa hả…~
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không phải không chịu được…
Dương hôn dọc xuống vai cậu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mà là vì em rên đáng yêu quá... anh nghiện mất rồi…
Cậu rên khẽ một tiếng khi cảm nhận được thứ nóng rực của Dương chạm vào mình. Lần này không còn vội vã, không còn vồ vập. Dương chậm rãi, vừa đẩy vào vừa cúi xuống hôn lấy đôi môi mềm ướt của cậu
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Ư...~ a... Dương... anh... a nhẹ...~
Kiều bật ra tiếng rên đầy mơ hồ, tay níu lấy drap giường, từng nhịp thúc vào chậm rãi nhưng sâu khiến cậu như tan chảy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
“Ngoan… để anh lo, em chỉ cần thở thôi…”
Dương cắn nhẹ vành tai Kiều, thì thầm ngắt quãng
Mỗi lần Dương thúc sâu vào thì tiếng rên của Kiều lại vỡ ra ngắt quãng, như tiếng mèo con bị dỗ ngọt đến bật khóc
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
A…~không được… đừng… sâu quá…!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chỗ này khiến em rên to ghê…
Dương khẽ cười, rồi lại siết eo cậu, tiếp tục nhấn sâu hơn
Tiếng da thịt va chạm vang lên giữa hơi thở nóng rực và ánh đèn mờ. Căn phòng đầy mùi ái tình, giường đệm lún sâu theo từng nhịp chuyển động
Pháp Kiều không biết mình đã ra bao nhiêu lần trong đêm ấy, chỉ nhớ giọng Dương cứ dỗ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngoan… lần cuối nhé… mai anh bù cho em nguyên ngày nằm nghỉ…
Nhưng cậu biết rõ, Dương không bao giờ dừng lại chỉ ở “lần cuối”…
...
Đêm đã quá nửa, mưa ngoài trời vẫn chưa tạnh, nhưng trong phòng thì sóng gió còn chưa dừng
Pháp Kiều nằm trên người Dương, ngực dán chặt lấy anh, hơi thở vẫn gấp, nhưng ánh mắt lại bắt đầu ánh lên sự tinh nghịch hiếm thấy
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
“Này... anh nói lần cuối mà?”
Cậu ghé sát môi, thì thầm, môi chạm môi
Dương nằm thở hổn hển, mồ hôi rịn đầy trán, làn da đỏ ửng và chi chít dấu hôn, anh cười khàn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tại em rên to quá... ai chịu nổi...
Pháp Kiều cắn môi, rồi bất ngờ ngồi dậy, hai chân kẹp lấy hông Dương
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Vậy giờ đến lượt em thử xem...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
...Hả?
Dương mở mắt, chưa kịp phản ứng thì đã thấy thân thể trắng mịn của Kiều đè xuống, chủ động ngồi lên người anh
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
“Chỉ cần anh nằm yên...”
Pháp Kiều thì thầm, tay vuốt dọc ngực anh
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
“Để em dỗ lại anh nhé...”
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Pháp Kiều… em đừng nghịch… ưm…~
Dương chưa kịp ngăn, đã cảm nhận được sự ấm nóng kia nuốt lấy mình chậm rãi. Anh nghiến răng, tay bấu chặt lấy hông cậu, nhưng Pháp Kiều lại nhẹ nhàng lắc eo, ngồi xuống rồi nhấc lên, từng nhịp vừa chậm vừa sâu
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
A... Ư… Dương... em sướng~
Dương rên khẽ, lần đầu tiên cảm thấy mình bị dẫn dắt thay vì chủ động. Ánh mắt Kiều nhìn xuống, mồ hôi nhỏ giọt dọc theo cổ cậu, thấm ướt ngực anh. Cậu hơi nghiêng người về trước, cả cơ thể đung đưa theo từng nhịp hông khiến tiếng rên của Dương bắt đầu trở nên gấp gáp
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Kiều... anh không chịu nổi... em dừng lại nếu không thì—
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Không…
Kiều ngắt lời, cúi xuống, hôn lấy môi anh, vừa đung đưa vừa rên bên tai
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Anh nói…~lần cuối cơ mà… giờ để em chơi… lần cuối~
Âm thanh ái muội vang vọng trong căn phòng kín, tiếng thở dốc và tiếng da thịt va chạm hòa vào mưa ngoài trời, tất cả tạo nên bản hoà ca cháy bỏng của đêm đầu tiên
Cuối cùng... khi Dương mồ hôi nhễ nhại, mắt mờ đi, tay buông lơi sau một cú nhún đầy ma lực từ Kiều, anh khàn giọng thốt
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em thắng… anh… không nhấc nổi người nữa rồi…
Pháp Kiều bật cười nhỏ, nằm xuống cạnh anh, kéo chăn lên đắp
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Em đã bảo… để em dỗ mà…
Dương cười khổ, nhắm mắt lại, ghé sang ôm lấy eo cậu thật chặt
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Từ giờ… tuyệt đối cấm em chủ động… nếu không anh không sống nổi mất…
___________________
__|END|__

Dương Kiều²

𓆜 𓆝 𓆞 𓆟
_Cạch_
Cửa phòng họp bật mở, tất cả trưởng phòng đang ngồi nghiêm chỉnh lập tức quay đầu về phía người vừa vội vã chạy vào. Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén từ chiếc ghế chủ tịch lập tức quét qua như tia X-ray
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mười phút ba mươi giây...
Giọng Trần Đăng Dương vang lên đều đều, không cao không thấp, nhưng mang sức nặng khiến cả phòng rùng mình
Nguyễn Thanh Pháp, hiện tại là 'trợ lý riêng' của Tổng tài DK, vừa thở hổn hển vừa lẩm bẩm trong đầu
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
⟨M.á nó, mới xuyên vô cái đã bị chửi, tổng tài cục súc gì mà chặt chém không chừa giây nào vậy trời?⟩
Đăng Dương ngước mắt lên nhìn thẳng cậu, ánh mắt tối lại một thoáng, nhưng giọng vẫn bình thản
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Trợ lý Nguyễn, tháng này trừ một ngày lương.
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
⟨Ủa alo? Bộ trễ 10 phút là mất một ngày lương luôn hả? Bóp méo cái hệ thống trả công rồi nha! Thằng cha này đúng là boss phản diện máu lạnh vô nhân đạo y như truyện miêu tả!⟩
Dương hơi nghiêng đầu, khoé môi khẽ nhếch
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Còn đứng đó lẩm bẩm gì nữa?
Pháp giật mình, vội kéo áo vest lại cho ngay ngắn rồi cúi đầu khẽ nói
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Dạ không có gì, em... em đang tự trách bản thân mình vô cùng.
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
⟨Tự trách cái đầu ông! Tôi mà không bị kéo xuyên vô đây thì giờ đang nằm đắp chăn đọc truyện kiếm tra nam giàu có, đâu có khổ vì ông hả?⟩
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lần sau trễ, thì khỏi nhận lương nguyên tuần!
Đăng Dương nói khẽ, tay lật tài liệu, nhưng khóe môi lại khẽ động như đang cố nén cười
Mà đúng là hắn đang nín cười thật...
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💭Người này… thú vị!
Lần đầu tiên trong đời, Trần Đăng Dương gặp một người miệng thì lễ phép ngọt như mía lùi, mà trong đầu thì… thô như búa bổ
Đặc biệt hơn là, hắn nghe thấy hết..!
Và càng nghe, càng… nghiện..
Buổi chiều, công ty DK có một buổi đàm phán quan trọng với Công ty Bách Thịnh – do nam chính Bách Nghiệp Chướng đứng đầu. Theo nguyên tác, buổi này là màn mở đầu cho chuỗi “hố bom” mà nam nữ chính đào sẵn cho Trần Đăng Dương
Pháp Kiều vừa đứng cầm tài liệu, vừa bĩu môi trong đầu
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
⟨Thằng cha Bách Nghiệp Chướng kia sắp chơi trò ‘hợp đồng giả – cổ phần thật’, bẫy cổ phần mà ngài tổng tài DK này không né được thì đúng là nam phản diện giàu có mà ngu trong truyện luôn rồi…⟩
Không đến 30 giây sau, Đăng Dương cắt lời đối tác
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hạng mục cổ phần đổi lại 5% hoặc hủy đàm phán..!
Cả phòng họp cứng đờ. Pháp Kiều thì… há hốc mồm
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
⟨Ủa alo? Tôi mới nghĩ xong, ông làm liền luôn hả???⟩
Chưa kịp hoàn hồn, cậu lại nghe Bách Nghiệp Chướng chuyển sang đề nghị hợp tác truyền thông bước tiếp theo trong kịch bản để lôi Quách Thánh Liên chen vào DK
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
//cau mày//
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
⟨Đừng nhận, cái này là cớ để con nhỏ đó chen vô rồi làm loạn công ty ông! Tổng tài à, tỉnh lại đi!⟩
Hắn gập tài liệu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Về truyền thông, DK sẽ tự triển khai!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cảm ơn thiện chí hợp tác, nhưng DK không cần thêm người!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//Đứng dậy rời đi//
__Cạch__
Bách Nghiệp Chướng giận tím mặt
Còn Pháp Kiều chạy theo hắn toát mồ hôi, lần thứ hai...
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
⟨Không… không lẽ ông nội này nghe được thiệt⟩
...
Chiều hôm đó, khi tan họp, Pháp Kiều giả vờ sắp xếp tài liệu thật lâu, chờ cho phòng làm việc chỉ còn lại mình với Trần Đăng Dương
Dương ngồi tại bàn, đang xem báo cáo, không ngước lên
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Có chuyện gì?
Pháp Kiều bước tới, tằng hắng nhẹ
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Em hỏi thiệt nha… Chủ tịch… anh có... tin vào mấy chuyện như... thần giao cách cảm, telepathy, đọc suy nghĩ không?
Dương nhướn mày, môi khẽ cong
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em đang nói đến chuyện… ai đó nghe được tiếng lòng người khác?
Pháp Kiều toát mồ hôi
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Dạ… ví dụ thôi, hơ hơ…
Đăng Dương gập hồ sơ lại, chậm rãi bước tới trước mặt cậu, nhìn từ trên xuống bằng đôi mắt tối sâu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy em nên cẩn thận với những gì em nghĩ trong đầu!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhất là lúc em nghĩ: 'Ông này mà cởi áo ra chắc cũng có múi đó... tiếc ghê không được sờ thử.'
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
⟨Chết mẹ⟩
Không khí trong phòng làm việc sang chảnh bỗng chốc… ngộp thở kỳ lạ
Sau khi nghe Dương trích nguyên văn cậu nghĩ trong đầu, Pháp Kiều cũng chẳng còn đường lùi. Cậu hít một hơi, chống nạnh, quyết định lật bài luôn
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Ờ, đúng rồi đó! Tôi thích tiền, thích múi, thích sàm sỡ, thì sao?
Dương im lặng nhìn cậu. Mắt hắn nheo lại, vẻ thú vị thoáng qua đáy mắt
Pháp Kiều thấy mình lỡ rồi, nên lỡ cho trót, tiếp tục bô bô
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Mà sếp yên tâm, tôi thích là tôi nói, chứ tôi không có làm bậy đâu!
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Tôi là người biết giữ giới hạn… trừ khi sếp cho tôi làm!
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Hứ!
Dương khẽ nhếch môi, bước một bước tới sát cậu, hơi thở ấm nóng phả vào mặt Kiều
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừ...vậy tôi cho!
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Cậu đứng như trời trồng...
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
⟨ Khoan khoan. Cho là cho gì? Cho thiệt hả? Không phải giỡn đúng không? Ủa rồi giờ làm sao??? Tôi phóng lao thiệt rồi hả trời ơi cứu với!!! ⟩
Hắn cúi đầu sát tai cậu, giọng trầm ấm như rót mật
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sờ đi!?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tôi đang chờ!
Pháp Kiều toát mồ hôi, tay run run giơ lên, miệng lẩm bẩm
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
“Thôi xong rồi… phóng lao thì phải theo lao… sờ thì sờ luôn… không sợ… không run…”
Chạm!!!
Cậu chạm vào cơ bụng Dương qua lớp áo sơ mi mỏng. Rắn chắc, ấm nóng, đàn hồi chuẩn từng múi như tưởng tượng. Thậm chí tốt hơn tưởng tượng
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
⟨Chết rồi..càng sờ càng nghiện.⟩
Đăng Dương vẫn đứng yên để cậu “kiểm tra chất lượng”, thậm chí còn nghiêng người sát lại hơn, hỏi nhỏ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vừa ý chưa?
Pháp Kiều rút tay về, che mặt hét lên
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Đừng hỏi em! Em đang rối lắm!
Cậu quay đầu chạy thẳng ra cửa như một cơn gió, để lại Đăng Dương đứng đó cười khẽ, ánh mắt sáng lên đầy thích thú
Sau vụ sàm sỡ chính chủ, Pháp Kiều chính thức rơi vào trạng thái «tự kỷ cấp độ 5»
Từ hôm đó trở đi, cậu né Hắn như né trúng thưởng vay nợ. Đăng Dương vừa bước vào phòng là Kiều viện đủ lý do để… trốn ,nào là:
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Em đau bụng, chắc do ăn cơm hộp hôm qua…
__________________
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Em phải photo giấy tờ gấp, cực kỳ gấp!
__________________
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Em nhớ hình như mình để quên… ý chí sống ngoài hành lang!
__________________
Thậm chí có lần đang đi hành lang thấy Dương từ xa, cậu quay lưng chạy ngã lăn quay, rồi tự lồm cồm bò dậy, miệng vẫn lẩm bẩm:
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
"Không được nhìn… không được nhìn múi… không được… aaaaa!"
Nhưng né cỡ nào cũng không thoát được
Trần Đăng Dương như có radar định vị riêng dành cho trợ lý nhỏ
Một hôm, Kiều đang trốn trong phòng lưu trữ giả vờ sắp xếp tài liệu thì…
««cạch»»
_cửa mở_
Hắn– Trần Đăng Dương đang đứng đó
Tóc vuốt gọn, áo sơ mi trắng xắn tay, tay đút túi quần, ánh mắt đen sâu nhìn thẳng vào cậu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em trốn tôi à?
Pháp Kiều đứng bật dậy, cười giả trân
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Trốn gì đâu sếp, em chỉ… chỉ… kiểm kê hồ sơ theo cảm hứng thôi.
Dương bước lại gần, giọng trầm thấp
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em không dám nhìn tôi..?
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Không có…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy em nhìn tôi đi!?
Cậu lắc đầu quầy quậy
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Không nhìn đâu, sếp mà cởi áo em xỉu tại chỗ á!
Dương bật cười, đưa tay nâng cằm Kiều lên, buộc cậu nhìn thẳng vào mắt hắn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em nói thích tiền, thích múi, thích tôi !?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy tôi cho hết! Còn em… dám nhận không?
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
⟨Trời ơi sao sếp biết hết… à đúng rồi, ổng nghe được suy nghĩ của mình…⟩
Cậu bật khóc (giả), ôm mặt chạy ra ngoài
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Em ghét sếp!!!
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Sếp là đồ đọc não người ta!!!
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Đồ tổng tài nguy hiểm!!!
Còn lại Dương trong phòng hồ sơ, cười nhẹ, mắt ánh lên nguy hiểm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không sao, em có chạy đi đâu thì tôi cũng sẽ… bắt lại được!
...
Từ sau cái hôm bị dồn ép trong phòng hồ sơ, Pháp Kiều đã ngồi trầm tư như một bậc đại sư. Trong đầu cậu là vô số dòng chữ chạy như bảng hiệu LED
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
⟨Không thể để bị dắt mũi mãi được…⟩
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
⟨Mình phải là người cầm dây cương, không phải con thỏ run rẩy…⟩
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
⟨Đàn ông đẹp trai không đáng tin, nhất là khi anh ta có múi.⟩
Cậu đứng dậy, quyết tâm lật ngược ván cờ
Sáng Hôm Sau
Trần Đăng Dương vừa vào công ty thì thấy một cảnh ‘ngơ ngác, bật ngửa’: Trợ lý nhỏ ăn mặc công sở chỉnh chu, nhưng sơ mi lại cố tình bung một nút cổ, tay thì ôm tập tài liệu bước lại, miệng cong cong
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Chào buổi sáng, Trần tổng của em.
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//khựng người//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em…vừa gọi anh là gì?
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
//nháy mắt// Trần tổng của em chứ còn gì nữa?
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Hay anh không muốn là của em?
Dương suýt nghẹn, trong đầu hàng loạt suy nghĩ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
💭Hôm qua còn khóc lóc chạy trốn, nay lại tấn công ngược? Tốc độ quay xe còn nhanh hơn Hải quay xe nữa!!
Kiều không để Hắn kịp phản ứng, đi vòng ra sau, cẩn thận vỗ nhẹ vào lưng áo sơ mi của Dương
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Hôm nay mặc sơ mi trắng à, hợp với… vai rộng và bả vai em thích sờ ghê…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
...
Cậu lướt đi trước, lượn nhẹ vào phòng như con rắn nhỏ vừa cắn xong cú đầu tiên. Trước khi vào phòng còn ném lại một câu giết người không dao
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nhớ ăn sáng nha Trần tổng, mai em nấu cho anh ăn, ăn xong nhớ… trả công bằng hành động!
Dương đứng hình, tay run run lấy điện thoại, gọi trợ lý phụ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
📞: Hủy hết cuộc họp sáng nay. Tôi cần thời gian xử lý… vấn đề tim mạch.
All NV Phụ Nam
All NV Phụ Nam
Trợ lý phụ📞: Dạ? Hả hả? //khó hiểu//
Chưa kịp để trợ lý phụ nói gì thì hắn đã cúp máy
All NV Phụ Nam
All NV Phụ Nam
Trợ lý phụ: Sếp không phải cha!
All NV Phụ Nam
All NV Phụ Nam
Trợ lý phụ: Nói muốn hủy là hủy! Người khổ là tôi nè trời ơi!
_Bên trong phòng_
Pháp Kiều ngồi vắt chân, nhâm nhi sữa tươi, lòng thầm hả hê
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
⟨Làm Tổng tài nghe được suy nghĩ thì sao? Tôi sẽ suy nghĩ đủ thứ khiến anh mất kiểm soát luôn!⟩
...
Buổi chiều hôm đó, không ai hiểu vì sao Pháp Kiều lại ăn mặc đẹp như đi thảm đỏ, áo vest ôm eo, sơ mi lụa mỏng, cà vạt cột lỏng trên cổ như cố tình quyến rũ
Cậu bước vào văn phòng Chủ Tịch với vòng ba cong đến mức trái đạo lý, tay cầm tài liệu nhưng mắt lại không có chút thiện chí công việc nào
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Sếp à, hôm nay ký xong đống hồ sơ này… em có được thưởng không?
Dương ngẩng mặt, định trả lời nghiêm túc
Nhưng chưa kịp mở miệng, cậu đã bước đến rất gần, rất gần, cúi người sát mặt hắn, thì thầm
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
“Hay là… em tự chọn phần thưởng được không?”
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//nuốt nước bọt// Em… em định chọn gì?
Pháp Kiều cười, quay lưng lại, rồi cầm tay anh đặt thẳng vào vòng ba của mình nơi vẫn được fan ca tụng là ‹vũ khí hạng nặng›
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Em chọn cái này. Cho em xin dấu vân tay để xác nhận quyền sở hữu luôn nha.
««BOOM»»
Dương đỏ mặt đến tận mang tai
Tay thì cứng đơ, mắt lơ đãng nhìn trần nhà như đang xét nghiệm lương tâm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em… làm gì đó? //lắp bắp//
Pháp Kiều thản nhiên đẩy tay hắn nhẹ nhẹ
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Gì chứ?
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Em thấy anh cũng hay nhìn trộm, giờ cho sờ miễn phí mà còn ngại?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ai… ai nhìn trộm chứ?
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Hôm trước lúc em cúi lượm bút, anh nhìn rồi liếc cũng phải ba lần, không nhận đúng không?
Dương bối rối, nhưng rồi lấy lại phong độ nhanh như phản xạ của dân tổng tài lâu năm, hắn rút tay về, cười nhếch môi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nếu em đã chủ động vậy… thì từ nay, chạm vào là phải có trách nhiệm!
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
//khựng lại//
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Ý anh là sao?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ý anh là… từ hôm nay, vòng ba này anh nhận nuôi...!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mọi tiếp xúc khác, để anh chủ động!
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
⟨Thôi xong… Định câu cá ai ngờ bị cá kéo xuống nước⟩
__2 tháng sau__
Buổi chiều, phòng Chủ Tịch
Nguyễn Thanh Pháp – hay còn gọi là Pháp Kiều – mặc vest đỏ rực, gác chân trên bàn, vừa ăn kẹo mút vừa giả vờ đọc tài liệu. Cậu biết rõ, Trần Đăng Dương – Tổng tài quyền lực, đang nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt nóng rực hơn cả lò thiêu
Và đúng như kịch bản cậu mơ ước bao lâu nay, Dương lên tiếng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em… làm người yêu anh nhé!?
Pháp Kiều nhướn mày, nhếch môi kiểu «chơi anh chút cho vui»
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Hả?
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Gì cơ?
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Em nghe không rõ, anh nói lại xem?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Làm. Người. Yêu. Anh. //gằng từng chữ//
Cậu giả vờ tròn mắt
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nhưng mà… em rất thích tiền!
Dương không chớp mắt
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tài khoản đứng tên em, thẻ không giới hạn, xài đến khi chán thì anh nạp thêm!
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
//chống cằm// Em còn thích… 6 múi nữa cơ!
Đăng Dương đứng dậy, gỡ từng cúc áo sơ mi, khoe cơ bụng rắn chắc
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mỗi múi một nụ hôn, em muốn kiểm tra không?
Pháp Kiều bắt đầu đỏ mặt, nhưng vẫn cố giữ thần thái
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Em… em thích được cưng chiều nữa...
Dương bước đến, cúi đầu nhìn cậu, giọng trầm khàn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em vừa nghĩ tới cái gì, anh đã chuẩn bị sẵn cái đó rồi!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em chưa buồn, anh đã dỗ!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em chưa khóc, anh đã sẵn khăn giấy!
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
//im lặng//
Dương ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh không giỏi nói ngọt...Nhưng nếu em chịu bên anh, từ giờ đến hết đời, em sẽ là người duy nhất anh chiều hư..!
Cậu khựng lại, tim đập nhanh, kẹo mút rớt xuống bàn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Chịu không?
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
…Ừm, nhưng anh phải cam kết suốt đời không đá em đó nha..!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nếu anh dám, em cứ đem vòng ba đó đập vào mặt anh!
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Quỷ..! //Đánh yêu hắn//
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
//bật cười ôm lấy cậu//
Vậy là, sau hàng tá lần trêu ghẹo, vờn nhau như Tom và Jerry, cuối cùng Trợ lý thích tiền cũng chịu chui đầu vào lưới tình của Tổng tài Trần Đăng Dương
Còn nam nữ chính?
À, họ đã bị bắt từ tuần trước vì tội nhận hối lộ, bán tài sản công ty, và buôn lậu chất cấm. Tòa tuyên án 25 năm không giảm nhẹ.
Tiểu thuyết ngôn tình nào có kết như phim hình sự? Cũng chỉ có khi Pháp Kiều xuyên vào mới loạn thế cờ như vậy thôi!!!
___________________
__|END|__

An Kiều¹

𓆜 𓆝 𓆞 𓆟
__Đêm tối__
Một bóng người lướt qua hệ thống an ninh hiện đại bậc nhất Đông Nam Á, nhẹ nhàng như con mèo hoang đang săn mồi
Đôi mắt to tròn ẩn sau lớp mặt nạ đen, sáng lên khi phát hiện mục tiêu – viên kim cương đỏ huyền thoại – đang nằm kiêu hãnh trong lồng kính giữa đại sảnh của biệt phủ Đặng Gia
Nguyễn Thanh Pháp, biệt danh Pháp Kiều, là siêu trộm không ai sánh kịp, từng đột nhập vào các tổ chức đen khét tiếng mà chưa bao giờ để lại dấu vết. Nhưng lần này...
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
💭Chà, cuối cùng cũng tới lượt ông trùm Đặng Thành An. Đẹp trai, giàu có, quyền lực… quá ngon để lấy cả kim cương lẫn người đàn ông về tay
Cậu thầm nghĩ, môi cong cong, tay lách nhẹ qua hệ thống cảm biến hồng ngoại
»Cạch«
Lồng kính bật mở. Cậu khẽ thở ra, cười thầm chiến thắng trong lòng. Nhưng chưa kịp rút lui…
Người Bí Ẩn
Người Bí Ẩn
???: Vẫn thích chơi mấy trò lén lút nhỉ, Pháp Kiều?
Một giọng nam trầm khàn, lạnh hơn cả đêm sương vang lên sau lưng. Cậu giật mình quay phắt lại
Trên ghế bành bọc da, Đặng Thành An ngồi khoanh tay, bộ đồ vest đen tôn lên thân hình 'cao lớn' và quyền uy như vua của thế giới ngầm. Đôi mắt hắn nhìn cậu như đang cân đo từng phần da thịt
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
A… Anh… Anh biết tôi sẽ đến?
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em là của tôi mà sao lại không biết cho được và từ khi nào mà em nhắm vào viên đá này rồi?
Cậu bật chế độ “ngây thơ giả tạ”, môi run run
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Em… em không biết đây là nhà của ngài... Em xin lỗi… tha cho em được không? Em còn nhỏ, em còn muốn sống…
Thành An đứng dậy, bước từng bước chậm rãi về phía cậu
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Biết không? Mấy đứa trộm chui vào nhà tôi, thường thì… tôi ném cho hổ ăn..
Pháp Kiều tái mặt, lập tức quỳ sụp xuống, ôm lấy chân hắn
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Đừng!
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Anh ơi đừng!
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Em… em có thể làm bất cứ điều gì!
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Đừng cho hổ ăn thịt em! Em không ngon đâu! Chắc chắn là khó nhai!
Thành An bật cười khẽ
Trong giây lát, vẻ máu lạnh biến mất, thay vào đó là ánh mắt hứng thú hiếm thấy. Hắn cúi xuống, bế cậu lên như công chúa, nhẹ nhàng hôn lên má cậu một cái
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Còn ngon hơn cả viên kim cương.
Pháp Kiều chết lặng trong tay hắn
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
💭Mình diễn đạt vậy sao? Sao ảnh… bế mình thiệt vậy trời?!
Thành An bế cậu lên tầng, ném nhẹ nhàng lên chiếc giường to phủ ga đen nhung
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ngủ ở đây!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Nếu sáng mai tỉnh dậy mà em dám biến mất... anh sẽ tìm em bằng mọi giá, rồi xé xác em thành trăm mảnh!
Pháp Kiều nuốt nước bọt
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
💭Ủa rồi ai mới là nạn nhân ở đây vậy? Sao tim mình đập nhanh vậy nè…
Hắn nằm xuống bên cạnh cậu, choàng tay qua eo và nhắm mắt ngủ như chẳng có gì nghiêm trọng vừa xảy ra
Còn Pháp Kiều, siêu trộm huyền thoại?
Bắt đầu một kế hoạch điên rồ hơn cả: Quyến rũ ông trùm mafia!!!
...
Đã một tháng trôi qua kể từ cái đêm định mệnh đó. Kể từ khi siêu trộm Nguyễn Thanh Pháp – Pháp Kiều – từ kẻ đột nhập biến thành ‹ vật nuôi cao cấp › trong biệt phủ Đặng Gia
Hắn – Đặng Thành An – vẫn giữ lời hứa: Nếu Pháp Kiều còn ở đây, không chạy trốn, thì sẽ sống trong nhung lụa, được ăn ngon mặc đẹp, ở phòng tổng thống, tắm sữa dê và xức nước hoa giá trăm triệu
Tất nhiên, Pháp Kiều không ngu gì mà bỏ chạy
Bởi vì: 1. Trong nhà hắn có hơn 100 vệ sĩ. 2. Hắn quá đẹp trai. 3. Kế hoạch cua hắn đang tiến triển cực tốt.
Chỉ có một vấn đề duy nhất: Con mụ Quách Thánh Liên.
Người hầu cao cấp, lâu năm trong Đặng Gia. Một ả đàn bà vừa ghen, vừa có âm mưu, vừa điên khùng
Từ ngày Pháp Kiều xuất hiện, cô ta cào móng, xỉa xói, chửi xéo, phá hoại quần áo, làm đổ canh nóng lên tay cậu, và sáng nay còn tát cậu ngã vào bàn ăn chỉ vì
Quách Thánh Liên
Quách Thánh Liên
Mày dám ngồi vào ghế của ông chủ?
Quách Thánh Liên
Quách Thánh Liên
Thứ như mày chỉ đáng lau giày cho ngài ấy!
Cả nhà nhìn thấy, nhưng không ai dám xen vào. Vì Thánh Liên trước giờ rất được Thành An tin tưởng
Cho đến hôm nay
Buổi chiều – tại phòng khách biệt phủ Đặng Gia
Một người hầu hớt hải chạy đến phòng làm việc của Thành An, gõ cửa với gương mặt hoảng loạn
Người Hầu
Người Hầu
Ông chủ! Pháp… Pháp Kiều cậu ấy bị người của biệt phủ đánh!
Người Hầu
Người Hầu
Cậu ấy bị chảy máu đầu rồi, còn bị xô vào cột đá!
Không nói một lời, Thành An lập tức đứng bật dậy, ánh mắt tối sầm lại
Trong ba phút, hắn đã có mặt tại đại sảnh
Và thứ hắn nhìn thấy đầu tiên là Pháp Kiều nằm co ro dưới nền gạch, má bầm tím, môi rớm máu, còn Quách Thánh Liên thì đang gào lên
Quách Thánh Liên
Quách Thánh Liên
Nó dám vu khống tôi!
Quách Thánh Liên
Quách Thánh Liên
Ngài tin lời nó sao, ông chủ?! Nó là cái gì chứ?!
Rầm!
Hắn đạp văng chiếc ghế sang một bên, bước đến, lạnh lùng ra lệnh
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Lôi ả xuống hầm!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tra tấn đến khi nào không nhận ra mặt thì thôi!
Thánh Liên chưa kịp phản ứng thì đã bị hai đàn em áo đen túm tóc kéo đi, miệng cô ta hét chói tai
Quách Thánh Liên
Quách Thánh Liên
Khônggg!
Quách Thánh Liên
Quách Thánh Liên
Em yêu anh mà An! Em làm vì yêu anh! ANNN!
Tiếng hét đó không thể làm dịu đi ánh mắt giận dữ của Đặng Thành An
Hắn quỳ xuống, ôm lấy Pháp Kiều vào lòng
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ai dám động vào em nữa, anh sẽ cho bọn chúng chết không toàn thây !
Pháp Kiều run rẩy khóc thút thít, nhưng ánh mắt thì… long lanh đầy kịch tính
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
💭Trúng kế rồi. Bước một thành công. Giờ bắt đầu bước hai: làm hắn yêu mình đến mức sẵn sàng quỳ gối!
Bác quản gia run rẩy bưng hộp cứu thương tới, Thành An không để ai chạm vào, tự tay xử lý từng vết thương, dịu dàng đến lạ khiến tất cả người làm trong biệt phủ đều há hốc mồm
Tối hôm đó — trong phòng Đặng Thành An
Pháp Kiều tắm xong, bước ra với áo ngủ rớt vai, ánh nến vàng dịu ánh cả căn phòng
Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Anh An… em thấy… có lỗi vì làm anh tức giận hôm nay… để đền bù, em sẽ… dâng thân.
Đặng Thành An
Đặng Thành An
//ngẩn người//
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Hửm?
Pháp Kiều tiến lại gần, ngồi lên đùi hắn, tay lần xuống áo sơ mi, mở từng nút một
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Em muốn… được anh chạm vào...Chỉ mình anh thôi…!
Bộp!
Cậu đặt tay hắn lên vòng ba của mình, nhỏ giọng
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Anh thích không?
Đặng Thành An đỏ mặt, cười khẽ. Nhưng rồi tay hắn siết nhẹ, kéo cậu ngã xuống giường
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em nghĩ mình điều khiển được tôi à, Kiều?
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Không phải điều khiển… là quyến rũ..!
Trên chiếc giường lớn phủ ga lụa trắng, ánh nến vẫn le lói, tiếng thở dốc vang lên xen kẽ giữa những lần vải vóc sột soạt
Thành An siết lấy cổ tay Pháp Kiều, ghì cậu xuống dưới, ánh mắt tối lại như thú hoang bị chọc giận
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em đúng là muốn chơi với lửa...
Pháp Kiều rướn người, đôi mắt long lanh, khóe môi cong cong như thể đang cười khẩy
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Chỉ sợ... lửa này, anh không dập nổi thôi.
Cạch..
Chiếc cúc áo cuối cùng bị bung ra. Thành An cúi xuống, chạm vào làn da mịn như nhung ấy bằng đầu lưỡi nóng bỏng
Pháp Kiều rên khẽ, cắn môi
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Ưm...~đừng… nhẹ chút... anh…
Hắn không nghe. Hắn cắn. Cắn để đánh dấu. Cắn để khiến cậu không thể trốn chạy được nữa
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em quyến rũ tôi trước..
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Giờ thì đừng hối hận!
...
Một cú nhấp hông dồn lực, Pháp Kiều bật ra tiếng nấc đứt quãng
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Á… ư…~ a…! A…An… chậm thôi…~
Tay cậu bấu lấy lưng hắn, từng ngón siết lại run rẩy, cơ thể trắng nõn vặn vẹo theo từng nhịp xâm chiếm
Thành An ghé sát tai, thì thầm
Đặng Thành An
Đặng Thành An
“Em rên dễ nghe lắm… còn hơn cả mấy bản nhạc giao hưởng triệu đô tôi từng mua.”
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Hức… đồ điên…
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Ừ, điên vì em!
Từng cú va chạm sau đó không còn là chiếm đoạt, mà là chiêu dụ, là giam cầm. Cả căn phòng như hóa thành mê cung tình dục, nơi không ai kiểm soát được nhịp tim của mình nữa
Pháp Kiều cong người, giọng nức nở
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Ư… a~… sâu quá… a…! Em… sắp… aaaa…!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Cứ rên… để cả biệt phủ biết… em là của ai!
Tiếng rên rỉ kéo dài hòa cùng tiếng thở gấp, tiếng giường va vào tường, và tiếng tim đập loạn trong lồng ngực…
Cả hai vừa đạt cao trào trên giường chưa bao lâu, vậy mà Thành An vẫn không buông tha
Hắn bế xốc Pháp Kiều lên như không trọng lượng, bước tới chiếc sofa da màu nâu đậm, rồi thả mạnh cậu xuống như vứt một món đồ chơi quý giá nhưng không nghe lời
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em khiêu khích tôi đến mức này, mà tưởng mọi thứ kết thúc sớm vậy à?
Pháp Kiều thở hổn hển, môi đỏ bầm run nhẹ
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Hức~… anh điên rồi…!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Phải! Điên vì em..
Xoạc!
Hắn kéo phăng chiếc áo ngủ đã rách bươm ra khỏi người cậu, rồi xé cả phần ren mỏng dưới hông, lộ ra làn da trắng lộ liễu run rẩy dưới ánh nến nhạt nhòa
Pháp Kiều chưa kịp ngồi dậy, đã bị hắn ghì chặt ngược lưng lên sofa
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
An… An… a~… đừng… Ư~…!
Một cú thúc mạnh từ phía sau khiến cậu bật tiếng rên nghẹn ngào, người vặn vẹo chống cự nhưng vô vọng, vì cả cơ thể đã sớm mềm rũ theo từng nhịp va đập
Thành An cúi sát tai cậu, giọng trầm và khàn
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em từng làm chuyện này với ai khác ngoài tôi chưa nhỉ?
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Ư… hức~… chưa… chỉ~… chỉ có anh…
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Tốt! Vậy giờ để em nhớ cho rõ em là của tôi!
Hắn không kiềm chế nữa. Từng cú thúc sâu, mạnh, dồn dập khiến thân thể mảnh khảnh bị ép chặt vào thành ghế
Pháp Kiều bật khóc giữa những tiếng rên
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Á… a…~! Em… chịu không nổi… An… chậm~…!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Em khiến tôi phát điên mỗi đêm..
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Giờ đến lượt em phát điên vì tôi!
Tay hắn luồn qua ngực cậu, bóp chặt, nghịch ngợm từng nơi nhạy cảm khiến Pháp Kiều rên rỉ gần như van xin
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Nguyễn Thanh Pháp•Pháp Kiều
Ư~… aaa… hức… ưm~… mạnh quá… An…~
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Cứ rên đi, Kiều..!
Đặng Thành An
Đặng Thành An
Đêm nay… anh không buông em ra đâu!
Sofa trượt nhẹ theo nhịp, sàn đá lạnh lẽo vang lên âm thanh ướt át mập mờ
____________
__|Còn Tiếp|__

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play