Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Giáo Sư Jujihoon Và Em

Giả làm bệnh nhân để… phá anh

Chuyện là vầy… Hôm đó anh trực ca sáng, em thì rảnh rỗi vì làm freelance ở nhà. Tự nhiên trong đầu nổi hứng "hay mình tới bệnh viện phá ảnh chơi nhỉ?" Chứ cũng cả 2 hôm rồi không gặp. Nhớ lắm chứ bộ. Thế là em makeup sơ sơ cho không quá nổi, mặc áo thun trắng, quần jeans, cột tóc gọn gàng như học sinh cấp 3. Rồi em thẳng tiến đến bệnh viện, lấy số khám ở khoa nội – nơi anh đang làm.
Trên tờ đăng ký em viết:
> “Đau bụng âm ỉ, hơi chóng mặt, khó thở nhẹ.” (Thiệt ra chỉ là… nhớ anh cấp độ 3.)
Đến lượt, em bước vô phòng khám, che nửa mặt bằng khẩu trang, hạ giọng nói:
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
Chào bác sĩ....
Anh không ngước lên liền, vừa xem sổ vừa hỏi:
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
Kim HaYoung...ạ
là tên em bịa ra đấy
Đúng 3 giây sau, anh ngẩng đầu lên. Cái nhíu mày của ảnh suýt làm em cười bật thành tiếng.
JuJihoon
JuJihoon
Em tới đây làm gì?
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
Em khám bệnh mà…
JuJihoon
JuJihoon
Khám tim đúng không?
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
Không… mà, nếu cần thì… có anh khám cũng được. “–em cười lém lỉnh”
Anh thở dài, quay mặt đi như để giấu nụ cười đang nhếch mép. Nhưng rồi anh nghiêm giọng lại:
JuJihoon
JuJihoon
Lát nữa tôi hết ca, ở đó chờ. tôi khám cho em… kỹ hơn.
Tim em tự nhiên đập cái “thịch”.
---
Cuối buổi, em bị anh lùa vô phòng nghỉ của bác sĩ như một cô học sinh cá biệt.
JuJihoon
JuJihoon
Em có biết mình không được đùa trong môi trường y tế không hử?
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
Em đâu có đùa....
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
em tới thiệt mà. Em đang ‘ốm tương tư’…
JuJihoon
JuJihoon
Còn dám nói nữa?
Anh kéo em lại gần, mắt nhìn thẳng, tay đặt nhẹ lên gáy em.
JuJihoon
JuJihoon
Từ giờ, nếu nhớ thì nhắn tin. Không cần giả bệnh
JuJihoon
JuJihoon
tôi bận, nhưng không bận đến mức không có thời gian cho người yêu.
Em xụ mặt ra làm bộ:
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
Em tưởng anh còn không thèm nhớ em....
Anh cúi xuống, chạm nhẹ lên trán em, hôn một cái:
JuJihoon
JuJihoon
tôi không thèm nói. Nhưng ngày nào không thấy em, là ngày đó tôi bực mình.
---
Ảnh vậy đó ngoài lạnh trong nóng
đốn tim thật chứ
---
end end

Một buổi trưa ở viện: Em và giáo sư Ju Ji Hoon

Đúng trưa 11:30. Em xách túi đồ ăn tự nấu, hí hửng đến bệnh viện như một cô vợ "bí mật". Bình thường thì ảnh toàn ăn đại cho xong – cà phê đen và bánh mì sandwich, no đói gì cũng mặc. Nên bữa nay em nấu canh rong biển, cơm cuộn và thịt bò xào cay nhẹ – món ảnh thích.
Đi đến cửa phòng nghỉ của khoa, em ngó đầu vô: không thấy anh. Đang tính nhắn tin thì… có tiếng nói từ hành lang:
> “Giáo sư ơi, giáo sư ăn gì chưa? Em có mang bánh tới nè~”
Cái giọng ngọt muốn sâu răng đó khiến em ngẩn người quay lại. Một cô bác sĩ nội trú, son hồng, tóc xoăn nhẹ, tay cầm hộp bánh macaron. Đứng trước mặt anh, cười như đang… đóng quảng cáo.
Còn anh – giáo sư lạnh lùng của em – thì vẫn mặc blouse trắng, đeo kính, khoanh tay nhìn cô ấy, nhẹ giọng:
JuJihoon
JuJihoon
Tôi đang bận. Để lúc khác.
Chỉ một câu. Không cười. Không liếc. Nhưng em vẫn thấy nhột. Vẫn thấy cái bụng chộn rộn như vừa ăn trúng ớt cay.
---
Em ngồi đợi một góc, mặt bí xị như mèo bị bắt đi tắm.
Anh ra sau đó mấy phút, vừa thấy em là nhíu mày:
JuJihoon
JuJihoon
Sao không vào trong?
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
Có người khác đang ‘muốn vào’ trước em mà.
JuJihoon
JuJihoon
Em nói gì đấy?
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
Không có gì. Canh nguội rồi đó.
Anh ngồi xuống cạnh em, mở hộp cơm. Chưa ăn, chỉ nhìn.
JuJihoon
JuJihoon
Em nấu à?
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
Không. Đặt ship cả đấy. Nhưng cửa hàng tên là ‘Em Nấu’.
JuJihoon
JuJihoon
Thì ra bây giờ biết giận luôn rồi hả?
Em quay mặt đi, gặm bánh cá nóng (mang thêm trong túi, kiểu "ăn một mình cho bỏ ghét").
Anh cầm cái bánh của em, cắn một miếng rồi tỉnh bơ nói:
JuJihoon
JuJihoon
Ngon đấy. Nhưng không ngon bằng việc thấy em ghen.
Em đỏ mặt, cãi:
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
Ai ghen? Em đâu phải gì của anh…
JuJihoon
JuJihoon
Là người tôi muốn cưới, vậy đủ chưa?
Em đứng hình 3 giây. Mắt mở to, tim đập sai nhịp.
Anh nhìn em, đeo lại kính, nói như không có gì:
JuJihoon
JuJihoon
Em mang cơm đến mỗi trưa, nấu món tôi thích, biết tôi uống cà phê nào, biết lịch tôi khám, còn nhớ cả lịch hội chẩn của tôi.
JuJihoon
JuJihoon
Em còn không biết em là gì của tôi sao?
---
Hôm đó, anh ăn hết sạch phần cơm. Không than nhạt. Không càm ràm cay. Chỉ khen món ăn – và cười, lần đầu tiên suốt ngày hôm đó. Còn em, thì no chỉ nhờ... một ánh mắt và một câu nói.
---
Ảnh biết cách làm mình nguôi giận ghê
đúng là đàn ông có kinh nghiệm
---
end end

Cái chuyện ở chung!

Từ khi dọn về sống chung, em phát hiện một điều: Anh không hề “khó gần” như lời đồng nghiệp anh hay nói. Anh chỉ… rất nghiêm túc – với bệnh nhân, với sinh viên, và với cả… cây bàn chải của mình.
Chỉ có điều, sống chung với em – một đứa 23 tuổi mê gối ôm, thích dùng khăn tắm của người khác cho “thơm mùi anh”, và đặc biệt… rất giỏi gây chuyện vặt – thì ngày nào cũng thành sitcom.
---
Buổi sáng đầu tiên sống chung, anh vào phòng tắm, đứng im 5 giây:
JuJihoon
JuJihoon
Bàn chải đánh răng anh màu trắng mà?
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
À… em đổi của em với anh, em thấy cây anh mềm hơn.
JuJihoon
JuJihoon
Sao em không hỏi?
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
Em hỏi… trong đầu rồi.
JuJihoon
JuJihoon
– anh thở dài, quay ra rót nước súc miệng cho cả hai.
---
Buổi tối hôm đó, em ôm chiếc gối to đùng – cái mà anh gọi là gối trị đau cổ sống chết không đổi – lăn lóc xem phim
Anh ngồi xuống bên cạnh, nhìn em ôm trọn gối, nhíu mày:
JuJihoon
JuJihoon
Em biết là anh bị đau vai mà?
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
Biết. Nhưng gối này ôm thích quá.
JuJihoon
JuJihoon
Anh đi dạy 8 tiếng, mổ 3 tiếng. Em ngồi vẽ cả ngày.
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
Thì em cũng mỏi tay!
JuJihoon
JuJihoon
Em không thấy mình sai à?
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
… Thấy chứ. Nhưng gối mềm thiệt mà…
Cuối cùng, anh giành lại được gối, nhưng bù lại phải để em nằm lên chân anh suốt 1 tiếng xem hết tập phim.
---
Ngày chủ nhật, cao trào là giành… điều khiển tivi. Em muốn xem hoạt hình. Anh thì đang coi tin y tế.
JuJihoon
JuJihoon
Này! Đã bảo em đừng bấm sang Doraemon khi anh đang xem thống kê bệnh viện mà?
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
Nhưng em cần xem để cân bằng tâm trạng.
JuJihoon
JuJihoon
Em có thể nghe nhạc.
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
nhưng mà....
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
Nhạc làm gì có có Doraemon bảo vệ thế giới cùng Nobita đâu!
JuJihoon
JuJihoon
aisss....aissss
JuJihoon
JuJihoon
… Em thật sự là người lớn chưa vậy?
Cuối cùng… Anh ngồi xem cùng em. Tay anh vẫn cầm bài báo y học, nhưng mắt thì lén nhìn Doraemon cười cười.
Kim Eun Bin
Kim Eun Bin
Cái túi thần kỳ này chắc bác sĩ nào cũng muốn có anh nhỉ?
JuJihoon
JuJihoon
Không cần túi đâu. Anh có em là đủ rồi.
---
Và như vậy đó, sống chung với chú Ji Hoon là những ngày: – Em giành gối – Em lấy dép của anh – Em dùng lược của anh chải cho… mèo hàng xóm – Và có lần lấy cả áo sơ mi anh mặc đi họp để ngủ vì… “mùi dễ chịu quá”.
Nhưng chưa từng lần nào anh lớn tiếng. Chỉ nhẹ nhàng, lắc đầu, cốc trán em một cái:
JuJihoon
JuJihoon
Ở chung với em… chắc anh sớm bị tăng huyết áp mất.
Nhưng mỗi lần em dỗi, ôm gối ra salon ngủ, là y như rằng nửa đêm bị anh bế ngược vào phòng.
Lúc đó, anh chỉ thở dài:
JuJihoon
JuJihoon
Làm gì cũng được. Chỉ cần em vẫn là của anh. Gối, bàn chải, khăn – lấy hết cũng được.
---
được dạy theo phương pháp chồng chiều!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play