[BắpNọc] Ánh Sáng Trong Mắt Anh
Chap 1: Cánh cửa không ánh sáng
Căn biệt thự rộng lớn nằm trên đỉnh một ngọn đồi biệt lập. Khung cảnh xung quanh yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió lùa qua từng khe cửa, tiếng chiếc kim đồng hồ nhích từng nhịp chậm rãi trên tường.
Bầu không khí nơi đây luôn tĩnh mịch, như chính người chủ nhân của nó – Lê Thành Dương.
Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên chào đời, Thành Dương đã không thể thấy được ánh sáng.
Anh mắc chứng mù bẩm sinh — một vết cắt im lìm nhưng kéo dài suốt cuộc đời. Không có màu sắc, không có hình ảnh, chỉ là những âm thanh mơ hồ và cảm giác lặng câm của thế giới mà anh chưa từng nhìn thấy. Đối với người khác, đêm đến là sự tạm biệt của ánh sáng. Với anh, bóng tối là sự thường trực — bất biến, lạnh lẽo và đơn độc.
Cho đến khi gặp Xuân Di , cô gái đã vẽ cả bầu trời vào tâm trí anh bằng giọng cười, bằng lời kể, bằng từng cái chạm dịu dàng. Cô là đôi mắt của anh, là ánh sáng hiếm hoi mà anh có được.
Nhưng rồi, ánh sáng đó cũng bị dập tắt…
Đã hai năm kể từ ngày Xuân Di – người con gái anh yêu tha thiết, qua đời vì tai nạn.
Và cũng hai năm kể từ ngày ấy, Thành Dương khóa mình trong căn phòng tối, cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài. Anh không nói, không cười, không gặp bất kỳ ai. Thế giới của anh từ đó chỉ còn là bóng tối – không chỉ vì đôi mắt đã mù lòa, mà vì trái tim anh đã chết theo người con gái ấy.
Gia đình anh bất lực. Họ tìm đủ mọi cách, chạy chữa khắp nơi, nhưng Thành Dương vẫn như một cái xác không hồn.
Cho đến một ngày… họ tìm thấy Lan Ngọc.
Cô gái ấy có ngoại hình hao hao Xuân Di, đặc biệt là giọng nói – giống đến kỳ lạ.
Họ kể cho cô nghe về quá khứ của con trai mình, về nỗi đau mà anh đã sống cùng suốt hai năm, và đề nghị cô đóng giả Xuân Di, chăm sóc anh, giúp anh tìm lại ánh sáng trong tâm hồn – dù chỉ là một chút le lói.
Gia đình Thành Dương
Tôi không mong cô thay thế Xuân Di, tôi chỉ mong thằng Dương chịu sống lại, dù chỉ một chút.
Gia đình Thành Dương
Tôi biết chuyện này tàn nhẫn, nhưng cô có thể xem chuyện này là một cuộc giao dịch, chỉ cần cô bên cạnh Thành Dương, chúng tôi sẽ trả số tiền mà cô mong muốn.
Cô im lặng rất lâu. Trong mắt, không phải là sự chắc chắn… mà là một nỗi giằng co. Cuối cùng, Lan Ngọc khẽ gật đầu, như vừa tự đẩy mình vào một ván cờ không lối thoát.
Lan Ngọc đứng trước cổng căn biệt thự vào một buổi chiều chạng vạng.
Lan Ngọc
Mình phải làm gì đây? Hồi hợp quá.
Cô nắm chặt tay, lòng bàn tay rịn mồ hôi vì hồi hộp.
Tim cô đập nhanh, không phải vì sợ, mà vì… tội lỗi. Cô không muốn lừa gạt một ai, càng không muốn đóng giả một người đã khuất.
Nhưng cha cô đang mắc bệnh suy thận giai đoạn cuối, mỗi tuần phải lọc máu, chi phí điều trị đang vượt ngoài khả năng của gia đình.
Cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Cánh cửa lớn được mở ra từ bên trong. Một người làm dẫn cô vào, lặng lẽ như thể đã quá quen với sự im lặng kéo dài trong căn nhà này.
Thành Dương đang ngồi trên ghế sofa, lưng tựa vào thành ghế, khuôn mặt gầy gò quay về phía cửa sổ. Ánh sáng chiều tà hắt vào, nhuộm vàng làn tóc đen rũ của anh. Nhưng đôi mắt anh… nhắm nghiền, vô hồn.
Lan Ngọc lên tiếng, nhẹ như gió thoảng.
Cô bước chậm rãi đến gần anh, trái tim thắt lại khi thấy rõ gương mặt xanh xao ấy – người con trai bị tổn thương quá sâu, đến mức ngay cả sự hiện diện của người khác cũng không khiến anh mảy may lay động.
Thành Dương
Tôi không thích đùa giỡn.
Giọng anh khàn đặc vang lên.
Giọng anh trầm, lạnh đến gai người. Lan Ngọc khựng lại, tim đập mạnh. Lúc đó, cô bỗng thấy anh thật xa lạ… và có chút đáng sợ.
Lan Ngọc
Em không có ý đùa..
Lan Ngọc
Thành Dương, anh thường hay ngồi cạnh cửa sổ vào buổi chiều, vì âm thanh yên bình của làn gió nhẹ và tiếng chim sẻ. Anh từng bảo, em hay ép anh uống trà có gừng… dù anh ghét cay đắng vị đó.
Bàn tay Thành Dương khẽ run. Những điều cô nói… là thật. Những điều chỉ có anh và Xuân Di mới biết. Làm sao cô biết được?
Lan Ngọc
Anh có thể không tin, nhưng…
Lan Ngọc
Trà hoa nhài ,thứ anh vẫn uống mỗi khi mệt.
Lan Ngọc
Em không thêm gừng.
Không gian lại rơi vào tĩnh lặng. Lan Ngọc cúi đầu. Cô biết, mình không nên nói dối. Nhưng cô không còn đường lui. Mỗi lời cô nói ra đều là sự thật do gia đình anh kể lại. Cô không diễn, nhưng buộc phải sống như người khác.
Lan Ngọc
Em sẽ không làm phiền nếu anh không muốn.
Lan Ngọc
Nhưng em… sẽ quay lại vào ngày mai.
Cô quay đi. Cánh cửa khép lại sau lưng cô, để lại phía sau một người đàn ông vẫn ngồi bất động. Nhưng lần đầu tiên sau hai năm, bàn tay anh khẽ chạm vào tách trà… và không đẩy nó đi.
Trong bóng tối ấy, một chút ấm áp như vừa len lói vào tim anh.
Chap 2: Từng bước đến gần
Tiếng cửa mở ra giữa buổi sáng âm u khiến căn nhà vốn đã trầm lặng lại càng thêm nặng nề.
Lan Ngọc bước vào, ánh mắt cô chạm phải không gian xung quanh lạnh lẽo, như thể nơi này đã lâu không còn hơi ấm con người.
Mọi thứ đều ngăn nắp đến mức khô khan, như một căn nhà trưng bày, không có dấu hiệu của sự sống.
Cô bước nhẹ, tiếng gót giày khẽ vang lên trên sàn gỗ. Người quản gia già liếc nhìn cô một cái rồi chỉ lên lầu.
Người giúp việc
Cậu ấy ở trên. Cô tự lo liệu đi.
Lan Ngọc gật đầu, đôi tay siết chặt quai túi. Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ bước vào một vai diễn như thế này – không phải trên sân khấu, mà là trong cuộc đời thật của một con người đang bị tổn thương.
Lan Ngọc đẩy nhẹ cửa, tiếng bản lề kêu lên một tiếng rất khẽ. Phòng không tối, nhưng chẳng có ánh sáng.
Ánh nắng ngoài trời mờ nhạt tràn vào, phủ lên bóng lưng gầy gò đang ngồi bất động cạnh cửa sổ.
Người đàn ông này gầy hơn cô tưởng. Tấm lưng thẳng tắp nhưng như đổ bóng cả nỗi cô đơn của hai năm dài đằng đẵng.
Lan Ngọc đứng một lúc. Cô khẽ hít vào, rồi chậm rãi cất giọng.
Lan Ngọc
Anh còn nhớ hôm mình trú mưa dưới mái hiên trước tiệm sách cũ không? Em vẫn giữ chiếc khăn tay hôm đó…
Bàn tay Thành Dương siết nhẹ thành ghế. Nhưng anh vẫn im lặng.
Lan Ngọc
Còn món canh chua em nấu, lúc nào anh cũng bảo nó ngọt quá, nhưng vẫn ăn sạch. Anh còn nói: ‘Miễn là em nấu, anh sẽ ăn hết’.
Cơ thể trước mặt cô khẽ rung động.
Lan Ngọc tiến gần một bước. Mắt cô lấp lánh ươn ướt, giọng nói vẫn rất khẽ, rất nhẹ.
Lan Ngọc
Anh có thể trả lời em được không?
Lần này, Thành Dương từ từ quay đầu lại. Ánh mắt anh tối đen, mệt mỏi, và hoài nghi.
Nhưng điều khiến Lan Ngọc không khỏi rùng mình là ánh nhìn ấy không có lấy một chút sinh khí – như thể anh chỉ còn là một cái bóng đang tồn tại.
Anh hỏi, giọng khàn đục, lạnh buốt.
Lan Ngọc khựng lại, môi mím chặt. Trong phút chốc, cô quên cả vai mình đang đóng. Chỉ thấy trong lòng trào dâng một nỗi xót xa khó tả. Cô không đủ can đảm trả lời ngay.
Thành Dương
Mau ra khỏi đây.
Thành Dương đột ngột lên tiếng, giọng lạnh lùng như dao cắt.
Thành Dương
Tôi không có thời gian để chơi mấy trò đùa kiểu này.
Cô chưa kịp phản ứng, cánh tay anh đã đưa ra, chỉ về phía cửa. Một cái chỉ đầy quyết liệt, đầy tổn thương.
Lan Ngọc bất giác lùi lại một bước. Cô cảm thấy lạnh sống lưng.
Ánh mắt anh lúc ấy không dữ dằn, nhưng chính sự trống rỗng trong đó lại khiến cô cảm thấy sợ… và xót xa đến nghẹn ngào.
Nhưng Lan Ngọc không rời khỏi căn nhà ấy. Dù đã bị anh đuổi đi, cô vẫn đứng lặng ở hành lang, tay nắm chặt chiếc khăn tay trắng đã cũ. Trái tim cô không ngừng run rẩy – không chỉ vì sợ, mà vì thương. Thương cho một linh hồn đã bị nhấn chìm suốt hai năm dài trong bóng tối, không còn thiết tha gì với thế giới.
Cánh cửa phòng không đóng lại.
Cô ngồi xuống trước cửa, dựa lưng vào tường, lặng thinh.
Bất chợt, giọng nói khàn khàn nhưng lạnh như băng vọng ra từ bên trong.
Thành Dương
Cô vẫn chưa đi à?
Lan Ngọc cắn môi, đáp khẽ.
Lan Ngọc
Em… không đi đâu. Em sẽ ngồi đây, cho đến khi anh chịu nghe em nói.
Thành Dương
Tôi không muốn nghe.
Giọng anh lạnh lẽo, dứt khoát.
Lan Ngọc
Nhưng em vẫn muốn nói.
Lan Ngọc
Cho em được chăm sóc anh, một chút thôi cũng được.
Lan Ngọc
Sáng giờ anh vẫn chưa ăn gì nhỉ, để em vào bếp nấu cho anh một ít cháo.
Lan Ngọc bước vào phòng với một chén cháo gà nóng trên tay, mùi thơm dịu nhẹ lan tỏa trong không khí.
Cô ngồi xuống bên giường, khẽ đặt chén cháo lên bàn, giọng nói nhẹ như gió.
Lan Ngọc
Dương... anh ăn một chút được không?
Thành Dương không đáp. Đôi mắt vô hồn vẫn nhìn ra khoảng không vô định. Lan Ngọc nuốt nhẹ một hơi. Cô biết anh không dễ tin, cũng không dễ mềm lòng.
Cô không nói thêm gì, chỉ đưa muỗng cháo về phía anh.
Bàn tay cô run nhè nhẹ.
Lan Ngọc
Anh ăn một chút nhé?
Cô nhìn anh, ánh mắt lặng như nước hồ, không van nài nhưng ấm áp một cách kỳ lạ.
Thành Dương cử động nhẹ. Một giây ngập ngừng… rồi anh cúi đầu, chậm rãi há miệng đón lấy muỗng cháo từ tay cô.
Hương thơm lan khắp phòng.
Món ăn đơn giản, nhưng đủ để lòng anh chộn rộn.
Lan Ngọc thì thầm, giọng ấm như nắng sớm:
Lan Ngọc
Anh có thể không thấy được… nhưng em tin, anh vẫn cảm nhận được.
Trong một giây, Thành Dương khẽ nghiêng đầu, môi anh hơi mím lại như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi.
Không ai nói gì thêm.
Chỉ có bát cháo vơi dần.
Và khoảng cách giữa họ… cũng thế.
Chap 3: Có em bên anh
Không lớn, nhưng dai dẳng. Tiếng mưa lách tách rơi trên khung cửa sổ như thì thầm vào bóng tối.
Lan Ngọc đi ngang phòng Thành Dương, chợt khựng lại khi nghe một cơn ho khẽ vọng ra từ bên trong.
Lan Ngọc đặt quyển sách xuống, cảm giác bất an len lỏi trong lồng ngực.
Cô đứng dậy, cầm theo chiếc khăn bông và lọ dầu gió nhỏ, lặng lẽ bước tới phòng anh. Cô không gõ cửa, chỉ đẩy nhẹ – như thể sợ làm vỡ một giấc mơ nào đó.
Thành Dương đang ngồi dựa lưng vào thành giường, trán nhăn lại, trông anh dường như rất mệt mỏi.
Lan Ngọc
Anh không sao chứ?
Lan Ngọc lên tiếng, giọng nhỏ như sợ cơn gió mang đi mất.
Thành Dương
Tôi không thích tiếng mưa, nó khiến đầu tôi đau.
Lan Ngọc
Em có mang dầu gió. Cho em xoa thái dương giúp anh nhé?
Anh không trả lời, nhưng cũng không phản đối.
Lan Ngọc bước tới gần, ngồi xuống mép giường, mở lọ dầu ra và đổ một ít ra tay. Cô thận trọng đặt đầu ngón tay lên thái dương anh, xoa đều theo chuyển động tròn nhỏ. Tay cô mềm và ấm, mùi dầu thoảng nhẹ trong không khí, dịu như tiếng ru giữa cơn giông.
Lan Ngọc
Em có làm anh đau không?
Thành Dương
Không, thoải mái lắm.
Lần đầu tiên, cô nghe được chút nhẹ nhàng trong giọng nói ấy. Như thể anh quên mất phải giữ khoảng cách, chỉ trong vài giây.
Lan Ngọc tiếp tục xoa dầu, bàn tay dần chạm đến trán anh. Cô lấy khăn bông, thấm nước ấm rồi lau khẽ vùng da ướt mồ hôi.
Không ai nói gì nữa. Mưa vẫn rơi ngoài kia, đều đặn như những nỗi nhớ chưa gọi thành tên.
Một lúc sau, Thành Dương khẽ cất giọng:
Thành Dương
Cô vẫn chưa đi sao?
Lan Ngọc
Vâng, em sẽ không đi đâu hết.
Lan Ngọc
Em không muốn để anh một mình.
Thành Dương im lặng, không phủ nhận. Mãi một lúc sau, anh khẽ kéo chăn cao lên vai, nghiêng đầu về phía cô như thể tìm hơi ấm.
Thành Dương
Ở lại thêm một chút cũng được.
Lan Ngọc quay mặt đi, môi khẽ mỉm. Cô không biết giây phút đó là gì. Chỉ thấy trong lòng nhẹ hơn, ấm hơn – như cơn mưa ngoài kia đang dần tạnh.
Buổi sáng hôm sau, nắng len qua tán cây ngoài cửa sổ, hắt lên lớp rèm mỏng một sắc vàng nhẹ dịu. Thành Dương không ngủ được lâu, đầu óc anh vẫn nặng nề, nhưng cảm giác lạ lẫm lại cứ quẩn quanh trong ngực – một cảm giác anh chưa từng có từ rất lâu rồi: bình yên.
Giọng Lan Ngọc vang lên, không lớn nhưng rõ ràng.
Thành Dương
Cô vẫn còn ở đây?
Lan Ngọc
Em dậy sớm, đang lau bàn một chút. Em không muốn anh bước nhầm vào mấy đồ linh tinh em chưa dọn.
Thành Dương nhíu mày, không trả lời. Anh lặng thinh lắng nghe tiếng vải ướt lau mặt gỗ, tiếng ly sứ chạm nhau khe khẽ.
Lan Ngọc
Hôm nay… trời đẹp lắm.
Thành Dương
Tôi không thấy được.
Lan Ngọc
Nhưng em có thể kể cho anh nghe.
Cô bước đến gần cửa sổ, kéo rèm nhẹ sang bên.
Lan Ngọc
Trời xanh, nắng nhẹ. Lá ngoài sân rơi từng chiếc, như vừa có cơn gió đi ngang qua.
Lan Ngọc ngồi bên mép giường, giọng nhỏ nhẹ:
Lan Ngọc
Em vẫn thích bầu trời. Không phải vì nó đẹp, mà vì mỗi lần nhìn lên, em thấy mình nhỏ bé... thấy mọi nỗi buồn đều có thể tan ra trong mây.
Cô dừng lại, không mong đợi một câu trả lời. Chỉ đơn thuần là muốn chia sẻ.
Thành Dương khẽ nghiêng đầu, như đang hình dung khung cảnh đó trong tâm trí. Một khoảng lặng trôi qua giữa hai người. Rồi, anh bất giác thở ra thật khẽ.
Lòng anh, không biết từ khi nào, đã dịu lại. Như thể một làn gió mát vừa lướt qua những vết nứt khô cứng trong tim.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play