Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Kiệt Hằng] Vợ Tôi Á? Em Ấy Đáng Yêu Lắm~

Chap 1

________________
Tại nhà hàng sang trọng, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng dao nĩa chạm nhẹ vào đĩa. Dịch Hằng cúi đầu, bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo, em lắp bắp hỏi, giọng run run
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
C-con đang ở đâu ạ?
Tống Hạo
Tống Hạo
//khẽ liếc//
Tống Hạo
Tống Hạo
//giọng trầm nhưng đầy uy quyền//
Tống Hạo
Tống Hạo
Hỏi nhiều làm cái gì? Ngồi im đó!!
__tại Vương Gia__
Phía đối diện, hắn khoanh tay dựa lưng vào ghế, ánh mắt lạnh lùng quét qua bố mẹ mình
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Con không lấy, đó là chuyện của bố mẹ, không liên quan đến con!
Mây Hoa
Mây Hoa
//cười nhạt//
Mây Hoa
Mây Hoa
Con đã 28 rồi, định ế đến già sao?
Mây Hoa
Mây Hoa
Mau vào thay quần áo và nghe lời đi!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//nhíu mày, giọng không dấu được sự bực bội//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Con sẽ tự đi xe của mình!! //quay người bước vào phòng//
đến nơi, hắn bị bố mẹ nhét vào ngồi cạnh em. Dịch Hằng ngồi co ro, mắt lén nhìn sang người to lớn bên cạnh, hắn cao lớn, gương mặt góc cạnh toát lên vẻ lạnh lùng khiến em càng thêm sợ hãi
Em nhỏ bé, rụt rè, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên, đôi tay nắm chặt chiếc thìa, em vừa run vừa ăn, như thể để quên đi nỗi sợ, hắn liếc nhìn thoáng qua, đôi mắt dừng lại ở chiếc má phúng phính của em
Mây Hoa
Mây Hoa
"Ôi trời đất quỷ thần ơi"
Mây Hoa
Mây Hoa
"con nhà ai mà đẹp trai, đáng yêu vậy tròi"
Mây Hoa
Mây Hoa
Thằng bé đang yêu nhỉ //mỉm cười//
Vương Hoàng
Vương Hoàng
Đúng vậy //gật đầu//
Vương Hoàng
Vương Hoàng
//nhìn qua bố mẹ em//
Vương Hoàng
Vương Hoàng
Anh chị thấy thế nào? đồng ý rồi chứ
Tống Hạo
Tống Hạo
À thì..
Vương Hoàng
Vương Hoàng
Thôi không cần nói đâu, tôi biết anh đồng ý mà
Vương Hoàng
Vương Hoàng
"ngoan ngoãn, đáng yêu thế này, nhất định.. phải là của con ta"
Xong bữa, em bị bố nhét vào xe của hắn, em không hiểu chuyện gì xảy ra, càng nghĩ càng lo, nước mắt bắt đầu rơi, tiếng sụt sịt làm hắn cau mày
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Không được khóc //gằn giọng, cố gắng giữ bình tĩnh//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tôi ghét ồn ào!!
Nhưng em vẫn tiếp tục nức nở. Hắn bất lực, dừng xe lại, kéo em lên đùi, 1 tay ôm chặt em, 1 tay vẫn giữ ở vô lăng
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Ngồi im!❄️ //ra lệnh//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//ngẩng đầu lên nhìn hắn//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//cúi đầu, hôn em//
hắn quá nhanh, khiến em bất ngờ đến quên cả khóc
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//đôi mắt tròn xoe nhìn hắn//
Vài phút sau đó, đến khi em không còn thở nổi
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//đôi tay nhỏ bé ra sức đập vai hắn//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//buông ra//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//giọng trầm khàn//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Lần sau mà khóc nữa..
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//dừng lại, giọng nói sắc bén//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tôi sẽ không nhẹ nhàng như thế đâu
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//khẽ nấc, dụi mắt, lí nhí nói//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Lần.. lần sau..
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
K-không khóc nữa

Chap 2

_______________
Xe vừa dừng trước cổng, em đã mở to mắt ngạc nhiên. Căn biệt phủ trước mặt rộng lớn đến mức em không dám tin là thật. Lẩm bẩm trong miệng, em nói nhỏ
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
To.. to quá. Đi cả ngày chắc..
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Không hết
Hắn bước xuống, không buồn nhìn em, tay nhét túi quần rồi đi thẳng, em vội vàng chạy theo, nhưng vì chiều cao chênh lệnh, mỗi bước của hắn bằng ba bước của em, Dịch Hằng phải gần như chạy, hơi thở gấp gáp
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Đợi.. đợi em chút.. mệt quá
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//quay đầu, ánh mắt lạnh lùng đầy khó chịu//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Đi chậm thế làm gì?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//nhìn dáng vẻ thở hồng hộc của em//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//không nói gì thêm//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//cúi người vác em lên vai một cách thô bạo//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Đi thế này cho nhanh
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//giật mình, luống cuống vùng vẫy tay chân//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Thả xuống!!
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Em tự đi được
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Thả xuống!! //la lên//
Nhưng hắn chẳng thèm nghe, với vẻ mặt cọc cằn thường ngày, hắn bước thẳng vào nhà, mặc kệ em la hét
Chỉ khi đi tới phòng khách, hắn mới ném em xuống sofa. Em thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng chẳng nói gì thêm khi thấy hắn ngồi xuống bên cạnh, lấy điện thoại ra lướt weibo
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào hắn//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//suy nghĩ 1 lúc rồi lí nhí hỏi//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Anh.. bao nhiêu tuổi rồi?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//không buồn ngẩng đầu//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Hai Mươi Tám
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//chớp chớp mắt rồi bất giác thốt lên//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Thế phải gọi là chú rồi
Lời vừa dứt, em lại lẩm bẩm trong miệng
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
"G-già quá"..
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//ngẩng phắt lên nhìn chằm chằm em//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//giọng đầy phẫn nộ//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Em nói gì?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//giật mình nhưng vẫn thành thật//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Em nói thật mà, chú hơn em..
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
11 tuổi lận
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Già thật
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//nghiến răng// tôi không già!
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//tiếng quát làm em co rúm người lại//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//ném điện thoại của mình lên người em//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
9851!!
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//nói xong thì bước lên lầu//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại//
Em không biết rằng, điện thoại của mình lúc bị bố mẹ kéo lên xe đã rơi xuống đất, vỡ luôn rồi
Bố mẹ em thấy nhưng không buồn nhặt lên, vì bố mẹ em sợ, đi đến kia sợ quá lại gọi điện về nhà đòi về, bố mẹ em nói thẳng ra thì thấy phiền nên cũng nghĩ: không điện thoại, không gọi về thì bớt phiền
Hắn cũng thấy nhưng hắn 'kệ'
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//quay lại, gằn giọng nhắc nhở//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Không được chạy lung tung!!

Chap 3

_______________
Sau khi lên lầu tắm rửa, hắn dành khoảng 30p để thư giãn trong phòng tắm. Khi bước xuống nhà, hắn đã thấy em ngủ gục ngay trên sofa. Dáng người nhỏ nhắn của em nằm co ro, tay vẫn đang cầm chiếc điện thoại của hắn
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//bước tới, khẽ cúi người kiểm tra điện thoại//
Nhưng vừa mở lên, hắn sững lại. Chiếc điện thoại vốn chỉ có vài ứng dụng công việc, tài liệu quan trọng, nay tràn ngập những trò chơi trẻ con như :"Talking Tom, Candy Crush, Angry Birds" và hàng tá ứng dụng khác chen chúc cạnh các tài liệu
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//nhíu mày, lẩm bẩm//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
'Ngốc thật hả'?
Ban đầu hắn nghĩ em chỉ giả vờ ngây ngô để hắn chú ý. Nhưng giờ đây, nhìn những trò chơi ngớ ngẩn trên điện thoại, hắn buộc phải thừa nhận:"em ngốc thật"
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//sau 1 hồi đứng nhìn em ngủ//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//thở dài, cúi xuống bế em lên//
Dáng người nhỏ bé, nhẹ bẫng khiến hắn chẳng tốn 1 chút sức lực nào
Đưa em về phòng, hắn bất giác đẩy cửa phòng mình. Đây là nơi chưa 1 ai khác ngoài hắn bước vào, vậy mà nay, hắn lại để 1 đứa bé ngốc nghếch nằm trên giường mình
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//đắp chăn cho em xong thì bước sang phòng làm việc//
Khoảng 30p sau
Trợ Lý báo có việc gấp ở công ty
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//vội vã rời đi, không quên dặn vệ sĩ//
2 tiếng sau
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//từ từ mở mắt ra//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//thấy bản thân ở 1 căn phòng xa lạ và không thấy ai xung quanh//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//cảm thấy sợ, mắt bắt đầu đọng nước//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Hic.. hic.. Oaaaaaa //khóc toáng lên//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//nước mắt bắt đầu rơi lã chã//
Khóc 1 hồi, mệt quá, em dụi mắt, bắt đầu xuống nhà đi kiếm gì đó ăn
Nhà bếp của hắn là 1 kho đồ ăn khổng lồ. Đồ chế biến sẵn, đồ ăn vặt, mọi thứ đều có đủ
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//nhìn quanh//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//ánh mắt sáng lên khi thấy hộp sữa ở trên kệ cao//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//nhón chân với tay nhưng không với tới//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//suy nghĩ 1 hồi, em kéo ghế, trèo lên cẩn thận lấy hộp sữa xuống//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//cầm được rồi, em reo lên, giọng trong trẻo//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Yeah! Hì hì Heng.. Heng lấy được òi~
em tự pha sữa rồi sau đó khệ nệ ôm 1 đống đồ ăn vặt ra sofa vừa ăn vừa xem doraemon. Đôi mắt long lanh dán chặt vào màn hình tivi, miệng nhai bánh giòn tan
Khoảng 1 tiếng rưỡi sau, hắn về đến nhà, vừa mở cửa, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt hắn là Dịch Hằng và 1 đống vỏ kẹo bánh ngổn ngang khắp sàn
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//đứng im, shock nhìn em//
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//1 cảm giác phức tạp lướt qua mắt //
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
"bé con, nuôi em cũng tốn kém quá rồi"~
Nhưng điều khiến hắn bận tâm là, em ngốc thế kia, có biết làm việc nhà không? Nghĩ vậy, hắn liền gọi điện thuê giúp việc
Cô giúp việc mới tên là Kew Mattcha, sẽ ở lại nhà toàn thời gian, dù hắn chưa quen với việc có sự xuất hiện của người ngoài trong nhà, nhưng với sự lơ ngơ của Dịch Hằng, hắn cảm thấy đây là sự lựa chọn cần thiết!

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play