Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Cực Hàng] Có 1 Người Trong Thanh Xuân Của Tớ

Lời mở đầu

Chúng ta đều từng có một người như thế trong đời.
Không phải người mình nắm tay đi qua những mùa lễ hội,cũng chẳng phải người ở bên khi trưởng thành.Mà là người bước qua năm tháng của ta rất khẽ,để rồi để lại dư âm không thể nào gột rửa.
Một ánh mắt.
Một nụ cười.
Một lần vô tình chạm phải ánh dương rơi trên vai ai đó giữa sân trường rộng lớn.
Rất nhiều năm sau khi đã lớn,người ta vẫn hay nhớ lại - và chợt cười:
"Thì ra,có những cảm xúc dù chưa từng được gọi tên,nhưng đã khắc sâu hơn cả một mối tình."
Tôi-Tả Hàng- cũng từng có một người như thế.
Cậu ấy không phải cơn gió đầu mùa,cũng chẳng là tiếng sét rực rỡ.Cậu ấy đến một cách lặng lẽ như mưa bụi,âm thầm len vào những khe nứt trong lòng tôi,và ngấm dần,rất lâu.
Chúng tôi không có khởi đầu rõ ràng.
Không hẹn ước,không lời yêu,không một lời chia xa.
Chỉ có ánh mắt cậu nhìn tôi trong chiều mưa đầu tháng sáu.
Chỉ có giọng nói trầm khẽ gọi tên tôi giữa buổi học thêm muộn.
Chỉ có dáng cậu đi qua đời tôi-để tôi lặng lẽ đứng lại phía sau,nhìn theo.
Tôi không biết tình cảm đó bắt đầu từ khi nào.Có thể là từ lần đầu thấy cậu đạp xe qua nhà tôi vào buổi sáng,áo sơ mi trắng bay nhẹ trong gió.
Hoặc cũng có thể là từ hôm tối thấy cậu ngồi ở cuối thư viện,giữa nhưng chồng sách dày cộm,ánh nắng chiếu xiên qua khung cửa sổ hắt lên gò má nghiêng nghiêng ấy.
Tôi thích cậu - theo cái cách mà ai cũng từng thích một người không thuộc về mình.
"Có những người,một lần chạm mặt,là mang theo cả thanh xuân người khác."

Chương 1:Mùa hạ năm ấy,cậu đi ngang qua tôi.

Tôi gặp Trương Cực vào một ngày đầu hè.
Trời nắng như đổ lửa.Tôi vừa tan học,đang đẩy xe ra khỏi cổng thì thấy cậu đứng bên kia đường,trước tiệm tạp hóa nhỏ.Cậu mặc áo sơ mi trắng,tay cầm chai nước cam,ngửa đầu uống từng ngụm.
Tôi không nhìn rõ mặt cậu,nhưng có gì đó ở cậu khiến tôi lặng đi.Có lẽ là dáng người ấy,vẻ yên tĩnh lạ lùng giữa phố náo nhiệt
Tôi dắt xe qua đường,đúng lúc một chiếc xe máy lao tới,tiếng còi khiến tôi khựng lại.
Cậu ngẩng đầu lên.Ánh mắt chúng tôi bất ngờ chạm nhau.
Rất nhanh,chưa đến một giây.Nhưng tôi nhớ rất rõ.
Mắt cậu nâu nhạt,sâu và tĩnh lặng.
Không rực rỡ,không lấp lánh.
Nhưng khiến tôi như bị níu lại giữa trưa hè oi ả ấy.
Tôi lẩm bẩm,
Tả Hàng
Tả Hàng
'...Xin lỗi'
Dù biết cậu chẳng nghe thấy.
Hôm đó,tôi đạp xe về nhà chậm hơn bình thường.
Trong đầu chỉ quanh quẩn một câu hỏi:
Tả Hàng
Tả Hàng
"Liệu cậu ấy có để ý mình một chút nào không?"
----------------
Từ hôm ấy,tôi bắt đầu để tâm đến cậu nhiều hơn.
Trương Cực học lớp A1 - lớp chọn khối tự nhiên.
Còn tôi học A8 - lớp thường.
Trường không lớn,nhưng chúng tôi chưa từng nói chuyện.
Cậu hay đến trường sớm,dựng xe dưới gốc phượng.
Ra chơi thì ăn bánh mì ở sân bóng,vừa ăn vừa ghi chép gì đó.
Cậu ít cười,ít nói,chẳng thân với ai.
Có lần,tôi đứng ở tầng hai nhìn xuống,thấy cậu đá bóng.Chạy rất nhanh,sút rất mạnh.Khi ghi bàn,chỉ gật đầu nhẹ rồi quay lại vị trí.
Tôi khẽ lẩm bẩm:
Tả Hàng
Tả Hàng
'Cậu lúc nào cũng...một mình như thế.'
Tôi chẳng hiểu vì sao lại để ý cậu đến vậy.Chỉ biết rằng mỗi lần vô tình nhìn thấy cậu,tim tôi lại đập nhanh hơn một nhịp.
Tả Hàng
Tả Hàng
"Trương Cực..."
Tên cậu cứ lặp lại trong đầu tôi,như một giai điệu lặng lẽ.
Chiều hôm đó mưa đột ngột đổ xuống.Tôi trú dưới mái hiên thư viện,loay hoay tìm áo mưa thì thấy cậu bước vào-tóc ướt,áo khoác lấm tấm nước.
Cậu đứng cạnh tôi,cũng chờ mưa tạnh.Không ai nói gì.Chỉ có tiếng mưa rơi và tim tôi đập như trống hội.
Tôi siết chặt quai cặp,thở ra thật khẽ:
Tả Hàng
Tả Hàng
'Bĩnh tĩnh thôi Tả Hàng...chỉ là đứng cạnh nhau thôi mà.'
Lúc mưa tạnh,cậu đẩy xe rời đi trước.Tôi đi sau vài bước.Cậu không ngoái lại.
Tôi khẽ bật cười,nhìn theo:
Tả Hàng
Tả Hàng
"Chỉ cần thấy cậu thôi...mình đã vui rồi.Như vây có quá ít không?"
"Có những người chỉ lướt qua đời ta,nhưng để lại cả một mùa thanh xuân. Còn ta...thì mãi ở lại phía sau."
-----------------------------------------------------
'....':nói nhỏ,nói khẽ ".....":suy nghĩ

Chương 2: Cậu ngồi sau tôi, tôi giấu đi những nhịp tim lỡ.

Tôi không ngờ có một ngày Trương Cực lại ngồi sau tôi.
Là ngồi thật,không phải trong mơ.
Buổi sáng thứ hai,lớp tôi được phân lại chỗ ngồi vì có học sinh mới chuyển đến.Tôi đang loay hoay dọn bàn thì cô chủ nhiệm lên tiếng:
GVCN
GVCN
Trương Cực,em qua A8 tạm học vài tuần.Bên đó thiếu người,cô sắp xếp như vậy cho tiện tổ chức thi học kỳ.
Trương Cực đi vào,áo đồng phục vẫn trắng tinh,tay xách balo,mặt không biểu cảm gì nhiều.
Cả lớp xôn xao.Ai cũng biết cậu là học sinh giỏi của lớp chọn - tự nhiên chuyển sang lớp thường như chúng tôi,ai mà không bất ngờ.
Cậu được xếp ngồi bàn cuối,ngay sau lưng tôi.
Tôi đơ mất vài giây.
Tả Hàng
Tả Hàng
"Sau lưng....nghĩa là...rất gần."
Tôi quay lên bảng thật nhanh,cố làm như không có gì.Nhưng tim thì đập mạnh đến mức tôi sợ cậu nghe thấy.
Trương Cực
Trương Cực
Chào cậu.
Cậu nói,giọng trầm thấp,không lạnh nhưng xa cách.
Tôi quay đầu lại khẽ cười
Tả Hàng
Tả Hàng
...Chào cậu.
Không dám nhìn lâu.Tôi quay lên ngay.
Từ hôm đó,mỗi lần quay bài,tôi đều cảm thấy áp lực như thể mình đang diễn thuyết trước toàn trường.Tôi sợ viết xấu,sợ sai số,sợ tay run.
Tả Hàng
Tả Hàng
"Cậu ấy có đang nhìn không nhỉ?Có thấy mình luống cuống không?"
Giờ kiểm tra,tôi quên mất bài học hôm trước.Cầm bút mà chữ cứ nhảy múa loạn xạ.
Tôi than nhỏ:
Tả Hàng
Tả Hàng
'Toang rồi...'
Bất ngờ,một tờ nháp được đẩy từ phía sau lên.Chữ viết quen thuộc - thẳng hàng và rõ nét - là công thức tôi quên mất.
Tôi giật mình,liếc về sau.Cậu vẫn đang viết,như chưa hề làm gì.
Tôi cầm tờ nháp lên,siết nhẹ tay áo mình
Tả Hàng
Tả Hàng
"Cậu giúp mình....sao lại giúp mình chứ?"
Sau giờ hoc,tôi gom đồ chậm lại.Cậu cũng vậy.
Tôi lấy hết dũng khí,khẽ lên tiếng:
Tả Hàng
Tả Hàng
Cảm ơn...vì tờ nháp hồi nãy.
Cậu quay sang nhìn tôi,mắt rất bình lặng:
Trương Cực
Trương Cực
Không có gì.Nhớ lại là tốt rồi.
Tôi cười,nhỏ thôi.
Đủ để thấy lòng mình ấm lên như có ánh nắng nào vừa rọi vào một góc rất lặng.
__________________
Những ngày sau,cậu vẫn ngồi ở đó.
Vẫn yên lặng,không hỏi chuyện ai,không xen vào những cuộc tám chuyện của lớp tôi.
Nhưng cậu bắt đầu có một thói quen - hỏi tôi mượn tập khi có bài ghi thiếu.
Trương Cực
Trương Cực
Tả Hàng,hôm nay phần hình học,cậu chép rõ không?Cho mình mượn chút.
Tả Hàng
Tả Hàng
Có.Cậu đợi chút nhé.
Chữ cậu đẹp.Cậu học giỏi.Cậu ngồi sau tôi.
Còn tôi,đang cố giấu một trái tim dần ồn ào hơn mỗi ngày.
Tôi kể với bạn thân - Tân Hạo - trong giờ ra chơi:
Tả Hàng
Tả Hàng
Ê...Trương Cực cậu ấy ngồi sau tớ đó.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Thiệt? Trời ơi, định mệnh luôn á!
Tả Hàng
Tả Hàng
Không...đừng nói vậy...
Tôi xua tay,vừa cười vừa đỏ mặt.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Nhưng mà vui không?
Tôi im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu.
Tả Hàng
Tả Hàng
Vui lắm...
Nhưng trong lòng tôi lại có chút sơ.Sợ nấu vui quá, đến lúc cậu quay về A1, mình sẽ buồn không chịu được.
Một buổi chiều nọ,khi chuẩn bị về,cậu gọi tôi lại.
Trương Cực
Trương Cực
Hàng,hôm nay cậu bị sốt hả?
Tôi sững người.
Tả Hàng
Tả Hàng
Sao...sao cậu biết?
Trương Cực
Trương Cực
Trông cậu đi chậm,mặt đỏ.Tay cầm bút cũng run.
Tôi khẽ cười,
Tả Hàng
Tả Hàng
..Làm gì mà cậu để ý kỹ vậy,
Cậu không cười. Chỉ đáp nhẹ:
Trương Cực
Trương Cực
Tại cậu ngồi ngay trước mặt, không để ý cũng khó.
Tôi cắn môi, tim đập liên hồi. Cậu nói một câu... mà tôi sẽ nhớ rất lâu.
"Chúng tôi ngồi cách nhau đúng một chiếc bàn học. Nhưng có những thứ, tôi chẳng dám rút ngắn hơn nữa... Vì tôi biết, khi Trương Cực rời đi... tôi sẽ chẳng còn nơi nào để nhìn về nữa."

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play