[DuongHung] Short Story Collection
1.1 Ký Ức Dưới Mái Nhà Tàn
Buổi chiều Sài Gòn tháng sáu, nắng không còn gay gắt như hồi trưa nhưng vẫn khiến người ta mệt nhoài.
Lê Quang Hùng mở cửa, chào đón làn gió nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ, thoảng hương hoa nhài anh vừa cắm vào lọ thủy tinh trên bàn ăn.
Căn nhà không lớn nhưng đầy ắp hơi ấm.
Những bức ảnh cưới treo trên tường vẫn còn trắng sáng - hình ảnh Dương mặc vest đen, tay ôm lấy eo Hùng trong chiếc sơ mi trắng đơn giản.
Hai người cười tươi, như thể mọi nỗi buồn trên đời không thể chạm tới họ.
Hùng mỉm cười, bận rộn trong bếp.
Em canh lửa nhỏ, tay đảo món cá kho tộ theo đúng cách Dương thích.
Rồi lại quay sang băm hành, thái ớt, miệng khe khẽ hát một bản ballad cũ mà anh và Dương từng nghe khi cùng nhau đi Đà Lạt.
MasterD - Le Quang Hung
Anh Dương à… hôm nay anh sẽ ăn cơm sớm chứ?
Hùng thì thầm, như thể Dương đang đứng sau lưng mình.
Nhưng anh biết rõ người kia chắc lại bận họp đến tối.
Dương là CEO của một công ty nội thất đang trên đà phát triển.
Công việc bận rộn, điện thoại gần như dính liền tay.
Nhưng Hùng chưa bao giờ trách móc. Vì yêu, nên chấp nhận.
Domic - Tran Dang Duong
Anh về rồi!
Em bước ra từ bếp, đón lấy chiếc cặp da từ tay Dương, ánh mắt rạng rỡ như đứa trẻ thấy bánh kem.
MasterD - Le Quang Hung
Về sớm quá, em đang nấu canh chua cá lóc, anh thích đúng không?
Domic - Tran Dang Duong
Ừ.
Dương đáp gọn, tháo cà vạt.
Giọng anh không quá lạnh, nhưng cũng chẳng còn dịu dàng như những năm đầu.
MasterD - Le Quang Hung
Anh mệt không?
Domic - Tran Dang Duong
Một chút.
Domic - Tran Dang Duong
Mai có buổi kí hợp đồng với bên Nhật.
MasterD - Le Quang Hung
Em xoa bóp cho anh nhé?
Domic - Tran Dang Duong
Không cần, để anh tắm cái đã.
Hùng nhìn theo bóng Dương bước lên tầng.
Dù mỗi ngày đều như vậy, trái tim em vẫn run rẩy như lần đầu gặp mặt.
Em từng là sinh viên thiết kế nội thất, anh gặp Dương khi đến phỏng vấn thực tập.
Ngày đó, Hùng vụng về, nói lắp, còn Dương thì điềm đạm, phong độ.
Chẳng ai nghĩ họ sẽ đến được với nhau.
Ba mẹ Hùng từng từ mặt em, nhưng Dương đã dắt em đi, xây mái ấm nhỏ này bằng chính bàn tay họ.
Cơm tối dọn ra, Dương ngồi đối diện Hùng, ăn chậm rãi.
Hùng gắp cho anh miếng thịt ba chỉ kho.
MasterD - Le Quang Hung
Ăn thử xem, hôm nay em thêm một chút đường thốt nốt, giống lần mình đi Huế ấy.
Dương nếm thử, gật đầu nhẹ.
Domic - Tran Dang Duong
Cũng được.
Hùng cười, ánh mắt long lanh.
Chỉ một câu “cũng được” thôi cũng khiến cả ngày của anh tươi sáng.
MasterD - Le Quang Hung
À, anh này.
Hùng lấy điện thoại, mở một vài mẫu thiết kế nội thất nhỏ.
MasterD - Le Quang Hung
Em thử vẽ lại phòng khách nhà mình, thêm chút ánh sáng tự nhiên và thay bàn trà.
MasterD - Le Quang Hung
Nếu anh rảnh… mình thử làm cùng nhé?
Dương nhìn thoáng qua, rồi đặt đũa xuống.
Domic - Tran Dang Duong
Anh bận, với lại... nhà này vẫn ổn mà.
MasterD - Le Quang Hung
| Cúi đầu | Dạ… em chỉ nghĩ mình đổi mới chút thôi...
Không gian lặng đi vài nhịp.
Dương nhìn đồng hồ, rồi đứng dậy.
Domic - Tran Dang Duong
Mai anh phải đi sớm.
Domic - Tran Dang Duong
Em ngủ trước đi.
Hùng dọn bàn, ngồi nhìn ánh đèn vàng hắt qua tấm rèm ren.
Trái tim em nhói lên, nhưng rồi em tự xoa dịu mình.
MasterD - Le Quang Hung
Chắc anh ấy mệt.
MasterD - Le Quang Hung
Ngày mai sẽ tốt hơn…
Ba ngày sau, Dương đưa về nhà một người phụ nữ trẻ.
Cô ta mặc váy trắng, tóc xoăn lọn nhẹ, mùi nước hoa đắt tiền xộc vào mũi khiến Hùng suýt nghẹn.
Domic - Tran Dang Duong
Đây là Minh Thư.
Domic - Tran Dang Duong
Cô ấy là… bạn cũ của anh, mới từ Úc về.
Domic - Tran Dang Duong
Tạm thời ở đây một thời gian.
Minh Thư nở nụ cười đầy thiện cảm, chìa tay.
Ho Ngoc Minh Thu
Chào anh.
Ho Ngoc Minh Thu
Em nghe nhiều về anh rồi.
MasterD - Le Quang Hung
| Gượng cười - Bắt tay | Chào em… ở đây cứ tự nhiên như nhà nhé.
Nhưng lòng em đầy hoang mang.
Sao không nói trước với em?
Nhà chỉ có hai người, nay thêm một cô gái lạ… tại sao?
Buổi tối hôm đó, Dương không ăn cơm.
Anh cùng Minh Thư ra ngoài “dự tiệc đối tác.”
Mâm cơm nguội lạnh, đũa không động đến món chính.
Nửa đêm, Dương về trong mùi rượu và nước hoa nồng nặc.
Minh Thư cũng theo về, cười khúc khích.
Hùng mở cửa, Dương cau mày.
Domic - Tran Dang Duong
Em chưa ngủ à?
MasterD - Le Quang Hung
Em đợi anh…
Domic - Tran Dang Duong
Vô ích thôi.
Domic - Tran Dang Duong
Anh có việc.
Hùng đứng lặng, mắt cay xè.
Một tuần sau, Minh Thư gần như chiếm lấy căn nhà.
Cô ta ngủ phòng khách, treo đồ khắp nơi, mở nhạc lớn.
MasterD - Le Quang Hung
Em ơi, mình hạn chế mở nhạc sau 10 giờ đêm nha, anh Dương cần nghỉ ngơi…
Ho Ngoc Minh Thu
| Nhướn mày | Anh là vợ hay là osin vậy?
Ho Ngoc Minh Thu
Dẹp chuyện quản người khác đi.
Lần đầu tiên trong đời, cậu thấy một người phụ nữ mỉa mai mình ngay trong căn nhà này - tổ ấm của mình.
Ho Ngoc Minh Thu
Anh Dương…
Domic - Tran Dang Duong
Chuyện gì?
Ho Ngoc Minh Thu
| Chỉ Hùng | Anh ta bắt nạt em.
Domic - Tran Dang Duong
| Cau mày | Cái gì?
MasterD - Le Quang Hung
| Tròn mắt | Em nói với Minh Thư… chỉ là âm thanh hơi lớn thôi…
Ho Ngoc Minh Thu
Anh Dương, anh ấy la mắng em… em chỉ bật nhạc chút thôi…
Domic - Tran Dang Duong
| Lườm Hùng | Em đừng nhỏ nhen như vậy.
Hùng run rẩy, lui về phòng.
Cửa đóng lại, nhưng nước mắt thì không thể ngăn được.
Tối đó, khi Hùng mang trái cây lên phòng khách, bắt gặp cảnh Minh Thư dựa sát vào Dương, tay nắm chặt tay anh.
Cũng chẳng nhìn về phía Hùng.
Domic - Tran Dang Duong
Lần sau, không cần mang lên.
Domic - Tran Dang Duong
Tôi không ăn.
Chiếc khay run bần bật trong tay Hùng.
Cả không gian chìm vào im lặng.
1.2 Ký Ức Dưới Mái Nhà Tàn
Thời gian dường như trôi nhanh hơn khi trong nhà có thêm Minh Thư.
Từ chỗ là "khách", cô ta gần như đã trở thành "nữ chủ nhân".
Dương dường như cũng quên mất vị trí của Hùng trong căn nhà này.
Mọi thứ đảo lộn, từng thói quen nhỏ nhặt, từng góc quen thuộc Hùng giữ gìn suốt năm năm qua giờ đều bị Minh Thư thay đổi.
Bình hoa cúc Hùng hay cắm bị thay bằng những bông lan trắng đắt tiền.
Khung ảnh cưới treo trong phòng khách bị tháo xuống vì "phối màu không hợp với rèm cửa mới".
Và cả chiếc cốc sứ màu xanh biển - quà kỷ niệm hai người từng mua ở Hội An cũng bị Minh Thư quăng vào sọt rác vì "nứt nhẹ miệng ly".
Mỗi lần Hùng phản ứng, chỉ nhận về ánh nhìn lạnh tanh từ người từng gọi là chồng.
Một chiều thứ bảy, Hùng đang lau sàn thì nghe tiếng Minh Thư gọi.
Ho Ngoc Minh Thu
Anh Hùng! Lau kỹ chỗ này giùm em, bẩn quá!
MasterD - Le Quang Hung
| Lau mồ hôi | Chị đi giày vào nhà nên mới có dấu như thế, mình nhớ để dép trước cửa nhé.
Ho Ngoc Minh Thu
| Nhếch môi | Nhà này là nhà anh Dương.
Ho Ngoc Minh Thu
Tôi đi đâu là quyền tôi.
MasterD - Le Quang Hung
Đây cũng là nhà tôi.
Ho Ngoc Minh Thu
| Bật cười | Anh á?
Ho Ngoc Minh Thu
Anh chỉ là kẻ bám víu anh Dương thôi.
Ho Ngoc Minh Thu
Anh tưởng giấy đăng ký kết hôn giữ được trái tim người khác à?
Tim Hùng như bị dao cứa vào.
Nhưng em vẫn cố giữ bình tĩnh.
MasterD - Le Quang Hung
Tôi không muốn tranh cãi.
MasterD - Le Quang Hung
Chỉ mong chị tôn trọng không gian sống của tôi.
Đúng lúc đó, Dương từ ngoài bước vào, trên tay còn cầm một hộp quà nhỏ.
Minh Thư vội bước tới, ôm cánh tay anh.
Ho Ngoc Minh Thu
Anh Dương à… anh Hùng nói em không có tư cách sống ở đây…
Ho Ngoc Minh Thu
Em… em thấy tủi lắm…
Domic - Tran Dang Duong
| Cau mày nhìn Hùng | Hùng, em làm ơn đừng vô lý như vậy nữa được không?
MasterD - Le Quang Hung
Em không vô lý.
MasterD - Le Quang Hung
Cô ấy xúc phạm em trước.
Domic - Tran Dang Duong
| Quát lớn | Đủ rồi!
Ho Ngoc Minh Thu
Thôi, em xin lỗi… có lẽ em nên rời đi…
Domic - Tran Dang Duong
| Nắm chặt tay Thư | Không, em ở lại.
Domic - Tran Dang Duong
Người nên đi là Hùng nếu không biết điều.
Câu nói ấy… như tiếng nổ đinh tai trong đầu Hùng.
Người từng thề sẽ nắm tay em cả đời, nay lại nói em “nên đi”.
Tối hôm đó, Hùng không ăn cơm.
Em ngồi trên ban công tầng hai, nơi cả hai từng uống trà mỗi cuối tuần.
Cơn mưa đầu mùa trút xuống mái tôn, từng giọt nặng nề như gõ lên lòng em từng nhịp một.
Domic - Tran Dang Duong
: Ngày mai dọn phòng em xuống tầng trệt.
Domic - Tran Dang Duong
: Để Minh Thư nghỉ ngơi.
Hùng cười nhạt, nước mắt lăn xuống cằm.
MasterD - Le Quang Hung
: Vâng. Em hiểu rồi.
Hôm sau, Hùng dọn xuống tầng trệt - căn phòng cũ từng là kho để đồ.
Em lau dọn cả buổi sáng, không ai giúp.
Minh Thư thì ngồi salon, gác chân, lướt điện thoại và nhấm nháp nước cam do… chính Hùng pha.
Dương bước xuống, thấy Hùng đang xếp chăn ga.
Anh liếc nhẹ rồi quay sang Minh Thư.
Domic - Tran Dang Duong
Em đói chưa?
Domic - Tran Dang Duong
Anh chở đi ăn nhé.
Ho Ngoc Minh Thu
| Mè nheo | Anh tự nấu đi.
Ho Ngoc Minh Thu
Em muốn ăn món hồi xưa anh từng nấu cho em…
Dương cười nhẹ, rồi đi vào bếp.
Cảnh tượng ấy như đâm xuyên tim Hùng.
Em đứng trong phòng, lặng lẽ nhìn lên cầu thang - nơi Dương và Minh Thư vừa sánh vai.
Cả người nóng ran, đầu nhức như búa bổ.
Em lê từng bước lên cầu thang, tay vịn lan can run rẩy.
Hùng muốn xin Dương ly nước ấm… hoặc ít nhất là… một viên thuốc.
Đèn phòng khách còn sáng.
Em nghe tiếng Dương và Minh Thư nói chuyện.
Ho Ngoc Minh Thu
Anh Dương, anh từng nói… chưa từng yêu ai thật lòng ngoài em, đúng không?
Domic - Tran Dang Duong
Ừm.
Ho Ngoc Minh Thu
Vậy… tại sao năm đó anh cưới anh ta?
Domic - Tran Dang Duong
Một phần vì trách nhiệm.
Domic - Tran Dang Duong
Một phần vì… anh nghĩ sẽ quên được em.
Domic - Tran Dang Duong
Anh biết mình sai.
Domic - Tran Dang Duong
Người anh muốn ở bên suốt đời, chưa từng là Hùng.
Em đứng đó, không thể thở.
Trái tim như bị bóp nghẹt.
Em không biết mình quay về phòng bằng cách nào.
Chỉ biết khi ngồi xuống, cả người đã ướt đẫm mồ hôi, run rẩy.
Nhưng lạnh nhất… vẫn là trái tim.
Sáng hôm sau, Hùng tỉnh dậy trong cơn sốt cao.
Anh lảo đảo bước ra ngoài nhưng Dương đã đi làm.
Minh Thư thấy anh lết ra bếp liền nhướng mày.
Ho Ngoc Minh Thu
Đừng lây cho người khác.
Hùng cố gắng rót nước, tay run đến mức làm vỡ cả ly thủy tinh.
Ho Ngoc Minh Thu
| Giật mình - Hét lên | Đồ vô dụng!
Ho Ngoc Minh Thu
Làm bẩn hết nhà!
Cô ta điên tiết, kéo tay Hùng đẩy ra khỏi bếp.
Ho Ngoc Minh Thu
Ra ngoài! Tôi dọn xong thì mới cho vào.
Dương trở về giữa trưa, thấy Hùng ngồi co ro ở ghế ngoài sân, mặt trắng bệch.
Domic - Tran Dang Duong
Em làm gì ở đây?
MasterD - Le Quang Hung
Minh Thư… không cho em vào.
MasterD - Le Quang Hung
Em làm vỡ ly.
Domic - Tran Dang Duong
Em đúng là chẳng làm được gì nên hồn.
Dương nói rồi bỏ vào nhà. Không một ánh mắt thương xót.
Tối hôm ấy, Hùng nằm co lại trong phòng nhỏ tầng trệt, tay ôm lấy bụng đau, sốt vẫn chưa hạ.
Minh Thư cười cợt ngoài phòng khách, Dương ngồi cạnh cô, rót rượu.
Không ai nhớ đến người từng cùng Dương vượt qua bao khó khăn.
Không ai nhớ đến người từng cầm tay Dương khi anh không một xu dính túi.
Không ai nhớ… một người tên Lê Quang Hùng.
Hùng mở điện thoại, lướt đến tấm ảnh cưới đã cũ.
Ánh mắt Dương khi ấy dịu dàng, ấm áp như đến từ một thế giới khác.
Em gõ dòng chữ lên nhật ký cá nhân.
☆ Khi người ta hết yêu, mọi ký ức trở thành gánh nặng.
☆ Có lẽ… mình nên học cách biến mất để trả lại sự nhẹ nhõm cho họ.
Bên ngoài, cơn mưa lại bắt đầu rơi.
Lặng lẽ. Giống như người từng yêu Dương - đang tan biến từng chút một.
1.3 Ký Ức Dưới Mái Nhà Tàn
Ba ngày liên tiếp, Dương không nói với Hùng một lời.
Hùng vẫn nấu ăn, giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa… như một chiếc bóng không tên.
Dù sốt chưa dứt, môi khô rát, đôi tay run rẩy và mắt cứ nhòa đi mỗi khi cuối ngày.
Minh Thư ngày càng lộng hành.
Cô ta gọi Hùng như gọi một osin chính hiệu.
Ho Ngoc Minh Thu
Anh Hùng, tôi thích sàn nhà có mùi chanh.
Ho Ngoc Minh Thu
Anh Hùng, cái rèm cửa bẩn quá rồi đó.
Ho Ngoc Minh Thu
Anh Hùng, dọn phòng tôi trước khi tôi về.
Dương thì im lặng, hoặc lặng lẽ đồng tình.
Mỗi lần Hùng ngước lên định hỏi gì đó, thì đôi mắt kia lại lạnh như băng đá.
Một chiều muộn, Hùng ngồi bên bàn ăn, đặt xuống đĩa canh gà hầm kỷ tử - món Dương từng thích nhất.
Em khẽ nói, giọng nhỏ như sợ chính mình nghe thấy.
MasterD - Le Quang Hung
Anh Dương… mình có thể nói chuyện một lát không?
Domic - Tran Dang Duong
| Không nhìn H | Chuyện gì?
MasterD - Le Quang Hung
Em…
MasterD - Le Quang Hung
Em nhớ những ngày đầu mình bên nhau.
MasterD - Le Quang Hung
Anh nói chỉ cần có em, anh có thể đi cùng trời cuối đất…
Nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh.
Domic - Tran Dang Duong
Thời gian thay đổi tất cả.
MasterD - Le Quang Hung
Vậy… tình yêu cũng thay đổi sao?
Domic - Tran Dang Duong
Đúng. Nhất là khi em trở nên mệt mỏi, vô dụng, yếu đuối như bây giờ.
Từng chữ như dao cắt vào ngực.
Minh Thư đứng gần đó, giả vờ ngạc nhiên.
Ho Ngoc Minh Thu
Ủa, anh Hùng còn nghĩ là Dương yêu mình thật à?
Ho Ngoc Minh Thu
Tôi tưởng… anh hiểu rồi chứ.
Anh nhìn thẳng vào Dương, lần đầu tiên sau bao ngày nhẫn nhịn.
MasterD - Le Quang Hung
Anh có thật sự từng yêu em không?
Dương đứng dậy - Gương mặt tối sầm lại.
Domic - Tran Dang Duong
Đừng nói những lời rẻ tiền.
Domic - Tran Dang Duong
Tôi chưa từng, bây giờ chỉ còn là gánh nặng.
Minh Thư khẽ lắc đầu cười, gợi ý nhẹ nhàng.
Ho Ngoc Minh Thu
Người ta yếu đuối như vậy, có khi nào… giả vờ để kéo lòng thương hại không, anh Dương?
Và như chạm đúng dây thần kinh cuối cùng, Dương quay lại, giơ tay tát mạnh vào mặt Hùng.
Không gian như đông cứng.
Gương mặt Hùng nghiêng hẳn sang một bên, mắt mở to không tin nổi.
Domic - Tran Dang Duong
| Hét lớn | Đừng bao giờ lôi tình yêu ra để làm cái cớ đáng thương nữa!
Má trái nóng rát, rớm máu.
Nhưng đau nhất không phải cái tát - mà là người đã ra tay.
Em ngồi bên toilet, nhìn gương mặt sưng tím phản chiếu trong gương.
Mắt đỏ hoe, không còn giấu được nước mắt.
Đêm muộn, em lén lên tầng hai, đứng trước cửa phòng ngủ nơi từng là của hai người.
Em đặt tay lên cánh cửa - khẽ, rất khẽ.
Từ bên trong vọng ra tiếng Minh Thư...
Ho Ngoc Minh Thu
Anh Dương à… anh đừng giận quá…
Ho Ngoc Minh Thu
Tội nghiệp anh ta.
Domic - Tran Dang Duong
| Bật cười | Anh chỉ đang trả lại những gì cậu ta từng khiến anh đau.
Ho Ngoc Minh Thu
Nhưng anh từng yêu mà?
Domic - Tran Dang Duong
Chỉ là say nắng.
Domic - Tran Dang Duong
Anh tỉnh rồi.
Sáng hôm sau, Hùng xin nghỉ làm ở công ty - nơi em vẫn gắn bó hơn 6 năm với lý do sức khỏe.
Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh cái tát lại hiện về.
Hình ảnh Dương và Minh Thư trong cùng một khung cửa, cười nói như chưa từng có em.
Ngày kế tiếp, khi Hùng đang giặt đồ, Minh Thư cầm điện thoại tiến lại.
Ho Ngoc Minh Thu
Anh biết không?
Ho Ngoc Minh Thu
Hôm qua Dương đưa tôi đi đặt vòng tay đôi.
Ho Ngoc Minh Thu
Đẹp lắm… nhưng không dành cho anh.
Hùng im lặng, tiếp tục giặt.
Ho Ngoc Minh Thu
Chừng nào anh mới chịu cút đi?
Ho Ngoc Minh Thu
Hay anh chờ Dương tống ra ngoài bằng đơn ly hôn?
Ho Ngoc Minh Thu
Hay… thêm vài cú tát nữa?
MasterD - Le Quang Hung
| Ngẩng đầu | Nếu tôi đi, chị có chịu tha cho Dương không?
Cô ta khựng lại vài giây, rồi phá lên cười.
Ho Ngoc Minh Thu
Anh đi được thì đi.
Ho Ngoc Minh Thu
Nhưng anh yêu Dương quá nhiều để làm điều đó.
Ho Ngoc Minh Thu
Anh yếu đuối lắm… Hùng à.
Hùng cúi xuống, tiếp tục vò khăn, không nói thêm gì.
Nhưng trong lòng, một điều gì đó đã vỡ ra.
Hùng ngồi viết lại những gì từng xảy ra.
Từng lời Dương nói, từng hành động em chịu đựng.
Giống như viết di thư - nhưng không phải để trách, mà là để… nói lời từ biệt một cách nhẹ nhàng.
☆ Nếu ngày mai anh thức dậy mà không còn thấy tôi, hãy cứ yên lòng. Em không muốn trở thành gánh nặng của anh thêm nữa
☆ Người yêu anh thật lòng, đôi khi chọn cách rời xa, để anh được sống tự do nhất.
Em đặt bức thư vào ngăn kéo.
Rồi khẽ cười, nước mắt lăn xuống.
MasterD - Le Quang Hung
“Mình mệt rồi, thật sự mệt rồi…”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play