[DuongHung] Lời Đe Doạ Dịu Dàng
Chap 1: Bước Ngoặt Bất Ngờ
: giới thiệu sơ sơ thôi nha
-Trần Đăng Dương: Thủ khoa trường, học sinh gương mẫu, lạnh lùng [hắn]
-Lê Quang Hùng: Học sinh cá biệt, bốc đồng nhưng nội tâm có suy nghĩ [em]
Đoạn chat: “Thiếu Gia Nhà Nghèo”
Hoàng Đức Duy
- Hùng ơi là Hùng, lại cúp học à? Bà cô chủ nhiệm nhắn tin cho tao hỏi mày đấy!
Màn hình điện thoại sáng lên trong bóng tối căn phòng. Hùng ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím, thái độ thờ ơ.
Lê Quang Hùng
- Kệ bà đấy đi, hôm nay tao chán.
Hoàng Đức Duy
- Sao thế? Lại bị mẹ la à?
Lê Quang Hùng
- Ừ.. mà nay mẹ tao nói lạ lắm. Mẹ bảo “Mày cứ sống thế này thì bao giờ lớn được? Mẹ cũng già rồi, không thể lo mãi cho mày được.”
Lê Quang Hùng
- Tự nhiên nghe xong… cụt hứng
Hoàng Đức Duy
- Wow, bà ấy lại triết lý à? Chắc lại áp lực học hành chứ gì?
Em lăn người sang một bên, nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Lê Quang Hùng
- Không, không phải áp lực. Kiểu như.. mình sống vô bổ quá ấy. Mấy năm rồi thành tích tụt dốc không phanh.
Hoàng Đức Duy
- Ờ.. thì mày biết mà. Học hành có bao giờ là sở trường của mày đâu.
Lê Quang Hùng
- Nhưng mà.. cũng không thể tệ mãi được. Tao muốn thử thay đổi.
Hoàng Đức Duy
- Hả??? Mày nói thật đấy à? Mày mà muốn thay đổi? Trời sập mất!
Lê Quang Hùng
//nhếch mép//
Lê Quang Hùng
- Tin hay không thì tuỳ. Tao nói thật đấy.
Hoàng Đức Duy
- Không ngờ mày cũng có những lúc như này.. hic.. cảm động quá đi~
Giờ ra chơi, tiếng ồn ào vỡ oà khắp lớp học. Em đang ngả ngớn trên ghế, tai đeo tai nghe, nhịp chân theo điệu ngạc.
Vân Ly Tạ
📲 Em Hùng, em vào phòng giáo viên gặp cô một lát //giọng nghiêm nghị//
Lê Quang Hùng
Tch- “phiền phức”
Em đứng dậy uể oải, rồi bước về phía phòng giáo viên.
Cô ngồi thẳng lưng sau bàn, ánh mắt nhìn thẳng vào Hùng.
Vân Ly Tạ
Hùng, em cũng biết tình hình học tập của em hiện tại rồi đấy. Thành tích quá tệ.
Lê Quang Hùng
//cúi gằm mặt, hai tay bấu vào góc áo//
Lê Quang Hùng
Dạ.. em biết ạ.
Vân Ly Tạ
Cô đã suy nghĩ rất kỹ, và quyết định sẽ đổi chỗ cho em. //đẩy gọng kính lên//
Lê Quang Hùng
Đổi chỗ ạ? Vậy em ngồi ở đâu ạ? //ngẩng đầu lên//
Vân Ly Tạ
Em sẽ ngồi cạnh Trần Đăng Dương
Cả người em cứng lại, đôi mắt mở to không thể tin được.
Lê Quang Hùng
Dương á? Trần Đăng Dương thủ khoa ấy ạ?
Vân Ly Tạ
//khẽ gần đầu// Đúng vậy, Dương là học sinh giỏi nhất trường, rất nghiêm túc và kỷ luật.
Vân Ly Tạ
Cô muốn Dương kèm cặp cho em trong thời gian tới. Em phải cố gắng lên.
Em toát mồ hôi, nuốt nước bọt khó khăn.
Lê Quang Hùng
Dạ.. vâng ạ.
Cậu lắp bắp, cảm xúc như mình vừa bị “tống” vào một thế giới xa lạ
Đức Duy thấy em vừa quay lại với khuân mặt tái mét, liền vỗ vai cậu một cái “nhẹ”
Hoàng Đức Duy
Này Hùng! Sao mặt mày tái mét thế? Lại bị bà cô mắng à?
Lê Quang Hùng
//giật nảy//
Lê Quang Hùng
Hơn cả mắng nữa mày ơi, còn bị đổi chỗ nữa
Hoàng Đức Duy
Đổi chỗ? Ngồi với ai? //nhíu mày//
Lê Quang Hùng
Trần Đăng Dương.. //nói nhỏ dần//
Đức Duy đang uống nước thì sặc sụa, ho sù sụ
Hoàng Đức Duy
Mày mà ngồi với Trần Đăng Dương á? Cái mặt thằng lạnh như tiền, thủ khoa mà ai cũng sợ á hả?
Lê Quang Hùng
//gật đầu lia lịa//
Lê Quang Hùng
Thì đấy.. tao cũng không hiểu sao bà cô lại cho tao ngồi với tảng băng di động đấy nữa.
Hoàng Đức Duy
Thôi xong mày rồi //xoa cằm//
Hoàng Đức Duy
Có khi nào nó bốc hơi luôn mày không?
Lê Quang Hùng
Mày đừng có nói khùng //đẩy nhẹ vai cậu//
Lê Quang Hùng
Mà.. tao có khi còn chẳng dám hé răng hỏi bài nó nữa là.. nó nổi tiếng là lạnh lùng, có bao giờ nói chuyên với ai đâu.
Hoàng Đức Duy
Ừ nhỉ //chống cằm suy nghĩ//
Lê Quang Hùng
Hay là gì? //nhướng mày//
Hoàng Đức Duy
Hay là mày cứ thử.. tỏ tình nó xem sao?
Em mắt chữ O mồm chữ A, há hốc mồm kinh ngạc.
Lê Quang Hùng
Mày bị điên à?!
Hoàng Đức Duy
Thì thử xem! //nhún vai//
Hoàng Đức Duy
Biết đâu nó shock quá, rồi từ đó mày dễ nói chuyên hơn. Với lại, mày cũng muốn hỏi bài nó mà.
Lê Quang Hùng
Mày nghĩ điên rồ gì thế?
Em khoanh tay trước ngực, lắc đầu nguầy nguậy.
Lê Quang Hùng
Mày có biết hoa khôi trường mình còn bị nó phớt lờ không? Tao mà làm thế chỉ có nước độn thổ thôi! Không đời nào!
Chap 2: Quyết định liều lĩnh
Đoạn chat: Thiếu Gia Nhà Nghèo
Hoàng Đức Duy
- Alo, còn đó không đấy?
Hoàng Đức Duy
- Đừng bảo là mày ngất vì bị tao “xúi bậy” nhá?
Lê Quang Hùng
- Mày… mày có thấy nó lạnh lùng thật không?
Hoàng Đức Duy
- Thật chứ! Thằng đấy nó cứ như kiểu không có cảm xúc ấy. Đến con gái hoa khôi xinh như mộng mà nó còn phớt lờ thì chịu.
Lê Quang Hùng
- Ừ đấy… tao cũng nghĩ thế.
Lê Quang Hùng
- Nhưng mà… tự nhiên tao lại nghĩ khác.
Hoàng Đức Duy
- Khác cái gì? Mày định tính kế gì à?
Em lật điện thoại úp xuống gối, nhìn vào góc trần nhà, lời mẹ em nói cứ văng vẳng bên tai.
Lê Quang Hùng
- Mẹ tao bảo tao phải trưởng thành. Mà muốn trưởng thành thì phải dám làm những điều mình chưa bao giờ làm.
Lê Quang Hùng
- Tao muốn học hành tử tế, muốn thay đổi. Nhưng mà cứ ngồi cùng thằng Dương mà không dám hỏi bài thì làm sao mà khá lên được?
Hoàng Đức Duy
- Thì mày cứ hỏi thẳng đi. Ai bảo mày nhất thiết phải tỏ tình đâu?
Lê Quang Hùng
- Mày nghĩ nó dễ thế à? Nó mà khó chịu thì tao làm sao dám mở lời nữa?
Hoàng Đức Duy
- Thế nên tao mới bảo mày tỏ tình. Cứ làm bừa đi! Cùng lắm nó từ chối, mình lại về vị trí ban đầu thôi. Có mất gì đâu?
Em nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh khuân mặt lạnh lùng của hắn và câu nói của mẹ.
Lê Quang Hùng
*Nó nói cũng có lý. Mình đã tệ đến mức này rồi thì còn gì để mất đâu? Khoa khôi còn bị từ chối, mình thì có gì mà phải sợ?*
Lê Quang Hùng
*Nếu nó đồng ý… thì mình còn có cơ hội để nói chuyện, để hỏi bài. Nếu không, ít ra mình cũng biết giới hạn của bản thân. Mẹ nói đúng, phải thử mới biết.*
Em hít một hơi thật sâu, bật dậy ngồi thẳng, tay run run gõ tin nhắn.
Lê Quang Hùng
-…. Được thôi. Mày nói đúng.
Hoàng Đức Duy
- Gì? Mày đồng ý á?! Thật luôn?!
Lê Quang Hùng
- Thật, tối nay tao sẽ thử.
Hoàng Đức Duy
- Trời đất ơi! Mày mà làm thật á? Tao tưởng mày chỉ đùa thôi chứ!
Hoàng Đức Duy
- Thôi, vậy chúc mày may mắn! Mày mà thành công thì phải bao tao một chầu đó đấy nhé!
Em ngồi bó gối trên giường, điện thoại cần chặt trên tay. Cậu gõ đi gõ lại dòng tin nhắn, xoá lại rồi viết, mồ hôi rịn ra ở lòng bàn tay. Sau cùng, nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, rồi cậu nhấn nút gửi.
Lê Quang Hùng
- A.. chào Dương.
Lê Quang Hùng
//đặt tay lên mắt rồi thở dài//
Lê Quang Hùng
* Chắc lại bị phớt lờ đây mà..*
Trần Đăng Dương
| typing… |
Trần Đăng Dương
- Có việc gì?
Lê Quang Hùng
//giật mình//
Em giật bắn mình, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Cậu vội vàng cầm chặt điện thoại, ngón tay gõ lia lịa mà vẫn run.
Lê Quang Hùng
- Tôi… tôi thích cậu.
Thời gian như ngừng lại. Em nín thở chờ đợi. Em cảm nhận từng nhịp đập của trái tim mình. Khoảng 30 giây trôi qua như cả thế kỷ.
Trần Đăng Dương
-… Vậy thì cứ thử xem sao.
Em mở choàng mắt, mắt tròn xoe, đọc đi đọc lại dòng tin nhắn. Em dụi mắt, véo nhẹ vào má mình, không tin vào những gì mình vừa đọc.
Lê Quang Hùng
- Cậu… cậu đồng ý thật hả?
Trần Đăng Dương
- Cậu không muốn à?
Lê Quang Hùng
- Không! Tôi muốn! Rất muốn!
Trần Đăng Dương
- Vậy thì tốt. Từ mai, tôi sẽ kèm cậu học.
Lê Quang Hùng
//khoé miệng cong lên//
Trần Đăng Dương
- Ừ. Nhưng có một điều kiện.
Lê Quang Hùng
//thu lại nụ cười//
Lê Quang Hùng
- Điều kiện gì ạ? Cậu cứ nói đi.
Trần Đăng Dương
- Mỗi khi cậu làm sai một câu, tôi sẽ hôn cậu một cái.
Em đơ người ra, mặt đỏ bừng như trái cà chua chín. Điện thoại suýt rơi khỏi tay. Tim em đập thình thịch, rộn ràng như trống trận.
Lê Quang Hùng
- Hôn… hôn môi á?!
Trần Đăng Dương
- Đúng vậy, coi như là hình phạt.
Lê Quang Hùng
//chưa ngậm được miệng//
Em ú ớ không nói lên lời, cả người nóng bừng. Cậu chỉ có thể gật đầu một cách vô thức.
Lê Quang Hùng
- Dạ… dạ vâng…
Trần Đăng Dương
// khoé môi cong lên //
Chap 3: Lời Hứa Chập Chững
Hoàng Đức Duy, người đang ngồi đối diện, nhướng mày nhìn biểu cảm khó hiểu của em.
Hoàng Đức Duy
Sao? Hắn trả lời gì rồi? //sốt ruột//
Em ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn còn đờ đẫn.
Lê Quang Hùng
Hắn.. hắn đồng ý rồi..
Duy suýt nữa thì ngã ngửa khỏi ghế.
Hoàng Đức Duy
Cái gì? Thật á? Đăng Dương nghiêm túc đấy à? Cái quỷ gì đang sảy ra vậy?
Cậu vò đầu bứt tóc, không thể hình dung nổi kịch bản này.
Lê Quang Hùng
//vẫn còn ngỡ ngàng// Tao cũng không biết nữa..
Hoàng Đức Duy
//khoang tay, nhíu mày suy nghĩ// thôi chết mày rồi Hùng ơi. Lỡ hắn tin thật thì sao?
Lê Quang Hùng
//khẽ cau mày// Tao cũng đang nghĩ đến đây. Nhưng mà, hắn còn nói…
Em ngập ngừng, lưỡng lự không biết có nên kể cái điều kiện “hôn môi” kia không. Dù sao thì, nó cũng khá là… nhạy cảm.
Hoàng Đức Duy
Nói gì nữa? Kể hết đi xem nào!
Lê Quang Hùng
Hắn bảo là… hắn sẽ kèm tao học. Nhưng mà, cứ mỗi lần tao làm sai một câu, hắn sẽ… hôn môi tao một cái.
Đức Duy nghe xong câu đó thì đơ người mất vài giây, sau đó là một tràng cười phá lên.
Hoàng Đức Duy
//vừa cười vừa ôm bụng// Phụt- Cái gì vậy trời? Cái tên lạnh lùng đó lại nghĩ ra cái trò gì thế này? Mày chấp nhận không?
Lê Quang Hùng
//mặt đỏ ửng// Tao.. tao đồng ý…
Duy ngừng cười, nhìn em với ánh mắt nửa thương nửa cười.
Hoàng Đức Duy
Mày đúng là vì học hành mà bất chấp tất cả mà. Thôi được, dù sao thì mục đính ban đầu của mày là làm quen với hắn mà. Giờ thì có vẻ dễ hơn rồi đấy.
Em thở dài thườn thượt. Dễ hơn thật, nhưng mà cái “dễ” này lại đi kèm với một cái giá khá… mặn. Em có thể tưởng tượng ra cảnh mình sẽ bị hôn bao nhiêu lần nếu cứ giữ nguyên cái thành tích bết bát này.
Đăng Dương ngồi thẳng lưng, ánh mắt vẫn lạnh lùng như thường lệ nhưng thỉnh thoảng lại liếc sang bên cạnh, nơi em đang cố gắng giấu đi vẻ mặt căng thẳng.
Cô giáo vừa giao bài tập mới, và em biết đây chính là “chiến trường” đầu tiên. Em liếc nhìn Dương, thấy hắn đang chăm chú giải bài, nét mặt không chút biểu cảm.
Lê Quang Hùng
//tự nhủ trong lòng// *Cố lên Hùng ơi, vì điểm số, vì mẹ, và vì… cái mỏ của mày!*
Em bắt đầu làm bài, từng chút một, cẩn thận hơn bao giờ hết. Nhưng chỉ sau vài phút, em đã vấp phải một bài toán khó. Hùng cắn môi, ngón tay gõ gõ vào cây bút.
Em liếc nhìn Dương, người đã hoàn thành bài của mình từ lúc nào và đang nhìn thẳng vào em. Ánh mắt đó, lạnh lùng nhưng lại như đang chờ đợi.
Trần Đăng Dương
Sai rồi. //giọng nói trầm thấp, đủ nghe//
Em giật mình, vội nhìn lại bài của mình. Quả thật, em đã tính sai một bước cơ bản.
Mặt em nóng bừng. Em ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt của Dương. Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt dường như có chút… thích thú.
Trần Đăng Dương
//đưa tay ra hiệu// lại đây.
Hùng nuốt nước bọt. Em biết điều gì sắp xảy ra. Em từ từ nghiêng người về phía Dương. Tim em đập thình thịch như trống trận. Hít một hơi thật sâu, em nhắm mắt lại.
Dương khẽ cúi người, gương mặt kề sát. Hơi thở lạnh lẽo của hắn phả vào mặt Hùng. Một cảm giác mềm mại, ấm áp chạm nhẹ lên môi em.
Không phải là nụ hôn sâu, chỉ là một cái chạm nhẹ, thoáng qua, nhưng đủ để khiến em bàng hoàng mở mắt.
Dương lùi lại, ánh mắt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Trần Đăng Dương
//chỉ vào bài toán của em// Chỗ này, em phải làm thế này.
Hùng vẫn còn đơ ra, đôi môi khẽ run lên. Em nhìn Dương, rồi lại nhìn xuống bài tập. Cậu đã quên mất mình đang làm gì. Cái chạm vừa rồi, nó quá bất ngờ, quá chân thật.
Lê Quang Hùng
//trong đầu gào thét// *Trời ơi, đây là thật sao? Hắn ta làm thật? Sao mà học được đây trời?!*
Cả buổi học hôm đó, Hùng sống trong trạng thái lo lắng và căng thẳng tột độ. Mỗi khi làm bài, em đều phải đấy tranh tư tưởng kịch liệt, cố gắng làm đúng từng li từng tí một.
Nhưng có vẻ như, “cái giá” của việc kèm học này sẽ khiến em phải cố gắng hơn rất nhiều.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play