[BângxQuý] Dưới Móng Vuốt Bạch Hổ
#Xuyên Không
bắn lủng quần xì
Bản này khác bản cũ
bắn lủng quần xì
Nhà tài trợ avt nhân vật
bắn lủng quần xì
Sướng quá sướng
Hôm nay trời trong xanh. Ngọc Quý miệng ngậm bút, chống cằm nhìn ra cửa sổ lớp học.
Ngọn gió thổi, cây nghiêng mình đung đưa theo làn gió mong manh.
“Từ thời xa xưa…con người chúng ta tiến hoá từ loài vượn cổ thành như bây giờ đó các em..”
Ngọc Quý
“…tiến hoá từ loài khỉ sao..”
Ngọc Quý
“Sao không ai tin là thú nhân thật sự tồn tại nhỉ…” //ngậm bút//
Ngọc Quý chán nản mãi…cậu đã tin vào cái thế giới tồn tại nửa người nửa thú đó.
Tay cậu lật nhẹ trang sách. Rồi lại chợt đóng mạnh cuốn sách lại.
Hoàng Phúc
Nè! Làm gì ngồi ngẫm dữ vậy? //huých vai cậu//
Hoàng Phúc
Đừng nói với tao là mày đọc tiểu thuyết nhiều quá bị sảng đó?
Hoàng Phúc lướt qua cuốn sách trên bàn của Ngọc Quý. Mẩm ngay cậu đang nghĩ gì.
Hoàng Phúc
Á à! Lại cuốn gì nữa đây?? //cầm lấy//
Ngọc Quý
Nè! Không được động vào!
Hoàng Phúc
‘Dưới móng vuốt bạch hổ’?
Hoàng Phúc
Thiệt luôn? //khó hiểu nhìn//
Ngọc Quý
//giựt lại// Đừng có tuỳ tiện!
Hoàng Phúc
Haiz..//ngả lưng//
Hoàng Phúc
Bảo sao bữa giờ cứ thú nhân thú nhân
Ngọc Quý
Thì sao? Kệ tao đi!
Hoàng Phúc mặc kệ. Mắt hướng ra cửa sổ nhìn trời đang xanh mát, phút chốc mây đen kéo đến.
Hoàng Phúc
Hôm nay mưa to à nha…có đem ô không đấy?
Hoàng Phúc
Nay bố tao đón. Không cần ô.
Ngọc Quý
Thôi! Tao dầm mưa về..!
Ngọc Quý xách cặp lên vai. Nhanh chóng rời đi, tay không quên cầm theo cuốn tiểu thuyết yêu thích.
Con đường đầy những giọt mưa đang rơi lách tách. Trông đẹp cực kì, cứ như bức tranh.
Nước mưa liên tục tạo thành những vũng nước nhỏ. Mặt nước trong veo, như chứa đựng biết bao như điều tốt lành trong đó.
Ngọc Quý lại nghịch ngợm thả chân xuống một vũng nước nhỏ.
Ngọc Quý
Kì lạ…vũng nước này sao lại sâu vậy chứ? //ngồi xổm xuống//
Ngón tay Ngọc Quý lướt nhẹ trên mặt nước. Đầu khẽ nghiêng khó hiểu nhìn, vũng nước ấy không bình thường.
Chợt, Ngọc Quý nghĩ ra gì đó.
Ngọc Quý
“Vũng nước này…quen thuộc lắm..”
“Hệt như…trong cuốn tiểu thuyết.”
Ngọc Quý chẳng nghĩ nhiều nữa. Đứng dậy, đếm mẩm từ một đến ba rồi nhắm mắt, nhảy xuống vũng nước nhỏ.
Ngọc Quý biến mất vào hư không, để lại những gọn sóng nhỏ trên mặt nước.
Cuốn tiểu thuyết và chiếc ba lô vẫn nằm giữa nơi ấy, chỉ có người là chẳng còn.
Chương 1: Thỏ Ngốc
“Này… dậy đi… dậy đi mà..”
Một giọng nói lạ lẫm, dịu dàng như gió nhẹ vang lên bên tai Ngọc Quý. Như dây thừng kéo cậu từ hư không đến thế giới thật.
Mí mắt nặng trĩu khẽ hé ra. Ngọc Quý chạm phải đôi mắt tròn xoe, ươn ướt của một sinh vật nửa người nửa thỏ.
Hữu Đạt (Thỏ - O)
“Đẹp…đẹp quá…”
Mắt Hữu Đạt long lanh, tròn xoe nhìn Ngọc Quý đang mắt nhắm mắt mở. Bất giác má ửng đỏ lên.
Cậu ta có đôi tai dài trắng muốt rủ xuống hai vai, gương mặt non nớt, làn da trắng mịn như tuyết sớm.
Bên cổ cậu ta lấp lánh chiếc chuông bạc nhỏ, lắc nhẹ theo từng nhịp thở.
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Cậu có bị thương hong? Có đau ở đây hong?
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Có gãy tay gãy chân gì chứ..?
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Có… có bị trúng độc của cây Dây Rắn hong? Hay bị quỷ lông đen cắn trúng?
Ngọc Quý
Khoan… chờ đã… đây là đâu?
Ngọc Quý lồm cồm ngồi dậy, vừa đau vừa choáng.
Cậu nhìn quanh, khung cảnh xung quanh là rừng rậm rạp, cây cối cao vút, không có điện, xe hay tiếng người.
Hữu Đạt (Thỏ - O)
//nghiêng đầu nhìn// Hong phải người ở đây sao…
Hữu Đạt (Thỏ - O)
….vậy…k-không lẽ
Hữu Đạt tròn mắt, tay run run chỉ vào Ngọc Quý, lùi lại một bước, tim đập thình thịch.
Hữu Đạt (Thỏ - O)
C-cậu là thần linh sao? Hay là... sinh vật lạ từ trời rơi xuống...
Ngọc Quý
Thần linh cái gì mà thần linh! Tôi là người.
Hữu Đạt tò mò nghiêng đầu nhìn Ngọc Quý. Đôi tai thỏ khẽ giật lên.
Hữu Đạt (Thỏ - O)
…người sao? //ngạc nhiên//
Hình như trong trí nhớ non nớt của cậu, “người” là loài đã biến mất từ thuở xa xưa... hay đúng hơn... là kẻ từng khiến cả tộc bị ám ảnh.
Ngọc Quý
Đúng rồi… kì lạ lắm à?
Ngọc Quý đứng dậy, chân đau nhói khiến cậu ngã khuỵu. Hữu Đạt hốt hoảng lao tới đỡ lấy, hai má ửng hồng.
Ngọc Quý lại nhìn kỹ hơn. Bộ lông mềm mại với đôi tai trắng hồng, đôi mắt to tròn đầy lo lắng.
Gương mặt này... ngây thơ đến mức không thể nguy hiểm.
Hữu Đạt (Thỏ - O)
//đỏ mặt//
Hữu Đạt (Thỏ - O)
//ngập ngừng// Ờ…ờ…Hữu Đạt.. mọi người hay gọi tớ là Đạt.
Hữu Đạt (Thỏ - O)
//gật đầu//
Ngọc Quý
Tên nghe đáng yêu quá..! //cười mỉm//
Nụ cười đó. Làm Hữu Đạt lại khựng vài giây, đôi mắt mãi không rời khỏi Ngọc Quý.
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Cậu đẹp thật đó…
Hữu Đạt (Thỏ - O)
…Đẹp hơn cả ánh trăng, còn hơn cả thần tiên trong truyện cổ tích.
Ngọc Quý nghe xong chỉ biết ngạc nhiên. Đó giờ chả ai khen cậu nhiều đến thế.
“Nhưng…cố hơi lố quá không?” Ngọc Quý cười gượng, tay gãi đầu, toát cả mồ hôi hột.
Ngọc Quý
//cười gượng// Làm gì tới mức đó…
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Giống hệt…người ấy.
Ngọc Quý
Hả…? Người ấy? //nhíu mày//
Chương 2: Lời Kể Của Thỏ
Nghe đến hai từ “Người ấy”. Hữu Đạt cúi gầm mặt, tay vuốt vuốt chiếc tai thỏ trắng hồng.
Có vẻ…đó là một bí mật mà Hữu Đạt sẽ gặp rắc rối trong việc nói ra.
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Ngày xưa... rất lâu rồi... từng có một người như cậu đến đây.
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Người ấy cũng đẹp lắm... thông minh nữa...
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Người dạy tộc chúng tôi săn bắn, dựng nhà, dệt vải...
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Ai cũng kính trọng người ấy... Nhưng... nhưng rồi... //ngập ngừng//
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Họ nghi ngờ người ấy mang điềm xấu... cuối cùng đã... giết người ấy mất...
Hữu Đạt nói… không kìm được mà rưng rưng đôi mắt ướt.
Ngọc Quý chết lặng. Tim cậu như bị siết chặt lại, một linh cảm không lành lại ập đến.
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Sau đó ông tộc trưởng tộc hổ ra lệnh…
Hữu Đạt (Thỏ - O)
…nếu một kẻ người nào khác xuất hiện… phải trói lại, kiểm tra, đề phòng xui xẻo.
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Nhưng tôi... tôi không nỡ...//nhìn cậu//
Ngọc Quý
Không nỡ..? //nghiêng đầu nhìn em//
Hữu Đạt (Thỏ - O)
V-vì…vì cậu đẹp quá…tôi không nỡ làm hại cậu..
Ngọc Quý
Vậy bây giờ, cậu muốn làm gì tôi?
Hữu Đạt (Thỏ - O)
…Trước hết…phải đưa cậu về hang trước!
Hữu Đạt nắm chặt tay Ngọc Quý kéo đi. Mắt còn cẩn thận nhìn trái, rồi qua phải như sợ hãi ai đó.
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Khu rừng này có thú dữ…
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Nếu bị phát hiện… cậu sẽ gặp nguy đấy!
Ngọc Quý
//nghiêng đầu// Thú dữ?
Ngọc Quý
“Không lẽ…là Bạch Hổ giống trong tiểu thuyết?”
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Là Lai Bâng… tên bạch hổ đáng sợ…
Nhắc đến cái tên “Lai Bâng”, mặt Hữu Đạt tối sầm lại. Dường như Lai Bâng là một kẻ nguy hiểm đến mức lời nói cũng không thể vẽ lên sự nguy hiểm đó.
Ngọc Quý
“Nghe thú vị nhỉ..!” //cười thầm//
Ngọc Quý
Tại sao lại đáng sợ?
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Tên bạch hổ ấy dị biệt lắm… hắn ta sở hữu ma pháp rất nguy hiểm…!
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Hắn ta được bà tộc trưởng tộc Thỏ cứu đó!
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Bà là người giữ sợi dây chuyền phong ấn ma lực của hắn ta.
Ngọc Quý
Sao hả? Nhưng… bà ấy là tộc trưởng tộc Thỏ mà..
Ngọc Quý
Sao lại có sợi dây chuyền đó chứ? //khó hiểu//
Đáp lại ánh mắt khó hiểu, lại chứa chút nghiêm túc của Ngọc Quý.
Hữu Đạt chỉ lè lưỡi ra, cười tít mắt, tay gãi đầu.
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Hè hè… này thì tớ không biết!
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Mau! Mau.. về hang đi! Tớ sẽ hỏi bà tộc trưởng thử!
Ngọc Quý sợ hãi lùi lại một bước. Buông tay ra khỏi tay Hữu Đạt.
Ngọc Quý
N-nhưng… liệu bà ấy có chấp nhận tớ không..?
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Yên tâm! Tớ là con nuôi của bà ấy
Hữu Đạt (Thỏ - O)
Bà ấy thương tớ lắm… nếu tớ xin, chắc bà sẽ mềm lòng mà!
Ngọc Quý
Được… vậy thì nhờ cậu nhé! //cười mỉm//
Hai chiếc má thỏ chợt đỏ ửng. Tai dựng đứng lên, như ngại ngùng.
Hữu Đạt (Thỏ - O)
C-có gì đâu chứ..!
Giữa rừng sâu. Nơi chỉ tồn tại tiếng gió thổi, vì chưa một ai dám bước chân đến đó.
Dưới ánh trăng, là trận giao đấu giữa Sói và Hổ.
“N-ngươi chơi bẩn! Dám sử dụng ma pháp!”
Minh Ân (Sói - A)
//lau vết máu trên miệng//
Minh Ân (Sói - A)
Ai cho ngươi sử dụng ma pháp hả?!
Lai Bâng (Bạch Hổ - E)
Đây chỉ mới là một phần mười sức mạnh của tôi thôi đấy?
Lai Bâng (Bạch Hổ - E)
//nâng mặt cậu lên// Sao? Không chịu nổi à?
Minh Ân (Sói - A)
Ngươi đợi đấy…ta sẽ báo thù!
Lai Bâng (Bạch Hổ - E)
Ranh con.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play