[Hàm Văn] Phù Vân
Chương 1: Gặp Lại Mây Trắng
Mùa đông năm ấy, Trùng Khánh rét hơn mọi năm một chút.
Sương mù bao phủ khắp các con dốc nhỏ, quấn lấy những bức tường cũ kỹ của khu phố Ngũ Lý Khẩu như một thứ ký ức không thể xóa nhòa.
Tả Kỳ Hàm bước xuống từ chiếc xe máy điện màu bạc, tháo chiếc kính không độ trên mũi rồi thở dài một hơi dài, phả ra một làn khói trắng.
Hắn ngước mắt nhìn tấm biển cũ kỹ trước mặt:
“Nhà Tình Thương Thánh Ân”.
Tả Kỳ Hàm
Đẹp thì đẹp thật, nhưng mẹ nó lạnh muốn rụng trứng,
hắn càu nhàu, đút hai tay vào túi áo lông, chân đá một hòn sỏi nhỏ bay về phía bụi cây.
Gió ù ù thổi, như muốn giật tung hàng rào kim loại rỉ sét.
Hôm nay hắn đến đây… để nhận nuôi một đứa nhỏ.
Một đứa nhỏ mười sáu tuổi – là con trai, vừa ngây ngô vừa “có vấn đề”.
“Nghe nói tai nạn… đầu đập vô kính xe. May sống, nhưng đầu óc như đứa trẻ con.”
Cô nhân viên xã hội đã nói vậy trong điện thoại, giọng thì thương cảm nhưng kèm theo một chút né tránh khó hiểu.
Tả Kỳ Hàm không nói gì lúc ấy.
Cười như thể… đã biết trước điều gì đó.
Cánh cổng gỉ sét vừa mở, mùi ẩm mốc lẫn hơi xà phòng rẻ tiền lập tức xộc vào mũi.
Bên trong là khoảng sân nhỏ loang lổ, vài đứa trẻ mặc áo len cũ đang chơi trò “cảnh sát bắt cướp”.
Một cậu nhóc chạy ngang qua, suýt nữa đâm sầm vào hắn.
Tả Kỳ Hàm
Ê, đi đứng cẩn thận,
Cậu bé lí nhí “xin lỗi chú” rồi tiếp tục chạy.
Nghe cái từ đó mà hắn thấy như vừa bị tát nhẹ.
Chưa đến ba mươi tuổi đã bị gọi chú, đúng là thời đại vô nhân đạo.
Một nữ tu mặc áo xám, trạc năm mươi, tiến ra, vẻ nghiêm nghị nhưng vẫn dịu dàng.
Hắn cười nửa miệng, gật đầu.
“Cậu chắc chắn chứ? Đứa trẻ ấy… không bình thường. Rất ngoan, nhưng đầu óc… không thể sống như người thường. Cậu còn trẻ, sao lại muốn…”
hắn cắt lời, tay siết nhẹ quai túi đeo chéo.
Tả Kỳ Hàm
Cho tôi gặp cậu ta.
Nữ tu chần chừ một chút, rồi gật đầu, dẫn đường.
Họ đi qua dãy hành lang cũ kỹ, nền lát gạch đỏ đã bong tróc.
Trong một phòng nhỏ cuối hành lang, ánh nắng nhạt xuyên qua tấm rèm màu be mỏng manh, phủ lên một thân hình đang ngồi co ro trong góc giường.
Cậu mặc một chiếc áo len màu kem nhạt, vai hơi run lên, mắt nhìn chăm chăm vào một khối rubik.
Khối rubik đó đã cũ, các ô màu bị bong tróc, nhưng cậu vẫn lắc lư thân người, xoay đi xoay lại như bị mê hoặc.
“Văn Văn, có người đến gặp con,”
Tả Kỳ Hàm cảm thấy như vừa bị một cú đấm vào tim.
Không phải vì ánh mắt đờ đẫn, hay gương mặt non nớt.
Mà là… gương mặt đó giống hệt “Phù Vân”.
Là một phiên bản mờ nhòe, trẻ hơn, mong manh hơn, như một ám ảnh quay lại từ quá khứ.
Hắn bước lại gần, nửa ngồi xuống, tay đặt lên mép giường.
Tả Kỳ Hàm
Chào em. Anh là Kỳ Hàm.
Cậu chỉ chớp mắt vài lần rồi lùi nhẹ vào tường, bàn tay siết chặt khối rubik.
Tả Kỳ Hàm
Anh sẽ dẫn em về nhà,
Kỳ Hàm nói, giọng rất nhẹ.
Nhưng phút tiếp theo, không ai ngờ được, cậu nhỏm dậy, lao vào người Kỳ Hàm như một đứa bé thấy mẹ về.
Cậu kêu to, mặt vùi vào vai hắn, nức nở.
Không ai từng nói với cậu rằng mình có anh trai.
Nhưng lại hét “Anh Hai” với một người xa lạ mới gặp.
Phải chăng… cậu đang nhầm hắn với ai?
Hay trong trí óc ngây thơ của cậu, hắn giống một hình bóng nào đó?
Nhưng khoảnh khắc ấy… Kỳ Hàm không đẩy cậu ra.
Hắn vòng tay ôm lấy cậu – ôm thật chặt, như thể ôm lại chính “Phù Vân” ngày nào.
Tả Kỳ Hàm
Ừ, anh đây… Văn Văn ngoan lắm…
Hồ sơ nhận nuôi được ký trong buổi chiều.
Mọi thủ tục đều bất ngờ nhanh chóng.
Tả Kỳ Hàm vốn có tiền, có mối quan hệ, và cũng biết cách khiến người ta tin hắn là người tốt.
Khi rời khỏi cô nhi viện, Dương Bác Văn ngồi sau xe hắn, ôm chặt hông hắn, miệng không ngừng lẩm bẩm:
Dương Bác Văn
Gió lạnh quá… lạnh quá… nhưng anh Hai ấm…
Tả Kỳ Hàm không quay lại.
Hắn cười, miệng lầm bầm đủ để gió cuốn đi:
Tả Kỳ Hàm
Phù Vân… lần này, tao sẽ giữ được mày.
Căn hộ của Kỳ Hàm nằm ở tầng 19 của khu chung cư cũ gần cầu Nam Bình.
Không đẹp, không sang, nhưng có ban công rộng nhìn ra cả thành phố đầy đèn.
Đèn ở Trùng Khánh giống như linh hồn của nó – rực rỡ, nhưng cũng cô đơn.
Dương Bác Văn đứng trên ban công, áp trán vào kính.
Dương Bác Văn
Nhà anh to thật…
Tả Kỳ Hàm
Chỉ bằng trái tim anh thôi,
Kỳ Hàm nói, vừa bật lon bia.
Dương Bác Văn quay đầu lại, mắt mở to.
Dương Bác Văn
Tim anh to cỡ nào?
Tả Kỳ Hàm
vừa đủ ôm em vào lòng thôi.
Cậu ngây ra một lúc, rồi cười khúc khích.
Dương Bác Văn
Vậy em không cần chăn đâu… ngủ trong tim anh là ấm rồi…
Nhưng là một giây hắn cảm thấy thế giới vừa lật úp.
Hắn quay mặt đi, giọng trầm xuống:
Tả Kỳ Hàm
Ừ. Trong tim anh… lúc nào cũng có chỗ cho em.
Đêm ấy, Dương Bác Văn không ngủ được.
Cậu ngồi bó gối bên giường, nhìn ánh sáng hắt vào từ hành lang.
Bên kia bức tường, có tiếng nước chảy.
Có tiếng bật lửa, tiếng lon bia bật nắp, tiếng ho khẽ.
Dài như một hồi chuông vọng từ quá khứ.
“Phù Vân… nếu mày còn sống, giờ mày chắc cũng tầm tuổi nó.”
Trong màn đêm, Dương Bác Văn nhìn khối rubik trên tay.
Dương Bác Văn
Phù Vân là ai nhỉ… sao nghe quen thế…
Bên ngoài, Tả Kỳ Hàm ngồi một mình, mắt đỏ hoe.
Dưới ánh đèn mờ, có một cậu bé đang ngủ say.
Không biết mình là ai, không biết người kia là ai.
Nhưng vẫn gọi người đó là anh.
Mà người kia, cũng không phải anh.
Chỉ là… một kẻ đang nắm chặt lấy một linh hồn quá khứ, bằng hình hài của một đứa trẻ bị lạc.
“Phù Vân tan nhanh như khói, nhưng để lại mùi hương trong tim kẻ si tình.”
Chương 2: Tên Em Là Gió, Mà Em Không Biết Bay
Sáng hôm sau, Dương Bác Văn tỉnh dậy sớm.
Cậu không nhớ rõ đã ngủ từ lúc nào, chỉ biết lúc tỉnh ra thì trời đã sáng hẳn.
Ánh nắng đầu đông lạnh nhạt, xuyên qua cửa kính, rọi lên mái tóc bù xù và cái áo len rộng thùng thình mà cậu đang mặc.
Cậu dụi mắt, tay sờ khối rubik đặt bên gối – món đồ duy nhất cậu không bao giờ rời tay kể từ sau tai nạn.
Cậu khẽ nhích người, bước xuống giường, chân trần chạm vào nền gạch lạnh toát.
Căn nhà xa lạ này còn chưa có mùi người.
Cậu không biết đi dép ở đâu, cũng chẳng dám gọi lớn, cứ rón rén như con mèo con vừa lạc ổ.
Cửa phòng ngủ hé mở, cậu thò đầu ra.
Tiếng chảo dầu xèo xèo trong bếp.
Tả Kỳ Hàm
Mày có biết chiên trứng mà đụng cái gì cũng bể không, hả?
Tả Kỳ Hàm gào lên với cái lòng đỏ vừa vỡ nát như tâm trạng sáng thứ Hai.
Không phải vì cậu hiểu nó vui hay buồn, mà vì… nghe giống nhà.
Giọng cậu trong veo vang lên từ phía sau, làm Tả Kỳ Hàm suýt đánh rơi cái chảo.
Hắn quay phắt lại, mặt còn chưa rửa, đầu tóc dựng như nhím, tay trái dính lòng đỏ, tay phải cầm đôi đũa sứt đầu.
Tả Kỳ Hàm
Em dậy lúc nào đó? Không biết cửa sổ sáng trưng không dậy thì thôi, còn làm anh hết hồn. Mày hù người ta kiểu đó là bị bắt đi luôn á.
Dương Bác Văn cười tít mắt, đi chân trần đến gần, lí nhí:
Dương Bác Văn
Em đói bụng…
Tả Kỳ Hàm
Chân trần? Lạnh thấy bà nội luôn á. Mày tưởng mày là tiên trên mây xuống hả? Tiên cũng phải mang dép nha, chứ không cảm lạnh cái rụp.
Nói thì nói vậy, nhưng hắn cởi dép lê ra, đá về phía cậu.
Tả Kỳ Hàm
Đi cái này vô. Rồi ngồi đó chờ anh chiên trứng xong. Lần này anh đập đúng kỹ thuật rồi. Không bị bể nữa đâu. Mày coi nè.
Cậu ngoan ngoãn xỏ dép, rồi ngồi lên ghế bàn ăn, hai tay ôm gối, mắt không chớp nhìn hắn đang “chiến đấu” với cái chảo.
Tả Kỳ Hàm làm ra vẻ chuyên nghiệp lắm, nhưng trứng vẫn hơi cháy viền.
Hắn gắp ra dĩa, đặt trước mặt cậu.
Tả Kỳ Hàm
Đó. Nhìn cũng giống trứng người ta chưa?
Dương Bác Văn gật mạnh, mắt sáng lên.
Dương Bác Văn
Giống trứng bảy màu!
Tả Kỳ Hàm
…Trứng bảy màu nào cháy viền như thế này trời?
Dương Bác Văn
Trứng phép thuật đó! Em thấy trong phim rồi. Ai ăn vô sẽ biến thành tiên cá.
Tả Kỳ Hàm
Ừ, vậy ăn đi, cho anh coi mày mọc đuôi không.
Cậu cười khúc khích, cúi đầu ăn thật ngoan.
Tả Kỳ Hàm chống cằm nhìn cậu ăn, miệng không ngừng lảm nhảm.
Tả Kỳ Hàm
Ê, đừng nuốt nhanh quá. Nhìn mày ăn như gió hút, trứng cũng đau lòng.
Dương Bác Văn ngước lên, miệng còn dính chút lòng đỏ, giọng thì thầm:
Dương Bác Văn
Tên em là Gió mà…
Dương Bác Văn
Em không biết… nhưng ai đó gọi em vậy trong giấc mơ…
Phù Vân cũng từng nói như vậy.
Dương Bác Văn
Anh biết không, em tên là Gió… nhưng em không biết bay.
Sau bữa ăn, Tả Kỳ Hàm dẫn cậu đi siêu thị.
Mua đồ dùng cá nhân, quần áo mới, cả mấy món vặt vãnh như gấu bông, sách tranh tô màu, sữa chocolate, kẹo mút.
Cậu kéo tay hắn đi qua từng gian hàng, mắt sáng như đứa trẻ lạc vào lễ hội.
Dương Bác Văn
Anh Hai! Cái này là gì?
Tả Kỳ Hàm
Ờ… là… túi thơm. Dành cho người lớn.
Dương Bác Văn
Dành cho người lớn thơm hả?
Dương Bác Văn
Anh có thơm không?
Tả Kỳ Hàm
…Ờ, anh… thơm nhất.
Rồi cậu ngập ngừng nhìn hắn, khẽ thì thầm như gió thổi:
Dương Bác Văn
Vậy… em có thể ôm anh không?
Hắn quay đi, vờ như không nghe rõ.
Trên đường về, cậu thiếp đi sau lưng hắn.
Hai tay vẫn ôm chặt hắn, đầu dụi vào lưng như con mèo tìm hơi ấm.
Dương Bác Văn
Em thương anh Hai.
Tả Kỳ Hàm nắm tay ga chặt hơn.
Có thứ gì đó bóp nghẹt tim hắn.
Tối hôm đó, Dương Bác Văn ngồi tô màu ở bàn học.
Cậu nghiêm túc chọn từng cây bút chì sáp, ngồi hí hoáy tô cho bức hình chú thỏ trắng thật đẹp.
Tô rất tỉ mỉ, chậm rãi, không ra ngoài nét.
Tả Kỳ Hàm ngồi đối diện, chống cằm.
Cậu mỉm cười, rồi ngước mắt lên.
Dương Bác Văn
Anh Hai… nếu em hết bệnh… em có còn ở với anh không?
Tả Kỳ Hàm
Ai nói em bệnh?
Dương Bác Văn
Ở đó… người ta nói… đầu em hỏng…
Tả Kỳ Hàm
Người ta nói tào lao. Em là em. Là em của anh. Không có bệnh gì hết.
Dương Bác Văn
…Vậy em không cần khỏi bệnh. Em chỉ cần ở bên anh.
Câu nói đó làm hắn nghẹn họng.
Một lúc sau, hắn đứng dậy, vờ như không nghe thấy.
Rút lon bia trong tủ lạnh, mở bật nắp.
Hắn quay mặt vào cửa sổ, giọng trầm xuống:
Tả Kỳ Hàm
Phù Vân… mày đang dạy tao cách giữ lại một linh hồn, đúng không?
Trong chăn ấm, mặt dụi vào gối, miệng khẽ mấp máy.
Tả Kỳ Hàm ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn cậu.
Tay vuốt nhẹ tóc cậu, mắt nheo lại đầy mâu thuẫn.
Tả Kỳ Hàm
Văn Văn… Mày… rốt cuộc là ai?
Gió bên ngoài rít qua khe cửa, khẽ rên rỉ như một câu hỏi chưa lời đáp.
“Người ta gọi em là Gió… Nhưng em không biết bay. Vậy nên… em cần anh.”
Chương 3: Đầu óc em hư rồi, nhưng tim em còn biết đau
Sáng sớm có chút sương nhẹ như khói thuốc ai phả, lành lạnh, ẩm ướt, lặng lẽ.
Dương Bác Văn ngồi trên bậc cầu thang trước cửa nhà, hai tay ôm đầu gối, mặc áo khoác to đùng, đuôi áo gần như chạm đất.
Kế bên là hộp sữa dâu đang uống dở, nắp bật lên như miệng mèo con vừa há ra.
Cậu cúi đầu nhìn vết trầy nhỏ trên mu bàn tay.
Là vết xước tối qua cào phải cửa khi tìm dép.
Không sâu, không đau, nhưng nhìn lâu thấy cay mắt.
Chỉ ngồi yên như cái bóng lạc.
Sau lưng là giọng cười của Tả Kỳ Hàm vọng ra từ phòng khách:
Tả Kỳ Hàm
Ê, Tiểu Nhiếp nói tuần sau lên đây chơi nè. Nó còn hỏi mày là ai, tao nói ‘thằng nhỏ nhà tao’… trời ơi, tụi nó tưởng tao già tới mức có con mười sáu tuổi thật. Nhục!
Tả Kỳ Hàm nói chuyện điện thoại với bạn bè gần nửa tiếng, không một câu gọi cậu vào ăn sáng.
Khi cửa mở ra, Tả Kỳ Hàm phát hiện cậu ngồi ngoài sương.
Tả Kỳ Hàm
Ê, mày làm cái gì ngồi đây?
Cậu ngước lên, đôi mắt mờ mịt.
Dương Bác Văn
…Em… thấy lạnh…
Tả Kỳ Hàm
Biết lạnh sao không vô nhà?
Dương Bác Văn
Anh… không gọi em…
Tả Kỳ Hàm
Trời má… Anh bận nghe điện thoại thôi. Tưởng mày còn ngủ…
Dương Bác Văn
Không… em nghe anh cười. Vui lắm. Em không muốn làm phiền…
Câu nói đó lặng như gió, nhưng cào xước cả buổi sáng hắn tưởng là nhẹ nhàng.
Sau khi kéo cậu vào nhà, bắt ngồi xông tay bằng nước gừng nóng, hắn mới ngồi xuống đối diện, nhìn cậu chằm chằm.
Tả Kỳ Hàm
Văn Văn, em nghĩ gì vậy?
Dương Bác Văn
Không có gì…
Tả Kỳ Hàm
Đừng có nói xạo. Mày không vui đúng không?
Dương Bác Văn
Không phải…
Tả Kỳ Hàm
Em nghĩ anh bỏ em hả?
Tả Kỳ Hàm
Vậy tại sao ngồi ngoài đó một mình? Hửm? Mày… là con nít. Không phải ma. Tối hôm qua còn ôm anh ngủ, giờ lại im re như gà luộc. Làm sao anh hiểu được em nghĩ gì?
Dương Bác Văn lặng người.
Dương Bác Văn
…Tại đầu óc em hư rồi…
Dương Bác Văn
Em không biết phải làm gì… Không biết nên vui hay buồn. Không biết… khi nào thì em làm phiền anh… Em sợ nếu em làm gì sai, anh sẽ đi mất. Như ba mẹ… Như… ai đó…
Câu cuối cùng gần như biến mất trong tiếng gió.
Tả Kỳ Hàm
Thằng nhỏ này… Là ai dạy mày nói mấy câu đau lòng vậy hả?
Tả Kỳ Hàm đứng dậy, vò đầu cậu như vò khăn ướt.
Tả Kỳ Hàm
Mày nghe cho kỹ đây. Dù đầu mày hư, tim mày còn xài được. Em biết đau, biết lo, biết thương. Anh không cần một thằng thiên tài, anh cần em. Cái người hay cười khúc khích, ăn trứng như rồng, ôm gối ngủ như mèo ấy. Là đủ rồi.
Dương Bác Văn nhìn hắn, mắt long lanh.
Dương Bác Văn
Em… còn ở đây được không?
Tả Kỳ Hàm cười nghiêng đầu:
Tả Kỳ Hàm
Em mà dám đi, anh bắt trói lại.
Tả Kỳ Hàm
Ừ, trói thiệt. Trói lại… rồi đánh đòn.
Dương Bác Văn
…Đánh ở đâu?
Tả Kỳ Hàm
Đánh mông. Mông mềm, đau lâu quên.
Cậu đỏ mặt, lấy gối úp lên mặt.
Tả Kỳ Hàm nhìn thấy cảnh đó mà bật cười sặc cả trà.
Chiều hôm đó, họ ra công viên gần nhà.
Tả Kỳ Hàm cho cậu chơi xích đu.
Hắn đẩy lưng cậu nhẹ nhẹ.
Cậu cười khúc khích như trẻ lên ba, tóc bay lòa xòa trong gió.
Có mấy đứa trẻ khác nhìn cậu, rồi nhìn Tả Kỳ Hàm, thì thầm:
Tả Kỳ Hàm giả vờ nghiêm túc:
Tả Kỳ Hàm
Không phải. Là bạn tình á.
Mấy bà mẹ kế bên suýt sặc nước lọc.
Dương Bác Văn
Anh Hai… bạn tình là gì vậy?
Tả Kỳ Hàm
Ờ… Là bạn… mà tình lắm.
Dương Bác Văn
Vậy em là bạn tình của anh hả?
Tả Kỳ Hàm phì cười, rồi nhìn ánh hoàng hôn đỏ như máu, lặng đi.
Tả Kỳ Hàm
Mày là Phù Vân… hay là người khác?
Đêm hôm đó, Tả Kỳ Hàm say rượu.
Hắn nằm dưới sàn, đầu gối vào thảm, một tay cầm ảnh cũ.
Bức ảnh cũ nhàu, cũ tới mức chỉ còn thấy lờ mờ bóng lưng của một người con trai mảnh khảnh đang đứng giữa ruộng lau sậy.
Tả Kỳ Hàm
Phù Vân à… Anh thấy em rồi. Em trở về thật rồi đúng không?
Hắn lẩm bẩm như kẻ mộng du.
Dương Bác Văn từ trong phòng bước ra, thấy hắn nằm gục, mắt đỏ hoe.
Cậu ngồi xuống, kéo tay hắn.
Dương Bác Văn
Anh Hai… ngủ trong phòng nha. Dưới này lạnh lắm.
Hắn cười, cầm tay cậu kéo lại gần.
Tả Kỳ Hàm
Mày là Phù Vân… đúng không?
Dương Bác Văn
Em là Văn Văn…
Rồi bất ngờ ôm cậu thật chặt.
Chỉ có đau, có trống rỗng, có tội lỗi.
Tả Kỳ Hàm
Xin lỗi… Xin lỗi vì đã để mày chết. Lần này… tao sẽ giữ mày lại. Tao thề.
Dương Bác Văn không hiểu hết.
Nhưng cậu nghe thấy… tim hắn đập.
Cậu đưa tay ôm ngược lại, nhỏ giọng:
Dương Bác Văn
Đầu óc em hư rồi, nhưng tim em… còn biết đau.
Bên ngoài, trời mưa lâm râm.
Từng giọt, từng giọt, như rơi vào lòng ai đó đang không ngừng tan ra.
“Nếu có một ngày em bay được… liệu anh có còn giữ em lại không?”
Download MangaToon APP on App Store and Google Play