Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Hoa Mẫu Đơn Nở Trong Băng

Kẻ phản bội

Chương 1:  Kẻ phản bội

Tác giả: Ninh Ninh

Thẩm phủ, đêm đông tĩnh mịch. Bầu trời phủ một màu trắng xóa, từng bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, trải kín sân vườn. Tạ Uyên Nhi khoác áo choàng lông mỏng, bước chân chậm rãi dạo dưới vườn, đôi mắt trong veo dõi theo làn tuyết rơi, khẽ nở nụ cười an nhiên.

Bất chợt, tiếng bước chân hối hả vang lên. Tiểu Đào, tỳ nữ thân cận nhất mặt mày hoảng hốt chạy tới, vừa thở gấp vừa thốt lên:

"Phu nhân! Không hay rồi… là quân Tây Lương! Mau đi trốn! Tiểu Đào sẽ giữ cửa ngăn chúng lại!"

Tạ Uyên Nhi giật mình, nhưng rất nhanh lắc đầu, giọng run rẩy:

"Không được! Nếu đi, chúng ta cùng đi!"

Nàng vừa dứt lời, Tiểu Đào đã kéo tay chủ nhân định quay người rời đi. Nhưng chưa kịp bước thêm nửa nhịp, ánh đao lạnh lẽo vung lên, lướt qua cổ Tiểu Đào. Máu tươi vọt ra, thân hình nhỏ bé lập tức ngã gục ngay trước mặt Tạ Uyên Nhi.

"Tiểu Đào!!!"

Nước mắt nàng trào ra, chưa kịp hoàn hồn thì tiếng giáp trụ loảng xoảng vang lên. Quân Tây Lương tràn vào, kẻ dẫn đầu chính là người vừa vung đao giết Tiểu Đào. Nhìn rõ dung nhan hắn, Tạ Uyên Nhi chấn động đến nghẹn lời:

"Văn Uyên…? Không phải chàng đang tòng quân nơi biên ải sao?"

Một giọng nữ trong trẻo nhưng ngạo mạn vang lên từ phía sau hắn:

"Tòng quân ư? Tất nhiên chàng ấy có đi… nhưng là tòng quân Tây Lương của ta."

Người vừa bước ra là công chúa Tây Lương, Mã Diệp Anh. Nàng ta trong bộ chiến y lộng lẫy, ánh mắt đầy khiêu khích. Cô ta tiến đến sát Thẩm Văn Uyên, bàn tay trắng ngần nâng cằm hắn, giọng điệu đầy sở hữu:

"Bây giờ, chàng ấy là Đông Sàng phò mã của ta."

Tạ Uyên Nhi không tin nổi vào tai mình, đôi bàn tay run rẩy ôm lấy bụng đã nhô cao.

"Văn Uyên… đứa con của chúng ta sắp chào đời rồi…"

Mã Diệp Anh bật cười lạnh, ngón tay vuốt ve gương mặt Tạ Uyên Nhi.

"Nhưng ta có thể cho chàng ấy những thứ ngươi vĩnh viễn không thể. Muốn biết nửa năm qua hắn đã quỳ dưới váy ta làm chó thế nào không?"

Nước mắt rơi lã chã, Tạ Uyên Nhi gào lên trong tuyệt vọng:

"Thẩm Văn Uyên! Vì chàng, ta đã từ bỏ ngôi vị thế tử phi, cam tâm bỏ trốn cùng chàng. Tây Lương chúng tàn sát mười vạn tướng sĩ nơi biên ải, cướp đoạt giang sơn, giết cha và các ca ca của ta! Sao chàng có thể phản bội tất cả?"

Thẩm Văn Uyên lạnh lùng tiến đến, đôi mắt nhuốm màu xa lạ.

"Tất cả là do ngươi ngu muội, không biết tự lượng sức. Trách ai được?"

"Phò mã…"  Mã Diệp Anh làm nũng, nép vào hắn. "Ngươi hứa sẽ dẫn ta tìm mấu chốt thắng trận này. Đừng bảo với ta… ngươi lại do dự vì nữ nhân này? Muốn nhìn ta ghen tuông."

Ánh mắt Thẩm Văn Uyên lóe lên. Hắn hạ lệnh dõng dạc:

"Công chúa còn chưa biết nàng ta còn một thân phận khác. 'Thế tử phi Bắc Vương' Chủ soái Yến Quốc lần này chính là Lăng Ngọc. Hắn đã trúng kịch độc hoàng tuyền. Trói nữ nhân này lên đầu thành, nếu hắn đến cứu, tất sẽ chết dưới tên của Tây Lương!"

Không chút do dự Thẩm Văn Uyên hạ lệnh. "Người đâu trối cô ta lại."

Bọn lính lập tức trói gô Tạ Uyên Nhi, mặc cho nàng khóc lóc giãy giụa:

"Thẩm Văn Uyên! Ngươi bội nghĩa phản quốc, không sợ mười vạn tướng sĩ Yến Quốc trở về đòi mạng sao?"

Tạ Uyên Nhi bị kéo lên tường thành trong gió tuyết căm căm, giọng nàng khản đặc.

"Các ngươi thả ta ra! Ta và Lăng Ngọc đã sớm cắt đứt quan hệ. Hắn sẽ không đến cứu ta đâu!"

Nhưng Thẩm Văn Uyên chỉ cười nhạt, không tin lấy một chữ.

Nước mắt hòa cùng bông tuyết, Tạ Uyên Nhi tuyệt vọng cầu xin:

"Văn Uyên… con của chúng ta chỉ còn vài ngày nữa là chào đời. Ta xin chàng… hãy để ta sinh nó ra rồi muốn giết ta thế nào cũng được. Xin tha cho con một con đường sống!"

Nghe vậy, Mã Diệp Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt lóe tia độc ác. Nàng ta liếc nhìn phò mã, hắn lập tức hiểu ý, cho người dâng lên một chén thuốc.

Thẩm Văn Uyên không chút do dự, đích thân bóp cằm Tạ Uyên Nhi, ép nàng uống cạn chén thuốc phá thai.

"Cho dù ngươi có xuống âm phủ… cũng đừng mong đi chung đường với đứa con hoang này." Mã Diệp Anh thì thầm bên tai, giọng đầy hiểm độc.

Thân thể yếu ớt bị treo trên tường thành, Tạ Uyên Nhi chỉ còn chút hơi tàn, đôi mắt khép hờ, thầm cầu nguyện trong lòng. [

Lăng Ngọc… đời này ta đã hứa sẽ không gặp lại ngươi. Xin ngươi… đừng đến… Đừng tìm ta…]

Tiếng vó ngựa dồn dập xé toang màn tuyết. Trong làn sương mờ ảo, bóng dáng quen thuộc dần hiện ra. Trái tim Tạ Uyên Nhi siết chặt, vừa run rẩy vừa lo sợ. Giờ phút nàng mới biết… người luôn thật lòng với mình từ trước đến nay, chưa bao giờ là Thẩm Văn Uyên… mà chính là Lăng Ngọc.

Trên tường thành, Mã Diệp Anh vừa thấy quân Yến xuất hiện liền quát lớn:

"Bắn tên!"

Hàng ngàn mũi tên như mưa xé gió lao thẳng về phía Lăng Ngọc.

"Đừng!!!" Tiếng gào xé lòng của Tạ Uyên Nhi vang vọng giữa trời tuyết.

Trở lại đêm tân hôn

Chương 2: Trở lại đêm tân hôn

Tác giả: Ninh Ninh

Tạ Uyên Nhi mơ hồ trong cơn đau cùng cực. Hình ảnh tên bay loạn xạ, tiếng hét xé lòng còn văng vẳng bên tai. Thân thể như rơi vào hố sâu hun hút, lạnh lẽo đến mức linh hồn cũng run rẩy. Nước mắt hòa lẫn cùng máu và tuyết, ý thức mơ hồ, nàng nghĩ mình đã thật sự chết.

Nhưng khi mở mắt ra, trước mặt nàng lại là một khung cảnh hoàn toàn khác.

Gốc cây cổ thụ vững chãi che chắn bóng đêm, bầu trời đêm nay tối đen như mực, chỉ le lói vài vì sao nơi xa thẳm. Tạ Uyên Nhi choàng tỉnh, ngơ ngác vỗ vỗ đầu mình, giọng lạc đi.

"Đây… là đâu?"

Giữa lúc nàng vẫn còn chưa kịp định thần, một giọng gọi quen thuộc truyền đến:

"Uyên Nhi!"

Giọng nói ấy khiến nàng thoáng chốc rùng mình, toàn thân run lên như bị dội nước lạnh. Tạ Uyên Nhi quay đầu, thấy ngay trước mặt mình là một gương mặt mà nàng vừa căm hận khắc cốt ghi tâm, Thẩm Văn Uyên.

"Thẩm… Văn Uyên!" nàng thốt ra, lòng ngực như nghẹn lại.

Hắn vẫn như cũ, dáng vẻ ôn nhu, ánh mắt như chứa đầy quan tâm, nhẹ nhàng hỏi:

"Uyên Nhi, sao nàng lại ngủ thiếp đi ở đây? Có thấy khó chịu ở đâu không?"

Tạ Uyên Nhi nhìn xung quanh, trái tim như bị siết chặt. Đây rõ ràng không phải chiến trường tuyết phủ, cũng chẳng phải tường thành nơi nàng bị treo thân. Cảnh vật này… vô cùng quen thuộc. Nàng lẩm bẩm:

"Không thể nào… ta không phải đã chết rồi sao?"

Thẩm Văn Uyên nghe vậy thì chau mày, vẻ mặt đầy tự trách.

"Xin lỗi nàng! Đêm tân hôn mà lại để nàng một mình bỏ trốn ra ngoài. Chắc nàng đã sợ lắm."

Nói rồi, hắn lấy từ trong tay áo ra một đóa mẫu đơn còn vương sương sớm, dịu dàng đưa đến trước mặt nàng.

"Trên đường ta thấy bông hoa này đẹp, liền nghĩ ngay đến nàng. Muốn bẻ mang về tặng cho Uyên Nhi."

Tạ Uyên Nhi lùi lại theo bản năng, trong lòng trào lên một nỗi sợ hãi khó tả. Nàng chợt nhớ đến chi tiết hắn vừa nhắc đến, đêm tân hôn, hoa mẫu đơn. Trong đầu nàng lóe lên tia sáng kinh hoàng. [Không lẽ… ta đã quay lại một năm trước?] Nàng rùng mình, nhớ lại tất cả.

Kiếp trước, nàng tin hắn, từ bỏ thân phận thế tử phi, cùng hắn bỏ trốn. Nhưng sau cùng, hắn phản bội, ép nàng uống thuốc phá thai, thậm chí chính miệng nhục mạ nàng: “Đó là do ngươi không biết xấu hổ, tự mình ngu ngốc, trách ai được.” Nỗi đau ấy vẫn như mới hôm qua, khắc sâu vào xương tủy.

Trong lúc nàng còn đang ngỡ ngàng, Thẩm Văn Uyên lại cầm lấy tay nải bên cạnh, đưa ra trước mặt.

"Thế tử phủ thế lực phức tạp, chúng ta không nên ở lại. Uyên Nhi, chúng ta bỏ trốn đi! Trên đường chắc chắn cần dùng nhiều tiền bạc, nàng có mang theo của hồi môn không?"

Giọng điệu hắn sốt sắng, ánh mắt dán chặt vào xấp ngân phiếu trong tay nàng, không giấu được sự tham lam.

Nhìn bộ dáng ấy, Tạ Uyên Nhi chợt thấy nực cười. [Cha ta thương xót hắn mồ côi, cưu mang nuôi nấng, coi như con cái trong nhà. Thế mà hắn chẳng những không biết ơn, ngược lại ngày ngày tìm cách chiếm đoạt gia sản. Bộ mặt thật của hắn rõ ràng như thế, kiếp trước ta lại mù quáng đến mức không nhìn ra. Đúng là bị mỡ heo che mắt mà.] Nước mắt nàng khẽ rơi, nhưng không phải vì bi thương, mà là vì căm hận bản thân ngây dại của kiếp trước.

Thẩm Văn Uyên vẫn đang sốt ruột hối thúc: "Uyên Nhi, trời đã không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi."

Hắn đưa tay muốn kéo nàng dậy. Nhưng lần này, Tạ Uyên Nhi dứt khoát hất tay hắn ra, bàn tay giáng xuống một cái tát nảy lửa.

Chát!

Thẩm Văn Uyên sững sờ, ôm má, đôi mắt tràn đầy khó tin: "Uyên Nhi!"

Nàng đứng lên, ánh mắt tràn ngập căm phẫn, giọng nói từng chữ như găm vào tai hắn.

"Ai muốn bỏ trốn cùng ngươi chứ?"

"Nhưng chúng ta đã hẹn ước rồi…" hắn vẫn cố chấp đưa tay ra, vẻ mặt như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Hẹn ước?" Tạ Uyên Nhi bật cười chua chát, đôi mắt lóe tia lửa hận.

"Thẩm Văn Uyên, ngươi là kẻ bội tín bội nghĩa, đồi bại đạo đức! Kiếp trước ta mù quáng, còn dám tin ngươi. Nhưng từ nay về sau… ta chỉ hận không thể phanh thay, nghiền xương ngươi thành tro!"

Lời mắng như sấm sét giáng xuống. Thẩm Văn Uyên thoáng chốc thay đổi sắc mặt, ánh mắt dịu dàng biến mất, để lộ sự dữ tợn.

"Ả tiện nhân! Ngươi dám đánh ta?"

Hắn vừa dứt lời, Tạ Uyên Nhi đã nhân lúc hắn không chú ý, mạnh mẽ xô ngã hắn xuống đất. Không cho hắn cơ hội phản ứng, nàng túm lấy gậy gỗ bên cạnh, đánh túi bụi vào người hắn.

"Đây là cái giá cho những gì ngươi nợ ta!"

Thẩm Văn Uyên lăn lộn né tránh, gào lên tức giận, nhưng Tạ Uyên Nhi không buồn nghe. Dồn hết sức lực, nàng quật cho hắn mấy trận rồi xoay người bỏ chạy, mái tóc tung bay trong gió đêm, bóng dáng kiên quyết không ngoảnh lại.

"Uyên Nhi!!!" tiếng gào của hắn vang vọng phía sau, nhưng nàng không quay đầu.

Một tên thuộc hạ từ trong bóng tối lao tới, đỡ hắn dậy.

"Công tử, làm sao bây giờ? Con vịt béo đến tay rồi lại bay mất!"

Thẩm Văn Uyên cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu, giận dữ hét:

"Đuổi theo cho ta! Dù phải lật tung cả phủ, cũng phải bắt bằng được nàng về!"

Máu nhuộm đêm tuyết

Chương 3: Máu nhuộm đêm tuyết

Tác giả: Ninh Ninh

Gió đêm gào rít, cuốn từng hạt tuyết bay mịt mờ giữa không trung, lạnh lẽo đến thấu xương. Trên con đường núi vắng vẻ, Tạ Uyên Nhi cắn chặt môi, bàn tay siết chặt lấy vạt áo, bước chân gấp gáp như muốn chạy trốn khỏi quá khứ và số phận nghiệt ngã. Trong đôi mắt đẫm lệ của nàng, ngọn lửa hận cùng quyết tâm bùng cháy dữ dội.

[Nếu ông trời cho ta cơ hội làm lại từ đầu, kiếp này ta tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào kết cục thảm khốc như trước. Ta sẽ không để bất kỳ ai giẫm nát vận mệnh của mình nữa. Nếu quả thực là một năm trước… vậy thì, Lăng Ngọc, chàng vẫn còn sống. Chàng vẫn còn sống!]

Ý nghĩ ấy khiến tim nàng đập loạn nhịp. Nhưng bước chân chưa kịp dừng lại thì phía trước bỗng xuất hiện một toán người, tay cầm đao sáng loáng, chặn ngang đường. Bóng dáng cao lớn của bọn chúng hiện lên giữa màn tuyết trắng khiến nàng bất giác khựng lại, bàn tay run rẩy.

Một giọng nói trầm thấp, mang theo tia nham hiểm vang lên phía sau bọn họ:

“Phu nhân định đi đâu? Hay là muốn quay về Đế Thành, làm thế tử phi của ai đó?”

Cái tên quen thuộc vang lên như nhát dao đâm vào tim. Nàng quay phắt lại, ánh mắt trừng lớn.

“Thẩm Văn Uyên!”

Hắn ta chậm rãi bước ra từ bóng tối, khóe môi nhếch lên thành nụ cười lạnh.

“Ngươi chính là con mồi mà ta rình rập bấy lâu nay. Tạ Uyên Nhi, ngươi đừng tưởng có thể thoát khỏi tay ta. Ngươi còn dám đánh ta, khiến ta suýt nữa trắng tay… Ngươi thật đáng chết!”

Ánh mắt hắn đỏ ngầu, giọng nói nghiến răng ken két như dã thú.

Uyên Nhi cười nhạt, trong nụ cười chất chứa cả sự khinh bỉ và nỗi đau:

“Thẩm Văn Uyên, cha ta đã cưu mang, nuôi dưỡng và dạy dỗ ngươi. Ngươi biết rõ ta và thế tử Bắc Vương có hôn ước từ nhỏ, vậy mà còn xúi giục ta bỏ trốn cùng ngươi. Đối với cha ta, đối với nhà họ Tạ, ngươi còn mặt mũi nào nói đến khí nghĩa nữa?”

Khuôn mặt Thẩm Văn Uyên méo mó vì tức giận:

“Ngươi! Chính ngươi tự không biết xấu hổ. Đêm nay, ngươi chỉ có hai con đường, đi theo ta, hoặc là chết ở đây!”

Tuyết lạnh thổi lùa vào mái tóc rối bời của nàng, nhưng trong ánh mắt ấy, sợ hãi dần nhường chỗ cho sự kiên định. Nàng bật cười chua chát:

“Ngươi nghĩ ngươi có thể đưa ta rời khỏi đây sao?”

“Ý ngươi là gì?” Thẩm Văn Uyên nhíu mày.

Nàng đảo mắt nhìn qua đám người đi cùng hắn, bình thản cất giọng:

“Mắt sâu mũi cao, thân hình to lớn… đây căn bản không phải là sơn tặc ven biên. Họ là người Tây Lương. Nơi này gần biên giới, ngươi tưởng quan quân đều bị bịt mắt hết rồi sao?”

Hắn thoáng sững lại, nhưng ngay sau đó lại cười khẩy, chẳng hề nao núng:

“Uyên Nhi, ngươi thật thông minh, nhưng đáng tiếc… thông minh quá lại thành họa. Ngươi vốn sinh ra xinh đẹp, ta định tha cho ngươi một mạng, cùng ngươi hưởng phú quý vài tháng. Nhưng nay… ha, ngươi chỉ có thể thành món quà cho bọn chúng.”

Hắn lạnh lùng phất tay: “Tặng các ngươi đấy. Đảm bảo trước khi trời sáng nàng ta phải chết.”

Đám thổ phỉ nghe vậy liền cười rộ, tiếng cười dâm đãng vang vọng cả ngọn núi.

Một tên trong bọn khinh khỉnh nhìn nàng:

“Tiểu nương xinh đẹp thế này, chết đi thật uổng.”

Chúng tiến lại gần, từng bước ép nàng lùi về phía sau. Mỗi bước chân chúng dẫm lên tuyết nghe rợn người, còn nàng, bàn tay run run siết chặt lấy vạt áo, giọng run rẩy cảnh báo.

“Đừng… lại gần!”

Một bàn tay thô bạo vươn ra, định chạm vào nàng. Nhưng đúng lúc ấy “Vút!”

Một mũi tên sắc bén xé gió, cắm phập vào bàn tay kia. Máu phun ra đỏ tươi trên nền tuyết trắng. Tên kia hét lên thảm thiết:

“Aaa! Tay ta!”

Uyên Nhi choáng váng, ngẩng đầu về phía mũi tên vừa bắn tới. Trong màn đêm mịt mùng, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, lẫn cùng tiếng gió vần vũ.

Một bóng người trong bộ hỉ phục đỏ rực như lửa từ xa cưỡi ngựa lao đến, cây thương sắt trong tay sáng loáng dưới ánh trăng, chỉa thẳng vào cổ họng Thẩm Văn Uyên.

Ánh mắt nàng bỗng nhòa đi. Là chàng… là người nàng tưởng đã mất…

“Lăng Ngọc!”

Thẩm Văn Uyên mặt cắt không còn giọt máu, lui từng bước. Đám người phía sau hắn thì hoảng loạn thất sắc.

“Quân… quân Lăng gia! Là quân của nhà họ Lăng!”

Một tên thuộc hạ run rẩy kéo tay áo hắn:

“Công tử! Quân Lăng ở biên cương hùng mạnh, chúng ta không phải đối thủ. Mau rút thôi!”

Thẩm Văn Uyên nghiến răng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt lạnh băng của Lăng Ngọc, cuối cùng đành hạ lệnh:

“Rút! Rút nhanh!”

Đám người vội vã bỏ chạy tán loạn như ong vỡ tổ.

Lăng Ngọc không đổi sắc, giọng trầm lạnh lẽo vang lên như lệnh trời: “Đuổi theo! Giết sạch!”

Tiếng vó ngựa rầm rập, quân Lăng từ bốn phía tràn ra, ánh đao loang loáng, tiếng hét chém giết vang vọng trong gió tuyết. Tuyết trắng đêm ấy, nhanh chóng bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.

Uyên Nhi đứng đó, đôi mắt long lanh nhìn bóng chàng trong hỉ phục đỏ rực giữa chiến trận. Giữa bão tuyết mịt mờ, bóng dáng ấy như một ngọn lửa, soi sáng cả bầu trời đêm tối tăm…

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play