Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Viên Kẹo Đắng|CapRhy] | SHORT FIC

#01:

Viên Kẹo Đắng | Chapter 01:
NovelToon
Tôi gặp Hoàng Đức Duy năm tôi mười lăm tuổi.
Cái tuổi mà tôi nghĩ mình đã lớn, nhưng thật ra lại nhỏ bé vô cùng trong mắt người khác. Tôi vẫn nhớ rõ cái ngày đó, cái khoảnh khắc khiến đời tôi từ đó về sau chẳng còn giống như trước.
Mấy đứa trong khu thường xầm xì về anh. Nói anh ngông cuồng, bất cần. Ánh mắt anh lúc nào cũng như muốn thiêu đốt mọi thứ. Một ánh nhìn sắc như dao cạo, chẳng ai dám đối mặt quá vài giây. Người ta gọi anh là "họa sát" của trường, đụng vào là gãy xương chứ chẳng chơi.
Tôi không biết vì sao mình lại chẳng sợ. Có lẽ là do tôi vốn cũng chẳng còn gì để mất.
______________________________
Ngày hôm đó, tôi bị đám con nhà giàu trong lớp kéo vào cái nhà kho cũ sau dãy phòng thực hành. Trường tôi lâu năm, nên chỗ đó ít người lui tới, gạch nền mốc meo, bụi phủ từng tầng, ánh sáng mờ nhòe qua ô cửa chớp đóng sập từ lâu.
Chúng nắm cổ áo tôi lôi vào. Tôi không nhớ nổi mình đã phản kháng kiểu gì à không, chắc là chẳng phản kháng nổi gì cả.
Tôi vốn nhỏ con, cao chưa đến mét sáu, cân nặng thì chỉ vỏn vẹn 28 ký. Mấy đứa kia thân hình lực lưỡng, có đứa đã bắt đầu có ria mép, còn tôi thì như cây sậy bị gió thổi nghiêng.
Tôi bị đè dính vào tường. Một đứa giật phăng phù hiệu trên áo tôi rồi cười khẩy, giọng khinh khỉnh.
???
???
:"Nghèo rớt mà cũng bày đặt học trường tư hả?"
Rồi đứa to con nhất giơ chân, đạp mạnh vào hông tôi. Cơn đau thốn lên tận óc, khiến tôi phải cắn chặt môi, không thốt lên tiếng nào. Tôi biết mà càng la lên thì tụi nó sẽ càng hứng thú.
Nên tôi im lặng.
Chỉ biết ôm đầu, co người lại, cố để những cú đá không trúng vào mặt hay chỗ hiểm.
Máu trong miệng tôi đã bắt đầu có vị tanh. Tai tôi bắt đầu ù đi. Mọi âm thanh như biến dạng, chỉ còn tiếng nện vào thân thể mình vang dội như tiếng sấm trong lòng rỗng.
Tôi không khóc. Không phải vì mạnh mẽ gì đâu. Chỉ là tôi biết, nếu tôi khóc, tôi sẽ gục thật sự.
Rồi bất chợt mọi thứ ngưng lại.
Một âm thanh vang lên, lạ lẫm, cộc cộc.. là tiếng giày. Cánh cửa nhà kho kêu kẹt một tiếng nặng nề, như tiếng mở đầu cho một đoạn phim không ai ngờ tới.
Tiếng bước chân tiến lại gần. Đám kia lùi lại, hoang mang.
Rồi một giọng nói trầm, khô khốc vang lên.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
:"Nhóc con, mày là con trai đấy. Không biết đánh trả sao?"
Giọng nói đó khiến tôi mở mắt ra.
Qua hàng mi ướt và ánh sáng lờ mờ, tôi thấy dáng người cao lớn đứng trước mình, tay đút túi quần, áo sơ mi trắng xắn tay tới khuỷu, đôi mắt lạnh như mặt hồ mùa đông. Nhưng sao.. tôi không thấy sợ.
Hóa ra là anh. Hoàng Đức Duy.
Bóng tối chợt ùa tới và tôi ngất lịm đi.
__________________________
Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng lạ. Trần nhà màu trắng. Mùi thuốc sát trùng nồng nặc.
Tôi nhận ra đây là phòng y tế của trường.
Tôi nhúc nhích tay trái tê rần, được băng bó gọn gàng. Hông phải thì nhức nhối như bị giằng ra từng thớ thịt. Nhưng thứ khiến tôi chú ý nhất..là người đang ngồi cạnh giường.
Anh.
Hoàng Đức Duy.
Anh chống cằm trên cái bàn trắng kê sát giường tôi. Ánh mắt nhìn tôi chẳng hề rời nửa khắc.
Tôi vừa xoay đầu thì anh liền dựng người thẳng dậy, ánh mắt lạnh lại như thể chưa từng nhìn tôi với vẻ gì đặc biệt.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
:"Thức rồi à?"
Giọng anh khô khốc như câu mệnh lệnh.
Tôi gật đầu khe khẽ.
Anh đẩy về phía tôi một khay cháo đã nguội và vỉ thuốc nhỏ.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
:"Ăn cháo rồi uống thuốc đi."
Tôi chưa kịp cảm ơn thì anh nói thêm.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
: "Rồi nộp phí bảo kê."
Tôi ngơ ra.
"Nguyễn Quang Anh"
"Nguyễn Quang Anh"
:"Em..em không có tiền."
Anh nheo mắt nhìn tôi một lúc, rồi bật cười khẽ.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
:"Ai nói tao lấy tiền mày?"
"Nguyễn Quang Anh"
"Nguyễn Quang Anh"
:"Vậy.. anh muốn gì?"
Anh không đáp ngay. Ánh mắt nhìn sang cặp sách của tôi đặt ở chân giường. Một lúc sau anh mới nói, giọng đều đều.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
: "Trong cặp mày có viên kẹo. Kẹo cũng được."
Tôi chớp mắt.
"Nguyễn Quang Anh"
"Nguyễn Quang Anh"
:"Nhưng.. chỉ có một viên."
Anh vẫn lạnh lùng.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
:"Mỗi ngày, đem đến lớp cho tao. Một viên."
Tôi bật cười.. nhẹ thôi, vì đau.
Nhưng trong lòng tôi như ấm lên.
Tôi thầm nghĩ, vẻ ngoài đâu nói lên được gì .Nhỉ?
______________________________
Từ hôm đó, mỗi ngày tôi đều bỏ một viên kẹo vào hộc bàn anh. Có khi là kẹo bạc hà, có khi là kẹo sữa mềm. Tôi không biết anh có ăn không, nhưng tôi biết..hôm nào tôi quên, sẽ thấy một tờ giấy nhớ dán lên bàn.
| - Nợ kẹo: 1. Lãi: gấp đôi.
Và hôm sau tôi phải mang hai viên.
Cứ thế, viên kẹo trở thành nợ duyên.
Còn anh.. thì thành một thứ gì đó rất lớn trong đời tôi.
_____________________________
- End | Chapter 01 -

#02:

Viên Kẹo Đắng | Chapter 02:
NovelToon
______________________________
Mùa hè năm ấy trôi qua chậm rãi, như thể từng ngày đều được đo bằng ánh nắng nghiêng qua khung cửa lớp học. Tôi bắt đầu có một thói quen kỳ lạ. Mỗi sáng, trước khi rời nhà, tôi sẽ mở ngăn kéo bàn học, lục tìm những viên kẹo nhỏ xíu có khi là vị sữa, lúc thì cam, chanh, hoặc bạc hà và nhét một viên vào túi áo đồng phục.
Không phải để ăn.
Mà để đưa cho anh.
Hoàng Đức Duy người đã cứu tôi khỏi cái nhà kho bụi bặm ấy. Từ hôm ấy, chẳng có gì thay đổi rõ ràng giữa hai chúng tôi, nhưng tôi biết một điều: anh cho phép tôi đến gần anh, bằng cách.. nộp kẹo.
Tôi nhớ rất rõ, ngày đầu tiên mang viên kẹo bỏ vào hộc bàn anh, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi len lén làm chuyện đó vào lúc cả lớp đang ồn ào đầu giờ, rồi vội vã quay về chỗ như tên trộm. Không mong được cảm ơn, không dám kỳ vọng vào một phản hồi.
Nhưng ngày hôm sau, hộc bàn anh trống rỗng.
Viên kẹo đã biến mất.
Từ đó, ngày nào tôi cũng đem đến một viên. Lặng lẽ, đều đặn, không một lời hỏi han. Tôi cũng chẳng biết liệu anh có ăn không, hay ném đi, hay giữ lại.. Nhưng mỗi ngày trôi qua, tôi vẫn tiếp tục làm vậy, như một nghi thức giữa tôi và anh dù chỉ một mình tôi hiểu.
Anh không bao giờ thay đổi thái độ. Luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng như tuyết phủ đầu mùa, ánh mắt khinh khỉnh, lời nói thô ráp. Anh vẫn gọi tôi là "mày", xưng "tao". Có lúc còn nhìn thẳng tôi mà nói.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
:"Mày đúng là rảnh, thật sự rất rảnh."
Tôi chỉ cười.
"Nguyễn Quang Anh"
"Nguyễn Quang Anh"
:"Rảnh cũng được, miễn là anh nhận."
Có một lần, tôi thử đổi vị. Mang theo viên kẹo chanh, chua đến mức nhăn mặt. Chiều hôm đó, khi tôi ra về, một giọng nói bất thình lình vang sau lưng.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
:"Mày định đầu độc tao à? Nhóc kia."
Tôi giật mình quay lại. Là anh. Anh đứng dựa vào cột hành lang, tay đút túi quần, ánh mắt nửa thật nửa đùa. Tôi lúng túng.
"Nguyễn Quang Anh"
"Nguyễn Quang Anh"
:"Em.. tưởng anh thích cái gì gắt gắt một chút."
Anh liếc.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
:"Tao thích gắt, nhưng không thích dở."
Rồi quay người bước đi như chưa từng có cuộc trò chuyện.
Tôi ở lại, cười tủm tỉm. Câu mắng mỏ của anh, với tôi, còn đáng giá hơn bất kỳ lời khen ngợi nào từ ai khác. Bởi vì ít nhất, anh đã để ý. Đã nếm thử. Đã có phản hồi.
Nhưng anh chưa từng nói lời nào dễ nghe. Chưa từng dịu dàng. Những lần tôi cố lại gần, hỏi chuyện, anh đều gạt đi bằng ánh mắt lạnh lẽo. Có đôi lần tôi thấy mình như đang độc thoại, cố gắng một mình giữ sợi dây mong manh giữa hai người. Nhưng tôi không bỏ cuộc.
Giữa khoảng sân trường ồn ào, tôi nhận ra mình dần trở thành một cái bóng. Không ai chú ý. Chẳng ai quan tâm đến cậu học sinh nhỏ người, luôn ôm cặp chạy thật nhanh sau khi chuông reo. Mỗi ngày của tôi đơn điệu. Nhưng chỉ cần mỗi sáng nhìn thấy dáng anh từ xa, là đủ để tiếp tục.
Có những hôm mưa rơi, tôi không mang ô. Ướt nhẹp. Nhưng tôi vẫn để viên kẹo đã gói bằng ba lớp nilon trong hộc bàn anh. Bởi tôi biết, nếu một ngày không để lại, tôi sẽ tự thấy thiếu đi điều gì đó rất quan trọng.
Tôi từng nghe vài người nói xấu anh. Bảo rằng anh hung hăng, cộc cằn, thậm chí có lần đánh bạn. Nhưng tôi chẳng để tâm. Đối với tôi, người đã dừng lại bên một kẻ yếu đuối như tôi trong bóng tối nhà kho hôm ấy..không thể là người tệ.
Một lần tôi bị sốt, nghỉ học ba ngày. Ngày trở lại, lòng tôi như lửa đốt. Tôi chạy vội đến lớp anh, mở hộc bàn. Nó trống rỗng. Nhưng ở góc bàn, có một tờ giấy nhỏ, gấp tư. Chữ viết bằng mực xanh.
| - "Ba ngày không có kẹo. Mày định cắt khẩu phần tao hả?"
Tôi đọc đi đọc lại không dưới hai mươi lần. Không ký tên, không nụ cười, không biểu cảm. Nhưng đủ để tôi ngồi lì bên hộc bàn ấy suốt cả giờ ra chơi.
Rồi có một chiều tan học, khi tôi đi qua lớp anh vì nhận trực nhật hộ bạn. Cửa sổ mở hé. Tôi tình cờ thấy anh đang ngồi một mình ở cuối lớp.
Trước mặt anh là một chiếc hộp thiếc nhỏ, tròn. Bên trong.. toàn là vỏ kẹo.
Vỏ của những viên kẹo tôi đã đưa.
Không thiếu cái nào.
Tôi đứng chết trân. Muốn bước vào, rồi lại thôi. Nhưng chưa kịp quay đi, anh đã nhìn ra. Mắt chạm mắt.
Tôi lắp bắp.
"Nguyễn Quang Anh"
"Nguyễn Quang Anh"
:"Em.. tình cờ đi ngang."
Anh khép hộp lại, không một biểu cảm.
"Hoàng Đức Duy"
"Hoàng Đức Duy"
:"Mày rảnh thật đấy. Về đi."
Rồi xách cặp đi ngang qua tôi như gió thoảng. Vẫn cái kiểu bước đi không ngoái lại, chẳng chừa cho ai kẽ hở để chen vào.
Nhưng tôi biết. Tôi thấy rồi. Dù anh không nói, không cười, không nhẹ nhàng.. thì anh vẫn giữ tất cả những viên kẹo đó, y như thể chúng là một phần không thể vứt đi.
Và tôi cứ thế, mỗi ngày, tiếp tục thói quen kỳ lạ của mình. Một viên kẹo. Một lời chào không lời. Một dấu hiệu rằng tôi vẫn ở đây, nhìn về phía anh, dù anh có ngoảnh mặt bao nhiêu lần.
Dẫu cho giữa chúng tôi là khoảng cách ba năm học, một bức tường lạnh lẽo, một kiểu xưng hô mày - tao đầy xa cách.. thì tôi vẫn thấy ấm lòng chỉ cần nhìn thấy anh mỗi sáng.
Chỉ cần anh vẫn lấy kẹo. Không cần nói gì.
Là đủ rồi.
____________________________
- End | Chapter 02 -

#03:

Viên Kẹo Đắng | Chapter 03:
NovelToon
______________________________
Ba tháng sau, tôi bước vào cấp ba.
Ngôi trường mới nằm ở đầu quận, cách nhà tôi gần mười cây số, đi xe đạp cũng mất hơn nửa tiếng nếu đạp nhanh. Tôi chọn trường ấy không vì điểm chuẩn hay danh tiếng, mà đơn giản vì đó là nơi anh học nơi Hoàng Đức Duy từng để lại ba năm thanh xuân.
Anh đã ra trường.
Tôi bước vào lớp 10 thì anh đã là sinh viên năm nhất. Nhưng với tôi, việc ở gần nơi từng có dấu chân anh cũng đủ khiến mọi sự mỏi mệt trở thành nhẹ tênh.
Tôi chẳng biết anh học ngành gì. Cũng không dám hỏi. Những năm ấy, tôi chỉ đơn phương giữ cho mình một niềm tin ngốc nghếch rằng chỉ cần kiên trì thêm chút nữa, biết đâu anh sẽ quay đầu nhìn lại.
Tôi giữ thói quen mang theo kẹo mỗi ngày. Nhưng lần này, không có hộc bàn để gửi nữa. Không có lớp học để âm thầm bỏ viên kẹo vào.
Tôi chọn cách khác.
Cứ mỗi sáng thứ hai, khi nhà trường tổ chức chào cờ và đoàn thanh niên có mặt, tôi sẽ giả vờ đi nhầm lối, men theo hành lang khu C dãy lớp học cũ nơi trước đây anh từng học. Ở đó có một cái bệ cửa sổ gỗ mục, dưới góc tường có một khe nứt, vừa đủ để tôi đặt một viên kẹo vào.
Và tôi tin, nếu anh thật sự nhớ, anh sẽ quay lại đó.
Không phải mỗi tuần. Có thể là mỗi tháng. Hoặc chỉ một lần duy nhất trong năm. Nhưng tôi cứ để kẹo vào đó. Viên mới luôn thay viên cũ. Nếu kẹo biến mất, nghĩa là.. anh từng quay lại.
Tôi không chắc. Nhưng tôi không dừng lại.
Có những ngày mưa lạnh, khi tôi sốt nhẹ, mẹ bảo nghỉ học. Tôi vẫn gắng đội mưa đạp xe tới trường chỉ để làm đúng một việc bỏ viên kẹo vào khe tường ấy. Rồi quay về. Dù hôm ấy có trễ học hay không vào lớp cũng mặc.
Đám bạn tôi gọi đó là điên. Tôi không phản bác. Vì nếu đó là điên, thì tôi điên vì một người duy nhất người chưa bao giờ cười với tôi lấy một lần trọn vẹn.
Một chiều cuối tháng 10, khi tôi đang đứng đợi xe buýt về nhà thì thấy một bóng người bước ra từ phía căn tin cũ. Tôi nhận ra dáng người ấy ngay, dù đã hơn một năm không gặp.
Là anh.
Hoàng Đức Duy.
Anh vẫn cao như thế, vẫn đi với dáng lười nhác, tay đút túi quần, tóc dài hơn một chút, nhưng ánh mắt.. vẫn là ánh mắt từng nhìn tôi hôm ở nhà kho ấy.
Tôi không dám gọi. Chỉ lặng lẽ bước theo. Anh đi ngang qua chỗ tôi đặt kẹo. Rồi dừng lại. Không quay đầu, không cúi xuống, chỉ dừng chân đúng ba giây. Sau đó tiếp tục bước đi.
Tôi chết lặng.
Anh vẫn nhớ.
Anh biết.
Hôm ấy tôi về nhà mà lòng như phát sốt. Tôi không nhớ rõ mình đã ăn gì tối đó, chỉ nhớ duy nhất cảm giác tim đập đến nghẹt thở.
Sau lần ấy, anh không quay lại nữa. Một tháng. Hai tháng. Rồi ba tháng trôi qua, chỗ đặt kẹo vẫn nguyên vẹn.
Tôi dần nhận ra, có lẽ, với anh.. mọi thứ đã là quá khứ.
Tôi không trách anh. Bởi từ đầu đến cuối, anh chưa từng hứa. Chưa từng cho tôi bất kỳ hy vọng nào. Những viên kẹo ấy, những ánh nhìn hiếm hoi ấy có thể chỉ là tôi tự tưởng tượng.
Mùa đông đầu tiên của cấp ba đến. Tôi co ro trong lớp, nhìn ánh sáng rọi vào từng ô cửa. Có lần tôi lục cặp, thấy một tờ giấy nhỏ. Không rõ ai bỏ vào, nhưng nét chữ thì tôi chẳng thể nào quên.
| - "Tao không thích bạc hà. Đổi vị khác."
Không ghi ngày, không ký tên, không gửi từ ai. Nhưng là chữ của anh.
Tôi bật cười. Một nụ cười run rẩy. Chẳng biết nên gọi đó là hồi âm hay chỉ là một lời ghét bỏ khác. Nhưng chỉ cần vậy.. tôi đã thấy đủ.
Đủ để tiếp tục.
Tôi bắt đầu gói viên kẹo bằng giấy có vẽ mặt cười nhỏ xíu. Chẳng biết anh có để ý không. Nhưng tôi muốn mỗi viên kẹo gửi đi đều là một lời nhắn.
| - "Em vẫn ở đây. Và em vẫn nhớ."
Đức Duy không bao giờ xuất hiện bất ngờ nữa. Không có lần nào đứng chờ tôi sau giờ học. Không có món quà, không có nụ cười, không có bất kỳ điều gì giống một thứ gọi là hồi đáp.
Anh yêu theo cách của riêng anh.
Lặng thinh.
Giữ vỏ kẹo trong hộp thiếc.
Gửi một tờ giấy không đề tên.
Các xưng hô chẳng mấy thiện cảm,kể cả với tôi . Nhưng tôi hiểu, đôi khi tình yêu không cần phải gọi đúng tên mới là thật và những cái gọi thân mật.
Và tôi, vẫn mang theo viên kẹo mỗi ngày.
Chỉ để nhớ rằng, mình từng có một thanh xuân âm thầm như vậy với người con trai chưa từng nhìn tôi bằng đôi mắt dịu dàng.. nhưng lại là người khiến tôi mang theo suốt những năm tháng về sau.
______________________________
- End | Chapter 03 -

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play