[RhyCap] Cao Ốc Có Anh.
#1. Mở Đầu
‼️ Đây chỉ là trí tưởng tượng, không áp dụng vào người thật ‼️
- Fic có từ ngữ thô lỗ, tục không thích xin out
- Chứa yếu tố 18/18+ không thích out
- Tất cả chỉ là tưởng tượng không có thật, tuyệt đối không toxic các anh ngoài đời
- Tính cách sẽ thay đổi
- Fic đồng nghĩa là thế giới khác
- Toxic mấy anh, tớ không ngại combat lại nhé
- Đây là các couple mình ship nên bớt nói Vd " A phải đi chung với B chứ" hay "B đi với C, A buồn" hoặc " mới thấy A cầm phóng lợn rượt B với C"🤓
[RhyCap, DuongKieu, HungAn, DooGem, WeanKhang,..]
- Xin hãy tôn trọng lẫn nhau
- Say no với ăn cắp ý tưởng
Anh Đã Làm Gì Đâu - Nhật Hoàng ft Thùy Chi
Rap Việt 2024
Chờ Một Người - Gill ft Captain Boy
Rap Việt 2024
Từng - Lyly, Lâm Bảo Ngọc, Liu Grace, Danmy và Han Sara
Em Xinh "Say Hi"
Người ta nói, thanh xuân là những năm tháng rực rỡ nhất của đời người.
Nhưng với Quang Anh và Đức Duy, thanh xuân của họ không rực rỡ, nó lặng lẽ, đơn độc và có phần tàn nhẫn.
Chỉ khác là, giữa tất cả những điều không công bằng ấy, họ vô tình tìm thấy nhau.
Cả hai quen nhau từ năm nhất đại học, một người mang theo ánh nhìn lạnh lẽo, một người mang theo ánh mặt trời.
Quang Anh đến với trường đại học bằng đôi tay trắng, không gia đình bên cạnh, không tiền bạc, chỉ có học bổng toàn phần và một vết cắt sâu đến mức không thể làm lành trong lòng.
Người như anh tồn tại giữa giảng đường rộng lớn như một bóng mờ, ít nói, xa cách và không tin bất cứ ai.
Đức Duy thì ngược lại, em sinh ra trong nhung lụa, cái kiểu "ngậm thì vàng từ bé" mà người ta thường ghen tị.
Có lẽ vì thế mà em luôn được bao quanh bởi những tiếng cười giả tạo và lời khen xáo rỗng.
Nhưng mấy ai biết rằng, em cũng cô đơn, rất cô đơn là đằng khác, thứ duy nhất em không có chính là sự thật lòng.
Và rồi, ngày nọ, họ vô tình gặp nhau.
Không phải kiểu gặp gỡ điện ảnh cũng chẳng có định mệnh nào ở đây.
Chỉ là một lần em ngồi kế bên anh trong giờ học, và thay vì bỏ đi như những người khác, em đã chọn ở lại.
Một bữa trưa cùng nhau, một chiều mưa trú dưới mái hiên.
Một lần anh sốt em đã lặn lội mang thuốc đến tận phòng trọ chật hẹp, ngồi bên suốt đêm mà không nói câu nào.
Tình cảm không bắt đầu bằng lời nói, mà bắt đầu bằng những điều nhỏ bé như thế.
Rồi bỗng một ngày, Đức Duy bỏ lại biệt thự, bỏ lại thẻ ngân hàng, bỏ lại cả danh phận "con nhà người ta".
Chỉ để dọn vào ở cùng Quang Anh trong căn phòng thuê ẩm mốc.
Không một lời than vãn và cũng không một lần quay đầu, chỉ là em không muốn anh cô đơn thêm nữa.
Hoàng Đức Duy
Gia đình bỏ rơi anh
Hoàng Đức Duy
Nhưng em thì không.
Câu nói ấy không phải một lời hứa hẹn, mà là một sự lựa chọn không vì ai ép buộc, không vì điều kiện trao đổi, chỉ đơn giản là vì thương.
Thương đến mức muốn gắn bó, muốn cùng chịu đựng, muốn đi cùng đến tận cuối con đường.
Cứ như thế họ bên nhau suốt những năm tháng đại học. Một người là ánh sáng, một người là bóng tối.
Một người với ước mơ lớn lao, một người ở lại phía sau làm hậu phương chống đỡ cho người kia.
là mẹ nè
là mẹ nè mấy đứa=)))))
#2. Nắng Sài Gòn
Trời vừa tắt nắng, Sài Gòn ngả sang buổi tối lúc nào cũng đầy bụi và tiếng còi xe
Đức Duy đeo chiếc túi vải sờn, bên trong là chụp cái ốp điện thoại đủ màu
Quang Anh đi bên cạnh, tay cầm một xỏ nhựa nhỏ, thi thoảng dừng lại để bày hàng ra ghế đá công viên
Hoàng Đức Duy
Ốp lưng nè anh chị ơi, mấy chục ngàn thôi à
Em giơ chiếc ốp lưng hình con mèo ra trước mặt những người đi ngang qua
Hoàng Đức Duy
Ốp xinh nè!! Mua hai tặng một nè chị ơi
Cô gái ngập ngừng nhưng rồi vẫn lắc đầu và đi tiếp
Bị từ chối như này miết khiến họ cũng đã quen rồi
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay chắc bán chậm rồi
Anh thở dài rồi đưa mắt nhìn những chiếc ốp lưng trong rổ gần như đầy
Hoàng Đức Duy
Chậm một chút thôi mà, không sao đâu.
Hoàng Đức Duy
Hôm qua còn bán chưa tới năm cái mà
Hoàng Đức Duy
Ít nhất hôm nay cũng khá hơn hôm qua
Nguyễn Quang Anh
Anh thấy mình vô dụng lắm Duy..
Nguyễn Quang Anh
Anh không thể tin nổi là em từng ở biệt thự, có xe riêng, có giúp việc, giờ lại phải đi rau từng cái ốp lưng với anh
Em không nói gì mà cúi xuống lấy một cái ốp trong suốt, đặt dưới ánh sáng được chiếu rọi, nhìn kỹ ánh đèn đường xuyên qua lớp nhựa rẻ tiền ấy
Hoàng Đức Duy
Nhưng mà trong những chỗ sang nhất mà em từng ngồi
Hoàng Đức Duy
Không có chỗ nào có anh cả
Quang Anh quay qua, khựng lại. Lần đầu tiên trong ngày cổ họng anh nghiện lại mà không phải vì bụi hay mùi xe
Anh nhìn em, quần áo thoáng dính một vết bẩn trên đó mà tim thấy nhói lên
Nguyễn Quang Anh
Có bao giờ..
Nguyễn Quang Anh
Em thấy hối hận không?
Nguyễn Quang Anh
Bỏ hết mọi thứ để ở đây với anh
Nguyễn Quang Anh
Để làm mấy chuyện này..-?
Em ngẩng đầu lên, ánh đèn xe quét qua làm mắt em long lanh, hệt như hồi đầu gặp nhau
Hoàng Đức Duy
Nói không hối hận..
Hoàng Đức Duy
Là nói dối đó
Nguyễn Quang Anh
/bất ngờ/
Vậ-
Hoàng Đức Duy
Vì không gặp anh sớm hơn..
Hoàng Đức Duy
Lỡ mất mấy năm sống như cái xác biết tiêu tiền rồi
/bễu môi/
Nguyễn Quang Anh
/cúi đầu/
Hoàng Đức Duy
Hì..Em không cần gì nhiều đâu
Hoàng Đức Duy
Miễn là chúng ta cùng nhau cố gắng
Mỗi lần anh cảm thấy bản thân mình vô dụng thì em luôn động viên anh
Nhưng lần nào cũng thế, Quang Anh lại càng sợ
Mà sợ một ngày nếu mình không thể lo được cho người duy nhất chấp nhận sống cuộc đời này cùng anh, từ những điều nhỏ bé và khổ cực nhất
Hoàng Đức Duy
/đứng dậy đưa tay ra/
Nào mình về thôi, trễ rồi
Nguyễn Quang Anh
/đứng dậy/
Nguyễn Quang Anh
Mình về thôi
Hoàng Đức Duy
/ôm tay anh/
Về thôi, đồ Quang Anh hay khóc nhè
Nguyễn Quang Anh
/búng nhẹ trán em/
Bớt trêu tôi đi ông trời nhỏ
Đúng vậy với Đức Duy, hạnh phúc không nằm ở chỗ có nhiều tiền mà chính là ở bên Quang Anh
Điều này khiến anh có thêm động lực để mình cố gắng
Vì em là lý do duy nhất để anh muốn trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình
#3. Ánh Đèn
Ánh đèn phèn vào từ chiếc bàn học hắc lên khuôn mặt Quang Anh
Khiến những đường nét vốn đã mệt mỏi lại càng thêm hằn sâu
Anh nhìn chằm chằm vào số tiền tích lũy mà cả hai đã dành dụm được sau một thời gian
Từng tờ tiền mà Quang Anh đếm được như đang cười nhạo vào mặt anh
Nguyễn Quang Anh
Vẫn không khá hơn là bao nhỉ..
Nguyễn Quang Anh
Đến khi nào mình mới có thể lo được cho em ấy đây..?
Cảm giác buồn bã và nản lòng như một con rắn độc siết chặt lấy trái tim anh
Mỗi lần nhìn vào gương anh chỉ thấy một kẻ vô dụng, lạc lõng trên chín con đường mình đã chọn
Anh đã hứa với Duy biết bao điều, về một tương lai sáng, về những thành công rực rỡ
Nhưng giờ đây tất cả chỉ là những câu hỏi lơ lửng trong không gian
"Chúng ta sau này sẽ bên cạnh nhau, hay là vội bước mau?"
Anh sợ, sợ rằng mình đang níu chân em, sợ rằng sự hiện diện của anh chỉ mang đến gánh nặng và đau khổ cho người mà anh yêu thương hơn cả bản thân
Đức Duy của anh xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn, với một cuộc sống không có những nỗi lo toan vô hình mà anh đang mang đến.
Đúng lúc ấy, cánh cửa được mở ra, bóng dáng ai đó bước vào mang theo hơi ấm và mùi hương quen thuộc
Em không nói gì chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh đặt tay lên vai anh
Hoàng Đức Duy
Sao giờ này anh chưa ngủ?
/đặt ly sữa xuống bàn/
Nguyễn Quang Anh
À.. Anh đang xem thứ này một tí
Em lặng lẽ đưa mắt nhìn xuống tay đang cầm những tờ tiền siết chặt nó lạ, liền hiểu ra thứ anh đang xem là gì
Hoàng Đức Duy
Lại suy nghĩ lung tung rồi à?
Nguyễn Quang Anh
Anh thấy bản thân mình thật vô dụng
Nguyễn Quang Anh
Đã cố gắng một thời gian rồi mà..
Nguyễn Quang Anh
Mọi thứ nó vẫn chẳng đi đến đâu cả
/ôm đầu/
Hoàng Đức Duy
Ơ? Đâu.. anh đã làm được một chút rồi mà
Nguyễn Quang Anh
/ngẩng đầu nhìn em/
Dạ-?
Nguyễn Quang Anh
Đâu có... anh đâu có làm được gì đâu em?
Hoàng Đức Duy
Anh nhìn xem
Hoàng Đức Duy
Có phải số tiền hiện tại nó đang dần tốt lên những tháng trước đó không?
Nguyễn Quang Anh
Nhưng mà.. vẫn chưa đủ
Nguyễn Quang Anh
Em không xứng đáng để chịu đựng những thứ này với anh Duy ơi..
Nguyễn Quang Anh
Anh chẳng có gì trong người cả
Nguyễn Quang Anh
Không kiếm được nhiều tiền
Nguyễn Quang Anh
Thậm chí không biết tương lai sẽ ra sao
Hoàng Đức Duy
/đưa tay áp má anh/
Quang Anh nghe em nè
Hoàng Đức Duy
Anh đã chọn cố gắng mỗi ngày
Hoàng Đức Duy
Là vì chúng ta
Hoàng Đức Duy
Và anh đã không chọn từ bỏ
Hoàng Đức Duy
Mọi thứ cứ để thời gian trả lời nhá
Hoàng Đức Duy
Thứ em cần ở một người như anh
Hoàng Đức Duy
Chỉ đơn giản là chính anh
Hoàng Đức Duy
Anh cứ làm những gì anh muốn, đừng lo gì cả, đã có em ở phía sau anh rồi
/mỉm cười/
Hoàng Đức Duy
Em sẽ cùng anh thực hiện ước mơ của chúng ta, được không?
Nguyễn Quang Anh
/quay qua ôm em/
Cảm ơn em..
Nguyễn Quang Anh
Không có em anh không biết phải làm sao nữa..
Hoàng Đức Duy
/xoa đầu anh/
Được rồi được rồi, em ở đây mà, em vẫn luôn ở đây
Em luôn động viên anh vì biết hiện tại anh đang đi ngược chiều gió
Mọi chuyện rất khó khăn trong khoảng thời gian này dù vậy em vẫn không rời bỏ đi dù chỉ là một bước
Trong mê cung hỗn loạn của cuộc đời em là lối thoát duy nhất của anh
Hoàng Đức Duy
Uống sữa đi rồi đi ngủ sớm, ngày mai còn phải đi làm nữa đó
Nguyễn Quang Anh
Anh biết rồi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play