[DuongKieu] Hoa Nở Sau Bão Giông
người trong lòng cậu 2
Flop
Mng đọc chuyện vv nhe🫶🏻
//abc//: hành động
/biểu cảm/
*suy nghĩ*
“Nói nhỏ”
Flop
Vô truyện luôn nha lười gth nv quá:)
Ngày đại hôn của Trần Đăng Dương, khắp phủ Trần treo đầy lồng đèn đỏ, tiếng pháo rộn vang tận trời. Người hầu trong phủ hối hả bưng mâm rượu, lời chúc phúc vang lên khắp nơi. Nhưng Nguyễn Thanh Pháp chỉ đứng lặng lẽ ở hành lang, chiếc khăn tay bị nàng siết chặt đến trắng bệch cả ngón tay.
Trước cổng phủ, một chiếc xe hoa đag đậu ở đấy. Đăng Dương ân cần mở cửa xe, dịu dàng dìu Tống Khánh Linh xuống.
Giữa không khí vui mừng ấy, đôi mắt hắn lướt qua Pháp Kiều chỉ trong một thoáng, lạnh nhạt như thể nàng chỉ là người xa lạ.
Đăng Dương-cậu cả
Pháp Kiều //lạnh giọng//
Đăng Dương-cậu cả
Từ nay Khánh Linh là người ta yêu. Ta cưới em ấy vào cửa, e hiểu vị trí của e rồi chứ?
Pháp Kiều- mợ cả
E hiểu //cúi thấp đầu//
Khánh Linh-mợ ba
//bước lại+nắm nhẹ tay Kiều//
Khánh Linh-mợ ba
Mợ cả yên tâm, e vào phủ chỉ mong được bên cậu hai, sẽ không tranh giành gì với mợ cả đâu.//nở nụ cười ngọt ngào+ánh mắt khiêu khích//
Pháp Kiều- mợ cả
Vậy thì tốt //rút tay về//
Khánh Linh-mợ ba
có người miệng nói buông nhưng trong lòng lại không cam tâm.//nghiêng đầu//
Pháp Kiều- mợ cả
//quay ng vào trong k đáp lại//
Khi Kiều rời đi, Khánh Linh khẽ cúi xuống thì thầm bên tai Dương
Khánh Linh-mợ ba
Cậu hai, mợ cả có vẻ không vui
Đăng Dương-cậu cả
Nàng ấy không có quyền không vui.//nắm tay Linh+lạnh nhạt//
Khánh Linh cười khẽ, dựa đầu vào vai hắn, tựa như nữ chủ nhân thật sự của Trần phủ
Ly- ng hầu của mợ cả
Mợ cả, người vẫn không ăn sao? //mang bát canh gừng đến//
Pháp Kiều- mợ cả
Không đói //lắc đầu//
Ly- ng hầu của mợ cả
Mợ cả, nếu người nói cho cậu hai biết, trong bụng người có…//cắn môi khẽ nói//
Pháp Kiều- mợ cả
Ko cần //cắt lời//
Pháp Kiều- mợ cả
Cậu hai sẽ k tin đâu
Ly- ng hầu của mợ cả
Nhưng người không thể một mình chịu đựng như thế…//nghẹn ngào//
Pháp Kiều- mợ cả
Ta đã quen rồi //khẽ cười//
Bên ngoài viện Hương Liễu vang lên tiếng cười của Đăng Dương và Khánh Linh. Pháp Kiều lắng nghe rất rõ, từng tiếng như dao cứa vào tim.
Ly- ng hầu của mợ cả
Mợ cả…//rơi nước mắt//
Pháp Kiều- mợ cả
ta không sao. Ngày mai vẫn là mợ cả Trần gia //cầm bát canh uống//
Ly đau lòng nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Kiều. Rõ ràng là chính thất, nhưng lại sống chẳng khác gì thiếp thất bị lãng quên.
Pháp Kiều- mợ cả
*Ta chưa từng muốn tranh. Nhưng nếu cậu hai đã không cần, vậy thiếp sẽ sớm rời đi.* //siết chặt khăn tay//
Đêm ấy, Đăng Dương không bước vào viện của Kiều dù chỉ một lần.
Bên chỗ của Dương và Linh
Khánh Linh-mợ ba
Cậu hai, mợ cả hình như vẫn còn tình cảm với cậu. //rúc vào lòng hắn//
Đăng Dương-cậu cả
K quan trọng. /lạnh nhạt/
Đăng Dương-cậu cả
Ta chỉ cần e. //vuốt tóc Linh//
Khánh Linh cười khẽ, nhưng đáy mắt lại lóe lên tia đắc ý
Pháp Kiều tựa người bên cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo soi bóng em mỏng manh như chiếc lá khô giữa mùa đông.
Pháp Kiều- mợ cả
“Thì ra… ta mãi mãi không phải là người trong lòng cậu hai.”
đêm đầu của người ta
Trời về khuya, gió lạnh thổi qua hàng hiên viện Hương Liễu, lá rơi xào xạc. Pháp Kiều ngồi trước án thư, tay cầm bút nhưng chẳng viết nổi chữ nào.
Trong phủ Trần, cả đêm nay là yến tiệc linh đình. Người hầu qua lại tấp nập, ai cũng biết đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của cậu hai và mợ ba Tống Khánh Linh.
Nhưng người vợ chính thức – mợ cả – lại lặng lẽ ngồi trong căn phòng lạnh lẽo, cô độc như chưa từng tồn tại trong phủ này.
Ly- ng hầu của mợ cả
Mợ cả, canh sắp nguội rồi, người uống chút cho ấm bụng //bước vào+đặt bát canh lên bàn//
Pháp Kiều- mợ cả
Ta không đói, em mang đi đi. //lắc đầu//
Ly- ng hầu của mợ cả
Mợ cả, người không thể cứ thế này mãi. Trong bụng người… là huyết mạch của cậu hai. Người phải giữ sức khỏe. //mím môi//
Pháp Kiều- mợ cả
Em nghĩ nếu ta nói với cậu hai, ngài ấy sẽ tin sao? /cười đầy chua chát/
Ly- ng hầu của mợ cả
Cậu hai là người trọng tình trọng nghĩa, chắc chắn sẽ tin…
Pháp Kiều- mợ cả
Ngài ấy trọng tình, nhưng tình ấy chỉ dành cho Tống Khánh Linh. //ngắt lời giọng nhàn nhạt//
Pháp Kiều- mợ cả
Ta từng thử rồi, kết quả ra sao em cũng thấy.
Ly- ng hầu của mợ cả
//im lặng, trong lòng nghẹn đắng//
Pháp Kiều đứng dậy, kéo áo khoác bước ra ngoài hiên. Từ đây có thể nghe rõ tiếng nhạc, tiếng cười nói bên viện Khánh Linh vọng tới. Tiếng Khánh Linh cười giòn tan, tiếng Đăng Dương dịu dàng đáp lại – từng câu từng chữ như mũi kim đâm vào lòng nàng.
Ly- ng hầu của mợ cả
Mợ ba thật quá đáng! Rõ ràng biết mợ cả ở đây mà còn cố ý gây náo động như vậy.//siết chặt tay, giận dữ//
Pháp Kiều- mợ cả
Cô ta làm gì là việc của cô ta. Cậu hai dung túng cô ấy, mới là điều khiến ta đau lòng.
Ly- ng hầu của mợ cả
Mợ cả… hay là… người rời phủ đi? /ngập ngừng/
Pháp Kiều- mợ cả
Đi đâu? Ta là mợ cả Trần gia, còn chưa được phép rời đi./mỉm cười/
Ly- ng hầu của mợ cả
Nhưng nếu cứ ở lại thế này, người sẽ bị họ ép chết mất./khóc/
Pháp Kiều- mợ cả
Vì con… ta sẽ cố gắng. Nhưng nếu cậu hai thật sự muốn ta biến mất, thì ta cũng không cố nữa.//vuốt bụng+ánh mắt dịu dàng//
Đăng Dương rót rượu cho Khánh Linh, ánh mắt đầy ôn nhu.
Đăng Dương-cậu cả
Khánh Linh, ta đã chờ ngày này lâu lắm rồi.
Khánh Linh-mợ ba
Cậu hai, vậy mợ cả thì sao? Ngài không sợ mợ cả giận sao? //dựa vào vai hắn//
Đăng Dương-cậu cả
Cô ấy là mợ cả trên danh nghĩa, ta và cô ấy chưa từng là phu thê thật sự. Ta không nợ cô ấy gì cả.
Đăng Dương-cậu cả
//nhấp một ngụm rượu, thản nhiên//
Khánh Linh-mợ ba
Nhưng em sợ mợ cả sẽ không cam lòng…/giả vờ đau lòng/
Đăng Dương-cậu cả
Không cần để ý đến cô ấy.
Đăng Dương-cậu cả
Trần phủ này, từ nay em là nữ chủ nhân.//lạnh giọng//
Khánh Linh mỉm cười mãn nguyện, nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán.
Đêm ấy, Pháp Kiều ngồi đến tận khi ngọn nến cuối cùng tắt lịm. Trong lòng em, từng chút hy vọng cũng lặng lẽ nguội lạnh.
Ly- ng hầu của mợ cả
Mợ cả, người đừng chịu đựng một mình nữa…//khoác khăn lên ng mợ cả//
Pháp Kiều- mợ cả
Không sao, ta quen rồi. Ta sẽ không khóc… Ta phải sống, vì đứa bé trong bụng.//khẽ nói//
Nhưng nước mắt nàng đã lặng lẽ rơi từ lúc nào, thấm ướt vạt áo.
Đêm đầu của người ta là vui mừng, hạnh phúc.
Đêm đầu của nàng… chỉ có cô độc và đau đớn.
kẻ thứ ba mỉa mai
Sáng sớm, Pháp Kiều vừa bước ra khỏi viện Hương Liễu đã chạm mặt Tống Khánh Linh đang được mấy nha hoàn vây quanh, vẻ mặt hớn hở.
Khánh Linh-mợ ba
Ôi chao, mợ cả cũng dậy sớm thế ạ? Thiếp cứ tưởng mợ cả mệt mỏi vì đêm qua không ngủ được.//tiến đến//
Pháp Kiều- mợ cả
Giấc ngủ của ta, đâu liên quan đến mợ ba./bình thản/
Khánh Linh-mợ ba
Đêm qua cậu hai thật tốt với em. Cậu hai nói từ nay, người trong lòng chỉ có em. Mợ cả nghe vậy, chắc buồn lắm nhỉ?./cười tủm tỉm+cố ý nói lớn/
Pháp Kiều- mợ cả
Buồn hay không, tự ta biết. Mợ ba không cần nhọc lòng.//liếc ả//
Khánh Linh-mợ ba
Em chỉ sợ mợ cả không chịu nổi thôi. Dù gì cậu hai cũng chưa từng sủng ái mợ cả, giờ em lại mang thai trước thì…//che miệng cười//
Nét mặt Pháp Kiều thoáng cứng lại. Khánh Linh lập tức chú ý, bước gần hơn.
Khánh Linh-mợ ba
Sao thế, mợ cả giật mình à? Chẳng lẽ… mợ cả cũng có rồi?
Pháp Kiều- mợ cả
Chuyện của ta, mợ ba không cần xen vào./bình tĩnh đáp/
Khánh Linh-mợ ba
Có cũng vô dụng, cậu hai chẳng quan tâm. Nếu em sinh con trai, mợ cả sẽ chẳng còn chỗ đứng đâu./giọng sắc bén/
Pháp Kiều- mợ cả
Chỗ đứng là tự mình giữ, không phải ai cướp là mất.//nhàn nhạt nhìn ả//
Khánh Linh-mợ ba
Thế để xem mợ cả giữ được bao lâu.//nhướn mày+hạ giọng//
Pháp Kiều quay người bỏ đi, để lại Khánh Linh đứng đó cười mỉa.
Ly- ng hầu của mợ cả
Mợ cả, người không sao chứ? Mợ ba vừa qua đây, nói những lời khó nghe.//chạy tới//
Pháp Kiều- mợ cả
Ta nghe mãi thành quen rồi. Để xem ai cười đến cuối cùng./thản nhiên/
Ly- ng hầu của mợ cả
Nhưng nếu mợ ba thật sự mang thai trước…/lo lắng/
Pháp Kiều- mợ cả
Ta không để nàng ta dễ dàng như vậy.
Buổi tối, Pháp Kiều mang canh gà đến thư phòng Đăng Dương.
Pháp Kiều- mợ cả
Cậu hai, canh gà vừa hầm xong, em mang đến cho cậu.//gõ cửa+bước vào//
Đăng Dương-cậu cả
Không cần, nàng lui đi.//ngẩng đầu+ánh mắt k cảm xúc//
Pháp Kiều- mợ cả
Chỉ là chút canh, mời cậu hai uống cho ấm người.//mím môi//
Đăng Dương-cậu cả
Ta không muốn nhìn thấy em.//cau mày//
Pháp Kiều- mợ cả
Cậu hai, dù sao thiếp cũng là mợ cả…//nắm chặt tay+giọng run//
Đăng Dương-cậu cả
Trên danh nghĩa thôi e nên biết điều./lạnh giọng/
Pháp Kiều nghẹn lại, cuối cùng vẫn đặt bát canh lên bàn rồi lặng lẽ lui ra.
Bên ngoài, Khánh Linh bước tới, khoác tay Đăng Dương
Khánh Linh-mợ ba
Cậu hai, em thấy mợ cả dạo này lạ lắm. Có khi nào mợ ấy giấu chuyện gì không?//ngọt ngào//
Đăng Dương-cậu cả
Giấu gì? /thờ ơ/
Khánh Linh-mợ ba
Biết đâu lại mang thai rồi giả vờ đáng thương để níu kéo cậu? /cười khẽ/
Đăng Dương-cậu cả
Chuyện đó không thể. //nhíu mày//
Khánh Linh-mợ ba
Em chỉ lo cho cậu hai thôi. Nếu mợ cả thật sự có thai, em sợ nàng ấy sẽ dùng đứa bé ép buộc cậu.//nũng nịu//
Đăng Dương-cậu cả
Em yên tâm, dù nàng ấy có, ta cũng sẽ không cho nàng ấy danh phận thật sự./lạng lùng/
Khánh Linh-mợ ba
Vậy… để em đi kiểm tra xem mợ cả có thật sự trong sạch không./cười mãn nguyện/
Đêm đó, Khánh Linh sai người theo dõi Pháp Kiều, thậm chí bí mật dặn dò đại phu kiểm tra thuốc bổ Pháp Kiều hay dùng.
Khánh Linh-mợ ba
“Nếu thật sự có thai, thì mợ cả, lần này đừng trách thiếp ra tay trước.”//tự nhủ//
Trong viện Hương Liễu, Pháp Kiều ngồi yên lặng, ánh mắt trầm xuống.
*Khánh Linh… ta sẽ không để nàng yên đâu.*
Download MangaToon APP on App Store and Google Play